Chương 28
Lạc Khuynh
20/12/2020
Miêu
Tư Lý đã thấy qua người đàn ông trên sô pha vô số lần nhưng đều trên tạp chí [Tài chính & Kinh tế] hoặc trên các chương trình TV. Khi còn
học đại học, một thành viên trong đội bóng rổ thuộc Khoa kinh tế, từng
mang một quyển sách tên《Đầu tư và Giá trị》tới đội, cực kỳ hưng phấn nắm
tay từng người nói liên hồi: "Cậu biết không, đây là vật báu vô giá do
Lục Liên Thủy tự tay ký tên đấy. Số lượng có hạn đó nha! Cậu hai của
dượng ba của chú tôi mới lấy được cho tôi." Hành động khoa trương còn
hơn cả nhận được thư cầu hôn của chị Phượng*. Rồi đến khi người đồng đội cầm cuốn sách được coi như đồ sứ đời Thanh đó tới trước mặt Miêu Tư Lý
khoe khoang, thì Miêu Tư Lý ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lập tức
dùng tư thế ném rổ tung cuốn sách đồ sứ đời Thanh ấy vào thùng rác cao
hơn hai mét, làm đồng đội kia tức giận đòi tuyệt giao cô. Thế nhưng,
Miêu Tư Lý chỉ dùng một phần KFC gia đình chiêu đãi đã lấy lại được tâm
đồng đội đó. Vì vậy, trong đầu của Miêu Tư Lý lại có thêm một khái niệm
về Lục Liên Thủy, giá trị của Lục Liên Thủy = một phần KFC gia đình (...).
(*: La Ngọc Phượng, người phụ nữ xấu nhưng tự tin nhất Trung Quốc, khi rất 'tự kiêu' và có tiêu chuẩn chọn chồng 'trên trời'.)
Nếu có thể, Miêu Tư Lý muốn cả đời sẽ không gặp người này, bởi vì cô thực sự không biết phải chào hỏi ra sao, chẳng lẽ lại nói: "Chào ông Lục, tôi là Miêu Tư Lý, con gái của ông đây!" Câu này nghe thật nực cười.
Nhưng cô có một người mẹ tên Miêu Nhã. Từ ba năm trước, vào ngày mẹ cô chính thức chuyển vào biệt thự nhà họ Lục, Miêu Tư Lý cũng biết nhất định sẽ có ngày cô phải gặp mặt ông. Thế nhưng không ngờ lại gặp trong bộ dạng đang mặc bộ quần áo ngủ màu hồng, chân mang dép lê nhung lông vàng, nhìn vừa nhu thuận lại vừa đáng yêu. Hình ảnh này đương nhiên là kiệt tác của người mẹ quý hóa của cô. Còn Lục Liên Thủy ngồi trên ghế sô pha đối diện, cũng không phải mang khuôn mặt muôn đời không đổi đầy lạnh lùng cùng đạo mạo giống như trong tạp chí. Lúc này, ông mặc một bộ pijama màu xám trắng, một tay bưng ly sữa buổi sáng, một tay cầm tờ báo, nhìn rất hoà nhã và dễ gần. Nhìn tình cảnh hai người bây giờ thật giống như bố và con gái, mà trên thực tế hai người họ đúng là như vậy. Khuôn mặt cả hai rất giống, đặc biệt là đôi mắt kia. Thật ra trong tính toán của Miêu Tư Lý, trên người cô phải mặc bộ váy công sở trang trọng, dùng thân phận Kira đứng trên bục diễn thuyết để gặp ông. Cô muốn nói cho Lục Liên Thủy biết, tuy cô sinh ra trong bóng tối, nhưng cuộc đời của cô lại rất xán lạn, hơn nữa còn dựa vào cố gắng của chính mình để đạt được. Kỳ thật Miêu Tư Lý không biết, ý nghĩ này thật giống một người con gái đang muốn chứng minh cho bố mình biết, cô là một đứa con đáng tự hào.
