Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký
Chương 6: Heo Phục Linh Hoa Điêu
Tám Tháng Vi Ny
15/05/2014
Tuy rằng dâm loạn hậu cung, nhưng cũng coi như tình chàng ý thiếp,
đấy là điểm nhân nhượng duy nhất của Ung Chính đế với tên “Quế công
công” này.
Nhưng mà lúc này, tiếng “Vi hương chủ” lọt vào tai, khiến Ung Chính sợ tới ngây người, mắt mở trừng trừng nhìn Tiền lão bản, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi vừa mới gọi ta là gì?”
Tiền lão bản ngẩn ra, thấy hắn khiếp sợ như vậy, tỏ ra tỉnh ngộ, vội vàng cười lấy lòng: “Là thuộc hạ sơ ý, chỉ là vì nơi này không có người khác, cho nên…Xin Vi hương chủ đừng trách.”
Ung Chính nhắm mắt lại: “Vi hương chủ, Vi hương chủ, cái tên này rốt cục đang làm trò gì? Chẳng lẽ dâm loạn cung đình chưa đủ hay sao, còn muốn cấu kết với phản tặc nữa.”
“Ngươi…” Ung Chính hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, “Ngươi rốt cục có chuyện gì?” Giờ phút này hiển nhiên không phải là thời điểm để hỏi kĩ chuyện “hương chủ” kia, cho nên hắn đành tiếp tục “nhẫn”.
“Là như vậy, hương chủ…Khụ…” Tiền lão bản nhìn xung quanh một lát, sau đó kéo Ung Chính vào phòng, ánh mắt liếc về phía con lợn béo.
Ung Chính trong lòng giật mình, chẳng lẽ con lợn này có điểm kỳ quái? Ý nghĩ này vừa nảy ra, không ngờ quả đúng như thế. Tiền lão bản tiến đến gần con lợn, lật nó một cái, bụng lợn liền quay lên trời. Ung Chính tinh mắt phát giác da trên bụng con lợn này được dán một lớp da giả, lập tức trái tim đập dồn dập.
Tiền lão bản kéo lớp da giả xuống, thò tay vào trong bụng heo mò ngoắng một lúc.
Ung Chính kinh hãi, suýt nữa kêu thành tiếng khi nhìn thấy Tiền lão bản bế một người ra. Hắn nhìn kĩ, chỉ thấy người đó là một cô gái chừng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người gầy bé, cho nên dễ dàng bị đặt trong bụng heo.
Mọi chuyện xảy ra không nằm trong tưởng tượng, thật sự khiến Ung Chính khó có thể tiếp nhận. Một lần nữa, hắn cảm thấy sắp bị cái thế giới kỳ quái này bức điên rồi.
Dùng hết sức để ngăn cản nỗi kinh hoàng trong lòng, hắn cố ra vẻ bình tĩnh chỉ vào cô gái kia: “Này…Đây là chuyện gì?” Chẳng lẽ vị “Vi hương chủ” này trời sinh háo sắc, con gái trong cung còn chưa đủ để hắn dâm loạn, cho nên đòi bọn phản tặc bên ngoài cống nộp mĩ nữ sao?
Ý niệm này vừa nảy sinh, Ung Chính nhịn không được mà rùng mình một cái.
Tiền lão bản nhìn khắp phòng, cuối cùng ôm cô gái kia đặt lên giường, lại kéo chăn trùm kín nàng, sau đó mới quay lại nói với Ung Chính: “Hôm qua Từ Thiên Xuyên Từ tam ca bị người ta bắt đi, Vi Hương chủ dẫn các vị huynh đệ hai lần tới Dương Liễu Hồ Đồng nói lý, thuộc hạ bèn đi nghe ngóng tin tức. Thuộc hạ vốn chỉ muốn biết người trong Mộc vương phủ ngoài ở Dương Liễu Hồ Đồng ra còn nơi trú nào khác không, Từ tam ca có phải bị giam ở nơi đó không rồi mới thực sự động thủ. Nghe ngóng một phen, hà, người của Mộc vương phủ tới kinh thành không phải là ít, đều nằm dưới sự chỉ huy của tiểu công gia Mộc gia. Nhưng lúc thuộc hạ tới nơi đó điều tra, phát hiện bọn họ đều không có nhà, trong nhà chỉ có tiểu quận chúa, vì thế mới lợi dụng cơ hội tốt này bắt nàng tới đây.”
Mỗi một câu một chữ đều khiến người ta không rét mà run. Tiền lão bản đứng một bên thao thao bất tuyệt tường thuật chi tiết, mà Ung Chính đế, tuy rằng bên ngoài không lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Quả nhiên…Mộc vương phủ, chẳng lẽ là hậu nhân của Mộc Thiên Ba? Thì ra, thân thể này quả nhiên là phản tặc, không biết vì sao lại có tranh chấp với người của Mộc vương phủ, cho nên đám người trong bang của hắn mới bắt tiểu quận chúa tới đây.
