Cách Đầu Gấu Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào
Chương 4: Hảo Niệm Hảo Hợp
Vương Khiết Băng (Yu)
09/07/2024
Mặc dù rằng sau khi nhìn thấy
Trịnh Tương Hảo về đến nhà là Niên Cầm Bách cũng rời đi mà không nói câu nào, dù quán ăn đang rất đông khách nhưng Trịnh Hoài vẫn chú ý đến anh, dù ông ấy không biết ở trường học đã xảy ra chuyện gì những nhìn qua
thì hẳn cũng đoán được con gái đang gặp vấn đề.
Trịnh Tương Hảo sau khi thay quần áo xong cũng xuống quán ăn để phụ cha, nhưng Trịnh Hoài vừa nhìn thấy con gái liền xót xa nói:
- Cục cưng à, con mới đi học về thì lên nhà nghỉ ngơi đi, quán ăn có cha lo là được rồi.
Cục cưng... Ừ thì cái cách gọi nghe có hơi kì lạ, nhưng dù sao thì cũng đã nghe cha gọi suốt mười sáu năm rồi nên cũng thành quen.
Nhưng Trịnh Tương Hảo đã nhanh chóng vào bếp rồi cầm chảo cầm nồi, nhìn cha xong còn nở một nụ cười vui vẻ nói:
- Con không có mệt, để con giúp cha nha.
Tuy rằng tay nghề nấu nướng của Trịnh Tương Hảo không quá xuất sắc như cha mình, nhưng dù sao cũng đã phụ giúp quán ăn từ khi còn bé nên cô rất thành thạo những việc vặt, nói cho đúng thì bây giờ cô đã có thể một mình đứng bán mà không cần cha rồi.
Nhưng phải nói là cha cô rất hay xót con gái nên chẳng bao giờ để cô phải kiệt sức, tuy là thế nhưng Trịnh Tương Hảo cũng rất biết cách cân bằng giữa việc giúp đỡ cha mình và việc học. Cho nên từ khi còn bé cho đến thời điểm hiện tại thì cha cô chưa từng phải lo lắng về con gái.
Người ông ấy lo lắng nhất chắc là phải nói đến người con trai lớn Trịnh Tân Niệm, là một viên cảnh sát có trách nhiệm với tổ quốc nhưng đã sắp ba mươi rồi mà chưa chịu có bạn gái, thậm chí còn suốt ngày ở bên ngoài, hiếm khi về nhà nữa chứ.
Thật sự là quá lo mà.
[...]
Quán ăn của cha cô tên là Hảo Hợp, thật ra thì ban đầu nó có tên là Hảo Niệm - cũng mang ý nghĩa là những kỉ niệm tốt, nhưng từ khi mẹ cô qua đời thì cha đã đổi tên thành Hảo Hợp, vì ông ấy hi vọng rằng chính bản thân mình và hai con sẽ luôn có những việc tốt mà không phải chỉ là kỉ niệm.
Đợt khách đông cũng qua đi, Trịnh Tương Hảo đang giúp cha mình dọn dẹp thì lại có thêm một nhóm học sinh đi vào, ban đầu cô có hơi ngạc nhiên một chút, vì quán ăn của nhà cô ở gần với các công ty, nên khách hàng đa số đều là các nhân viên văn phòng hoặc là vài người làm ăn buôn bán nhỏ ở gần chợ. Hiếm khi mới thấy học sinh xuất hiện ở đây đó.
- Cục cưng à, hay con lên nhà học bài đi, để cha ra tiếp khách là được rồi.
- Vậy con lên nhà nha, nếu có khách thì gọi con, cha đừng có làm quá sức đó.
- Cha biết rồi mà cục cưng.
Nói xong thì Trịnh Tương Hảo cũng tháo tạp dề ra, trước khi đi lên nhà còn ngoái đầu lại nhìn những học sinh kia. Quả nhiên không nằm ngoài sự dự đoán của cô, lúc cô vừa chuẩn bị đi lên nhà thì Niên Cầm Bách đã đi vào bên trong quán ăn, theo như cô đoán thì các học sinh kia hẳn là đàn em của anh nhỉ?
Nhưng tại sao anh lại kéo đến quán ăn của cô?