Một nhà ba người trong phòng khách, vui vẻ nhất chỉ có Miêu Nhã, vì bà đã đợi ngày này rất nhiều năm. Tuy không khí lúc này không được xem là tốt, nhưng ít nhất cũng đạt được điều bà cần. Đó là người một nhà được hưởng thụ không khí gia đình, dù dáng vẻ con gái của bà hệt như một chú hổ con xù lông gai (...lông gai thì là nhím chứ?) với cái nhìn đầy thù hận lên lão hổ chân chính, hay người mà cô nên gọi là bố. Lúc này hai người nhìn rất giống mèo với hổ (Tuy rằng đều là họ nhà mèo, nhưng không cùng một đẳng cấp). Quả nhiên Lục Liên Thủy chỉ nói một câu, lập tức đập tan bộ dạng giả dối miệng cọp gan thỏ của Miêu Tư Lý. Lục Liên Thủy tiếp tục đọc báo, đầu cũng không ngẩng, nói: "Mẹ cô quả nhiên không gạt ta, cô đúng thật là con gái ta, không cần kiểm tra ADN nữa. Bắt đầu từ hôm nay, về nhà ở đi." Miêu Tư Lý ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Miêu Nhã lập tức đến bên cạnh ôm Lục Liên Thủy, rút tờ báo trên tay ông, giả bộ giận dữ nói: "Anh nói gì thế? Đến hôm nay rồi mà anh vẫn chưa tin Tiểu Lý là con gái ruột của mình sao?"
Lục Liên Thủy cũng không giận, uống một ngụm sữa, nói tiếp: "Là con gái anh, tại sao hôm nay mới đến gặp anh?"
Tuổi của hai người đều không còn trẻ, nhất là Lục Liên Thủy giờ đã trên năm mươi, nhưng bởi vì được chăm sóc rất tốt, nhìn vẻ ngoài như chỉ hơn bốn mươi tuổi. Từ trên nét mặt cũng thật dễ dàng nhìn ra ông khi còn trẻ tuấn lãng thế nào. Miêu Nhã thì lại càng không cần phải nói, hệt như yêu tinh ăn thuốc trường sinh. Hai người nhìn vào rất xứng, còn ân ái nói lời đường mật với nhau, dù trên thực tế quan hệ của họ chỉ là nam nữ sống chung một nhà. Đương nhiên điều Miêu Nhã cần không đơn giản chỉ là người phụ nữ đứng sau lưng Lục Liên Thủy, nếu như vậy thì bà đã làm suốt hai mươi mấy năm nay. Mục tiêu của bà chính là danh hiệu bà Lục danh chính ngôn thuận kia, mà lợi thế duy nhất bà có trong tay chính là con gái Miêu Tư Lý. Bây giờ bố con họ sum họp, tựa như bà đã qua được cửa quan kiểm sát quan trọng nhất, không xa nữa có thể đi qua hết tất cả các cửa của trò chơi.
Miêu Nhã thân mật kéo tay Lục Liên Thủy: "Đây còn không phải do anh sao? Nếu không phải Tiểu Vũ xảy ra chuyện, làm sao anh còn nhớ mình có một con gái như Tiểu Lý?"
Lục Liên Thủy nghe bà nhắc đến con trai, trên khuôn mặt luôn không thay đổi lại có chút biến hóa, ngẩng đầu chăm chú nhìn Miêu Tư Lý. Đây là đứa con duy nhất mà sau hai mươi ba năm, ông mới được chính thức gặp mặt. Trước kia chỉ nhìn qua hình của cô, không ngờ đã lớn thế này. Tuy cô và Tiểu Vũ cùng bố khác mẹ, nhưng vẻ ngoài của cô rất giống anh trai, nhất là đôi mắt. Miêu Nhã nói đúng, nếu không phải Tiểu Vũ xảy ra sự cố, ông thực sự không nhớ mình còn có con gái.
Năm đó, khi Miêu Nhã nói cho ông biết bà mang thai, ông đã không hề nghĩ ngợi muốn bà phá bỏ. Thế nhưng, người phụ nữ luôn ngàn theo trăm thuận lại làm trái ý ông, lén sinh hạ đứa con này. Mãi đến khi Miêu Nhã chỉ vào một cô bé đáng yêu trong hình nói cho ông biết, đó là con gái ông thì cũng đã là chuyện một năm sau đó, hết thảy ván đã đóng thuyền. Từ đó, Miêu Nhã cũng thuận theo tự nhiên mà leo lên vị trí đệ nhất tình nhân trong hậu cung của ông. Kỹ xảo của Miêu Nhã kỳ thật chẳng phải cao minh, là dùng đứa con để khóa ông lại, nhưng trong rất nhiều tình nhân của ông, cũng chỉ có Miêu Nhã dám làm như thế. Phụ nữ khác đối với ông đều vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn cung kính như thần, mệnh lệnh của ông không người nào dám trái, kể cả người vợ kết tóc se duyên của ông. Trên đời cũng chỉ có Miêu Nhã là coi người đàn ông có thể rung chuyển thương trường này như một người đàn ông bình thường rồi qua mặt. Một người phụ nữ có thể không danh không phận đi theo một người đàn ông năm năm, thậm chí là mười năm, nhưng nếu là hai mươi năm thì chỉ có thể nói rằng cô ta cuồng dại. Một người phụ nữ trí tuệ, xinh đẹp, cuồng dại như vậy sợ là chẳng có người đàn ông nào có thể cự tuyệt nổi. Cũng bởi vì bà như thế, nên sau khi con trai xảy ra sự cố, ông mới còn huyết mạch trên đời.
