Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký
Chương 36: Thám tử mật báo
Tám Tháng Vi Ny
21/05/2014
Nghe Khang Hy hỏi, Thái hậu liền nói: “Là ta kinh động Hoàng thượng rồi sao. Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi. Ban nãy ta cũng nói với thị vệ là không sao rồi. Hoàng thượng ban ngày bận rộn, ban đêm còn bị ta quấy nhiễu, như vậy bản cung chẳng phải mắc tội lớn với tiên đế ư?”
Khang Hy vội nói: “Thái hậu sao lại nói vậy, để Thái hậu bị kinh hách là lỗi của trẫm. Xin Thái hậu đừng lo lắng cho trẫm thế này, nhi thần không dám nhận.”
Thái hậu nói: “Xưa nay ngươi có hiếu với bản cung ra sao, sao bản cung lại không rõ? Cho nên ta cũng quan tâm ngươi a.”
Khang Hy lộ ra vẻ mặt cảm kích, kêu: “Thái hậu…”
Thái hậu gật gật đầu, còn nói thêm: “Ngươi an tâm, tuy rằng gần đây trong cung liên tiếp xảy ra chuyện, nhưng cũng chỉ là chút chuyện cỏn con thôi. Đêm nay thích khách giả trang cung nữ định ám hại ta, cũng may bọn thị vệ phát giác sớm, khiến thích khách không có cơ hội hành động. Nhưng ta cảm thấy nhất định không chỉ có một người, có khi nào…Không biết những nơi khác trong cung…”
Khang Hy đáp: “Vừa rồi Tiểu Quế Tử cũng suýt bị một nữ thích khách giết chết, may mắn là thị vệ phát hiện kịp thời, đã giết người kia rồi.”
Thái hậu cau mày, chuyển mắt nhìn Tứ gia đang đứng sau lưng Khang Hy, hỏi: “Vậy sao? Tiểu Quế Tử cũng gặp thích khách ư?”
Tứ gia nghe hỏi liền kính cẩn đáp: “Hồi bẩm Thái hậu, quả thực là vậy. Cũng là một thích khách giả dạng cung nữ. May mắn là bọn thị vệ tuần tra tới kịp lúc mới khống chế được nàng ta. Thái hậu yên tâm, những người khác không ai bị thương ạ.”
Thái hậu thở dài một hơi, nói: “Có thể thấy Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, liên tiếp hai lần thích khách ám sát đều bị thất bại. Hoàng thượng, người yên tâm rồi chứ.”
Khang Hy nói: “Tuy là như vậy, nhưng để thái hậu bị kinh sợ, trẫm trong lòng vô cùng áy náy.”
Thái hậu cúi đầu cười nhạt: “Con người không ai hoàn mỹ được. Huống chi một chút quấy nhiễu đó đối với bản cung cũng không sao. Bản cung thực sự vui mừng vì người gặp thích khách không phải là Hoàng thượng a.”
Khang Hy rất cảm động: “Thái hậu…” Hắn vốn định nói nữa, nhưng đế vương sao lại có thể để cảm xúc lấn át lí trí được. Vì thế ánh mắt của hắn liền xoay qua chỗ Kiến Ninh: “Kiến Ninh, tại sao ngươi lại ở đây?”
Thái hậu nói: “Còn không phải cũng giống ngươi sao, nghe tin bản cung gặp thích khách, liền vội vội vàng vàng chạy tới. Nha đầu này, càng ngày càng không có quy củ. Hoàng thượng, người phải thay bản cung giáo huấn nàng một chút.”
Khang Hy nói: “Kiến Ninh cũng giống như nhi thần, đều là sốt ruột lo lắng cho Thái hậu thôi. Nhi thần sao có thể vì chuyện này mà giáo huấn nàng được.”
Thái hậu cười cười: “Hoàng Thượng, bản cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Nếu không còn chuyện gì nữa, người cũng mau về nghỉ đi.”
Khang Hy không dám tiếp tục quấy rầy, cúi đầu hành lễ: “Nhi thần tuân mệnh.”
Sau đó, hắn quay sang nói với Kiến Ninh: “Kiến Ninh, Thái hậu muốn nghỉ ngơi, ngươi cùng trẫm ra ngoài, trẫm sẽ đưa ngươi về Khôn Ninh cung.”
Kiến Ninh gật đầu đáp ứng, nói với Thái hậu: “Mẫu hậu, vậy ta đi cùng Hoàng đế ca ca đây.”
Thái hậu liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Đi đi, nhớ rõ không được chạy lung tung.”
Kiến Ninh gật đầu rồi lập tức đi theo Khang Hy. Hai người họ đi ra khỏi Từ Ninh cung, nhưng lại không bước về phía Khôn Ninh cung. Kiến Ninh thấy Khang Hy không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng bước đi càng lúc càng nhanh, không khỏi cố gắng chạy theo. Nàng lại nhìn Tứ gia, thấy người kia ánh mắt nhìn thẳng tắp, không chút để ý đến mình.
Gió đêm hơi se lạnh, nàng vẫn còn mặc áo ngủ mỏng manh, cho nên không khỏi lạnh run người. Mà đúng lúc này, Khang Hy lại ngừng bước.
Kiến Ninh đột nhiên nghe Khang Hy hỏi: “Lạnh sao?”
Kiến Ninh ngẩng lên, nhìn vào mắt Khang Hy rồi gật gật đầu: “Hoàng đế ca ca, người định đi đâu?”
