Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư
Chương 25
Sinh Viên Ussh Hn
16/01/2024
Hồi trưa trời còn hơi âm u mà tới chiều đã mưa tầm tã, đạo diễn quyết định chuyển vào trong trường học.
Chiều nay chủ yếu là cảnh của nữ chính và nữ phụ, Quý Trường Ca với Tiểu Ý cũng muốn tới xem. Đạo diễn hào phóng đồng ý, với điều kiện không được quay chụp bởi đây là những cảnh đối diễn quan trọng nhất của hai diễn viên.
Tới giờ rồi mà Chu Gia Kỳ vẫn chưa tới, đành phải quay các cảnh khác trước. Trợ lí của cô ta đích thân tới trước mặt đạo diễn tạ lỗi.
Khoảng một tiếng sau cô ta mới khoan thai bước đến, miệng nói xin lỗi nhưng gương mặt chẳng có vẻ hối lỗi gì.
Đạo diễn khoát tay cho qua, còn giục cô ta nhanh đi trang điểm.
Tiểu Ý cầm hộp sữa chỉ về phía phòng trang điểm: “Cậu ơi cô đó là người xấu à?”
Quý Trường Ca kinh ngạc, nhìn về hướng thằng bé bảo rồi hơi cúi người xuống để nghe rõ hơn: “Hả, sao cháu nghĩ thế?”
Tiểu Ý vuốt cằm: “Ban nãy chị trợ lí kia cứ ngó ngó dì rồi thập thò nhắn tin nữa. Cứ hai, ba phút là lại cúi xuống, vẻ mặt sợ sệt khúm núm. Sau đó chuyển thành mừng rỡ, cất điện thoại đi, rồi cô đó tới.”
Quý Trường Ca: “…”
Bọn trẻ con giờ để ý kĩ vậy à?
Tiểu Ý hút rột phát hết hộp sữa táo, khắp khoang miệng tràn ngập vị táo ngọt ngào làm thằng bé híp mắt lại, ngả lưng tựa vào lòng cậu.
Quý Trường Ca véo cái má bánh bao của nó, không ngừng trêu chọc: “Làm gì rắc rối thế? Ai dạy cháu mấy cái này đấy.”
“Bố cháu dạy á.”
Quý Trường Ca: “…”
Vậy thì dễ hiểu hơn rồi.
Mất một lúc nữa Chu Gia Kỳ mới tò tò ra khỏi phòng trang điểm, bộ đồng phục học sinh dường như che khuất đi vẻ kiêu căng thường ngày của cô ta.
Quý Nhu Ngọc đang ngồi đọc lại kịch bản của mình, lẩm nhẩm trong đầu lời thoại, chợt có một bóng đen trước mặt. Chu Gia Kỳ đứng ở trên nhìn xuống, giọng đầy khinh thường: “Sắp diễn rồi mà cô còn ở đây đọc kịch bản? Tới giờ vẫn chưa thuộc à?”
Dường như Quý Nhu Ngọc đã quá quen với việc cô ta gây sự vô lí, chẳng thèm ngẩng đầu lên, tay vẫn tiếp tục lật giấy: “Vậy là cô thuộc hết rồi? Muốn diễn luôn không?”
Chu Gia Kỳ cười khẩy, một tay đè lại quyển kịch bản, cúi sát gần mặt Quý Nhu Ngọc, mấp máy môi nói gì đó. Quý Nhu Ngọc biến sắc, vội hất tay cô ta ra rồi đi tới chỗ đạo diễn.
Chu Gia Kỳ đứng đó, thản nhiên đón nhận ánh mắt soi mói của Từ Tùng.
Từ Tùng hắng giọng, thông báo cho trợ lí chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Tiểu Ý ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Đó.”
Quý Trường Ca nhịn cười, bả vai run rẩy không ngừng.
“Nhưng mà mẹ dặn là, không được trông mặt mà bắt hình dong. Cậu cũng phải cẩn thận đó.” Chưa kịp đề phòng bị câu này của thằng bé làm cho đứng hình. Quý Trường Ca hết cười nổi.
Tiếng đập slate cắt ngang suy nghĩ của cậu. Tiểu Ý giật giật ống tay áo: “Tới lượt dì rồi kìa.”
Quý Nhu Ngọc đã thay đổi sang kiểu tóc đuôi ngựa, trông trong sáng năng động hơn.
Đây là cảnh số 46, nữ chính và nữ phụ cùng nhau làm bài trong lớp sau giờ học, bấy giờ nữ chính mới biết quan hệ của hai người.