Nghĩ đến đây, Trịnh Tương Hảo cũng muốn quay lại phụ cha mình, nhưng cô còn chưa kịp lùi lại thì ông anh trai quý hóa cũng chịu ló mặt về nhà. Vốn dĩ Trịnh Hoài đang rất hân hoan tươi cười với khách khứa, nhưng khi thấy thằng con trai liền nhíu mày nói:
- Nhãi ranh, bây giờ không phải là đang ca trực của con à? Sao lại về nhà?
- Con đang đi làm nhiệm vụ, nhưng đau bụng quá, đi nhờ toilet thôi.
- Thằng nhãi này!
Nói xong thì Trịnh Tân Niệm cũng nhanh chân chạy đi lên phòng, nhưng là phòng của cô!
Trịnh Tương Hảo liền tức tối chạy theo sau, vừa chạy lên vừa mắng:
- Trịnh Tân Niệm! Anh đang làm gì vậy hả? Sao không về phòng anh mà đi!
- Anh đâu có ngu, tối nay anh còn phải ngủ ở phòng mình nữa, lỡ bị ám mùi thì sao? Đi phòng của nhóc tốt hơn!
- Trịnh Tân Niệm, anh là tên khốn! Anh mau cút ra đây!
- Đừng hét nữa, khách khứa đều bị em dọa chạy rồi kìa!
- Trịnh Tân Niệm!
Ở trên lầu thì hỗn loạn đại chiến giữa em trai và em gái, còn ở dưới nhà Trịnh Hoài cũng nhíu mày, nhưng ông ấy vẫn giữa trạng thái niềm nở với khách, đợi khi nhóm của Niên Cầm Bách gọi món xong thì ông ấy mới bước đến cầu thang, hét lớn:
- Nhãi ranh! Không được bắt nạt cục cưng!
Đừng nói là đàn em của Niên Cầm Bách ngạc nhiên, đến anh cũng không ngờ... Hóa ra Tiểu Ngọt Ngào của mình còn có dáng vẻ hung dữ như vậy.
Thú vị thật đó, anh càng lúc càng muốn đào bới lên rồi.
Lý Thanh Phong lúc này cũng chỉ biết tặc lưỡi, nói:
- Cầm Bách à, không ngờ đó. Tưởng là một tiểu ngọt ngào, nhưng hóa ra cũng hung dữ y chang Cao Tuyết Nghênh nhỉ?
- Đừng so sánh Tiểu Ngọt Ngào của tao với con nhỏ hung dữ đó.
- Mù quáng! Mày mù quáng rồi! Niên Cầm Bách, mày mù quáng rồi!
- Không cần khen.
Trịnh Tương Hảo sau khi thay quần áo xong cũng xuống quán ăn để phụ cha, nhưng Trịnh Hoài vừa nhìn thấy con gái liền xót xa nói:
- Cục cưng à, con mới đi học về thì lên nhà nghỉ ngơi đi, quán ăn có cha lo là được rồi.
Cục cưng... Ừ thì cái cách gọi nghe có hơi kì lạ, nhưng dù sao thì cũng đã nghe cha gọi suốt mười sáu năm rồi nên cũng thành quen.
Nhưng Trịnh Tương Hảo đã nhanh chóng vào bếp rồi cầm chảo cầm nồi, nhìn cha xong còn nở một nụ cười vui vẻ nói:
- Con không có mệt, để con giúp cha nha.
Tuy rằng tay nghề nấu nướng của Trịnh Tương Hảo không quá xuất sắc như cha mình, nhưng dù sao cũng đã phụ giúp quán ăn từ khi còn bé nên cô rất thành thạo những việc vặt, nói cho đúng thì bây giờ cô đã có thể một mình đứng bán mà không cần cha rồi.
Nhưng phải nói là cha cô rất hay xót con gái nên chẳng bao giờ để cô phải kiệt sức, tuy là thế nhưng Trịnh Tương Hảo cũng rất biết cách cân bằng giữa việc giúp đỡ cha mình và việc học. Cho nên từ khi còn bé cho đến thời điểm hiện tại thì cha cô chưa từng phải lo lắng về con gái.
Người ông ấy lo lắng nhất chắc là phải nói đến người con trai lớn Trịnh Tân Niệm, là một viên cảnh sát có trách nhiệm với tổ quốc nhưng đã sắp ba mươi rồi mà chưa chịu có bạn gái, thậm chí còn suốt ngày ở bên ngoài, hiếm khi về nhà nữa chứ.
Thật sự là quá lo mà.