Khang Hy nhìn nàng một lát, cũng không trả lời. Hai tay hắn vốn đang chắp sau lưng, giờ phút này lại chậm rãi vươn đến, nắm lấy hai tay của Kiến Ninh. Cứ như vậy, hắn nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, buông một bàn tay ra, tiếp tục chắp ở sau lưng. Khang Hy nắm tay, chầm chậm dẫn Kiến Ninh đi.
Kiến Ninh đi một lát, mới nhận ra đường này là đường tới Càn Thanh cung, chính là tẩm cung của Khang Hy. Nàng ngoan ngoãn bước vào trong, mà Tứ gia và đám thái giám cũng theo vào. Đến tận lúc này, Khang Hy mới ngừng hẳn bước chân, buông lỏng tay ra.
Kiến Ninh thấy Khang Hy có chút khác thường, trong lòng không ngừng tính toán: “Chẳng lẽ Liễu Yến trước khi chết đã khai gì đó với Tứ gia rồi sao? Nếu vậy, hành động khi nãy của Khang Hy là diễn trò? Không…không đúng, ánh mắt của hắn khi nãy trông rất thật. Chỉ là, hắn vô duyên vô cớ kéo ta đến Càn Thanh cung làm cái gì?”
Trong lúc miên man suy nghĩ, ánh mắt của Kiến Ninh không tự chủ liền bay tới chỗ Tứ gia. Nàng nhận ra Tứ gia hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Kiến Ninh ngẩn ra, trong nháy mắt chỉ hận không thể chạy lại túm cổ áo Tứ gia mà chất vấn xem rốt cuộc hắn đã biết cái gì rồi. Nhưng rất nhanh, Tứ gia lại cúi đầu xuống, phảng phất như thứ Kiến Ninh vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác. Nhìn hắn như thế này, Kiến Ninh bỗng nhiên nghĩ tới một câu: “Chó cắn người là chó không sủa…”
Đột nhiên nàng nghĩ tới một điều: “Đúng rồi, ta thật là hồ đồ, nếu Liễu Yến có khai gì trước khi chết…đại khái cũng chỉ nói mình tới giết Tiểu Quế Tử là do bị Thái hậu sai khiến thôi, hoặc giả là nàng đi tìm Thụy Đống hay Tứ thập nhị chương kinh…tóm lại chả có lí do gì lại nói ra thân thế của ta trước cả…trừ phi là lão Tứ cố tình hỏi đến…Nhưng thời gian ngắn như vậy, có lẽ hắn cũng không kịp hỏi han gì đâu. Xem ra ta đã quá lo rồi.” Nghĩ đến đây, Kiến Ninh cảm thấy thoáng an tâm.
Nàng do dự một lát, liền kêu lên: “Hoàng đế ca ca…”
Khang Hy nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, sau đó thở dài thườn thượt. Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, người sao vậy?”
Khang Hy lúc này mới lên tiếng: “Kiến Ninh, vì sao ngươi lại ở chỗ Thái hậu?”
Kiến Ninh đáp: “Ta…Ta nghe nói mẫu hậu gặp thích khách, cho nên sốt ruột…muốn chạy tới xem.”
Khang Hy lại hỏi: “Ngươi không mang theo cung nữ thái giám, một mình chạy tới?”
Kiến Ninh ấp úng: “Hoàng đế ca ca, ta lúc ấy rất sốt ruột, cho nên mới không mang theo đám người đó…”
Khang Hy quát: “Hồ đồ!”
Kiến Ninh thấy hắn hung hãn như vậy thì sợ không dám nói gì nữa, tủi thân lui về phía sau vài bước.
Khang Hy nhăn mày nhìn Kiến Ninh. Kiến Ninh kêu thầm không tốt: “Chết rồi, hắn nghiêm túc như vậy, giống như sắp sửa nhảy vào ăn thịt ta đến nơi rồi ấy! Bây giờ chạy trốn còn kịp hay không a?…Trong cung cũng không phải ai cũng biết mặt ta…Khoan đã, lại nghĩ lung tung rồi, ở trong Càn Thanh cung rồi còn chạy được sao? Hay là…không bằng xông lên dùng chủy thủ khống chế Khang Hy, ép hắn thả ta đi.”
Bên này, Kiến Ninh đang không ngừng toan tính đường lui. Mà bên kia, Khang Hy lại thở dài lần nữa, tiến lên từng bước, ôn hòa nói: “Sao vậy, dọa ngươi rồi sao?”
Kiến Ninh lén nhìn Khang Hy, thầm nghĩ trong bụng: “Hừ, ngươi nói xem? Ngươi là hoàng đế thật, ta lại là công chúa giả, trông ngươi hung thần ác sát như vậy liệu ta có bị dọa không hả.”
Khang Hy thấy nàng khiếp hãi nhìn mình, nhịn không được liền bật cười, nói: “Quả nhiên phải dọa ngươi một chút ngươi mới đứng đắn được.”
Kiến Ninh thấy hắn bỗng nhiên cười rộ lên, liền nháy mắt mấy cái, trên mặt cũng lộ ra ý cười. Nhưng rất nhanh, Khang Hy thu lại nét cười, nói: “Ngươi có biết ngươi rất tùy tiện không? Trên đường đi nghe nói ngươi chạy tới Từ Ninh cung, trẫm còn không tin…Ngươi cũng biết trẫm rất sợ ngươi gặp chuyện không may mà?”
