Chương 1
Lục Quang
08/12/2016
Đưa tay không thấy được năm ngón.
Tân Thiểu Mẫn trừng mắt to, con ngươi đen nhánh chậm rãi đảo quanh, hoài nghi thị lực của mình, đến khi mắt của nàng có thể thích ứng với đêm tối, nhìn thấy nhưng chấm đỏ chợt lóe lên trong đen tối.
Nàng khẽ thở ra, như nghĩ đến cái gì đó, lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh.
Bốn phía tối om, tối đến mức nàng khó có thể biết mình đang ở đâu, mà trong mũi ngủi được mùi hương cỏ đặc trưng của vùng núi sau cơm mưa, nàng không khỏi nhíu mày.
Nàng bị bay đến đâu đây? Chẳng lẽ là công viên lớn gần cao ốc? Nhưng nếu là như vậy, cũng không thể tối đến mức này được... Giống như tất cả tòa nhà đều mất điện vậy, làm cho người ta hoảng sợ.
Nàng có thói quen mang theo đèn trong người, nhưng trước mặt chỉ có bóng tối, nàng lại càng bất an, càng sợ tòa nhà này bị phá hủy vì tai họa.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng theo bản năng động đậy thân thể, xác định trên người không thương nặng, liền nghĩ muốn nhìn xung quanh, xác nhận tình huống thật tốt, nhưng vừa đứng lên, chân như dẫm phải cái gì đó, cả người nàng lao về phía trước, may mắn thân thủ nàng nhanh nhẹn, mới không bị ngã xuống.
Đang nghi hoặc mình vừa dẫm phải cái gì, mới phát hiện quần áo trên người mình... Y phục của nàng không dài như vậy... Không hiểu liền giơ lên nhìn, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, lúc này nàng mới phát hiện hình như trên người không có một vết thương nào, nhưng rõ ràng nàng ở hiện trường vụ nổ, lực nổ mạnh như vậy, làm sao có thể không bị thương được...
Nghĩ kỹ, bỗng nhiên một mùi hương thơm của đồ ăn thoang thoảng bay theo gió tới, hơn nữa nhìn thoáng qua đèn đuốc thoang thoảng chớp động trong rừng bên tay phải, thế nên nàng liền buông tha cho vấn đề trước mắt, bước đi đến chỗ ánh lửa đang động.
Nàng vừa chạy vừa cảm thấy bản thân mình kỳ lạ, tuy rằng thân thủ của nàng vẫn linh hoạt như trước, nhưng rất lâu nàng chưa từng cảm thấy nàng chạy trốn nhanh như bay vậy.
“Tiên sinh! Này vị tiên sinh phía trước!” Nam nhân cầm đèn đi rất nhanh, nàng dứt khoát lên tiếng gọi.
Một tiếng gọi này phát ra, nàng lập tức ngớ người. Đây là giọng quỷ quái gì vậy... Không phải là cổ họng của nàng bị nổ mạnh mà cháy hỏng rồi chứ, sao lại có thể khàn như vậy.
Nam nhân hơi run sợ, khẽ quay đầu, không ngờ nhìn thấy tiểu thái giám đang đi đến bên cạnh, mắt đẹp không khỏi hóp lại.
“Ngại quá, xin hỏi một chút - -” Nàng không thở gấp đi đến gần, mở miệng muốn hỏi, tuy nhiên lời nói đã lên đến cổ họng, mắt thấy sắp ra đến đầu lưỡi, nàng lại bị tình huống trước mắt làm cho không nói lên lời.
Người nam nhân trước mặt rất đẹp, làm cho người khác không thể nào rời ánh mắt được, nhưng trọng điểm không phải là cái này, trọng điểm là... “Xin hỏi nơi này là chỗ nào?” Vẫn đề này vừa nghe liền cảm thấy có chút ngu xuẩn, nhưng thật sự cách ăn mặc của nam nhân trước mặt này, khiến nàng không thể không ngu xuẩn một hồi!
“Ngọc Tuyền ngoài cung.” Giọng nói của nam nhân này thuần túy trầm thấp giống như ly rượu ngon.
