Chương 88
Bích Vân Thiên
11/07/2019
Cố Tam tỷ thật sự không rõ người tên Vu Tín Văn này, nói hắn có xuất thân
tốt nhưng trên người hắn một phân tiền cũng không có, ăn uống đều là của nhà bọn họ, bộ dáng đáng thương như đang nói các ngươi đừng đuổi ta đi. Nói hắn xuất thân không tốt, thế nhưng hắn lại chẳng biết làm gì, có
một lần Cố Tam tỷ nhìn thấy quần áo hắn rối loạn, bất đắc dĩ tiến lên
giúp đỡ hắn chỉnh lại, hắn lại không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn
trưng ra cái bộ dáng quen được người ta hầu hạ, hào phóng vươn cánh tay
để Cố Tam tỷ giúp hắn.
Cố Tam tỷ đau cả răng, nàng cảm thấy ngày đó đầu óc mình khẳng định là bị động kinh nên mới muốn đi mua bánh bao thịt, như vậy sẽ không kiếm được một vị bồ tát sống mang về để cung phụng như này.
Cố Cửu và Cố Thập Nhất mỗi ngày đều đi học, tất nhiên cũng không có cách nào để ý việc này, thấy Tam tỷ buồn bực chỉ an ủi vài câu rằng cứu người là chuyện tốt, trong lòng đừng quá áp lực, qua vài ngày nữa Chiêu Trữ trở về sẽ hỏi thăm một chút, xem xem nên sắp xếp người này như thế nào... , cho dù có đuổi đi cũng phải tìm giúp hắn công việc để có thể kiếm miếng cơm nh.? Người Cố gia hàm hậu, thật sự không làm nổi loại chuyện đuổi người tuyệt tình như vậy.
Một ngày khi ăn điểm tâm, bệnh cũ của Vu Tín Văn lại tái phát, hắn dùng đũa gẩy gẩy bánh bao, nhìn mộc nhĩ chưa băm nhuyễn bên trong, một miếng lại một miếng, sau đó ghét bỏ buông đũa không ăn thêm, đến khi cảm thấy đói muốn lả, bất đắc dĩ mới gắp chiếc bánh bao khác... , cứ như vậy chọc vỡ cả mẻ bánh bao vừa hấp chín.
Đến khi Cố Tam tỷ bưng cháo đến nhìn thấy cả mẻ bánh bao vừa hấp bị chọc vỡ, nàng tức đến đỏ cả mặt hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Vu Tín Văn bị đói đến khó chịu, nhìn thấy bát cháo trên tay Cố Tam tỷ, tiến lên nhận lấy uống, cháo này chỉ còn âm ấm, hắn ăn như lang thôn hổ yết, sau đó lại tao nhã cầm khăn lau miệng mới nói: "Tam tỷ, không phải ta nói ngươi, trù nghệ của ngươi cũng quá kém rồi, ngươi nhìn chỗ mộc nhĩ này xem." Sau đó lấy chiếc đũa gắp một chiếc lên, để lộ miếng mộc nhĩ ra nói: "Cái này bảo ta làm sao ăn nổi? Một nữ nhân không chỉ hiền lành, còn phải biết làm công việc quản gia, phải thạo nấu nướng, may vá xiêm y, ngươi như vậy... Sợ là không tìm được người tử tế đâu."
Cố Tam tỷ tức đến bật cười, Vu Tín Văn này làm người thế nào vậy? Rõ ràng hắn làm chuyện xấu thế nhưng khi mở miệng sai ngược lại lại là nàng, Cố Tam tỷ trước đây đã quen chịu khổ, mộc nhĩ này vốn đã trân quý, tiếc phải băm vụn, cứ thế dùng vỏ bánh bao bọc lại, nghĩ rằng để như vậy ăn mới có vị, làm sao biết được Vu Tín Văn lại ghét bỏ?
"Ta có tìm được người tốt hay không không cần ngươi quan tâm!" Cố Tam tỷ cầm khăn lau ném về phía Vu Tín Văn: "Ngươi ăn uống không phải trả tiền thì cũng nên làm chút việc, mau rửa sạch bát đũa ở phòng bếp đi."
Vu Tín Văn ra vẻ nho nhã lắc đầu nói: "Quân tử tránh xa nhà bếp..." Hắn còn chưa nói hết câu đã cảm thấy lỗ tai đau xót, giương mắt nhìn lên, Cố Tam tỷ lại có thể xách tai hắn, hắn đau đến mức kêu gào không ngừng, chợt nghe Cố Tam tỷ nói: "Rửa hay không rửa?"
"Không rửa!"
"Không rửa không có cơm trưa mà ăn."
Vu Tín Văn ngẩng cổ nói: "Không rửa."
"Cơm chiều cũng không được ăn!"
Vu Tín Văn cảm thấy làm người thì không thể lùi bước như vậy, không thể để Cố Tam tỷ coi thường hắn... , kiên cường nói: "Không rửa."
Cố Tam tỷ cười lạnh, buông tay nói: "Được được được, bản thân ngươi tự ngây ngốc đi." Sau đó đi vào thay quần áo chỉnh tề rồi ra cửa .
Chờ đến tối khi Cố Tam tỷ trở về, hàng xóm đều chỉ trỏ, Cố Tam tỷ sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an, vội vàng đẩy cửa vào nhà, chỉ thấy phòng bếp đã bị đốt cháy chỉ còn lại mấy hàng gạch, gần đó có một người mặt mũi đen sì đang ngẩn người ngồi bệt dưới đất.
Cố Tam tỷ, = =
Lúc này Cố Tam tỷ cũng không còn cách nào khác , không thể mắng người nha, đối phương hiển nhiên cũng rất thương tâm , nàng biết người này... , đúng là một kẻ tay không thể chống vai không thể gánh, cực kỳ vô dụng , đi tới, an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Không có chuyện gì đốt thì cũng đốt rồi, xây lại lần nữa là được,đừng buồn ."
Khuôn mặt Vu Tín Văn đen xì, đều là bị khói hun, chỉ có đôi sáng trong suốt thoạt nhìn rất là buồn cười... , hắn bỗng nhiên òa khóc nói: "Ta chỉ muốn làm chút cơm ăn."
Cố Tam tỷ vốn là người tiết kiệm, nhưng trong lòng vẫn là người có khí lớn, sẽ không mang thù, nên nói: "Ta đã biết, không có việc gì đâu."
Vu Tín Văn nghe xongthì vươn tay cầm lấy khăn tao nhã lau nước mắt, sau đó nghiêm trang nói: "Vậy ngươi làm cho ta chút cơm đi, còn chút cơm nguội, ngươi cho chút trứng gà nữa làm món cơm rang Dương Châu nhé! Nhớ kĩ trứng nhất định phải bọc từng hột cơm, rang phải óng ánh rực rỡ, nếu có thể cho chút sốt bào ngư thì càng tốt ..."
Cố Tam tỷ, = = ngươi có thể đừng đặc biệt vô sỉ như vậy hay không?
Được, sẽ làm vậy, Cố Tam tỷ nhớ người này đã mấy ngày không có ăn cơm đàng hoàng, luôn ghét thứ này bỏ cái kia, không thể để người sống đói chết nha? Nếu không đói đến nóng nảy thì sao có thể sốt ruột tự mình xuống bếp sau đó thiêu trụi luôn cả căn phòng đây?
