Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư
Chương 14
Sinh Viên Ussh Hn
16/01/2024
Hậu quả của suy nghĩ quá nhiều trước khi đi ngủ là sáng hôm sau cô dậy muộn.
Đang ngủ bỗng thấy ngực nằng nặng như bị thứ gì đó đè lên, cô khó chịu mở mắt. Đập vào mắt cô là gương mặt Tiểu Ý phóng đại ngay sát, trên ngực cô là con Kẹo Lạc đang ưỡn mình.
"Mẹ..."
"Áaaaaa!"
Cô giật mình hét toáng lên, dọa bé con thót tim, Kẹo Lạc nhảy vút lên đáp xuống thảm nhẹ nhàng, người hầu bên ngoài vội vàng gõ cửa: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Ý đứng dậy mở cửa bảo không có chuyện gì rồi đóng lại, lạch bạch chạy ra chỗ giường cô.
Quý Minh Lan ngồi dậy vỗ ngực, vẫn chưa hết thót tim.
Cảm ơn con, mẹ ngất thật đấy.
Tiểu Ý giơ tay vén tóc mái lòa xòa, thản nhiên nói: "Mẹ ngủ say như heo í, mẹ không biết mấy giờ rồi à?"
Cô tức giận nhéo hai má khiến nó la oai oái, gằn từng chữ: "Đa tạ ông gọi con dậy nha."
Thằng bé vùng vằng thoát khỏi tay cô, ôm mèo chạy ra khỏi phòng: "Con mách bà mẹ véo má con!"
Quý Minh Lan nhìn bé con chạy trối chết còn không quên đóng cửa, hài lòng gật đầu. Kiểm tra điện thoại mới phát hiện ra đã hơn 11 giờ, cô đành vội vàng rời giường.
Đứng trước gương chải tóc, không ngờ mới chải có hai lượt mà tóc đã rụng đầy tay cô.
Quý Minh Lan: "..."
Đáng suy nghĩ đấy.
Cô thay một chiếc váy hoa nhí màu xanh lá rồi đi xuống tầng dưới. Người làm đang quét dọn sảnh lớn, mấy chậu cây thì ríu rít bàn tán chuyện gì đó, cả biệt thư tràn đầy sức sống.
Thấy quản gia đang bê một đĩa bánh ngọt ngang qua cô, cô bèn gọi với: "Bác quản gia, bánh này cháu ăn được không?"
Quản gia khéo léo tránh bàn tay đang mò tới khay đựng, lùi về sau một bước tránh cô, nhìn về phía phòng khách: "Tiểu thư không ăn được, đây là để cho bữa tráng miệng. Hôm nay có khách tới, tiểu thư đến muộn thì phu nhân sẽ không vui đâu."
Lão già khó tính này!
Quý Minh Lan bĩu môi, chuyện tiếp khách có mẹ cô lo ổn thỏa rồi.
Lâu rồi mới biệt thự mới có khách thăm, cô khá tò mò: "Khách tới là ai vậy bác?"
Quản gia vẫy tay gọi Linh Chi đi ngang rồi đưa khay đựng bánh cho cô ấy, dặn dò cô ấy mang vào phòng bếp cẩn thận, sau đó vẫy tay í bảo cô ghé sát vào.
Mặc dù không hiểu gì nhưng cô vẫn làm theo, ghé tai vào gần.
Quản gia liếc ngang liếc dọc, lấy tay che khẩu hình miệng rồi phun ra mấy chữ: "Phu nhân Hoàng Linh, mẹ chồng tiểu thư."
Quý Minh Lan: "..." Có gì mà phải che giấu.
Ông thong thả tiếp lời: "Phu nhân nhà ta mời tới."
Quý Minh Lan khiếp sợ.
Phải biết trong ngày cưới của cô, hai người này bằng mặt không bằng lòng, ngoài cười trong lòng chửi nát mặt người kia. Bây giờ mà lại thân thiết thế này, bảo cô tin sao được.
Nhìn vẻ thần bí của quản gia, rồi gương mặt hoảng loạn của đại tiểu thư, Linh Chi kiểu: "..."
Mấy chủ nhân của biệt thự này kì lạ thật đấy.
Quý Minh Lan biết khách tới là ai, tất nhiên không thể đi ra ngoài được, đành đứng chỉnh trang đôi chút rồi đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt cô là khung cảnh chan hòa ấm ấp, mẹ cô và mẹ chồng cô đang nói cười vui vẻ, kẻ này hát người k khen, con trai cô ngồi trong lòng Nhu Ngọc vuốt mèo.
Hài hòa tới mức quỷ dị.
Nếu em gái cô không trưng cái mặt không biểu cảm đó thì còn không khí trong phòng còn hạnh phúc hơn.
