Chương 61
Lạc Khuynh
22/12/2020
Hiệu
suất làm việc của Miêu Tư Lý khiến cho Cố Cách Cách nghẹn họng nhìn trân trối. Buổi chiều mới nói sẽ giúp chị hai tìm việc, buổi tối đã nói có
nơi nhận.
Lúc nào cũng đợi cho đến khi đêm dài người tĩnh, Miêu Nhã ngủ ngon (...), Miêu Tư Lý mới rón rén lủi vào phòng của Cố Cách Cách. Sau khi khóa trái cửa, lau vội lớp mồ hôi lạnh trên trán, mới bước đến bên giường Cố Cách Cách, than thở một câu: "Sợ muốn chết."
Cố Cách Cách nhìn bộ dạng như ăn trộm của cô, hận không thể đạp một cước đá bay cô đi, sắc mặt nghiêm lại, châm chọc: "Nếu sợ mẹ em biết như vậy thì đừng có tới đây. Làm cứ như yêu đương vụng trộm thế này, em chịu được, chứ tôi thì chẳng muốn đâu."
Miêu Tư Lý ôm cô, liếm lên cổ: "Chị cũng không phải không biết, mẹ em rất lợi hại mà! Cẩn thận chút để giữ được thuyền suốt ngàn năm thôi!"
Cố Cách Cách nghe cô nói vậy liền nổi nóng: "Tôi thật không hiểu ý đồ của mẹ em là gì đấy? Hoặc là chết, hoặc là sống. Sao mẹ em không cho một đáp án chính xác đi, như bây giờ thì tính là gì chứ? Cho phép tôi chuyển qua ở nhưng không cho phép chúng ta lên giường, chẳng lẽ chỉ vì muốn cho chúng ta thấy được mà ăn không được? Mẹ em có phải rất nhàn rỗi không? Hay là..." Cố Cách Cách đột nhiên dừng lại, cười cực bí hiểm.
"Hay là cái gì?" Miêu Tư Lý bị cô cười nổi lên da gà.
"Là vì sinh hoạt tình dục của mẹ em không được như ý, cho nên mới cố ý tra tấn chúng ta?"
Mặt Miêu Tư Lý tràn đầy vạch đen, mắng lớn: "Mẹ em cũng là mẹ chồng chị, làm sao chị có thể nói mẹ như vậy!"
Sau khi tổn hại Miêu Nhã vài câu, tâm tình Cố Cách Cách vui sướng hẳn lên, còn kéo tay Miêu Tư Lý, bảo: "Tục ngữ có câu, 'phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ'. Mẹ em tuy đã bốn mươi lăm, nhưng với cá tính không chịu già của dì, về phương diện này chắc chắn vẫn còn rất mạnh. Đừng để dì nhịn quá rồi sinh bệnh, có rảnh em nên quan tâm tới mẹ nhiều hơn."
"Cố Cách Cách, chị còn nói nữa! Cẩn thận xuống Địa ngục bị cắt lưỡi đó!" Miêu Tư Lý bóp cổ cô, nguyền rủa.
Cố Cách Cách cười đến thở không ra hơi, ôm Miêu Tư Lý, xoay người đè cô xuống dưới người, mới dừng cười lại, dịu dàng nhìn cô: "Miêu Tư Lý, khi nào thì hai chúng ta mới có thể chân chính ở bên nhau? Lúc mẹ của em và bố mẹ tôi đều không còn phản đối, Cao Ngôn đáng ghét cũng không còn dây dưa, thì thật tốt biết bao!"
Miêu Tư Lý cũng cảm thán: "Phải ha!" Rồi lại bổ sung thêm, "Và Khâu Lộc Minh kia cũng không thích chị nữa."
