Chương 8
Hạ Hạ
23/05/2022
Nếu để nói về vị chân Thần có khả năng phi hành nhanh nhất ở Thần giới, thì đó chính là yêu Thần. Mái tóc đen dài đang phải chịu lực cản khủng khiếp từ không trung mà tán loạn bay ngược về sau, vô tình để lộ ra khuôn mặt góc cạnh cùng sóng mũi cao thẳng, chỉ là đôi mày rậm đang không hài lòng nhíu lại, ánh mắt xanh lục đang dò xét khắp nơi chỉ để tìm ra một tia Thần lực dù yếu ớt nhất.
"Chân Thần, đằng kia chính là Ma vương tòa thành chính." Hỏa Thần dốc sức đuổi kịp Yêu Thần mà mừng rỡ chỉ tay đến một tòa thành cao lớn ở trung tâm.
Yêu Thần nhìn đến tòa thành, tập trung một tia Thần niệm mà dò xét, quả thật là có khá nhiều Ma quân canh gác, nhưng hắn lại không thể tra ra bất cứ tia linh lực nào của Thánh nữ. Dòng suy nghĩ đột ngột liên tưởng đến tình huống xấu nhất, Yêu Thần lập tức dồn tất cả sức mạnh xuống khả năng phi hành mà lao thẳng về phía tòa thành chính.
Cả thân thể rắn chắc đem Thần lực xuyên qua ô cửa sổ pha lê cứng cáp, tiếng động giòn giã này lập tức thu hút toán quân đang canh giữ trước hành lang rộng rãi. Một thống lĩnh được đại vương giao phó trọng trách nhìn đến bóng dáng cao ngạo đó không khỏi toát mồ hôi lạnh. Con người mang hình dạng của yêu tộc lại sử dụng sức mạnh của Thần cấp đỉnh phong, trên đại lục này còn ai khác ngoài yêu Thần?
Không đùa chứ? Bọn họ chỉ mới 500 năm không có đánh nhau, vậy mà kẻ đầu tiên phải đối đầu lại là một vị chân Thần!
Đôi đồng tử xanh lục của yêu Thần phút chốc đem linh hồn bọn họ gột rửa, đến tay cầm kiếm cũng không ngừng run rẩy. Nhưng dù thế nào nhiệm vụ đại vương giao phó cũng không thể hoàn toàn thất bại như vậy được, thống lĩnh đem tay trái bao lấy tay phải khó khăn giữ lấy kiếm, hô lớn: "Có kẻ. . .xâm nhập. . .giết không. . .tha!"
Dứt lời, thống lĩnh là kẻ đầu tiên lao đến mở ra nhát chém đầu tiên. Yêu Thần khuôn mặt vẫn không có lấy một tia biểu cảm, đem cả thân thể tránh qua một bên, tên thống lĩnh kia còn chưa hạ xuống lưỡi kiếm thì yêu Thần đã sớm vòng qua tất cả những Ma quân đằng sau. "Bang" một tiếng, đồng loạt mấy trăm người đã mất đi ý thức mà ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Hỏa Thần Aidan vừa mới đặt chân xuống tầng lầu cao nhất ở đây thì binh sĩ của Ma tộc đã bị yêu Thần gọn gàng thu thập rồi. Hắn nhanh chóng bước qua hàng người đang mất đi ý thức dưới chân, cùng với yêu Thần dừng lại trước cánh cửa lớn.
Lại là kết giới!
Tên Ma đầu đó đúng là biết rõ điểm mạnh của mình. Lần này không có chân nhật Thần, liệu một mình hắn và yêu Thần có thể thành công đem nó phá hủy?
Aidan lo lắng nhìn đến chân Thần kế bên vốn đã cao hơn hắn nửa cái đầu. Nếu nói về người lãnh đạm nhất Thần tộc, thì không ai dám tranh với ngài ấy, vốn dĩ đã tiết kiệm lời lại còn không thường biểu đạt cảm xúc, để đoán được ngài ấy đang nghĩ gì đúng là một việc gian nan. Nhưng trước mắt làm sao để đem cái kết giới này mở ra chứ? Nếu quay lại biên giới cầu nhật Thần giúp đỡ thì sự tình hắn cùng yêu Thần lén vào đây sẽ bị bại lộ, lúc đó càng khó khăn hơn.
Yêu Thần khoanh tay trước ngực, đuôi chân mày nhướng lên một cái, sải chân hữu lực phút chốc xuyên qua cái kết giới vô hình, đem hai cánh cửa gỗ đá văng ra ngoài. Sau đó không chút dè chừng đem cả thân người bước qua đó, trực tiếp đi vào bên trong, để lại hỏa Thần vẫn còn đang ngây ngốc hóa đá ngoài cửa.
Tư phòng của Ma vương diện tích vốn dĩ rộng rãi, yêu Thần phải di chuyển hơn mười mấy bước chân mới đến được góc phòng nhỏ đang cẩn thận đóng cửa phía trước. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được rồi, đó là tia Thần niệm của Ethan! Như trút bỏ được gánh nặng, hắn vội vã đem cánh cửa mở ra, nhưng khung cảnh đầu tiên phản chiếu trong mắt hắn lại là một Ethan đang bất tỉnh và thân thể được quấn quanh bởi thật nhiều băng vải trắng.
Nữ y sĩ trông thấy người vừa xông vào không phải đại vương cũng không phải trưởng thống lĩnh, não bộ liền phán đoán đây chính là tình huống nguy hiểm. Người này đến được đây ít nhất phải phá hủy đến 2 tầng kết giới kháng Thần cùng với hàng trăm Ma quân trước cửa, thực lực vạn phần không thể xem thường.
Đôi mắt xanh lục bỗng trở nên âm trầm nhìn đến nữ nhân Ma tộc đang kề bên Thánh nữ, một tia Thần lực bỗng đem cổ nàng ta bóp nghẹn, không chút lưu tình nhấc bổng lên không trung, chưa để cho nữ y có cơ hội vùng vẫy thì cả người đã bị mạnh bạo ném ra ngoài, va đập mạnh với bức tường khiến nàng ta nội thương nôn ra một ngụm máu tươi, cả khối cơ thể đều không thể khống chế mà run sợ kịch liệt.
Yêu Thần tâm trạng chỉ còn lại sự phẫn nộ tột cùng, Ethan mà cả Thần giới đều nâng niu trong lòng bàn tay, là bảo vật trân quý nhất của Thần tộc, giờ đây đang yếu ớt một tia hơi thở bất tỉnh. Hắn chậm rãi bước đến bên chiếc giường mang hơi ấm của nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Dù đang ngủ say nhưng nàng vẫn luôn xinh đẹp như vậy, đây đích thực là Ethan của Thần tộc, cũng là Ethan của hắn.
Vén ra lớp chăn dày, thân thể mảnh mai được khéo léo bao bọc bởi chiếc váy xanh lam mỏng manh, làn da trắng mịn dưới lớp vải lụa như ẩn như hiện khiến ánh mắt của nam nhân đối diện đốt lên một tia lửa. Hắn đương nhiên quen biết nàng từ rất lâu, nhưng dáng vẻ này chính là lần đầu tiên trông thấy. Là một chân Thần sao hắn lại có cái suy nghĩ lệch lạc như thế? Thật hoang đường! Yêu Thần tự trấn an chính mình, đem áo bào ngoài thân cởi xuống, phút chốc đem Ethan cuộn tròn trong lồng ngực.
Không biết vì sao ở khoảng cách này, hương thơm từ cơ thể nàng lại đem lòng hắn ngọt ngào khuấy động. Dáng vẻ tôn quý của nàng ở tổ Thần điện hoàn toàn đem cái hình dạng mềm mại này đối lập. Hắn đã vô số lần dừng chân trước tổ Thần điện chỉ để nhìn lén một hình bóng yêu kiều, thì ra đây là cảm giác được chạm vào nàng. . .Hắn nghe được tiếng tim đập nhanh, cũng nghe thấy được tiếng chính mình yết hầu lăn lộn, lại càng nghe thấy lời nói sai trái đang khiêu khích giới hạn dục hỏa.
Yêu Thần tự sợ hãi chính mình, hắn lập tức đem cả người bao quanh bởi yêu lực, không chút do dự phóng thẳng ra cửa chính. Hỏa Thần ngoài kia còn đang tự hỏi làm sao để đi vào thì đã trông thấy yêu Thần ôm lấy Thánh nữ trên tay mà lướt qua.
Yêu lực?
Yêu tộc cùng Ma tộc vốn có nhiều đặc điểm tương đồng, vì thế đây là lý do ngài ấy có thể trực tiếp xuyên qua kết giới của Ma vương sao? Chẳng trách trong tứ vị chân Thần, người tiên phong cứu đi Thánh nữ lại là ngài ấy.
Trong lòng là thiên hạ đang ngủ say, yêu Thần Ethelbert cố tình đem tốc độ phi hành giảm đi một nửa, hắn không muốn những cơn gió lạnh lẽo này áp lực lên nàng, cũng không muốn vì tốc độ chính mình khiến thương thế trên người nàng càng thêm trầm trọng. Tên ma đầu chết tiệt, đến cả Thần nữ không có chút công lực nào hắn cũng dám dày vò tàn độc như vậy. Bản thân yêu Thần là một đại nam nhân, dù muốn nhưng hắn cũng không thể tùy tiện xem xét vết thương trên người nàng được, chỉ có thể dịu dàng đem Thần lực chính mình hỗ trợ tốc độ trị liệu tự nhiên của thân thể.
Hỏa Thần lúc này đuổi kịp yêu Thần, nhìn thấy Thánh nữ hơi thở trầm ổn trong vòng tay Ethelbert, hắn cũng yên tâm vài phần: "Thưa chân Thần, ta xin phép trở về tiền tuyến hỗ trợ Thần sĩ, Thánh nữ đều trông cậy vào ngài."
"Được." Yêu Thần gật đầu, hai người phương hướng phút chốc ngược chiều mà tiếp tục di chuyển trên không trung.
Ethan cau lại đôi mày, trong giấc mơ của nàng, Cyrus trên tay giữ chặt lấy trảm Thần kiếm, đem từng nhát từng nhát chém xuống những vị hộ Thần nàng yêu quý nhất, tiếng la hét đau đớn, tiếng khóc thét thê lương cùng với khung cảnh tràn ngập màu máu tươi đỏ rực, cuối cùng dừng lại ở đôi đồng tử chói sáng như những viên hồng ngọc sắc lạnh đâm xuyên qua trái tim của nàng. Thề với danh nghĩa Thánh nữ, trừ phi là chết đi, nếu không đôi mắt đó suốt đời nàng không thể quên được.
Ethelbert chưa từng rời mắt khỏi nàng, tia biểu cảm nhỏ nhặt này sao có thể qua mắt hắn? Những ngày này nàng đã phải chịu đựng điều gì vậy? Hắn thật sự hối hận vì sao lúc đó không cùng với cửu hộ Thần xuống nhân giới bảo hộ nàng, thực lực của tên Ma vương quá khủng khiếp, nói đến hình thể lại càng vạm vỡ, Ethan nhỏ nhắn thế này làm sao chịu nổi sức lực của tên điên đó chứ?
"Ethelbert. . .?" Khóe mắt còn mang chút ươn ướt vì tàn ảnh giấc mơ, Ethan tự hỏi khuôn mặt quen thuộc trước mắt này rốt cuộc là thật hay giả. Bàn tay mềm mại sờ nắn đến lồng ngực rắn rỏi cách một lớp y phục, cảm xúc chân thực này không lừa nàng chứ?
Yêu Thần phút chốc bị đông cứng, hắn vốn tưởng rằng việc ôm nàng trong lòng đã đủ khiến lí trí phải đấu tranh, còn bây giờ nàng còn chủ động thế này. . .hắn làm sao tập trung cho chính sự?: "Là. . .là ta." Hắn cố tình lảng tránh ánh mắt mê ly của nàng, cũng là để che giấu đi khuôn mặt trở nên phiếm hồng vì ngại ngùng.
"Chúng ta đang quay về thần giới sao?" Ethan mở to mắt quan sát khung cảnh xung quanh, nếu yêu Thần có thể thuận lợi đưa nàng ra khỏi lãnh địa Alva thì chắc hẳn toàn bộ ma quân đã quy phục thần tộc rồi?
"Đúng vậy." Yêu Thần gật nhẹ đầu, tốc độ dần tăng đều, linh cảm rằng phải nhanh chóng đưa nàng ra khỏi đây.
"Ma. . .ma vương. . .hắn bị đánh bại rồi?" Nhắc đến Cyrus, chất giọng Ethan không khỏi run lên, mấy ngày qua ở cùng với hắn thật sự quá kinh hãi, nàng vẫn chưa thể tin được chính mình đã được thuận lợi cứu đi.
Nghe xong câu hỏi này, yêu Thần vẻ mặt đột nhiên biến sắc, chính hắn cũng không phán đoán được trận chiến ở Alva sẽ có kết quả thế nào. Vì muốn nàng yên tâm nên bịa đặt về một câu chuyện chiến thắng sao? Ethan không ngốc nghếch đến nỗi sẽ tin vào lời dối trá hắn sắp nói tới đây, đường đường là hai vị đại Thần tối cao của Thần tộc lại đơn độc phi hành trong rừng thế này?
"Thánh nữ, điều tốt nhất hiện tại là an toàn trở về tòa thành thần sứ, người không cần phải lo lắng về việc này." Ethelbert hắn không muốn trả lời những thứ không chắc chắn, càng lại không thích nói ra những điều sai sự thật.
Một câu nói ý tứ tránh né thế này đã hồi đáp được đại khái tình hình chiến sự mà Ethan muốn dò xét, dù là Thần tộc cao ngạo nhưng đứng trước Ma tộc hiện tại cũng không hề dễ dàng: "Ta hiểu rồi."
---------------------------------------------
Xứ Alva, thành Đông.
Vệt ánh sáng lúc đầu do tốc độ kinh khủng tạo thành dần trở nên mờ nhạt, cường độ va chạm vũ khí cũng ngày một mỏng manh. Cuối cùng, dưới khả năng quan sát bằng mắt thường, đôi bên tướng sĩ có thể quan sát thấy 3 thân ảnh đã tách ra khỏi nhau.
Chân nhật Thần tay nắm chặt lấy nhật trượng đến trắng bệch, ánh mắt không thoát khỏi bàng hoàng mà mở to.
Các Thần tướng bên dưới càng kinh ngạc hơn vạn lần, hai vị chiến Thần nổi danh lục địa cả người bị nhuốm đầy màu huyết đỏ. Xét về tình hình thì nguyệt Thần có phần nghiêm trọng hơn, thiên sứ trưởng tộc một tay đỡ lấy nguyệt Thần đang nặng nề thở dốc, một tay dùng Thánh kiếm làm điểm tựa cho cả hai khối thân thể thương tích lợi hại. Lập tức tứ hộ Thần từ xa lao đến chắn ngang trước mặt nhị chân Thần, với khoảng cách gần thế này họ càng chấn kinh với vết thương được gây ra bởi Ma kiếm, ngay cả chân Thần cũng không thể đem nó tự hồi phục.