Tiểu Ý thấy cô tới thì buông con mèo ra, kéo tay Nhu Ngọc chạy tới bên cô. Đang định khen thằng bé thông mình thì thấy mắt bé con lóng lánh ánh nước, bộ dáng như muốn nói: Cứu con!
Còn Nhu Ngọc thì mở to mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, mấp máy môi: Cứu.
Sợ hãi-ing.
Cô phủi vụn bánh quy dính bên mép thằng bé, phủi vạt áo trắng tinh của nó: "Áo bẩn hết rồi, em đưa nó đi thay giúp chị với."
Nhu Ngọc dắt Tiểu Ý ra ngoài, bắn cho cô ánh mắt cảm kích rồi lủi về phòng, cô mới lễ phép chào hỏi hai bà mẹ rồi ngồi xuống kế bên Dương Lệ Vân.
Ở cạnh người quen vẫn tốt hơn.
Dương Lệ Vân liếc cô, bưng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống đĩa, hai chân vắt chéo ngồi thẳng lưng, quả đúng khí chất phu nhân nhà giàu cao quý tao nhã.
Hoài Linh cười nhạt, thân thiết bắt chuyện: "Con tới đúng lúc lắm, nãy bọn ta có nhắc về con đấy."
Quý Minh Lan che miệng cười: "Hai người nói chuyện gì vậy ạ?"
Mẹ chồng đánh mắt về phía phu nhân nhà cô, nhưng bà ấy không ừ hử gì, thế là mẹ chồng cô mở lời: "Chúng ta đang nói về con và Lam Thành nhà ta. Con coi kìa, vợ chồng cãi nhau chỉ là chuyện nhỏ, không thể để tình cảm rạn nứt vì mấy chuyện linh tinh vụn vặt được."
"Tiểu Ý cũng cần ở bên bố mà con. Mẹ cũng nhớ con nữa."
Khuyên cô về với Quân Lam Thanh?
Bà ta bị hắn chèn ép à?
Không trách cô nghĩ xấu được, ai bảo bà ta là một trong những tác nhân.
Quý Minh Lan giả vờ ngập ngừng một hồi, thở một hơi dài: "Mẹ đừng nhắc tới chuyện của vợ chồng con nữa, ngày nào bên cạnh anh ấy cũng có những người phụ nữ tài giỏi khác, có lẽ đã sớm quên mất người vợ là con rồi. Con chỉ có vài tài lẻ, sao mà sánh bằng những cô gái giỏi giang mà mẹ thích được chứ..."
Sắc mặt Hoài Linh đen ngòm, chửi thầm trong lòng, quả nhiên con nhãi này vẫn ghim chuyện mình xếp người cạnh Quân Lam Thành.
Nhưng mà bà vẫn cần nó về với thằng con hoang đó...
Nhìn vẻ mặt bà ta là cô biết ngay suy đoán của mình đúng, quả nhiên mẹ con bà ta bị tên điên kia hành thảm thiết tới mức cầu xin cô quay trở về kìm hãm hắn.
Một người để mắt cao hơn đầu như bà ta cũng có ngày này.
Quý Minh Lan thấy chưa đủ, tiếp tục châm dầu vào lửa: "Ở nhà mẹ chưa bao giờ để ý đến con, những người trong nhà đấy cũng khinh thường con, sao con dám trở về đó chứ?"
Hoài Linh nắm chặt quai tách trà trong tay, cố nén cơn giận bốc lên đầu, gần như là gằn từng chữ: "Con hiểu nhầm rồi, là mẹ sợ con không thích mẹ nên mới không dám tiếp xúc với con. Nếu biết trước con nghĩ về mẹ như thế thì..."
Dương Lệ Vân bình tĩnh ngồi một bên ăn bánh uống trà xem kẻ xướng người họa.
Nhìn sắc mặt bà mẹ chồng lúc trắng lúc xanh, trong lòng hả hê vô cùng.
Sợ nói tiếp thì bà ta sẽ mất bình tĩnh, Quý Minh Lan chốt hạ câu chuyện: "Dạ, con biết rồi mẹ, con sẽ suy nghĩ lại."
Giả bộ nặn ra mấy giọt nước mắt.
Hoài Linh mừng rỡ ra mặt, vội vàng đặt tách xuống bàn.
Ô kìa, nhìn bà ta khóc còn thật hơn cô nữa.
Người ngoài không biết còn tưởng mẹ con thất lạc 18 năm gặp lại.
Mà Dương Lệ Vân không ngờ bà ta có thể khóc, kinh ngạc lóe lên trong mắt.
Quý Minh Lan cười tươi đi tới ngồi cạnh mẹ chồng, cầm tay bà ta tha thiết bày tỏ, "Lâu nay con cứ nghĩ không tốt về mẹ, hóa ra hoàn toàn không phải vậy. Hi vọng mai sau chúng ta có thể thân thiết với nhau hơn."