Kiến Ninh từ nãy đến giờ đều tưởng Khang Hy tức giận vì phát hiện ra thân phận thật của Thái hậu, đến lúc này mới hiểu ra hắn giận là bởi lo lắng cho an nguy của nàng, vì thế lắp bắp kêu lên: “Hoàng đế ca ca…”
Khang Hy nhìn Kiến Ninh, chậm rãi nói: “Thái hậu ở Từ Ninh cung, tốt xấu gì cũng có rất nhiều thị vệ bảo vệ an toàn. Còn ngươi thì sao? Nửa đêm một mình chạy loạn trong cung, ngộ nhỡ gặp phải thích khách thì sao? Trẫm không phải đã căn dặn ngươi rồi sao, tại sao ngươi không bao giờ nghe lời trẫm hả? Trẫm lo lắng hãi hùng, trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể giáo huấn ngươi một trận. Mới vừa rồi Thái hậu cũng nói trẫm phải giáo huấn tốt ngươi. Nói đi, trẫm nên phạt ngươi thế nào mới tốt đây!”
Kiến Ninh thấy nguy cơ không tồn tại, liền bắt đầu giở tuyệt chiêu làm nũng vô địch thiên hạ của mình ra. Nàng rụt rè tiến lại gần, kéo kéo ống tay áo của Khang Hy, nũng nịu nói: “Hoàng đế ca ca…Là vì tình huống quá mức nguy cấp mà, về sau ta sẽ không bao giờ…như vậy nữa. Người đừng giận nữa mà, ngươi phạt ta thế nào cũng được, Kiến Ninh nguyện ý chịu phạt mà. Kiến Ninh biết sai rồi, nếu không người trực tiếp đánh ta cũng được…”
Khang Hy nghe nàng nói như thế, liền trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi nghĩ trẫm sẽ không nỡ đánh ngươi sao?”
Kiến Ninh nói: “Người đánh đi, đánh đi, muốn đánh bao nhiêu cũng được, Kiến Ninh tuyệt đối không kêu đau.”
Khang Hy nhìn bộ dạng vô lại của nàng, tức giận trong lòng tiêu tan phân nửa, nhưng ngoài mặt vẫn cố ra vẻ nghiêm khắc: “Được, nếu như vậy thì trẫm sẽ không khách khí nữa. Chìa tay ra.”
Kiến Ninh không ngờ hắn thực sự đánh nàng thật, trong khoảnh khắc ngạc nhiên há hốc mồm. Khang Hy thấy nàng ngây ngốc như vậy, trong bụng cười thầm, nói: “Như thế nào, biết sợ chưa?”
Kiến Ninh nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng, ngoan ngoãn vươn tay ra: “Chỉ cần Hoàng đế ca ca nguôi giận, người muốn làm gì ta cũng bằng lòng. Đánh đi đánh đi…” Nàng vừa nói vừa nhắm mắt xoay đầu đi chỗ khác.
Khang Hy nói: “Tốt, một khi đã như vậy, trẫm đánh thật đây.” Hắn đi về phía án thư, lấy một cái thước thật dài ra, gõ gõ hai cái trong lòng bàn tay mình: “Không được rụt tay lại.”
Kiến Ninh càng nhắm chặt mắt hơn, ương ngạnh nói: “Đến đây đi đến đây đi, vì Hoàng đế ca ca, có đánh chết ta cũng được.”
Khang Hy thấy nàng rõ ràng sợ hãi mà vẫn cố mạnh mồm, khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiến Ninh, nói: “Trẫm bắt đầu được chưa?”
Lông mi của Kiến Ninh nhè nhẹ run lên, nhưng nàng vẫn ngoan cường nói: “Đánh…đi…”
Thật ra nếu kiểu gì cũng bị đánh thì thà cứ dứt khoát một thước hạ xuống cho xong, đau cũng chỉ đau một lần. Còn hơn là bị Khang Hy dọa trên dọa dưới, khiến nàng muốn sống không được, muốn chết không xong a.
Khang Hy thấy Kiến Ninh càng sợ thì ý cười trên khuôn mặt càng nồng đậm.
Mà Tứ gia đứng bên cạnh nhìn Khang Hy, lại nhìn Kiến Ninh, cảm thấy trong lòng một cỗ cảm giác cổ quái dâng lên. Cảm giác này không quá dễ chịu, nhưng cũng không khó chịu, chỉ là khiến con người không thoải mái thôi.
Không ngoài dự liệu của Tứ gia, hai huynh muội kia chẳng qua chỉ là làm trò thôi.
Khang Hy cứ liên tục nói: “Trẫm đánh, thực sự đánh đây” nhưng cái thước trên tay mãi vẫn không đập xuống. Đến tận khi Kiến Ninh hơi hé mắt ra, hắn mới nhẹ nhàng gõ một cái.
Kiến Ninh sợ tới mức “òa” lên một tiếng, khiến Khang Hy giật mình rồi cười to: “Trẫm còn tưởng ngươi sẽ không lên tiếng a. Không ngờ một chút như vậy đã không chịu nổi rồi. Như thế này cũng tính là đánh sao?”
Kiến Ninh nói: “Tuy rằng người đánh không đau, nhưng rõ ràng người cố ý dọa ta. Vốn dĩ ta chỉ sợ một phần, đến cuối cùng biến thành mười phần. Hừ, là Hoàng đế ca ca không tốt, rõ ràng đã muốn tha mà còn giả vờ.”
Khang Hy thấy nàng đắc ý, liền cười: “Ngươi cứ nhớ lấy. Lần này chẳng qua ta chỉ hù dọa ngươi một chút thôi, nếu còn có lần sau, ta sẽ không nể mặt ngươi đâu.”
