Cách Phá Huỷ Học Sinh Hệ Chuyên
Chương 19
Trang Quỳnh
06/09/2023
Kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia năm học 2021-2022 chính thức khép lại tại địa điểm thi trường X. Năm 2022 là năm thi đặc biệt khi tất cả đội tuyển tỉnh B được xếp chung một phòng thi với các đội tuyển tương ứng của thành phố A. Do đó, vừa kết thúc giờ làm bài, Song chia tay thành viên đội tuyển thành phố A giữa sân trường và gấp rút về nhà thu xếp hành lý, theo kế hoạch trở lại tỉnh B vào chiều cùng ngày.
Đặt chân về đến tỉnh B, ngay sáng hôm sau, đội tuyển Kinh tế của trường M bao gồm: Phạm Trúc Song, Nguyễn Hoàng Khải An, Lê Cẩm Vy và Trần Thái Phong được tập hợp trong văn phòng riêng của cô Mai. Trong khi cô giải đề, bốn đứa cố gắng triệu hồi những chi tiết chính trong bài làm, biết đâu đấy chúng nó có thể dự đoán mức giải của bản thân.
Song so sánh dàn ý bài làm của mình với Khải An, đáp án giống hệt nhau, chỉ khác vài chỗ thuộc phương pháp trình bày và lập luận. Trong nó dâng lên một dự cảm tốt đẹp, nếu Nguyễn Hoàng Khải An Nhất, Phạm Trúc Song nó không Nhất cũng phải Nhì.
Trước giờ học buổi chiều, Song và Khải An, giống như nhiều đôi bạn trẻ khác, cũng tìm một khoảng tĩnh lặng để hòa mình vào không gian thơ mộng trong khuôn viên rộng lớn trường M. Trên ghế gỗ hướng ra phía mặt hồ, thỉnh thoảng, Song cảm nhận những luồng gió lạnh thấu xương, nó co người lại, kéo ống tay áo che phủ bàn tay đã nổi gai ốc. Khải An thấy vậy liền ôm lấy thân hình đang run rẩy bên cạnh, không quên chọc nó:
"Đã yếu còn đòi ra gió."
Song khịt mũi, không nói gì cả. Nó tranh thủ thu mình trong vòng tay ấm áp của cậu. Song thích hương hoa nhài, và Khải An biết điều ấy. Có lẽ do đó mà áo khoác cậu thoang thoảng hương nhài mê hoặc nó hết lần này đến lần khác, nên mỗi lần ngồi cạnh nhau ở nơi vắng vẻ, nó đều đòi ôm.
Khải An đang tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong năm tháng cấp ba, một điều mà cậu chỉ dám mơ tới. Trước ấy, cậu đã không đoán được mình sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời đến thế, cậu không ngờ bản thân lại quyến luyến từng giây từng phút bên cạnh cô gái bé nhỏ này. Hiện tại thực đẹp đẽ, để rồi, trong mắt cậu ánh lên một sự hụt hẫng bởi tương lai đâu thể tránh khỏi.
Cậu thủ thỉ với Song:
"Nếu An không ở đây, Song phải biết chăm sóc bản thân."
Song nhổm dậy với biểu cảm khó hiểu. Nguyễn Hoàng Khải An mỗi khi thấy vẻ lơ ngơ của nó đều không giấu nổi tia cưng chiều trong mắt. Nó chớp mắt hỏi:
"An định đi đâu à?"
"Ừ."
Khải An khẽ xoa đầu nó. Cậu nhẹ nhàng đáp lại. Song hình như hiểu được gì đó:
"An đi du học à?"
Tiếng thở dài của Khải An đã đẩy Song rơi từ chín tầng mây xuống nền đất lạnh lẽo. Chẳng khác gì Nguyễn Hoàng Khải An, đối với Song, đây cũng là khoảng thời gian vô giá thuở thanh xuân, được đồng hành cùng cậu trên hành trình học tập vất vả nhưng rộn ràng tiếng gọi của những mơ ước hoài bão và trên hết, cùng cậu nắm tay đi qua cột mốc trưởng thành của tuổi trẻ.
Trong một phút giây mơ mộng, Song tưởng tượng mình ngồi cùng bàn với Khải An trên đại học, hoặc cùng lắm, nếu khác trường, hai đứa nhân ngày cuối tuần đèo nhau tung tăng khắp cái thành phố A.