Đang ngủ bỗng thấy ngực nằng nặng như bị thứ gì đó đè lên, cô khó chịu mở mắt. Đập vào mắt cô là gương mặt Tiểu Ý phóng đại ngay sát, trên ngực cô là con Kẹo Lạc đang ưỡn mình.
"Mẹ..."
"Áaaaaa!"
Cô giật mình hét toáng lên, dọa bé con thót tim, Kẹo Lạc nhảy vút lên đáp xuống thảm nhẹ nhàng, người hầu bên ngoài vội vàng gõ cửa: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Ý đứng dậy mở cửa bảo không có chuyện gì rồi đóng lại, lạch bạch chạy ra chỗ giường cô.
Quý Minh Lan ngồi dậy vỗ ngực, vẫn chưa hết thót tim.
Cảm ơn con, mẹ ngất thật đấy.
Tiểu Ý giơ tay vén tóc mái lòa xòa, thản nhiên nói: "Mẹ ngủ say như heo í, mẹ không biết mấy giờ rồi à?"
Cô tức giận nhéo hai má khiến nó la oai oái, gằn từng chữ: "Đa tạ ông gọi con dậy nha."
Thằng bé vùng vằng thoát khỏi tay cô, ôm mèo chạy ra khỏi phòng: "Con mách bà mẹ véo má con!"
Quý Minh Lan nhìn bé con chạy trối chết còn không quên đóng cửa, hài lòng gật đầu. Kiểm tra điện thoại mới phát hiện ra đã hơn 11 giờ, cô đành vội vàng rời giường.
Đứng trước gương chải tóc, không ngờ mới chải có hai lượt mà tóc đã rụng đầy tay cô.
Quý Minh Lan: "..."
Đáng suy nghĩ đấy.
Cô thay một chiếc váy hoa nhí màu xanh lá rồi đi xuống tầng dưới. Người làm đang quét dọn sảnh lớn, mấy chậu cây thì ríu rít bàn tán chuyện gì đó, cả biệt thư tràn đầy sức sống.
Thấy quản gia đang bê một đĩa bánh ngọt ngang qua cô, cô bèn gọi với: "Bác quản gia, bánh này cháu ăn được không?"
Quản gia khéo léo tránh bàn tay đang mò tới khay đựng, lùi về sau một bước tránh cô, nhìn về phía phòng khách: "Tiểu thư không ăn được, đây là để cho bữa tráng miệng. Hôm nay có khách tới, tiểu thư đến muộn thì phu nhân sẽ không vui đâu."
Lão già khó tính này!
Quý Minh Lan bĩu môi, chuyện tiếp khách có mẹ cô lo ổn thỏa rồi.
Lâu rồi mới biệt thự mới có khách thăm, cô khá tò mò: "Khách tới là ai vậy bác?"
Quản gia vẫy tay gọi Linh Chi đi ngang rồi đưa khay đựng bánh cho cô ấy, dặn dò cô ấy mang vào phòng bếp cẩn thận, sau đó vẫy tay í bảo cô ghé sát vào.
Mặc dù không hiểu gì nhưng cô vẫn làm theo, ghé tai vào gần.
Quản gia liếc ngang liếc dọc, lấy tay che khẩu hình miệng rồi phun ra mấy chữ: "Phu nhân Hoàng Linh, mẹ chồng tiểu thư."
Quý Minh Lan: "..." Có gì mà phải che giấu.
Ông thong thả tiếp lời: "Phu nhân nhà ta mời tới."
Quý Minh Lan khiếp sợ.
Phải biết trong ngày cưới của cô, hai người này bằng mặt không bằng lòng, ngoài cười trong lòng chửi nát mặt người kia. Bây giờ mà lại thân thiết thế này, bảo cô tin sao được.
Nhìn vẻ thần bí của quản gia, rồi gương mặt hoảng loạn của đại tiểu thư, Linh Chi kiểu: "..."
Mấy chủ nhân của biệt thự này kì lạ thật đấy.
Quý Minh Lan biết khách tới là ai, tất nhiên không thể đi ra ngoài được, đành đứng chỉnh trang đôi chút rồi đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt cô là khung cảnh chan hòa ấm ấp, mẹ cô và mẹ chồng cô đang nói cười vui vẻ, kẻ này hát người k khen, con trai cô ngồi trong lòng Nhu Ngọc vuốt mèo.
Hài hòa tới mức quỷ dị.
Nếu em gái cô không trưng cái mặt không biểu cảm đó thì còn không khí trong phòng còn hạnh phúc hơn.