Ung Chính nhìn lướt qua cô gái đang ngủ trên giường, nói: “Vậy…Các ngươi vì sao lại đưa nàng tới đây?” Tiền lão bản thấy hắn không tức giận, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, mỉm cười đáp: “Giấu trong cung đương nhiên là nơi chắc chắn nhất trên đời, cao thủ của Mộc vương phủ có nhiều hơn cũng không địch nổi thị vệ đại nội. Tiểu quận chúa ở trong hoàng cung, đừng nói bọn họ không ngờ tới, không tìm ra, mà cho dù có biết cũng làm sao đủ sức xông vào hoàng cung cứu người? Mà nói lại thì tiểu quận chúa tuy còn nhỏ tuổi nhưng vẫn là con gái, ở chung với mấy người đàn ông thối tha như bọn ta về thanh danh cũng không khỏi có chỗ quan ngại, chứ ở chung với Vi Hương chủ thì không hề gì, bởi vậy nên…”
Ung Chính thấy hắn muốn nói lại thôi, chỉ nhìn mình, trong lòng liền giận dữ: “Té ra ngươi nói ta là thái giám, vì thế giao tiểu quận chúa cho ta canh giữa thì không ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ta…” Mà nghĩ đến đây, hắn lại hơi hơi ngạc nhiên: chẳng lẽ đám phản tặc không biết tên này không phải là thái giám thực?
Tiền lão bản thấy hắn không tỏ ra hờn giận gì, nghĩ rằng hắn đã hiểu rõ, cho nên khéo léo đổi đề tài, lại lấy lòng nói một câu: “Các huynh đệ làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, nhưng Thanh Mộc đường chúng ta, ai không biết Vi Hương chủ mánh khóe hơn người, không gì không làm được, cho nên mới đem vị cành vàng lá ngọc này giao cho Hương chủ…” Hắn biết “Vi Tiểu Bảo” thích nhất là nghe người khác tâng bốc mình, vì thế miệng ngọt như bôi mật. Hắn nào có ngờ đâu, cái vị trước mặt kia chỉ có bề ngoài của Vi Tiểu Bảo thôi, còn tâm trí bên trong vô cùng tỉnh táo lạnh lùng, cho dù hắn có nói một vạn lời hay cũng vô dụng.
Ung Chính thoáng nhíu mày, mặc cho hắn nói xong mới hỏi lại: “Làm như vậy, ta…chúng ta chẳng phải sẽ kết thù với Mộc vương phủ sao?”
Tiền lão bản lại nói: “Hương chủ yên tâm, Mộc vương phủ bọn họ tuy lợi hại, nhưng Thiên Địa hội chúng ta thua kém sao? Huống chi tuy rằng hiện tại Tổng đà chủ không có trong kinh nhưng ngài ấy cũng sắp trở lại. Sau này chỉ cần Hương chủ thả người ra, họ thả Từ đại ca về thì mọi chuyện sẽ êm xuôi. Hơn nữa, lần này Mộc vương phủ cũng không có thì giờ phân tán lực lượng đối phó với chúng ta.”
Ung Chính trong lòng giật mình: “Thiên địa hội? Ngô Tam Quế, Ngô Ứng Hùng…Aizz, không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày có thể nhìn thấy cảnh này…”
Nhưng ngoài miệng chỉ chậm rãi hỏi: “Vì sao?”
Tiền lão bản nói: “Đơn giản vì con trai Ngô Tam Quế là Ngô Ứng Hùng lần này vào kinh. Ngô Tam Quế kia là tên Hán gian đã hại chết Mộc Thiên Ba, cho nên Mộc tiểu công gia lần này mang theo quân chính là muốn báo thù.”
Ung Chính nói: “Thì ra là thế. Vậy vị tiểu quận chúa này cần ở trong cung bao lâu?” Hiện giờ hắn còn đang gặp rắc rối với thân phận mới này, bảo vệ tính mạng của chính mình còn khó. Vậy mà bọn phản tặc còn vô duyên vô cớ lại đẩy cho hắn một tiểu nha đầu, có khác gì một củ khoai lang nóng phỏng tay. Nghĩ như vậy, sát ý liền dâng lên trong lòng Ung Chính.
Tiền lão bản nói: “Một thời gian nữa chúng ta lại đàm phán với Mộc vương phủ, chỉ cần bọn họ trả Từ đại ca về, chúng ta sẽ trả quận chúa. Còn bây giờ, thực sự phải làm phiền Vi Hương chủ.” Sau đó, hắn liếc mắt lên người trên giường, nói thêm: “Tiểu quận chúa võ công thấp kém, cho nên thuộc hạ chỉ điểm một số huyệt nhỏ của nàng, lát nữa nhất định sẽ tỉnh.”
Ung Chính thản nhiên “ừ” một tiếng.
Tiền lão bản dặn dò xong, liền rời khỏi phòng. Mà Ung Chính thì trong lòng không ngừng tính toán, cuối cùng quay đầu đi đến bên giường, nhìn thoáng qua cô gái đang hôn mê kia rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, không khỏi thở dài.
Kiếp trước, khi hắn ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn, chán ghét nhất chính là đám phản tặc luôn miệng “Phản thanh phục minh” này, hận không thể một đao chém chết hết bọn chúng. Hiện giờ, không biết là do phạm phải sai lầm gì, lại nhập vào một tên phản tặc, hơn nữa còn là thủ lĩnh phản tặc.
Quả nhiên là tạo hóa trêu ngươi.
Nhưng bây giờ bảo hắn phải làm gì? Chẳng lẽ đi tố cáo chính mình, hoặc là tự sát? Đùa sao, đến con kiến còn ham sống chứ đừng nói là người.