Kiến Ninh ôm lấy Khang Hy, nhỏ giọng nói: “Kiến Ninh biết sư phụ Hoàng đế ca ca sẽ không thật sự đánh ta mà.”
Khang Hy nhìn thấy nàng như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người trêu đùa một lát, Khang Hy liền kêu lên: “Tiểu Quế Tử, ngươi lại đây.”
Kiến Ninh thấy vậy lại lập tức dựng lên sự phòng bị, cảnh giác nhìn Tứ gia. Tứ gia bước về phía trước, cúi đầu hành lễ với Khang Hy, hỏi: “Hoàng Thượng muốn sai bảo nô tài chuyện gì?”
Khang Hy nói: “Mới vừa rồi nguy cấp, trẫm chưa kịp hỏi kĩ. Ngươi nói có một cung nữ xông vào chỗ ngươi. Bộ dạng nàng ta ra sao, có điểm gì đáng khả nghi không?”
Kiến Ninh nghe Khang Hy hỏi vậy thì cả người căng cứng, liếc mắt nhìn Tứ gia. Chỉ thấy Tứ gia vẫn kính cẩn cúi đầu như cũ, nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, cung nữ kia rất xấu, vừa nhìn đã biết là giả mạo. Võ công người này rất cao, mấy thị vệ liên thủ mới giết chết được nàng. Vốn dĩ chúng nô tài định bắt sống, nhưng nàng thật sự quá mức lợi hại, liên tục làm bị thương mấy thị vệ. Sợ rằng để nàng chạy thoát sẽ gây bất lợi cho Thái hậu và Hoàng Thượng, vì vậy nô tài đã quyết định giết chết nàng.”
Khang Hy gật đầu, đôi mày khẽ cau lại, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Giết rất tốt, thích khách càng ngày càng to gan, một nhóm lại một nhóm. Tiểu Quế Tử, ngươi đã hỏi Đa Long xem võ công của thích khách là loại võ công gì chưa?”
Tứ gia chần chừ một lát, nói: “Nô tài đã hỏi…chỉ là Đa Long cũng không biết.”
Khang Hy liền cao giọng nói: “Người đâu, truyền Đa Long tới gặp trẫm!”
Hắn nói xong, lập tức có thái giám chạy ra ngoài. Sau đó, Khang Hy nhìn Kiến Ninh, do dự một lát rồi nói: “Ngươi chờ một lát nữa, trẫm sẽ đích thân đưa ngươi về cung.”
Kiến Ninh còn đang tìm cách để có thể được ở lại nghe manh mối, nghe được Khang Hy mở lời như vậy thì vui mừng không thôi, đầu gật lia gật lịa như gà mổ thóc: “Thật tốt quá rồi, Hoàng đế ca ca.”
Khang Hy thấy nàng vui mừng, liền giơ tay xoa đầu nàng, nói: “Vừa rồi trẫm quá tức giận, cho nên không để ý ngươi ăn mặc mỏng manh…Nếu như lạnh thì vào trong tẩm cung của trẫm đi, để trẫm sai người mang quần áo tới.”
Kiến Ninh cũng cảm thấy mình ăn mặc thế này chạy long nhong bên ngoài thực là làm mất thể diện của hoàng gia, vì vậy vội vàng đi vào trong, lấy một bộ y phục bình thường của hoàng thượng ra khoác vào, mái tóc dài cũng búi cao lên. Đến tận khi trong gương hiện ra bóng dáng một thiếu niên thanh tú thì nàng mới bước ra.
Lúc Kiến Ninh vừa ra sau mành thì Đa Long đã có mặt. Hắn cúi đầu trước mặt Khang Hy, nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài đã hỏi tất cả những thị vệ giao đấu với thích khách, chỉ là võ công của thích khách thật sự rất kì quái, nô tài hiện vẫn chưa nhìn ra nó thuộc về môn phái nào.”
Khang Hy một chút cũng không tỏ ra ngạc nhiên, cười lạnh nói: “Cũng không có gì là lạ. Lần trước để ngươi nhìn ra, cho nên lần này chúng tất nhiên phải cố ý giấu diếm rồi. Đa Long, ngươi cũng coi như là kẻ hiểu rộng biết nhiều, vậy mà lần này cũng không xác định nổi thân phận của thích khách, có thể thấy thích khách đã chuẩn bị rất kĩ. Thế này đi, trẫm muốn ngươi điều tra thật kĩ, nhất định phải cho trẫm một câu trả lời thuyết phục.”
Đa Long vội vàng tạ ơn.
Khang Hy lại nói: “Mặt khác, gần đây trong cung không an toàn, ngươi cần điều động thêm người, gia tăng tuần tra. Đặc biệt lưu ý Từ Ninh cung và Khôn Ninh cung cho trẫm, không được để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
Đa Long vâng dạ đáp ứng, sau đó Khang Hy cho hắn lui xuống.
Đa Long vừa lui ra, Kiến Ninh định vén mành lên thì lại chợt nghe Khang Hy nói với Tứ gia: “Tiểu Quế Tử, trẫm có một chuyện quan trọng cần ngươi làm.”
Kiến Ninh giật nảy mình, lập tức ngừng bước chân, lắng nghe Tứ gia hỏi: “Không biết Hoàng thượng có chuyện gì?”