Điều khiến mọi người sợ hãi đó chính là tên Ma vương đằng kia hoàn toàn lành lặn, vẫn là nụ cười ngạo mạn đó, vẫn là một cánh tay giữ lấy trảm Thần kiếm, hắn đã đem hai chân Thần của Thần tộc đánh đến trọng thương, rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào? Họ thật sự nghi ngờ về kết quả cuối cùng của trận chiến hôm nay, nếu toàn bộ Thần tộc thua thế ở đây thì kẻ thống trị đại lục mới chính là tên Ma vương điên loạn này, tình thế lúc đó của lục địa sẽ trở nên loạn hơn bao giờ hết.
Nhìn đến chiến trường bên dưới, ma quân dẫn đầu là trưởng thống lĩnh Evi, thiệt hại của Thần tộc lúc này đã hơn một nửa quân số. Thêm vào đó, tên trưởng thống lĩnh dường như phát cuồng với máu tươi, càng tiến công thì càng nhiệt huyết, mỗi một cái chớp mắt là hơn chục Thần sĩ tử trận dưới lưỡi gươm của hắn, còn Ma quân đằng sau thì chỉ việc. . .gom xác mà thôi.
"Trong các ngươi còn ai muốn đánh với bổn vương một chút không?" Cyrus nhướng mày, đem thanh kiếm lớn vác lên vai, nhàm chán nhìn tới bốn người đang đen mặt lại trước mắt.
"Tên khốn. . .hống hách, ta. . .phải. . .khụ khụ. . ." Trưởng tộc thiên sứ chưa nói hết câu đã phun ra một ngụm máu tươi, đáy mắt căm tức đến tột độ, vết thương do ma kiếm gây ra ngày càng trở nên nghiêm trọng, bộ lễ phục vàng kim nguyên thủy hiện tại bị nhàu rách đến sâu đậm.
"Chân thần!" Thổ Thần và lôi Thần đỡ lấy thiên sứ trưởng lão, lập tức đem thần lực truyền vào hai khối thân thể đang suy nhược.
Nhật Thần từ trên cao bay đến đối diện với Ma vương, dù tình hình có đang hỗn loạn thế nào, bộ mặt điềm tĩnh đó đã thành công thu hút được Cyrus sự chú ý: "Nói ra điều kiện của ngươi, Thần giới chỉ muốn Thánh nữ."
"Điều kiện của ta là Thánh nữ Ethan." Không cần suy nghĩ, lời hồi đáp của hắn nhanh đến không ngờ: "Vì nàng ấy, cả đại lục này ta muốn để đám Thần các ngươi trị vì."
Các vị Thần ở đây không rét mà run, cứ như chỉ cần hắn muốn thì thế giới lập tức đổi chủ vậy. Đã làm Ma vương đến năm trăm năm, vì lý do gì chưa từng có ngoại tộc nào trông thấy sức mạnh thật sự của hắn? Là che dấu thực lực hay đơn giản chỉ vì hắn không muốn?
"Nhưng. . .nếu các ngươi đem nàng ấy rời khỏi ta thì ta sẽ đem Thần giới đánh nát đấy." Thái độ ngạo mạn nửa thật nửa đùa không khỏi khiến người ta kinh hãi.
Nhật Thần bị ánh mắt khiêu khích đó làm cho tức giận, cả người bừa bãi phóng ra một lượng lớn thần lực mặt trời nguyên thủy, đem bầu không khí xung quanh nóng lên cực độ. Một số ma quân bên dưới cũng không thoát khỏi ảnh hưởng mà ngã khụy xuống đất, tay chân bỗng trở nên yếu ớt mà run rẩy.
Hỏa Thần Aidan từ xa phi thẳng đến bên nhật Thần mà hành lễ, trông thấy khung cảnh Thần tộc bị áp đảo trước mắt, hắn liền liều mạng ngăn cản nhật Thần chiến ý, sau đó nhỏ giọng thông báo về tình hình của yêu Thần cùng Thánh nữ.
Lấy đại cục làm trọng, huống chi hai vị chân Thần còn đang trọng thương, nhật Thần không thể không thu lại linh lực, hướng mắt về bên dưới mà hét lớn: "Thần tộc đình chiến."
Cyrus bị quyết định này làm cho bất ngờ, hắn không nghĩ đám Thần này lại vứt bỏ tự tôn sớm như vậy. Thần tộc chủ động tiến đánh xứ Alva, lại chủ động rút về, lại còn bị thiệt hại đến nghiêm trọng. Chuyện này nếu được lan truyền khắp lục địa, chỉ sợ tín ngưỡng Thần tộc là tối cao không còn duy trì được bao lâu, theo đó sự sợ hãi về Ma tộc sẽ được tăng cao, dấy lên sự bất an mọi nơi.
Evi bất bình khi thấy đại vương của hắn không có ý tứ ngăn cản Thần tộc rút binh, đây là cơ hội để Ma tộc thị uy với thế giới a! Nếu còn tiếp tục đánh thì thắng lợi nhất định thuộc về bọn họ: "Đại vương!!"
Cyrus nếu muốn đánh đến cùng thì sao có thể để bọn họ thuận lợi rút lui như vậy? Hắn không muốn Ethan thêm thất vọng về mình, lời hứa với nàng hôm ấy sao hắn dám quên, chỉ cần có Ethan bên cạnh, chuyện gì cũng không đáng để quan tâm. Thần tộc chủ động thoái lui có phải đã ngầm tác hợp cho hắn và Ethan không? Hắn có thể danh chính ngôn thuận ở bên nàng rồi?
Nghĩ đến đây, trái tim bỗng đập mạnh vài lần, mới rời xa nàng có một chút mà lòng đã nhớ đến phát điên. Tự hỏi rằng Ethan còn đau không? Thương tích đã hồi phục thế nào? Còn rất nhiều lời tạ lỗi muốn nói với nàng. . .
"Hắn. . .hắn thật sự để cho chúng ta rời đi?" Một vài Thần sĩ nghi hoặc nhìn ra đằng sau, Ma vương vẫn ngây ngốc đứng đó nở nụ cười, trảm thần kiếm cũng đã được thu lại.
"Nhìn đi. . .tên trưởng thống lĩnh đó bị Ma vương ngăn lại rồi. . ." Bọn họ không dám tin, càng không thể hiểu suy nghĩ của Cyrus. Nếu hôm nay người chiến thắng là Thần tộc, họ sao có dễ dàng buông tha cho Ma tộc như thế?
Nửa giờ sau, dòng linh lực ngăn cản Evi cũng được giải trừ, hắn tức đến nỗi lập tức lao đến Cyrus mà phẫn uất: "Đại vương!! Sao ngài lại đem Thần tộc thả đi nữa thế!?" Đây là lần thứ hai rồi! Lần đầu là ngũ hộ Thần, lần này chính là cả Thần tộc! Hắn ở dưới chém giết cả buổi còn có nghĩa lý gì nữa? Dù kết quả thế nào vẫn bị đại vương rũ bỏ sạch sẽ, Evi không dám chỉ trích Cyrus nhưng không vì vậy mà hắn lại không biết tức giận.
"Bọn họ muốn tác hợp ta và Ethan đấy." Cyrus cả người phát ra cảm xúc mãn nguyện, tầm mắt vẫn chưa rời khỏi vị trí mà Thần tộc đã rút lui từ lâu.
Evi bị bộ dáng này của Cyrus làm cho đông cứng, lý do sâu xa hắn vẫn đang tìm kiếm chỉ đơn giản thế này? Ngài ấy chưa từng xem việc rửa hận cho Ma tộc làm đầu. Chỉ một ý nghĩ rằng Thần tộc lưu lại Thánh nữ ở Alva đã khiến đại vương thỏa mãn thế này, sau này Thánh nữ có phải nói gì ngài ấy cũng làm theo vô điều kiện chứ?
Evi đang căng não tìm cách trấn an chính mình, thì từ xa lảo đảo tiến đến một quân sĩ cả người bầm giập, vẻ mặt hốt hoảng hét lớn: "Đại. . .đại vương! Thánh. . .Thánh nữ không còn. . .thấy nữa. . ."