Tân Thiểu Mẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh trước đáp án ngoài ý muốn này, gượng cười hỏi lại: “Ngọc Tuyền cung là ở đây vậy?”
Giọng nói của nàng có chút run rẩy, bởi vì giờ phút này trong đầu nàng chợt nghĩ đến một khả năng - - tuy rằng từ trước đến giờ nàng cho rằng nó là một điều cực kỳ không khoa học, bình thường trong tiểu thuyết chỉ lấy ra để lừa độc giả, nhưng mà... Đáng chết! Người nam nhân trước mặt này ăn mặc rất giống thái giám trong phim truyền hình, trên đầu đội mũ đuôi chồn, trong tay cầm đèn cung đình bát giác dệt hoa chỉ có thể nhìn thấy ở viện bảo tàng, mang theo một cái hộp đen tinh xảo, còn có một hành lang dài mênh mông trước mặt, bên tay phải là tường cao màu trắng xám... Nàng không nhớ rõ ở gần công viên có loại kiến trức này, cũng không có khả năng đêm hôm khuya khoắt người này còn đi cosplay chứ?
Cho nên nói, trước mặt chỉ có hai trường hợp.
Một là, đêm hôm khuya khoắt nàng gặp quỷ.
Một cái khác ---
“Ngoại trừ Hoàng cung, còn có nơi nào có Ngọc Tuyền cung?” Giọng nói của nam nhân sắc lạnh như dao.
“Trong Hoàng cung?” Nàng như con vẹt học nói chuyện, hắn nói một câu nàng liền nói lại một câu, càng nói càng thấy đáy lòng phát bệnh lợi hại.
Nam nhân hóp mắt dài xinh đẹp lại: “Ngươi là tiểu công công ở đâu?”
“Tiểu công công” tiếng nói của nàng vang lên một lần nữa, ngược lại càng thêm khàn khàn. Ai da? Chẳng lẽ... Tầm mắt của nàng chậm rãi nhìn xuống dưới, chỉ thấy vạt áo vừa mới cầm ở trên tay, là một chiếc áo dài màu chàm.
“Báo vị trí và người giám sát.” Nam nhân nhìn nàng một thân màu chàm, vạt áo chàm trên tay, vừa nhìn liền biết là một tiểu thái giám không có phẩm cấp.
“Ta...” Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, trong lòng liền chán nản.
Hỏng bét, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng vốn chỉ muốn làm rõ sự tình, tuy rằng xác định mình xuyên không, nhưng với cái người vừa bị chôn kia không có một chút quan hệ, có phải là nàng vừa mới đến đã bị giết hay không?”
Đang mải suy nghĩ, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói lanh lảnh: “Thọ Cầu, ta biết ngươi lại chuồn đến Ngọc Tuyền cung, ngự thiện phòng đang bận muốn chết, vậy mà ngươi ---”
Lời nói bỗng nhiên im bặt, người tới nhỏ giọng nói với nam nhân: “Thành công công.”
Không thể không sợ thái giám này, bởi vì Thành công công chính là thái giám bên người Hoàng đế.
Nam nhân nhìn người tới, vẫy vẫy tay, sau đó đi thẳng.
Tân Thiểu Mẫn trừng mắt nhìn nam nhân rời đi, mỗi bước đi của hắn đều tỏa sáng bốn phía, càng nghĩ nàng càng hiểu rõ, nói này thật sự cách thế giới của nàng rất xa rất xa... Xong rồi, nàng thật sự xuyên không rồi!
“Ngươi còn đứng lỳ ở đây làm gì, đại điển khai triều trăm năm đã kết thúc, nhưng sứ giả các ngươi vẫn chưa đi, một đám như quỷ thèm ăn chờ ăn khuya, ngươi lại còn chạy loạn, trở về ta sẽ nói với La công công, trực tiếp cho tên hỗn đảng ngươi đến hoán y cục cho sảng khoái!” Nói xong, thái giám Ngự thiện phòng này liền giữ chặt lấy tay nàng, không nói gì nữa kéo nàng đi.
Tân Thiểu Mẫn mặt đầy bi thương trừng mắt nhìn thái giám mặc áo lam giống mình, tất cả đều là đau buồn.