Cố Cách Cách phản bác: "Lộc Minh làm sao giống với Cao Ngôn? Em không nghe chị hai nói sao? Cậu ấy quá quân tử, hoàn toàn chẳng giống Cao Ngôn." Hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Miêu Tư Lý vẫn không quên chuyện Cố Cách Cách phát cáu vì Cao Ngôn ban sáng, cau mày hỏi cô: "Chị và Cao Ngôn có phải có hiểu lầm gì không? Hay là chị có chuyện gì giấu em? Bộ có liên quan đến việc chị ra đi không lời từ biệt năm năm trước sao?"
Cố Cách Cách nghe thấy vậy, tim bỗng đập mạnh, buông Miêu Tư Lý ra, nằm xuống bên cạnh cô, gối đầu lên cánh tay, mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng lại có hai con người đang điên cuồng đánh nhau, không biết có nên nói ra hay không?
Qua những hành động này, Miêu Tư Lý càng thêm xác định Cố Cách Cách có chuyện giấu mình. Lăn một vòng trên giường rồi ngồi dậy, cũng kéo Cố Cách Cách lên, khoanh chân, mặt đối mặt, dáng điệu 'nếu không nói rõ sẽ nhất quyết không bỏ qua'.
Cố Cách Cách nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cầm lấy tay cô vuốt ve, chậm rãi nói: "Miêu Tư Lý, tôi quả thật có giấu em một chuyện, nhưng tôi đã giao hẹn với Cao Ngôn, không thể nói chuyện này cho em biết. Em nén lại lòng hiếu kỳ của mình đi, đừng nên hỏi tôi nữa, được không?"
"Là về em?" Miêu Tư Lý có thể thi vào cùng một trường đại học với Cố Cách Cách, thì chắc hẳn chẳng phải kẻ có chỉ số thông minh thấp mà Cố Cách Cách vẫn luôn rêu rao cả ngày bên miệng. Giọng cô chợt nâng lên cao thêm mấy nốt, "Là Cao Ngôn ép chị rời khỏi em?"
Cố Cách Cách không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Miêu Tư Lý kinh sợ: "Cậu ấy dựa vào cái gì?!" Trong giọng nói toát ra vẻ không thể tin nổi.
Cố Cách Cách vội vàng nghiêng người, ôm lấy cổ cô, cắn một chút lên môi cô: "Không phải, em suy nghĩ nhiều."
Nét mặt Miêu Tư Lý đầy giận dữ, căn bản không tin.
Cố Cách Cách buông cô ra, xua tay một chút: "Năm năm trước, sở dĩ tôi rời bỏ em, hoàn toàn là quyết định của chính bản thân tôi. Em cũng biết con người tôi luôn suy nghĩ nhiều, vốn không quá xác định tình cảm với em, lại thấy em và Cao Ngôn luôn dây dưa không rõ, sau đó bị mẹ em đe dọa hai câu, liền lập tức bỏ chạy."
"Đơn giản vậy thôi?" Miêu Tư Lý nửa tin nửa ngờ nhìn cô, "Vậy chị và Cao Ngôn giao hẹn cái gì?"
Cố Cách Cách cúi đầu trầm ngâm: "Một ít chuyện riêng." Nói xong lại ngẩng đầu, giống như vừa làm ra một quyết định, "Tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này. Tôi hứa với em, chờ sau khi tôi xử lý xong, sẽ nói chi tiết toàn bộ cho em biết, nhưng em cũng phải đồng ý với tôi, không được nhúng tay vào, được chứ? Nếu em nhúng tay, sẽ chỉ khiến sự tình càng thêm phức tạp."
Miêu Tư Lý khó thể chấp nhận việc giữa cô và Cố Cách Cách có chuyện giấu giếm, hơn nữa còn là chuyện có liên quan tới cô, nhưng nếu Cố Cách Cách đã nói như vậy, cô cũng không thể từ chối. Đây là sự tin tưởng cơ bản nhất, dù hai cô có thân mật đến đâu cũng cần phải có không gian riêng, đành nói: "Nếu không giải quyết được, nhất định phải nói cho em biết, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."
Cố Cách Cách gật đầu: "Được."