Người vợ chính thức của ông chỉ là một người bình thường, nếu xét vẻ đẹp cũng kém hơn những tình nhân muôn hình muôn vẻ, nếu xét công lao cũng kém hơn Miêu Nhã luôn bên cạnh cùng ông tranh đấu giành thiên hạ. Cống hiến duy nhất của bà chính là giúp ông sinh được một đứa con trai ưu tú, đáng tiếc đứa con trai ông dùng tâm huyết nửa đời người bồi dưỡng, lại mất đi trong một tai nạn giao thông bốn năm trước. Tuy người gây tai nạn dưới áp lực của ông bị tuyên án chung thân, nhưng người đã chết cũng không thể sống lại. Một năm sau khi con trai mất, vợ ông cũng bởi buồn rầu đau khổ suốt thời gian dài, dẫn đến bệnh tim tái phát mà qua đời. Những ngày đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của ông, thế mà đúng lúc đó công ty lại xảy ra vấn đề, đều là Miêu Nhã ở bên giúp ông. Cũng chính vì vậy, ông mới đồng ý để Miêu Nhã vào Lục gia, trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh ông. Còn về danh phận, ông cũng đã có quyết định của mình, đó là nếu con gái nguyện ý kế thừa sản nghiệp gia đình, hơn nữa kéo dài dòng máu của Lục gia, ông sẽ đưa Miêu Nhã lên làm phu nhân, nhưng con gái của ông dường như không quá nguyện ý.
Miêu Tư Lý nhìn hai người ân ái trước mắt, mà cảm thấy gai mắt cực kỳ. Cô biết bao nhiêu năm qua mẹ mình luôn đi theo người đàn ông này, nhưng đó là mắt không thấy tai không nghe, còn bây giờ nghe thấy tận mắt, trong lòng chỉ có cảm giác nói không nên lời. Thật giống như người mẹ luôn cùng cô sống dựa vào nhau đột nhiên bị người khác cướp đi, đồng thời cũng cướp đi cả tình yêu mà mẹ luôn đặt 100% trên người mình. Tim có cảm giác như thắt lại, nơi này quả nhiên không phải là chỗ của cô, nên chỉ nói: "Con đi đây." rồi đứng dậy.
Miêu Nhã vội vàng buông Lục Liên Thủy, bước tới cầm lấy cánh tay Miêu Tư Lý, giận dữ nói: "Tiểu Lý, con như thế là sao? Ngay cả một tiếng bố cũng không gọi, lại muốn bỏ đi đâu? Thật không lễ phép! Hôm nay không cần đi làm, ở lại ăn với bố con một bữa cơm đi."
Miêu Tư Lý cười lạnh: "Con chỉ có mẹ, không có bố. Hoặc là sau này ngay cả mẹ cũng không có."
Miêu Nhã sao lại không biết con gái bà bướng bỉnh. Nhiều năm như vậy mà chỉ cần nhắc đến từ bố là y như rằng cô tỏ ra bài xích phản kháng. Nếu không phải hôm qua say rượu bị cưỡng ép đưa về, chỉ sợ có chết Miêu Tư Lý cũng không bước vào đây một bước. Nhưng dù sao cả hai cũng là bố con, làm sao có thể cả đời không gặp mặt? Bước đầu tiên bao giờ cũng khó, nhưng đã bước rồi làm sao còn đường lui về? Bà vuốt khuôn mặt của cô, dịu giọng: "Tiểu Lý, con đã lớn rồi sao còn cư xử giống trẻ con thế? Nói gì không có bố mẹ chứ? Không có chúng ta làm sao có thể có con? Trong thiên hạ không ai không có bố mẹ. Mau đi xin lỗi bố con đi, đừng để ông ấy giận."