Không xong rồi!
Không xong thật rồi!
Cả đoàn ma quân gần mười nghìn người không hẹn mà đổ mồ hôi lạnh, đến khi trông thấy nụ cười của Cyrus dần biến mất, họ mới cảm thấy cực kỳ bất an mà nín thở. Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ lùng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về tên binh sĩ vừa mới đến, như rằng hận không thể kịp lúc bịt miệng hắn vậy.
Đại vương vừa mới vui vẻ thế nào, bây giờ thái độ sắc lạnh như thế giới vừa sụp đổ đem trái tim của bọn họ treo sợi chỉ mỏng. Đây là báo hiệu mãnh liệt của một kẻ sắp phát điên.
"Đám Thần đó nghe không hiểu tiếng người nhỉ? Ta nói chưa đủ rõ ràng sao?" Cyrus giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương, lúc này ma lực do cảm xúc chi phối không kiềm chế nổi mà bừa bãi tràn ra ngoài, đem câu hỏi này trở nên nguy hiểm, chẳng ai dám mạo hiểm trả lời.
"Ta muốn đem cái thiên không thành kia hủy đi, để nàng ấy không còn nơi nào có thể trốn đi nữa."
Evi bên cạnh nghe rõ ràng đến từng chữ, hắn vui mừng đến phát khóc. Cuối cùng ngài ấy cũng có cái ý định này, dù là vì điều gì đi nữa, Thần tộc bị diệt trừ cũng vô cùng có lợi cho Alva: "Đại vương! Chúng ta nên lập tức xuất. . ." Hắn là chưa kịp nói hết câu, lại một trong vô số lần bị Cyrus bỏ lại phía sau: ". . .phát." Cảm giác hít bụi cũng không tệ, ít nhất lần này Evi biết đại vương rời đi liên quan đến điều mà hắn mong muốn cả trăm năm nay, chấn hưng Ma tộc.
_______________________________
Thiên không thành Thần giới.
Đoàn người nặng nề đặt chân xuống cổng điện Venus, Thần sĩ còn lại gần một nửa vì thương thế mà khó khăn di chuyển. Trong đó nguyệt Thần đã mất đi ý thức được hai hộ Thần dìu lấy, thiên sứ trưởng lão linh lực cũng không còn đủ để duy trì đôi cánh trực tiếp ngã xuống, khả năng ăn mòn của Ma lực quá khủng khiếp, hắn cảm giác bản thân sắp không chịu nổi rồi.
"Lập tức đóng lại đại môn." Chân nhật Thần cẩn thận dặn dò các Thần sĩ trực cổng. Câu nói nghe có vẻ hoang tưởng của Ma vương nhưng lại khiến chân Thần như hắn có phần ám ảnh, nếu tên điên đó thật sự xông đến đây, hậu quả kinh khủng thế nào khiến người ta vạn lần không dám nghĩ đến.
Thánh nữ cùng yêu Thần nhanh chóng xuất hiện, Ethelbert một tay nâng đỡ thân thể mảnh mai đang gian nan bước đến. Hắn cảm nhận được nàng đang gồng mình đến run rẩy, đôi chân dù vô lực thế nào cũng không ngỏ ý muốn được ôm lấy. Ánh mắt mệt mỏi nhưng chứa đựng đầy trách nhiệm, Thần tộc đều đang bị thương, nàng ấy đương nhiên không để bản thân rảnh rỗi.
Vừa trông thấy chân nhật Thần, điều đầu tiên Ethan làm chính là quỳ gối xuống đất, giọng nói trong trẻo như bản nhạc du dương phút chốc đem lòng người lay động: "Thần tộc ra nông nổi thế này đều do ta gây họa, thỉnh chân Thần trách phạt."
Nhật Thần nhíu mày nhìn đến khối cơ thể nhỏ nhắn dưới chân, nàng gầy hơn rất nhiều so với những ngày trước, nhưng sự diễm lệ đó vẫn không hề thay đổi. Hắn vẫn có thể nhìn thấu nỗi bất an sau đôi mắt kiên định. Ban cho nàng một hình phạt? Có trời mới biết hắn đã lo lắng thế nào sau khi nghe tin Ma tộc đem nàng đi, khoảnh khắc nàng đang bình an trước mắt này, lòng hắn vui đến phát điên, thật muốn bước đến mặc kệ tất cả mà hảo hảo ôm nàng vào lòng, nhưng đó là điều hắn không bao giờ được phép làm.
Yêu Thần bị hành động của Ethan làm cho bất ngờ, vội vã bước đến muốn đỡ nàng đứng dậy nhưng đổi lại là một cái lắc đầu nhẹ nhàng. Hắn khó chịu chuyển mắt đến nhật Thần, kẻ mặt lạnh đã nhìn nàng nửa ngày trời vẫn chưa nói lên một lời nào.
"Trước hết ngươi nên xem qua các Thần tướng trọng thương." Nhật Thần lấy lại bình tĩnh chớp mắt, hắn muốn kêu Ethan không cần phải đa lễ như thế, nhưng lời lại không biết lựa thế nào cho phù hợp.
Đôi mắt xanh lam kinh ngạc nhìn đến nguyệt chân Thần và thiên sứ trưởng lão cả người trọng thương, vết thương sâu đậm bị gây ra bởi Ma vương kiếm đang dần bào mòn thần nguyên, nếu còn chậm trễ thì e rằng mạng sống ngàn lần bất lợi. Ethan đem thần lực chuyển hóa đến bàn tay, dòng chảy linh lực mềm mại phút chốc đem chính điện thắp sáng hào quang kim sắc.
Lấy hai vị chân Thần làm trung tâm, sức mạnh chữa trị diện rộng của Ethan nhanh chóng có tác dụng lên mỗi một thần tướng ở đây, cho dù là bàn tay của hỏa Thần hay nội thương của phong Thần đều dần dần hồi phục. Thiên sứ trưởng lão hơi thở đã ổn định trở lại, ma lực bám chặt trên vết thương cũng đã bị giải trừ. Ethan trán đã đổ ít nhiều mồ hôi, thương thế trên nguyệt Thần có phần nghiêm trọng, nàng nhíu mày đem ngón tay chạm đến vai rộng, lập tức vết thương dài liền được khép chặt.
Để chiến đấu với Ma vương, nguyệt Thần linh lực tiêu hao đến cạn kiệt, Ethan không nghĩ nhiều liền đem nội lực bản thân chuyển đến ngài ấy, đến khi trông thấy đôi mắt tím nhạt dần mở ra thì mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyệt Thần, người tỉnh rồi." Ethan vui mừng mỉm cười.
Ethan quả thật đã tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng sự xinh đẹp này sao có thể là giả?: "Yêu Thần làm việc lúc nào cũng đáng tin cậy nhỉ?"
"Mục đích ban đầu của Thần tộc là cứu đi Thánh nữ, chứ không phải là đánh nhau vô ích đi?" Để đem hơn bốn ngàn Thần sĩ trị liệu, lượng linh lực mà Ethan phải tiêu hao thật sự khổng lồ, dù không nói ra nhưng hắn cảm nhận được nàng đang gồng mình đến mức nào.
"Không xong rồi! Tên. . .tên Ma tộc đó. . ." Dáng vẻ hớt hãi của một thần sĩ gác cổng vừa chạy vừa la lớn từ đại môn của điện Venus thành công thu hút lực chú ý của mọi người, lời nói còn chưa kịp thành câu thì cả người đã bị một thanh kiếm lớn xuyên qua, chưa đầy một giây liền tan biến trong không khí.