Vì chủ đề nghiêm trọng như thế, khiến hai cô chẳng còn hứng thú làm tiếp việc gì. Và cũng có thể do trong lòng cất giấu nhiều chuyện, nên tuy ôm nhau ngủ nhưng cả hai lại đuổi theo hai suy nghĩ khác nhau.
Sáng sớm hôm sau, Miêu Nhã chẳng những không kinh ngạc khi thấy hai cô cùng bước ra từ phòng ngủ, mà còn làm xong bữa sáng chờ sẵn. Hành động quỷ dị của bà làm Cố Cách Cách cảm thấy da đầu như tê dại.
Khi ăn sáng được một nửa, Miêu Nhã làm như buột miệng một câu, khiến cằm cả hai cô cùng rớt xuống bàn.
Miêu Nhã xé một mẩu bánh mì, chậm rãi nói: "Muốn ngủ chung thì quang minh chính đại ngủ đi, chớ hơi tý lại vụng trộm, mất hết cả thanh nhã nơi đây, mất công lại để cho người khác nói mẹ không biết cách dạy con."
Miêu Tư Lý nâng cằm lại, không xác định hỏi: "Mẹ, ý của mẹ là, đồng ý cho chúng con... ở cùng nhau?"
Miêu Nhã nghiêng đầu liếc cô: "Mẹ không đồng ý, các cô vẫn tìm cách ngủ cùng nhau. Không bằng ta đây nhắm một mắt, mở một mắt, làm một mẹ chồng tiến bộ còn hơn."
Cố Cách Cách vừa mới uống vào một ngụm sữa, nghe thấy hai chữ mẹ chồng liền phun ra, sặc đến nỗi ho khan không dứt.
Miêu Tư Lý vội vã vỗ lưng giúp cô dễ thở, rồi quay đầu hỏi Miêu Nhã: "Mẹ, mẹ không sao đó chứ?"
Đầu tiên vẻ mặt Miêu Nhã nghi hoặc hỏi: "Sao thế? Mẹ nói gì sai à?" sau đó đột nhiên vỗ bàn, "Không phải chứ, Miêu Tư Lý? Tại sao con lại không có tiền đồ như vậy?!"
Miêu Tư Lý bị rống đến ngờ nghệch: "Con làm sao?"
Miêu Nhã chỉ vào chóp mũi Miêu Tư Lý, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: "Con, con không ngờ là thụ!"
Thật hay, Cố Cách Cách vừa mới thở được, giờ lại lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Còn Miêu Tư Lý đã bị sét đánh đến cháy đen, hoàn toàn không thể cử động.
Chuông cửa vang lên, Miêu Nhã bỏ lại hai cô đã bị sét đánh đến tơi tả, tao nhã đứng lên mở cửa.
Lúc này Cố Cách Cách mới ôm Miêu Tư Lý đang cứng ngắc cả người, cười lớn: "Miêu Tư Lý, mẹ em hiểu biết không ít nha!"
Miêu Tư Lý dở khóc dở cười nhìn cô, lại không khỏi lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ mẹ em đang bị cái gì đó kích thích à?"
Cố Cách Cách buông cô ra: "Em hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Không phải mẹ em luôn thần bí như vậy ư?"
Miêu Tư Lý sờ cằm, nhíu mày: "Rất không bình thường, nhất định là có chuyện."
Sau khi Cố Cách Cách uống hết nửa cốc sữa còn lại, mới nói: "Chẳng lẽ mẹ em nghe trộm chúng ta nói chuyện tối qua, biết chúng ta quan tâm dì, cho nên mới thay đổi thái độ? Nếu thật như vậy, Miêu Tư Lý, em phải mau mau hành động, tìm giúp mẹ em một người đàn ông. Như thế cuộc sống sau này của chúng ta mới dễ thở được."