[...]
Quán ăn của cha cô tên là Hảo Hợp, thật ra thì ban đầu nó có tên là Hảo Niệm - cũng mang ý nghĩa là những kỉ niệm tốt, nhưng từ khi mẹ cô qua đời thì cha đã đổi tên thành Hảo Hợp, vì ông ấy hi vọng rằng chính bản thân mình và hai con sẽ luôn có những việc tốt mà không phải chỉ là kỉ niệm.
Đợt khách đông cũng qua đi, Trịnh Tương Hảo đang giúp cha mình dọn dẹp thì lại có thêm một nhóm học sinh đi vào, ban đầu cô có hơi ngạc nhiên một chút, vì quán ăn của nhà cô ở gần với các công ty, nên khách hàng đa số đều là các nhân viên văn phòng hoặc là vài người làm ăn buôn bán nhỏ ở gần chợ. Hiếm khi mới thấy học sinh xuất hiện ở đây đó.
- Cục cưng à, hay con lên nhà học bài đi, để cha ra tiếp khách là được rồi.
- Vậy con lên nhà nha, nếu có khách thì gọi con, cha đừng có làm quá sức đó.
- Cha biết rồi mà cục cưng.
Nói xong thì Trịnh Tương Hảo cũng tháo tạp dề ra, trước khi đi lên nhà còn ngoái đầu lại nhìn những học sinh kia. Quả nhiên không nằm ngoài sự dự đoán của cô, lúc cô vừa chuẩn bị đi lên nhà thì Niên Cầm Bách đã đi vào bên trong quán ăn, theo như cô đoán thì các học sinh kia hẳn là đàn em của anh nhỉ?
Nhưng tại sao anh lại kéo đến quán ăn của cô?
Nghĩ đến đây, Trịnh Tương Hảo cũng muốn quay lại phụ cha mình, nhưng cô còn chưa kịp lùi lại thì ông anh trai quý hóa cũng chịu ló mặt về nhà. Vốn dĩ Trịnh Hoài đang rất hân hoan tươi cười với khách khứa, nhưng khi thấy thằng con trai liền nhíu mày nói:
- Nhãi ranh, bây giờ không phải là đang ca trực của con à? Sao lại về nhà?
- Con đang đi làm nhiệm vụ, nhưng đau bụng quá, đi nhờ toilet thôi.
- Thằng nhãi này!
Nói xong thì Trịnh Tân Niệm cũng nhanh chân chạy đi lên phòng, nhưng là phòng của cô!
Trịnh Tương Hảo liền tức tối chạy theo sau, vừa chạy lên vừa mắng:
- Trịnh Tân Niệm! Anh đang làm gì vậy hả? Sao không về phòng anh mà đi!
- Anh đâu có ngu, tối nay anh còn phải ngủ ở phòng mình nữa, lỡ bị ám mùi thì sao? Đi phòng của nhóc tốt hơn!
- Trịnh Tân Niệm, anh là tên khốn! Anh mau cút ra đây!
- Đừng hét nữa, khách khứa đều bị em dọa chạy rồi kìa!
- Trịnh Tân Niệm!
Ở trên lầu thì hỗn loạn đại chiến giữa em trai và em gái, còn ở dưới nhà Trịnh Hoài cũng nhíu mày, nhưng ông ấy vẫn giữa trạng thái niềm nở với khách, đợi khi nhóm của Niên Cầm Bách gọi món xong thì ông ấy mới bước đến cầu thang, hét lớn:
- Nhãi ranh! Không được bắt nạt cục cưng!
Đừng nói là đàn em của Niên Cầm Bách ngạc nhiên, đến anh cũng không ngờ... Hóa ra Tiểu Ngọt Ngào của mình còn có dáng vẻ hung dữ như vậy.
Thú vị thật đó, anh càng lúc càng muốn đào bới lên rồi.
Lý Thanh Phong lúc này cũng chỉ biết tặc lưỡi, nói:
- Cầm Bách à, không ngờ đó. Tưởng là một tiểu ngọt ngào, nhưng hóa ra cũng hung dữ y chang Cao Tuyết Nghênh nhỉ?
- Đừng so sánh Tiểu Ngọt Ngào của tao với con nhỏ hung dữ đó.
- Mù quáng! Mày mù quáng rồi! Niên Cầm Bách, mày mù quáng rồi!
- Không cần khen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.