Lưỡi kiếm trùng trùng ma lực rơi xuống từng giọt máu đỏ tươi đem lệ khí quanh nó càng khuếch đại. Thân hình to lớn đem cổng lớn phá tan, bàn tay thu lại ma kiếm, ánh mắt thâm trầm lóe lên một tia quang mang rực đỏ lạnh lẽo, trong cả ngàn người đang ở tư thế phòng bị, hắn duy nhất hướng tầm nhìn đến nữ nhân đang hoảng sợ đằng kia, giọng nói không kiềm được giận dữ mà hét lớn:
"ETHAAAANNNN!!!"
"Chân Thần, đằng kia chính là Ma vương tòa thành chính." Hỏa Thần dốc sức đuổi kịp Yêu Thần mà mừng rỡ chỉ tay đến một tòa thành cao lớn ở trung tâm.
Yêu Thần nhìn đến tòa thành, tập trung một tia Thần niệm mà dò xét, quả thật là có khá nhiều Ma quân canh gác, nhưng hắn lại không thể tra ra bất cứ tia linh lực nào của Thánh nữ. Dòng suy nghĩ đột ngột liên tưởng đến tình huống xấu nhất, Yêu Thần lập tức dồn tất cả sức mạnh xuống khả năng phi hành mà lao thẳng về phía tòa thành chính.
Cả thân thể rắn chắc đem Thần lực xuyên qua ô cửa sổ pha lê cứng cáp, tiếng động giòn giã này lập tức thu hút toán quân đang canh giữ trước hành lang rộng rãi. Một thống lĩnh được đại vương giao phó trọng trách nhìn đến bóng dáng cao ngạo đó không khỏi toát mồ hôi lạnh. Con người mang hình dạng của yêu tộc lại sử dụng sức mạnh của Thần cấp đỉnh phong, trên đại lục này còn ai khác ngoài yêu Thần?
Không đùa chứ? Bọn họ chỉ mới 500 năm không có đánh nhau, vậy mà kẻ đầu tiên phải đối đầu lại là một vị chân Thần!
Đôi đồng tử xanh lục của yêu Thần phút chốc đem linh hồn bọn họ gột rửa, đến tay cầm kiếm cũng không ngừng run rẩy. Nhưng dù thế nào nhiệm vụ đại vương giao phó cũng không thể hoàn toàn thất bại như vậy được, thống lĩnh đem tay trái bao lấy tay phải khó khăn giữ lấy kiếm, hô lớn: "Có kẻ. . .xâm nhập. . .giết không. . .tha!"
Dứt lời, thống lĩnh là kẻ đầu tiên lao đến mở ra nhát chém đầu tiên. Yêu Thần khuôn mặt vẫn không có lấy một tia biểu cảm, đem cả thân thể tránh qua một bên, tên thống lĩnh kia còn chưa hạ xuống lưỡi kiếm thì yêu Thần đã sớm vòng qua tất cả những Ma quân đằng sau. "Bang" một tiếng, đồng loạt mấy trăm người đã mất đi ý thức mà ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Hỏa Thần Aidan vừa mới đặt chân xuống tầng lầu cao nhất ở đây thì binh sĩ của Ma tộc đã bị yêu Thần gọn gàng thu thập rồi. Hắn nhanh chóng bước qua hàng người đang mất đi ý thức dưới chân, cùng với yêu Thần dừng lại trước cánh cửa lớn.
Lại là kết giới!
Tên Ma đầu đó đúng là biết rõ điểm mạnh của mình. Lần này không có chân nhật Thần, liệu một mình hắn và yêu Thần có thể thành công đem nó phá hủy?
Aidan lo lắng nhìn đến chân Thần kế bên vốn đã cao hơn hắn nửa cái đầu. Nếu nói về người lãnh đạm nhất Thần tộc, thì không ai dám tranh với ngài ấy, vốn dĩ đã tiết kiệm lời lại còn không thường biểu đạt cảm xúc, để đoán được ngài ấy đang nghĩ gì đúng là một việc gian nan. Nhưng trước mắt làm sao để đem cái kết giới này mở ra chứ? Nếu quay lại biên giới cầu nhật Thần giúp đỡ thì sự tình hắn cùng yêu Thần lén vào đây sẽ bị bại lộ, lúc đó càng khó khăn hơn.
Yêu Thần khoanh tay trước ngực, đuôi chân mày nhướng lên một cái, sải chân hữu lực phút chốc xuyên qua cái kết giới vô hình, đem hai cánh cửa gỗ đá văng ra ngoài. Sau đó không chút dè chừng đem cả thân người bước qua đó, trực tiếp đi vào bên trong, để lại hỏa Thần vẫn còn đang ngây ngốc hóa đá ngoài cửa.
Tư phòng của Ma vương diện tích vốn dĩ rộng rãi, yêu Thần phải di chuyển hơn mười mấy bước chân mới đến được góc phòng nhỏ đang cẩn thận đóng cửa phía trước. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được rồi, đó là tia Thần niệm của Ethan! Như trút bỏ được gánh nặng, hắn vội vã đem cánh cửa mở ra, nhưng khung cảnh đầu tiên phản chiếu trong mắt hắn lại là một Ethan đang bất tỉnh và thân thể được quấn quanh bởi thật nhiều băng vải trắng.
Nữ y sĩ trông thấy người vừa xông vào không phải đại vương cũng không phải trưởng thống lĩnh, não bộ liền phán đoán đây chính là tình huống nguy hiểm. Người này đến được đây ít nhất phải phá hủy đến 2 tầng kết giới kháng Thần cùng với hàng trăm Ma quân trước cửa, thực lực vạn phần không thể xem thường.
Đôi mắt xanh lục bỗng trở nên âm trầm nhìn đến nữ nhân Ma tộc đang kề bên Thánh nữ, một tia Thần lực bỗng đem cổ nàng ta bóp nghẹn, không chút lưu tình nhấc bổng lên không trung, chưa để cho nữ y có cơ hội vùng vẫy thì cả người đã bị mạnh bạo ném ra ngoài, va đập mạnh với bức tường khiến nàng ta nội thương nôn ra một ngụm máu tươi, cả khối cơ thể đều không thể khống chế mà run sợ kịch liệt.
Yêu Thần tâm trạng chỉ còn lại sự phẫn nộ tột cùng, Ethan mà cả Thần giới đều nâng niu trong lòng bàn tay, là bảo vật trân quý nhất của Thần tộc, giờ đây đang yếu ớt một tia hơi thở bất tỉnh. Hắn chậm rãi bước đến bên chiếc giường mang hơi ấm của nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Dù đang ngủ say nhưng nàng vẫn luôn xinh đẹp như vậy, đây đích thực là Ethan của Thần tộc, cũng là Ethan của hắn.
Vén ra lớp chăn dày, thân thể mảnh mai được khéo léo bao bọc bởi chiếc váy xanh lam mỏng manh, làn da trắng mịn dưới lớp vải lụa như ẩn như hiện khiến ánh mắt của nam nhân đối diện đốt lên một tia lửa. Hắn đương nhiên quen biết nàng từ rất lâu, nhưng dáng vẻ này chính là lần đầu tiên trông thấy. Là một chân Thần sao hắn lại có cái suy nghĩ lệch lạc như thế? Thật hoang đường! Yêu Thần tự trấn an chính mình, đem áo bào ngoài thân cởi xuống, phút chốc đem Ethan cuộn tròn trong lồng ngực.
Không biết vì sao ở khoảng cách này, hương thơm từ cơ thể nàng lại đem lòng hắn ngọt ngào khuấy động. Dáng vẻ tôn quý của nàng ở tổ Thần điện hoàn toàn đem cái hình dạng mềm mại này đối lập. Hắn đã vô số lần dừng chân trước tổ Thần điện chỉ để nhìn lén một hình bóng yêu kiều, thì ra đây là cảm giác được chạm vào nàng. . .Hắn nghe được tiếng tim đập nhanh, cũng nghe thấy được tiếng chính mình yết hầu lăn lộn, lại càng nghe thấy lời nói sai trái đang khiêu khích giới hạn dục hỏa.