[Vũ Ngọc Lan nhìn Xuân Linh cặm cụi làm bài, cắn cắn đuôi bút, mắt đảo một vòng, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Xuân Linh chợt ngừng bút, ngẩng lên nhìn cô bạn: “Ủa sao đấy?”
Vũ Ngọc Lan giật mình làm rơi bút xuống đất, Xuân Linh đã cúi xuống nhặt lên. Vũ Ngọc Lan ngập ngừng, đôi môi hồng hé mở không thành lời.
Xuân Linh bĩu môi, để bút lên sách: “Bà làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? Mặt tôi dính gì hả?”
Vũ Ngọc Lan cười sượng, đánh mắt về phía cửa ra vào: “À không, tự nhiên muốn nhìn bà thôi. Quý lắm mới nhìn đó.”
Xuân Linh không nghi ngờ gì, đáp lại vài câu rồi thôi. Trong đầu Xuân Linh không ngừng nghĩ về biểu cảm và giọng điệu ban nãy của Vũ Ngọc Lan.
Vũ Ngọc Lan bóc một viên kẹo, thừa dịp Xuân Linh không để ý thì nhét tọt vào miệng cô bạn. Xuân Linh giật bắn, vị ngọt trong miệng lan tỏa khiên cô không bớt kinh ngạc, cười híp mắt với người đối diện.
“Ngọt không?” Vũ Ngọc Lan hỏi.
“Ừm thì…” Xuân Linh chống cằm, giả bộ lơ đãng, “Cũng thường thôi, nhưng mà kẹo bà đưa thì ngọt hơn nhiều”.
Vũ Ngọc Lan bật cười: “Trả lời kiểu gì vậy trời. Thôi làm bài đi.”
Xuân Linh cười cười, dùng lưỡi đẩy đẩy viên kẹo trong khoang miệng, cụp mắt nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong vở.]
“Áaaaa, nhìn ánh mắt Xuân Linh dành cho Vũ Ngọc Lan kìa!” Một cô nàng vô thức thốt lên, những người xung quanh gật gật tỏ ý đồng tình, “Trong tiểu thuyết không nói rõ tình cảm nữ phụ với nữ chính, cơ mà tôi đọc là biết ngay cô ấy thích nữ chính”, một người nào đó phát biểu, mọi người cùng phụ họa mấy cấu, nhưng tất cả đều cực kì tán thành.
Từ Tùng hừ một tiếng ra hiệu im lặng. Quý Trường Ca nhìn hai người đó, như ngộ ra điều gì.
Chiều nay chủ yếu là cảnh của nữ chính và nữ phụ, Quý Trường Ca với Tiểu Ý cũng muốn tới xem. Đạo diễn hào phóng đồng ý, với điều kiện không được quay chụp bởi đây là những cảnh đối diễn quan trọng nhất của hai diễn viên.
Tới giờ rồi mà Chu Gia Kỳ vẫn chưa tới, đành phải quay các cảnh khác trước. Trợ lí của cô ta đích thân tới trước mặt đạo diễn tạ lỗi.
Khoảng một tiếng sau cô ta mới khoan thai bước đến, miệng nói xin lỗi nhưng gương mặt chẳng có vẻ hối lỗi gì.
Đạo diễn khoát tay cho qua, còn giục cô ta nhanh đi trang điểm.
Tiểu Ý cầm hộp sữa chỉ về phía phòng trang điểm: “Cậu ơi cô đó là người xấu à?”
Quý Trường Ca kinh ngạc, nhìn về hướng thằng bé bảo rồi hơi cúi người xuống để nghe rõ hơn: “Hả, sao cháu nghĩ thế?”
Tiểu Ý vuốt cằm: “Ban nãy chị trợ lí kia cứ ngó ngó dì rồi thập thò nhắn tin nữa. Cứ hai, ba phút là lại cúi xuống, vẻ mặt sợ sệt khúm núm. Sau đó chuyển thành mừng rỡ, cất điện thoại đi, rồi cô đó tới.”
Quý Trường Ca: “…”
Bọn trẻ con giờ để ý kĩ vậy à?
Tiểu Ý hút rột phát hết hộp sữa táo, khắp khoang miệng tràn ngập vị táo ngọt ngào làm thằng bé híp mắt lại, ngả lưng tựa vào lòng cậu.
Quý Trường Ca véo cái má bánh bao của nó, không ngừng trêu chọc: “Làm gì rắc rối thế? Ai dạy cháu mấy cái này đấy.”
“Bố cháu dạy á.”
Quý Trường Ca: “…”
Vậy thì dễ hiểu hơn rồi.
Mất một lúc nữa Chu Gia Kỳ mới tò tò ra khỏi phòng trang điểm, bộ đồng phục học sinh dường như che khuất đi vẻ kiêu căng thường ngày của cô ta.