Khi trở về thực tại, Song nhận ra bản thân và Nguyễn Hoàng Khải An sống ở hai thế giới khác nhau như thế nào.
Nó chẳng muốn nói thêm câu nào nữa, buồn bã gục đầu lên vai cậu ấy. Nó đã quen với việc tồn tại một Nguyễn Hoàng Khải An bên cạnh rồi. Nó chưa dám tưởng tượng không gặp cậu ấy trong thời gian dài sẽ ra sao. Nguyễn Hoàng Khải An từ lúc nào đã đi sâu vào thói quen, vào suy nghĩ và vào tâm thức của Song.
Khải An đưa Song về tận lớp 12KT2. Nghe vẻ nghiêm trọng, thực ra, lớp hai đứa đều thuộc khối chuyên Kinh tế nên nằm cạnh nhau. Song vẫn bứt rứt chuyện Khải An đi du học Anh. Nó lặng im suy nghĩ từ lúc dạo bước ở hồ Thiên Nga đến khi đặt chân lên hành lang.
Đứng ở bức tường ngăn giữa hai lớp - nơi những đôi tình nhân trẻ ngậm ngùi lưu luyến chào tạm biệt đối phương, Song lúc này chẳng buồn nói khi hai đứa đối diện nhau để trao đi lời cuối. Phải đến khi chuông reo báo vào tiết, học sinh lũ lượt ùa vào lớp, Song mới ý thức bản thân đang đứng đâu. Nó buồn rầu:
"Anh cách Việt Nam bao nhiêu tiếng?"
"Sáu đến bảy tiếng."
Lúc nó thức dậy là giờ cậu đi ngủ. Lúc nó nghỉ trưa là giờ cậu thức dậy. Lúc nó có thời gian rảnh thì chưa chắc cậu đã học xong. Song thầm nhủ, chỉ là nói chuyện thôi có cần khó khăn đến mức ấy không. Mặc dù còn chưa học xong cấp ba, Song đã lo xa:
"Bao lâu An về một lần? Một năm à?"
"Xa quá."
"Sáu tháng?"
"Vẫn lâu."
"Chẳng lẽ ba tháng?"
Khải An trầm ngâm. Ba tháng không gặp, người phát điên sẽ là cậu. Khải An không chắc bản thân đáp ứng mỗi mùa về một lần:
"Bất cứ khi nào kết thúc kỳ học, An sẽ về."
Câu trả lời thực mông lung, giống như cách Song đang vẩn vơ lúc này:
"Anh ở xa quá."
Nếu như cậu học ở châu Á, mọi chuyện có dễ dàng hơn không nhỉ, Song tự nhủ. Khải An đột nhiên ôm lấy eo nó:
"Anh ở gần mà."
Dù bay thẳng hay nối chuyến, các nước trong khu vực châu Âu đều mất khoảng thời gian tương tự. Song phản đối tức khắc:
"Ai bảo An thế? Anh cũng phải bay mất hơn 10 tiếng đấy."
"Anh ở đây này."
Nói rồi, Khải An cầm lấy tay Song và đặt lên lồng ngực nơi chứa đựng trái tim đang loạn nhịp của nó. Song thoạt đứng hình vì hành động sến súa mà nó nghĩ sẽ không bao giờ diễn ra ở một gương mặt lạnh tanh như thế này. Nó mím môi nhịn cười:
"An học ở đâu mấy câu này đấy?"
"Ở tình ca."
Thật may cho Song khi rèn luyện đủ bản lĩnh để không lớ ngớ thêm lần nào trước Nguyễn Hoàng Khải An. Còn nhớ ngày nào, trong câu hỏi của Định, Trần Thái Phong đã trả lời thứ mà Khải An yêu thích nhất là tình ca. Lúc ấy, nó ngốc nghếch không hiểu, mà giờ, nó cười sướng như điên trước hai từ "tình ca" ấy. Song tặc lưỡi:
"Đáng ghét thật."
Nó đánh nhẹ vào ngực Khải An rồi toan chạy vào lớp. Cậu cười cười gọi nó:
"Không chào à?"
Nghe câu ấy, nó quay lại. Song kiễng chân ghé vào tai Khải An như muốn thổ lộ gì đó. Đấy là điều người ngoài tưởng tượng khi chứng kiến. Thực chất, nó cắn nhẹ vành tai cậu ấy, rủ rỉ:
"An biết gì không? Song mean lắm."