Miêu Tư Lý bất mãn nói: "Này, Cố Cách Cách, vừa vừa phải phải nha! Đừng cứ lấy mẹ em ra nói giỡn vậy chứ." Ngay cả như cô muốn giới thiệu đối tượng cho mẹ, ít nhất cũng phải để bà rời khỏi người mà cô phải gọi là bố kia. Tuy cô không thích người đàn ông đó, nhưng vẫn dễ chấp nhận hơn việc mẹ mình một chân đạp mấy thuyền.
"Nói mẹ chuyện gì?" Miêu Nhã lần nữa trở lại nhà ăn, phía sau còn có thêm Hình Tứ.
Đầu tiên Hình Tứ chào hỏi Miêu Tư Lý: "Cô chủ." sau đó nhìn Cố Cách Cách. Tuy bọn họ đã gặp qua một lần, nhưng vẫn chưa biết xưng hô ra sao.
Miêu Nhã nói: "Anh Tứ, nói anh bao nhiêu lần rồi. Đừng gọi Tiểu Lý là cô chủ, không cần chiều chuộng con bé vậy đâu." dừng một chút, rồi chỉ vào Cố Cách Cách giới thiệu, "Đây là Cố Cách Cách, bạn gái Tiểu Lý." Sợ Hình Tứ chưa đủ hiểu, còn bổ sung: "Cả hai là người yêu của nhau."
Nét mặt của Hình Tứ không chút thay đổi, gật đầu với Cố Cách Cách: "Cô Cách Cách."
Cố Cách Cách lễ phép mỉm cười đáp trả, theo Miêu Tư Lý gọi một câu: "Chú Tứ".
Miêu Tư Lý hỏi: "Mẹ, có phải sau này chú Tứ sẽ đưa đón mẹ đi làm không? Không còn cần ngồi xe con nữa?"
Miêu Nhã hừ một tiếng: "Chả lẽ cô thật nghĩ ta muốn ngồi cái xe rách nát của cô lắm sao? Mấy ngày qua chỉ vì chú Tứ cô không ở Bắc Kinh, ta mới không còn cách nào đành ngồi xe cô. Ta xin cô, bây giờ ai ai cũng biết cô là 'thái tử nữ của MUMU', cô có thể sửa sang vẻ ngoài cho ra dáng một chút để ta được nở mặt nở mày không? Chiếc Ferrari kia của cô cũng sắp kết mạng nhện rồi đấy." Nói xong lắc đầu thở dài, phong tư trác tuyệt xoay người rời đi, Hình Tứ cũng đi theo sau bà.
Miêu Tư Lý quay đầu hỏi Cố Cách Cách: "Đó là lỗi của em sao?"
Cố Cách Cách vỗ vai cô, an ủi: "Không , là lỗi của tôi..."
Miêu Tư Lý lập tức mặt mày hớn hở, muốn ngắt lời cô. Sao lại thế được? Đương nhiên là lỗi của em. Nhưng sau khi nghe câu tiếp theo của Cố Cách Cách, tức thì đờ người.
Cố Cách Cách nói: "Để em chịu ấm ức rồi, Miêu tiểu thụ đáng thương." Nói xong cũng lắc đầu thở dài, phong tư trác tuyệt xoay người rời đi.
"Cố Cách Cách!" Miêu Tư Lý hoàn toàn xù lông.
**
Trên đường đi làm, Cố Cách Cách tò mò hỏi Miêu Tư Lý: "Hình Tứ rốt cuộc là ai? Ông ấy chỉ là tài xế cho mẹ em thôi à? Nhưng dường như hai người rất tôn trọng ông ấy."
Miêu Tư Lý đáp: "Chú Tứ trước kia là vệ sĩ của bố em. Sau khi em sinh ra thì đã luôn đi theo làm tài xế cho mẹ em. Từ nhỏ đến lớn, chú ấy đều rất chăm sóc cho mẹ và em. Mẹ em nói, chú Tứ từng giúp đỡ mẹ rất nhiều, cho nên em phải xem chú ấy như bậc trưởng bối. Em chỉ biết có thế."
Cố Cách Cách không nói gì chỉ nhún vai. Gia cảnh của Miêu Tư Lý phức tạp như thế, không biết có làm trở ngại cho mối quan hệ của hai cô hay không?