Cố Tam tỷ đem chỗ cơm nguội còn sót lại, thêm hai quả trứng gà, dầu hạt cải cũng không đau lòng như mọi khi chỉ cho vào hai giọt mà cho hai thìa lớn, chỉ trong chốc lát đĩa cơm rang Dương Châu đã vàng óng thơm ngon.
Vu Tín Văn quả thực quá đói bụng, bất chấp còn nóng, cầm thìa ăn ngay, vừa ăn vừa nói nóng, Cố Tam tỷ bảo hắn ăn chậm một chút, còn chưa nói xong... trong nháy mắt hắn đã ăn sạch cả một đĩa cơm rang Dương Châu.
Sau đó còn vét sạch từng hạt cơm còn dư lại, Vu Tín Văn mới lưu luyến buông tha cho cái đĩa.
Bất chợt, người này bật khóc , Cố Tam tỷ cảm thấy bản thân sống uổng tám kiếp rồi, làm sao lại có thể đưa về một kẻ thiếu gia như này chứ?
"Được rồi, đã ăn no ngươi còn khóc cái gì?"
Vu Tín Văn vừa lau nước mắt vừa nói: "Ta đang nhớ nhà, cha nương của ta, còn có chị dâu, cháu trai, cháu gái, nếu bọn họ cũng có thể ăn món cơm này thì thật tốt?"
Cố Tam tỷ mở to hai mắt nhìn, ngươi thấy bản thân ăn không uống không còn chưa đủ, bây giờ còn tính dẫn theo già trẻ trong nhà ngươi tới đây ăn nhờ ở đậu hay sao?"Người nhà ngươi đang ở nơi nào?" Cố Tam tỷ nghĩ rằng, chờ đến khi nàng hỏi rõ sẽ đưa hắn trở về.
Vu Tín Văn ngừng động tác, trong ánh mắt bỗng nhiên tối tăm tịch mịch giống như mực, hắn sụt sịt nói: "Đều đã chết."
Cố Tam tỷ không biết nói cái gì, nàng có thể nhìn ra lời này của Vu Tín Văn là thật , người nhà của hắn không ... , trách không được chỉ có một mình hắn lưu lạc bên ngoài, có lẽ hắn thật sự là một vị công tử nhà giàu, từng áo đến tay cơm đến miệng qua ngày, cả ngày cầm lồng chim đi dạo chơi thưởng ngoạn, không biết thế sự gian khổ, sau đó đột nhiên gặp biến cố, cho nên mới biến thành bộ dạng như hiện tại?
Thật sự là đáng thương, khi Cố Tam tỷ đang nổi lên cảm xúc đồng tình, nghĩ có phải bản thân đã quá hà khắc với hắn rồi hay không, cũng chỉ là muốn ăn đĩa cơm rang trứng mà thôi, vậy làm ... , kỳ thật trong nhà cũng không phải không có bạc, hàng tháng nương nương trong cung đều cho người đưa tới rất nhiều thứ, sợ bọn họ sống không tốt, chỉ là nàng tiết kiệm theo thói quen mà thôi.
Ngay khi Cố Tam tỷ cân nhắc sẽ đối xử tốt hơn với kẻ đáng thương này thì Vu Tín Văn mở miệng nói, giọng điệu đầy ghét bỏ: "Cơm rang ngươi vừa làm có chút cứng, lần sau có thể cho thêm chút nước sốt bào ngư hay không, kỳ thật sốt bào ngư cũng không quá quý giá, cũng chỉ đáng giá một hai lượng bạc... , không phải ta nói ngươi, kỳ thật nếu ngươi có thể ôn nhu một chút, học hỏi công phu nấu nướng thêm một chút, cho dù ngươi có thâm phận quả phụ cũng có người muốn ... , này, vì sao ngươi lại đánh người chứ?."
Trong viện Vu Tín Văn ôm đầu chạy, Cố Tam tỷ khó thở trừng mắt, cầm cây cán bột đuổi theo nói: "Ngươi là đồ sói mắt trắng, là ta có mắt không tròng."
Chờ Cố Tam tỷ đóng sầm cửa nhà lại, Vu Tín Văn mới ngừng lại được, hắn thở hổn hển ngồi trên mặt đất, trong ánh mắt đã không còn sự cao cao tại thượng vừa nãy, mà là thứ cảm xúc thâm trầm bi thương như màn đêm.
Cố Tam tỷ vẫn nghĩ Vu Tín Văn là loại công tử bao cỏ, bị chiều đến hỏng rồi, kết quả một ngày này cũng khiến nàng mở mang tầm mắt, từ khi tân triều được thành lập, muối là thứ càng ngày càng quý, rất nhiều nhà cả một năm cũng chỉ có thể ăn một bao muối, rất là đáng thương, Cố Tam tỷ tuy rằng không thiếu tiền, nhưng tính tình lại rất tiết kiệm, có một ngày nghe phụ nhân hàng xóm nói có một cửa hàng muối bán giá rẻ hơn một nửa so với tiệm muối của quan phủ, nàng kích động đi mua nửa bìnhvề, nghĩ bớt được một nửa tiền thì rất là cao hứng, sau đó thuận miệng kể cho Vu Tín Văn nghe.
Vẻ mặt Vu Tín Văn trở nên thực nghiêm túc, đi theo nàng vào phòng bếp, vươn tay cầm lấy hũ muối, nhìn màu sắc rồi lại nếm thử hương vị, cuối cùng quăng ra một quả bom, nói muối này là muối lậu, bảo Cố Tam tỷ mau trả lại.
Cố Tam tỷ khẳng định không chịua, kết quả Vu Tín Văn nghiêm túc nói, hiện tại quan phủ có quy định mua muối lậu cũng sẽ bị định tội đồng lõa buôn lậu muối, Cố Tam tỷ nhát gan, suy nghĩ một buổi tối, ngày hôm sau lôi kéo Vu Tín Văn cùng đi trả muối , nàng cảm thấy cho dù Vu Tín Văn ăn nói lung tung nàng cũng không dám mạo hiểm như thế, vạn nhất ảnh hưởng tới nương nương ở trong cung thì làm sao bây giờ? Lại nói muối này quả thật là quá rẻ. Nàng nghĩ nhắc nhở vị phụ nhân tốt bụng cách vách kia, kết quả vị phụ nhân kia lại nghiêm mặt nói, các ngươi có tiền ăn được muối tốt, chúng ta thì ăn không nổi, đừng vì thấy rẻ mà nói rằng đó là muối lậu... , Cố Tam tỷ khi không bị mắng hai câu.
Hai người trả lại muối, dọc theo đường đi đều không nói gì, Cố Tam tỷ nhớ tới vị phụ nhân cách vách có nói: "Càng ngày càng khó khăn nha. Muối còn quý hơn dầu a."
Lần đầu tiên Vu Tín Văn trưng ra khuôn mặt đầy nghiêm túc, nhìn trời ý vị thâm trường nói: "Đó là bởi vì trong triều có người tác quái... , tham bạc làm khổ dân chúng mà thôi."
Cố Tam tỷ hung hăng vỗ vỗ đùi, tức giận nói: "Ngươi nói cho ta biết là ai, ta vào cung tìm nương nương."
Ánh mắt Vu Tín Văn tỏa sáng nhìn cố Tam tỷ... , nhưng rất nhanh lại ảm đạm nói: "Đừng nghĩ nữa , trở về đi thôi."