Mang tiếng du học Anh, nhưng Khải An không dịch mean là xấu tính, cậu tạm hiểu mean là m-ê-A-n.
Lê Cẩm Vy trên đường trở về lớp lướt qua mà muốn phát nôn với hai con người này. Cô hốc quá nhiều đồ ăn cho động vật suốt một tháng ở tỉnh B, đến phát chán nhìn mặt hai đứa này luôn.
Khải An rời đi, trong lòng dậy sóng sau sự táo bạo của Song mới vừa rồi. Còn Song và Lê Cẩm Vy cùng bước vào lớp trong sự tung hô và đón chào nồng nhiệt, bởi đây là hai con người song hành cùng hai chàng trai lớp chuyên Kinh tế 12KT1 mang lại vinh dự cho trường M nói chung và lớp Kinh tế 12KT2 nói riêng. Trong khi Song tươi tỉnh cảm ơn mọi người, gương mặt Lê Cẩm Vy thoáng đượm buồn. Mấy đứa trong lớp bắt đầu đoán già đoán non. Tương tự Lê Cẩm Vy, vài đứa bàn cuối cũng nhìn thấy màn thả thính gà bông trên hành lang giữa hai lớp, thậm chí có đứa còn chen vào góc tủ để bắt cận cảnh. Bình thường chẳng mấy ai quan tâm ai, con gì, vật gì ở đấy, nhưng không đứa nào tự dưng làm ngơ trước sự hiện hữu của Nguyễn Hoàng Khải An cho được. Bởi lần đầu tiên, cậu ấy tình tứ cùng một cô gái, còn là ngôi sao xa lạ ở lớp chúng nó. Chứng kiến vẻ mặt không thể hiểu được của Lê Cẩm Vy, cả đám suy diễn một kịch bản độc đáo: Lê Cẩm Vy không chịu nổi việc bị Phạm Trúc Song hớt tay trên hoặc Lê Cẩm Vy nhường Nguyễn Hoàng Khải An cho Phạm Trúc Song chỉ vì đó là em họ của cô.
Nhưng chúng nó lầm, Lê Cẩm Vy đang tiếc nuối ý thiếu trong bài thi.
Duy chỉ có thằng Quyết tỉnh táo. Vẫn bộp chộp như ngày nào, Quyết lắc lắc vai Song:
"Vừa tí tởn lắm cơ mà, sao giờ bơ phờ thế?"
Phút trước, Song nở mày nở mặt đứng trên bục giảng chân thành cảm ơn cả lớp đã hỗ trợ vở ghi suốt thời gian vừa qua. Thế mà, vừa ngồi vào chỗ, nó thở dài.
"An sắp đi du học."
Song vô thức đáp lại, trong mắt nó bỗng trống rỗng không có chút cảm xúc nào. Quyết vỗ về an ủi nó:
"Thì yêu xa thôi."
Thấy mặt Song đờ đẫn, Quyết nói tiếp:
"Cố gắng đi nước ngoài để gặp nó."
Quả thật, lời động viên của thằng Quyết đã có tác dụng đôi chút. Bản thân nó cũng cần phải cố gắng nhiều để bước ra ngoài thế giới và đứng cạnh Khải An. Nhưng đó là chuỗi thời gian dài không thể đong đếm, cùng những đòi hỏi mà ngay cả gia đình nó chưa chắc đáp ứng được, Song lại nản chí một cách chóng vánh. Quyết khuyên nhủ:
"Tao khuyên thật, ngồi buồn không làm được gì đâu. Chúng mày phải tận dụng thời gian lúc còn ở Việt Nam."
Song gật đầu.
Nghe lời Quyết, hai tuần trước khi có điểm thi, nó rủ Khải An đi càn quét khắp trung tâm thành phố của tỉnh B. Chán chê, cuối tuần, hai đứa lôi nhau lên thành phố A gọi Hà đi chơi, chỉ là không gặp được. Từng ngày trôi qua, Song đều trân trọng những khoảnh khắc ở bên Khải An, nó bày những trò trẻ trâu rồi hai đứa ngồi cười, ngủ gục trên vai cậu ấy lúc xem phim, còn cậu ấy bóc vỏ tôm cho nó ăn, chiều chiều mua matcha cho nó uống,... Thế rồi, mỗi lần đi chơi hết mình về, nó lại ngồi khóc hết hồn. Nó sợ, sợ đến cái ngày mà hai đứa chỉ còn trò chuyện qua màn hình điện thoại.