Lại nhìn tiểu quận chúa trong chốc lát, lòng Ung Chính lo lắng vạn phần. Hắn nghĩ một lát, lập tức kéo màn giường xuống che khuất bên trong, xoay người định đi ra khỏi phòng. Mới bước được hai bước, bỗng nhiên nhìn thấy con lợn trên mặt đất kia.
Vô thức sờ lên hông, nhớ tới lúc ở trong cung của Kiến Ninh công chúa, thời điểm nhìn thấy chủy thủ trong tay người nọ…Người nọ tươi cười kỳ quái, khiến cho Ung Chính đế trong nháy mắt hoảng hốt.
Vì vậy, Ung Chính liền mở cửa kêu to: “Tiểu Kì Tử”.
Tiểu Kì Tử đang đứng bên ngoài liền tiến vào, cung kính nói: “Công công có gì sai bảo?”
Tuy rằng không ngừng mặc niệm nhắc nhở bản thân, nhưng nghe xưng hô “công công” này, hắn vẫn không quen được. Ung Chính đế cố gắng nhịn xuống, nói: “Ngươi đến Ngự thiện phòng mang một bếp lò tới đây, thuận tiện mang theo một con dao sắc bén. Tối nay ta muốn ăn còn heo Phục Linh Hoa Điêu này.”
Tiểu Kì Tử nghe xong, lập tức ngoan ngoãn quay người đi ra khỏi phòng.
Ung Chính cúi đầu nhìn con “heo Phục Linh Hoa Điêu” dưới chân mình, nghĩ đến lời lúc nãy thái giám nói “Không thể để thái hậu và hoàng thượng ăn đồ ăn kỳ lạ”, hắn âm thầm cười khổ nghĩ: “Ít nhất lúc đến nơi này cũng có ưu đãi, có thể ăn những thứ mà kiếp trước không có cơ hội ăn.”
Buổi chiều, lúc nướng con heo Phục Linh Hoa Điêu, quả nhiên thịt heo còn tươi nguyên, nướng trên lửa còn chảy ra mỡ. Tiền lão bản này quả thực không nói khoác, món này quả thực ngon vô cùng.
Sau khi ăn xong, hắn liền sai Tiểu Kì Tử thu dọn mọi thứ, còn bản thân liền quay trở lại giường, vén mành lên rồi chui nhanh vào trong.
Giờ phút này tâm tình hắn đang vô cùng thỏa mãn, cho nên mới chú ý đến tiểu quận chúa đang nằm trên giường. Dung mạo của nàng quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần.
Ung Chính nhìn một lúc, sau đó mí mắt của tiểu quận chúa động đậy. Hắn nhíu mày: “Ngươi tỉnh?”
Cô gái trên giường rốt cục chậm rãi mở mắt, mà lúc nàng nhìn thấy Ung Chính, bỗng nhiên vui vẻ hỏi: “Là ngươi ư?”
Ung Chính ngẩn người: “Cái gì? Ngươi nhận ra ta?” Từ sau khi hắn tỉnh lại, nơi nơi chốn chốn đề phòng, chỉ riêng với tiểu cô nương này mới khiến cho hắn buông lỏng lí trí.
Đó là bởi vì hiện tại tiểu quận chúa đang nằm trong tay hắn, sống chết của nàng phụ thuộc vào quyết định của hắn. Hắn không phải là phản tặc kia, cho nên tất nhiên không quan tâm đến chuyện giữa Thiên Địa hội và Mộc vương phủ. Cho nên, nếu giết cô gái này, Thiên Địa hội tất nhiên không có cách nào giải thích với Mộc vương phủ, hai đám người đó sẽ đánh nhau, vừa vặn trùng với ý muốn của hắn.
Sở dĩ Ung Chính còn giữ lại mạng của tiểu quận chúa, chẳng qua chỉ là tạm thời muốn bình tĩnh nhìn xem mọi chuyện thôi, có lẽ…còn có thể tìm cách lợi dụng cô gái này.
Tiểu quận chúa trừng mắt nhìn, nói: “Ngươi không nhớ ta sao? Lúc ta lên kinh chúng ta đã gặp trên đường, ngươi còn đi cùng cái tên Mao…Mao Thập Bát. Ngươi còn nói năng lỗ mãng với sư tỷ của ta, khiến cho Lưu sư huynh mất hứng mà…” Thời điểm nàng nói tới đây, bỗng nhiên cả kinh: “A, ta sao lại nói chuyện này với ngươi? Đúng rồi, tại sao ta lại ở đây? Chẳng lẽ ngươi là đồng bọn với đám người bắt ta sao?”
Ung Chính tự nhiên không biết những chuyện nàng đang nói, cái gì sư tỷ, cái gì Lưu sư huynh, một chút hắn cũng không biết. Cho nên, hắn đơn giản chờ nàng nói xong mới trả lời: “Mộc vương phủ các ngươi đắc tội với Thiên Địa hội…của ta, ta cũng không còn lựa chọn khác.”
Tiểu quận chúa cả kinh: “Chẳng lẽ ngươi cũng là người của Thiên Địa hội?”
Ung Chính tất nhiên không tình nguyện thừa nhận điều này, vì thế lập tức nhíu mày nói: “Ta? Ta không phải, chỉ là giúp người thôi.”
Tiểu quận chúa mở to mắt, khờ dại nói: “Ngươi không phải thì tốt rồi, ngươi giúp người nào vậy? Là người của Thiên Địa hội sao? Ngươi không cần giúp bọn hắn, thả ta về được không? Đại ca của ta nhất định là đang lo lắng đi tìm ta.”
