Cách Mà Mẹ Đơn Thân Đi Đến Đỉnh Cao
Chương 16: chương 16
Lucky Bùi
21/09/2024
The Kings là tòa nhà 5 tầng rộng lớn, tầng 1 là quầy tiếp tân và phòng ở của nhân viên. Khu tầng 2 và 3 là các phòng KTV, lên tầng 4 là khu vực bar rượu bao gồm quầy pha chế, các bàn rượu xếp xen kẽ và 2 phòng VIP khép kín. Ở tầng 4 chỉ đơn thuần là bar rượu nên không hề có nhạc điện tử ở đó, và khả năng cách âm cực kì cao. Do các vị khách ở tầng này thường là doanh nhân tới để bàn chuyện làm ăn, xã giao, hợp tác kinh doanh. Tầng 5 là bar nhạc lộ thiên với quầy pha chế, các bàn rượu xếp xen kẽ nhau và sàn nhạc nhảy với dàn nhạc điện tử vô cùng hoành tráng. Nơi đây là sân chơi của các cậu ấm cô chiêu tới để vui chơi và tiêu tiền.
Với khí chất nhẹ nhàng, thanh tao của mình, Yến Nhi được quản lí xếp làm nhân viên bồi rượi ở tầng 4. Vì mới vào làm nên chưa phải đi chào bàn tiếp khách, mà cô tạm thời làm bưng bê trong 1 tuần để quan sát cách làm việc của những người cũ.
Mỗi ngày, sau khi hết giờ làm ở ngân hàng, Yến Nhi trở về The Kings để tắm rửa, ăn uống, lên đồ trang điểm chuẩn bị tiếp khách. Thời gian cho cô nghỉ ngơi mỗi ngày chỉ được 3, 4 tiếng. Vì có những đêm khách ở lại quán đến 3, 4 giờ sáng. Nên những hôm như vậy cô chỉ được ngủ 2 tiếng đã phải thức dậy để chuẩn bị đi làm ở ngân hàng.
Những cô gái cùng phòng với Yến Nhi đều thấy xót xa cũng như khâm phục trước nghị lực của cô. Họ biết cô liều mạng làm việc như vậy chỉ vì muốn kiếm được nhiều tiền nhanh chóng trả hết nợ để trở về bên con gái của mình.
Ban đầu khi ngồi tiếp rượu khách Yến Nhi vẫn còn ngại ngùng, gượng gạo. Nhưng qua mấy ngày cũng dần quen và khi nói chuyện với khách cô cũng tự nhiên thoải mái hơn.
Làm nghề này không thể tránh khỏi việc bị khách sờ soạng vài cái. Cũng không thể đẩy tay khách rồi chửi mắng được. Nhưng Yến Nhi dù có cố gắng chịu đựng thì bản thân cô vẫn cảm thấy ghê tởm khi bị đụng chạm như vậy.
Không ít lần cô vì hoảng sợ khi bị khách đụng chạm mà làm đổ rượu lên người khách hoặc đánh rơi ly rượu... Bị quản lí phạt, bị mắng, cũng đã được khuyên giải. Nhưng bản thân cô không thể bỏ mặc chính mình, dùng thân để kiếm tiền được.
Ừ thì làm cái nghề bồi rượu này chẳng cao sang gì. Nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận việc ngồi im để cho đàn ông mặc sức nắn bóp, sờ soạng được.
"Em có biết khách ở đây toàn thành phần có tuền, có máu mặt không hả? Ít nhiều gì em ngồi bồi rượu khách cũng phải cho người ta thơm 1 cái, sờ 1 chút chứ em! 1 tiếng ngồi của em là đã được 500 rồi, chưa kể tiền khách tip. Tiền đấy không phải bỏ ra chỉ để em ngồi cạnh người ta không đâu. Ngồi không như thế thì người ta ngồi cùng tượng cũng được, làm gì phải bỏ tiền ra mời e ngồi cùng." Anh quản lí cau mày, nhìn Yến Nhi đứng ngoan ngoãn 1 bên nghe mình nói thì lại càng bực bội. "Em không muốn bị khách quấy rối thì phải khôn ngoan lên, khéo léo lên. Phải biết làm nũng, làm giá cho khách nó mê, nó thích. Phải làm sao cho nó không chỉ thích mình mà còn phải nâng niu, tôn trọng mình. Chứ không phải khách mới chạm vào 1 cái đã dãy nảy lên như thế."