Hai cô đến công ty thì Cố Vân đã sớm chờ ở đó.
Lúc nào cũng đợi cho đến khi đêm dài người tĩnh, Miêu Nhã ngủ ngon (...), Miêu Tư Lý mới rón rén lủi vào phòng của Cố Cách Cách. Sau khi khóa trái cửa, lau vội lớp mồ hôi lạnh trên trán, mới bước đến bên giường Cố Cách Cách, than thở một câu: "Sợ muốn chết."
Cố Cách Cách nhìn bộ dạng như ăn trộm của cô, hận không thể đạp một cước đá bay cô đi, sắc mặt nghiêm lại, châm chọc: "Nếu sợ mẹ em biết như vậy thì đừng có tới đây. Làm cứ như yêu đương vụng trộm thế này, em chịu được, chứ tôi thì chẳng muốn đâu."
Miêu Tư Lý ôm cô, liếm lên cổ: "Chị cũng không phải không biết, mẹ em rất lợi hại mà! Cẩn thận chút để giữ được thuyền suốt ngàn năm thôi!"
Cố Cách Cách nghe cô nói vậy liền nổi nóng: "Tôi thật không hiểu ý đồ của mẹ em là gì đấy? Hoặc là chết, hoặc là sống. Sao mẹ em không cho một đáp án chính xác đi, như bây giờ thì tính là gì chứ? Cho phép tôi chuyển qua ở nhưng không cho phép chúng ta lên giường, chẳng lẽ chỉ vì muốn cho chúng ta thấy được mà ăn không được? Mẹ em có phải rất nhàn rỗi không? Hay là..." Cố Cách Cách đột nhiên dừng lại, cười cực bí hiểm.
"Hay là cái gì?" Miêu Tư Lý bị cô cười nổi lên da gà.
"Là vì sinh hoạt tình dục của mẹ em không được như ý, cho nên mới cố ý tra tấn chúng ta?"
Mặt Miêu Tư Lý tràn đầy vạch đen, mắng lớn: "Mẹ em cũng là mẹ chồng chị, làm sao chị có thể nói mẹ như vậy!"
Sau khi tổn hại Miêu Nhã vài câu, tâm tình Cố Cách Cách vui sướng hẳn lên, còn kéo tay Miêu Tư Lý, bảo: "Tục ngữ có câu, 'phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ'. Mẹ em tuy đã bốn mươi lăm, nhưng với cá tính không chịu già của dì, về phương diện này chắc chắn vẫn còn rất mạnh. Đừng để dì nhịn quá rồi sinh bệnh, có rảnh em nên quan tâm tới mẹ nhiều hơn."
"Cố Cách Cách, chị còn nói nữa! Cẩn thận xuống Địa ngục bị cắt lưỡi đó!" Miêu Tư Lý bóp cổ cô, nguyền rủa.
Cố Cách Cách cười đến thở không ra hơi, ôm Miêu Tư Lý, xoay người đè cô xuống dưới người, mới dừng cười lại, dịu dàng nhìn cô: "Miêu Tư Lý, khi nào thì hai chúng ta mới có thể chân chính ở bên nhau? Lúc mẹ của em và bố mẹ tôi đều không còn phản đối, Cao Ngôn đáng ghét cũng không còn dây dưa, thì thật tốt biết bao!"
Miêu Tư Lý cũng cảm thán: "Phải ha!" Rồi lại bổ sung thêm, "Và Khâu Lộc Minh kia cũng không thích chị nữa."
Cố Cách Cách phản bác: "Lộc Minh làm sao giống với Cao Ngôn? Em không nghe chị hai nói sao? Cậu ấy quá quân tử, hoàn toàn chẳng giống Cao Ngôn." Hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Miêu Tư Lý vẫn không quên chuyện Cố Cách Cách phát cáu vì Cao Ngôn ban sáng, cau mày hỏi cô: "Chị và Cao Ngôn có phải có hiểu lầm gì không? Hay là chị có chuyện gì giấu em? Bộ có liên quan đến việc chị ra đi không lời từ biệt năm năm trước sao?"
