Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư
Chương 41
Sinh Viên Ussh Hn
18/05/2024
Khúc nhạc từ dàn hoà tấu quả thật rất hay, những vị khách đều say sưa tận hưởng bữa tiệc. Hans với Camille, khác hẳn dự đoán của cô, đang hoà mình cùng dòng nhạc, là tâm điểm của bữa tiệc này.
Hai người tay đan tay, đuôi váy quét nhẹ hình vòng cung trên sàn đá, đuổi theo từng nhịp chân. Trông họ thật hạnh phúc.
Quý Minh Lan tựa người vào lan can, ngơ ngẩn nhìn về phía đám đông, cô đưa tay lên miệng theo phản xạ, Quân Lam Thành nắm chặt tay cô, ép cô quay sang nhìn hắn.
“Em…”
Quân Lam Thành ngắc ngứ hồi lâu, Quý Minh Lan chẳng buồn đợi hắn nói, mất kiên nhẫn hất tay hắn ra.
“Làm ơn đấy, anh đừng làm chuyện vô ích nữa.”
“Theo em, chuyện nào là vô ích? Chẳng lẽ anh không thể quan tâm em sao?”
Không, hắn hoàn toàn có thể làm thế, nhưng cô sẽ không thể chấp nhận những hành động đó.
Mọi chuyện đang vượt quá tầm kiểm soát rồi, cô không chịu đựng thêm được nữa.
Không thể đi chệch quỹ đạo.
…
Bữa tiệc kéo dài tới tận nửa đêm, Quý Minh Lan về phòng trước 10 giờ tối, còn Quân Lam Thành bị một vài người chặn lại mời rượu.
Bên ngoài cửa sổ là vầng trăng tròn, Quý Minh Lan nằm trên cửa sổ trò chuyện với con trai. Tiểu Ý hào hứng khoe đống quà mà người bên đoàn làm phim tặng bé, rồi kể chuyện Quý Mình Ngọc với ảnh đế nào đó, cậu nhóc tràn đầy năng lượng khiến Quý Minh Lan cười khúc khích.
“Con nghĩ hai người đó đang yêu nhau.”
Tiểu Ý bóc bánh ăn, chu môi nhỏ trông vô cùng đáng yêu.
Quý Minh Lan mỉm cười, “Con thấy dì với chú kia hay nói chuyện với nhau nên nghĩ vậy à?”
Tiểu Ý xoa cằm, vờ tỏ ra hiểu biết, “Đâu có đâu, dì còn ôm chú ấy nữa, còn ăn chung nữa mà.”
Thằng bé khoa chân múa tay, diễn lại cảnh lúc ấy.
Quý Minh Lan nhìn chằm chằm vào màn hình, mặc cho Tiểu Ý làm trò, cô chỉ suy nghĩ về chuyện ban nãy.
Tại sao Quý Minh Ngọc lại thân với Tô Thịnh Quân trong khoảng thời gian này?
Kim đồng hồ chỉ vào số 10, Quý Minh Lan nhắc nhở Tiểu Ý ngủ sớm rồi cúp máy.
Trăng bên ngoài đang dần bị mây che lấp, Quý Minh Lan bước xuống đất, đẩy cửa ban công ra. Gió đêm lùa vào người cô lạnh buốt, cô mới kéo tấm khăn lên che kín hai bên vai.
Những cái cây lớn trong vườn đung đưa, tiếng lá cáy xào xạc vào tai cô lại trở thành một bản nhạc, chúng đang hát một bài đồng ca mà cô không biết tên.
Quý Minh Lan nhắm mắt, cố lắng nghe lời nhạc nhưng không tài nào hiểu được. Chúng đang dùng một thứ ngôn ngữ không thuộc về con người.
Cô chợt rùng mình, nổi da gà khắp người. Tiếng đồng ca cứ mãi vang lên, da diết như lời cầu xin sự cứu rỗi.
Càng nghe càng thấy hay, Quý Minh Lan bèn đứng ở ban công tận hưởng bản đồng ca này. Cô thoáng liếc về phía tháp đồng hồ, chợt thấy một bóng dáng nhìn như con người đang đứng ở trên mái.