Miêu Tư Lý giãy ra khỏi tay Miêu Nhã, lui về sau một bước dài, lớn tiếng: "Con đã nói rồi. Con không có bố, trước đây không có, bây giờ không, sau này cũng sẽ không có! Mẹ muốn đi theo ông ta thì cứ việc, vì sao phải bắt con theo? Trước kia không có bố, con vẫn lớn đến như giờ, sau này không có bố vẫn sẽ sống vui vẻ thôi."
"Em cảm thấy như thế thôi, nhưng chị nói cho em biết. Không có bố, em chỉ có hai bàn tay trắng." Diệp Mạn Điệp mặc một thân đồ công sở màu đen, tóc chải thành kiểu mái lệch, lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, biểu tình không chút thay đổi đi từ thang lầu xuống. Những lời kia là Diệp Mạn Điệp nói.
Miêu Tư Lý đứng thẳng lưng, dùng ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm Diệp Mạn Điệp: "Ý chị là gì?"
Diệp Mạn Điệp đến trước mặt Miêu Tư Lý, đối diện với cô nói lại lần nữa: "Nếu không có bố, em chỉ là kẻ hai bàn tay trắng."
Miêu Tư Lý đã khôi phục sự bình tĩnh, lạnh lùng cất lời: "Trừ bỏ làm ở MUMU lấy chức danh giám đốc quèn, thì tôi còn liên quan gì đến ông ta? Vì sao tôi lại đi làm ở MUMU, chị hẳn là người biết rõ nhất."
Diệp Mạn Điệp cười lạnh, hoàn toàn không giống tác phong dịu dàng thường ngày: "Thật sao? Vậy em hỏi mẹ em xem sự thật có phải như vậy hay không?"
Lông gai trên người Miêu Tư Lý lại một lần nữa dựng thẳng lên, chỉ vào Diệp Mạn Điệp, hỏi Miêu Nhã: "Chị ta nói thế có ý gì?"
Đầu tiên Miêu Nhã liếc mắt nhìn Diệp Mạn Điệp, sau đó mới thở dài: "Con bé nói không sai, không có bố con, bây giờ con chỉ có hai bàn tay trắng."
"Làm sao con lại hai bàn tay trắng được? Con có công ty của riêng mình! Tiền bây giờ con xài toàn bộ là do chính mình kiếm được, con không nhận đến nửa phần ân huệ của ông ta!" Miêu Tư Lý luôn gạt Miêu Nhã chuyện mở công ty. Cô vốn muốn chờ đến lúc công ty trở nên lớn mạnh như MUMU mới nói cho Miêu Nhã gây bất ngờ. Bây giờ nói ra dưới tình thế cấp bách, chỉ vì muốn biện bạch cho chính mình, thầm muốn chứng minh bọn họ sai.
Miêu Nhã thản nhiên nói: "Nếu như không có bố con ngầm hỗ trợ, công ty của con thực sự được mở lên sao? Còn làm ra được quy mô lớn như ngày hôm nay? Tiểu Lý, con thật quá ngây thơ rồi, ngay cả người hợp tác cùng con cũng là trợ thủ mười năm của bố con. Hợp đồng con ký lợi nhuận năm trăm vạn cũng là do người hợp tác nhiều năm của công ty nể thể diện của bố con mới ký. Mỗi khi con gặp khó khăn đều có thể biến nguy thành an, những cái đó không cần mẹ nói, con cũng phải biết là do nguyên nhân gì chứ?"
Miêu Tư Lý bước lui về sau mấy bước, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi đảo qua ba người. Thì ra cái thành công mà cô vẫn luôn tin tưởng chỉ là một thứ trò chơi trong tay họ. Đáng cười nhất chính là, cô còn kiêu ngạo cho rằng không ai sánh nổi cô. Mà người đánh nát ảo tưởng này lại chính là người mẹ yêu quý của cô. Qua nhiều năm như vậy, hóa ra cô vẫn chỉ là một quả bóng lông bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Miêu Nhã nhìn dáng vẻ chật vật của con gái, tim lập tức cũng nhói đau, vội đứng dậy: "Tiểu Lý."
Chỉ trong nháy mắt, tất cả lông gai trên người đều bị nhổ sạch, ngay cả thứ vũ khí duy nhất để phản kích cũng không còn. Miêu Tư Lý né tránh bàn tay muốn kéo cô lại của Miêu Nhã, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra ngoài.
Trong mắt Miêu Nhã chất chứa ưu thương, sau đó không nhanh không chậm gọi Hình Tứ đến, giao quần áo cùng túi xách của Miêu Tư Lý cho ông, rồi lại đưa một dòng địa chỉ, nhờ đưa qua cho Miêu Tư Lý.
