Chương 3
Phong Khởi Mao
15/01/2022
Sau khi về khách sạn tắm nước nóng, Uông Lẫm mới cảm giác đỡ hơn phần nào. Vừa rồi cảm giác khí lạnh và cơn đau kéo dài cũng không tốt đẹp gì, thế cho nên anh cũng chả muốn nói thêm câu thừa nào.
Hiện tại nằm ở trên giường, uống chút canh gà Khương Lỗi mang đến rồi, cuối cùng anh cũng thấy được thảnh thơi, nên mở điện thoại di động ra, bắt đầu lướt Weibo.
Hòm thư tin nhắn riêng đã đầy, đều là mấy lời tâm sự của các fan, cũng có mấy bài antifan chửi rủa các thứ.
Uông Lẫm chưa bao giờ để xích mích với những ngôi sao khác, càng không làm chuyện gì xấu, thứ duy nhất có thể dùng để diss anh được chỉ có chuyện thân phận anh là cháu nội của đạo diễn lừng lẫy, con trai của nhà sản xuất phim nổi danh. Có lúc mặc dù anh sẽ không tham gia phim điện ảnh và truyền hình liên quan đến Uông Tri Viễn, nhưng cũng sẽ bị một đống người châm chọc khiêu khích.
Uông Lẫm đã quá quen rồi, lúc đầu còn biết phẫn nộ, sau đó thì chả quan tâm, đến bây giờ đọc ba cái bài chửi rủa này xem như chuyện hài giải trí, thỉnh thoảng còn có thể đem ra nói giỡn với người đại diện và trợ lý.
Lần này anh xem lướt qua như thường lệ, đột nhiên bị một tin nhắn gây chú ý đến.
"Mày và thằng Hạ Vũ đúng là thứ ung nhọt trong cái giới này, giờ đây không chỉ dựa vào ông ba mày không, đến cả ông nội cũng đứng về phía mày, giờ tới họ hàng xa cũng lôi vào được. Năm đó nhờ cái vận may chó má, mới dựa vào một bộ phim mà được nổi tiếng. Còn bây giờ thì dựa vào cái mặt của mày với đám fan ngu si để tiếp tục nổi tiếng, còn diễn xuất thì vẫn như vậy. Còn đáng nguyền rủa nhất là cái kiểu mày chiếm đoạt tài nguyên để giành lấy cơ hội của người khác, thật kinh tởm."
Uông Lẫm hiếm lắm mới đọc hai lần một tin nhắn vô danh như thế, sau đó ấn vào profile người này, phát hiện ra trong mấy tin nhắn đều là nhắm vào mình và Hạ Vũ, hoặc ngấm ngầm nói mỉa hoặc chửi thẳng vào mặt, dường như có thâm cừu đại hận gì với hai người họ. Uông Lẫm lướt hết từ tin cuối cùng đến ngược lên trên, chỉ thấy tin nhắn đầu tiên chính là:
"Xin nhận lấy món quà của tôi."
Uông Lẫm cười lạnh một tiếng, tắt điện thoại di động, sau đó tựa ở đầu giường hai mắt nhắm nghiền, bị thương khiến anh phải thở phì phò, tranh thủ thời gian ngủ được có mấy tiếng, đến khi dậy rồi còn phải quay đêm.
Uông Lẫm mới vừa ngủ không lâu, đã cảm thấy bên cạnh có tiếng động lạch cà lạch cạch, mơ hồ mở mắt ra vừa nhìn, chỉ thấy Hạ Vũ đứng ở cửa, còn mặc trang phục diễn, dáng vẻ muốn vào những vẫn đang đắn đo.
"Làm gì đó."
"... Anh Lỗi nói em đang ăn canh, không biết em đã ngủ rồi."
"Dầu mỡ quá, nuốt không trôi," Uông Lẫm xoa xoa con mắt, "Anh chọc vào làm chi, muốn hóa trang thành quỷ à."
