Các Vị Soái Ca Đều Yêu Tôi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 59
Cung Lộ Khả Khả
05/01/2023
Sau khi 4 người kia dành tặng cho Tần Gia Mộc rất nhiều bất ngờ trong ngày sinh nhật, lại vừa hay tết dương lịch năm nay cậu được nghỉ nhiều ngày, liền quyết định tổ chức một chuyến đi chơi xa.
Ai dè đến gần ngày đi thì lại phải hoãn lại.
Bởi vì Lưu Dĩ Vân bị tai nạn.
Tần Gia Mộc lúc nghe được tin này thì sợ hãi, nhưng lúc biết lí do thì chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Lưu Dĩ Vân là bị "người yêu cũ" đánh!
Lúc Tần Gia Mộc chạy đến bệnh viện, liền thấy khuôn mặt đẹp của Lưu Dĩ Vân có một vết bầm tím ở má trái, tay thì xây xước, chân thì bị sưng ở đầu gối, phải đi cà nhắc.
Nghe Từ Minh Húc nói, một trong số những cô "người yêu cũ" của Lưu Dĩ Vân đánh.
Ngày trước hắn rất trăng hoa, từng qua lại với cả nam lẫn nữ, thế nhưng qua lại một thời gian ngắn rồi rất nhanh đường ai nấy đi, mà mấy người đó cũng mang tâm lí chơi đùa qua đường, thế là chơi đủ rồi thì đi thôi.
Nhưng cũng không thể tránh khỏi được có những người muốn chơi đùa lâu dài, như trường hợp của cô gái này chẳng hạn.
Lưu Dĩ Vân quen cô ta trong một quán bar, trông có vẻ là một tay ăn chơi. Vài lần nói chuyện thì hai người nhanh chóng thành đôi. Sau đó, cũng như những lần khác, chán thì Lưu Dĩ Vân lại bỏ.
Nhưng lúc đó cô gái này lại níu kéo, đã thế còn nói muốn chia tay phải có tiền bồi thường, Lưu Dĩ Vân phát hiện ra, hóa ra đây là thèm tiền của hắn, lập tức chuyển tiền cho cô ta theo yêu cầu.
Cũng tầm gần 1 năm rồi, mãi cho đến mấy hôm nay mới liên lạc lại, nói mình quay lại đi, em nhớ anh các thứ. Lưu Dĩ Vân trực tiếp chặn số thì bị chặn lại trên đường đi làm.
Sau đó cô gái kia chất vấn hắn đủ thứ, cuối cùng lộ ra, cô gái là tiểu thư giàu có, nhưng ăn chơi đua đòi, cả ngày không làm gì, mua sắm rất nhiều đồ, ba mẹ lại ở bên ngoài làm ăn, không muốn con gái tiếp tục sa ngã nữa, không chu cấp tiền, mặc kệ cô ta tự kiếm sống. Ai ngờ cô ta không có tiền thì bám vào đàn ông, thấy Lưu Dĩ Vân là mối ngon, vấn đề là hắn không chỉ có tiền mà còn rất đẹp trai, hơn hẳn những lão già bụng bia kia, nghĩ bỏ đi thì tiếc nên lại muốn quay lại.
Lời qua tiếng lại một hồi, Lưu Dĩ Vân thì muốn bỏ đi nhưng rồi bị kéo về, sau đó bị cô ta xô đẩy một cái, vừa lúc dưới chân có mấy bậc cầu thang, hắn bị ngã lăn xuống mấy bậc, đầu gối đập vào hòn gạch vỡ, mặt hôn đất.
Mà cô gái kia sau khi đẩy người xong thì lập tức chạy biến.
...
Tần Gia Mộc thở dài, vươn tay chạm nhẹ vào bên má còn lại không bị sưng của Lưu Dĩ Vân.
"Anh còn đau lắm không?"
Lưu Dĩ Vân được thể làm nũng: "Có, đau lắm!"
Từ Minh Húc dù gai mắt với cái giọng điệu của Lưu Dĩ Vân, thế nhưng vẫn đi ra ngoài cho hai người có không gian riêng.
Từ Minh Húc đi rồi, Lưu Dĩ Vân càng được nước lấn tới.
"Em thổi thổi đi cho tôi đỡ đau."
Tần Gia Mộc: "Anh là trẻ con đấy à?"
Dù nói vậy nhưng Tần Gia Mộc vẫn ghé mặt vào, thổi bên má bị tím bầm của Lưu Dĩ Vân.
Sau đó ai ngờ tên này không chịu ngồi yên, đột nhiên quay mặt sang hôn cậu một cái.
Bị hôn bất ngờ, Tần Gia Mộc biết mình lại bị tên này trêu chọc, định giơ tay lên đấm hắn một cái, nhưng nhìn cái thân thể này của hắn, vẫn là hạ tay xuống.