Qua mấy ngày, có nha dịch bắt phụ nhân hàng xóm kia đi, nói là do mua muối lậu, Cố Tam tỷ bị dọa sắc mặt trắng bệch, nàng thầm nghĩ Vu Tín Văn lại đoán đúng,y muối đó thật sự là muối lậu!
Hoàng hậu giống như lão sư giao bài tập về nhà, qua một tuần đã bắt đầu nghiệm thu, đầu tiên là kiểm tra nhóm sủng thiếp của hoàng đế, tỷ như Lý Bảo lâm , Vương Mỹ nhân gì gì đó, đúng vậy... , giống như mọi người đang nghĩ, mỗi ngày hoàng hậu cố ý sắp xếp cho các nàng cả đống việc, khiến các nàng không có thời gian đi quấn lấy hoàng đế, không phải chỉ có mình Cố Tương nghĩ ra biện pháp này để ngăn chặn Đồng Bảo Lâm, hoàng hậu cũng có thể nghĩ ra nha.
Vài vị mỹ nhân vốn không có phẩm chất gì, mà cấp bậc của hoàng hậu lại rất cao, nhanh chóng áp chế các nàng, nói thật, hoàng hậu thấy ai cũng không vừa mắt, chỉ là tìm một cái cớ, cứ như vậy có thể lấy tội danh phạm thượng để giết chết một vài người, các nàng đành phải liều mạng làm việc, suốt đêm làm nữ hồng, làm đôi tất này, làm cái yếm kia, rồi làm cái gối ôm, chờ đến khi báo cáo kết quả công tác, các nàng đều trưng ra đôi mắt đỏ au, đứng xếp hàng, hoàng hậu như nữ chủ nhân ngồi thật uy nghiêm, cung nữ bên cạnh xem xét kĩ từng món đồ, nếu nhìn ra chỗ thêu không tốt hoặc may không đúng, vậy thì xong rồi... , chờ sau đó sẽ là bị giáo huấn và phải làm thêm vài món khác.
Chờ nghiệm thu xong đồ của vài vị mỹ nhân sẽ đến phiên nhóm người của thái tử phi, ngươi nghĩ đúng rồi, hoàng hậu không chỉ muốn ái thiếp của hoàng đế không được thoải mái mà còn muốn làm cho thái tử cũng không được thoải mái.
Thái tử phi giao gì cũng đều làm tốt, thêu thật kỹ càng, kích thước thích hợp, vừa thấy đã biết là cao thủ, hoàng hậu gật gật đầu xem như thông qua , kết quả đợi đến lượt Cố Tương, bà ta thiếu chút nữa ngã khỏi ghế... Ngồi ngay ngắn lại trên ghế, đây là cái thứ gì?
Hoàng hậu chỉ vào hình thêu giông như trái bí đao hỏi: "Cố lương đệ, bản cung hỏi ngươi, đây là thêu cái gì?"
Cố Tương nhăn nhó nửa ngày mới nói: "Bẩm nương nương, đây là Kỳ Lân."
Khuôn mặt Hoàng hậu vặn vẹo nhìn Cố Tương... , thanh âm như rít qua kẽ răng: "Ngươi nghĩ bản cung là kẻ ngốc hay sao?" Lập tức nhìn qua những thứ khác... , hoàng hậu phẫn nộ nhìn chằm chằm cái thứ khó có thể nhận diện kia, sau đó cẩn thận xem xét cái thứ nhìn như bí đao mà Cố Tương gọi là Kỳ Lân đó.
"Lớn mật!" Hoàng hậu lạnh giọng nói.
Cố Tương giật mình một cái, vẻ mặt đau khổ nói: "Nương nương, thần thiếp vốn không am hiểu nữ hồng, ngài lại muốn thần thiếp làm, đây là do thần thiếp bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đã mấy ngày nay không có ngủ rồi ."
Hoàng hậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Cố Tương, thầm nghĩ thức cả đêm, ngươi muốn lừa ai chứ? Thức đêm sẽ có tinh thần như vậy sao, coi ta là kẻ ngốc ư? Hoàng hậu nghĩ tới nữ nhân này chính là sủng phi của thái tử thì cảm thấy thù mới hận cũ, đều cùng nhau bộc phát, lớn tiếng nói: "Người tới, Cố lương đệ lừa gạt bản cung, kéo xuống vả miệng!"
Lời vừa dứt đã có hai thái giám giữ chặt lấy Cố Tương muốn lô đi... , Cố Tương nhìn quanh bốn phía, thái tử phi vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại khó nén vui sướng khi người gặp họa trong mắt, vẻ mặt Dương lương đệ bên cạnh chết lặng, sủng thiếp của hoàng đế cũng đều trưng ra vẻ mặt mờ mịt.
Cố Tương cân nhắc cứu binh rốt cuộc khi nào mới đến a?
Ngay khi Cố Tương bị tha xuống, sắp bị đánh , đột nhiên truyền đến giọng nam quát to: "Đây là muốn làm gì?"
Hoàng đế một thân long bào màu vàng sáng, dáng người cao lớn rất khí thế đi tới, phía sau là Hình Thượng Thiện mặc y phục thái tử màu đen.
Hoàng hậu hoảng sợ, thầm nghĩ lúc này không phải là thời điểm lâm triều? Vì sao lại tới đây nhanh như vậy ... , bà ta tiến lên nghênh đón hoàng đế, ánh mắt Hình Thượng Thiên cũng nhìn thẳng Cố Tương đang bị thái giám giữ chặt, nói với Hoàng hậu đang nghênh đón:, "Mẫu hậu, Cố lương đệ lại làm chuyện gì khiến mẫu hậu mất hứng ?" Hắn dùng cha chữ mất hứng, mà không phải là làm sai, đây hiển nhiên là có ý giải vây cho Cố Tương.
Này vừa mới dứt chỉ thấy hoàng đế nhịn không được nói: "Đây là đang làm cái gì, còn không mau đưa người lại đây?" Lâm Hoài An bên cạnh Hoàng đế vội vàng chạy tới, hung hăng đá hai thái giám đang giữ chặt Cố Tương nói: "Còn không mau buông Cố lương đệ ra?"
Chờ đến khi Cố Tương trưng vẻ mặt ủy khuất được dẫn trở lại, hoàng đế cảm thấy trong bụng đều lửa giận, ông híp mắt nhìn hoàng hậu, vẻ mặt bất mãn, mỗi lần ông muốn đi sủng hạnh một tiểu mỹ nhân, kết quả là được báo bởi vì phải làm quần áo cho tiểu hoàng tử trong bụng hoàng hậu cho nên không rảnh! !
Hoàng đế muốn sủng hạnh hậu cung, nhưng phi tử trong hậu cung lại không rảnh, đây là cái thể thống gì chứ? Hiển nhiên là rất kỳ cục nha, nhưng chuyện như vậy lại thật sự phát sinh ở hậu cung của Đại Kỳ, hoàng đế cảm thấy ông sắp nghẹn chết mất, mỗi lần đi gặp tiểu mỹ nhân, nàng ta cũng không thèm nhìn ông a, bởi vì phải nhanh chóng thêu xong thứ trên tay đó!
Nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của các mỹ nhân, hoàng đế thật khó chịu, tâm muốn tan nát, nhưng mỗi lần muốn nói chuyện với hoàng hậu, lại thấy bà ta trưng ra dáng vẻ mẫu thân ôn nhu đầy thắm thiết, chốc lát lại lôi kéo hoàng đế hỏi nên đặt tên gì, chốc lát lại nói nên chuẩn bị giường nhỏ cho trẻ con, rồi lại nói đến nhi tử đã chết lúc nhỏ bướng bỉnh như thế nào, khi lớn lên ra sao, dáng vẻ nhớ nhung khiến lời hoàng đế sắp ra khỏi miệng đành phải nuốt vào.