Cô từ lúc bị gọi lên phòng quản lí cứ đứng im nghe mắng rồi gật đầu như trống bỏi, miệng liên tục " vâng, vâng". Cũng chẳng biết có nghe lọt tai được câu nào không. Quản lí thấy vậy cũng không thèm nói nữa, phẩy phẩy tay tỏ ý bảo cô ra ngoài.
Trở về phòng, Yến Nhi ăn qua loa lót dạ rồi cũng thay đồ chuẩn bị để đi làm. Lời quản lí nói, cô đều nghe hết và để trong lòng. Đúng là cô phải khéo léo hớn mới mong tránh khỏi vuốt sắc của mấy tên quỷ háo sắc lắm tiền vênh váo.
Công việc là công việc, đã cầm tiền thì phải làm cho tử tế. Vậy nên cô đã cô gắng để tránh bị quấy rối hết mức có thể vừa không làm mất lòng khách. Cô cũng đã dần dần cải thiện được tửu lượng của mình.
2 tháng làm việc ở The Kings không ai là không biết Yến Nhi làm việc bán nụ cười câu chuyện, không bán thân. Có nhiều vị khách lắm tiền thích nhìn người khác quằn quoại vì tiền. Mỗi lần đến quán đều yêu cầu cô tới tiếp rượu. Khi cô vào phòng VIP đã thấy mấy người đàn ông trung tuổi, mặc vest lịch lãm ngồi trên ghế sofa bọc da trò chuyện rôm rả.
Khi thấy Yến Nhi nở nụ cười mỉm duyên dáng tiến vào bọn họ liền ồ lên thích thú. Cô mặc chiếc váy body trễ vai màu đen dài đến mắt cá chân, xẻ đùi quyến rũ. Từ cô phát ra 1 khí chất sang chảnh, lôi cuốn lại không mất đi nét kiêu sa, thanh tao từ xương cốt. Đám đàn ông trong phòng VIP đều dán chặt mắt trên người cô ngắm nghía. Đôi mắt bọn họ nhìn cô thèm khát như sói đói nhìn mồi. 1 người đàn ông trong số đó hắng giọng 1 tiếng rồi cất giọng mỉa mai
"Nghe nói chỉ cần không động chạm, xúc phạm thân thể thì cô cái gì cũng có thể chấp nhận?" Ông ta chỉ tay về phía chai rượu whisky còn nguyên trên bàn nhếch miệng nói "chỉ cần cô uống hết chai rượu này tôi cho cô 5 triệu."
Với khí chất nhẹ nhàng, thanh tao của mình, Yến Nhi được quản lí xếp làm nhân viên bồi rượi ở tầng 4. Vì mới vào làm nên chưa phải đi chào bàn tiếp khách, mà cô tạm thời làm bưng bê trong 1 tuần để quan sát cách làm việc của những người cũ.
Mỗi ngày, sau khi hết giờ làm ở ngân hàng, Yến Nhi trở về The Kings để tắm rửa, ăn uống, lên đồ trang điểm chuẩn bị tiếp khách. Thời gian cho cô nghỉ ngơi mỗi ngày chỉ được 3, 4 tiếng. Vì có những đêm khách ở lại quán đến 3, 4 giờ sáng. Nên những hôm như vậy cô chỉ được ngủ 2 tiếng đã phải thức dậy để chuẩn bị đi làm ở ngân hàng.
Những cô gái cùng phòng với Yến Nhi đều thấy xót xa cũng như khâm phục trước nghị lực của cô. Họ biết cô liều mạng làm việc như vậy chỉ vì muốn kiếm được nhiều tiền nhanh chóng trả hết nợ để trở về bên con gái của mình.
Ban đầu khi ngồi tiếp rượu khách Yến Nhi vẫn còn ngại ngùng, gượng gạo. Nhưng qua mấy ngày cũng dần quen và khi nói chuyện với khách cô cũng tự nhiên thoải mái hơn.