Ung Chính làm sao có thể nghe lời nàng. Hắn lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Làm sao có chuyện đơn giản như vậy?”
Tiểu quận chúa nghe giọng hắn, vội nói: “Ngươi không phải người xấu, ta xin ngươi, ngươi mở lòng từ bi, thả ta được không?”
Ung Chính không kiên nhẫn nghe tiếp, liền nói: “Ta cũng muốn…Nhưng mà nơi này quá nguy hiểm, ngay cả ta cũng khó giữ mạng, cho nên, nếu ngươi muốn sống, tốt nhất là im lặng một chút…Nếu ngươi kêu lên, để cho người xấu nghe được, ngươi nhất định sẽ mất mạng. Đến lúc đó ta có muốn cũng không cứu nổi ngươi.”
Tiểu quận chúa ngây thơ, bị hắn đe dọa vài câu, lập tức không dàm kèo nhèo nữa, chỉ nói: “Ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi có thể nhờ người báo cho đại ca ta biết không, nói cho hắn biết ta đang ở đây, đại ca ta nhất định sẽ đến cứu…Nơi này toàn người xấu, ta hứa nhất định sẽ bảo đại ca cứu cả ngươi nữa.”
Ung Chính nghe lời nói của tiểu quận chúa, trong lòng dao động thầm nghĩ: “Nơi này là hoàng cung, mà ta lại là thái giám, hơn nữa còn là phản tặc, còn dâm loạn với công chúa…Nếu như chuyện này bại lộ, khẳng định chỉ có đường chết, nhưng nếu rời khỏi đây…”
Hắn thoáng trầm ngâm rồi nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý. Được rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ kĩ, sau khi nghĩ thông suốt rồi sẽ nhờ người báo với đại ca ngươi, được không?”
Hắn nếu có thể, tất nhiên sẽ tự bỏ trốn, cần gì có người cứu? Hừ, thân là cửu ngũ chí tôn, hắn tự nhiên biết hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt đến mức nào? Muốn vào đây cứu người, chờ ngươi mọc cánh đã. Nếu nói cứu là có thể cứu, vậy thì Tiền lão bản cũng không cần tốn công tốn sức mang ngươi vào đây.
Ung Chính chẳng qua chỉ là nói có lệ với tiểu quận chúa để nàng không làm loạn mà thôi.
Mà quả nhiên Ung Chính đế diễn rất tài, tiểu quận chúa hoàn toàn tin tưởng hắn, cũng không dám kêu to tiếng nữa.
Sau đó, tiểu quận chúa lại nhờ hắn giải huyệt cho mình. Ung Chính chỉ nói bản thân không biết võ công, tiểu quận chúa liền thông cảm.
Ung Chính lừa gạt tiểu quận chúa xong, liền đi ra ngoài gọi Tiểu Kì Tử.
Ung Chính nói: “Công chúa cho ngươi đến hầu hạ ta?”
Tiểu Kì Tử nói: “Vâng, Quế công công.”
Ung Chính lại nói: “Ừ…Ngươi đi theo công chúa bao lâu rồi?”
Tiểu Kì Tử nói: “Nô tài sáu tuổi đã tiến cung, mười một tuổi được đưa đến hầu hạ công chúa, hiện tại đã được bốn năm.”
Ung Chính gật gật đầu, nói: “Tuổi của ngươi và…ta không cách biệt nhiều.”
Tiểu Kì Tử nói: “Nô tài làm sao dám so sánh với Quế công công?”
Ung Chính cười cười, liếc hắn một cái, thấy tên tiểu thái giám này trời sinh dáng người thanh tú, đầu óc cũng thông minh. Vì thế, hắn liền chậm rãi nói: “Ta như thế này rất giỏi sao?”
Tiểu Kì Tử nghe hắn nói vậy, liền đáp: “Quế công công đương nhiên rất giỏi, tuổi còn nhỏ đã được làm Tổng quản Thượng Thiên giám. Hơn nữa, ngài còn tương trợ bệ hạ bắt sống Ngao Bái, lập được công lớn…Cũng là tâm phúc của Hoàng thượng và thái hậu…”
Ung Chính trong lòng âm thầm thở dài: “Thân thể này đâu chỉ là tâm phúc của hoàng thượng và thái hậu, hắn còn là tâm phúc của công chúa nữa đó.” Nghĩ như vậy, Ung Chính lại nhịn không được mà cau mày chán ghét, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, tên tiểu thái giám này cũng có một chút tài năng, lại có thể tương trợ Khang Hy diệt trừ Ngao Bái…Chỉ là, sao hắn không nhớ rõ bên cạnh Khang Hy đế có một người tên là Tiểu Quế Tử a…
Nghĩ một lát, Ung Chính lại hỏi tiếp: “Những chuyện này đều là quá khứ rồi…Đúng rồi, ta có quái bệnh, không muốn người lạ tiến vào phòng ta. Ngươi tuy rằng ở đây hầu hạ ta, nhưng…”
Tiểu Kì Tử vô cùng thông minh hiểu ý, lập tức nói: “Nô tài sẽ không tự tiện đi vào phòng của công công, xin công công cứ yên tâm.”
Ung Chính vừa lòng gật đầu. Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng người nói: “Quế công công đang ở trong phòng sao?’
