Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký
Chương 26: Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng
Tám Tháng Vi Ny
15/05/2014
Tứ gia bước ra ngoài, thấy Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên đã cầm
đao đứng sẵn ở đó, mà Lưu Nhất Chu thì đang nằm sấp trên mặt đất, máu
tươi đầm đìa từ ngực chảy ra, không biết đã chết hay chưa.
Tứ gia liền nói: “Làm phiền hai vị.”
Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên hai người cùng nói: “Được làm việc cho Quế công công, chính là vinh hạnh của thuộc hạ.”
Lưu Nhất Chu nghe đến đây, hơi giãy dụa một chút, giận dữ nói: “Thì ra ngươi…Ngươi chính là…Chúng ta đều bị lừa rồi…”
Tứ gia hừ lạnh: “To gan lớn mật. Là ngươi tự đi tìm chết, đừng trách ta.” Hắn đã sớm cảm thấy Lưu Nhất Chu này không thể giữ lại, liền nháy mắt ra hiệu. Triệu Tề Hiền vung đao lên, chém mạnh xuống cổ Lưu Nhất Chu. Máu tươi bắn tóe lên, Lưu Nhất Chu hét lớn một tiếng rồi chết, hai mắt mở to trừng trừng nhìn Tứ gia.
Nếu là người bình thường, nhìn thấy cảnh này đã sớm sợ tới mức tè ra quần, nhưng Tứ gia sắc mặt một chút cũng không thay đổi, bình tĩnh nói: “Hai vị, làm phiền kéo thi thể này ra ngoài. Việc này tốt nhất nên kín đáo một chút, không cần kinh động Hoàng thượng và Thái hậu.”
Triệu Trương hai người cùng lên tiếng: “Xin công công yên tâm!” Dứt lời, Trương Khang Niên ra khỏi viện của Tứ gia xem xét trước, thấy không có ai mới vẫy tay bảo Triệu Tề Hiền kéo thi thể đi.
Nhìn vết máu chưa khô trên mặt đất, Tứ gia nhíu mày. Tạm thời cứ đành vậy đã, hắn vội vàng xoay người vào phòng, kéo màn ra, nhìn Kiến Ninh đang nằm thẳng tắp, hai con mắt to tròn nhìn mình chăm chú, khiến Tứ gia không khỏi thở dài.
Kiến Ninh nhíu mày, nhìn Tứ gia rút khăn bịt miệng mình ra. Nàng hít sâu một hơi, ho khan vài tiếng, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tứ gia hỏi: “Công chúa, không sao chứ?”
Kiến Ninh trừng mắt với hắn, cảm thấy miệng vừa khô vừa đắng, liền nói: “Ngươi thấy sao?”
Tứ gia khụ một tiếng: “Công chúa, tên phản tặc kia trói người lại sao?” Hắn lập tức quay đi, không dám nhìn cánh tay ngọc trắng nõn như ngó sen của Kiến Ninh.
Kiến Ninh nói: “Chân là bị trói, tay thì không.”
Tứ gia quay lại, cúi đầu hỏi: “Vậy tại sao công chúa lại nằm bất động?”
Kiến Ninh cả giận nói: “Bản cung bị người ta điểm huyệt!”
Tứ gia thấy nàng không sao, trái tim cũng thả lỏng, lại nhìn khuôn mặt nàng đỏ lên, bộ dạng rõ ràng đang vô cùng tức tối, liền cố nén cười nói: “Sao công chúa lại tới phòng ta? Chẳng lẽ là tên cẩu tặc kia ép công chúa đến?”
Kiến Ninh nghiến răng nghiến lợi, khi nãy nàng suýt bị Lưu Nhất Chu cưỡng hiếp, sợ hãi không thôi, nay nghe Tứ gia hỏi như vậy, khuôn mặt hắn rõ ràng đang cố nén cười liền thầm nghĩ: “Ta lúc này không thể mắng hắn, vạn nhất chọc giận người này thì không chừng phải bỏ mạng ở đây.”
Nàng đương nhiên không thể nói rằng mình tới đây để trộm đồ, vì thế liền dịu giọng nói: “Ta…Bản công chúa bị cẩu tặc kia ép đến đây, ngươi…Ngươi chỉ để ý mỗi cái này sao, còn không mau giải huyệt cho ta…”
Tứ gia gật đầu: “Thì ra là vậy. Công chúa, về sau nếu người muốn ra ngoài, cảm phiền nhớ mang theo thái giám cung nữ, đừng nên đi một mình, như vậy thì kẻ gian sẽ không thể có cơ hội hành động.”
Kiến Ninh cắn răng nói: “Bản công chúa đã biết, ngươi…Ngươi mau giải huyệt cho bản công chúa.” Bị người khác lột trần, mặc dù cách một lớp chăn nhưng trước mặt vẫn là một lão hổ, loại cảm giác này thực sự khiến nàng rợn tóc gáy, phi thường phi thường khó chịu.
Tứ gia nghe thì nhíu mày: “Cái này…” Hắn muốn nói lại thôi.
Kiến Ninh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nhịn không được mà hỏi: “Ngươi, ngươi đừng nói là mình không biết giải huyệt nha?”
Tứ gia mỉm cười: “Công chúa quả nhiên vô cùng thông minh…”
Kiến Ninh dở khóc dở cười, nói: “Vậy phải làm sao đây?”
Tứ gia nói: “Ta cũng đang suy nghĩ.”
Kiến Ninh hoài nghi nhìn hắn, lòng thầm nghĩ: “Hừ, ta thấy ngươi là vui sướng khi thấy ta gặp họa thì có.”
Tứ gia suy nghĩ một chút, nói: “Ta tuy rằng không biết giải huyệt, nhưng nghe nói nếu dùng phương pháp thôi huyết quá cung thì có thể được, chỉ là…” Hắn khó xử nhìn Kiến Ninh.
Kiến Ninh nói: “Thôi huyết quá cung là cái gì?”
Tứ gia đáp: “Phương pháp này nghĩa là phải xoa bóp ấn niết trên cơ thể, làm cho máu huyết lưu thông, như vậy sẽ giải được huyệt.”
Kiến Ninh nghẹn họng nhìn trân trối, nói: “Thôi huyết…Xoa bóp?” Còn ấn niết nữa? Hiện giờ nàng khỏa thân như vậy, còn để một người con trai xoa bóp…Như thế không bằng giết nàng đi!