Yêu Thần tự sợ hãi chính mình, hắn lập tức đem cả người bao quanh bởi yêu lực, không chút do dự phóng thẳng ra cửa chính. Hỏa Thần ngoài kia còn đang tự hỏi làm sao để đi vào thì đã trông thấy yêu Thần ôm lấy Thánh nữ trên tay mà lướt qua.
Yêu lực?
Yêu tộc cùng Ma tộc vốn có nhiều đặc điểm tương đồng, vì thế đây là lý do ngài ấy có thể trực tiếp xuyên qua kết giới của Ma vương sao? Chẳng trách trong tứ vị chân Thần, người tiên phong cứu đi Thánh nữ lại là ngài ấy.
Trong lòng là thiên hạ đang ngủ say, yêu Thần Ethelbert cố tình đem tốc độ phi hành giảm đi một nửa, hắn không muốn những cơn gió lạnh lẽo này áp lực lên nàng, cũng không muốn vì tốc độ chính mình khiến thương thế trên người nàng càng thêm trầm trọng. Tên ma đầu chết tiệt, đến cả Thần nữ không có chút công lực nào hắn cũng dám dày vò tàn độc như vậy. Bản thân yêu Thần là một đại nam nhân, dù muốn nhưng hắn cũng không thể tùy tiện xem xét vết thương trên người nàng được, chỉ có thể dịu dàng đem Thần lực chính mình hỗ trợ tốc độ trị liệu tự nhiên của thân thể.
Hỏa Thần lúc này đuổi kịp yêu Thần, nhìn thấy Thánh nữ hơi thở trầm ổn trong vòng tay Ethelbert, hắn cũng yên tâm vài phần: "Thưa chân Thần, ta xin phép trở về tiền tuyến hỗ trợ Thần sĩ, Thánh nữ đều trông cậy vào ngài."
"Được." Yêu Thần gật đầu, hai người phương hướng phút chốc ngược chiều mà tiếp tục di chuyển trên không trung.
Ethan cau lại đôi mày, trong giấc mơ của nàng, Cyrus trên tay giữ chặt lấy trảm Thần kiếm, đem từng nhát từng nhát chém xuống những vị hộ Thần nàng yêu quý nhất, tiếng la hét đau đớn, tiếng khóc thét thê lương cùng với khung cảnh tràn ngập màu máu tươi đỏ rực, cuối cùng dừng lại ở đôi đồng tử chói sáng như những viên hồng ngọc sắc lạnh đâm xuyên qua trái tim của nàng. Thề với danh nghĩa Thánh nữ, trừ phi là chết đi, nếu không đôi mắt đó suốt đời nàng không thể quên được.
Ethelbert chưa từng rời mắt khỏi nàng, tia biểu cảm nhỏ nhặt này sao có thể qua mắt hắn? Những ngày này nàng đã phải chịu đựng điều gì vậy? Hắn thật sự hối hận vì sao lúc đó không cùng với cửu hộ Thần xuống nhân giới bảo hộ nàng, thực lực của tên Ma vương quá khủng khiếp, nói đến hình thể lại càng vạm vỡ, Ethan nhỏ nhắn thế này làm sao chịu nổi sức lực của tên điên đó chứ?
"Ethelbert. . .?" Khóe mắt còn mang chút ươn ướt vì tàn ảnh giấc mơ, Ethan tự hỏi khuôn mặt quen thuộc trước mắt này rốt cuộc là thật hay giả. Bàn tay mềm mại sờ nắn đến lồng ngực rắn rỏi cách một lớp y phục, cảm xúc chân thực này không lừa nàng chứ?
Yêu Thần phút chốc bị đông cứng, hắn vốn tưởng rằng việc ôm nàng trong lòng đã đủ khiến lí trí phải đấu tranh, còn bây giờ nàng còn chủ động thế này. . .hắn làm sao tập trung cho chính sự?: "Là. . .là ta." Hắn cố tình lảng tránh ánh mắt mê ly của nàng, cũng là để che giấu đi khuôn mặt trở nên phiếm hồng vì ngại ngùng.
"Chúng ta đang quay về thần giới sao?" Ethan mở to mắt quan sát khung cảnh xung quanh, nếu yêu Thần có thể thuận lợi đưa nàng ra khỏi lãnh địa Alva thì chắc hẳn toàn bộ ma quân đã quy phục thần tộc rồi?
"Đúng vậy." Yêu Thần gật nhẹ đầu, tốc độ dần tăng đều, linh cảm rằng phải nhanh chóng đưa nàng ra khỏi đây.
"Ma. . .ma vương. . .hắn bị đánh bại rồi?" Nhắc đến Cyrus, chất giọng Ethan không khỏi run lên, mấy ngày qua ở cùng với hắn thật sự quá kinh hãi, nàng vẫn chưa thể tin được chính mình đã được thuận lợi cứu đi.
Nghe xong câu hỏi này, yêu Thần vẻ mặt đột nhiên biến sắc, chính hắn cũng không phán đoán được trận chiến ở Alva sẽ có kết quả thế nào. Vì muốn nàng yên tâm nên bịa đặt về một câu chuyện chiến thắng sao? Ethan không ngốc nghếch đến nỗi sẽ tin vào lời dối trá hắn sắp nói tới đây, đường đường là hai vị đại Thần tối cao của Thần tộc lại đơn độc phi hành trong rừng thế này?
"Thánh nữ, điều tốt nhất hiện tại là an toàn trở về tòa thành thần sứ, người không cần phải lo lắng về việc này." Ethelbert hắn không muốn trả lời những thứ không chắc chắn, càng lại không thích nói ra những điều sai sự thật.
Một câu nói ý tứ tránh né thế này đã hồi đáp được đại khái tình hình chiến sự mà Ethan muốn dò xét, dù là Thần tộc cao ngạo nhưng đứng trước Ma tộc hiện tại cũng không hề dễ dàng: "Ta hiểu rồi."
---------------------------------------------
Xứ Alva, thành Đông.
Vệt ánh sáng lúc đầu do tốc độ kinh khủng tạo thành dần trở nên mờ nhạt, cường độ va chạm vũ khí cũng ngày một mỏng manh. Cuối cùng, dưới khả năng quan sát bằng mắt thường, đôi bên tướng sĩ có thể quan sát thấy 3 thân ảnh đã tách ra khỏi nhau.
Chân nhật Thần tay nắm chặt lấy nhật trượng đến trắng bệch, ánh mắt không thoát khỏi bàng hoàng mà mở to.
Các Thần tướng bên dưới càng kinh ngạc hơn vạn lần, hai vị chiến Thần nổi danh lục địa cả người bị nhuốm đầy màu huyết đỏ. Xét về tình hình thì nguyệt Thần có phần nghiêm trọng hơn, thiên sứ trưởng tộc một tay đỡ lấy nguyệt Thần đang nặng nề thở dốc, một tay dùng Thánh kiếm làm điểm tựa cho cả hai khối thân thể thương tích lợi hại. Lập tức tứ hộ Thần từ xa lao đến chắn ngang trước mặt nhị chân Thần, với khoảng cách gần thế này họ càng chấn kinh với vết thương được gây ra bởi Ma kiếm, ngay cả chân Thần cũng không thể đem nó tự hồi phục.
Điều khiến mọi người sợ hãi đó chính là tên Ma vương đằng kia hoàn toàn lành lặn, vẫn là nụ cười ngạo mạn đó, vẫn là một cánh tay giữ lấy trảm Thần kiếm, hắn đã đem hai chân Thần của Thần tộc đánh đến trọng thương, rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào? Họ thật sự nghi ngờ về kết quả cuối cùng của trận chiến hôm nay, nếu toàn bộ Thần tộc thua thế ở đây thì kẻ thống trị đại lục mới chính là tên Ma vương điên loạn này, tình thế lúc đó của lục địa sẽ trở nên loạn hơn bao giờ hết.