Nhẫn, hoàng đế nhớ đến nhi tử và nhóm tôn tử chết oan thì cảm thấy áy náy rất nhiều đối với hoàng hậu ... , kết quả hôm nay vừa hạ triều thì cùng Hình Thượng Thiên tới đây, đầu tiên là muốn xin lỗi một phen, sau đó là nói đến đứa trẻ ở trong bụng hoàng hậu, tóm lại ông cũng rất vui vẻ, nhưng hoàng hậu lại gây chiến, bắt tất cả mọi người trong hậu cung thêu đồ cho đứa bé, còn không được phép mắc lỗi?
Đương nhiên, kỳ thật Hình Thượng Thiên chưa hề nói trắng ra, chỉ nói gần nhất phòng cung phục đang rất hoảng loạn , mỗi ngày đều lấy lệ rửa mặt, thậm chí có người còn không chịu được áp lực mà bất tỉnh, sau đó mới hỏi... , có phải hoàng hậu không hài lòng với người ở phòng cung phục hay không? Vì sao lại giao việc làm quần áo cho tiểu hoàng tử cho tất cả các phi tần?
Hoàng đế kỳ thật cũng rất buồn bực nha! Ông cũng không biết hoàng hậu rốt cuộc là bị trúng gió gì.
Sau đó Hình Thượng Thiên còn nói Cố lương đệ bên người vài năm như một ngày chỉ biết thêu hoa lan, cái khác lại không thể thêu ra rồi đem tác phẩm túi hương thêu kỳ lân không ra đâu vào đâu của Cố Tương cho hoàng đế thưởng thức, ý muốn nói Cố lương đệ có đánh chết cũng thêu không ra thứ gì tốt cả, ngài hãy giúp nhi tử giữ gìn chút thanh danh đi.
Hoàng đế nhìn cái thứ giống như bí đao lại được gọi là Kỳ Lân kia mà cười đau bụng, nghĩ tới một mỹ nhân như Cố lương đệ thế nhưng nữ hồng lại không thể chấp nhận được, rồi lại nghĩ tới bản thân tìm nửa ngày cũng tìm không ra một người sủng thiếp... , cũng cảm thấy như vậy mãi cũng không được, nhịn không được đau thận, lôi kéo Hình Thượng Thiên trực tiếp đến tìm hoàng hậu .
Mỹ nhân, Tài Tử, Bảo Lâm nhìn thấy hoàng đế đến đều nước mắt lưng tròng , một bộ đáng thương, nếu chỉ có một người thì cũng chả làm sao, nhưng cả một đám nữ nhân nhìn ông như vậy, lại dùng ánh mắt ấy sẽ lkhiến ngươi có cảm giác anh hùng, là vị cứu tinh của bọn họ, ông sẽ rất ngượng ngùng nếu khiến các nàng thất vọng nha!
Hormome nam tính của Hoàng đế bạo phát, chỉ vào đống quần áo trên mặt bàn cao giọng chất vấn: "Chỗ này cũng chất thành một ngọn núi, ngươi tính sinh mười đứa nhỏ cho trẫm?"
Hoàng hậu rụt cổ không dám hé răng.
"Đều về đi." Hoàng đế nói với tất cả tần phi: "Về sau làm quần áo đã có phòng cung phục, hay là bạc của trâm đều lãng phí nuôi một đống phế nhân."
Mọi người lên tiếng, đều tự tán đi, thái tử phi từ lúc Hình Thượng Thiên xuất hiện đều nhìn chằm chằm vào hắn, kết quả người cũng không thèm nhìn nàng ta một cái đã dẫn Cố Tương đi mất... , Dương lương đệ vẫn trưng ra dáng vẻ không sao cả.
Mọi người đi hết, Phượng Tê cung lại rất im lặng, hoàng đế chẫm rãi đi lại trong phòng, nói một từ Ngươi, sau đó cũng không nói tiếp, nhìn cái bụng hơi gồ lên của hoàng hậu thì ông có thể nói cái gì đây?
Cuối cùng hoàng đế hất tay áo rời đi, nghĩ rằng, được, tự ông đi tìm niềm vui khác.
Trên đường trở về vẻ mặt Cố Tương sùng bái nhìn Hình Thượng Thiên, ôm cánh tay của hắn nói: "Điện hạ, chàng làm hế nào mà có thể kích động Hoàng Thượng?" Kỳ thật trước đó Cố Tương thật sầu , hoàng hậu phân phó không làm không được, dù sao thời đại lấy cũng lấy chữ Hiếu làm đầu, bất luận ngươi có vĩ đại cỡ nào, một khi bị gắn lên người chữ bất hiếu, vậy thực xin lỗi, cuộc sống của ngươi đã chấm dứt rồi, thời đại này thanh danh so với sinh mệnh còn đáng giá hơn.
Cố Tương bất đắc dĩ phải làm, Hình Thượng Thiên mấy ngày nay đều nhìn thấy Cố Tương thêu thùa, vốn nghĩ là thêu cho mình, kết quả nhìn vào tấm vải thì biết đó là của đứa nhỏ ... , nhìn vẻ mặt phiền muộn của Cố Tương thì dò hỏi nguyên do, đến khi biết là do hoàng hậu phân phó , vẻ mặt rất là âm trầm, cuối cùng cầm lấy đồ trên tay Cố Tương đặt qua một bên, bảo nàng cứ tùy tiện làm vài thứ đối phó, chuyện này cứ để hắn giải quyết, sau đó chính là chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hình Thượng Thiên nhìn vẻ mặt sung bái của Cố Tương, nhịn không được nhéo mũi nàng nói: "việc nhỏ như vậy không làm khó bản thái tử?"
Cố Tương làm nũng vùi mặt cọ cọ nói: "Dù sao cũng là hoàng hậu nương nương..."
Hình Thượng Thiên lại nói chuyện hoàng hậu làm rất quá mức, hoàng đế lại thường xuyên tìm không thấy phi tử để sủng hạnh, bởi vì đều đang cố gắng thêu thùa, Cố Tương nghe vậy trợn mắt há mồm, cuối cùng nhịn không được che miệng cười, thiếu chút nữa cười đến nghẹt thở, chờ đến khi bình phục lại đôi chút mới nói: "Hoàng hậu nương nương thật sự là... , có chút bá đạo."
"Hả, phải không?" Hình Thượng Thiên từ chối cho ý kiến nhìn Cố Tương nói:, "Cũng phải, trong cung cũng có người so với nàng còn bá đạo hơn nha."
Cố Tương cảm thấy người bá đạo nhất chính là là Hình Thượng Thiên, nhưng khi hắn trêu chọc như vậy nàng lại cảm thấy vài phần chột dạ, dù sao cũng là cổ đại, hơn nữa Hình Thượng Thiên vẫn là một vị hoàng đế tương lai có thể có mấy ngàn hậu phi, nàng mở to đôi mắt ra vẻ vô tội, hỏi ngược lại: "Là ai nha?"
Hình Thượng Thiên bị vẻ mặt của Cố Tương chọc cười, chỉ vào mũi nàng nói: "Nàng thật đúng là..." Sau đó trưng vẻ mặt thật bất đắc dĩ.