Hình Tứ nhận lấy đồ đang chuẩn bị đi thì Miêu Nhã kêu ông lại: "Đã làm phiền anh rồi, anh Tứ." Hình Tứ chỉ gật đầu một cái, rồi đi ra ngoài.
Miêu Nhã đi đến bên Lục Liên Thủy, khoác vai ông cười: "Nó đúng là tiểu Ngưu Ma Vương, nên đánh nó sớm hơn mới đúng. Không cho nó chịu chút khổ thì không trưởng thành lên được."
Lục Liên Thủy vỗ tay bà: "Tâm lý em nắm chắc là được."
Hai người cùng đi lên lầu, thẳng đến khi tới góc rẽ trên cầu thang, Miêu Nhã mới quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Mạn Điệp vẫn đang đứng trong phòng khách.
(*: La Ngọc Phượng, người phụ nữ xấu nhưng tự tin nhất Trung Quốc, khi rất 'tự kiêu' và có tiêu chuẩn chọn chồng 'trên trời'.)
Nếu có thể, Miêu Tư Lý muốn cả đời sẽ không gặp người này, bởi vì cô thực sự không biết phải chào hỏi ra sao, chẳng lẽ lại nói: "Chào ông Lục, tôi là Miêu Tư Lý, con gái của ông đây!" Câu này nghe thật nực cười.
Nhưng cô có một người mẹ tên Miêu Nhã. Từ ba năm trước, vào ngày mẹ cô chính thức chuyển vào biệt thự nhà họ Lục, Miêu Tư Lý cũng biết nhất định sẽ có ngày cô phải gặp mặt ông. Thế nhưng không ngờ lại gặp trong bộ dạng đang mặc bộ quần áo ngủ màu hồng, chân mang dép lê nhung lông vàng, nhìn vừa nhu thuận lại vừa đáng yêu. Hình ảnh này đương nhiên là kiệt tác của người mẹ quý hóa của cô. Còn Lục Liên Thủy ngồi trên ghế sô pha đối diện, cũng không phải mang khuôn mặt muôn đời không đổi đầy lạnh lùng cùng đạo mạo giống như trong tạp chí. Lúc này, ông mặc một bộ pijama màu xám trắng, một tay bưng ly sữa buổi sáng, một tay cầm tờ báo, nhìn rất hoà nhã và dễ gần. Nhìn tình cảnh hai người bây giờ thật giống như bố và con gái, mà trên thực tế hai người họ đúng là như vậy. Khuôn mặt cả hai rất giống, đặc biệt là đôi mắt kia. Thật ra trong tính toán của Miêu Tư Lý, trên người cô phải mặc bộ váy công sở trang trọng, dùng thân phận Kira đứng trên bục diễn thuyết để gặp ông. Cô muốn nói cho Lục Liên Thủy biết, tuy cô sinh ra trong bóng tối, nhưng cuộc đời của cô lại rất xán lạn, hơn nữa còn dựa vào cố gắng của chính mình để đạt được. Kỳ thật Miêu Tư Lý không biết, ý nghĩ này thật giống một người con gái đang muốn chứng minh cho bố mình biết, cô là một đứa con đáng tự hào.
Một nhà ba người trong phòng khách, vui vẻ nhất chỉ có Miêu Nhã, vì bà đã đợi ngày này rất nhiều năm. Tuy không khí lúc này không được xem là tốt, nhưng ít nhất cũng đạt được điều bà cần. Đó là người một nhà được hưởng thụ không khí gia đình, dù dáng vẻ con gái của bà hệt như một chú hổ con xù lông gai (...lông gai thì là nhím chứ?) với cái nhìn đầy thù hận lên lão hổ chân chính, hay người mà cô nên gọi là bố. Lúc này hai người nhìn rất giống mèo với hổ (Tuy rằng đều là họ nhà mèo, nhưng không cùng một đẳng cấp). Quả nhiên Lục Liên Thủy chỉ nói một câu, lập tức đập tan bộ dạng giả dối miệng cọp gan thỏ của Miêu Tư Lý. Lục Liên Thủy tiếp tục đọc báo, đầu cũng không ngẩng, nói: "Mẹ cô quả nhiên không gạt ta, cô đúng thật là con gái ta, không cần kiểm tra ADN nữa. Bắt đầu từ hôm nay, về nhà ở đi." Miêu Tư Lý ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Miêu Nhã lập tức đến bên cạnh ôm Lục Liên Thủy, rút tờ báo trên tay ông, giả bộ giận dữ nói: "Anh nói gì thế? Đến hôm nay rồi mà anh vẫn chưa tin Tiểu Lý là con gái ruột của mình sao?"