Đặt chân về đến tỉnh B, ngay sáng hôm sau, đội tuyển Kinh tế của trường M bao gồm: Phạm Trúc Song, Nguyễn Hoàng Khải An, Lê Cẩm Vy và Trần Thái Phong được tập hợp trong văn phòng riêng của cô Mai. Trong khi cô giải đề, bốn đứa cố gắng triệu hồi những chi tiết chính trong bài làm, biết đâu đấy chúng nó có thể dự đoán mức giải của bản thân.
Song so sánh dàn ý bài làm của mình với Khải An, đáp án giống hệt nhau, chỉ khác vài chỗ thuộc phương pháp trình bày và lập luận. Trong nó dâng lên một dự cảm tốt đẹp, nếu Nguyễn Hoàng Khải An Nhất, Phạm Trúc Song nó không Nhất cũng phải Nhì.
Trước giờ học buổi chiều, Song và Khải An, giống như nhiều đôi bạn trẻ khác, cũng tìm một khoảng tĩnh lặng để hòa mình vào không gian thơ mộng trong khuôn viên rộng lớn trường M. Trên ghế gỗ hướng ra phía mặt hồ, thỉnh thoảng, Song cảm nhận những luồng gió lạnh thấu xương, nó co người lại, kéo ống tay áo che phủ bàn tay đã nổi gai ốc. Khải An thấy vậy liền ôm lấy thân hình đang run rẩy bên cạnh, không quên chọc nó:
"Đã yếu còn đòi ra gió."
Song khịt mũi, không nói gì cả. Nó tranh thủ thu mình trong vòng tay ấm áp của cậu. Song thích hương hoa nhài, và Khải An biết điều ấy. Có lẽ do đó mà áo khoác cậu thoang thoảng hương nhài mê hoặc nó hết lần này đến lần khác, nên mỗi lần ngồi cạnh nhau ở nơi vắng vẻ, nó đều đòi ôm.
Khải An đang tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong năm tháng cấp ba, một điều mà cậu chỉ dám mơ tới. Trước ấy, cậu đã không đoán được mình sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời đến thế, cậu không ngờ bản thân lại quyến luyến từng giây từng phút bên cạnh cô gái bé nhỏ này. Hiện tại thực đẹp đẽ, để rồi, trong mắt cậu ánh lên một sự hụt hẫng bởi tương lai đâu thể tránh khỏi.
Cậu thủ thỉ với Song:
"Nếu An không ở đây, Song phải biết chăm sóc bản thân."
Song nhổm dậy với biểu cảm khó hiểu. Nguyễn Hoàng Khải An mỗi khi thấy vẻ lơ ngơ của nó đều không giấu nổi tia cưng chiều trong mắt. Nó chớp mắt hỏi:
"An định đi đâu à?"
"Ừ."
Khải An khẽ xoa đầu nó. Cậu nhẹ nhàng đáp lại. Song hình như hiểu được gì đó:
"An đi du học à?"
Tiếng thở dài của Khải An đã đẩy Song rơi từ chín tầng mây xuống nền đất lạnh lẽo. Chẳng khác gì Nguyễn Hoàng Khải An, đối với Song, đây cũng là khoảng thời gian vô giá thuở thanh xuân, được đồng hành cùng cậu trên hành trình học tập vất vả nhưng rộn ràng tiếng gọi của những mơ ước hoài bão và trên hết, cùng cậu nắm tay đi qua cột mốc trưởng thành của tuổi trẻ.
Trong một phút giây mơ mộng, Song tưởng tượng mình ngồi cùng bàn với Khải An trên đại học, hoặc cùng lắm, nếu khác trường, hai đứa nhân ngày cuối tuần đèo nhau tung tăng khắp cái thành phố A.
Khi trở về thực tại, Song nhận ra bản thân và Nguyễn Hoàng Khải An sống ở hai thế giới khác nhau như thế nào.