Cố Tương cười cười, mặt cọ cọ vào người Hình Thượng Thiên, yêu kiều như một con mèo nhỏ, trong lòng Hình Thượng Thiên thật ôn nhu, vươn tay ôm lấy nàng, cúi đầu hôn trán nàng, hai người thân mật trở về Linh Khê cung.
Cố Tam tỷ đau cả răng, nàng cảm thấy ngày đó đầu óc mình khẳng định là bị động kinh nên mới muốn đi mua bánh bao thịt, như vậy sẽ không kiếm được một vị bồ tát sống mang về để cung phụng như này.
Cố Cửu và Cố Thập Nhất mỗi ngày đều đi học, tất nhiên cũng không có cách nào để ý việc này, thấy Tam tỷ buồn bực chỉ an ủi vài câu rằng cứu người là chuyện tốt, trong lòng đừng quá áp lực, qua vài ngày nữa Chiêu Trữ trở về sẽ hỏi thăm một chút, xem xem nên sắp xếp người này như thế nào... , cho dù có đuổi đi cũng phải tìm giúp hắn công việc để có thể kiếm miếng cơm nh.? Người Cố gia hàm hậu, thật sự không làm nổi loại chuyện đuổi người tuyệt tình như vậy.
Một ngày khi ăn điểm tâm, bệnh cũ của Vu Tín Văn lại tái phát, hắn dùng đũa gẩy gẩy bánh bao, nhìn mộc nhĩ chưa băm nhuyễn bên trong, một miếng lại một miếng, sau đó ghét bỏ buông đũa không ăn thêm, đến khi cảm thấy đói muốn lả, bất đắc dĩ mới gắp chiếc bánh bao khác... , cứ như vậy chọc vỡ cả mẻ bánh bao vừa hấp chín.
Đến khi Cố Tam tỷ bưng cháo đến nhìn thấy cả mẻ bánh bao vừa hấp bị chọc vỡ, nàng tức đến đỏ cả mặt hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Vu Tín Văn bị đói đến khó chịu, nhìn thấy bát cháo trên tay Cố Tam tỷ, tiến lên nhận lấy uống, cháo này chỉ còn âm ấm, hắn ăn như lang thôn hổ yết, sau đó lại tao nhã cầm khăn lau miệng mới nói: "Tam tỷ, không phải ta nói ngươi, trù nghệ của ngươi cũng quá kém rồi, ngươi nhìn chỗ mộc nhĩ này xem." Sau đó lấy chiếc đũa gắp một chiếc lên, để lộ miếng mộc nhĩ ra nói: "Cái này bảo ta làm sao ăn nổi? Một nữ nhân không chỉ hiền lành, còn phải biết làm công việc quản gia, phải thạo nấu nướng, may vá xiêm y, ngươi như vậy... Sợ là không tìm được người tử tế đâu."
Cố Tam tỷ tức đến bật cười, Vu Tín Văn này làm người thế nào vậy? Rõ ràng hắn làm chuyện xấu thế nhưng khi mở miệng sai ngược lại lại là nàng, Cố Tam tỷ trước đây đã quen chịu khổ, mộc nhĩ này vốn đã trân quý, tiếc phải băm vụn, cứ thế dùng vỏ bánh bao bọc lại, nghĩ rằng để như vậy ăn mới có vị, làm sao biết được Vu Tín Văn lại ghét bỏ?
"Ta có tìm được người tốt hay không không cần ngươi quan tâm!" Cố Tam tỷ cầm khăn lau ném về phía Vu Tín Văn: "Ngươi ăn uống không phải trả tiền thì cũng nên làm chút việc, mau rửa sạch bát đũa ở phòng bếp đi."
Vu Tín Văn ra vẻ nho nhã lắc đầu nói: "Quân tử tránh xa nhà bếp..." Hắn còn chưa nói hết câu đã cảm thấy lỗ tai đau xót, giương mắt nhìn lên, Cố Tam tỷ lại có thể xách tai hắn, hắn đau đến mức kêu gào không ngừng, chợt nghe Cố Tam tỷ nói: "Rửa hay không rửa?"
"Không rửa!"
"Không rửa không có cơm trưa mà ăn."
Vu Tín Văn ngẩng cổ nói: "Không rửa."
"Cơm chiều cũng không được ăn!"
Vu Tín Văn cảm thấy làm người thì không thể lùi bước như vậy, không thể để Cố Tam tỷ coi thường hắn... , kiên cường nói: "Không rửa."
Cố Tam tỷ cười lạnh, buông tay nói: "Được được được, bản thân ngươi tự ngây ngốc đi." Sau đó đi vào thay quần áo chỉnh tề rồi ra cửa .
Chờ đến tối khi Cố Tam tỷ trở về, hàng xóm đều chỉ trỏ, Cố Tam tỷ sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an, vội vàng đẩy cửa vào nhà, chỉ thấy phòng bếp đã bị đốt cháy chỉ còn lại mấy hàng gạch, gần đó có một người mặt mũi đen sì đang ngẩn người ngồi bệt dưới đất.
Cố Tam tỷ, = =
Lúc này Cố Tam tỷ cũng không còn cách nào khác , không thể mắng người nha, đối phương hiển nhiên cũng rất thương tâm , nàng biết người này... , đúng là một kẻ tay không thể chống vai không thể gánh, cực kỳ vô dụng , đi tới, an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Không có chuyện gì đốt thì cũng đốt rồi, xây lại lần nữa là được,đừng buồn ."
Khuôn mặt Vu Tín Văn đen xì, đều là bị khói hun, chỉ có đôi sáng trong suốt thoạt nhìn rất là buồn cười... , hắn bỗng nhiên òa khóc nói: "Ta chỉ muốn làm chút cơm ăn."
Cố Tam tỷ vốn là người tiết kiệm, nhưng trong lòng vẫn là người có khí lớn, sẽ không mang thù, nên nói: "Ta đã biết, không có việc gì đâu."
Vu Tín Văn nghe xongthì vươn tay cầm lấy khăn tao nhã lau nước mắt, sau đó nghiêm trang nói: "Vậy ngươi làm cho ta chút cơm đi, còn chút cơm nguội, ngươi cho chút trứng gà nữa làm món cơm rang Dương Châu nhé! Nhớ kĩ trứng nhất định phải bọc từng hột cơm, rang phải óng ánh rực rỡ, nếu có thể cho chút sốt bào ngư thì càng tốt ..."
Cố Tam tỷ, = = ngươi có thể đừng đặc biệt vô sỉ như vậy hay không?
Được, sẽ làm vậy, Cố Tam tỷ nhớ người này đã mấy ngày không có ăn cơm đàng hoàng, luôn ghét thứ này bỏ cái kia, không thể để người sống đói chết nha? Nếu không đói đến nóng nảy thì sao có thể sốt ruột tự mình xuống bếp sau đó thiêu trụi luôn cả căn phòng đây?
Cố Tam tỷ đem chỗ cơm nguội còn sót lại, thêm hai quả trứng gà, dầu hạt cải cũng không đau lòng như mọi khi chỉ cho vào hai giọt mà cho hai thìa lớn, chỉ trong chốc lát đĩa cơm rang Dương Châu đã vàng óng thơm ngon.