Làm nghề này không thể tránh khỏi việc bị khách sờ soạng vài cái. Cũng không thể đẩy tay khách rồi chửi mắng được. Nhưng Yến Nhi dù có cố gắng chịu đựng thì bản thân cô vẫn cảm thấy ghê tởm khi bị đụng chạm như vậy.
Không ít lần cô vì hoảng sợ khi bị khách đụng chạm mà làm đổ rượu lên người khách hoặc đánh rơi ly rượu... Bị quản lí phạt, bị mắng, cũng đã được khuyên giải. Nhưng bản thân cô không thể bỏ mặc chính mình, dùng thân để kiếm tiền được.
Ừ thì làm cái nghề bồi rượu này chẳng cao sang gì. Nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận việc ngồi im để cho đàn ông mặc sức nắn bóp, sờ soạng được.
"Em có biết khách ở đây toàn thành phần có tuền, có máu mặt không hả? Ít nhiều gì em ngồi bồi rượu khách cũng phải cho người ta thơm 1 cái, sờ 1 chút chứ em! 1 tiếng ngồi của em là đã được 500 rồi, chưa kể tiền khách tip. Tiền đấy không phải bỏ ra chỉ để em ngồi cạnh người ta không đâu. Ngồi không như thế thì người ta ngồi cùng tượng cũng được, làm gì phải bỏ tiền ra mời e ngồi cùng." Anh quản lí cau mày, nhìn Yến Nhi đứng ngoan ngoãn 1 bên nghe mình nói thì lại càng bực bội. "Em không muốn bị khách quấy rối thì phải khôn ngoan lên, khéo léo lên. Phải biết làm nũng, làm giá cho khách nó mê, nó thích. Phải làm sao cho nó không chỉ thích mình mà còn phải nâng niu, tôn trọng mình. Chứ không phải khách mới chạm vào 1 cái đã dãy nảy lên như thế."
Cô từ lúc bị gọi lên phòng quản lí cứ đứng im nghe mắng rồi gật đầu như trống bỏi, miệng liên tục " vâng, vâng". Cũng chẳng biết có nghe lọt tai được câu nào không. Quản lí thấy vậy cũng không thèm nói nữa, phẩy phẩy tay tỏ ý bảo cô ra ngoài.
Trở về phòng, Yến Nhi ăn qua loa lót dạ rồi cũng thay đồ chuẩn bị để đi làm. Lời quản lí nói, cô đều nghe hết và để trong lòng. Đúng là cô phải khéo léo hớn mới mong tránh khỏi vuốt sắc của mấy tên quỷ háo sắc lắm tiền vênh váo.
Công việc là công việc, đã cầm tiền thì phải làm cho tử tế. Vậy nên cô đã cô gắng để tránh bị quấy rối hết mức có thể vừa không làm mất lòng khách. Cô cũng đã dần dần cải thiện được tửu lượng của mình.
2 tháng làm việc ở The Kings không ai là không biết Yến Nhi làm việc bán nụ cười câu chuyện, không bán thân. Có nhiều vị khách lắm tiền thích nhìn người khác quằn quoại vì tiền. Mỗi lần đến quán đều yêu cầu cô tới tiếp rượu. Khi cô vào phòng VIP đã thấy mấy người đàn ông trung tuổi, mặc vest lịch lãm ngồi trên ghế sofa bọc da trò chuyện rôm rả.
Khi thấy Yến Nhi nở nụ cười mỉm duyên dáng tiến vào bọn họ liền ồ lên thích thú. Cô mặc chiếc váy body trễ vai màu đen dài đến mắt cá chân, xẻ đùi quyến rũ. Từ cô phát ra 1 khí chất sang chảnh, lôi cuốn lại không mất đi nét kiêu sa, thanh tao từ xương cốt. Đám đàn ông trong phòng VIP đều dán chặt mắt trên người cô ngắm nghía. Đôi mắt bọn họ nhìn cô thèm khát như sói đói nhìn mồi. 1 người đàn ông trong số đó hắng giọng 1 tiếng rồi cất giọng mỉa mai
"Nghe nói chỉ cần không động chạm, xúc phạm thân thể thì cô cái gì cũng có thể chấp nhận?" Ông ta chỉ tay về phía chai rượu whisky còn nguyên trên bàn nhếch miệng nói "chỉ cần cô uống hết chai rượu này tôi cho cô 5 triệu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.