Hạ Vũ nở nụ cười, bắt chước như phim mà chân bước đi thong thả đến bên giường anh, thấy Uông Lẫm vẫn mang cái mặt lạnh tanh, chỉ ho khan hai tiếng nói, "Tiểu Lẫm, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, anh không khống chế lực tay cho tốt, hại em rơi xuống nước quá mạnh, lại còn làm bị thương... Bây giờ còn đau không?"
Uông Lẫm vẻ mặt thành khẩn của hắn, cười xùy một tiếng: "Lúc đóng phim bị thương thì là chuyện bình thường, nhưng thứ kia cương lên mới không bình thường đấy."
Khuôn mặt Hạ Vũ hết trắng rồi đỏ, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ bình ổn: "Có thể là do lâu rồi anh không làm chuyện kia, thành ra mới có phản ứng, xin lỗi em."
"Chuyện kia là chuyện gì cơ " Uông Lẫm biết rõ còn hỏi.
"... Chuyện 'ấy ấy'" Hạ Vũ rặn ra ba chữ từ trong họng.
"Tôi nói, sao anh làm gì mà thiếu thốn thế."
Hạ Vũ rũ mắt xuống, có vẻ như đang suy nghĩ cái gì, sau đó lấy dũng khí nói, "Có phải em cũng đã rất lâu rồi, cho nên... "
"Mắc mớ gì tới anh?"
Hạ Vũ nhìn chằm chằm biểu cảm của Uông Lẫm, nhìn một hồi, thấy có vẻ như không tức giận đến vậy, nhân tiện nói: "Anh chỉ sợ nhịn lâu quá không tốt cho thân thể, mặc dù nói tránh không bị scandal cũng là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng phải có nhu cầu này nọ chứ!"
"Anh đang tính giới thiệu cho tôi đường dây bán râm đấy à?"
Hạ Vũ mở cây quạt ra, che miệng lại cười nói: "Nếu như không ngại, để anh giúp em 'giải tỏa'."
"Cái đệch anh nói chuyện gì nghe mắc ói vậy hả?"
"Đương nhiên là giỡn thôi," Hạ Vũ thu cây quạt, vẫn còn cười, "Em nghỉ ngơi cho tốt, anh chờ tới lúc chúng ta quay cảnh khác, gặp lại sau."
Tia nhìn của Uông Lẫm chú ý tới cái tay đang siết cán quạt của đối phương có hơi rung lên, có vẻ như là vì lời anh mới nói ra.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện Hạ Vũ bị tổn thương vì lời của mình, trước đây dù cho anh có nói khó nghe cỡ nào, Hạ Vũ đều cười hì hì, còn hay tiếp lời anh chọc nhiều hơn.
Hạ Vũ đi rồi, anh nằm lại trên giường, lúc đầu muốn nghỉ một chút một hồi bắt đầu làm việc, nhưng phát hiện ra có dùng cách gì thì cũng chả thể ngủ nổi. Mãi đến lúc người đại diện gọi điện đánh thức, cũng đành chịu thua mà dậy ra ngoài đi hóa trang.
Buổi chiều là cảnh diễn đối đầu với nam phụ, không có động tác đấm đá gì, cho nên sẽ không làm ảnh hưởng lên vết thương ở chân.
Diễn viên đóng vai nam phụ tên là Dương Minh Hi, cùng một công ty chủ quản với Uông Lẫm và Hạ Vũ, cũng là một cậu thịt tươi đẹp trai đáng yêu đang nổi, một trong những thành phần đảm đương độ 'hot' cho bộ này. Cậu vốn đang ngồi ở trên cỏ, khi nhìn thấy Uông Lẫm thì nhảy lên một cái, ngậm cỏ đi tới lên tiếng chào hỏi.
"Em chào sư huynh!"
"Chào sư đệ." Uông Lẫm cười theo phép lịch sự, sau đó ngồi xuống ôn tập kịch bản trên một góc trường quay.