Cậu không thèm nói chuyện nữa, mà lấy hoa quả ra gọt cho hắn.
Lưu Dĩ Vân chăm chú nhìn cậu làm, sau đó nói: "Xin lỗi."
Tần Gia Mộc ngạc nhiên: "Xin lỗi gì?"
"Xin lỗi, tại tôi mà chúng ta không thể đi chơi được."
"Có gì đâu chứ, vốn là em chẳng muốn đi, nhưng mấy anh cứ đòi đi nên mới đồng ý. Không đi được cũng không sao. Hơn nữa chúng ta cũng từng đi chơi 5 người với nhau rồi mà, anh đừng áy náy."
Thấy vẻ mặt của Lưu Dĩ Vân, Tần Gia Mộc không nhịn được mà nói tiếp: "Sao nay anh nghiêm túc thế, em nhìn không quen. Ngã hỏng não rồi hả?"
Lưu Dĩ Vân cười, khóe miệng nhếch lên trông có vẻ rất xấu xa: "Thế bình thường tôi không nghiêm túc hả?"
Tần Gia Mộc gật đầu.
Lưu Dĩ Vân thấy cậu thẳng thắn thừa nhận, liền giơ tay ra búng nhẹ một cái vào trán cậu.
"Thật thà quá không tốt đâu!"
Tần Gia Mộc xoa xoa trán, trừng mắt với hắn.
"Tay anh vẫn tốt lắm nhỉ?"
Lưu Dĩ Vân liếc thấy đĩa hoa quả được gọt xong, lại làm nũng: "Aiya, tự nhiên không tốt nữa, em đút cho tôi ăn đi."
Tần Gia Mộc cười khinh bỉ, rồi chọc một miếng táo, giơ ra trước mặt hắn rồi lại cho vào miệng mình như trêu tức hắn.
Lưu Dĩ Vân: Tự mình hại mình.
Hắn đành tự cầm lấy miếng táo ăn, đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở, Phương Chính Hạo và Quý Cảnh Lam vào.
Quý Cảnh Lam nhìn thấy hắn, không nhịn được mà trêu chọc: "Cuối cùng người đàn ông trăng hoa cũng có ngày này."
Ăn xong cũng đã muộn, Tần Gia Mộc định đi về thì bị giữ lại, hắn lấy đủ lí do để giữ người lại, cuối cùng Tần Gia Mộc mềm lòng ở lại.
Một lần mềm lòng là mềm lòng đến cả đêm luôn.
Cuối cùng, Tần Gia Mộc bị ăn sạch không còn lại gì!
Ai dè đến gần ngày đi thì lại phải hoãn lại.
Bởi vì Lưu Dĩ Vân bị tai nạn.
Tần Gia Mộc lúc nghe được tin này thì sợ hãi, nhưng lúc biết lí do thì chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Lưu Dĩ Vân là bị "người yêu cũ" đánh!
Lúc Tần Gia Mộc chạy đến bệnh viện, liền thấy khuôn mặt đẹp của Lưu Dĩ Vân có một vết bầm tím ở má trái, tay thì xây xước, chân thì bị sưng ở đầu gối, phải đi cà nhắc.
Nghe Từ Minh Húc nói, một trong số những cô "người yêu cũ" của Lưu Dĩ Vân đánh.
Ngày trước hắn rất trăng hoa, từng qua lại với cả nam lẫn nữ, thế nhưng qua lại một thời gian ngắn rồi rất nhanh đường ai nấy đi, mà mấy người đó cũng mang tâm lí chơi đùa qua đường, thế là chơi đủ rồi thì đi thôi.
Nhưng cũng không thể tránh khỏi được có những người muốn chơi đùa lâu dài, như trường hợp của cô gái này chẳng hạn.
Lưu Dĩ Vân quen cô ta trong một quán bar, trông có vẻ là một tay ăn chơi. Vài lần nói chuyện thì hai người nhanh chóng thành đôi. Sau đó, cũng như những lần khác, chán thì Lưu Dĩ Vân lại bỏ.
Nhưng lúc đó cô gái này lại níu kéo, đã thế còn nói muốn chia tay phải có tiền bồi thường, Lưu Dĩ Vân phát hiện ra, hóa ra đây là thèm tiền của hắn, lập tức chuyển tiền cho cô ta theo yêu cầu.
Cũng tầm gần 1 năm rồi, mãi cho đến mấy hôm nay mới liên lạc lại, nói mình quay lại đi, em nhớ anh các thứ. Lưu Dĩ Vân trực tiếp chặn số thì bị chặn lại trên đường đi làm.