Lục Liên Thủy cũng không giận, uống một ngụm sữa, nói tiếp: "Là con gái anh, tại sao hôm nay mới đến gặp anh?"
Tuổi của hai người đều không còn trẻ, nhất là Lục Liên Thủy giờ đã trên năm mươi, nhưng bởi vì được chăm sóc rất tốt, nhìn vẻ ngoài như chỉ hơn bốn mươi tuổi. Từ trên nét mặt cũng thật dễ dàng nhìn ra ông khi còn trẻ tuấn lãng thế nào. Miêu Nhã thì lại càng không cần phải nói, hệt như yêu tinh ăn thuốc trường sinh. Hai người nhìn vào rất xứng, còn ân ái nói lời đường mật với nhau, dù trên thực tế quan hệ của họ chỉ là nam nữ sống chung một nhà. Đương nhiên điều Miêu Nhã cần không đơn giản chỉ là người phụ nữ đứng sau lưng Lục Liên Thủy, nếu như vậy thì bà đã làm suốt hai mươi mấy năm nay. Mục tiêu của bà chính là danh hiệu bà Lục danh chính ngôn thuận kia, mà lợi thế duy nhất bà có trong tay chính là con gái Miêu Tư Lý. Bây giờ bố con họ sum họp, tựa như bà đã qua được cửa quan kiểm sát quan trọng nhất, không xa nữa có thể đi qua hết tất cả các cửa của trò chơi.
Miêu Nhã thân mật kéo tay Lục Liên Thủy: "Đây còn không phải do anh sao? Nếu không phải Tiểu Vũ xảy ra chuyện, làm sao anh còn nhớ mình có một con gái như Tiểu Lý?"
Lục Liên Thủy nghe bà nhắc đến con trai, trên khuôn mặt luôn không thay đổi lại có chút biến hóa, ngẩng đầu chăm chú nhìn Miêu Tư Lý. Đây là đứa con duy nhất mà sau hai mươi ba năm, ông mới được chính thức gặp mặt. Trước kia chỉ nhìn qua hình của cô, không ngờ đã lớn thế này. Tuy cô và Tiểu Vũ cùng bố khác mẹ, nhưng vẻ ngoài của cô rất giống anh trai, nhất là đôi mắt. Miêu Nhã nói đúng, nếu không phải Tiểu Vũ xảy ra sự cố, ông thực sự không nhớ mình còn có con gái.
Năm đó, khi Miêu Nhã nói cho ông biết bà mang thai, ông đã không hề nghĩ ngợi muốn bà phá bỏ. Thế nhưng, người phụ nữ luôn ngàn theo trăm thuận lại làm trái ý ông, lén sinh hạ đứa con này. Mãi đến khi Miêu Nhã chỉ vào một cô bé đáng yêu trong hình nói cho ông biết, đó là con gái ông thì cũng đã là chuyện một năm sau đó, hết thảy ván đã đóng thuyền. Từ đó, Miêu Nhã cũng thuận theo tự nhiên mà leo lên vị trí đệ nhất tình nhân trong hậu cung của ông. Kỹ xảo của Miêu Nhã kỳ thật chẳng phải cao minh, là dùng đứa con để khóa ông lại, nhưng trong rất nhiều tình nhân của ông, cũng chỉ có Miêu Nhã dám làm như thế. Phụ nữ khác đối với ông đều vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn cung kính như thần, mệnh lệnh của ông không người nào dám trái, kể cả người vợ kết tóc se duyên của ông. Trên đời cũng chỉ có Miêu Nhã là coi người đàn ông có thể rung chuyển thương trường này như một người đàn ông bình thường rồi qua mặt. Một người phụ nữ có thể không danh không phận đi theo một người đàn ông năm năm, thậm chí là mười năm, nhưng nếu là hai mươi năm thì chỉ có thể nói rằng cô ta cuồng dại. Một người phụ nữ trí tuệ, xinh đẹp, cuồng dại như vậy sợ là chẳng có người đàn ông nào có thể cự tuyệt nổi. Cũng bởi vì bà như thế, nên sau khi con trai xảy ra sự cố, ông mới còn huyết mạch trên đời.