Cố Cách Cách nghe thấy vậy, tim bỗng đập mạnh, buông Miêu Tư Lý ra, nằm xuống bên cạnh cô, gối đầu lên cánh tay, mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng lại có hai con người đang điên cuồng đánh nhau, không biết có nên nói ra hay không?
Qua những hành động này, Miêu Tư Lý càng thêm xác định Cố Cách Cách có chuyện giấu mình. Lăn một vòng trên giường rồi ngồi dậy, cũng kéo Cố Cách Cách lên, khoanh chân, mặt đối mặt, dáng điệu 'nếu không nói rõ sẽ nhất quyết không bỏ qua'.
Cố Cách Cách nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cầm lấy tay cô vuốt ve, chậm rãi nói: "Miêu Tư Lý, tôi quả thật có giấu em một chuyện, nhưng tôi đã giao hẹn với Cao Ngôn, không thể nói chuyện này cho em biết. Em nén lại lòng hiếu kỳ của mình đi, đừng nên hỏi tôi nữa, được không?"
"Là về em?" Miêu Tư Lý có thể thi vào cùng một trường đại học với Cố Cách Cách, thì chắc hẳn chẳng phải kẻ có chỉ số thông minh thấp mà Cố Cách Cách vẫn luôn rêu rao cả ngày bên miệng. Giọng cô chợt nâng lên cao thêm mấy nốt, "Là Cao Ngôn ép chị rời khỏi em?"
Cố Cách Cách không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Miêu Tư Lý kinh sợ: "Cậu ấy dựa vào cái gì?!" Trong giọng nói toát ra vẻ không thể tin nổi.
Cố Cách Cách vội vàng nghiêng người, ôm lấy cổ cô, cắn một chút lên môi cô: "Không phải, em suy nghĩ nhiều."
Nét mặt Miêu Tư Lý đầy giận dữ, căn bản không tin.
Cố Cách Cách buông cô ra, xua tay một chút: "Năm năm trước, sở dĩ tôi rời bỏ em, hoàn toàn là quyết định của chính bản thân tôi. Em cũng biết con người tôi luôn suy nghĩ nhiều, vốn không quá xác định tình cảm với em, lại thấy em và Cao Ngôn luôn dây dưa không rõ, sau đó bị mẹ em đe dọa hai câu, liền lập tức bỏ chạy."
"Đơn giản vậy thôi?" Miêu Tư Lý nửa tin nửa ngờ nhìn cô, "Vậy chị và Cao Ngôn giao hẹn cái gì?"
Cố Cách Cách cúi đầu trầm ngâm: "Một ít chuyện riêng." Nói xong lại ngẩng đầu, giống như vừa làm ra một quyết định, "Tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này. Tôi hứa với em, chờ sau khi tôi xử lý xong, sẽ nói chi tiết toàn bộ cho em biết, nhưng em cũng phải đồng ý với tôi, không được nhúng tay vào, được chứ? Nếu em nhúng tay, sẽ chỉ khiến sự tình càng thêm phức tạp."
Miêu Tư Lý khó thể chấp nhận việc giữa cô và Cố Cách Cách có chuyện giấu giếm, hơn nữa còn là chuyện có liên quan tới cô, nhưng nếu Cố Cách Cách đã nói như vậy, cô cũng không thể từ chối. Đây là sự tin tưởng cơ bản nhất, dù hai cô có thân mật đến đâu cũng cần phải có không gian riêng, đành nói: "Nếu không giải quyết được, nhất định phải nói cho em biết, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."
Cố Cách Cách gật đầu: "Được."
Vì chủ đề nghiêm trọng như thế, khiến hai cô chẳng còn hứng thú làm tiếp việc gì. Và cũng có thể do trong lòng cất giấu nhiều chuyện, nên tuy ôm nhau ngủ nhưng cả hai lại đuổi theo hai suy nghĩ khác nhau.