Ung Chính liền nói: “Người đang tới là ai?” Tiểu Kì Tử đáp: “Để nô tài đi xem.”
Nhưng mà lúc này, tiếng “Vi hương chủ” lọt vào tai, khiến Ung Chính sợ tới ngây người, mắt mở trừng trừng nhìn Tiền lão bản, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi vừa mới gọi ta là gì?”
Tiền lão bản ngẩn ra, thấy hắn khiếp sợ như vậy, tỏ ra tỉnh ngộ, vội vàng cười lấy lòng: “Là thuộc hạ sơ ý, chỉ là vì nơi này không có người khác, cho nên…Xin Vi hương chủ đừng trách.”
Ung Chính nhắm mắt lại: “Vi hương chủ, Vi hương chủ, cái tên này rốt cục đang làm trò gì? Chẳng lẽ dâm loạn cung đình chưa đủ hay sao, còn muốn cấu kết với phản tặc nữa.”
“Ngươi…” Ung Chính hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, “Ngươi rốt cục có chuyện gì?” Giờ phút này hiển nhiên không phải là thời điểm để hỏi kĩ chuyện “hương chủ” kia, cho nên hắn đành tiếp tục “nhẫn”.
“Là như vậy, hương chủ…Khụ…” Tiền lão bản nhìn xung quanh một lát, sau đó kéo Ung Chính vào phòng, ánh mắt liếc về phía con lợn béo.
Ung Chính trong lòng giật mình, chẳng lẽ con lợn này có điểm kỳ quái? Ý nghĩ này vừa nảy ra, không ngờ quả đúng như thế. Tiền lão bản tiến đến gần con lợn, lật nó một cái, bụng lợn liền quay lên trời. Ung Chính tinh mắt phát giác da trên bụng con lợn này được dán một lớp da giả, lập tức trái tim đập dồn dập.
Tiền lão bản kéo lớp da giả xuống, thò tay vào trong bụng heo mò ngoắng một lúc.
Ung Chính kinh hãi, suýt nữa kêu thành tiếng khi nhìn thấy Tiền lão bản bế một người ra. Hắn nhìn kĩ, chỉ thấy người đó là một cô gái chừng mười bốn mười lăm tuổi, dáng người gầy bé, cho nên dễ dàng bị đặt trong bụng heo.
Mọi chuyện xảy ra không nằm trong tưởng tượng, thật sự khiến Ung Chính khó có thể tiếp nhận. Một lần nữa, hắn cảm thấy sắp bị cái thế giới kỳ quái này bức điên rồi.
Dùng hết sức để ngăn cản nỗi kinh hoàng trong lòng, hắn cố ra vẻ bình tĩnh chỉ vào cô gái kia: “Này…Đây là chuyện gì?” Chẳng lẽ vị “Vi hương chủ” này trời sinh háo sắc, con gái trong cung còn chưa đủ để hắn dâm loạn, cho nên đòi bọn phản tặc bên ngoài cống nộp mĩ nữ sao?
Ý niệm này vừa nảy sinh, Ung Chính nhịn không được mà rùng mình một cái.
Tiền lão bản nhìn khắp phòng, cuối cùng ôm cô gái kia đặt lên giường, lại kéo chăn trùm kín nàng, sau đó mới quay lại nói với Ung Chính: “Hôm qua Từ Thiên Xuyên Từ tam ca bị người ta bắt đi, Vi Hương chủ dẫn các vị huynh đệ hai lần tới Dương Liễu Hồ Đồng nói lý, thuộc hạ bèn đi nghe ngóng tin tức. Thuộc hạ vốn chỉ muốn biết người trong Mộc vương phủ ngoài ở Dương Liễu Hồ Đồng ra còn nơi trú nào khác không, Từ tam ca có phải bị giam ở nơi đó không rồi mới thực sự động thủ. Nghe ngóng một phen, hà, người của Mộc vương phủ tới kinh thành không phải là ít, đều nằm dưới sự chỉ huy của tiểu công gia Mộc gia. Nhưng lúc thuộc hạ tới nơi đó điều tra, phát hiện bọn họ đều không có nhà, trong nhà chỉ có tiểu quận chúa, vì thế mới lợi dụng cơ hội tốt này bắt nàng tới đây.”
Mỗi một câu một chữ đều khiến người ta không rét mà run. Tiền lão bản đứng một bên thao thao bất tuyệt tường thuật chi tiết, mà Ung Chính đế, tuy rằng bên ngoài không lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Quả nhiên…Mộc vương phủ, chẳng lẽ là hậu nhân của Mộc Thiên Ba? Thì ra, thân thể này quả nhiên là phản tặc, không biết vì sao lại có tranh chấp với người của Mộc vương phủ, cho nên đám người trong bang của hắn mới bắt tiểu quận chúa tới đây.