Tứ gia nhìn Kiến Ninh, chậm rãi nói: “Công chúa nghĩ thế nào?”
Kiến Ninh vốn muốn kêu to không được, nhưng nhìn hai mắt hắn rõ ràng có thâm ý, liền nhịn không được mà nghĩ lại: “Không ổn…Ta lúc trước có nói quan hệ giữa ta và hắn không bình thường, hai người cùng cấu kết làm bậy…Lão Tứ tâm cơ không nhỏ, tuy rằng lúc trước bị ta dọa sợ, nhưng trong lòng nhất định đã có nghi ngờ. Hắn nói xoa bóp, chẳng lẽ là muốn thử ta sao?”
Tâm tư xoay chuyển liên tục hồi lâu. Rốt cục, Kiến Ninh cắn răng, cố gắng nở nụ cười, nói: “Cái này…Ngươi thực sự muốn làm sao?”
Tứ gia nói: “Nô tài nguyện ý làm mọi việc vì công chúa!” Khuôn mặt hắn tỏ ra vô cùng trung thành, nhưng hai mắt nhìn Kiến Ninh lại lộ ra vẻ như cười như không.
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Ngươi chết đi…” Nhưng ngoài mặt nàng lại tỏ ra thẹn thùng, nũng nịu nói: “Như vậy…Như vậy…Như vậy ngươi mau tới đi…”
Tứ gia nhíu mày: “Một khi đã như vậy, nô tài…đành mạo phạm.”
Kiến Ninh nói: “Mạo phạm cái gì chứ…Trước kia có phải chàng chưa từng đâu.”
Tứ gia ho khan một tiếng, chạm tay vào chăn, chậm rãi hỏi: “Không biết lúc công chúa bị tên cẩu tặc kia bắt, có nói với ai rằng…sẽ đến chỗ của nô tài không?”
Kiến Ninh vốn đang xấu hổ không thôi, nghe được lời này thì cả người phát lạnh.
Lần trước lúc nàng nói ra những lời này, chính là lúc Tứ gia nổi lên sát tâm với nàng. Lúc ấy nàng đến chỗ Tứ gia ở, Tứ gia nghi ngờ nàng biết bí mật của mình, vì thế định giết người diệt khẩu. Nhưng vì Kiến Ninh đã nói trước khi đến nơi này đã từng dặn cung nữ, nếu không tìm thấy nàng, cứ nói với Khang Hy là nàng đã bị Tứ gia giết…
Hiện giờ Tứ gia bỗng nhiên nhắc lại chuyện này, ý hắn là gì? Không cần nói rõ cũng biết, hắn đang cố ý uy hiếp trắng trợn nàng.
Kiến Ninh hiểu ra chuyện ấy, cho nên mới phát run, cổ họng cũng không tự chủ mà không ngừng nuốt nước miếng. May mắn là nàng không thể cử động, nếu không đã sợ ném hết sĩ khí mà chạy trốn rồi.
Tứ gia nhìn Kiến Ninh, ánh mắt phi thường sắc bén. Kiến Ninh nỗ lực trấn tĩnh lại, chăm chú nhìn lại hắn. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, Kiến Ninh liền bật cười, nói: “Ngươi nói xem?”
Tứ gia nói: “Nô tài…làm sao biết được? Cho nên mới muốn hỏi công chúa nha.” Ngón tay hắn xiết chặt lớp chăn, thoáng dùng sức, mà không biết vì sao, trong giọng nói lại mang theo hơi thở mị hoặc.
Kiến Ninh trong lòng kêu to: “Đáng chết, lại dùng cách nói này, chẳng lẽ thằng nhãi mi thực sự muốn giết ta sao? Mụ nội ngươi thằng khốn Tứ, ta quả nhiên quá mềm lòng, sớm biết như vậy lão nương đã đem ngươi đi bón phân cho cây từ lâu rồi!” Trong lòng không ngừng khóc thầm, nhưng ngoài mặt nàng vẫn phải cố giả đò bình tĩnh: “Ngươi đoán…”
Tứ gia nghe hai chữ này, khóe miệng nhếch lên, không nói gì nữa, cũng không nhấc chăn lên, chỉ từ từ luồn tay vào.
Kiến Ninh trừng mắt, nhìn theo ngón tay của Tứ gia chạm vào ngực nàng rồi lướt dần xuống dưới, cảm thấy như thể bản thân đang bị một con rắn độc bò khắp người, khiến nàng sợ đến dựng tóc gáy.
Nàng đột nhiên có một cảm giác rất mơ hồ rằng nếu như Tứ gia muốn bóp chết nàng thì là chuyện nhỏ như giết một con kiến.
Nghĩ như vậy khiến nàng không thở nổi, nhưng càng như thế thì lồng ngực của Kiến Ninh càng phập phồng nhiều hơn. Mà ngón tay của Tứ gia lại bất chợt chạm vào điểm nhạy cảm trên người nàng.
Động tác rất nhỏ này thôi cũng khiến Kiến Ninh sợ tới mức muốn nhảy dựng lên.
Nàng ngước mắt lên nhìn Tứ gia, mà Tứ gia thì lại nhìn chằm chằm ngực nàng…ừm, có lẽ là nhìn ngón tay hắn. Trên mặt hắn không có bất kì một chút cảm xúc gì, chỉ lặng lẳng chuyển mắt nhìn nàng.
Trong nháy mắt đó, cả hai người đều không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Kiến Ninh nhìn Tứ gia, chỉ thấy ánh mắt hắn không chút dao động. Mà Tứ gia nhìn Kiến Ninh, lại phát giác ra trong mắt nàng tràn đầy sự nghiêm túc, một chút cũng không giống bình thường.
Hai người đều muốn thông qua ánh mắt để nhìn thấu đối phương, nhưng rốt cuộc đều tìm không ra cái mình cần.
Kiến Ninh là người giương cờ đầu hàng trước. Nàng nói: “Sao còn chưa bắt đầu?”
Tứ gia đáp: “Ta còn đang suy nghĩ nên dùng tư thế…khụ, động tác như thế nào.”
Kiến Ninh bật cười, ngọt ngào nói: “Dù sao ta bây giờ cũng không thể cử động, ngươi muốn dùng tư thế gì thì cứ dùng đi a…”
Tứ gia nhìn nàng trong chốc lát, thấy đôi mắt của Kiến Ninh sáng trong không hề vẩn đục, khiến hắn không thể không dời mắt đi, húng hắng ho: “Vạn nhất xảy ra sai lầm, sợ rằng sẽ làm tổn thương thân thể vàng ngọc của công chúa…”
Kiến Ninh nói: “Cũng không còn cách nào khác, bản cung tin tưởng ngươi…Ngươi nhất định sẽ không làm bản cung bị thương, đúng không?”
Tứ gia mỉm cười, một lần nữa nhìn sâu vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Công chúa và nô tài thật là tâm ý tương thông.”
Lời vừa nói ra miệng thì hắn liền hối hận, bởi lời này thực sự quá mức mập mờ, chỉ là…thời điểm đối mặt với nàng, hắn luôn rất khó suy nghĩ sáng suốt.
Ngón tay của Tứ gia cẩn thận tránh đi chỗ mẫn cảm của Kiến Ninh. Hắn nắm chặt hông của nàng, liền cảm thấy thắt lưng kia mềm mại cực kì, khiến lòng hắn lại một lần nữa rung động. Tứ gia nhắm mắt lại, đỡ Kiến Ninh ngồi dậy, sau đó tự mình trèo lên giường ngồi ôm nàng vào lòng. Bàn tay hắn dán vào sau lưng nàng, chậm rãi vuốt ve đi xuống, hơi hơi dùng sức.
Tay của nam nhân vuốt dọc theo sống lưng kéo đến tận hông, mặc dù chỉ là làm “Thôi huyết quá cung” nhưng lại vô cùng thân mật, da thịt gần gũi.
Da mặt Kiến Ninh có dày hơn nữa cũng không nhịn nổi mà đỏ mặt. Nàng đành phải liều mạng tự thôi miên chính mình: “Cái này không tính là gì…Nó, giống như ở bể bơi thôi, đụng chạm da thịt là chuyện bình thường…Ô ô ô, nhưng mà đây là lão hổ ăn thịt người a, liệu mình có bị hắn nuốt sạch không. Nếu hắn chỉ muốn thỏa mãn dục vọng thì còn đỡ, sợ nhất chính là tiền dâm hậu sát hoặc tiên sát hậu gian a. Được rồi, lão Tứ không phải là loại người như thế, nhưng mà bị giết thật sự rất đau. Lão nương còn chưa sống đủ mà, ô ô ô, Hoàng đế ca ca, mau cứu ta…”
Nhưng mà mặc cho nàng có cố thuyết phục bản thân thế nào thì thân thể bao giờ cũng cho phản ứng chân thật nhất.
Lòng bàn tay của Tứ gia dần dần trở nên nóng bỏng, những chỗ bị tay hắn chạm qua, khiến Kiến Ninh cảm thấy cả người tê dại, nếu không phải cố nén, thì nàng đã sớm mở miệng bảo hắn dừng lại. Nhưng cho dù như thế, làn da vẫn không tự giác mà run lên nhè nhẹ.
Kiến Ninh trong lòng thầm mắng Tứ gia giở trò quỷ, nào đâu biết rằng lúc này chính Tứ gia cũng cảm thấy khó nhịn.
Thân là đế vương, đối với chuyện nam nữ Ung Chính gia tất nhiên rất thông thạo. Phi tần trong hậu cung chính là trăm hoa khoe sắc, có vẻ đẹp nào mà hắn chưa từng hưởng qua đâu? Tứ gia có thể coi như là loại “đi qua vô số bụi hoa”, nhưng sau khi thay đổi thân xác thì lại không còn được đi qua bụi hoa nào nữa. Mà thân thể mới này lại phi thường trẻ trung, hừng hực đam mê.
Cũng may linh hồn trong thân thể này là Tứ gia, chứ nếu là Vi Tiểu Bảo kia, trăm phần trăm sẽ không chần chừ mà làm chuyện xấu. Nhưng cho dù có kiên định bao nhiêu, dưới sự “âu yếm” kia, khi bàn tay hắn chạm vào da thịt ấm nóng, chóp mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát toát ra từ thân thể nàng…cũng dần dần có chút đánh mất lí trí. Mồ hôi chảy ra ướt đẫm quần áo của Tứ gia, khiến hắn không khỏi hối hận vì đã dùng biện pháp này để thử nàng.
Mặc kệ trong lòng có “bình tĩnh trầm ổn” đến đâu thì cơ thể cũng sớm thay đổi. Tứ gia cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mà cái thứ dưới khố kia cũng có chút rục rịch, dường như đang muốn ngóc đầu lên…Hắn cố cắn chặt răng kiềm chế, trong lòng lại không nhịn được kinh ngạc khi thấy bản thân có phản ứng.
Ung Chính gia nhíu mày, chuyển mắt nhìn Kiến Ninh. Hắn vốn chỉ muốn xem phản ứng của nàng, nhưng đập vào mắt lại là cái gáy trơn bóng như ngọc và đầu vai trần trụi. Bả vai của cô gái kia có chút gầy yếu, nhưng lại mượt mà trắng nõn, vô cùng xinh đẹp, mà nhìn xuống chút nữa, chính là đường cong cơ thể mềm mại. Tuy rằng nàng còn chưa phát triển hết, nhưng đã mười phần hấp dẫn nam nhân. Hơn nữa, nàng còn yếu ớt tựa vào lòng Tứ gia, khiến hắn dễ dàng nhìn thấy thứ ẩn sau chiếc yếm thắm kia. Cặp tuyết lê nho nhỏ mới nhú, không hề đẫy đà no đủ nhưng lại có một phong vị khác.
Tứ gia bị suy nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng, vội vàng dời mắt đi, mà bàn tay đang vuốt ve cơ thể của Kiến Ninh trong nháy mắt cũng ngừng lại.
Kiến Ninh cả người mềm nhũn tựa như không xương, ánh mắt mơ màng. Mà lúc nào đầu óc cũng nàng cũng có chút không tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ kêu lên: “Lão…” Một tiếng “Tứ” kia suýt nữa thoát ra khỏi miệng nàng, may mà đến lúc quan trọng Kiến Ninh kịp ngậm nhanh miệng lại, thiếu chút nữa đã cắn vào lưỡi, sau đó mở miệng ra gọi: “Quế công công…” Bởi vì vừa rồi có chút động tình, nên thanh âm của Kiến Ninh nghe giống như đang rên rỉ, ngập tràn xuân sắc.