Quý Nhu Ngọc đang ngồi đọc lại kịch bản của mình, lẩm nhẩm trong đầu lời thoại, chợt có một bóng đen trước mặt. Chu Gia Kỳ đứng ở trên nhìn xuống, giọng đầy khinh thường: “Sắp diễn rồi mà cô còn ở đây đọc kịch bản? Tới giờ vẫn chưa thuộc à?”
Dường như Quý Nhu Ngọc đã quá quen với việc cô ta gây sự vô lí, chẳng thèm ngẩng đầu lên, tay vẫn tiếp tục lật giấy: “Vậy là cô thuộc hết rồi? Muốn diễn luôn không?”
Chu Gia Kỳ cười khẩy, một tay đè lại quyển kịch bản, cúi sát gần mặt Quý Nhu Ngọc, mấp máy môi nói gì đó. Quý Nhu Ngọc biến sắc, vội hất tay cô ta ra rồi đi tới chỗ đạo diễn.
Chu Gia Kỳ đứng đó, thản nhiên đón nhận ánh mắt soi mói của Từ Tùng.
Từ Tùng hắng giọng, thông báo cho trợ lí chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Tiểu Ý ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn chớp chớp: “Đó.”
Quý Trường Ca nhịn cười, bả vai run rẩy không ngừng.
“Nhưng mà mẹ dặn là, không được trông mặt mà bắt hình dong. Cậu cũng phải cẩn thận đó.” Chưa kịp đề phòng bị câu này của thằng bé làm cho đứng hình. Quý Trường Ca hết cười nổi.
Tiếng đập slate cắt ngang suy nghĩ của cậu. Tiểu Ý giật giật ống tay áo: “Tới lượt dì rồi kìa.”
Quý Nhu Ngọc đã thay đổi sang kiểu tóc đuôi ngựa, trông trong sáng năng động hơn.
Đây là cảnh số 46, nữ chính và nữ phụ cùng nhau làm bài trong lớp sau giờ học, bấy giờ nữ chính mới biết quan hệ của hai người.
[Vũ Ngọc Lan nhìn Xuân Linh cặm cụi làm bài, cắn cắn đuôi bút, mắt đảo một vòng, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Xuân Linh chợt ngừng bút, ngẩng lên nhìn cô bạn: “Ủa sao đấy?”
Vũ Ngọc Lan giật mình làm rơi bút xuống đất, Xuân Linh đã cúi xuống nhặt lên. Vũ Ngọc Lan ngập ngừng, đôi môi hồng hé mở không thành lời.
Xuân Linh bĩu môi, để bút lên sách: “Bà làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? Mặt tôi dính gì hả?”
Vũ Ngọc Lan cười sượng, đánh mắt về phía cửa ra vào: “À không, tự nhiên muốn nhìn bà thôi. Quý lắm mới nhìn đó.”
Xuân Linh không nghi ngờ gì, đáp lại vài câu rồi thôi. Trong đầu Xuân Linh không ngừng nghĩ về biểu cảm và giọng điệu ban nãy của Vũ Ngọc Lan.
Vũ Ngọc Lan bóc một viên kẹo, thừa dịp Xuân Linh không để ý thì nhét tọt vào miệng cô bạn. Xuân Linh giật bắn, vị ngọt trong miệng lan tỏa khiên cô không bớt kinh ngạc, cười híp mắt với người đối diện.
“Ngọt không?” Vũ Ngọc Lan hỏi.
“Ừm thì…” Xuân Linh chống cằm, giả bộ lơ đãng, “Cũng thường thôi, nhưng mà kẹo bà đưa thì ngọt hơn nhiều”.
Vũ Ngọc Lan bật cười: “Trả lời kiểu gì vậy trời. Thôi làm bài đi.”
Xuân Linh cười cười, dùng lưỡi đẩy đẩy viên kẹo trong khoang miệng, cụp mắt nhìn những dòng chữ ngay ngắn trong vở.]
“Áaaaa, nhìn ánh mắt Xuân Linh dành cho Vũ Ngọc Lan kìa!” Một cô nàng vô thức thốt lên, những người xung quanh gật gật tỏ ý đồng tình, “Trong tiểu thuyết không nói rõ tình cảm nữ phụ với nữ chính, cơ mà tôi đọc là biết ngay cô ấy thích nữ chính”, một người nào đó phát biểu, mọi người cùng phụ họa mấy cấu, nhưng tất cả đều cực kì tán thành.
Từ Tùng hừ một tiếng ra hiệu im lặng. Quý Trường Ca nhìn hai người đó, như ngộ ra điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.