Nó chẳng muốn nói thêm câu nào nữa, buồn bã gục đầu lên vai cậu ấy. Nó đã quen với việc tồn tại một Nguyễn Hoàng Khải An bên cạnh rồi. Nó chưa dám tưởng tượng không gặp cậu ấy trong thời gian dài sẽ ra sao. Nguyễn Hoàng Khải An từ lúc nào đã đi sâu vào thói quen, vào suy nghĩ và vào tâm thức của Song.
Khải An đưa Song về tận lớp 12KT2. Nghe vẻ nghiêm trọng, thực ra, lớp hai đứa đều thuộc khối chuyên Kinh tế nên nằm cạnh nhau. Song vẫn bứt rứt chuyện Khải An đi du học Anh. Nó lặng im suy nghĩ từ lúc dạo bước ở hồ Thiên Nga đến khi đặt chân lên hành lang.
Đứng ở bức tường ngăn giữa hai lớp - nơi những đôi tình nhân trẻ ngậm ngùi lưu luyến chào tạm biệt đối phương, Song lúc này chẳng buồn nói khi hai đứa đối diện nhau để trao đi lời cuối. Phải đến khi chuông reo báo vào tiết, học sinh lũ lượt ùa vào lớp, Song mới ý thức bản thân đang đứng đâu. Nó buồn rầu:
"Anh cách Việt Nam bao nhiêu tiếng?"
"Sáu đến bảy tiếng."
Lúc nó thức dậy là giờ cậu đi ngủ. Lúc nó nghỉ trưa là giờ cậu thức dậy. Lúc nó có thời gian rảnh thì chưa chắc cậu đã học xong. Song thầm nhủ, chỉ là nói chuyện thôi có cần khó khăn đến mức ấy không. Mặc dù còn chưa học xong cấp ba, Song đã lo xa:
"Bao lâu An về một lần? Một năm à?"
"Xa quá."
"Sáu tháng?"
"Vẫn lâu."
"Chẳng lẽ ba tháng?"
Khải An trầm ngâm. Ba tháng không gặp, người phát điên sẽ là cậu. Khải An không chắc bản thân đáp ứng mỗi mùa về một lần:
"Bất cứ khi nào kết thúc kỳ học, An sẽ về."
Câu trả lời thực mông lung, giống như cách Song đang vẩn vơ lúc này:
"Anh ở xa quá."
Nếu như cậu học ở châu Á, mọi chuyện có dễ dàng hơn không nhỉ, Song tự nhủ. Khải An đột nhiên ôm lấy eo nó:
"Anh ở gần mà."
Dù bay thẳng hay nối chuyến, các nước trong khu vực châu Âu đều mất khoảng thời gian tương tự. Song phản đối tức khắc:
"Ai bảo An thế? Anh cũng phải bay mất hơn 10 tiếng đấy."
"Anh ở đây này."
Nói rồi, Khải An cầm lấy tay Song và đặt lên lồng ngực nơi chứa đựng trái tim đang loạn nhịp của nó. Song thoạt đứng hình vì hành động sến súa mà nó nghĩ sẽ không bao giờ diễn ra ở một gương mặt lạnh tanh như thế này. Nó mím môi nhịn cười:
"An học ở đâu mấy câu này đấy?"
"Ở tình ca."
Thật may cho Song khi rèn luyện đủ bản lĩnh để không lớ ngớ thêm lần nào trước Nguyễn Hoàng Khải An. Còn nhớ ngày nào, trong câu hỏi của Định, Trần Thái Phong đã trả lời thứ mà Khải An yêu thích nhất là tình ca. Lúc ấy, nó ngốc nghếch không hiểu, mà giờ, nó cười sướng như điên trước hai từ "tình ca" ấy. Song tặc lưỡi:
"Đáng ghét thật."
Nó đánh nhẹ vào ngực Khải An rồi toan chạy vào lớp. Cậu cười cười gọi nó:
"Không chào à?"
Nghe câu ấy, nó quay lại. Song kiễng chân ghé vào tai Khải An như muốn thổ lộ gì đó. Đấy là điều người ngoài tưởng tượng khi chứng kiến. Thực chất, nó cắn nhẹ vành tai cậu ấy, rủ rỉ:
"An biết gì không? Song mean lắm."
Mang tiếng du học Anh, nhưng Khải An không dịch mean là xấu tính, cậu tạm hiểu mean là m-ê-A-n.