Uông Lẫm và Dương Minh Hi không quen nhau, mặc dù đang cùng một công ty, nhưng trước giờ cũng không có vai diễn nào đóng chung với nhau, hơn nữa anh cũng chả muốn dính vào ba cái kiểu gặp gỡ giao lưu với các nghệ sĩ khác trong công ty.
"Sư huynh Uông Lẫm," Dương Minh Hi chủ động ngồi đến bên cạnh anh, "Anh với Hạ Vũ là anh em họ hàng xa đúng không ạ?"
"Coi như là vậy đi."
"Cái chuyện bị fan cuồng tặng quà ấy, anh ấy ổn chưa anh? Em cũng không dám hỏi thẳng ảnh."
"Cái gì mà fan cuồng tặng quà?"
"Ý, anh không biết à, mấy ngày hôm trước ở đoàn phim, có người gửi quà cho Hạ Vũ, kết quả mở ra là một cánh tay bị chặt đứt! Mặc dù nói là giả, nhưng đập vô mắt thấy nó cũng muốn xỉu luôn chứ... "
Uông Lẫm buông kịch bản, "Cụ thể là lúc nào?"
"Tầm hai ba ngày trước ạ, lúc đang tháo dỡ nên có rất nhiều người đang ở đó."
Uông Lẫm không phải là người sẽ chủ động tham dự vào chuyện của Hạ Vũ, hơn nữa đối phương nói chuyện trên trời dưới đất với anh, vậy mà không thấy nhắc gì. Anh hỏi: "Fan cuồng của anh ta à?"
"Cái này không rõ ràng lắm, bên trong còn hình như có một lá thư. Úi, mà thật sự anh không biết sao?"
Uông Lẫm lắc đầu, biểu cảm thoạt nhìn không có gì thay đổi. . Truyện Linh Dị
Một lát sau đạo diễn đến nói về vai diễn, cuộc đối thoại kết thúc trong một đoạn im lặng đầy lúng túng.
Cảnh quay này hết một buổi chiều, cả hai bên cứ thay phiên nhau diễn hỏng vì những lý do khác nhau.
Khuyết điểm của Dương Minh Hi là cứ thấy bạn diễn lại muốn mắc cười này đã có từ rất lâu rồi, lần này diễn chung với Uông Lẫm cứ cười khúc khích mãi, quay xong phải liên tục xin lỗi Uông Lẫm.
"Sư huynh xin lỗi anh nhiều lắm, em cứ nhịn cười không được, hôm nào mời anh ăn cơm có được không ạ?"
"Không cần, cũng đã quay xong rồi," Uông Lẫm nói, "Tôi đề nghị cậu nên về luyện diễn thêm đi, sau này quay phải suôn sẻ hơn nhiều."
"Hì hì, vậy còn nhờ sư huynh chỉ điểm cho em mấy chiêu."
Hai người nói đôi ba câu xong, Uông Lẫm phải trở về khách sạn. Sau khi anh ngồi trên xe, vẫn từ từ nhắm hai mắt, Khương Lỗi cho là anh quá mệt mỏi, miệng câm như hến không dám nói câu nào, mãi đến khi Uông Lẫm đang nhắm mắt lại bỗng nhiên bất ngờ mở miệng:
"Cái vụ món quà kia của Hạ Vũ là thế nào vậy"
Khương Lỗi lại càng hoảng sợ: "Là Dương Minh Hi nói cho cậu à? Thằng nhóc kia sao lắm chuyện quá vậy..."
"Có gì đâu mà phải giật mình thế chứ."
"Hihi, Lẫm thiếu, đúng là anh vẫn để ý tới mấy chuyện của anh Hạ Vũ nha." Tiểu Ngải tranh thủ giải thích.
Câu nói chen vào này làm Uông Lẫm càng phát hiện có gì đó không đúng, mặt sầm lại, "Mấy người dám giấu tôi à? "
Tiểu Ngải cúi đầu im miệng, ý xin được tha.