Tiểu Ý thấy cô tới thì buông con mèo ra, kéo tay Nhu Ngọc chạy tới bên cô. Đang định khen thằng bé thông mình thì thấy mắt bé con lóng lánh ánh nước, bộ dáng như muốn nói: Cứu con!
Còn Nhu Ngọc thì mở to mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, mấp máy môi: Cứu.
Sợ hãi-ing.
Cô phủi vụn bánh quy dính bên mép thằng bé, phủi vạt áo trắng tinh của nó: "Áo bẩn hết rồi, em đưa nó đi thay giúp chị với."
Nhu Ngọc dắt Tiểu Ý ra ngoài, bắn cho cô ánh mắt cảm kích rồi lủi về phòng, cô mới lễ phép chào hỏi hai bà mẹ rồi ngồi xuống kế bên Dương Lệ Vân.
Ở cạnh người quen vẫn tốt hơn.
Dương Lệ Vân liếc cô, bưng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống đĩa, hai chân vắt chéo ngồi thẳng lưng, quả đúng khí chất phu nhân nhà giàu cao quý tao nhã.
Hoài Linh cười nhạt, thân thiết bắt chuyện: "Con tới đúng lúc lắm, nãy bọn ta có nhắc về con đấy."
Quý Minh Lan che miệng cười: "Hai người nói chuyện gì vậy ạ?"
Mẹ chồng đánh mắt về phía phu nhân nhà cô, nhưng bà ấy không ừ hử gì, thế là mẹ chồng cô mở lời: "Chúng ta đang nói về con và Lam Thành nhà ta. Con coi kìa, vợ chồng cãi nhau chỉ là chuyện nhỏ, không thể để tình cảm rạn nứt vì mấy chuyện linh tinh vụn vặt được."
"Tiểu Ý cũng cần ở bên bố mà con. Mẹ cũng nhớ con nữa."
Khuyên cô về với Quân Lam Thanh?
Bà ta bị hắn chèn ép à?
Không trách cô nghĩ xấu được, ai bảo bà ta là một trong những tác nhân.
Quý Minh Lan giả vờ ngập ngừng một hồi, thở một hơi dài: "Mẹ đừng nhắc tới chuyện của vợ chồng con nữa, ngày nào bên cạnh anh ấy cũng có những người phụ nữ tài giỏi khác, có lẽ đã sớm quên mất người vợ là con rồi. Con chỉ có vài tài lẻ, sao mà sánh bằng những cô gái giỏi giang mà mẹ thích được chứ..."
Sắc mặt Hoài Linh đen ngòm, chửi thầm trong lòng, quả nhiên con nhãi này vẫn ghim chuyện mình xếp người cạnh Quân Lam Thành.
Nhưng mà bà vẫn cần nó về với thằng con hoang đó...
Nhìn vẻ mặt bà ta là cô biết ngay suy đoán của mình đúng, quả nhiên mẹ con bà ta bị tên điên kia hành thảm thiết tới mức cầu xin cô quay trở về kìm hãm hắn.
Một người để mắt cao hơn đầu như bà ta cũng có ngày này.
Quý Minh Lan thấy chưa đủ, tiếp tục châm dầu vào lửa: "Ở nhà mẹ chưa bao giờ để ý đến con, những người trong nhà đấy cũng khinh thường con, sao con dám trở về đó chứ?"
Hoài Linh nắm chặt quai tách trà trong tay, cố nén cơn giận bốc lên đầu, gần như là gằn từng chữ: "Con hiểu nhầm rồi, là mẹ sợ con không thích mẹ nên mới không dám tiếp xúc với con. Nếu biết trước con nghĩ về mẹ như thế thì..."
Dương Lệ Vân bình tĩnh ngồi một bên ăn bánh uống trà xem kẻ xướng người họa.
Nhìn sắc mặt bà mẹ chồng lúc trắng lúc xanh, trong lòng hả hê vô cùng.
Sợ nói tiếp thì bà ta sẽ mất bình tĩnh, Quý Minh Lan chốt hạ câu chuyện: "Dạ, con biết rồi mẹ, con sẽ suy nghĩ lại."
Giả bộ nặn ra mấy giọt nước mắt.
Hoài Linh mừng rỡ ra mặt, vội vàng đặt tách xuống bàn.
Ô kìa, nhìn bà ta khóc còn thật hơn cô nữa.
Người ngoài không biết còn tưởng mẹ con thất lạc 18 năm gặp lại.
Mà Dương Lệ Vân không ngờ bà ta có thể khóc, kinh ngạc lóe lên trong mắt.
Quý Minh Lan cười tươi đi tới ngồi cạnh mẹ chồng, cầm tay bà ta tha thiết bày tỏ, "Lâu nay con cứ nghĩ không tốt về mẹ, hóa ra hoàn toàn không phải vậy. Hi vọng mai sau chúng ta có thể thân thiết với nhau hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.