Khang Hy nặng nề nói: “Gần đây Tây Tạng, Mông Cổ không thái bình. Trẫm nghe nói Lạt ma Tây Tạng đã nhiều lần xâm phạm biên ải, giờ đã vào đến chỗ núi Ngũ Đài. Trẫm lo lắng bọn chúng có ý đồ xấu, cho nên trẫm muốn ngươi thay trẫm ra ngoài dò la tin tức."
Khang Hy vội nói: “Thái hậu sao lại nói vậy, để Thái hậu bị kinh hách là lỗi của trẫm. Xin Thái hậu đừng lo lắng cho trẫm thế này, nhi thần không dám nhận.”
Thái hậu nói: “Xưa nay ngươi có hiếu với bản cung ra sao, sao bản cung lại không rõ? Cho nên ta cũng quan tâm ngươi a.”
Khang Hy lộ ra vẻ mặt cảm kích, kêu: “Thái hậu…”
Thái hậu gật gật đầu, còn nói thêm: “Ngươi an tâm, tuy rằng gần đây trong cung liên tiếp xảy ra chuyện, nhưng cũng chỉ là chút chuyện cỏn con thôi. Đêm nay thích khách giả trang cung nữ định ám hại ta, cũng may bọn thị vệ phát giác sớm, khiến thích khách không có cơ hội hành động. Nhưng ta cảm thấy nhất định không chỉ có một người, có khi nào…Không biết những nơi khác trong cung…”
Khang Hy đáp: “Vừa rồi Tiểu Quế Tử cũng suýt bị một nữ thích khách giết chết, may mắn là thị vệ phát hiện kịp thời, đã giết người kia rồi.”
Thái hậu cau mày, chuyển mắt nhìn Tứ gia đang đứng sau lưng Khang Hy, hỏi: “Vậy sao? Tiểu Quế Tử cũng gặp thích khách ư?”
Tứ gia nghe hỏi liền kính cẩn đáp: “Hồi bẩm Thái hậu, quả thực là vậy. Cũng là một thích khách giả dạng cung nữ. May mắn là bọn thị vệ tuần tra tới kịp lúc mới khống chế được nàng ta. Thái hậu yên tâm, những người khác không ai bị thương ạ.”
Thái hậu thở dài một hơi, nói: “Có thể thấy Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, liên tiếp hai lần thích khách ám sát đều bị thất bại. Hoàng thượng, người yên tâm rồi chứ.”
Khang Hy nói: “Tuy là như vậy, nhưng để thái hậu bị kinh sợ, trẫm trong lòng vô cùng áy náy.”
Thái hậu cúi đầu cười nhạt: “Con người không ai hoàn mỹ được. Huống chi một chút quấy nhiễu đó đối với bản cung cũng không sao. Bản cung thực sự vui mừng vì người gặp thích khách không phải là Hoàng thượng a.”
Khang Hy rất cảm động: “Thái hậu…” Hắn vốn định nói nữa, nhưng đế vương sao lại có thể để cảm xúc lấn át lí trí được. Vì thế ánh mắt của hắn liền xoay qua chỗ Kiến Ninh: “Kiến Ninh, tại sao ngươi lại ở đây?”
Thái hậu nói: “Còn không phải cũng giống ngươi sao, nghe tin bản cung gặp thích khách, liền vội vội vàng vàng chạy tới. Nha đầu này, càng ngày càng không có quy củ. Hoàng thượng, người phải thay bản cung giáo huấn nàng một chút.”
Khang Hy nói: “Kiến Ninh cũng giống như nhi thần, đều là sốt ruột lo lắng cho Thái hậu thôi. Nhi thần sao có thể vì chuyện này mà giáo huấn nàng được.”
Thái hậu cười cười: “Hoàng Thượng, bản cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Nếu không còn chuyện gì nữa, người cũng mau về nghỉ đi.”
Khang Hy không dám tiếp tục quấy rầy, cúi đầu hành lễ: “Nhi thần tuân mệnh.”
Sau đó, hắn quay sang nói với Kiến Ninh: “Kiến Ninh, Thái hậu muốn nghỉ ngơi, ngươi cùng trẫm ra ngoài, trẫm sẽ đưa ngươi về Khôn Ninh cung.”
Kiến Ninh gật đầu đáp ứng, nói với Thái hậu: “Mẫu hậu, vậy ta đi cùng Hoàng đế ca ca đây.”
Thái hậu liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Đi đi, nhớ rõ không được chạy lung tung.”
Kiến Ninh gật đầu rồi lập tức đi theo Khang Hy. Hai người họ đi ra khỏi Từ Ninh cung, nhưng lại không bước về phía Khôn Ninh cung. Kiến Ninh thấy Khang Hy không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng bước đi càng lúc càng nhanh, không khỏi cố gắng chạy theo. Nàng lại nhìn Tứ gia, thấy người kia ánh mắt nhìn thẳng tắp, không chút để ý đến mình.
Gió đêm hơi se lạnh, nàng vẫn còn mặc áo ngủ mỏng manh, cho nên không khỏi lạnh run người. Mà đúng lúc này, Khang Hy lại ngừng bước.
Kiến Ninh đột nhiên nghe Khang Hy hỏi: “Lạnh sao?”
Kiến Ninh ngẩng lên, nhìn vào mắt Khang Hy rồi gật gật đầu: “Hoàng đế ca ca, người định đi đâu?”
Khang Hy nhìn nàng một lát, cũng không trả lời. Hai tay hắn vốn đang chắp sau lưng, giờ phút này lại chậm rãi vươn đến, nắm lấy hai tay của Kiến Ninh. Cứ như vậy, hắn nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, buông một bàn tay ra, tiếp tục chắp ở sau lưng. Khang Hy nắm tay, chầm chậm dẫn Kiến Ninh đi.