Sáng sớm hôm sau, Miêu Nhã chẳng những không kinh ngạc khi thấy hai cô cùng bước ra từ phòng ngủ, mà còn làm xong bữa sáng chờ sẵn. Hành động quỷ dị của bà làm Cố Cách Cách cảm thấy da đầu như tê dại.
Khi ăn sáng được một nửa, Miêu Nhã làm như buột miệng một câu, khiến cằm cả hai cô cùng rớt xuống bàn.
Miêu Nhã xé một mẩu bánh mì, chậm rãi nói: "Muốn ngủ chung thì quang minh chính đại ngủ đi, chớ hơi tý lại vụng trộm, mất hết cả thanh nhã nơi đây, mất công lại để cho người khác nói mẹ không biết cách dạy con."
Miêu Tư Lý nâng cằm lại, không xác định hỏi: "Mẹ, ý của mẹ là, đồng ý cho chúng con... ở cùng nhau?"
Miêu Nhã nghiêng đầu liếc cô: "Mẹ không đồng ý, các cô vẫn tìm cách ngủ cùng nhau. Không bằng ta đây nhắm một mắt, mở một mắt, làm một mẹ chồng tiến bộ còn hơn."
Cố Cách Cách vừa mới uống vào một ngụm sữa, nghe thấy hai chữ mẹ chồng liền phun ra, sặc đến nỗi ho khan không dứt.
Miêu Tư Lý vội vã vỗ lưng giúp cô dễ thở, rồi quay đầu hỏi Miêu Nhã: "Mẹ, mẹ không sao đó chứ?"
Đầu tiên vẻ mặt Miêu Nhã nghi hoặc hỏi: "Sao thế? Mẹ nói gì sai à?" sau đó đột nhiên vỗ bàn, "Không phải chứ, Miêu Tư Lý? Tại sao con lại không có tiền đồ như vậy?!"
Miêu Tư Lý bị rống đến ngờ nghệch: "Con làm sao?"
Miêu Nhã chỉ vào chóp mũi Miêu Tư Lý, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: "Con, con không ngờ là thụ!"
Thật hay, Cố Cách Cách vừa mới thở được, giờ lại lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Còn Miêu Tư Lý đã bị sét đánh đến cháy đen, hoàn toàn không thể cử động.
Chuông cửa vang lên, Miêu Nhã bỏ lại hai cô đã bị sét đánh đến tơi tả, tao nhã đứng lên mở cửa.
Lúc này Cố Cách Cách mới ôm Miêu Tư Lý đang cứng ngắc cả người, cười lớn: "Miêu Tư Lý, mẹ em hiểu biết không ít nha!"
Miêu Tư Lý dở khóc dở cười nhìn cô, lại không khỏi lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ mẹ em đang bị cái gì đó kích thích à?"
Cố Cách Cách buông cô ra: "Em hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Không phải mẹ em luôn thần bí như vậy ư?"
Miêu Tư Lý sờ cằm, nhíu mày: "Rất không bình thường, nhất định là có chuyện."
Sau khi Cố Cách Cách uống hết nửa cốc sữa còn lại, mới nói: "Chẳng lẽ mẹ em nghe trộm chúng ta nói chuyện tối qua, biết chúng ta quan tâm dì, cho nên mới thay đổi thái độ? Nếu thật như vậy, Miêu Tư Lý, em phải mau mau hành động, tìm giúp mẹ em một người đàn ông. Như thế cuộc sống sau này của chúng ta mới dễ thở được."
Miêu Tư Lý bất mãn nói: "Này, Cố Cách Cách, vừa vừa phải phải nha! Đừng cứ lấy mẹ em ra nói giỡn vậy chứ." Ngay cả như cô muốn giới thiệu đối tượng cho mẹ, ít nhất cũng phải để bà rời khỏi người mà cô phải gọi là bố kia. Tuy cô không thích người đàn ông đó, nhưng vẫn dễ chấp nhận hơn việc mẹ mình một chân đạp mấy thuyền.