Đừng náo loạn, nàng còn có phiên trực nha... Để nàng trở về được không!
Đợi đến khi hai người rời đi, nam tử bị gọi là Thành công công liền chuyển hướng đi đường khác, thẳng đến khi không thấy bóng hai người mới bước vào Ngọc Tuyền cung. Ngọc Tuyền cung là một cung điện bỏ hoang từ lâu, mặc dù vẫn có cung nhân quét dọn như trước, nhưng đa số thời gian không có người đi đến đây.
Đương nhiên, lại càng không có người biết núi giả đằng sau hồ nhân tạo có một cái động khác.
Nam nhân bước vào núi giả, mở cửa ngầm, lập tức mật đạo. Bên trong mật đạo thẳng tắp ít khúc quanh, chỉ chốc lát đã đi đến cuối đường, đẩy cửa, bên ngoài cửa là rừng cây phía đông.
Nơi này âm u ít người qua lại, ngay cả cấm vệ cũng không có, dù sao đây là mật đạo năm đó Tiên hoàng muốn mang ái phi chuồn ra khỏi cung đã làm. Nam nhân để lại đuốc ở trong mật đạo, che giấu cửa ngầm thật tốt, sau khi xác định bốn về yên lặng, lập tức chân không chạm đất đi đến cửa sau một phủ.
Không có ám hiệu, cũng không cần gõ cửa, hắn tránh hộ vệ hộ vệ bên trong phủ, xoay người bay lên tường cao, như quen cửa quen nẻo đi đến tiểu viện phía sau.
Trong phòng không người, trên bàn đã chuẩn bị một bình trà, hắn không động, chậm rãi chờ người tới.
Chỉ chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lông mi dài của hắn mở ra, khẽ hô một tiếng: “Cập Ngôn.”
Tiêu Cập Ngôn đẩy cửa vào, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng, không có chuyện gì chứ?”
“Cổ Đôn hoàng tử đâu?” Nam nhân chậm rãi ngẩng mặt, không đáp mà hỏi lại, uy nghi khiếp người.
Trời canh năm, trên Ngọc Cầu điện, Tây Tần Hoàng đế khoan thai đến.
Tân Thiểu Mẫn trừng mắt to, con ngươi đen nhánh chậm rãi đảo quanh, hoài nghi thị lực của mình, đến khi mắt của nàng có thể thích ứng với đêm tối, nhìn thấy nhưng chấm đỏ chợt lóe lên trong đen tối.
Nàng khẽ thở ra, như nghĩ đến cái gì đó, lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh.
Bốn phía tối om, tối đến mức nàng khó có thể biết mình đang ở đâu, mà trong mũi ngủi được mùi hương cỏ đặc trưng của vùng núi sau cơm mưa, nàng không khỏi nhíu mày.
Nàng bị bay đến đâu đây? Chẳng lẽ là công viên lớn gần cao ốc? Nhưng nếu là như vậy, cũng không thể tối đến mức này được... Giống như tất cả tòa nhà đều mất điện vậy, làm cho người ta hoảng sợ.
Nàng có thói quen mang theo đèn trong người, nhưng trước mặt chỉ có bóng tối, nàng lại càng bất an, càng sợ tòa nhà này bị phá hủy vì tai họa.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng theo bản năng động đậy thân thể, xác định trên người không thương nặng, liền nghĩ muốn nhìn xung quanh, xác nhận tình huống thật tốt, nhưng vừa đứng lên, chân như dẫm phải cái gì đó, cả người nàng lao về phía trước, may mắn thân thủ nàng nhanh nhẹn, mới không bị ngã xuống.
Đang nghi hoặc mình vừa dẫm phải cái gì, mới phát hiện quần áo trên người mình... Y phục của nàng không dài như vậy... Không hiểu liền giơ lên nhìn, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, lúc này nàng mới phát hiện hình như trên người không có một vết thương nào, nhưng rõ ràng nàng ở hiện trường vụ nổ, lực nổ mạnh như vậy, làm sao có thể không bị thương được...