Tứ gia tâm thần chấn động, ấp úng nói: “Công chúa…Ngươi có gì dặn dò?”
Kiến Ninh nói: “Ngươi xoa ấn khiến khí huyết trong cơ thể ta bốc lên, vô cùng khó chịu, tựa như bị tẩu hỏa nhập ma vậy. Cho nên tạm thời cứ dừng lại đi.”
Tứ gia vốn cũng chỉ cầu như vậy, nhưng nghe nàng nhắc đến bốn chữ “Tẩu hỏa nhập ma” khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn cười, liền nói: “Nô tài tuân mệnh.”
Kiến Ninh hít sâu một hơi, cảm giác thân thể của mình lại tê dại, liền ưu sầu nói: “Ngươi nói làm bây giờ phải làm sao, hình như Hoàng đế ca ca đang vội vã tìm ta…”
Tứ gia nói: “Cái này, không bằng để ta đi ra ngoài hỏi bọn thị vệ xem giải huyệt thế nào…”
Kiến Nính nói: “Có thể sao? Chỉ là ta nghe nói…có một số huyệt đạo chỉ cần để vài canh giờ sẽ tự động giải, không biết trường hợp của ta có thế không?”
Tứ gia đáp: “Công chúa, xin yên tâm, việc này ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài. Ngoại trừ ta, sẽ không có người nào biết.”
Kiến Ninh nhìn không tới mặt hắn, nhưng nàng cảm nhận được hắn thực sự không định giết nàng, vì vậy miễn cưỡng nói: “Tốt nhất là như vậy.”
Tứ gia mỉm cười, cúi đầu liếc nàng một cái, sau đó đem đống quần áo của Kiến Ninh vừa rồi bị Lưu Nhất Chu lột sạch che lên người nàng, nói: “Tạ ơn công chúa khen ngợi.”
Kiến Ninh nhìn đống quần áo rách nát tả tơi nhìn không ra hình dạng kia, nhịn không được mà sợ hãi, ảo não nói: “Tên bại hoại kia thật đáng chết, hắn dám…Dám gây rối với ta.”
Tứ gia đáp: “Công chúa xin cứ yên tâm, hắn sẽ không còn có cơ hội làm điều này lần nữa.”
Kiến Ninh nói: “Khi nãy ta nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, ngươi giết hắn rồi sao?”
Tứ gia nói: “Vâng, hai bằng hữu của ta đã đưa hắn xuống âm phủ rồi.”
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Aizz, nhanh như vậy mà Lưu sư huynh đã phải đi cùng Phương sư tỷ rồi. Như vậy cũng tốt, trong truyện Lưu Nhất Chu kia cũng không phải người tốt gì, cuối cùng hình như còn phản bội. Người như vậy mà chết, cũng coi như tạo phúc cho muôn dân…Chết rất đáng, rất đáng.”
Tứ gia hỏi: “Công chúa vẫn còn sợ sao?”
Kiến Ninh nói: “Vốn dĩ ta rất sợ hãi, nhưng ta tin ngươi nhất định sẽ đến cứu ta.”
Tứ gia nhíu mày, nói: “Công chúa, người tại sao tin tưởng ta như vậy?”
Kiến Ninh nói: “Cũng không biết tại sao. Thực buồn cười, vào lúc nguy hiểm như vậy, ta chỉ biết là ngươi sẽ xuất hiện.” Đại khái là bởi vì nàng biết Tứ gia là kẻ thông minh, việc Lưu Nhất Chu ẩn núp ở phòng hắn, hắn nhất định sẽ phát hiện ra.
Mà thời điểm nghe thấy hắn giả làm “Tiểu Tam Tử”, Kiến Ninh đã biết mình an toàn rồi.
Điều kỳ quái chính là, mặc dù nàng không thể xác định được hắn có phải là người tốt hay không, cũng không biết thái độ của hắn đối với nàng thế nào, nhưng với năng lực làm việc của hắn, nàng một chút cũng không nghi ngờ. Mãi đến tận khi hắn cứu nàng từ trong tay Lưu Nhất Chu ra, Kiến Ninh mới nảy sinh cảm giác: “thoát khỏi mõm sói thì lại rơi vào miệng cọp”. Cũng may là lão hổ kia cũng không có ý định ăn mình.
May mắn, hay là…hắn căn bản không có chút cảm xúc gì với nàng?
Tứ gia im lặng không nói, trong lòng không ngừng phân tích lời vừa rồi của Kiến Ninh là thật hay giả. Mà Kiến Ninh thấy không khí trầm lắng, lại nhịn không được mà gợi chuyện: “Ngươi vì sao biết ta ở đây?”
Tứ gia nói: “Ta…Nghe bọn thị vệ nói công chúa mất tích, cho nên sợ rằng công chúa đã đến đây, mới quay về tìm kiếm…Còn chuyện tên phản tặc kia, đây vốn dĩ là chuyện Hoàng thượng bí mật giao cho ta làm, không ngờ nửa đường để hắn chạy mất, may mắn là hắn còn chưa kịp mạo phạm công chúa. Công chúa quả thực là hồng phúc tề thiên.” Bởi vì vừa rồi Lưu Nhất Chu tỏ ra thân mật với hắn, cho nên Tứ gia sợ Kiến Ninh nghi ngờ, mới quyết định lộ ra vài điều với nàng.
Kiến Ninh thở dài: “Có phải hồng phúc tề thiên không thì ta không biết…Chẳng qua cũng may là ngươi phản ứng nhanh, nếu không…Aizz”
Hai người họ ban đầu là lừa dối lẫn nhau, nhưng cứ nói mãi nói mãi, bất tri bất giác lại nói ra lời từ tận đáy lòng. Giờ phút này, Kiến Ninh tựa vào người Tứ gia, hai người không hẹn mà cùng có suy nghĩ “Thì ra hắn/nàng cũng không quá tồi tệ”. Trong mơ hồ, cả hai đều nảy sinh hảo cảm với đối phương.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, không một chút tiếng động. Tứ gia nhất thời xuất thần suy nghĩ, mà Kiến Ninh không nghe thấy hắn nói gì nữa, muốn quay đầu lại nhìn. Quay đầu xong Kiến Ninh mới kịp phản ứng, hoan hỉ hô to: “A, ta cử động được rồi!”
Tứ gia liền nói: “Làm phiền hai vị.”
Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên hai người cùng nói: “Được làm việc cho Quế công công, chính là vinh hạnh của thuộc hạ.”
Lưu Nhất Chu nghe đến đây, hơi giãy dụa một chút, giận dữ nói: “Thì ra ngươi…Ngươi chính là…Chúng ta đều bị lừa rồi…”
Tứ gia hừ lạnh: “To gan lớn mật. Là ngươi tự đi tìm chết, đừng trách ta.” Hắn đã sớm cảm thấy Lưu Nhất Chu này không thể giữ lại, liền nháy mắt ra hiệu. Triệu Tề Hiền vung đao lên, chém mạnh xuống cổ Lưu Nhất Chu. Máu tươi bắn tóe lên, Lưu Nhất Chu hét lớn một tiếng rồi chết, hai mắt mở to trừng trừng nhìn Tứ gia.
Nếu là người bình thường, nhìn thấy cảnh này đã sớm sợ tới mức tè ra quần, nhưng Tứ gia sắc mặt một chút cũng không thay đổi, bình tĩnh nói: “Hai vị, làm phiền kéo thi thể này ra ngoài. Việc này tốt nhất nên kín đáo một chút, không cần kinh động Hoàng thượng và Thái hậu.”
Triệu Trương hai người cùng lên tiếng: “Xin công công yên tâm!” Dứt lời, Trương Khang Niên ra khỏi viện của Tứ gia xem xét trước, thấy không có ai mới vẫy tay bảo Triệu Tề Hiền kéo thi thể đi.
Nhìn vết máu chưa khô trên mặt đất, Tứ gia nhíu mày. Tạm thời cứ đành vậy đã, hắn vội vàng xoay người vào phòng, kéo màn ra, nhìn Kiến Ninh đang nằm thẳng tắp, hai con mắt to tròn nhìn mình chăm chú, khiến Tứ gia không khỏi thở dài.
Kiến Ninh nhíu mày, nhìn Tứ gia rút khăn bịt miệng mình ra. Nàng hít sâu một hơi, ho khan vài tiếng, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Tứ gia hỏi: “Công chúa, không sao chứ?”
Kiến Ninh trừng mắt với hắn, cảm thấy miệng vừa khô vừa đắng, liền nói: “Ngươi thấy sao?”
Tứ gia khụ một tiếng: “Công chúa, tên phản tặc kia trói người lại sao?” Hắn lập tức quay đi, không dám nhìn cánh tay ngọc trắng nõn như ngó sen của Kiến Ninh.
Kiến Ninh nói: “Chân là bị trói, tay thì không.”
Tứ gia quay lại, cúi đầu hỏi: “Vậy tại sao công chúa lại nằm bất động?”
Kiến Ninh cả giận nói: “Bản cung bị người ta điểm huyệt!”
Tứ gia thấy nàng không sao, trái tim cũng thả lỏng, lại nhìn khuôn mặt nàng đỏ lên, bộ dạng rõ ràng đang vô cùng tức tối, liền cố nén cười nói: “Sao công chúa lại tới phòng ta? Chẳng lẽ là tên cẩu tặc kia ép công chúa đến?”
Kiến Ninh nghiến răng nghiến lợi, khi nãy nàng suýt bị Lưu Nhất Chu cưỡng hiếp, sợ hãi không thôi, nay nghe Tứ gia hỏi như vậy, khuôn mặt hắn rõ ràng đang cố nén cười liền thầm nghĩ: “Ta lúc này không thể mắng hắn, vạn nhất chọc giận người này thì không chừng phải bỏ mạng ở đây.”
Nàng đương nhiên không thể nói rằng mình tới đây để trộm đồ, vì thế liền dịu giọng nói: “Ta…Bản công chúa bị cẩu tặc kia ép đến đây, ngươi…Ngươi chỉ để ý mỗi cái này sao, còn không mau giải huyệt cho ta…”
Tứ gia gật đầu: “Thì ra là vậy. Công chúa, về sau nếu người muốn ra ngoài, cảm phiền nhớ mang theo thái giám cung nữ, đừng nên đi một mình, như vậy thì kẻ gian sẽ không thể có cơ hội hành động.”
Kiến Ninh cắn răng nói: “Bản công chúa đã biết, ngươi…Ngươi mau giải huyệt cho bản công chúa.” Bị người khác lột trần, mặc dù cách một lớp chăn nhưng trước mặt vẫn là một lão hổ, loại cảm giác này thực sự khiến nàng rợn tóc gáy, phi thường phi thường khó chịu.
Tứ gia nghe thì nhíu mày: “Cái này…” Hắn muốn nói lại thôi.
Kiến Ninh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nhịn không được mà hỏi: “Ngươi, ngươi đừng nói là mình không biết giải huyệt nha?”
Tứ gia mỉm cười: “Công chúa quả nhiên vô cùng thông minh…”
Kiến Ninh dở khóc dở cười, nói: “Vậy phải làm sao đây?”
Tứ gia nói: “Ta cũng đang suy nghĩ.”
Kiến Ninh hoài nghi nhìn hắn, lòng thầm nghĩ: “Hừ, ta thấy ngươi là vui sướng khi thấy ta gặp họa thì có.”
Tứ gia suy nghĩ một chút, nói: “Ta tuy rằng không biết giải huyệt, nhưng nghe nói nếu dùng phương pháp thôi huyết quá cung thì có thể được, chỉ là…” Hắn khó xử nhìn Kiến Ninh.
Kiến Ninh nói: “Thôi huyết quá cung là cái gì?”
Tứ gia đáp: “Phương pháp này nghĩa là phải xoa bóp ấn niết trên cơ thể, làm cho máu huyết lưu thông, như vậy sẽ giải được huyệt.”
Kiến Ninh nghẹn họng nhìn trân trối, nói: “Thôi huyết…Xoa bóp?” Còn ấn niết nữa? Hiện giờ nàng khỏa thân như vậy, còn để một người con trai xoa bóp…Như thế không bằng giết nàng đi!
Tứ gia nhìn Kiến Ninh, chậm rãi nói: “Công chúa nghĩ thế nào?”
Kiến Ninh vốn muốn kêu to không được, nhưng nhìn hai mắt hắn rõ ràng có thâm ý, liền nhịn không được mà nghĩ lại: “Không ổn…Ta lúc trước có nói quan hệ giữa ta và hắn không bình thường, hai người cùng cấu kết làm bậy…Lão Tứ tâm cơ không nhỏ, tuy rằng lúc trước bị ta dọa sợ, nhưng trong lòng nhất định đã có nghi ngờ. Hắn nói xoa bóp, chẳng lẽ là muốn thử ta sao?”
Tâm tư xoay chuyển liên tục hồi lâu. Rốt cục, Kiến Ninh cắn răng, cố gắng nở nụ cười, nói: “Cái này…Ngươi thực sự muốn làm sao?”
Tứ gia nói: “Nô tài nguyện ý làm mọi việc vì công chúa!” Khuôn mặt hắn tỏ ra vô cùng trung thành, nhưng hai mắt nhìn Kiến Ninh lại lộ ra vẻ như cười như không.
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Ngươi chết đi…” Nhưng ngoài mặt nàng lại tỏ ra thẹn thùng, nũng nịu nói: “Như vậy…Như vậy…Như vậy ngươi mau tới đi…”
Tứ gia nhíu mày: “Một khi đã như vậy, nô tài…đành mạo phạm.”
Kiến Ninh nói: “Mạo phạm cái gì chứ…Trước kia có phải chàng chưa từng đâu.”
Tứ gia ho khan một tiếng, chạm tay vào chăn, chậm rãi hỏi: “Không biết lúc công chúa bị tên cẩu tặc kia bắt, có nói với ai rằng…sẽ đến chỗ của nô tài không?”
Kiến Ninh vốn đang xấu hổ không thôi, nghe được lời này thì cả người phát lạnh.
Lần trước lúc nàng nói ra những lời này, chính là lúc Tứ gia nổi lên sát tâm với nàng. Lúc ấy nàng đến chỗ Tứ gia ở, Tứ gia nghi ngờ nàng biết bí mật của mình, vì thế định giết người diệt khẩu. Nhưng vì Kiến Ninh đã nói trước khi đến nơi này đã từng dặn cung nữ, nếu không tìm thấy nàng, cứ nói với Khang Hy là nàng đã bị Tứ gia giết…
Hiện giờ Tứ gia bỗng nhiên nhắc lại chuyện này, ý hắn là gì? Không cần nói rõ cũng biết, hắn đang cố ý uy hiếp trắng trợn nàng.
Kiến Ninh hiểu ra chuyện ấy, cho nên mới phát run, cổ họng cũng không tự chủ mà không ngừng nuốt nước miếng. May mắn là nàng không thể cử động, nếu không đã sợ ném hết sĩ khí mà chạy trốn rồi.
Tứ gia nhìn Kiến Ninh, ánh mắt phi thường sắc bén. Kiến Ninh nỗ lực trấn tĩnh lại, chăm chú nhìn lại hắn. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, Kiến Ninh liền bật cười, nói: “Ngươi nói xem?”
Tứ gia nói: “Nô tài…làm sao biết được? Cho nên mới muốn hỏi công chúa nha.” Ngón tay hắn xiết chặt lớp chăn, thoáng dùng sức, mà không biết vì sao, trong giọng nói lại mang theo hơi thở mị hoặc.
Kiến Ninh trong lòng kêu to: “Đáng chết, lại dùng cách nói này, chẳng lẽ thằng nhãi mi thực sự muốn giết ta sao? Mụ nội ngươi thằng khốn Tứ, ta quả nhiên quá mềm lòng, sớm biết như vậy lão nương đã đem ngươi đi bón phân cho cây từ lâu rồi!” Trong lòng không ngừng khóc thầm, nhưng ngoài mặt nàng vẫn phải cố giả đò bình tĩnh: “Ngươi đoán…”
Tứ gia nghe hai chữ này, khóe miệng nhếch lên, không nói gì nữa, cũng không nhấc chăn lên, chỉ từ từ luồn tay vào.
Kiến Ninh trừng mắt, nhìn theo ngón tay của Tứ gia chạm vào ngực nàng rồi lướt dần xuống dưới, cảm thấy như thể bản thân đang bị một con rắn độc bò khắp người, khiến nàng sợ đến dựng tóc gáy.
Nàng đột nhiên có một cảm giác rất mơ hồ rằng nếu như Tứ gia muốn bóp chết nàng thì là chuyện nhỏ như giết một con kiến.
Nghĩ như vậy khiến nàng không thở nổi, nhưng càng như thế thì lồng ngực của Kiến Ninh càng phập phồng nhiều hơn. Mà ngón tay của Tứ gia lại bất chợt chạm vào điểm nhạy cảm trên người nàng.
Động tác rất nhỏ này thôi cũng khiến Kiến Ninh sợ tới mức muốn nhảy dựng lên.
Nàng ngước mắt lên nhìn Tứ gia, mà Tứ gia thì lại nhìn chằm chằm ngực nàng…ừm, có lẽ là nhìn ngón tay hắn. Trên mặt hắn không có bất kì một chút cảm xúc gì, chỉ lặng lẳng chuyển mắt nhìn nàng.
Trong nháy mắt đó, cả hai người đều không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Kiến Ninh nhìn Tứ gia, chỉ thấy ánh mắt hắn không chút dao động. Mà Tứ gia nhìn Kiến Ninh, lại phát giác ra trong mắt nàng tràn đầy sự nghiêm túc, một chút cũng không giống bình thường.
Hai người đều muốn thông qua ánh mắt để nhìn thấu đối phương, nhưng rốt cuộc đều tìm không ra cái mình cần.
Kiến Ninh là người giương cờ đầu hàng trước. Nàng nói: “Sao còn chưa bắt đầu?”
Tứ gia đáp: “Ta còn đang suy nghĩ nên dùng tư thế…khụ, động tác như thế nào.”