Quý Minh Lan nhíu mày, nheo mắt lại nhìn kĩ hơn, cô thấy cái bóng vẫy hai tay loạn xạ, rồi cả người chấp chới như sắp ngã.
Một cơn gió mạnh thổi tới khiến tóc bay vào mắt, cô chỉ ngoảnh mặt để vuốt gọn tóc, lúc quay lại đã khóc thấy cái bóng đó đâu rồi.
?
Cảnh tượng khó hiểu ấy kết hợp cùng bản đồng ca và mây đen khắp trời, giống một bộ phim kinh dị nào đó.
Hơi ghê rồi đấy.
Quý Minh Lan rướn người nhìn về phía cái tháp, trước tòa cô đang ở là một dãy nhà khoảng ba tầng, che khuất mặt đất nên cô không thể nhìn phía dưới được.
Trải nghiệm này khiến Quý Minh Lan hơi hãi, cô quay người lại định vào trong, nhưng có gì đó thôi thúc cô ở lại.
Quý Minh Lan lắc đầu, đi vào trong phòng rồi khoá cửa ban công, cô kéo rèm lớn để che đi bên ngoài.
Kì lạ thay, cô vừa bước vào thì mây dần tan hết, gió cũng ngừng thổi, trăng tròn còn sáng hơn khi nãy.
Cảnh vừa rồi là để cho cô xem à?
Đêm nay Quý Minh Lan ngủ không ngon, mặt trời chưa lên cô đã dậy rồi. Cô vò tóc, vào trong phòng tắm thay đồ khác, bộ đồ ngủ trên người ướt đẫm vì mồ hôi.
Tối qua có gió, nhưng người cô đổ đầy mồ hôi, nhớp nháp không chịu nổi.
Gương phòng tắm hơi mờ, Quý Minh Lan bèn lấy khăn lau qua. Cô chợt phát hiện trên má phải mình xuất hiện vài vết đỏ như nổi mẩn, không có cảm giác ngứa.
Cô rùng mình, sống lưng căng chặt, bởi mấy nốt đỏ xếp thành hàng dọc từ mắt cô xuống.
Hai người tay đan tay, đuôi váy quét nhẹ hình vòng cung trên sàn đá, đuổi theo từng nhịp chân. Trông họ thật hạnh phúc.
Quý Minh Lan tựa người vào lan can, ngơ ngẩn nhìn về phía đám đông, cô đưa tay lên miệng theo phản xạ, Quân Lam Thành nắm chặt tay cô, ép cô quay sang nhìn hắn.
“Em…”
Quân Lam Thành ngắc ngứ hồi lâu, Quý Minh Lan chẳng buồn đợi hắn nói, mất kiên nhẫn hất tay hắn ra.
“Làm ơn đấy, anh đừng làm chuyện vô ích nữa.”
“Theo em, chuyện nào là vô ích? Chẳng lẽ anh không thể quan tâm em sao?”
Không, hắn hoàn toàn có thể làm thế, nhưng cô sẽ không thể chấp nhận những hành động đó.
Mọi chuyện đang vượt quá tầm kiểm soát rồi, cô không chịu đựng thêm được nữa.
Không thể đi chệch quỹ đạo.
…
Bữa tiệc kéo dài tới tận nửa đêm, Quý Minh Lan về phòng trước 10 giờ tối, còn Quân Lam Thành bị một vài người chặn lại mời rượu.
Bên ngoài cửa sổ là vầng trăng tròn, Quý Minh Lan nằm trên cửa sổ trò chuyện với con trai. Tiểu Ý hào hứng khoe đống quà mà người bên đoàn làm phim tặng bé, rồi kể chuyện Quý Mình Ngọc với ảnh đế nào đó, cậu nhóc tràn đầy năng lượng khiến Quý Minh Lan cười khúc khích.
“Con nghĩ hai người đó đang yêu nhau.”
Tiểu Ý bóc bánh ăn, chu môi nhỏ trông vô cùng đáng yêu.