Người vợ chính thức của ông chỉ là một người bình thường, nếu xét vẻ đẹp cũng kém hơn những tình nhân muôn hình muôn vẻ, nếu xét công lao cũng kém hơn Miêu Nhã luôn bên cạnh cùng ông tranh đấu giành thiên hạ. Cống hiến duy nhất của bà chính là giúp ông sinh được một đứa con trai ưu tú, đáng tiếc đứa con trai ông dùng tâm huyết nửa đời người bồi dưỡng, lại mất đi trong một tai nạn giao thông bốn năm trước. Tuy người gây tai nạn dưới áp lực của ông bị tuyên án chung thân, nhưng người đã chết cũng không thể sống lại. Một năm sau khi con trai mất, vợ ông cũng bởi buồn rầu đau khổ suốt thời gian dài, dẫn đến bệnh tim tái phát mà qua đời. Những ngày đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của ông, thế mà đúng lúc đó công ty lại xảy ra vấn đề, đều là Miêu Nhã ở bên giúp ông. Cũng chính vì vậy, ông mới đồng ý để Miêu Nhã vào Lục gia, trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh ông. Còn về danh phận, ông cũng đã có quyết định của mình, đó là nếu con gái nguyện ý kế thừa sản nghiệp gia đình, hơn nữa kéo dài dòng máu của Lục gia, ông sẽ đưa Miêu Nhã lên làm phu nhân, nhưng con gái của ông dường như không quá nguyện ý.
Miêu Tư Lý nhìn hai người ân ái trước mắt, mà cảm thấy gai mắt cực kỳ. Cô biết bao nhiêu năm qua mẹ mình luôn đi theo người đàn ông này, nhưng đó là mắt không thấy tai không nghe, còn bây giờ nghe thấy tận mắt, trong lòng chỉ có cảm giác nói không nên lời. Thật giống như người mẹ luôn cùng cô sống dựa vào nhau đột nhiên bị người khác cướp đi, đồng thời cũng cướp đi cả tình yêu mà mẹ luôn đặt 100% trên người mình. Tim có cảm giác như thắt lại, nơi này quả nhiên không phải là chỗ của cô, nên chỉ nói: "Con đi đây." rồi đứng dậy.
Miêu Nhã vội vàng buông Lục Liên Thủy, bước tới cầm lấy cánh tay Miêu Tư Lý, giận dữ nói: "Tiểu Lý, con như thế là sao? Ngay cả một tiếng bố cũng không gọi, lại muốn bỏ đi đâu? Thật không lễ phép! Hôm nay không cần đi làm, ở lại ăn với bố con một bữa cơm đi."
Miêu Tư Lý cười lạnh: "Con chỉ có mẹ, không có bố. Hoặc là sau này ngay cả mẹ cũng không có."
Miêu Nhã sao lại không biết con gái bà bướng bỉnh. Nhiều năm như vậy mà chỉ cần nhắc đến từ bố là y như rằng cô tỏ ra bài xích phản kháng. Nếu không phải hôm qua say rượu bị cưỡng ép đưa về, chỉ sợ có chết Miêu Tư Lý cũng không bước vào đây một bước. Nhưng dù sao cả hai cũng là bố con, làm sao có thể cả đời không gặp mặt? Bước đầu tiên bao giờ cũng khó, nhưng đã bước rồi làm sao còn đường lui về? Bà vuốt khuôn mặt của cô, dịu giọng: "Tiểu Lý, con đã lớn rồi sao còn cư xử giống trẻ con thế? Nói gì không có bố mẹ chứ? Không có chúng ta làm sao có thể có con? Trong thiên hạ không ai không có bố mẹ. Mau đi xin lỗi bố con đi, đừng để ông ấy giận."
Miêu Tư Lý giãy ra khỏi tay Miêu Nhã, lui về sau một bước dài, lớn tiếng: "Con đã nói rồi. Con không có bố, trước đây không có, bây giờ không, sau này cũng sẽ không có! Mẹ muốn đi theo ông ta thì cứ việc, vì sao phải bắt con theo? Trước kia không có bố, con vẫn lớn đến như giờ, sau này không có bố vẫn sẽ sống vui vẻ thôi."
"Em cảm thấy như thế thôi, nhưng chị nói cho em biết. Không có bố, em chỉ có hai bàn tay trắng." Diệp Mạn Điệp mặc một thân đồ công sở màu đen, tóc chải thành kiểu mái lệch, lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, biểu tình không chút thay đổi đi từ thang lầu xuống. Những lời kia là Diệp Mạn Điệp nói.
Miêu Tư Lý đứng thẳng lưng, dùng ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm Diệp Mạn Điệp: "Ý chị là gì?"
