Cách Một Khoảng Sân

Chương 40: Ngoại lệ của anh

Tưởng Quỳnh Nga

18/12/2023

Nhất Minh hít thở vài lần lấy lại nhịp độ bình ổn của cơ thể. Cửa phòng hé mở, hơi lạnh theo chân anh tràn vào căn phòng. Cô gái nhỏ cuộn tròn trong chiếc chăn màu ghi sẽ rùng mình. Nhất Minh vội bước vào trong phòng rồi đóng cửa. Nhẹ nhàng tiến gần tới giường, gương mặt nhỏ của cô gái cuộn trong chăn. Cơn mưa lộp độp bên khung cửa, tạt vào mái hiên nhà, bên trong phòng lại là một mảng an tĩnh.

Cô sẽ cựa mình, Nhất Minh giật mình lùi lại, sợ mình đã đánh thức cô. Sau cùng lại thấy cô như chú mèo nhỏ, tìm cho mình một tư thế thoải mái, anh bỗng khẽ cười, đắp lại chăn cho cô, đầu ngón tay trượt theo viền tóc xõa trên gương mặt nhỏ.

Đầu ngón tay anh lành lạnh khiến cô khẽ nhíu mày, khuôn mặt khẽ lẩn trốn khỏi đầu ngón tay lạnh kia. Nụ cười càng rạng rỡ hơn. Anh nhớ tới cô nhóc ngày nhỏ bị anh trêu trọc mỗi lúc đang ngủ. Cái má tròn trịa, đồng điếu dưới khóe môi khẽ ẩn hiện khi môi cô chuyển động. Quầng thâm mắt mờ mờ, bọng mắt hơi sưng, ngày hôm nay cô gái của anh khóc nhiều rồi. Ngón tay anh chạm nhẹ dưới mi mắt cô, xoa trên bọng mắt.

Hà Diệp khẽ lay động bờ mi, ánh mắt dịu dàng như nước. Chớp chớp vài cái liền lười biếng cất tiếng:

- Ngủ thôi.

Cô dịch nhẹ người về sau, mắt lại mơ màng nhắm lại. Âm thanh dịu dàng, mang theo mùi vị của chiều mùa hạ, khi mọi thứ nóng nực có một que kem ốc quế mát rượu, nhấm nháp trước quạt dưới hiên nhà.

Nhất Minh xoa đầu cô nhóc, lại cười thành tiếng nằm xuống. Cách một lớp chăn, cô cuộn tròn như con sâu nhỏ, Nhất Minh ôm lấy sâu nhỏ, hơi thở cô phả đều đều vào hõm vai, phả lên cả xương quai xạnh tạo nên cảm giác tê tê. Nhất Minh dịch người xuống một chút, để khuôn mặt cô trong tầm mắt của mình, vỗ nhẹ hai cái lên lưng cô, dường như một nghi thức rũ bỏ mọi mệt mỏi, an tĩnh nhắm mắt.

Hai giờ kém chiều, Hà Diệp khẽ chớp mắt. Ngang lưng có một cánh tay rắn chắc, bàn tay ôm nhẹ. Hà Diệp mỉm cười, đồng điếu hiện ra xinh đẹp dưới khuôn miệng, mắt cô nhìn chằm chằm vào gương mặt phóng đại trước mặt. Lông mi cong cong, quả là khiến con gái thèm được sở hữu. Sống mũi thẳng tắp, môi mím thành một đường, dưới cằm sạch sẽ. Cách một lớp chăn, anh ôm cô ngủ, an toàn, bình yên.

Nhất Minh khẽ nhếch khóe môi, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Hà Diệp:

- Đừng ngắm nữa, đều là của em mà.



Hà Diệp giật mình, khẽ xoay người ngắm nhìn trần nhà trắng, vạch kẻ cung quanh trắng. Đơn điệu nhưng không tạo cảm giác cô đơn, hoặc ở anh cô đã từ lâu luôn tìm được cảm giác an toàn, cô cười, nhìn trần nhà, chậm rãi nói:

- Cảm giác không chân thực lắm. - Hà Diệp ngập ngừng. - Cảm giác rất giống mơ.

Nhất Minh vươn người, bàn tay nằm trên eo Hà Diệp thêm một chút lực, khéo cô gần về phía anh, hôm lên má cô, Nhất Minh nói:

- Còn cảm giác là giả nữa không?

Hà Diệp không lý giải được cảm giác này, chỉ biết giống như giữa cánh đồng thơm mùi hoa cỏ, bên này có tiếng nước chảy, bên còn lại là núi rừng nơi có chim muông véo von. Phóng xa tầm mắt nhìn đất trời, sau lưng có một lồng ngực vững chắc, khẽ ngâm nga những lời yêu thương. Trời đất hài hòa, con tim tràn ngập yêu thương cùng hạnh phúc.

Gò má Hà Diệp ửng hồng, thoáng không kịp phản ứng lại cái hôn bất ngờ của anh.

Chợt lòng cô khẽ chùng xuống, len lén nhìn Nhất Minh cô hỏi:

- Giờ chúng mình chính là người yêu đúng không?

Nhất Minh liếc mắt nhìn cô:

- Em thấy chưa đủ rõ ràng hả?

Hà Diệp lại kìm nén tâm trạng vui sướng xuống, chậm chạp hỏi:



- Vậy.. ý em là em vẫn đi học.

- Đi học vẫn có thể yêu đương mà. - Nhất Minh cười gian xảo, cố tình không hiểu ý cô muốn nhắc tới.

Mặt Hà Diệp ngày càng đỏ, luống xuống sắp xếp câu từ, khẽ nhìn sang nụ cười của anh, cô lại càng luống cuống hơn. Thêm vào đó, còn có một chút gì đó tức giận.

- Được rồi, anh biết mà. Chúng mình vẫn sẽ cư xử đúng bổn phận khi ở trường. - Nhất Minh không muốn nhìn thấy cô luống cuống khẽ nói.

Trái tim phập phồng của Hà Diệp dần bình lặng. Dù không muốn vừa xác nhận quan hệ cùng anh liền muốn ra điều kiện, nhưng cô biết tình yêu thầy trò vẫn là gì đó khó xuất hiện tại trường cấp ba, cô càng không muốn vì vậy mà khiến anh chịu những ồn ào.

Nhất Minh nhìn cô trầm tư, ôm chặt cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô cọ nhẹ vài lần. Anh cũng có cảm giác không chân thật khi cô bé ngày nào giờ đã trở thành người anh nắm tay sánh bước. Trước kia anh chưa từng nghĩ mẫu bạn gái của mình là gì, có bạn nam cùng khoa đã hỏi:

- Gu của mày là gì, tao giới thiệu cho vài em.

Nhất Minh đã nhíu mày, không trả lời.

Anh nghĩ, có một cô gái anh luôn đối xử với cô ấy rất tốt, có lẽ phải là cảm giác yêu thương hơn tình cảm đó mới khiến anh rung động. Hoặc không chính là cô ấy.

Nhất Minh khẽ nhắm mắt, mỉm cười. Hình như từ rất lâu trước đây cô đã là ngoại lệ của anh, để anh dung túng, nuông chiều cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cách Một Khoảng Sân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook