Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký
Chương 31: Khang Tứ luận võ
Tám Tháng Vi Ny
17/05/2014
Tứ gia không ngờ Khang Hy lại đề xuất như vậy, liền ngẩn người mở to mắt kinh ngạc. Mà Khang Hy thấy sắc mặt hắn ngơ ngác, liền nghĩ người này hẳn là e dè thân phận, vội bước xuống, vỗ vai Tứ gia: “Không cần sợ, ngươi cứ tỷ thí với trẫm như trước đây đi, không cho nhường!”
Tứ gia âm thầm kêu khổ, nhìn Khang Hy hưng phấn chờ mong, liền nói: “Hoàng Thượng, cái này…e rằng không hợp quy củ?”
Khang Hy nói: “Có cái gì không hợp chứ? Aizz, ta thực hoài niệm đoạn ngày tháng vui vẻ kia…Đi, chúng ta đến phòng Bố Khố luyện nào!”
Khang Hy càng nói càng hăng, tay đứng chống nạnh mỉm cười cao ngạo: “Hôm nay trẫm nhất định phải đánh cho ngươi đau đến khóc kêu cha gọi mẹ!”
Tứ gia giờ phút này đã muốn kêu cha gọi mẹ rồi. Hắn dở khóc dở cười nói: “Hoàng thượng…Cái này…”
Lời còn chưa dứt, Khang Hy đã kéo Tứ gia đi, miệng liên mồm nói: “Đi thôi đi thôi, ngươi đừng có lôi quy củ ra đây, càm rà càm ràm như đàn bà ấy. Có phải mấy hôm nay trẫm không giáo huấn ngươi, cho nên ngươi bị ngu đi rồi không?”
Tứ gia bị Khang Hy kéo tay lôi đi, không biết phải nói gì hay làm gì để thoát khỏi tình trạng này. Trong lòng hắn lo lắng lạ thường, lại mơ hồ có chút khẩn trương, suy nghĩ loạn chuyển không ngừng: “Tiểu thái giám này thực dám động thủ với Hoàng A Mã ư? Thực ra từ cách nói chuyện giữa hai người họ ta cũng đoán được phần nào, chỉ là không ngờ Hoàng A Mã lại hưng phấn với chuyện này như vậy. Chẳng lẽ hôm nay ta thật sự phải ra tay sao? Chỉ là, không biết tiểu thái giám này võ công thế nào a, liệu có chiêu thức gì đặc trưng không…Thôi kệ đi, vận đã điểm có muốn cũng không thoát, cứ làm bộ đánh không lại Hoàng A Mã là được!”
Khang Hy kéo Tứ gia tới phòng Bố Khố, sau đó đóng cửa phòng lại. Nhìn thấy trên bàn trong phòng đã bày sẵn điểm tâm, Tiểu Huyền Tử cười nói: “Từ lần đầu tiên gặp ngươi, sau này cứ mỗi khi nhìn thấy điểm tâm trái cây, trẫm lại nhớ tới Tiểu Quế Tử…”
Tứ gia không hiểu tại sao Khang Hy lại nói như vậy, chỉ biết cười trừ. Khang Hy lừ mắt nhìn hắn một cái, nói: “Còn đứng ngốc như vậy làm gì nữa, mau lại ăn thôi. Hiện giờ trong phòng không có người ngoài, ngươi không cần như trước lén lút đi trộm đồ ăn nữa…Ưm, cái này ăn ngon nè.”
Khang Hy lấy một miếng điểm tâm đặt vào lòng bàn tay của Tứ gia. Tứ gia cúi đầu nhìn theo hành động ấy, lúc này mới đoán được lần đầu tiên Khang Hy gặp Tiểu Quế Tử hẳn là do tên thái giám giả không có mắt này đi trộm đồ ăn.
Trong khi Tứ gia còn đang do dự không biết có nên ăn hay không thì Khang Hy đã ăn hết một miếng điểm tâm. Lúc quay đầu lại nhìn Tứ gia, thấy Tiểu Quế Tử còn đang ngây người, Tiểu Huyền Tử liền bật cười: “Tiểu Quế Tử, ngươi sao vậy, ngây ngốc suy nghĩ cái gì nữa? Hừm, có phải sợ Tiểu Huyền Tử quá, muốn chạy trốn rồi không?” Nói xong, Khang Hy liền chầm chậm lại gần Tứ gia.
Tứ gia thấy Khang Hy càng lúc càng gần, trong lòng đích thực sợ hãi, rồi lại sợ Khang Hy nghi ngờ, vì thế đành phải cố bình tĩnh, cười nói: “Sợ cái gì? Chẳng qua ta đang tính xem lát nữa nên dùng chiêu gì đánh bại Tiểu Huyền Tử thôi.”
Khang Hy cười ha ha, vui vẻ vô cùng: “Ngươi đã nghĩ ra chưa?”
Tứ gia nói: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.”
Khang Hy cười dài liếc mắt nhìn Tứ gia: “Được, trẫm cho phép ngươi cứ từ từ mà nghĩ đi.”
Lúc Khang Hy nói xong, liền chắp hai tay ra sau lưng, lững thững đi ngang qua Tứ gia. Tứ gia còn tưởng rằng Khang Hy thực sự cho mình chậm rãi suy nghĩ, ai ngờ đâu ngay lúc hắn không phòng bị, phía sau, một luồng gió đột nhiên quét tới, đánh vào chân Tứ gia, khiến hắn lảo đảo suýt nữa té ngã.
Tứ gia hoàn toàn không đoán được kết quả này, không khỏi kinh hãi quay đầu lại, đã thấy Khang Hy bày ra thế trung bình tấn, cười nói: “Ngươi tin trẫm cho ngươi nghĩ à. Hừ, là ngươi lúc đầu đã nói, người tập võ thời thời khắc khắc phải cảnh giác đề phòng, tai nghe động tĩnh bốn phương tám hướng….Đến đến đến, ta với ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”
Tứ gia cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ, tên đã lên dây không thể không bắn, liền đặt mũ xuống, nói: “Một khi đã như vậy thì Tiểu Quế Tử ta sẽ không khách khí nữa.”
Khang Hy nói: “Ai bảo ngươi khách khí. Hừ, đợi lát nữa trẫm sẽ đánh ngươi quỳ rạp trên mặt đất, phải kêu to đầu hàng.” Nói xong, hắn hét lớn một tiếng, xông về phía trước.
Tứ gia thấy Khang Hy hung mãnh như vậy, vội vàng lắc mình né tránh, chân lại giơ ra, cố ý ngáng chân Khang Hy. Khang Hy nhìn thấy chiêu ấy, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Có kỹ xảo đấy!” Thế nhưng hắn không những không thu lại thế công, mà ngược lại còn cố sức vung chân lên, đè lên chân của Tứ gia. Hai người đứng đó đấu sức với nhau, Tứ gia chỉ cảm thấy Hoàng A Mã đứng trung bình tấn vững vàng, chính mình không đấu lại nổi, đành phải hướng ngực Khang Hy đánh ra một quyền.
Khang Hy vươn tay chặn lại, túm chặt cổ tay của Tứ gia, nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi thật yếu. Thế này thì trẫm chỉ cần hai ba chiêu cũng đánh bại ngươi được.”
Thân thể hai người dán chặt một chỗ, khiến Tứ gia quan sát được kĩ lưỡng sắc mặt của Khang Hy. Hoàng A Mã của hắn đang cười, ánh mắt tràn đầy háo hức, khóe mắt lại mang theo vẻ khiêu khích kiêu ngạo.
Tứ gia vốn ban đầu hạ quyết tâm nhất định phải “sơ ý” bị thua. Hắn thân là con của Khang Hy, hiện giờ lại là “Thái giám”, làm sao có thể động thủ với Hoàng đế được? Nhưng bị Khang Hy liên tiếp khích tướng mấy lần như thế, lòng háo thắng của hắn cũng nổi lên, hơn nữa lại biết rõ Hoàng A Mã của hắn không phải là người nhỏ mọn, vì thế liền thầm nghĩ: “Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng có cơ hội ganh đua cao thấp với Hoàng A Mã, chi bằng lần này mượn thân phận tên tiểu thái giám kia, để xem đến tột cùng ai thua ai thắng.”
Nghĩ vậy, Tứ gia liền cười, nói: “Hoàng thượng đừng gấp, mới vừa rồi chỉ là động tác làm nóng thân thể của ta thôi, bây giờ mới là thật này.” Hắn rút chân lại, nhảy về phía sau, hai tay vươn lên, bày ra tư thế tiêu chuẩn khi đấu vật của người Mãn, nói: “Hoàng thượng cẩn thận!” Không để Khang Hy kịp phản ứng, hắn đã vọt tới.
Khang Hy ngẩn ra, bị Tứ gia vọt tới trước mặt, hai tay khóa chặt tay mình. Khang Hy thấy hắn động tác thuần thục, tràn ngập phong thái của bậc cao thủ, không khỏi kinh ngạc vô cùng, còn chưa kịp mở miệng thì Tứ gia đã hét to một tiếng, quật Khang Hy ngã sấp xuống đất, sau đó không chút lưu tình nhấc chân đè lên, hoàn toàn khống chế cục diện.
Khang Hy tuy bị té, nhưng không hề buồn bã mà ngược lại còn hưng phấn bừng bừng nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi giỏi nha, lúc đầu còn nói mình không biết đấu vật. Nói đi, ngươi học từ ai vậy? Thật khiến trẫm bất ngờ a.”
Tứ gia nghe vậy thì kinh hãi, nhưng ngay sau đó liền nghĩ ra lí do lấp liếm: “Hoàng Thượng thích ta như vậy, ta đương nhiên phải cố gắng học tập để hầu hạ Hoàng thượng tốt nhất rồi…” Hắn vừa rồi nhất thời hiếu thắng, đánh Khang Hy ngã, giờ phút này mới cảm thấy trong lòng bất an, vội vàng đưa tay kéo Khang Hy dậy.
Khang Hy cười hì hì nhìn hắn, tay đột nhiên dùng sức, kéo mạnh Tứ gia xuống. Tứ gia giật mình liền lảo đảo, sau đó hai người cùng ngã xuống. Tứ gia nhanh chóng lấy lại cân bằng, lật người lại, đè lên Khang Hy.
Nhưng Khang Hy cũng không chịu thua. Hai người quyền đấm cước đá một hồi, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.
Tứ gia thầm nghĩ: “Võ công của Hoàng A Mã quả không tồi chút nào…Thật khiến ta được mở rộng tầm mắt…” Chỉ một thoáng thất thần thôi, vậy mà đã bị Khang Hy nhìn ra sơ hở. Tiểu Huyền Tử thừa dịp này, một cước tung ra, Tứ gia hét thảm một tiếng, lùi lại vài bước. Khang Hy lập tức vung chân lên, đá tiếp một cước nữa, khiến Tứ gia phải ngã ngồi về phía sau. Hắn vừa định giãy dụa đứng dậy, Khang Hy đã phi thân tới túm lấy, nói: “Ha ha, Tiểu Quế Tử, ngươi vẫn không thắng nổi ta đâu? Có chịu đầu hàng hay không?”
Tứ gia cắn chặt răng, trong lòng thầm nghĩ: “Hoàng A Mã à, sao ngài lại trẻ con như vậy…” Nhưng ngoài miệng hắn lại tỏ ra thuận theo, liên mồm kêu to: “Đầu hàng, đầu hàng…Ta đầu hàng rồi!”
Khang Hy ngạc nhiên buông tay, nói: “Hôm nay ngươi đầu hàng sớm vậy, bình thường toàn phải chơi xấu một lúc mới chịu thua.”
Tứ gia đứng dậy, cười cười: “Còn chưa xong đâu!” Hắn vung chân lên, Khang Hy đỡ lấy, vô cùng vui vẻ vì cuối cùng cũng được luyện đấu vật chính thống. Hai người bang bang đánh một lúc, kẻ tám lạng người nửa cân, cuối cùng không ai thắng nổi ai. Khang Hy dốc toàn lực vẫn không thể thắng được Tứ gia, trong lòng hơi nôn nóng, nghĩ thầm: “Không ngờ Tiểu Quế Tử lại tiến bộ thần tốc như vậy, chẳng lẽ hôm nay ta phải thua sao? Quả nhiên luyện võ cũng giống như học tập, tựa đi ngược dòng không tiến ắt phải lùi. Trẫm chỉ bỏ bê luyện tập mấy ngày, vậy mà đã thụt lùi rõ rệt rồi…” Giờ phút này, cánh tay của hai người họ móc chặt vào nhau, dù cho đối phương có cố sức giật thế nào thì vẫn không mảy may lay động.
Tứ gia thấy Khang Hy nhíu chặt hàng mi thì lòng hoảng hốt: “Đối phương là Hoàng Thượng, lại còn là Hoàng A Mã của ta, ta cũng nên để cho hắn ít thể diện…” Vì thế, rất tài tình, Tiểu Quế Tử đột nhiên xuống sức, hơi thở dồn dập, lực trên cánh tay giảm xuống hơn nữa.
Khang Hy phát hiện Tiểu Quế Tử không chống đỡ nổi nữa thì cắn răng tiến lên phía trước một bước, dùng sức vung chân chặt ngang chân của đối phương. Cuối cùng cũng cưỡi được lên người của Tứ gia, Khang Hy đến vui sướng lạ thường: “Ha ha, trẫm thắng, trẫm thắng!” Tứ gia giả đò giãy dụa một lát, rốt cục lắc đầu sầu khổ nói: “Ta biết Tiểu Huyền Tử rất giỏi mà. Sớm biết đánh không lại ngươi, từ nãy ta đã nên thực đầu hàng luôn cho rồi!”
Khang Hy lần này rất gian nan mới giành chiến thắng cho nên vô cùng cao hứng, tưởng rằng bản thân hoàn toàn dựa vào thực lực mà đánh bại Tiểu Quế Tử, bèn nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi cũng không tệ đâu. Quả nhiên ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác xưa. Công phu đấu vật này ngươi học ở đâu vậy? Học vô cùng tốt nha!”
Tứ gia vội vàng nói: “Kỳ thật mấy ngày nay nô tài ra khỏi cung đều đi tìm cao thủ đấu vật trong dân gian nhờ dạy, bởi vậy mới có thể tiến bộ nhanh như thế. Aizz, đám cao thủ đó còn nói nếu nô tài học được hết bản lĩnh của họ thì sẽ trở thành thiên hạ vô địch a! Không ngờ vẫn bị Tiểu Huyền Tử ngươi đánh bại, aizz, Hoàng Thượng, người đánh bại thiên hạ vô địch là ta thì chẳng phải đã trở thành vô địch của thiên hạ vô địch hay sao?”
Hắn e sợ việc Vi Tiểu Bảo đột nhiên biết đấu vật khiến Khang Hy hoài nghi, vì thế khi đánh nhau đã sớm nghĩ tới sử dụng lí do này.
Khang Hy cười ha ha: “Vô địch của thiên hạ vô địch, ha ha, ngươi thật là!”
Hai người đang trò chuyện cao hứng, đột nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo vang lên: “Hai người các ngươi, một là thiên hạ vô địch, một là vô địch của thiên hạ vô địch, như vậy chẳng phải người xem như ta chính là may mắn thiên hạ vô địch ư?”
Khang Hy nghe có giọng nói khác thì cả kinh, vội vàng đứng dậy nhìn về phía người mới tới. Mà Tứ gia thì ngược lại, vô cùng ung dung ngồi dậy, bởi vì vừa nghe thanh âm hắn đã biết người tới là ai.
Chỉ thấy từ đằng sau đống dụng cụ trong phòng Bố Khố, một bóng người nhỏ xinh bước ra, khuôn mặt như hoa như ngọc tươi cười, hai mắt lúng liếng lúc nhìn Khang Hy, lúc lại nhìn Tứ gia.
Khang Hy lúc này mới bớt sợ, vui vẻ nói: “Kiến Ninh, ngươi sao lại ở đây?”
Kiến Ninh đáp: “Ta chỉ chạy lung tung thôi, tình cờ thấy hai người chạy tới đây nên bám theo, định hù dọa chơi, ai ngờ lại nhìn thấy trận tỷ thí này. Quả nhiên là rất phấn khích, phi thường phấn khích, Hoàng đế ca ca, người quả nhiên không để Kiến Ninh thất vọng!”
Khang Hy hồi tưởng lại trận quyết chiến vừa rồi, cao hứng vô cùng: “Vậy sao? Ngươi thấy thế nào?”
Kiến Ninh nói: “Kiến Ninh nhìn thấy Tiểu Huyền Tử uy vũ vô song, đánh Tiểu Quế Tử ngã úp sấp xuống, phải kêu to đầu hàng a.”
Khang Hy che miệng cười, cố gắng không để lộ ra bản thân quá mức đắc ý, sau đó quay lại định kéo Tiểu Quế Tử lên, đã thấy người kia lồm cồm bò dậy, phủi phủi bụi trên mũ. Vì thế, Khang Hy liền nhẹ nhàng vỗ vai Tứ gia, thân thiết hỏi: “Tiểu Quế Tử thế nào rồi? Có bị thương không?”
Tứ gia đáp: “Không sao. Hoàng Thượng, người cũng không sao chứ?”
Khang Hy gật gật đầu: “Hôm nay thật sự rất thoải mải, đã lâu rồi mới có một lần được tận hứng như vậy.”
Kiến Ninh sáp lại gần: “Hoàng đế ca ca, khi nào thì ta mới có thể lợi hại như vậy?”
Khang Hy cười, lắc đầu: “Ngươi đừng có làm càn.” sau đó nháy mắt ra dấu với Kiến Ninh. Kiến Ninh vừa nhìn liền hiểu người này không muốn mình tiết lộ chuyện đã bái Tiểu Huyền Tử làm sư phụ, vì vậy liền chuyển giọng: “Ta nhất định sẽ nghe lời Hoàng đế ca ca, không dám làm càn đâu.”
Tứ gia nhìn hai người kia “mắt đi mày lại”, liền biết giữa họ có chuyện muốn gạt mình. Nhưng bởi thân phận nên hắn đành coi như không thấy, chỉ cẩn thận đội mũ lên, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Khang Hy nói chuyện một lát, cảm thấy cả người đầy mồ hôi rất khó chịu, liền dặn Kiến Ninh sớm hồi cung, sau đó liền đi tắm rửa.
Nhưng sau khi Khang Hy rời đi, Kiến Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tứ gia.
Tứ gia hỏi: “Công chúa nhìn nô tài làm gì?”
Kiến Ninh nói: “Ngươi vừa rồi làm rất tốt.”
Tứ gia hỏi: “Cái gì? Nô tài thực không rõ…”
Kiến Ninh nói: “Thật ra ta rất hiếu kì, nếu như ngươi dốc toàn lực, rốt cục hai người đến cuối cùng ai thắng ai thua đây?”
Tứ gia trong lòng chấn động, nhưng ngoài miệng lại tỏ ra khoan thai nói: “Thắng hay thua có gì quan trọng, quan trọng là Hoàng thượng có cao hứng hay không thôi.”
Kiến Ninh gật gật đầu: “Ngươi hiểu rõ tính cách của Hoàng đế ca ca là tốt rồi.”
Tứ gia hỏi: “Công chúa, sao người lại một mình tới đây?”
Kiến Ninh đáp: “Ta đến đây luyện tập thân thể, thế nào, không được sao?” Nàng vừa nói, vừa chạy tới đống bao cát treo lủng lẳng trên tường, hét to một tiếng, rất ra dáng võ sĩ boxing a.
Tứ gia nhìn thấy cảnh này, suýt bò lăn ra cười, nói: “Công chúa đang định luyện gì?”
Kiến Ninh nói: “Tập võ a, ngươi không nhìn thấy sao?”
Tứ gia nói: “Thì ra như vậy gọi là tập võ.”
Kiến Ninh cao ngạo nhìn hắn, hỏi: “Hừ, ngươi có ý gì, ngươi chê bản công chúa không biết võ sao?”
Tứ gia cúi đầu: “Nô tài nào dám.”
Kiến Ninh đấm đấm bao cát một lát đã thở dốc không thôi, đành phải ngừng tay: “Ngươi thực sự không biết võ công ư?”
Tứ gia lắc đầu.
Kiến Ninh trầm ngâm, lại hỏi: “Vậy, thân thể ngươi, ổn chứ?”
Tứ gia ngạc nhiên: “Công chúa tại sao lại hỏi điều này?”
Kiến Ninh cười gượng một tiếng: “Tập võ có thể giúp thân thể khỏe mạnh. Ta thấy ngươi bộ dạng yếu đuối bệnh tật, cho nên nghĩ ngươi nên luyện võ thôi. Nghe nói trên giang hồ có không ít bí kíp võ công, có thể khiến cho người luyện trở thành thiên hạ vô địch.”
Tứ gia lặng im một lúc mới nói: “Làm sao có thể có mấy thứ đó được?”
Kiến Ninh cười: “Cái này cũng không chắc, chẳng phải ở cửa Nam người ta đang rao bán sao, một lượng bạc một quyển, rất nhiều người chen nhau mua a.”
Tứ gia nghe nàng nói, không biết nên khóc hay nên cười: “Ý công chúa, là người cũng muốn một quyển sao?”
Kiến Ninh lại cười: “Ngươi thật là hư, lại muốn dụ dỗ ta trốn ra ngoài với ngươi phải không? Chỉ là lần trước đã bị Hoàng đế ca ca phát hiện, ta còn bị răn dạy một hồi, cho nên lần này muốn ra ngoài cần cẩn thận lên kế hoạch mới được.”
Tứ gia bị lời nàng nói làm cho suýt sặc, ho khan nói: “Công chúa, người cứ ngoan ngoãn ở lại trong cung là được, cùng lắm thì…Nô tài sẽ đi ra ngoài, mua một quyển về cho công chúa.”
Kiến Ninh gật đầu: “Như vậy là tốt nhất, nhưng mà ngươi nhớ rõ phải mua đúng sách nha. Hừ, nếu mang sách giả về đây, bản công chúa luyện theo mà xảy ra sai sót, ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu.”
Tứ gia liếc mắt nhìn nàng: “Nô tài tuân mệnh.”
Thấy Kiến Ninh xoay người ra khỏi cửa, hắn cũng cất bước định đi. Không ngờ mới đi được vài bước, ngực bỗng nhiên đau nhức không thôi.
Tứ gia âm thầm kêu khổ, nhìn Khang Hy hưng phấn chờ mong, liền nói: “Hoàng Thượng, cái này…e rằng không hợp quy củ?”
Khang Hy nói: “Có cái gì không hợp chứ? Aizz, ta thực hoài niệm đoạn ngày tháng vui vẻ kia…Đi, chúng ta đến phòng Bố Khố luyện nào!”
Khang Hy càng nói càng hăng, tay đứng chống nạnh mỉm cười cao ngạo: “Hôm nay trẫm nhất định phải đánh cho ngươi đau đến khóc kêu cha gọi mẹ!”
Tứ gia giờ phút này đã muốn kêu cha gọi mẹ rồi. Hắn dở khóc dở cười nói: “Hoàng thượng…Cái này…”
Lời còn chưa dứt, Khang Hy đã kéo Tứ gia đi, miệng liên mồm nói: “Đi thôi đi thôi, ngươi đừng có lôi quy củ ra đây, càm rà càm ràm như đàn bà ấy. Có phải mấy hôm nay trẫm không giáo huấn ngươi, cho nên ngươi bị ngu đi rồi không?”
Tứ gia bị Khang Hy kéo tay lôi đi, không biết phải nói gì hay làm gì để thoát khỏi tình trạng này. Trong lòng hắn lo lắng lạ thường, lại mơ hồ có chút khẩn trương, suy nghĩ loạn chuyển không ngừng: “Tiểu thái giám này thực dám động thủ với Hoàng A Mã ư? Thực ra từ cách nói chuyện giữa hai người họ ta cũng đoán được phần nào, chỉ là không ngờ Hoàng A Mã lại hưng phấn với chuyện này như vậy. Chẳng lẽ hôm nay ta thật sự phải ra tay sao? Chỉ là, không biết tiểu thái giám này võ công thế nào a, liệu có chiêu thức gì đặc trưng không…Thôi kệ đi, vận đã điểm có muốn cũng không thoát, cứ làm bộ đánh không lại Hoàng A Mã là được!”
Khang Hy kéo Tứ gia tới phòng Bố Khố, sau đó đóng cửa phòng lại. Nhìn thấy trên bàn trong phòng đã bày sẵn điểm tâm, Tiểu Huyền Tử cười nói: “Từ lần đầu tiên gặp ngươi, sau này cứ mỗi khi nhìn thấy điểm tâm trái cây, trẫm lại nhớ tới Tiểu Quế Tử…”
Tứ gia không hiểu tại sao Khang Hy lại nói như vậy, chỉ biết cười trừ. Khang Hy lừ mắt nhìn hắn một cái, nói: “Còn đứng ngốc như vậy làm gì nữa, mau lại ăn thôi. Hiện giờ trong phòng không có người ngoài, ngươi không cần như trước lén lút đi trộm đồ ăn nữa…Ưm, cái này ăn ngon nè.”
Khang Hy lấy một miếng điểm tâm đặt vào lòng bàn tay của Tứ gia. Tứ gia cúi đầu nhìn theo hành động ấy, lúc này mới đoán được lần đầu tiên Khang Hy gặp Tiểu Quế Tử hẳn là do tên thái giám giả không có mắt này đi trộm đồ ăn.
Trong khi Tứ gia còn đang do dự không biết có nên ăn hay không thì Khang Hy đã ăn hết một miếng điểm tâm. Lúc quay đầu lại nhìn Tứ gia, thấy Tiểu Quế Tử còn đang ngây người, Tiểu Huyền Tử liền bật cười: “Tiểu Quế Tử, ngươi sao vậy, ngây ngốc suy nghĩ cái gì nữa? Hừm, có phải sợ Tiểu Huyền Tử quá, muốn chạy trốn rồi không?” Nói xong, Khang Hy liền chầm chậm lại gần Tứ gia.
Tứ gia thấy Khang Hy càng lúc càng gần, trong lòng đích thực sợ hãi, rồi lại sợ Khang Hy nghi ngờ, vì thế đành phải cố bình tĩnh, cười nói: “Sợ cái gì? Chẳng qua ta đang tính xem lát nữa nên dùng chiêu gì đánh bại Tiểu Huyền Tử thôi.”
Khang Hy cười ha ha, vui vẻ vô cùng: “Ngươi đã nghĩ ra chưa?”
Tứ gia nói: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.”
Khang Hy cười dài liếc mắt nhìn Tứ gia: “Được, trẫm cho phép ngươi cứ từ từ mà nghĩ đi.”
Lúc Khang Hy nói xong, liền chắp hai tay ra sau lưng, lững thững đi ngang qua Tứ gia. Tứ gia còn tưởng rằng Khang Hy thực sự cho mình chậm rãi suy nghĩ, ai ngờ đâu ngay lúc hắn không phòng bị, phía sau, một luồng gió đột nhiên quét tới, đánh vào chân Tứ gia, khiến hắn lảo đảo suýt nữa té ngã.
Tứ gia hoàn toàn không đoán được kết quả này, không khỏi kinh hãi quay đầu lại, đã thấy Khang Hy bày ra thế trung bình tấn, cười nói: “Ngươi tin trẫm cho ngươi nghĩ à. Hừ, là ngươi lúc đầu đã nói, người tập võ thời thời khắc khắc phải cảnh giác đề phòng, tai nghe động tĩnh bốn phương tám hướng….Đến đến đến, ta với ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”
Tứ gia cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ, tên đã lên dây không thể không bắn, liền đặt mũ xuống, nói: “Một khi đã như vậy thì Tiểu Quế Tử ta sẽ không khách khí nữa.”
Khang Hy nói: “Ai bảo ngươi khách khí. Hừ, đợi lát nữa trẫm sẽ đánh ngươi quỳ rạp trên mặt đất, phải kêu to đầu hàng.” Nói xong, hắn hét lớn một tiếng, xông về phía trước.
Tứ gia thấy Khang Hy hung mãnh như vậy, vội vàng lắc mình né tránh, chân lại giơ ra, cố ý ngáng chân Khang Hy. Khang Hy nhìn thấy chiêu ấy, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Có kỹ xảo đấy!” Thế nhưng hắn không những không thu lại thế công, mà ngược lại còn cố sức vung chân lên, đè lên chân của Tứ gia. Hai người đứng đó đấu sức với nhau, Tứ gia chỉ cảm thấy Hoàng A Mã đứng trung bình tấn vững vàng, chính mình không đấu lại nổi, đành phải hướng ngực Khang Hy đánh ra một quyền.
Khang Hy vươn tay chặn lại, túm chặt cổ tay của Tứ gia, nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi thật yếu. Thế này thì trẫm chỉ cần hai ba chiêu cũng đánh bại ngươi được.”
Thân thể hai người dán chặt một chỗ, khiến Tứ gia quan sát được kĩ lưỡng sắc mặt của Khang Hy. Hoàng A Mã của hắn đang cười, ánh mắt tràn đầy háo hức, khóe mắt lại mang theo vẻ khiêu khích kiêu ngạo.
Tứ gia vốn ban đầu hạ quyết tâm nhất định phải “sơ ý” bị thua. Hắn thân là con của Khang Hy, hiện giờ lại là “Thái giám”, làm sao có thể động thủ với Hoàng đế được? Nhưng bị Khang Hy liên tiếp khích tướng mấy lần như thế, lòng háo thắng của hắn cũng nổi lên, hơn nữa lại biết rõ Hoàng A Mã của hắn không phải là người nhỏ mọn, vì thế liền thầm nghĩ: “Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng có cơ hội ganh đua cao thấp với Hoàng A Mã, chi bằng lần này mượn thân phận tên tiểu thái giám kia, để xem đến tột cùng ai thua ai thắng.”
Nghĩ vậy, Tứ gia liền cười, nói: “Hoàng thượng đừng gấp, mới vừa rồi chỉ là động tác làm nóng thân thể của ta thôi, bây giờ mới là thật này.” Hắn rút chân lại, nhảy về phía sau, hai tay vươn lên, bày ra tư thế tiêu chuẩn khi đấu vật của người Mãn, nói: “Hoàng thượng cẩn thận!” Không để Khang Hy kịp phản ứng, hắn đã vọt tới.
Khang Hy ngẩn ra, bị Tứ gia vọt tới trước mặt, hai tay khóa chặt tay mình. Khang Hy thấy hắn động tác thuần thục, tràn ngập phong thái của bậc cao thủ, không khỏi kinh ngạc vô cùng, còn chưa kịp mở miệng thì Tứ gia đã hét to một tiếng, quật Khang Hy ngã sấp xuống đất, sau đó không chút lưu tình nhấc chân đè lên, hoàn toàn khống chế cục diện.
Khang Hy tuy bị té, nhưng không hề buồn bã mà ngược lại còn hưng phấn bừng bừng nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi giỏi nha, lúc đầu còn nói mình không biết đấu vật. Nói đi, ngươi học từ ai vậy? Thật khiến trẫm bất ngờ a.”
Tứ gia nghe vậy thì kinh hãi, nhưng ngay sau đó liền nghĩ ra lí do lấp liếm: “Hoàng Thượng thích ta như vậy, ta đương nhiên phải cố gắng học tập để hầu hạ Hoàng thượng tốt nhất rồi…” Hắn vừa rồi nhất thời hiếu thắng, đánh Khang Hy ngã, giờ phút này mới cảm thấy trong lòng bất an, vội vàng đưa tay kéo Khang Hy dậy.
Khang Hy cười hì hì nhìn hắn, tay đột nhiên dùng sức, kéo mạnh Tứ gia xuống. Tứ gia giật mình liền lảo đảo, sau đó hai người cùng ngã xuống. Tứ gia nhanh chóng lấy lại cân bằng, lật người lại, đè lên Khang Hy.
Nhưng Khang Hy cũng không chịu thua. Hai người quyền đấm cước đá một hồi, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.
Tứ gia thầm nghĩ: “Võ công của Hoàng A Mã quả không tồi chút nào…Thật khiến ta được mở rộng tầm mắt…” Chỉ một thoáng thất thần thôi, vậy mà đã bị Khang Hy nhìn ra sơ hở. Tiểu Huyền Tử thừa dịp này, một cước tung ra, Tứ gia hét thảm một tiếng, lùi lại vài bước. Khang Hy lập tức vung chân lên, đá tiếp một cước nữa, khiến Tứ gia phải ngã ngồi về phía sau. Hắn vừa định giãy dụa đứng dậy, Khang Hy đã phi thân tới túm lấy, nói: “Ha ha, Tiểu Quế Tử, ngươi vẫn không thắng nổi ta đâu? Có chịu đầu hàng hay không?”
Tứ gia cắn chặt răng, trong lòng thầm nghĩ: “Hoàng A Mã à, sao ngài lại trẻ con như vậy…” Nhưng ngoài miệng hắn lại tỏ ra thuận theo, liên mồm kêu to: “Đầu hàng, đầu hàng…Ta đầu hàng rồi!”
Khang Hy ngạc nhiên buông tay, nói: “Hôm nay ngươi đầu hàng sớm vậy, bình thường toàn phải chơi xấu một lúc mới chịu thua.”
Tứ gia đứng dậy, cười cười: “Còn chưa xong đâu!” Hắn vung chân lên, Khang Hy đỡ lấy, vô cùng vui vẻ vì cuối cùng cũng được luyện đấu vật chính thống. Hai người bang bang đánh một lúc, kẻ tám lạng người nửa cân, cuối cùng không ai thắng nổi ai. Khang Hy dốc toàn lực vẫn không thể thắng được Tứ gia, trong lòng hơi nôn nóng, nghĩ thầm: “Không ngờ Tiểu Quế Tử lại tiến bộ thần tốc như vậy, chẳng lẽ hôm nay ta phải thua sao? Quả nhiên luyện võ cũng giống như học tập, tựa đi ngược dòng không tiến ắt phải lùi. Trẫm chỉ bỏ bê luyện tập mấy ngày, vậy mà đã thụt lùi rõ rệt rồi…” Giờ phút này, cánh tay của hai người họ móc chặt vào nhau, dù cho đối phương có cố sức giật thế nào thì vẫn không mảy may lay động.
Tứ gia thấy Khang Hy nhíu chặt hàng mi thì lòng hoảng hốt: “Đối phương là Hoàng Thượng, lại còn là Hoàng A Mã của ta, ta cũng nên để cho hắn ít thể diện…” Vì thế, rất tài tình, Tiểu Quế Tử đột nhiên xuống sức, hơi thở dồn dập, lực trên cánh tay giảm xuống hơn nữa.
Khang Hy phát hiện Tiểu Quế Tử không chống đỡ nổi nữa thì cắn răng tiến lên phía trước một bước, dùng sức vung chân chặt ngang chân của đối phương. Cuối cùng cũng cưỡi được lên người của Tứ gia, Khang Hy đến vui sướng lạ thường: “Ha ha, trẫm thắng, trẫm thắng!” Tứ gia giả đò giãy dụa một lát, rốt cục lắc đầu sầu khổ nói: “Ta biết Tiểu Huyền Tử rất giỏi mà. Sớm biết đánh không lại ngươi, từ nãy ta đã nên thực đầu hàng luôn cho rồi!”
Khang Hy lần này rất gian nan mới giành chiến thắng cho nên vô cùng cao hứng, tưởng rằng bản thân hoàn toàn dựa vào thực lực mà đánh bại Tiểu Quế Tử, bèn nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi cũng không tệ đâu. Quả nhiên ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác xưa. Công phu đấu vật này ngươi học ở đâu vậy? Học vô cùng tốt nha!”
Tứ gia vội vàng nói: “Kỳ thật mấy ngày nay nô tài ra khỏi cung đều đi tìm cao thủ đấu vật trong dân gian nhờ dạy, bởi vậy mới có thể tiến bộ nhanh như thế. Aizz, đám cao thủ đó còn nói nếu nô tài học được hết bản lĩnh của họ thì sẽ trở thành thiên hạ vô địch a! Không ngờ vẫn bị Tiểu Huyền Tử ngươi đánh bại, aizz, Hoàng Thượng, người đánh bại thiên hạ vô địch là ta thì chẳng phải đã trở thành vô địch của thiên hạ vô địch hay sao?”
Hắn e sợ việc Vi Tiểu Bảo đột nhiên biết đấu vật khiến Khang Hy hoài nghi, vì thế khi đánh nhau đã sớm nghĩ tới sử dụng lí do này.
Khang Hy cười ha ha: “Vô địch của thiên hạ vô địch, ha ha, ngươi thật là!”
Hai người đang trò chuyện cao hứng, đột nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo vang lên: “Hai người các ngươi, một là thiên hạ vô địch, một là vô địch của thiên hạ vô địch, như vậy chẳng phải người xem như ta chính là may mắn thiên hạ vô địch ư?”
Khang Hy nghe có giọng nói khác thì cả kinh, vội vàng đứng dậy nhìn về phía người mới tới. Mà Tứ gia thì ngược lại, vô cùng ung dung ngồi dậy, bởi vì vừa nghe thanh âm hắn đã biết người tới là ai.
Chỉ thấy từ đằng sau đống dụng cụ trong phòng Bố Khố, một bóng người nhỏ xinh bước ra, khuôn mặt như hoa như ngọc tươi cười, hai mắt lúng liếng lúc nhìn Khang Hy, lúc lại nhìn Tứ gia.
Khang Hy lúc này mới bớt sợ, vui vẻ nói: “Kiến Ninh, ngươi sao lại ở đây?”
Kiến Ninh đáp: “Ta chỉ chạy lung tung thôi, tình cờ thấy hai người chạy tới đây nên bám theo, định hù dọa chơi, ai ngờ lại nhìn thấy trận tỷ thí này. Quả nhiên là rất phấn khích, phi thường phấn khích, Hoàng đế ca ca, người quả nhiên không để Kiến Ninh thất vọng!”
Khang Hy hồi tưởng lại trận quyết chiến vừa rồi, cao hứng vô cùng: “Vậy sao? Ngươi thấy thế nào?”
Kiến Ninh nói: “Kiến Ninh nhìn thấy Tiểu Huyền Tử uy vũ vô song, đánh Tiểu Quế Tử ngã úp sấp xuống, phải kêu to đầu hàng a.”
Khang Hy che miệng cười, cố gắng không để lộ ra bản thân quá mức đắc ý, sau đó quay lại định kéo Tiểu Quế Tử lên, đã thấy người kia lồm cồm bò dậy, phủi phủi bụi trên mũ. Vì thế, Khang Hy liền nhẹ nhàng vỗ vai Tứ gia, thân thiết hỏi: “Tiểu Quế Tử thế nào rồi? Có bị thương không?”
Tứ gia đáp: “Không sao. Hoàng Thượng, người cũng không sao chứ?”
Khang Hy gật gật đầu: “Hôm nay thật sự rất thoải mải, đã lâu rồi mới có một lần được tận hứng như vậy.”
Kiến Ninh sáp lại gần: “Hoàng đế ca ca, khi nào thì ta mới có thể lợi hại như vậy?”
Khang Hy cười, lắc đầu: “Ngươi đừng có làm càn.” sau đó nháy mắt ra dấu với Kiến Ninh. Kiến Ninh vừa nhìn liền hiểu người này không muốn mình tiết lộ chuyện đã bái Tiểu Huyền Tử làm sư phụ, vì vậy liền chuyển giọng: “Ta nhất định sẽ nghe lời Hoàng đế ca ca, không dám làm càn đâu.”
Tứ gia nhìn hai người kia “mắt đi mày lại”, liền biết giữa họ có chuyện muốn gạt mình. Nhưng bởi thân phận nên hắn đành coi như không thấy, chỉ cẩn thận đội mũ lên, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Khang Hy nói chuyện một lát, cảm thấy cả người đầy mồ hôi rất khó chịu, liền dặn Kiến Ninh sớm hồi cung, sau đó liền đi tắm rửa.
Nhưng sau khi Khang Hy rời đi, Kiến Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tứ gia.
Tứ gia hỏi: “Công chúa nhìn nô tài làm gì?”
Kiến Ninh nói: “Ngươi vừa rồi làm rất tốt.”
Tứ gia hỏi: “Cái gì? Nô tài thực không rõ…”
Kiến Ninh nói: “Thật ra ta rất hiếu kì, nếu như ngươi dốc toàn lực, rốt cục hai người đến cuối cùng ai thắng ai thua đây?”
Tứ gia trong lòng chấn động, nhưng ngoài miệng lại tỏ ra khoan thai nói: “Thắng hay thua có gì quan trọng, quan trọng là Hoàng thượng có cao hứng hay không thôi.”
Kiến Ninh gật gật đầu: “Ngươi hiểu rõ tính cách của Hoàng đế ca ca là tốt rồi.”
Tứ gia hỏi: “Công chúa, sao người lại một mình tới đây?”
Kiến Ninh đáp: “Ta đến đây luyện tập thân thể, thế nào, không được sao?” Nàng vừa nói, vừa chạy tới đống bao cát treo lủng lẳng trên tường, hét to một tiếng, rất ra dáng võ sĩ boxing a.
Tứ gia nhìn thấy cảnh này, suýt bò lăn ra cười, nói: “Công chúa đang định luyện gì?”
Kiến Ninh nói: “Tập võ a, ngươi không nhìn thấy sao?”
Tứ gia nói: “Thì ra như vậy gọi là tập võ.”
Kiến Ninh cao ngạo nhìn hắn, hỏi: “Hừ, ngươi có ý gì, ngươi chê bản công chúa không biết võ sao?”
Tứ gia cúi đầu: “Nô tài nào dám.”
Kiến Ninh đấm đấm bao cát một lát đã thở dốc không thôi, đành phải ngừng tay: “Ngươi thực sự không biết võ công ư?”
Tứ gia lắc đầu.
Kiến Ninh trầm ngâm, lại hỏi: “Vậy, thân thể ngươi, ổn chứ?”
Tứ gia ngạc nhiên: “Công chúa tại sao lại hỏi điều này?”
Kiến Ninh cười gượng một tiếng: “Tập võ có thể giúp thân thể khỏe mạnh. Ta thấy ngươi bộ dạng yếu đuối bệnh tật, cho nên nghĩ ngươi nên luyện võ thôi. Nghe nói trên giang hồ có không ít bí kíp võ công, có thể khiến cho người luyện trở thành thiên hạ vô địch.”
Tứ gia lặng im một lúc mới nói: “Làm sao có thể có mấy thứ đó được?”
Kiến Ninh cười: “Cái này cũng không chắc, chẳng phải ở cửa Nam người ta đang rao bán sao, một lượng bạc một quyển, rất nhiều người chen nhau mua a.”
Tứ gia nghe nàng nói, không biết nên khóc hay nên cười: “Ý công chúa, là người cũng muốn một quyển sao?”
Kiến Ninh lại cười: “Ngươi thật là hư, lại muốn dụ dỗ ta trốn ra ngoài với ngươi phải không? Chỉ là lần trước đã bị Hoàng đế ca ca phát hiện, ta còn bị răn dạy một hồi, cho nên lần này muốn ra ngoài cần cẩn thận lên kế hoạch mới được.”
Tứ gia bị lời nàng nói làm cho suýt sặc, ho khan nói: “Công chúa, người cứ ngoan ngoãn ở lại trong cung là được, cùng lắm thì…Nô tài sẽ đi ra ngoài, mua một quyển về cho công chúa.”
Kiến Ninh gật đầu: “Như vậy là tốt nhất, nhưng mà ngươi nhớ rõ phải mua đúng sách nha. Hừ, nếu mang sách giả về đây, bản công chúa luyện theo mà xảy ra sai sót, ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu.”
Tứ gia liếc mắt nhìn nàng: “Nô tài tuân mệnh.”
Thấy Kiến Ninh xoay người ra khỏi cửa, hắn cũng cất bước định đi. Không ngờ mới đi được vài bước, ngực bỗng nhiên đau nhức không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.