Kiến Ninh đi một lát, mới nhận ra đường này là đường tới Càn Thanh cung, chính là tẩm cung của Khang Hy. Nàng ngoan ngoãn bước vào trong, mà Tứ gia và đám thái giám cũng theo vào. Đến tận lúc này, Khang Hy mới ngừng hẳn bước chân, buông lỏng tay ra.
Kiến Ninh thấy Khang Hy có chút khác thường, trong lòng không ngừng tính toán: “Chẳng lẽ Liễu Yến trước khi chết đã khai gì đó với Tứ gia rồi sao? Nếu vậy, hành động khi nãy của Khang Hy là diễn trò? Không…không đúng, ánh mắt của hắn khi nãy trông rất thật. Chỉ là, hắn vô duyên vô cớ kéo ta đến Càn Thanh cung làm cái gì?”
Trong lúc miên man suy nghĩ, ánh mắt của Kiến Ninh không tự chủ liền bay tới chỗ Tứ gia. Nàng nhận ra Tứ gia hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Kiến Ninh ngẩn ra, trong nháy mắt chỉ hận không thể chạy lại túm cổ áo Tứ gia mà chất vấn xem rốt cuộc hắn đã biết cái gì rồi. Nhưng rất nhanh, Tứ gia lại cúi đầu xuống, phảng phất như thứ Kiến Ninh vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác. Nhìn hắn như thế này, Kiến Ninh bỗng nhiên nghĩ tới một câu: “Chó cắn người là chó không sủa…”
Đột nhiên nàng nghĩ tới một điều: “Đúng rồi, ta thật là hồ đồ, nếu Liễu Yến có khai gì trước khi chết…đại khái cũng chỉ nói mình tới giết Tiểu Quế Tử là do bị Thái hậu sai khiến thôi, hoặc giả là nàng đi tìm Thụy Đống hay Tứ thập nhị chương kinh…tóm lại chả có lí do gì lại nói ra thân thế của ta trước cả…trừ phi là lão Tứ cố tình hỏi đến…Nhưng thời gian ngắn như vậy, có lẽ hắn cũng không kịp hỏi han gì đâu. Xem ra ta đã quá lo rồi.” Nghĩ đến đây, Kiến Ninh cảm thấy thoáng an tâm.
Nàng do dự một lát, liền kêu lên: “Hoàng đế ca ca…”
Khang Hy nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, sau đó thở dài thườn thượt. Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, người sao vậy?”
Khang Hy lúc này mới lên tiếng: “Kiến Ninh, vì sao ngươi lại ở chỗ Thái hậu?”
Kiến Ninh đáp: “Ta…Ta nghe nói mẫu hậu gặp thích khách, cho nên sốt ruột…muốn chạy tới xem.”
Khang Hy lại hỏi: “Ngươi không mang theo cung nữ thái giám, một mình chạy tới?”
Kiến Ninh ấp úng: “Hoàng đế ca ca, ta lúc ấy rất sốt ruột, cho nên mới không mang theo đám người đó…”
Khang Hy quát: “Hồ đồ!”
Kiến Ninh thấy hắn hung hãn như vậy thì sợ không dám nói gì nữa, tủi thân lui về phía sau vài bước.
Khang Hy nhăn mày nhìn Kiến Ninh. Kiến Ninh kêu thầm không tốt: “Chết rồi, hắn nghiêm túc như vậy, giống như sắp sửa nhảy vào ăn thịt ta đến nơi rồi ấy! Bây giờ chạy trốn còn kịp hay không a?…Trong cung cũng không phải ai cũng biết mặt ta…Khoan đã, lại nghĩ lung tung rồi, ở trong Càn Thanh cung rồi còn chạy được sao? Hay là…không bằng xông lên dùng chủy thủ khống chế Khang Hy, ép hắn thả ta đi.”
Bên này, Kiến Ninh đang không ngừng toan tính đường lui. Mà bên kia, Khang Hy lại thở dài lần nữa, tiến lên từng bước, ôn hòa nói: “Sao vậy, dọa ngươi rồi sao?”
Kiến Ninh lén nhìn Khang Hy, thầm nghĩ trong bụng: “Hừ, ngươi nói xem? Ngươi là hoàng đế thật, ta lại là công chúa giả, trông ngươi hung thần ác sát như vậy liệu ta có bị dọa không hả.”
Khang Hy thấy nàng khiếp hãi nhìn mình, nhịn không được liền bật cười, nói: “Quả nhiên phải dọa ngươi một chút ngươi mới đứng đắn được.”
Kiến Ninh thấy hắn bỗng nhiên cười rộ lên, liền nháy mắt mấy cái, trên mặt cũng lộ ra ý cười. Nhưng rất nhanh, Khang Hy thu lại nét cười, nói: “Ngươi có biết ngươi rất tùy tiện không? Trên đường đi nghe nói ngươi chạy tới Từ Ninh cung, trẫm còn không tin…Ngươi cũng biết trẫm rất sợ ngươi gặp chuyện không may mà?”
Kiến Ninh từ nãy đến giờ đều tưởng Khang Hy tức giận vì phát hiện ra thân phận thật của Thái hậu, đến lúc này mới hiểu ra hắn giận là bởi lo lắng cho an nguy của nàng, vì thế lắp bắp kêu lên: “Hoàng đế ca ca…”
Khang Hy nhìn Kiến Ninh, chậm rãi nói: “Thái hậu ở Từ Ninh cung, tốt xấu gì cũng có rất nhiều thị vệ bảo vệ an toàn. Còn ngươi thì sao? Nửa đêm một mình chạy loạn trong cung, ngộ nhỡ gặp phải thích khách thì sao? Trẫm không phải đã căn dặn ngươi rồi sao, tại sao ngươi không bao giờ nghe lời trẫm hả? Trẫm lo lắng hãi hùng, trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể giáo huấn ngươi một trận. Mới vừa rồi Thái hậu cũng nói trẫm phải giáo huấn tốt ngươi. Nói đi, trẫm nên phạt ngươi thế nào mới tốt đây!”
Kiến Ninh thấy nguy cơ không tồn tại, liền bắt đầu giở tuyệt chiêu làm nũng vô địch thiên hạ của mình ra. Nàng rụt rè tiến lại gần, kéo kéo ống tay áo của Khang Hy, nũng nịu nói: “Hoàng đế ca ca…Là vì tình huống quá mức nguy cấp mà, về sau ta sẽ không bao giờ…như vậy nữa. Người đừng giận nữa mà, ngươi phạt ta thế nào cũng được, Kiến Ninh nguyện ý chịu phạt mà. Kiến Ninh biết sai rồi, nếu không người trực tiếp đánh ta cũng được…”
Khang Hy nghe nàng nói như thế, liền trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi nghĩ trẫm sẽ không nỡ đánh ngươi sao?”
Kiến Ninh nói: “Người đánh đi, đánh đi, muốn đánh bao nhiêu cũng được, Kiến Ninh tuyệt đối không kêu đau.”
Khang Hy nhìn bộ dạng vô lại của nàng, tức giận trong lòng tiêu tan phân nửa, nhưng ngoài mặt vẫn cố ra vẻ nghiêm khắc: “Được, nếu như vậy thì trẫm sẽ không khách khí nữa. Chìa tay ra.”
Kiến Ninh không ngờ hắn thực sự đánh nàng thật, trong khoảnh khắc ngạc nhiên há hốc mồm. Khang Hy thấy nàng ngây ngốc như vậy, trong bụng cười thầm, nói: “Như thế nào, biết sợ chưa?”
Kiến Ninh nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng, ngoan ngoãn vươn tay ra: “Chỉ cần Hoàng đế ca ca nguôi giận, người muốn làm gì ta cũng bằng lòng. Đánh đi đánh đi…” Nàng vừa nói vừa nhắm mắt xoay đầu đi chỗ khác.
Khang Hy nói: “Tốt, một khi đã như vậy, trẫm đánh thật đây.” Hắn đi về phía án thư, lấy một cái thước thật dài ra, gõ gõ hai cái trong lòng bàn tay mình: “Không được rụt tay lại.”
Kiến Ninh càng nhắm chặt mắt hơn, ương ngạnh nói: “Đến đây đi đến đây đi, vì Hoàng đế ca ca, có đánh chết ta cũng được.”
Khang Hy thấy nàng rõ ràng sợ hãi mà vẫn cố mạnh mồm, khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiến Ninh, nói: “Trẫm bắt đầu được chưa?”
Lông mi của Kiến Ninh nhè nhẹ run lên, nhưng nàng vẫn ngoan cường nói: “Đánh…đi…”
Thật ra nếu kiểu gì cũng bị đánh thì thà cứ dứt khoát một thước hạ xuống cho xong, đau cũng chỉ đau một lần. Còn hơn là bị Khang Hy dọa trên dọa dưới, khiến nàng muốn sống không được, muốn chết không xong a.
Khang Hy thấy Kiến Ninh càng sợ thì ý cười trên khuôn mặt càng nồng đậm.
Mà Tứ gia đứng bên cạnh nhìn Khang Hy, lại nhìn Kiến Ninh, cảm thấy trong lòng một cỗ cảm giác cổ quái dâng lên. Cảm giác này không quá dễ chịu, nhưng cũng không khó chịu, chỉ là khiến con người không thoải mái thôi.
Không ngoài dự liệu của Tứ gia, hai huynh muội kia chẳng qua chỉ là làm trò thôi.
Khang Hy cứ liên tục nói: “Trẫm đánh, thực sự đánh đây” nhưng cái thước trên tay mãi vẫn không đập xuống. Đến tận khi Kiến Ninh hơi hé mắt ra, hắn mới nhẹ nhàng gõ một cái.
Kiến Ninh sợ tới mức “òa” lên một tiếng, khiến Khang Hy giật mình rồi cười to: “Trẫm còn tưởng ngươi sẽ không lên tiếng a. Không ngờ một chút như vậy đã không chịu nổi rồi. Như thế này cũng tính là đánh sao?”
Kiến Ninh nói: “Tuy rằng người đánh không đau, nhưng rõ ràng người cố ý dọa ta. Vốn dĩ ta chỉ sợ một phần, đến cuối cùng biến thành mười phần. Hừ, là Hoàng đế ca ca không tốt, rõ ràng đã muốn tha mà còn giả vờ.”
Khang Hy thấy nàng đắc ý, liền cười: “Ngươi cứ nhớ lấy. Lần này chẳng qua ta chỉ hù dọa ngươi một chút thôi, nếu còn có lần sau, ta sẽ không nể mặt ngươi đâu.”
Kiến Ninh ôm lấy Khang Hy, nhỏ giọng nói: “Kiến Ninh biết sư phụ Hoàng đế ca ca sẽ không thật sự đánh ta mà.”