Diệp Mạn Điệp đến trước mặt Miêu Tư Lý, đối diện với cô nói lại lần nữa: "Nếu không có bố, em chỉ là kẻ hai bàn tay trắng."
Miêu Tư Lý đã khôi phục sự bình tĩnh, lạnh lùng cất lời: "Trừ bỏ làm ở MUMU lấy chức danh giám đốc quèn, thì tôi còn liên quan gì đến ông ta? Vì sao tôi lại đi làm ở MUMU, chị hẳn là người biết rõ nhất."
Diệp Mạn Điệp cười lạnh, hoàn toàn không giống tác phong dịu dàng thường ngày: "Thật sao? Vậy em hỏi mẹ em xem sự thật có phải như vậy hay không?"
Lông gai trên người Miêu Tư Lý lại một lần nữa dựng thẳng lên, chỉ vào Diệp Mạn Điệp, hỏi Miêu Nhã: "Chị ta nói thế có ý gì?"
Đầu tiên Miêu Nhã liếc mắt nhìn Diệp Mạn Điệp, sau đó mới thở dài: "Con bé nói không sai, không có bố con, bây giờ con chỉ có hai bàn tay trắng."
"Làm sao con lại hai bàn tay trắng được? Con có công ty của riêng mình! Tiền bây giờ con xài toàn bộ là do chính mình kiếm được, con không nhận đến nửa phần ân huệ của ông ta!" Miêu Tư Lý luôn gạt Miêu Nhã chuyện mở công ty. Cô vốn muốn chờ đến lúc công ty trở nên lớn mạnh như MUMU mới nói cho Miêu Nhã gây bất ngờ. Bây giờ nói ra dưới tình thế cấp bách, chỉ vì muốn biện bạch cho chính mình, thầm muốn chứng minh bọn họ sai.
Miêu Nhã thản nhiên nói: "Nếu như không có bố con ngầm hỗ trợ, công ty của con thực sự được mở lên sao? Còn làm ra được quy mô lớn như ngày hôm nay? Tiểu Lý, con thật quá ngây thơ rồi, ngay cả người hợp tác cùng con cũng là trợ thủ mười năm của bố con. Hợp đồng con ký lợi nhuận năm trăm vạn cũng là do người hợp tác nhiều năm của công ty nể thể diện của bố con mới ký. Mỗi khi con gặp khó khăn đều có thể biến nguy thành an, những cái đó không cần mẹ nói, con cũng phải biết là do nguyên nhân gì chứ?"
Miêu Tư Lý bước lui về sau mấy bước, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi đảo qua ba người. Thì ra cái thành công mà cô vẫn luôn tin tưởng chỉ là một thứ trò chơi trong tay họ. Đáng cười nhất chính là, cô còn kiêu ngạo cho rằng không ai sánh nổi cô. Mà người đánh nát ảo tưởng này lại chính là người mẹ yêu quý của cô. Qua nhiều năm như vậy, hóa ra cô vẫn chỉ là một quả bóng lông bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Miêu Nhã nhìn dáng vẻ chật vật của con gái, tim lập tức cũng nhói đau, vội đứng dậy: "Tiểu Lý."
Chỉ trong nháy mắt, tất cả lông gai trên người đều bị nhổ sạch, ngay cả thứ vũ khí duy nhất để phản kích cũng không còn. Miêu Tư Lý né tránh bàn tay muốn kéo cô lại của Miêu Nhã, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra ngoài.
Trong mắt Miêu Nhã chất chứa ưu thương, sau đó không nhanh không chậm gọi Hình Tứ đến, giao quần áo cùng túi xách của Miêu Tư Lý cho ông, rồi lại đưa một dòng địa chỉ, nhờ đưa qua cho Miêu Tư Lý.
Hình Tứ nhận lấy đồ đang chuẩn bị đi thì Miêu Nhã kêu ông lại: "Đã làm phiền anh rồi, anh Tứ." Hình Tứ chỉ gật đầu một cái, rồi đi ra ngoài.
Miêu Nhã đi đến bên Lục Liên Thủy, khoác vai ông cười: "Nó đúng là tiểu Ngưu Ma Vương, nên đánh nó sớm hơn mới đúng. Không cho nó chịu chút khổ thì không trưởng thành lên được."
Lục Liên Thủy vỗ tay bà: "Tâm lý em nắm chắc là được."
Hai người cùng đi lên lầu, thẳng đến khi tới góc rẽ trên cầu thang, Miêu Nhã mới quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Mạn Điệp vẫn đang đứng trong phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.