Sau đó cô gái kia chất vấn hắn đủ thứ, cuối cùng lộ ra, cô gái là tiểu thư giàu có, nhưng ăn chơi đua đòi, cả ngày không làm gì, mua sắm rất nhiều đồ, ba mẹ lại ở bên ngoài làm ăn, không muốn con gái tiếp tục sa ngã nữa, không chu cấp tiền, mặc kệ cô ta tự kiếm sống. Ai ngờ cô ta không có tiền thì bám vào đàn ông, thấy Lưu Dĩ Vân là mối ngon, vấn đề là hắn không chỉ có tiền mà còn rất đẹp trai, hơn hẳn những lão già bụng bia kia, nghĩ bỏ đi thì tiếc nên lại muốn quay lại.
Lời qua tiếng lại một hồi, Lưu Dĩ Vân thì muốn bỏ đi nhưng rồi bị kéo về, sau đó bị cô ta xô đẩy một cái, vừa lúc dưới chân có mấy bậc cầu thang, hắn bị ngã lăn xuống mấy bậc, đầu gối đập vào hòn gạch vỡ, mặt hôn đất.
Mà cô gái kia sau khi đẩy người xong thì lập tức chạy biến.
...
Tần Gia Mộc thở dài, vươn tay chạm nhẹ vào bên má còn lại không bị sưng của Lưu Dĩ Vân.
"Anh còn đau lắm không?"
Lưu Dĩ Vân được thể làm nũng: "Có, đau lắm!"
Từ Minh Húc dù gai mắt với cái giọng điệu của Lưu Dĩ Vân, thế nhưng vẫn đi ra ngoài cho hai người có không gian riêng.
Từ Minh Húc đi rồi, Lưu Dĩ Vân càng được nước lấn tới.
"Em thổi thổi đi cho tôi đỡ đau."
Tần Gia Mộc: "Anh là trẻ con đấy à?"
Dù nói vậy nhưng Tần Gia Mộc vẫn ghé mặt vào, thổi bên má bị tím bầm của Lưu Dĩ Vân.
Sau đó ai ngờ tên này không chịu ngồi yên, đột nhiên quay mặt sang hôn cậu một cái.
Bị hôn bất ngờ, Tần Gia Mộc biết mình lại bị tên này trêu chọc, định giơ tay lên đấm hắn một cái, nhưng nhìn cái thân thể này của hắn, vẫn là hạ tay xuống.
Cậu không thèm nói chuyện nữa, mà lấy hoa quả ra gọt cho hắn.
Lưu Dĩ Vân chăm chú nhìn cậu làm, sau đó nói: "Xin lỗi."
Tần Gia Mộc ngạc nhiên: "Xin lỗi gì?"
"Xin lỗi, tại tôi mà chúng ta không thể đi chơi được."
"Có gì đâu chứ, vốn là em chẳng muốn đi, nhưng mấy anh cứ đòi đi nên mới đồng ý. Không đi được cũng không sao. Hơn nữa chúng ta cũng từng đi chơi 5 người với nhau rồi mà, anh đừng áy náy."
Thấy vẻ mặt của Lưu Dĩ Vân, Tần Gia Mộc không nhịn được mà nói tiếp: "Sao nay anh nghiêm túc thế, em nhìn không quen. Ngã hỏng não rồi hả?"
Lưu Dĩ Vân cười, khóe miệng nhếch lên trông có vẻ rất xấu xa: "Thế bình thường tôi không nghiêm túc hả?"
Tần Gia Mộc gật đầu.
Lưu Dĩ Vân thấy cậu thẳng thắn thừa nhận, liền giơ tay ra búng nhẹ một cái vào trán cậu.
"Thật thà quá không tốt đâu!"
Tần Gia Mộc xoa xoa trán, trừng mắt với hắn.
"Tay anh vẫn tốt lắm nhỉ?"
Lưu Dĩ Vân liếc thấy đĩa hoa quả được gọt xong, lại làm nũng: "Aiya, tự nhiên không tốt nữa, em đút cho tôi ăn đi."
Tần Gia Mộc cười khinh bỉ, rồi chọc một miếng táo, giơ ra trước mặt hắn rồi lại cho vào miệng mình như trêu tức hắn.
Lưu Dĩ Vân: Tự mình hại mình.
Hắn đành tự cầm lấy miếng táo ăn, đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở, Phương Chính Hạo và Quý Cảnh Lam vào.
Quý Cảnh Lam nhìn thấy hắn, không nhịn được mà trêu chọc: "Cuối cùng người đàn ông trăng hoa cũng có ngày này."
Ăn xong cũng đã muộn, Tần Gia Mộc định đi về thì bị giữ lại, hắn lấy đủ lí do để giữ người lại, cuối cùng Tần Gia Mộc mềm lòng ở lại.
Một lần mềm lòng là mềm lòng đến cả đêm luôn.
Cuối cùng, Tần Gia Mộc bị ăn sạch không còn lại gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.