Vu Tín Văn quả thực quá đói bụng, bất chấp còn nóng, cầm thìa ăn ngay, vừa ăn vừa nói nóng, Cố Tam tỷ bảo hắn ăn chậm một chút, còn chưa nói xong... trong nháy mắt hắn đã ăn sạch cả một đĩa cơm rang Dương Châu.
Sau đó còn vét sạch từng hạt cơm còn dư lại, Vu Tín Văn mới lưu luyến buông tha cho cái đĩa.
Bất chợt, người này bật khóc , Cố Tam tỷ cảm thấy bản thân sống uổng tám kiếp rồi, làm sao lại có thể đưa về một kẻ thiếu gia như này chứ?
"Được rồi, đã ăn no ngươi còn khóc cái gì?"
Vu Tín Văn vừa lau nước mắt vừa nói: "Ta đang nhớ nhà, cha nương của ta, còn có chị dâu, cháu trai, cháu gái, nếu bọn họ cũng có thể ăn món cơm này thì thật tốt?"
Cố Tam tỷ mở to hai mắt nhìn, ngươi thấy bản thân ăn không uống không còn chưa đủ, bây giờ còn tính dẫn theo già trẻ trong nhà ngươi tới đây ăn nhờ ở đậu hay sao?"Người nhà ngươi đang ở nơi nào?" Cố Tam tỷ nghĩ rằng, chờ đến khi nàng hỏi rõ sẽ đưa hắn trở về.
Vu Tín Văn ngừng động tác, trong ánh mắt bỗng nhiên tối tăm tịch mịch giống như mực, hắn sụt sịt nói: "Đều đã chết."
Cố Tam tỷ không biết nói cái gì, nàng có thể nhìn ra lời này của Vu Tín Văn là thật , người nhà của hắn không ... , trách không được chỉ có một mình hắn lưu lạc bên ngoài, có lẽ hắn thật sự là một vị công tử nhà giàu, từng áo đến tay cơm đến miệng qua ngày, cả ngày cầm lồng chim đi dạo chơi thưởng ngoạn, không biết thế sự gian khổ, sau đó đột nhiên gặp biến cố, cho nên mới biến thành bộ dạng như hiện tại?
Thật sự là đáng thương, khi Cố Tam tỷ đang nổi lên cảm xúc đồng tình, nghĩ có phải bản thân đã quá hà khắc với hắn rồi hay không, cũng chỉ là muốn ăn đĩa cơm rang trứng mà thôi, vậy làm ... , kỳ thật trong nhà cũng không phải không có bạc, hàng tháng nương nương trong cung đều cho người đưa tới rất nhiều thứ, sợ bọn họ sống không tốt, chỉ là nàng tiết kiệm theo thói quen mà thôi.
Ngay khi Cố Tam tỷ cân nhắc sẽ đối xử tốt hơn với kẻ đáng thương này thì Vu Tín Văn mở miệng nói, giọng điệu đầy ghét bỏ: "Cơm rang ngươi vừa làm có chút cứng, lần sau có thể cho thêm chút nước sốt bào ngư hay không, kỳ thật sốt bào ngư cũng không quá quý giá, cũng chỉ đáng giá một hai lượng bạc... , không phải ta nói ngươi, kỳ thật nếu ngươi có thể ôn nhu một chút, học hỏi công phu nấu nướng thêm một chút, cho dù ngươi có thâm phận quả phụ cũng có người muốn ... , này, vì sao ngươi lại đánh người chứ?."
Trong viện Vu Tín Văn ôm đầu chạy, Cố Tam tỷ khó thở trừng mắt, cầm cây cán bột đuổi theo nói: "Ngươi là đồ sói mắt trắng, là ta có mắt không tròng."
Chờ Cố Tam tỷ đóng sầm cửa nhà lại, Vu Tín Văn mới ngừng lại được, hắn thở hổn hển ngồi trên mặt đất, trong ánh mắt đã không còn sự cao cao tại thượng vừa nãy, mà là thứ cảm xúc thâm trầm bi thương như màn đêm.
Cố Tam tỷ vẫn nghĩ Vu Tín Văn là loại công tử bao cỏ, bị chiều đến hỏng rồi, kết quả một ngày này cũng khiến nàng mở mang tầm mắt, từ khi tân triều được thành lập, muối là thứ càng ngày càng quý, rất nhiều nhà cả một năm cũng chỉ có thể ăn một bao muối, rất là đáng thương, Cố Tam tỷ tuy rằng không thiếu tiền, nhưng tính tình lại rất tiết kiệm, có một ngày nghe phụ nhân hàng xóm nói có một cửa hàng muối bán giá rẻ hơn một nửa so với tiệm muối của quan phủ, nàng kích động đi mua nửa bìnhvề, nghĩ bớt được một nửa tiền thì rất là cao hứng, sau đó thuận miệng kể cho Vu Tín Văn nghe.
Vẻ mặt Vu Tín Văn trở nên thực nghiêm túc, đi theo nàng vào phòng bếp, vươn tay cầm lấy hũ muối, nhìn màu sắc rồi lại nếm thử hương vị, cuối cùng quăng ra một quả bom, nói muối này là muối lậu, bảo Cố Tam tỷ mau trả lại.
Cố Tam tỷ khẳng định không chịua, kết quả Vu Tín Văn nghiêm túc nói, hiện tại quan phủ có quy định mua muối lậu cũng sẽ bị định tội đồng lõa buôn lậu muối, Cố Tam tỷ nhát gan, suy nghĩ một buổi tối, ngày hôm sau lôi kéo Vu Tín Văn cùng đi trả muối , nàng cảm thấy cho dù Vu Tín Văn ăn nói lung tung nàng cũng không dám mạo hiểm như thế, vạn nhất ảnh hưởng tới nương nương ở trong cung thì làm sao bây giờ? Lại nói muối này quả thật là quá rẻ. Nàng nghĩ nhắc nhở vị phụ nhân tốt bụng cách vách kia, kết quả vị phụ nhân kia lại nghiêm mặt nói, các ngươi có tiền ăn được muối tốt, chúng ta thì ăn không nổi, đừng vì thấy rẻ mà nói rằng đó là muối lậu... , Cố Tam tỷ khi không bị mắng hai câu.
Hai người trả lại muối, dọc theo đường đi đều không nói gì, Cố Tam tỷ nhớ tới vị phụ nhân cách vách có nói: "Càng ngày càng khó khăn nha. Muối còn quý hơn dầu a."
Lần đầu tiên Vu Tín Văn trưng ra khuôn mặt đầy nghiêm túc, nhìn trời ý vị thâm trường nói: "Đó là bởi vì trong triều có người tác quái... , tham bạc làm khổ dân chúng mà thôi."
Cố Tam tỷ hung hăng vỗ vỗ đùi, tức giận nói: "Ngươi nói cho ta biết là ai, ta vào cung tìm nương nương."
Ánh mắt Vu Tín Văn tỏa sáng nhìn cố Tam tỷ... , nhưng rất nhanh lại ảm đạm nói: "Đừng nghĩ nữa , trở về đi thôi."
Qua mấy ngày, có nha dịch bắt phụ nhân hàng xóm kia đi, nói là do mua muối lậu, Cố Tam tỷ bị dọa sắc mặt trắng bệch, nàng thầm nghĩ Vu Tín Văn lại đoán đúng,y muối đó thật sự là muối lậu!