Khương Lỗi nhức đầu bóp bóp trán, thở dài: "Thật ra lúc đầu anh tính khi nào quay xong sẽ nói với cậu, sợ cậu bị phân tâm thôi."
"Bớt nói nhảm."
"Chính là một tên thần kinh, chia ra hai món quà gửi cho cậu với Hạ Vũ, một là tay trái, một là tay phải bị chặt đứt, móa ơi nhìn giống thật thật chứ, còn kèm thêm một bức thư khùng điên nữa chứ... "
"Tôi cũng nhận được à?"
"Anh với Tiểu Ngải lén lút hủy đi, không ai biết việc này," Khương Lỗi nói, "Anh và Lương Tấn đều đã cùng công ty thương lượng xong biện pháp giải quyết, trực tiếp xử lý xong cái đống kia."
"Tiêu hủy hết rồi?"
"Chứ chả lẽ giữ lại, dm chứ nhìn gớm chết cha."
"Thư đâu?"
"Đương nhiên là đốt rồi, cậu muốn sao nữa?"
"Báo công an."
"Ông tổ của tôi ơi, nghĩ gì vậy" Khương Lỗi suýt chút nữa bị sặc nước bọt, "Loại chuyện này trong giới đầy rẫy, công an họ sẽ không quan tâm. Hơn nữa công ty cũng bắt đầu tăng mạnh việc kiểm soát quà của fan rồi,việc này lộ ra đối với chúng ta cũng chẳng hay ho gì, cứ tính như thế đi! Cậu đừng lo lắng về chuyện này nữa... "
Uông Lẫm nghe thấy anh ta tận tâm khuyên răn kêu anh cứ tập trung vào việc diễn xuất, không nên bị ba cái chuyện này làm cho phân tâm, chỉ lặng lẽ nhắm hai mắt lại, tiện thể đeo cái chụp mắt lên.
Khương Lỗi thấy anh đã mất kiên nhẫn, cũng im không nói gì, Tiểu Ngải cũng chỉ biết thè lưỡi bó tay.
Hiện tại nằm ở trên giường, uống chút canh gà Khương Lỗi mang đến rồi, cuối cùng anh cũng thấy được thảnh thơi, nên mở điện thoại di động ra, bắt đầu lướt Weibo.
Hòm thư tin nhắn riêng đã đầy, đều là mấy lời tâm sự của các fan, cũng có mấy bài antifan chửi rủa các thứ.
Uông Lẫm chưa bao giờ để xích mích với những ngôi sao khác, càng không làm chuyện gì xấu, thứ duy nhất có thể dùng để diss anh được chỉ có chuyện thân phận anh là cháu nội của đạo diễn lừng lẫy, con trai của nhà sản xuất phim nổi danh. Có lúc mặc dù anh sẽ không tham gia phim điện ảnh và truyền hình liên quan đến Uông Tri Viễn, nhưng cũng sẽ bị một đống người châm chọc khiêu khích.
Uông Lẫm đã quá quen rồi, lúc đầu còn biết phẫn nộ, sau đó thì chả quan tâm, đến bây giờ đọc ba cái bài chửi rủa này xem như chuyện hài giải trí, thỉnh thoảng còn có thể đem ra nói giỡn với người đại diện và trợ lý.
Lần này anh xem lướt qua như thường lệ, đột nhiên bị một tin nhắn gây chú ý đến.
"Mày và thằng Hạ Vũ đúng là thứ ung nhọt trong cái giới này, giờ đây không chỉ dựa vào ông ba mày không, đến cả ông nội cũng đứng về phía mày, giờ tới họ hàng xa cũng lôi vào được. Năm đó nhờ cái vận may chó má, mới dựa vào một bộ phim mà được nổi tiếng. Còn bây giờ thì dựa vào cái mặt của mày với đám fan ngu si để tiếp tục nổi tiếng, còn diễn xuất thì vẫn như vậy. Còn đáng nguyền rủa nhất là cái kiểu mày chiếm đoạt tài nguyên để giành lấy cơ hội của người khác, thật kinh tởm."