Nhìn đến chiến trường bên dưới, ma quân dẫn đầu là trưởng thống lĩnh Evi, thiệt hại của Thần tộc lúc này đã hơn một nửa quân số. Thêm vào đó, tên trưởng thống lĩnh dường như phát cuồng với máu tươi, càng tiến công thì càng nhiệt huyết, mỗi một cái chớp mắt là hơn chục Thần sĩ tử trận dưới lưỡi gươm của hắn, còn Ma quân đằng sau thì chỉ việc. . .gom xác mà thôi.
"Trong các ngươi còn ai muốn đánh với bổn vương một chút không?" Cyrus nhướng mày, đem thanh kiếm lớn vác lên vai, nhàm chán nhìn tới bốn người đang đen mặt lại trước mắt.
"Tên khốn. . .hống hách, ta. . .phải. . .khụ khụ. . ." Trưởng tộc thiên sứ chưa nói hết câu đã phun ra một ngụm máu tươi, đáy mắt căm tức đến tột độ, vết thương do ma kiếm gây ra ngày càng trở nên nghiêm trọng, bộ lễ phục vàng kim nguyên thủy hiện tại bị nhàu rách đến sâu đậm.
"Chân thần!" Thổ Thần và lôi Thần đỡ lấy thiên sứ trưởng lão, lập tức đem thần lực truyền vào hai khối thân thể đang suy nhược.
Nhật Thần từ trên cao bay đến đối diện với Ma vương, dù tình hình có đang hỗn loạn thế nào, bộ mặt điềm tĩnh đó đã thành công thu hút được Cyrus sự chú ý: "Nói ra điều kiện của ngươi, Thần giới chỉ muốn Thánh nữ."
"Điều kiện của ta là Thánh nữ Ethan." Không cần suy nghĩ, lời hồi đáp của hắn nhanh đến không ngờ: "Vì nàng ấy, cả đại lục này ta muốn để đám Thần các ngươi trị vì."
Các vị Thần ở đây không rét mà run, cứ như chỉ cần hắn muốn thì thế giới lập tức đổi chủ vậy. Đã làm Ma vương đến năm trăm năm, vì lý do gì chưa từng có ngoại tộc nào trông thấy sức mạnh thật sự của hắn? Là che dấu thực lực hay đơn giản chỉ vì hắn không muốn?
"Nhưng. . .nếu các ngươi đem nàng ấy rời khỏi ta thì ta sẽ đem Thần giới đánh nát đấy." Thái độ ngạo mạn nửa thật nửa đùa không khỏi khiến người ta kinh hãi.
Nhật Thần bị ánh mắt khiêu khích đó làm cho tức giận, cả người bừa bãi phóng ra một lượng lớn thần lực mặt trời nguyên thủy, đem bầu không khí xung quanh nóng lên cực độ. Một số ma quân bên dưới cũng không thoát khỏi ảnh hưởng mà ngã khụy xuống đất, tay chân bỗng trở nên yếu ớt mà run rẩy.
Hỏa Thần Aidan từ xa phi thẳng đến bên nhật Thần mà hành lễ, trông thấy khung cảnh Thần tộc bị áp đảo trước mắt, hắn liền liều mạng ngăn cản nhật Thần chiến ý, sau đó nhỏ giọng thông báo về tình hình của yêu Thần cùng Thánh nữ.
Lấy đại cục làm trọng, huống chi hai vị chân Thần còn đang trọng thương, nhật Thần không thể không thu lại linh lực, hướng mắt về bên dưới mà hét lớn: "Thần tộc đình chiến."
Cyrus bị quyết định này làm cho bất ngờ, hắn không nghĩ đám Thần này lại vứt bỏ tự tôn sớm như vậy. Thần tộc chủ động tiến đánh xứ Alva, lại chủ động rút về, lại còn bị thiệt hại đến nghiêm trọng. Chuyện này nếu được lan truyền khắp lục địa, chỉ sợ tín ngưỡng Thần tộc là tối cao không còn duy trì được bao lâu, theo đó sự sợ hãi về Ma tộc sẽ được tăng cao, dấy lên sự bất an mọi nơi.
Evi bất bình khi thấy đại vương của hắn không có ý tứ ngăn cản Thần tộc rút binh, đây là cơ hội để Ma tộc thị uy với thế giới a! Nếu còn tiếp tục đánh thì thắng lợi nhất định thuộc về bọn họ: "Đại vương!!"
Cyrus nếu muốn đánh đến cùng thì sao có thể để bọn họ thuận lợi rút lui như vậy? Hắn không muốn Ethan thêm thất vọng về mình, lời hứa với nàng hôm ấy sao hắn dám quên, chỉ cần có Ethan bên cạnh, chuyện gì cũng không đáng để quan tâm. Thần tộc chủ động thoái lui có phải đã ngầm tác hợp cho hắn và Ethan không? Hắn có thể danh chính ngôn thuận ở bên nàng rồi?
Nghĩ đến đây, trái tim bỗng đập mạnh vài lần, mới rời xa nàng có một chút mà lòng đã nhớ đến phát điên. Tự hỏi rằng Ethan còn đau không? Thương tích đã hồi phục thế nào? Còn rất nhiều lời tạ lỗi muốn nói với nàng. . .
"Hắn. . .hắn thật sự để cho chúng ta rời đi?" Một vài Thần sĩ nghi hoặc nhìn ra đằng sau, Ma vương vẫn ngây ngốc đứng đó nở nụ cười, trảm thần kiếm cũng đã được thu lại.
"Nhìn đi. . .tên trưởng thống lĩnh đó bị Ma vương ngăn lại rồi. . ." Bọn họ không dám tin, càng không thể hiểu suy nghĩ của Cyrus. Nếu hôm nay người chiến thắng là Thần tộc, họ sao có dễ dàng buông tha cho Ma tộc như thế?
Nửa giờ sau, dòng linh lực ngăn cản Evi cũng được giải trừ, hắn tức đến nỗi lập tức lao đến Cyrus mà phẫn uất: "Đại vương!! Sao ngài lại đem Thần tộc thả đi nữa thế!?" Đây là lần thứ hai rồi! Lần đầu là ngũ hộ Thần, lần này chính là cả Thần tộc! Hắn ở dưới chém giết cả buổi còn có nghĩa lý gì nữa? Dù kết quả thế nào vẫn bị đại vương rũ bỏ sạch sẽ, Evi không dám chỉ trích Cyrus nhưng không vì vậy mà hắn lại không biết tức giận.
"Bọn họ muốn tác hợp ta và Ethan đấy." Cyrus cả người phát ra cảm xúc mãn nguyện, tầm mắt vẫn chưa rời khỏi vị trí mà Thần tộc đã rút lui từ lâu.
Evi bị bộ dáng này của Cyrus làm cho đông cứng, lý do sâu xa hắn vẫn đang tìm kiếm chỉ đơn giản thế này? Ngài ấy chưa từng xem việc rửa hận cho Ma tộc làm đầu. Chỉ một ý nghĩ rằng Thần tộc lưu lại Thánh nữ ở Alva đã khiến đại vương thỏa mãn thế này, sau này Thánh nữ có phải nói gì ngài ấy cũng làm theo vô điều kiện chứ?
Evi đang căng não tìm cách trấn an chính mình, thì từ xa lảo đảo tiến đến một quân sĩ cả người bầm giập, vẻ mặt hốt hoảng hét lớn: "Đại. . .đại vương! Thánh. . .Thánh nữ không còn. . .thấy nữa. . ."
Không xong rồi!
Không xong thật rồi!
Cả đoàn ma quân gần mười nghìn người không hẹn mà đổ mồ hôi lạnh, đến khi trông thấy nụ cười của Cyrus dần biến mất, họ mới cảm thấy cực kỳ bất an mà nín thở. Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ lùng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về tên binh sĩ vừa mới đến, như rằng hận không thể kịp lúc bịt miệng hắn vậy.