Kiến Ninh bật cười, ngọt ngào nói: “Dù sao ta bây giờ cũng không thể cử động, ngươi muốn dùng tư thế gì thì cứ dùng đi a…”
Tứ gia nhìn nàng trong chốc lát, thấy đôi mắt của Kiến Ninh sáng trong không hề vẩn đục, khiến hắn không thể không dời mắt đi, húng hắng ho: “Vạn nhất xảy ra sai lầm, sợ rằng sẽ làm tổn thương thân thể vàng ngọc của công chúa…”
Kiến Ninh nói: “Cũng không còn cách nào khác, bản cung tin tưởng ngươi…Ngươi nhất định sẽ không làm bản cung bị thương, đúng không?”
Tứ gia mỉm cười, một lần nữa nhìn sâu vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Công chúa và nô tài thật là tâm ý tương thông.”
Lời vừa nói ra miệng thì hắn liền hối hận, bởi lời này thực sự quá mức mập mờ, chỉ là…thời điểm đối mặt với nàng, hắn luôn rất khó suy nghĩ sáng suốt.
Ngón tay của Tứ gia cẩn thận tránh đi chỗ mẫn cảm của Kiến Ninh. Hắn nắm chặt hông của nàng, liền cảm thấy thắt lưng kia mềm mại cực kì, khiến lòng hắn lại một lần nữa rung động. Tứ gia nhắm mắt lại, đỡ Kiến Ninh ngồi dậy, sau đó tự mình trèo lên giường ngồi ôm nàng vào lòng. Bàn tay hắn dán vào sau lưng nàng, chậm rãi vuốt ve đi xuống, hơi hơi dùng sức.
Tay của nam nhân vuốt dọc theo sống lưng kéo đến tận hông, mặc dù chỉ là làm “Thôi huyết quá cung” nhưng lại vô cùng thân mật, da thịt gần gũi.
Da mặt Kiến Ninh có dày hơn nữa cũng không nhịn nổi mà đỏ mặt. Nàng đành phải liều mạng tự thôi miên chính mình: “Cái này không tính là gì…Nó, giống như ở bể bơi thôi, đụng chạm da thịt là chuyện bình thường…Ô ô ô, nhưng mà đây là lão hổ ăn thịt người a, liệu mình có bị hắn nuốt sạch không. Nếu hắn chỉ muốn thỏa mãn dục vọng thì còn đỡ, sợ nhất chính là tiền dâm hậu sát hoặc tiên sát hậu gian a. Được rồi, lão Tứ không phải là loại người như thế, nhưng mà bị giết thật sự rất đau. Lão nương còn chưa sống đủ mà, ô ô ô, Hoàng đế ca ca, mau cứu ta…”
Nhưng mà mặc cho nàng có cố thuyết phục bản thân thế nào thì thân thể bao giờ cũng cho phản ứng chân thật nhất.
Lòng bàn tay của Tứ gia dần dần trở nên nóng bỏng, những chỗ bị tay hắn chạm qua, khiến Kiến Ninh cảm thấy cả người tê dại, nếu không phải cố nén, thì nàng đã sớm mở miệng bảo hắn dừng lại. Nhưng cho dù như thế, làn da vẫn không tự giác mà run lên nhè nhẹ.
Kiến Ninh trong lòng thầm mắng Tứ gia giở trò quỷ, nào đâu biết rằng lúc này chính Tứ gia cũng cảm thấy khó nhịn.
Thân là đế vương, đối với chuyện nam nữ Ung Chính gia tất nhiên rất thông thạo. Phi tần trong hậu cung chính là trăm hoa khoe sắc, có vẻ đẹp nào mà hắn chưa từng hưởng qua đâu? Tứ gia có thể coi như là loại “đi qua vô số bụi hoa”, nhưng sau khi thay đổi thân xác thì lại không còn được đi qua bụi hoa nào nữa. Mà thân thể mới này lại phi thường trẻ trung, hừng hực đam mê.
Cũng may linh hồn trong thân thể này là Tứ gia, chứ nếu là Vi Tiểu Bảo kia, trăm phần trăm sẽ không chần chừ mà làm chuyện xấu. Nhưng cho dù có kiên định bao nhiêu, dưới sự “âu yếm” kia, khi bàn tay hắn chạm vào da thịt ấm nóng, chóp mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát toát ra từ thân thể nàng…cũng dần dần có chút đánh mất lí trí. Mồ hôi chảy ra ướt đẫm quần áo của Tứ gia, khiến hắn không khỏi hối hận vì đã dùng biện pháp này để thử nàng.
Mặc kệ trong lòng có “bình tĩnh trầm ổn” đến đâu thì cơ thể cũng sớm thay đổi. Tứ gia cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mà cái thứ dưới khố kia cũng có chút rục rịch, dường như đang muốn ngóc đầu lên…Hắn cố cắn chặt răng kiềm chế, trong lòng lại không nhịn được kinh ngạc khi thấy bản thân có phản ứng.
Ung Chính gia nhíu mày, chuyển mắt nhìn Kiến Ninh. Hắn vốn chỉ muốn xem phản ứng của nàng, nhưng đập vào mắt lại là cái gáy trơn bóng như ngọc và đầu vai trần trụi. Bả vai của cô gái kia có chút gầy yếu, nhưng lại mượt mà trắng nõn, vô cùng xinh đẹp, mà nhìn xuống chút nữa, chính là đường cong cơ thể mềm mại. Tuy rằng nàng còn chưa phát triển hết, nhưng đã mười phần hấp dẫn nam nhân. Hơn nữa, nàng còn yếu ớt tựa vào lòng Tứ gia, khiến hắn dễ dàng nhìn thấy thứ ẩn sau chiếc yếm thắm kia. Cặp tuyết lê nho nhỏ mới nhú, không hề đẫy đà no đủ nhưng lại có một phong vị khác.
Tứ gia bị suy nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng, vội vàng dời mắt đi, mà bàn tay đang vuốt ve cơ thể của Kiến Ninh trong nháy mắt cũng ngừng lại.
Kiến Ninh cả người mềm nhũn tựa như không xương, ánh mắt mơ màng. Mà lúc nào đầu óc cũng nàng cũng có chút không tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ kêu lên: “Lão…” Một tiếng “Tứ” kia suýt nữa thoát ra khỏi miệng nàng, may mà đến lúc quan trọng Kiến Ninh kịp ngậm nhanh miệng lại, thiếu chút nữa đã cắn vào lưỡi, sau đó mở miệng ra gọi: “Quế công công…” Bởi vì vừa rồi có chút động tình, nên thanh âm của Kiến Ninh nghe giống như đang rên rỉ, ngập tràn xuân sắc.