Hoàng hậu giống như lão sư giao bài tập về nhà, qua một tuần đã bắt đầu nghiệm thu, đầu tiên là kiểm tra nhóm sủng thiếp của hoàng đế, tỷ như Lý Bảo lâm , Vương Mỹ nhân gì gì đó, đúng vậy... , giống như mọi người đang nghĩ, mỗi ngày hoàng hậu cố ý sắp xếp cho các nàng cả đống việc, khiến các nàng không có thời gian đi quấn lấy hoàng đế, không phải chỉ có mình Cố Tương nghĩ ra biện pháp này để ngăn chặn Đồng Bảo Lâm, hoàng hậu cũng có thể nghĩ ra nha.
Vài vị mỹ nhân vốn không có phẩm chất gì, mà cấp bậc của hoàng hậu lại rất cao, nhanh chóng áp chế các nàng, nói thật, hoàng hậu thấy ai cũng không vừa mắt, chỉ là tìm một cái cớ, cứ như vậy có thể lấy tội danh phạm thượng để giết chết một vài người, các nàng đành phải liều mạng làm việc, suốt đêm làm nữ hồng, làm đôi tất này, làm cái yếm kia, rồi làm cái gối ôm, chờ đến khi báo cáo kết quả công tác, các nàng đều trưng ra đôi mắt đỏ au, đứng xếp hàng, hoàng hậu như nữ chủ nhân ngồi thật uy nghiêm, cung nữ bên cạnh xem xét kĩ từng món đồ, nếu nhìn ra chỗ thêu không tốt hoặc may không đúng, vậy thì xong rồi... , chờ sau đó sẽ là bị giáo huấn và phải làm thêm vài món khác.
Chờ nghiệm thu xong đồ của vài vị mỹ nhân sẽ đến phiên nhóm người của thái tử phi, ngươi nghĩ đúng rồi, hoàng hậu không chỉ muốn ái thiếp của hoàng đế không được thoải mái mà còn muốn làm cho thái tử cũng không được thoải mái.
Thái tử phi giao gì cũng đều làm tốt, thêu thật kỹ càng, kích thước thích hợp, vừa thấy đã biết là cao thủ, hoàng hậu gật gật đầu xem như thông qua , kết quả đợi đến lượt Cố Tương, bà ta thiếu chút nữa ngã khỏi ghế... Ngồi ngay ngắn lại trên ghế, đây là cái thứ gì?
Hoàng hậu chỉ vào hình thêu giông như trái bí đao hỏi: "Cố lương đệ, bản cung hỏi ngươi, đây là thêu cái gì?"
Cố Tương nhăn nhó nửa ngày mới nói: "Bẩm nương nương, đây là Kỳ Lân."
Khuôn mặt Hoàng hậu vặn vẹo nhìn Cố Tương... , thanh âm như rít qua kẽ răng: "Ngươi nghĩ bản cung là kẻ ngốc hay sao?" Lập tức nhìn qua những thứ khác... , hoàng hậu phẫn nộ nhìn chằm chằm cái thứ khó có thể nhận diện kia, sau đó cẩn thận xem xét cái thứ nhìn như bí đao mà Cố Tương gọi là Kỳ Lân đó.
"Lớn mật!" Hoàng hậu lạnh giọng nói.
Cố Tương giật mình một cái, vẻ mặt đau khổ nói: "Nương nương, thần thiếp vốn không am hiểu nữ hồng, ngài lại muốn thần thiếp làm, đây là do thần thiếp bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đã mấy ngày nay không có ngủ rồi ."
Hoàng hậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Cố Tương, thầm nghĩ thức cả đêm, ngươi muốn lừa ai chứ? Thức đêm sẽ có tinh thần như vậy sao, coi ta là kẻ ngốc ư? Hoàng hậu nghĩ tới nữ nhân này chính là sủng phi của thái tử thì cảm thấy thù mới hận cũ, đều cùng nhau bộc phát, lớn tiếng nói: "Người tới, Cố lương đệ lừa gạt bản cung, kéo xuống vả miệng!"
Lời vừa dứt đã có hai thái giám giữ chặt lấy Cố Tương muốn lô đi... , Cố Tương nhìn quanh bốn phía, thái tử phi vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại khó nén vui sướng khi người gặp họa trong mắt, vẻ mặt Dương lương đệ bên cạnh chết lặng, sủng thiếp của hoàng đế cũng đều trưng ra vẻ mặt mờ mịt.
Cố Tương cân nhắc cứu binh rốt cuộc khi nào mới đến a?
Ngay khi Cố Tương bị tha xuống, sắp bị đánh , đột nhiên truyền đến giọng nam quát to: "Đây là muốn làm gì?"
Hoàng đế một thân long bào màu vàng sáng, dáng người cao lớn rất khí thế đi tới, phía sau là Hình Thượng Thiện mặc y phục thái tử màu đen.
Hoàng hậu hoảng sợ, thầm nghĩ lúc này không phải là thời điểm lâm triều? Vì sao lại tới đây nhanh như vậy ... , bà ta tiến lên nghênh đón hoàng đế, ánh mắt Hình Thượng Thiên cũng nhìn thẳng Cố Tương đang bị thái giám giữ chặt, nói với Hoàng hậu đang nghênh đón:, "Mẫu hậu, Cố lương đệ lại làm chuyện gì khiến mẫu hậu mất hứng ?" Hắn dùng cha chữ mất hứng, mà không phải là làm sai, đây hiển nhiên là có ý giải vây cho Cố Tương.
Này vừa mới dứt chỉ thấy hoàng đế nhịn không được nói: "Đây là đang làm cái gì, còn không mau đưa người lại đây?" Lâm Hoài An bên cạnh Hoàng đế vội vàng chạy tới, hung hăng đá hai thái giám đang giữ chặt Cố Tương nói: "Còn không mau buông Cố lương đệ ra?"
Chờ đến khi Cố Tương trưng vẻ mặt ủy khuất được dẫn trở lại, hoàng đế cảm thấy trong bụng đều lửa giận, ông híp mắt nhìn hoàng hậu, vẻ mặt bất mãn, mỗi lần ông muốn đi sủng hạnh một tiểu mỹ nhân, kết quả là được báo bởi vì phải làm quần áo cho tiểu hoàng tử trong bụng hoàng hậu cho nên không rảnh! !
Hoàng đế muốn sủng hạnh hậu cung, nhưng phi tử trong hậu cung lại không rảnh, đây là cái thể thống gì chứ? Hiển nhiên là rất kỳ cục nha, nhưng chuyện như vậy lại thật sự phát sinh ở hậu cung của Đại Kỳ, hoàng đế cảm thấy ông sắp nghẹn chết mất, mỗi lần đi gặp tiểu mỹ nhân, nàng ta cũng không thèm nhìn ông a, bởi vì phải nhanh chóng thêu xong thứ trên tay đó!
Nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của các mỹ nhân, hoàng đế thật khó chịu, tâm muốn tan nát, nhưng mỗi lần muốn nói chuyện với hoàng hậu, lại thấy bà ta trưng ra dáng vẻ mẫu thân ôn nhu đầy thắm thiết, chốc lát lại lôi kéo hoàng đế hỏi nên đặt tên gì, chốc lát lại nói nên chuẩn bị giường nhỏ cho trẻ con, rồi lại nói đến nhi tử đã chết lúc nhỏ bướng bỉnh như thế nào, khi lớn lên ra sao, dáng vẻ nhớ nhung khiến lời hoàng đế sắp ra khỏi miệng đành phải nuốt vào.