Ung Chính nhìn lướt qua cô gái đang ngủ trên giường, nói: “Vậy…Các ngươi vì sao lại đưa nàng tới đây?” Tiền lão bản thấy hắn không tức giận, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, mỉm cười đáp: “Giấu trong cung đương nhiên là nơi chắc chắn nhất trên đời, cao thủ của Mộc vương phủ có nhiều hơn cũng không địch nổi thị vệ đại nội. Tiểu quận chúa ở trong hoàng cung, đừng nói bọn họ không ngờ tới, không tìm ra, mà cho dù có biết cũng làm sao đủ sức xông vào hoàng cung cứu người? Mà nói lại thì tiểu quận chúa tuy còn nhỏ tuổi nhưng vẫn là con gái, ở chung với mấy người đàn ông thối tha như bọn ta về thanh danh cũng không khỏi có chỗ quan ngại, chứ ở chung với Vi Hương chủ thì không hề gì, bởi vậy nên…”
Ung Chính thấy hắn muốn nói lại thôi, chỉ nhìn mình, trong lòng liền giận dữ: “Té ra ngươi nói ta là thái giám, vì thế giao tiểu quận chúa cho ta canh giữa thì không ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ta…” Mà nghĩ đến đây, hắn lại hơi hơi ngạc nhiên: chẳng lẽ đám phản tặc không biết tên này không phải là thái giám thực?
Tiền lão bản thấy hắn không tỏ ra hờn giận gì, nghĩ rằng hắn đã hiểu rõ, cho nên khéo léo đổi đề tài, lại lấy lòng nói một câu: “Các huynh đệ làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, nhưng Thanh Mộc đường chúng ta, ai không biết Vi Hương chủ mánh khóe hơn người, không gì không làm được, cho nên mới đem vị cành vàng lá ngọc này giao cho Hương chủ…” Hắn biết “Vi Tiểu Bảo” thích nhất là nghe người khác tâng bốc mình, vì thế miệng ngọt như bôi mật. Hắn nào có ngờ đâu, cái vị trước mặt kia chỉ có bề ngoài của Vi Tiểu Bảo thôi, còn tâm trí bên trong vô cùng tỉnh táo lạnh lùng, cho dù hắn có nói một vạn lời hay cũng vô dụng.
Ung Chính thoáng nhíu mày, mặc cho hắn nói xong mới hỏi lại: “Làm như vậy, ta…chúng ta chẳng phải sẽ kết thù với Mộc vương phủ sao?”
Tiền lão bản lại nói: “Hương chủ yên tâm, Mộc vương phủ bọn họ tuy lợi hại, nhưng Thiên Địa hội chúng ta thua kém sao? Huống chi tuy rằng hiện tại Tổng đà chủ không có trong kinh nhưng ngài ấy cũng sắp trở lại. Sau này chỉ cần Hương chủ thả người ra, họ thả Từ đại ca về thì mọi chuyện sẽ êm xuôi. Hơn nữa, lần này Mộc vương phủ cũng không có thì giờ phân tán lực lượng đối phó với chúng ta.”
Ung Chính trong lòng giật mình: “Thiên địa hội? Ngô Tam Quế, Ngô Ứng Hùng…Aizz, không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày có thể nhìn thấy cảnh này…”
Nhưng ngoài miệng chỉ chậm rãi hỏi: “Vì sao?”
Tiền lão bản nói: “Đơn giản vì con trai Ngô Tam Quế là Ngô Ứng Hùng lần này vào kinh. Ngô Tam Quế kia là tên Hán gian đã hại chết Mộc Thiên Ba, cho nên Mộc tiểu công gia lần này mang theo quân chính là muốn báo thù.”
Ung Chính nói: “Thì ra là thế. Vậy vị tiểu quận chúa này cần ở trong cung bao lâu?” Hiện giờ hắn còn đang gặp rắc rối với thân phận mới này, bảo vệ tính mạng của chính mình còn khó. Vậy mà bọn phản tặc còn vô duyên vô cớ lại đẩy cho hắn một tiểu nha đầu, có khác gì một củ khoai lang nóng phỏng tay. Nghĩ như vậy, sát ý liền dâng lên trong lòng Ung Chính.
Tiền lão bản nói: “Một thời gian nữa chúng ta lại đàm phán với Mộc vương phủ, chỉ cần bọn họ trả Từ đại ca về, chúng ta sẽ trả quận chúa. Còn bây giờ, thực sự phải làm phiền Vi Hương chủ.” Sau đó, hắn liếc mắt lên người trên giường, nói thêm: “Tiểu quận chúa võ công thấp kém, cho nên thuộc hạ chỉ điểm một số huyệt nhỏ của nàng, lát nữa nhất định sẽ tỉnh.”
Ung Chính thản nhiên “ừ” một tiếng.
Tiền lão bản dặn dò xong, liền rời khỏi phòng. Mà Ung Chính thì trong lòng không ngừng tính toán, cuối cùng quay đầu đi đến bên giường, nhìn thoáng qua cô gái đang hôn mê kia rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, không khỏi thở dài.
Kiếp trước, khi hắn ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn, chán ghét nhất chính là đám phản tặc luôn miệng “Phản thanh phục minh” này, hận không thể một đao chém chết hết bọn chúng. Hiện giờ, không biết là do phạm phải sai lầm gì, lại nhập vào một tên phản tặc, hơn nữa còn là thủ lĩnh phản tặc.
Quả nhiên là tạo hóa trêu ngươi.
Nhưng bây giờ bảo hắn phải làm gì? Chẳng lẽ đi tố cáo chính mình, hoặc là tự sát? Đùa sao, đến con kiến còn ham sống chứ đừng nói là người.
Lại nhìn tiểu quận chúa trong chốc lát, lòng Ung Chính lo lắng vạn phần. Hắn nghĩ một lát, lập tức kéo màn giường xuống che khuất bên trong, xoay người định đi ra khỏi phòng. Mới bước được hai bước, bỗng nhiên nhìn thấy con lợn trên mặt đất kia.