Khang Hy nhìn thấy nàng như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người trêu đùa một lát, Khang Hy liền kêu lên: “Tiểu Quế Tử, ngươi lại đây.”
Kiến Ninh thấy vậy lại lập tức dựng lên sự phòng bị, cảnh giác nhìn Tứ gia. Tứ gia bước về phía trước, cúi đầu hành lễ với Khang Hy, hỏi: “Hoàng Thượng muốn sai bảo nô tài chuyện gì?”
Khang Hy nói: “Mới vừa rồi nguy cấp, trẫm chưa kịp hỏi kĩ. Ngươi nói có một cung nữ xông vào chỗ ngươi. Bộ dạng nàng ta ra sao, có điểm gì đáng khả nghi không?”
Kiến Ninh nghe Khang Hy hỏi vậy thì cả người căng cứng, liếc mắt nhìn Tứ gia. Chỉ thấy Tứ gia vẫn kính cẩn cúi đầu như cũ, nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, cung nữ kia rất xấu, vừa nhìn đã biết là giả mạo. Võ công người này rất cao, mấy thị vệ liên thủ mới giết chết được nàng. Vốn dĩ chúng nô tài định bắt sống, nhưng nàng thật sự quá mức lợi hại, liên tục làm bị thương mấy thị vệ. Sợ rằng để nàng chạy thoát sẽ gây bất lợi cho Thái hậu và Hoàng Thượng, vì vậy nô tài đã quyết định giết chết nàng.”
Khang Hy gật đầu, đôi mày khẽ cau lại, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Giết rất tốt, thích khách càng ngày càng to gan, một nhóm lại một nhóm. Tiểu Quế Tử, ngươi đã hỏi Đa Long xem võ công của thích khách là loại võ công gì chưa?”
Tứ gia chần chừ một lát, nói: “Nô tài đã hỏi…chỉ là Đa Long cũng không biết.”
Khang Hy liền cao giọng nói: “Người đâu, truyền Đa Long tới gặp trẫm!”
Hắn nói xong, lập tức có thái giám chạy ra ngoài. Sau đó, Khang Hy nhìn Kiến Ninh, do dự một lát rồi nói: “Ngươi chờ một lát nữa, trẫm sẽ đích thân đưa ngươi về cung.”
Kiến Ninh còn đang tìm cách để có thể được ở lại nghe manh mối, nghe được Khang Hy mở lời như vậy thì vui mừng không thôi, đầu gật lia gật lịa như gà mổ thóc: “Thật tốt quá rồi, Hoàng đế ca ca.”
Khang Hy thấy nàng vui mừng, liền giơ tay xoa đầu nàng, nói: “Vừa rồi trẫm quá tức giận, cho nên không để ý ngươi ăn mặc mỏng manh…Nếu như lạnh thì vào trong tẩm cung của trẫm đi, để trẫm sai người mang quần áo tới.”
Kiến Ninh cũng cảm thấy mình ăn mặc thế này chạy long nhong bên ngoài thực là làm mất thể diện của hoàng gia, vì vậy vội vàng đi vào trong, lấy một bộ y phục bình thường của hoàng thượng ra khoác vào, mái tóc dài cũng búi cao lên. Đến tận khi trong gương hiện ra bóng dáng một thiếu niên thanh tú thì nàng mới bước ra.
Lúc Kiến Ninh vừa ra sau mành thì Đa Long đã có mặt. Hắn cúi đầu trước mặt Khang Hy, nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài đã hỏi tất cả những thị vệ giao đấu với thích khách, chỉ là võ công của thích khách thật sự rất kì quái, nô tài hiện vẫn chưa nhìn ra nó thuộc về môn phái nào.”
Khang Hy một chút cũng không tỏ ra ngạc nhiên, cười lạnh nói: “Cũng không có gì là lạ. Lần trước để ngươi nhìn ra, cho nên lần này chúng tất nhiên phải cố ý giấu diếm rồi. Đa Long, ngươi cũng coi như là kẻ hiểu rộng biết nhiều, vậy mà lần này cũng không xác định nổi thân phận của thích khách, có thể thấy thích khách đã chuẩn bị rất kĩ. Thế này đi, trẫm muốn ngươi điều tra thật kĩ, nhất định phải cho trẫm một câu trả lời thuyết phục.”
Đa Long vội vàng tạ ơn.
Khang Hy lại nói: “Mặt khác, gần đây trong cung không an toàn, ngươi cần điều động thêm người, gia tăng tuần tra. Đặc biệt lưu ý Từ Ninh cung và Khôn Ninh cung cho trẫm, không được để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
Đa Long vâng dạ đáp ứng, sau đó Khang Hy cho hắn lui xuống.
Đa Long vừa lui ra, Kiến Ninh định vén mành lên thì lại chợt nghe Khang Hy nói với Tứ gia: “Tiểu Quế Tử, trẫm có một chuyện quan trọng cần ngươi làm.”
Kiến Ninh giật nảy mình, lập tức ngừng bước chân, lắng nghe Tứ gia hỏi: “Không biết Hoàng thượng có chuyện gì?”
Khang Hy nặng nề nói: “Gần đây Tây Tạng, Mông Cổ không thái bình. Trẫm nghe nói Lạt ma Tây Tạng đã nhiều lần xâm phạm biên ải, giờ đã vào đến chỗ núi Ngũ Đài. Trẫm lo lắng bọn chúng có ý đồ xấu, cho nên trẫm muốn ngươi thay trẫm ra ngoài dò la tin tức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.