Nghĩ kỹ, bỗng nhiên một mùi hương thơm của đồ ăn thoang thoảng bay theo gió tới, hơn nữa nhìn thoáng qua đèn đuốc thoang thoảng chớp động trong rừng bên tay phải, thế nên nàng liền buông tha cho vấn đề trước mắt, bước đi đến chỗ ánh lửa đang động.
Nàng vừa chạy vừa cảm thấy bản thân mình kỳ lạ, tuy rằng thân thủ của nàng vẫn linh hoạt như trước, nhưng rất lâu nàng chưa từng cảm thấy nàng chạy trốn nhanh như bay vậy.
“Tiên sinh! Này vị tiên sinh phía trước!” Nam nhân cầm đèn đi rất nhanh, nàng dứt khoát lên tiếng gọi.
Một tiếng gọi này phát ra, nàng lập tức ngớ người. Đây là giọng quỷ quái gì vậy... Không phải là cổ họng của nàng bị nổ mạnh mà cháy hỏng rồi chứ, sao lại có thể khàn như vậy.
Nam nhân hơi run sợ, khẽ quay đầu, không ngờ nhìn thấy tiểu thái giám đang đi đến bên cạnh, mắt đẹp không khỏi hóp lại.
“Ngại quá, xin hỏi một chút - -” Nàng không thở gấp đi đến gần, mở miệng muốn hỏi, tuy nhiên lời nói đã lên đến cổ họng, mắt thấy sắp ra đến đầu lưỡi, nàng lại bị tình huống trước mắt làm cho không nói lên lời.
Người nam nhân trước mặt rất đẹp, làm cho người khác không thể nào rời ánh mắt được, nhưng trọng điểm không phải là cái này, trọng điểm là... “Xin hỏi nơi này là chỗ nào?” Vẫn đề này vừa nghe liền cảm thấy có chút ngu xuẩn, nhưng thật sự cách ăn mặc của nam nhân trước mặt này, khiến nàng không thể không ngu xuẩn một hồi!
“Ngọc Tuyền ngoài cung.” Giọng nói của nam nhân này thuần túy trầm thấp giống như ly rượu ngon.
Tân Thiểu Mẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh trước đáp án ngoài ý muốn này, gượng cười hỏi lại: “Ngọc Tuyền cung là ở đây vậy?”
Giọng nói của nàng có chút run rẩy, bởi vì giờ phút này trong đầu nàng chợt nghĩ đến một khả năng - - tuy rằng từ trước đến giờ nàng cho rằng nó là một điều cực kỳ không khoa học, bình thường trong tiểu thuyết chỉ lấy ra để lừa độc giả, nhưng mà... Đáng chết! Người nam nhân trước mặt này ăn mặc rất giống thái giám trong phim truyền hình, trên đầu đội mũ đuôi chồn, trong tay cầm đèn cung đình bát giác dệt hoa chỉ có thể nhìn thấy ở viện bảo tàng, mang theo một cái hộp đen tinh xảo, còn có một hành lang dài mênh mông trước mặt, bên tay phải là tường cao màu trắng xám... Nàng không nhớ rõ ở gần công viên có loại kiến trức này, cũng không có khả năng đêm hôm khuya khoắt người này còn đi cosplay chứ?
Cho nên nói, trước mặt chỉ có hai trường hợp.
Một là, đêm hôm khuya khoắt nàng gặp quỷ.
Một cái khác ---
“Ngoại trừ Hoàng cung, còn có nơi nào có Ngọc Tuyền cung?” Giọng nói của nam nhân sắc lạnh như dao.
“Trong Hoàng cung?” Nàng như con vẹt học nói chuyện, hắn nói một câu nàng liền nói lại một câu, càng nói càng thấy đáy lòng phát bệnh lợi hại.
Nam nhân hóp mắt dài xinh đẹp lại: “Ngươi là tiểu công công ở đâu?”
“Tiểu công công” tiếng nói của nàng vang lên một lần nữa, ngược lại càng thêm khàn khàn. Ai da? Chẳng lẽ... Tầm mắt của nàng chậm rãi nhìn xuống dưới, chỉ thấy vạt áo vừa mới cầm ở trên tay, là một chiếc áo dài màu chàm.
“Báo vị trí và người giám sát.” Nam nhân nhìn nàng một thân màu chàm, vạt áo chàm trên tay, vừa nhìn liền biết là một tiểu thái giám không có phẩm cấp.