Vô thức sờ lên hông, nhớ tới lúc ở trong cung của Kiến Ninh công chúa, thời điểm nhìn thấy chủy thủ trong tay người nọ…Người nọ tươi cười kỳ quái, khiến cho Ung Chính đế trong nháy mắt hoảng hốt.
Vì vậy, Ung Chính liền mở cửa kêu to: “Tiểu Kì Tử”.
Tiểu Kì Tử đang đứng bên ngoài liền tiến vào, cung kính nói: “Công công có gì sai bảo?”
Tuy rằng không ngừng mặc niệm nhắc nhở bản thân, nhưng nghe xưng hô “công công” này, hắn vẫn không quen được. Ung Chính đế cố gắng nhịn xuống, nói: “Ngươi đến Ngự thiện phòng mang một bếp lò tới đây, thuận tiện mang theo một con dao sắc bén. Tối nay ta muốn ăn còn heo Phục Linh Hoa Điêu này.”
Tiểu Kì Tử nghe xong, lập tức ngoan ngoãn quay người đi ra khỏi phòng.
Ung Chính cúi đầu nhìn con “heo Phục Linh Hoa Điêu” dưới chân mình, nghĩ đến lời lúc nãy thái giám nói “Không thể để thái hậu và hoàng thượng ăn đồ ăn kỳ lạ”, hắn âm thầm cười khổ nghĩ: “Ít nhất lúc đến nơi này cũng có ưu đãi, có thể ăn những thứ mà kiếp trước không có cơ hội ăn.”
Buổi chiều, lúc nướng con heo Phục Linh Hoa Điêu, quả nhiên thịt heo còn tươi nguyên, nướng trên lửa còn chảy ra mỡ. Tiền lão bản này quả thực không nói khoác, món này quả thực ngon vô cùng.
Sau khi ăn xong, hắn liền sai Tiểu Kì Tử thu dọn mọi thứ, còn bản thân liền quay trở lại giường, vén mành lên rồi chui nhanh vào trong.
Giờ phút này tâm tình hắn đang vô cùng thỏa mãn, cho nên mới chú ý đến tiểu quận chúa đang nằm trên giường. Dung mạo của nàng quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần.
Ung Chính nhìn một lúc, sau đó mí mắt của tiểu quận chúa động đậy. Hắn nhíu mày: “Ngươi tỉnh?”
Cô gái trên giường rốt cục chậm rãi mở mắt, mà lúc nàng nhìn thấy Ung Chính, bỗng nhiên vui vẻ hỏi: “Là ngươi ư?”
Ung Chính ngẩn người: “Cái gì? Ngươi nhận ra ta?” Từ sau khi hắn tỉnh lại, nơi nơi chốn chốn đề phòng, chỉ riêng với tiểu cô nương này mới khiến cho hắn buông lỏng lí trí.
Đó là bởi vì hiện tại tiểu quận chúa đang nằm trong tay hắn, sống chết của nàng phụ thuộc vào quyết định của hắn. Hắn không phải là phản tặc kia, cho nên tất nhiên không quan tâm đến chuyện giữa Thiên Địa hội và Mộc vương phủ. Cho nên, nếu giết cô gái này, Thiên Địa hội tất nhiên không có cách nào giải thích với Mộc vương phủ, hai đám người đó sẽ đánh nhau, vừa vặn trùng với ý muốn của hắn.
Sở dĩ Ung Chính còn giữ lại mạng của tiểu quận chúa, chẳng qua chỉ là tạm thời muốn bình tĩnh nhìn xem mọi chuyện thôi, có lẽ…còn có thể tìm cách lợi dụng cô gái này.
Tiểu quận chúa trừng mắt nhìn, nói: “Ngươi không nhớ ta sao? Lúc ta lên kinh chúng ta đã gặp trên đường, ngươi còn đi cùng cái tên Mao…Mao Thập Bát. Ngươi còn nói năng lỗ mãng với sư tỷ của ta, khiến cho Lưu sư huynh mất hứng mà…” Thời điểm nàng nói tới đây, bỗng nhiên cả kinh: “A, ta sao lại nói chuyện này với ngươi? Đúng rồi, tại sao ta lại ở đây? Chẳng lẽ ngươi là đồng bọn với đám người bắt ta sao?”
Ung Chính tự nhiên không biết những chuyện nàng đang nói, cái gì sư tỷ, cái gì Lưu sư huynh, một chút hắn cũng không biết. Cho nên, hắn đơn giản chờ nàng nói xong mới trả lời: “Mộc vương phủ các ngươi đắc tội với Thiên Địa hội…của ta, ta cũng không còn lựa chọn khác.”
Tiểu quận chúa cả kinh: “Chẳng lẽ ngươi cũng là người của Thiên Địa hội?”
Ung Chính tất nhiên không tình nguyện thừa nhận điều này, vì thế lập tức nhíu mày nói: “Ta? Ta không phải, chỉ là giúp người thôi.”
Tiểu quận chúa mở to mắt, khờ dại nói: “Ngươi không phải thì tốt rồi, ngươi giúp người nào vậy? Là người của Thiên Địa hội sao? Ngươi không cần giúp bọn hắn, thả ta về được không? Đại ca của ta nhất định là đang lo lắng đi tìm ta.”