Uông Lẫm hiếm lắm mới đọc hai lần một tin nhắn vô danh như thế, sau đó ấn vào profile người này, phát hiện ra trong mấy tin nhắn đều là nhắm vào mình và Hạ Vũ, hoặc ngấm ngầm nói mỉa hoặc chửi thẳng vào mặt, dường như có thâm cừu đại hận gì với hai người họ. Uông Lẫm lướt hết từ tin cuối cùng đến ngược lên trên, chỉ thấy tin nhắn đầu tiên chính là:
"Xin nhận lấy món quà của tôi."
Uông Lẫm cười lạnh một tiếng, tắt điện thoại di động, sau đó tựa ở đầu giường hai mắt nhắm nghiền, bị thương khiến anh phải thở phì phò, tranh thủ thời gian ngủ được có mấy tiếng, đến khi dậy rồi còn phải quay đêm.
Uông Lẫm mới vừa ngủ không lâu, đã cảm thấy bên cạnh có tiếng động lạch cà lạch cạch, mơ hồ mở mắt ra vừa nhìn, chỉ thấy Hạ Vũ đứng ở cửa, còn mặc trang phục diễn, dáng vẻ muốn vào những vẫn đang đắn đo.
"Làm gì đó."
"... Anh Lỗi nói em đang ăn canh, không biết em đã ngủ rồi."
"Dầu mỡ quá, nuốt không trôi," Uông Lẫm xoa xoa con mắt, "Anh chọc vào làm chi, muốn hóa trang thành quỷ à."
Hạ Vũ nở nụ cười, bắt chước như phim mà chân bước đi thong thả đến bên giường anh, thấy Uông Lẫm vẫn mang cái mặt lạnh tanh, chỉ ho khan hai tiếng nói, "Tiểu Lẫm, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, anh không khống chế lực tay cho tốt, hại em rơi xuống nước quá mạnh, lại còn làm bị thương... Bây giờ còn đau không?"
Uông Lẫm vẻ mặt thành khẩn của hắn, cười xùy một tiếng: "Lúc đóng phim bị thương thì là chuyện bình thường, nhưng thứ kia cương lên mới không bình thường đấy."
Khuôn mặt Hạ Vũ hết trắng rồi đỏ, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ bình ổn: "Có thể là do lâu rồi anh không làm chuyện kia, thành ra mới có phản ứng, xin lỗi em."
"Chuyện kia là chuyện gì cơ " Uông Lẫm biết rõ còn hỏi.
"... Chuyện 'ấy ấy'" Hạ Vũ rặn ra ba chữ từ trong họng.
"Tôi nói, sao anh làm gì mà thiếu thốn thế."
Hạ Vũ rũ mắt xuống, có vẻ như đang suy nghĩ cái gì, sau đó lấy dũng khí nói, "Có phải em cũng đã rất lâu rồi, cho nên... "
"Mắc mớ gì tới anh?"
Hạ Vũ nhìn chằm chằm biểu cảm của Uông Lẫm, nhìn một hồi, thấy có vẻ như không tức giận đến vậy, nhân tiện nói: "Anh chỉ sợ nhịn lâu quá không tốt cho thân thể, mặc dù nói tránh không bị scandal cũng là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng phải có nhu cầu này nọ chứ!"
"Anh đang tính giới thiệu cho tôi đường dây bán râm đấy à?"
Hạ Vũ mở cây quạt ra, che miệng lại cười nói: "Nếu như không ngại, để anh giúp em 'giải tỏa'."
"Cái đệch anh nói chuyện gì nghe mắc ói vậy hả?"