Đại vương vừa mới vui vẻ thế nào, bây giờ thái độ sắc lạnh như thế giới vừa sụp đổ đem trái tim của bọn họ treo sợi chỉ mỏng. Đây là báo hiệu mãnh liệt của một kẻ sắp phát điên.
"Đám Thần đó nghe không hiểu tiếng người nhỉ? Ta nói chưa đủ rõ ràng sao?" Cyrus giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương, lúc này ma lực do cảm xúc chi phối không kiềm chế nổi mà bừa bãi tràn ra ngoài, đem câu hỏi này trở nên nguy hiểm, chẳng ai dám mạo hiểm trả lời.
"Ta muốn đem cái thiên không thành kia hủy đi, để nàng ấy không còn nơi nào có thể trốn đi nữa."
Evi bên cạnh nghe rõ ràng đến từng chữ, hắn vui mừng đến phát khóc. Cuối cùng ngài ấy cũng có cái ý định này, dù là vì điều gì đi nữa, Thần tộc bị diệt trừ cũng vô cùng có lợi cho Alva: "Đại vương! Chúng ta nên lập tức xuất. . ." Hắn là chưa kịp nói hết câu, lại một trong vô số lần bị Cyrus bỏ lại phía sau: ". . .phát." Cảm giác hít bụi cũng không tệ, ít nhất lần này Evi biết đại vương rời đi liên quan đến điều mà hắn mong muốn cả trăm năm nay, chấn hưng Ma tộc.
_______________________________
Thiên không thành Thần giới.
Đoàn người nặng nề đặt chân xuống cổng điện Venus, Thần sĩ còn lại gần một nửa vì thương thế mà khó khăn di chuyển. Trong đó nguyệt Thần đã mất đi ý thức được hai hộ Thần dìu lấy, thiên sứ trưởng lão linh lực cũng không còn đủ để duy trì đôi cánh trực tiếp ngã xuống, khả năng ăn mòn của Ma lực quá khủng khiếp, hắn cảm giác bản thân sắp không chịu nổi rồi.
"Lập tức đóng lại đại môn." Chân nhật Thần cẩn thận dặn dò các Thần sĩ trực cổng. Câu nói nghe có vẻ hoang tưởng của Ma vương nhưng lại khiến chân Thần như hắn có phần ám ảnh, nếu tên điên đó thật sự xông đến đây, hậu quả kinh khủng thế nào khiến người ta vạn lần không dám nghĩ đến.
Thánh nữ cùng yêu Thần nhanh chóng xuất hiện, Ethelbert một tay nâng đỡ thân thể mảnh mai đang gian nan bước đến. Hắn cảm nhận được nàng đang gồng mình đến run rẩy, đôi chân dù vô lực thế nào cũng không ngỏ ý muốn được ôm lấy. Ánh mắt mệt mỏi nhưng chứa đựng đầy trách nhiệm, Thần tộc đều đang bị thương, nàng ấy đương nhiên không để bản thân rảnh rỗi.
Vừa trông thấy chân nhật Thần, điều đầu tiên Ethan làm chính là quỳ gối xuống đất, giọng nói trong trẻo như bản nhạc du dương phút chốc đem lòng người lay động: "Thần tộc ra nông nổi thế này đều do ta gây họa, thỉnh chân Thần trách phạt."
Nhật Thần nhíu mày nhìn đến khối cơ thể nhỏ nhắn dưới chân, nàng gầy hơn rất nhiều so với những ngày trước, nhưng sự diễm lệ đó vẫn không hề thay đổi. Hắn vẫn có thể nhìn thấu nỗi bất an sau đôi mắt kiên định. Ban cho nàng một hình phạt? Có trời mới biết hắn đã lo lắng thế nào sau khi nghe tin Ma tộc đem nàng đi, khoảnh khắc nàng đang bình an trước mắt này, lòng hắn vui đến phát điên, thật muốn bước đến mặc kệ tất cả mà hảo hảo ôm nàng vào lòng, nhưng đó là điều hắn không bao giờ được phép làm.
Yêu Thần bị hành động của Ethan làm cho bất ngờ, vội vã bước đến muốn đỡ nàng đứng dậy nhưng đổi lại là một cái lắc đầu nhẹ nhàng. Hắn khó chịu chuyển mắt đến nhật Thần, kẻ mặt lạnh đã nhìn nàng nửa ngày trời vẫn chưa nói lên một lời nào.
"Trước hết ngươi nên xem qua các Thần tướng trọng thương." Nhật Thần lấy lại bình tĩnh chớp mắt, hắn muốn kêu Ethan không cần phải đa lễ như thế, nhưng lời lại không biết lựa thế nào cho phù hợp.
Đôi mắt xanh lam kinh ngạc nhìn đến nguyệt chân Thần và thiên sứ trưởng lão cả người trọng thương, vết thương sâu đậm bị gây ra bởi Ma vương kiếm đang dần bào mòn thần nguyên, nếu còn chậm trễ thì e rằng mạng sống ngàn lần bất lợi. Ethan đem thần lực chuyển hóa đến bàn tay, dòng chảy linh lực mềm mại phút chốc đem chính điện thắp sáng hào quang kim sắc.
Lấy hai vị chân Thần làm trung tâm, sức mạnh chữa trị diện rộng của Ethan nhanh chóng có tác dụng lên mỗi một thần tướng ở đây, cho dù là bàn tay của hỏa Thần hay nội thương của phong Thần đều dần dần hồi phục. Thiên sứ trưởng lão hơi thở đã ổn định trở lại, ma lực bám chặt trên vết thương cũng đã bị giải trừ. Ethan trán đã đổ ít nhiều mồ hôi, thương thế trên nguyệt Thần có phần nghiêm trọng, nàng nhíu mày đem ngón tay chạm đến vai rộng, lập tức vết thương dài liền được khép chặt.
Để chiến đấu với Ma vương, nguyệt Thần linh lực tiêu hao đến cạn kiệt, Ethan không nghĩ nhiều liền đem nội lực bản thân chuyển đến ngài ấy, đến khi trông thấy đôi mắt tím nhạt dần mở ra thì mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyệt Thần, người tỉnh rồi." Ethan vui mừng mỉm cười.
Ethan quả thật đã tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng sự xinh đẹp này sao có thể là giả?: "Yêu Thần làm việc lúc nào cũng đáng tin cậy nhỉ?"
"Mục đích ban đầu của Thần tộc là cứu đi Thánh nữ, chứ không phải là đánh nhau vô ích đi?" Để đem hơn bốn ngàn Thần sĩ trị liệu, lượng linh lực mà Ethan phải tiêu hao thật sự khổng lồ, dù không nói ra nhưng hắn cảm nhận được nàng đang gồng mình đến mức nào.
"Không xong rồi! Tên. . .tên Ma tộc đó. . ." Dáng vẻ hớt hãi của một thần sĩ gác cổng vừa chạy vừa la lớn từ đại môn của điện Venus thành công thu hút lực chú ý của mọi người, lời nói còn chưa kịp thành câu thì cả người đã bị một thanh kiếm lớn xuyên qua, chưa đầy một giây liền tan biến trong không khí.
Lưỡi kiếm trùng trùng ma lực rơi xuống từng giọt máu đỏ tươi đem lệ khí quanh nó càng khuếch đại. Thân hình to lớn đem cổng lớn phá tan, bàn tay thu lại ma kiếm, ánh mắt thâm trầm lóe lên một tia quang mang rực đỏ lạnh lẽo, trong cả ngàn người đang ở tư thế phòng bị, hắn duy nhất hướng tầm nhìn đến nữ nhân đang hoảng sợ đằng kia, giọng nói không kiềm được giận dữ mà hét lớn:
"ETHAAAANNNN!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.