“Ta...” Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, trong lòng liền chán nản.
Hỏng bét, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng vốn chỉ muốn làm rõ sự tình, tuy rằng xác định mình xuyên không, nhưng với cái người vừa bị chôn kia không có một chút quan hệ, có phải là nàng vừa mới đến đã bị giết hay không?”
Đang mải suy nghĩ, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói lanh lảnh: “Thọ Cầu, ta biết ngươi lại chuồn đến Ngọc Tuyền cung, ngự thiện phòng đang bận muốn chết, vậy mà ngươi ---”
Lời nói bỗng nhiên im bặt, người tới nhỏ giọng nói với nam nhân: “Thành công công.”
Không thể không sợ thái giám này, bởi vì Thành công công chính là thái giám bên người Hoàng đế.
Nam nhân nhìn người tới, vẫy vẫy tay, sau đó đi thẳng.
Tân Thiểu Mẫn trừng mắt nhìn nam nhân rời đi, mỗi bước đi của hắn đều tỏa sáng bốn phía, càng nghĩ nàng càng hiểu rõ, nói này thật sự cách thế giới của nàng rất xa rất xa... Xong rồi, nàng thật sự xuyên không rồi!
“Ngươi còn đứng lỳ ở đây làm gì, đại điển khai triều trăm năm đã kết thúc, nhưng sứ giả các ngươi vẫn chưa đi, một đám như quỷ thèm ăn chờ ăn khuya, ngươi lại còn chạy loạn, trở về ta sẽ nói với La công công, trực tiếp cho tên hỗn đảng ngươi đến hoán y cục cho sảng khoái!” Nói xong, thái giám Ngự thiện phòng này liền giữ chặt lấy tay nàng, không nói gì nữa kéo nàng đi.
Tân Thiểu Mẫn mặt đầy bi thương trừng mắt nhìn thái giám mặc áo lam giống mình, tất cả đều là đau buồn.
Đừng náo loạn, nàng còn có phiên trực nha... Để nàng trở về được không!
Đợi đến khi hai người rời đi, nam tử bị gọi là Thành công công liền chuyển hướng đi đường khác, thẳng đến khi không thấy bóng hai người mới bước vào Ngọc Tuyền cung. Ngọc Tuyền cung là một cung điện bỏ hoang từ lâu, mặc dù vẫn có cung nhân quét dọn như trước, nhưng đa số thời gian không có người đi đến đây.
Đương nhiên, lại càng không có người biết núi giả đằng sau hồ nhân tạo có một cái động khác.
Nam nhân bước vào núi giả, mở cửa ngầm, lập tức mật đạo. Bên trong mật đạo thẳng tắp ít khúc quanh, chỉ chốc lát đã đi đến cuối đường, đẩy cửa, bên ngoài cửa là rừng cây phía đông.
Nơi này âm u ít người qua lại, ngay cả cấm vệ cũng không có, dù sao đây là mật đạo năm đó Tiên hoàng muốn mang ái phi chuồn ra khỏi cung đã làm. Nam nhân để lại đuốc ở trong mật đạo, che giấu cửa ngầm thật tốt, sau khi xác định bốn về yên lặng, lập tức chân không chạm đất đi đến cửa sau một phủ.
Không có ám hiệu, cũng không cần gõ cửa, hắn tránh hộ vệ hộ vệ bên trong phủ, xoay người bay lên tường cao, như quen cửa quen nẻo đi đến tiểu viện phía sau.
Trong phòng không người, trên bàn đã chuẩn bị một bình trà, hắn không động, chậm rãi chờ người tới.
Chỉ chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lông mi dài của hắn mở ra, khẽ hô một tiếng: “Cập Ngôn.”
Tiêu Cập Ngôn đẩy cửa vào, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng, không có chuyện gì chứ?”
“Cổ Đôn hoàng tử đâu?” Nam nhân chậm rãi ngẩng mặt, không đáp mà hỏi lại, uy nghi khiếp người.
Trời canh năm, trên Ngọc Cầu điện, Tây Tần Hoàng đế khoan thai đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.