Quý Minh Lan mỉm cười, “Con thấy dì với chú kia hay nói chuyện với nhau nên nghĩ vậy à?”
Tiểu Ý xoa cằm, vờ tỏ ra hiểu biết, “Đâu có đâu, dì còn ôm chú ấy nữa, còn ăn chung nữa mà.”
Thằng bé khoa chân múa tay, diễn lại cảnh lúc ấy.
Quý Minh Lan nhìn chằm chằm vào màn hình, mặc cho Tiểu Ý làm trò, cô chỉ suy nghĩ về chuyện ban nãy.
Tại sao Quý Minh Ngọc lại thân với Tô Thịnh Quân trong khoảng thời gian này?
Kim đồng hồ chỉ vào số 10, Quý Minh Lan nhắc nhở Tiểu Ý ngủ sớm rồi cúp máy.
Trăng bên ngoài đang dần bị mây che lấp, Quý Minh Lan bước xuống đất, đẩy cửa ban công ra. Gió đêm lùa vào người cô lạnh buốt, cô mới kéo tấm khăn lên che kín hai bên vai.
Những cái cây lớn trong vườn đung đưa, tiếng lá cáy xào xạc vào tai cô lại trở thành một bản nhạc, chúng đang hát một bài đồng ca mà cô không biết tên.
Quý Minh Lan nhắm mắt, cố lắng nghe lời nhạc nhưng không tài nào hiểu được. Chúng đang dùng một thứ ngôn ngữ không thuộc về con người.
Cô chợt rùng mình, nổi da gà khắp người. Tiếng đồng ca cứ mãi vang lên, da diết như lời cầu xin sự cứu rỗi.
Càng nghe càng thấy hay, Quý Minh Lan bèn đứng ở ban công tận hưởng bản đồng ca này. Cô thoáng liếc về phía tháp đồng hồ, chợt thấy một bóng dáng nhìn như con người đang đứng ở trên mái.
Quý Minh Lan nhíu mày, nheo mắt lại nhìn kĩ hơn, cô thấy cái bóng vẫy hai tay loạn xạ, rồi cả người chấp chới như sắp ngã.
Một cơn gió mạnh thổi tới khiến tóc bay vào mắt, cô chỉ ngoảnh mặt để vuốt gọn tóc, lúc quay lại đã khóc thấy cái bóng đó đâu rồi.
?
Cảnh tượng khó hiểu ấy kết hợp cùng bản đồng ca và mây đen khắp trời, giống một bộ phim kinh dị nào đó.
Hơi ghê rồi đấy.
Quý Minh Lan rướn người nhìn về phía cái tháp, trước tòa cô đang ở là một dãy nhà khoảng ba tầng, che khuất mặt đất nên cô không thể nhìn phía dưới được.
Trải nghiệm này khiến Quý Minh Lan hơi hãi, cô quay người lại định vào trong, nhưng có gì đó thôi thúc cô ở lại.
Quý Minh Lan lắc đầu, đi vào trong phòng rồi khoá cửa ban công, cô kéo rèm lớn để che đi bên ngoài.
Kì lạ thay, cô vừa bước vào thì mây dần tan hết, gió cũng ngừng thổi, trăng tròn còn sáng hơn khi nãy.
Cảnh vừa rồi là để cho cô xem à?
Đêm nay Quý Minh Lan ngủ không ngon, mặt trời chưa lên cô đã dậy rồi. Cô vò tóc, vào trong phòng tắm thay đồ khác, bộ đồ ngủ trên người ướt đẫm vì mồ hôi.
Tối qua có gió, nhưng người cô đổ đầy mồ hôi, nhớp nháp không chịu nổi.
Gương phòng tắm hơi mờ, Quý Minh Lan bèn lấy khăn lau qua. Cô chợt phát hiện trên má phải mình xuất hiện vài vết đỏ như nổi mẩn, không có cảm giác ngứa.
Cô rùng mình, sống lưng căng chặt, bởi mấy nốt đỏ xếp thành hàng dọc từ mắt cô xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.