"Nói mẹ chuyện gì?" Miêu Nhã lần nữa trở lại nhà ăn, phía sau còn có thêm Hình Tứ.
Đầu tiên Hình Tứ chào hỏi Miêu Tư Lý: "Cô chủ." sau đó nhìn Cố Cách Cách. Tuy bọn họ đã gặp qua một lần, nhưng vẫn chưa biết xưng hô ra sao.
Miêu Nhã nói: "Anh Tứ, nói anh bao nhiêu lần rồi. Đừng gọi Tiểu Lý là cô chủ, không cần chiều chuộng con bé vậy đâu." dừng một chút, rồi chỉ vào Cố Cách Cách giới thiệu, "Đây là Cố Cách Cách, bạn gái Tiểu Lý." Sợ Hình Tứ chưa đủ hiểu, còn bổ sung: "Cả hai là người yêu của nhau."
Nét mặt của Hình Tứ không chút thay đổi, gật đầu với Cố Cách Cách: "Cô Cách Cách."
Cố Cách Cách lễ phép mỉm cười đáp trả, theo Miêu Tư Lý gọi một câu: "Chú Tứ".
Miêu Tư Lý hỏi: "Mẹ, có phải sau này chú Tứ sẽ đưa đón mẹ đi làm không? Không còn cần ngồi xe con nữa?"
Miêu Nhã hừ một tiếng: "Chả lẽ cô thật nghĩ ta muốn ngồi cái xe rách nát của cô lắm sao? Mấy ngày qua chỉ vì chú Tứ cô không ở Bắc Kinh, ta mới không còn cách nào đành ngồi xe cô. Ta xin cô, bây giờ ai ai cũng biết cô là 'thái tử nữ của MUMU', cô có thể sửa sang vẻ ngoài cho ra dáng một chút để ta được nở mặt nở mày không? Chiếc Ferrari kia của cô cũng sắp kết mạng nhện rồi đấy." Nói xong lắc đầu thở dài, phong tư trác tuyệt xoay người rời đi, Hình Tứ cũng đi theo sau bà.
Miêu Tư Lý quay đầu hỏi Cố Cách Cách: "Đó là lỗi của em sao?"
Cố Cách Cách vỗ vai cô, an ủi: "Không , là lỗi của tôi..."
Miêu Tư Lý lập tức mặt mày hớn hở, muốn ngắt lời cô. Sao lại thế được? Đương nhiên là lỗi của em. Nhưng sau khi nghe câu tiếp theo của Cố Cách Cách, tức thì đờ người.
Cố Cách Cách nói: "Để em chịu ấm ức rồi, Miêu tiểu thụ đáng thương." Nói xong cũng lắc đầu thở dài, phong tư trác tuyệt xoay người rời đi.
"Cố Cách Cách!" Miêu Tư Lý hoàn toàn xù lông.
**
Trên đường đi làm, Cố Cách Cách tò mò hỏi Miêu Tư Lý: "Hình Tứ rốt cuộc là ai? Ông ấy chỉ là tài xế cho mẹ em thôi à? Nhưng dường như hai người rất tôn trọng ông ấy."
Miêu Tư Lý đáp: "Chú Tứ trước kia là vệ sĩ của bố em. Sau khi em sinh ra thì đã luôn đi theo làm tài xế cho mẹ em. Từ nhỏ đến lớn, chú ấy đều rất chăm sóc cho mẹ và em. Mẹ em nói, chú Tứ từng giúp đỡ mẹ rất nhiều, cho nên em phải xem chú ấy như bậc trưởng bối. Em chỉ biết có thế."
Cố Cách Cách không nói gì chỉ nhún vai. Gia cảnh của Miêu Tư Lý phức tạp như thế, không biết có làm trở ngại cho mối quan hệ của hai cô hay không?
Hai cô đến công ty thì Cố Vân đã sớm chờ ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.