Ung Chính làm sao có thể nghe lời nàng. Hắn lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Làm sao có chuyện đơn giản như vậy?”
Tiểu quận chúa nghe giọng hắn, vội nói: “Ngươi không phải người xấu, ta xin ngươi, ngươi mở lòng từ bi, thả ta được không?”
Ung Chính không kiên nhẫn nghe tiếp, liền nói: “Ta cũng muốn…Nhưng mà nơi này quá nguy hiểm, ngay cả ta cũng khó giữ mạng, cho nên, nếu ngươi muốn sống, tốt nhất là im lặng một chút…Nếu ngươi kêu lên, để cho người xấu nghe được, ngươi nhất định sẽ mất mạng. Đến lúc đó ta có muốn cũng không cứu nổi ngươi.”
Tiểu quận chúa ngây thơ, bị hắn đe dọa vài câu, lập tức không dàm kèo nhèo nữa, chỉ nói: “Ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi có thể nhờ người báo cho đại ca ta biết không, nói cho hắn biết ta đang ở đây, đại ca ta nhất định sẽ đến cứu…Nơi này toàn người xấu, ta hứa nhất định sẽ bảo đại ca cứu cả ngươi nữa.”
Ung Chính nghe lời nói của tiểu quận chúa, trong lòng dao động thầm nghĩ: “Nơi này là hoàng cung, mà ta lại là thái giám, hơn nữa còn là phản tặc, còn dâm loạn với công chúa…Nếu như chuyện này bại lộ, khẳng định chỉ có đường chết, nhưng nếu rời khỏi đây…”
Hắn thoáng trầm ngâm rồi nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý. Được rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ kĩ, sau khi nghĩ thông suốt rồi sẽ nhờ người báo với đại ca ngươi, được không?”
Hắn nếu có thể, tất nhiên sẽ tự bỏ trốn, cần gì có người cứu? Hừ, thân là cửu ngũ chí tôn, hắn tự nhiên biết hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt đến mức nào? Muốn vào đây cứu người, chờ ngươi mọc cánh đã. Nếu nói cứu là có thể cứu, vậy thì Tiền lão bản cũng không cần tốn công tốn sức mang ngươi vào đây.
Ung Chính chẳng qua chỉ là nói có lệ với tiểu quận chúa để nàng không làm loạn mà thôi.
Mà quả nhiên Ung Chính đế diễn rất tài, tiểu quận chúa hoàn toàn tin tưởng hắn, cũng không dám kêu to tiếng nữa.
Sau đó, tiểu quận chúa lại nhờ hắn giải huyệt cho mình. Ung Chính chỉ nói bản thân không biết võ công, tiểu quận chúa liền thông cảm.
Ung Chính lừa gạt tiểu quận chúa xong, liền đi ra ngoài gọi Tiểu Kì Tử.
Ung Chính nói: “Công chúa cho ngươi đến hầu hạ ta?”
Tiểu Kì Tử nói: “Vâng, Quế công công.”
Ung Chính lại nói: “Ừ…Ngươi đi theo công chúa bao lâu rồi?”
Tiểu Kì Tử nói: “Nô tài sáu tuổi đã tiến cung, mười một tuổi được đưa đến hầu hạ công chúa, hiện tại đã được bốn năm.”
Ung Chính gật gật đầu, nói: “Tuổi của ngươi và…ta không cách biệt nhiều.”
Tiểu Kì Tử nói: “Nô tài làm sao dám so sánh với Quế công công?”
Ung Chính cười cười, liếc hắn một cái, thấy tên tiểu thái giám này trời sinh dáng người thanh tú, đầu óc cũng thông minh. Vì thế, hắn liền chậm rãi nói: “Ta như thế này rất giỏi sao?”
Tiểu Kì Tử nghe hắn nói vậy, liền đáp: “Quế công công đương nhiên rất giỏi, tuổi còn nhỏ đã được làm Tổng quản Thượng Thiên giám. Hơn nữa, ngài còn tương trợ bệ hạ bắt sống Ngao Bái, lập được công lớn…Cũng là tâm phúc của Hoàng thượng và thái hậu…”
Ung Chính trong lòng âm thầm thở dài: “Thân thể này đâu chỉ là tâm phúc của hoàng thượng và thái hậu, hắn còn là tâm phúc của công chúa nữa đó.” Nghĩ như vậy, Ung Chính lại nhịn không được mà cau mày chán ghét, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, tên tiểu thái giám này cũng có một chút tài năng, lại có thể tương trợ Khang Hy diệt trừ Ngao Bái…Chỉ là, sao hắn không nhớ rõ bên cạnh Khang Hy đế có một người tên là Tiểu Quế Tử a…
Nghĩ một lát, Ung Chính lại hỏi tiếp: “Những chuyện này đều là quá khứ rồi…Đúng rồi, ta có quái bệnh, không muốn người lạ tiến vào phòng ta. Ngươi tuy rằng ở đây hầu hạ ta, nhưng…”
Tiểu Kì Tử vô cùng thông minh hiểu ý, lập tức nói: “Nô tài sẽ không tự tiện đi vào phòng của công công, xin công công cứ yên tâm.”
Ung Chính vừa lòng gật đầu. Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng người nói: “Quế công công đang ở trong phòng sao?’
Ung Chính liền nói: “Người đang tới là ai?” Tiểu Kì Tử đáp: “Để nô tài đi xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.