Lê Cẩm Vy trên đường trở về lớp lướt qua mà muốn phát nôn với hai con người này. Cô hốc quá nhiều đồ ăn cho động vật suốt một tháng ở tỉnh B, đến phát chán nhìn mặt hai đứa này luôn.
Khải An rời đi, trong lòng dậy sóng sau sự táo bạo của Song mới vừa rồi. Còn Song và Lê Cẩm Vy cùng bước vào lớp trong sự tung hô và đón chào nồng nhiệt, bởi đây là hai con người song hành cùng hai chàng trai lớp chuyên Kinh tế 12KT1 mang lại vinh dự cho trường M nói chung và lớp Kinh tế 12KT2 nói riêng. Trong khi Song tươi tỉnh cảm ơn mọi người, gương mặt Lê Cẩm Vy thoáng đượm buồn. Mấy đứa trong lớp bắt đầu đoán già đoán non. Tương tự Lê Cẩm Vy, vài đứa bàn cuối cũng nhìn thấy màn thả thính gà bông trên hành lang giữa hai lớp, thậm chí có đứa còn chen vào góc tủ để bắt cận cảnh. Bình thường chẳng mấy ai quan tâm ai, con gì, vật gì ở đấy, nhưng không đứa nào tự dưng làm ngơ trước sự hiện hữu của Nguyễn Hoàng Khải An cho được. Bởi lần đầu tiên, cậu ấy tình tứ cùng một cô gái, còn là ngôi sao xa lạ ở lớp chúng nó. Chứng kiến vẻ mặt không thể hiểu được của Lê Cẩm Vy, cả đám suy diễn một kịch bản độc đáo: Lê Cẩm Vy không chịu nổi việc bị Phạm Trúc Song hớt tay trên hoặc Lê Cẩm Vy nhường Nguyễn Hoàng Khải An cho Phạm Trúc Song chỉ vì đó là em họ của cô.
Nhưng chúng nó lầm, Lê Cẩm Vy đang tiếc nuối ý thiếu trong bài thi.
Duy chỉ có thằng Quyết tỉnh táo. Vẫn bộp chộp như ngày nào, Quyết lắc lắc vai Song:
"Vừa tí tởn lắm cơ mà, sao giờ bơ phờ thế?"
Phút trước, Song nở mày nở mặt đứng trên bục giảng chân thành cảm ơn cả lớp đã hỗ trợ vở ghi suốt thời gian vừa qua. Thế mà, vừa ngồi vào chỗ, nó thở dài.
"An sắp đi du học."
Song vô thức đáp lại, trong mắt nó bỗng trống rỗng không có chút cảm xúc nào. Quyết vỗ về an ủi nó:
"Thì yêu xa thôi."
Thấy mặt Song đờ đẫn, Quyết nói tiếp:
"Cố gắng đi nước ngoài để gặp nó."
Quả thật, lời động viên của thằng Quyết đã có tác dụng đôi chút. Bản thân nó cũng cần phải cố gắng nhiều để bước ra ngoài thế giới và đứng cạnh Khải An. Nhưng đó là chuỗi thời gian dài không thể đong đếm, cùng những đòi hỏi mà ngay cả gia đình nó chưa chắc đáp ứng được, Song lại nản chí một cách chóng vánh. Quyết khuyên nhủ:
"Tao khuyên thật, ngồi buồn không làm được gì đâu. Chúng mày phải tận dụng thời gian lúc còn ở Việt Nam."
Song gật đầu.
Nghe lời Quyết, hai tuần trước khi có điểm thi, nó rủ Khải An đi càn quét khắp trung tâm thành phố của tỉnh B. Chán chê, cuối tuần, hai đứa lôi nhau lên thành phố A gọi Hà đi chơi, chỉ là không gặp được. Từng ngày trôi qua, Song đều trân trọng những khoảnh khắc ở bên Khải An, nó bày những trò trẻ trâu rồi hai đứa ngồi cười, ngủ gục trên vai cậu ấy lúc xem phim, còn cậu ấy bóc vỏ tôm cho nó ăn, chiều chiều mua matcha cho nó uống,... Thế rồi, mỗi lần đi chơi hết mình về, nó lại ngồi khóc hết hồn. Nó sợ, sợ đến cái ngày mà hai đứa chỉ còn trò chuyện qua màn hình điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.