Tứ gia tâm thần chấn động, ấp úng nói: “Công chúa…Ngươi có gì dặn dò?”
Kiến Ninh nói: “Ngươi xoa ấn khiến khí huyết trong cơ thể ta bốc lên, vô cùng khó chịu, tựa như bị tẩu hỏa nhập ma vậy. Cho nên tạm thời cứ dừng lại đi.”
Tứ gia vốn cũng chỉ cầu như vậy, nhưng nghe nàng nhắc đến bốn chữ “Tẩu hỏa nhập ma” khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn cười, liền nói: “Nô tài tuân mệnh.”
Kiến Ninh hít sâu một hơi, cảm giác thân thể của mình lại tê dại, liền ưu sầu nói: “Ngươi nói làm bây giờ phải làm sao, hình như Hoàng đế ca ca đang vội vã tìm ta…”
Tứ gia nói: “Cái này, không bằng để ta đi ra ngoài hỏi bọn thị vệ xem giải huyệt thế nào…”
Kiến Nính nói: “Có thể sao? Chỉ là ta nghe nói…có một số huyệt đạo chỉ cần để vài canh giờ sẽ tự động giải, không biết trường hợp của ta có thế không?”
Tứ gia đáp: “Công chúa, xin yên tâm, việc này ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài. Ngoại trừ ta, sẽ không có người nào biết.”
Kiến Ninh nhìn không tới mặt hắn, nhưng nàng cảm nhận được hắn thực sự không định giết nàng, vì vậy miễn cưỡng nói: “Tốt nhất là như vậy.”
Tứ gia mỉm cười, cúi đầu liếc nàng một cái, sau đó đem đống quần áo của Kiến Ninh vừa rồi bị Lưu Nhất Chu lột sạch che lên người nàng, nói: “Tạ ơn công chúa khen ngợi.”
Kiến Ninh nhìn đống quần áo rách nát tả tơi nhìn không ra hình dạng kia, nhịn không được mà sợ hãi, ảo não nói: “Tên bại hoại kia thật đáng chết, hắn dám…Dám gây rối với ta.”
Tứ gia đáp: “Công chúa xin cứ yên tâm, hắn sẽ không còn có cơ hội làm điều này lần nữa.”
Kiến Ninh nói: “Khi nãy ta nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, ngươi giết hắn rồi sao?”
Tứ gia nói: “Vâng, hai bằng hữu của ta đã đưa hắn xuống âm phủ rồi.”
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Aizz, nhanh như vậy mà Lưu sư huynh đã phải đi cùng Phương sư tỷ rồi. Như vậy cũng tốt, trong truyện Lưu Nhất Chu kia cũng không phải người tốt gì, cuối cùng hình như còn phản bội. Người như vậy mà chết, cũng coi như tạo phúc cho muôn dân…Chết rất đáng, rất đáng.”
Tứ gia hỏi: “Công chúa vẫn còn sợ sao?”
Kiến Ninh nói: “Vốn dĩ ta rất sợ hãi, nhưng ta tin ngươi nhất định sẽ đến cứu ta.”
Tứ gia nhíu mày, nói: “Công chúa, người tại sao tin tưởng ta như vậy?”
Kiến Ninh nói: “Cũng không biết tại sao. Thực buồn cười, vào lúc nguy hiểm như vậy, ta chỉ biết là ngươi sẽ xuất hiện.” Đại khái là bởi vì nàng biết Tứ gia là kẻ thông minh, việc Lưu Nhất Chu ẩn núp ở phòng hắn, hắn nhất định sẽ phát hiện ra.
Mà thời điểm nghe thấy hắn giả làm “Tiểu Tam Tử”, Kiến Ninh đã biết mình an toàn rồi.
Điều kỳ quái chính là, mặc dù nàng không thể xác định được hắn có phải là người tốt hay không, cũng không biết thái độ của hắn đối với nàng thế nào, nhưng với năng lực làm việc của hắn, nàng một chút cũng không nghi ngờ. Mãi đến tận khi hắn cứu nàng từ trong tay Lưu Nhất Chu ra, Kiến Ninh mới nảy sinh cảm giác: “thoát khỏi mõm sói thì lại rơi vào miệng cọp”. Cũng may là lão hổ kia cũng không có ý định ăn mình.
May mắn, hay là…hắn căn bản không có chút cảm xúc gì với nàng?
Tứ gia im lặng không nói, trong lòng không ngừng phân tích lời vừa rồi của Kiến Ninh là thật hay giả. Mà Kiến Ninh thấy không khí trầm lắng, lại nhịn không được mà gợi chuyện: “Ngươi vì sao biết ta ở đây?”
Tứ gia nói: “Ta…Nghe bọn thị vệ nói công chúa mất tích, cho nên sợ rằng công chúa đã đến đây, mới quay về tìm kiếm…Còn chuyện tên phản tặc kia, đây vốn dĩ là chuyện Hoàng thượng bí mật giao cho ta làm, không ngờ nửa đường để hắn chạy mất, may mắn là hắn còn chưa kịp mạo phạm công chúa. Công chúa quả thực là hồng phúc tề thiên.” Bởi vì vừa rồi Lưu Nhất Chu tỏ ra thân mật với hắn, cho nên Tứ gia sợ Kiến Ninh nghi ngờ, mới quyết định lộ ra vài điều với nàng.
Kiến Ninh thở dài: “Có phải hồng phúc tề thiên không thì ta không biết…Chẳng qua cũng may là ngươi phản ứng nhanh, nếu không…Aizz”
Hai người họ ban đầu là lừa dối lẫn nhau, nhưng cứ nói mãi nói mãi, bất tri bất giác lại nói ra lời từ tận đáy lòng. Giờ phút này, Kiến Ninh tựa vào người Tứ gia, hai người không hẹn mà cùng có suy nghĩ “Thì ra hắn/nàng cũng không quá tồi tệ”. Trong mơ hồ, cả hai đều nảy sinh hảo cảm với đối phương.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, không một chút tiếng động. Tứ gia nhất thời xuất thần suy nghĩ, mà Kiến Ninh không nghe thấy hắn nói gì nữa, muốn quay đầu lại nhìn. Quay đầu xong Kiến Ninh mới kịp phản ứng, hoan hỉ hô to: “A, ta cử động được rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.