Nhẫn, hoàng đế nhớ đến nhi tử và nhóm tôn tử chết oan thì cảm thấy áy náy rất nhiều đối với hoàng hậu ... , kết quả hôm nay vừa hạ triều thì cùng Hình Thượng Thiên tới đây, đầu tiên là muốn xin lỗi một phen, sau đó là nói đến đứa trẻ ở trong bụng hoàng hậu, tóm lại ông cũng rất vui vẻ, nhưng hoàng hậu lại gây chiến, bắt tất cả mọi người trong hậu cung thêu đồ cho đứa bé, còn không được phép mắc lỗi?
Đương nhiên, kỳ thật Hình Thượng Thiên chưa hề nói trắng ra, chỉ nói gần nhất phòng cung phục đang rất hoảng loạn , mỗi ngày đều lấy lệ rửa mặt, thậm chí có người còn không chịu được áp lực mà bất tỉnh, sau đó mới hỏi... , có phải hoàng hậu không hài lòng với người ở phòng cung phục hay không? Vì sao lại giao việc làm quần áo cho tiểu hoàng tử cho tất cả các phi tần?
Hoàng đế kỳ thật cũng rất buồn bực nha! Ông cũng không biết hoàng hậu rốt cuộc là bị trúng gió gì.
Sau đó Hình Thượng Thiên còn nói Cố lương đệ bên người vài năm như một ngày chỉ biết thêu hoa lan, cái khác lại không thể thêu ra rồi đem tác phẩm túi hương thêu kỳ lân không ra đâu vào đâu của Cố Tương cho hoàng đế thưởng thức, ý muốn nói Cố lương đệ có đánh chết cũng thêu không ra thứ gì tốt cả, ngài hãy giúp nhi tử giữ gìn chút thanh danh đi.
Hoàng đế nhìn cái thứ giống như bí đao lại được gọi là Kỳ Lân kia mà cười đau bụng, nghĩ tới một mỹ nhân như Cố lương đệ thế nhưng nữ hồng lại không thể chấp nhận được, rồi lại nghĩ tới bản thân tìm nửa ngày cũng tìm không ra một người sủng thiếp... , cũng cảm thấy như vậy mãi cũng không được, nhịn không được đau thận, lôi kéo Hình Thượng Thiên trực tiếp đến tìm hoàng hậu .
Mỹ nhân, Tài Tử, Bảo Lâm nhìn thấy hoàng đế đến đều nước mắt lưng tròng , một bộ đáng thương, nếu chỉ có một người thì cũng chả làm sao, nhưng cả một đám nữ nhân nhìn ông như vậy, lại dùng ánh mắt ấy sẽ lkhiến ngươi có cảm giác anh hùng, là vị cứu tinh của bọn họ, ông sẽ rất ngượng ngùng nếu khiến các nàng thất vọng nha!
Hormome nam tính của Hoàng đế bạo phát, chỉ vào đống quần áo trên mặt bàn cao giọng chất vấn: "Chỗ này cũng chất thành một ngọn núi, ngươi tính sinh mười đứa nhỏ cho trẫm?"
Hoàng hậu rụt cổ không dám hé răng.
"Đều về đi." Hoàng đế nói với tất cả tần phi: "Về sau làm quần áo đã có phòng cung phục, hay là bạc của trâm đều lãng phí nuôi một đống phế nhân."
Mọi người lên tiếng, đều tự tán đi, thái tử phi từ lúc Hình Thượng Thiên xuất hiện đều nhìn chằm chằm vào hắn, kết quả người cũng không thèm nhìn nàng ta một cái đã dẫn Cố Tương đi mất... , Dương lương đệ vẫn trưng ra dáng vẻ không sao cả.
Mọi người đi hết, Phượng Tê cung lại rất im lặng, hoàng đế chẫm rãi đi lại trong phòng, nói một từ Ngươi, sau đó cũng không nói tiếp, nhìn cái bụng hơi gồ lên của hoàng hậu thì ông có thể nói cái gì đây?
Cuối cùng hoàng đế hất tay áo rời đi, nghĩ rằng, được, tự ông đi tìm niềm vui khác.
Trên đường trở về vẻ mặt Cố Tương sùng bái nhìn Hình Thượng Thiên, ôm cánh tay của hắn nói: "Điện hạ, chàng làm hế nào mà có thể kích động Hoàng Thượng?" Kỳ thật trước đó Cố Tương thật sầu , hoàng hậu phân phó không làm không được, dù sao thời đại lấy cũng lấy chữ Hiếu làm đầu, bất luận ngươi có vĩ đại cỡ nào, một khi bị gắn lên người chữ bất hiếu, vậy thực xin lỗi, cuộc sống của ngươi đã chấm dứt rồi, thời đại này thanh danh so với sinh mệnh còn đáng giá hơn.
Cố Tương bất đắc dĩ phải làm, Hình Thượng Thiên mấy ngày nay đều nhìn thấy Cố Tương thêu thùa, vốn nghĩ là thêu cho mình, kết quả nhìn vào tấm vải thì biết đó là của đứa nhỏ ... , nhìn vẻ mặt phiền muộn của Cố Tương thì dò hỏi nguyên do, đến khi biết là do hoàng hậu phân phó , vẻ mặt rất là âm trầm, cuối cùng cầm lấy đồ trên tay Cố Tương đặt qua một bên, bảo nàng cứ tùy tiện làm vài thứ đối phó, chuyện này cứ để hắn giải quyết, sau đó chính là chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hình Thượng Thiên nhìn vẻ mặt sung bái của Cố Tương, nhịn không được nhéo mũi nàng nói: "việc nhỏ như vậy không làm khó bản thái tử?"
Cố Tương làm nũng vùi mặt cọ cọ nói: "Dù sao cũng là hoàng hậu nương nương..."
Hình Thượng Thiên lại nói chuyện hoàng hậu làm rất quá mức, hoàng đế lại thường xuyên tìm không thấy phi tử để sủng hạnh, bởi vì đều đang cố gắng thêu thùa, Cố Tương nghe vậy trợn mắt há mồm, cuối cùng nhịn không được che miệng cười, thiếu chút nữa cười đến nghẹt thở, chờ đến khi bình phục lại đôi chút mới nói: "Hoàng hậu nương nương thật sự là... , có chút bá đạo."
"Hả, phải không?" Hình Thượng Thiên từ chối cho ý kiến nhìn Cố Tương nói:, "Cũng phải, trong cung cũng có người so với nàng còn bá đạo hơn nha."
Cố Tương cảm thấy người bá đạo nhất chính là là Hình Thượng Thiên, nhưng khi hắn trêu chọc như vậy nàng lại cảm thấy vài phần chột dạ, dù sao cũng là cổ đại, hơn nữa Hình Thượng Thiên vẫn là một vị hoàng đế tương lai có thể có mấy ngàn hậu phi, nàng mở to đôi mắt ra vẻ vô tội, hỏi ngược lại: "Là ai nha?"
Hình Thượng Thiên bị vẻ mặt của Cố Tương chọc cười, chỉ vào mũi nàng nói: "Nàng thật đúng là..." Sau đó trưng vẻ mặt thật bất đắc dĩ.
Cố Tương cười cười, mặt cọ cọ vào người Hình Thượng Thiên, yêu kiều như một con mèo nhỏ, trong lòng Hình Thượng Thiên thật ôn nhu, vươn tay ôm lấy nàng, cúi đầu hôn trán nàng, hai người thân mật trở về Linh Khê cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.