"Đương nhiên là giỡn thôi," Hạ Vũ thu cây quạt, vẫn còn cười, "Em nghỉ ngơi cho tốt, anh chờ tới lúc chúng ta quay cảnh khác, gặp lại sau."
Tia nhìn của Uông Lẫm chú ý tới cái tay đang siết cán quạt của đối phương có hơi rung lên, có vẻ như là vì lời anh mới nói ra.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện Hạ Vũ bị tổn thương vì lời của mình, trước đây dù cho anh có nói khó nghe cỡ nào, Hạ Vũ đều cười hì hì, còn hay tiếp lời anh chọc nhiều hơn.
Hạ Vũ đi rồi, anh nằm lại trên giường, lúc đầu muốn nghỉ một chút một hồi bắt đầu làm việc, nhưng phát hiện ra có dùng cách gì thì cũng chả thể ngủ nổi. Mãi đến lúc người đại diện gọi điện đánh thức, cũng đành chịu thua mà dậy ra ngoài đi hóa trang.
Buổi chiều là cảnh diễn đối đầu với nam phụ, không có động tác đấm đá gì, cho nên sẽ không làm ảnh hưởng lên vết thương ở chân.
Diễn viên đóng vai nam phụ tên là Dương Minh Hi, cùng một công ty chủ quản với Uông Lẫm và Hạ Vũ, cũng là một cậu thịt tươi đẹp trai đáng yêu đang nổi, một trong những thành phần đảm đương độ 'hot' cho bộ này. Cậu vốn đang ngồi ở trên cỏ, khi nhìn thấy Uông Lẫm thì nhảy lên một cái, ngậm cỏ đi tới lên tiếng chào hỏi.
"Em chào sư huynh!"
"Chào sư đệ." Uông Lẫm cười theo phép lịch sự, sau đó ngồi xuống ôn tập kịch bản trên một góc trường quay.
Uông Lẫm và Dương Minh Hi không quen nhau, mặc dù đang cùng một công ty, nhưng trước giờ cũng không có vai diễn nào đóng chung với nhau, hơn nữa anh cũng chả muốn dính vào ba cái kiểu gặp gỡ giao lưu với các nghệ sĩ khác trong công ty.
"Sư huynh Uông Lẫm," Dương Minh Hi chủ động ngồi đến bên cạnh anh, "Anh với Hạ Vũ là anh em họ hàng xa đúng không ạ?"
"Coi như là vậy đi."
"Cái chuyện bị fan cuồng tặng quà ấy, anh ấy ổn chưa anh? Em cũng không dám hỏi thẳng ảnh."
"Cái gì mà fan cuồng tặng quà?"
"Ý, anh không biết à, mấy ngày hôm trước ở đoàn phim, có người gửi quà cho Hạ Vũ, kết quả mở ra là một cánh tay bị chặt đứt! Mặc dù nói là giả, nhưng đập vô mắt thấy nó cũng muốn xỉu luôn chứ... "
Uông Lẫm buông kịch bản, "Cụ thể là lúc nào?"
"Tầm hai ba ngày trước ạ, lúc đang tháo dỡ nên có rất nhiều người đang ở đó."
Uông Lẫm không phải là người sẽ chủ động tham dự vào chuyện của Hạ Vũ, hơn nữa đối phương nói chuyện trên trời dưới đất với anh, vậy mà không thấy nhắc gì. Anh hỏi: "Fan cuồng của anh ta à?"
"Cái này không rõ ràng lắm, bên trong còn hình như có một lá thư. Úi, mà thật sự anh không biết sao?"
Uông Lẫm lắc đầu, biểu cảm thoạt nhìn không có gì thay đổi. . Truyện Linh Dị
Một lát sau đạo diễn đến nói về vai diễn, cuộc đối thoại kết thúc trong một đoạn im lặng đầy lúng túng.
Cảnh quay này hết một buổi chiều, cả hai bên cứ thay phiên nhau diễn hỏng vì những lý do khác nhau.
Khuyết điểm của Dương Minh Hi là cứ thấy bạn diễn lại muốn mắc cười này đã có từ rất lâu rồi, lần này diễn chung với Uông Lẫm cứ cười khúc khích mãi, quay xong phải liên tục xin lỗi Uông Lẫm.
"Sư huynh xin lỗi anh nhiều lắm, em cứ nhịn cười không được, hôm nào mời anh ăn cơm có được không ạ?"
"Không cần, cũng đã quay xong rồi," Uông Lẫm nói, "Tôi đề nghị cậu nên về luyện diễn thêm đi, sau này quay phải suôn sẻ hơn nhiều."
"Hì hì, vậy còn nhờ sư huynh chỉ điểm cho em mấy chiêu."
Hai người nói đôi ba câu xong, Uông Lẫm phải trở về khách sạn. Sau khi anh ngồi trên xe, vẫn từ từ nhắm hai mắt, Khương Lỗi cho là anh quá mệt mỏi, miệng câm như hến không dám nói câu nào, mãi đến khi Uông Lẫm đang nhắm mắt lại bỗng nhiên bất ngờ mở miệng:
"Cái vụ món quà kia của Hạ Vũ là thế nào vậy"
Khương Lỗi lại càng hoảng sợ: "Là Dương Minh Hi nói cho cậu à? Thằng nhóc kia sao lắm chuyện quá vậy..."
"Có gì đâu mà phải giật mình thế chứ."
"Hihi, Lẫm thiếu, đúng là anh vẫn để ý tới mấy chuyện của anh Hạ Vũ nha." Tiểu Ngải tranh thủ giải thích.
Câu nói chen vào này làm Uông Lẫm càng phát hiện có gì đó không đúng, mặt sầm lại, "Mấy người dám giấu tôi à? "
Tiểu Ngải cúi đầu im miệng, ý xin được tha.
Khương Lỗi nhức đầu bóp bóp trán, thở dài: "Thật ra lúc đầu anh tính khi nào quay xong sẽ nói với cậu, sợ cậu bị phân tâm thôi."
"Bớt nói nhảm."
"Chính là một tên thần kinh, chia ra hai món quà gửi cho cậu với Hạ Vũ, một là tay trái, một là tay phải bị chặt đứt, móa ơi nhìn giống thật thật chứ, còn kèm thêm một bức thư khùng điên nữa chứ... "
"Tôi cũng nhận được à?"
"Anh với Tiểu Ngải lén lút hủy đi, không ai biết việc này," Khương Lỗi nói, "Anh và Lương Tấn đều đã cùng công ty thương lượng xong biện pháp giải quyết, trực tiếp xử lý xong cái đống kia."
"Tiêu hủy hết rồi?"
"Chứ chả lẽ giữ lại, dm chứ nhìn gớm chết cha."
"Thư đâu?"
"Đương nhiên là đốt rồi, cậu muốn sao nữa?"
"Báo công an."
"Ông tổ của tôi ơi, nghĩ gì vậy" Khương Lỗi suýt chút nữa bị sặc nước bọt, "Loại chuyện này trong giới đầy rẫy, công an họ sẽ không quan tâm. Hơn nữa công ty cũng bắt đầu tăng mạnh việc kiểm soát quà của fan rồi,việc này lộ ra đối với chúng ta cũng chẳng hay ho gì, cứ tính như thế đi! Cậu đừng lo lắng về chuyện này nữa... "
Uông Lẫm nghe thấy anh ta tận tâm khuyên răn kêu anh cứ tập trung vào việc diễn xuất, không nên bị ba cái chuyện này làm cho phân tâm, chỉ lặng lẽ nhắm hai mắt lại, tiện thể đeo cái chụp mắt lên.
Khương Lỗi thấy anh đã mất kiên nhẫn, cũng im không nói gì, Tiểu Ngải cũng chỉ biết thè lưỡi bó tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.