Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký
Chương 75: Tình ý đã tỏ
Tám Tháng Vi Ny
30/06/2014
Cửu Nạn buồn bã không vui.
Kiến Ninh nói: “Ta lúc ấy thấy tình thế nguy cấp, không khỏi nhớ tới lời của Viên phu nhân, cho nên mới muốn thử xem có chữa lợn què thành lợn lành được không. Quả nhiên sư thái chính là A Cửu.”
Cửu Nạn lấy lại tinh thần, hai mắt sáng quắc nhìn Kiến Ninh, nói: “Khoan đã, còn một chuyện nữa, bọn họ có biết ngươi là công chúa Thát Đát không?”
Kiến Ninh nói: “Hai vị cao nhân mắt sáng như sao, thông tuệ mọi chuyện, sao có thể không biết chứ. Thực ra mới đầu ta cải trang bọn họ cũng không phát hiện ra, nhưng một thời gian sau, họ liền nói hành vi cử chỉ của ta không giống người bình thường cho nên ta liền thẳng thắn thừa nhận thân phận.”
Cửu Nạn nghi hoặc: “Biết rồi mà vẫn buông tha cho ngươi? Theo ta được biết…Hắn, Viên đại hiệp cả đời này hận nhất chính là bọn chó Mãn Thanh!” Phụ thân của Viên Thừa Chí là Viên Sùng Hoán chính là vì kế li gián của người Mãn mới bị giết, cho nên đối với Viên Thừa Chí, giết người Mãn không những là đòi nợ nước mà còn là trả thù nhà.
Kiến Ninh nói: “Aizz, sư thái, ngươi có điều không biết rồi…Ta đương nhiên biết Viên đại hiệp hận người Mãn…bởi vì Viên phu nhân từng kể với ta, phụ thân của Viên đại hiệp chính là bị…chắc sư thái người cũng biết chuyện này rồi. Lúc ta thẳng thắn thừa nhận mình là công chúa Thát Đát cũng vô cùng sợ hãi, còn định bỏ chạy, không ngờ Viên đại hiệp và Viên phu nhân lại không định giết ta. Bọn họ nói, tuy rằng ta là người Mãn, nhưng ta chưa từng giết người, hơn nữa quốc gia đại sự và nợ nước thù nhà thì có can hệ gì với nữ nhân? Huống hồ bọn họ ẩn cư đã nhiều năm, những thứ như danh lợi, thù hận…đã sớm như mây trôi rồi.”
Cửu Nạn sợ run, lẩm bẩm nói: “Quốc gia đại sự, nợ nước thù nhà, có can hệ gì với nữ nhân?” Hai tròng mắt bà đỏ lên, suýt không cầm nổi nước mắt.
Khi Đại Minh sụp đổ, Sùng Trinh trước lúc chết đã cầm kiếm trong tay, định giết Trường Bình công chúa, rốt cục không nhẫn tâm nổi, chỉ chặt bỏ một cánh tay của nàng…Trường Bình nếu sinh ra trong gia đình thường dân, có lẽ kết cục đã không như thế. Đáng tiếc, nàng nào có thể lựa chọn nơi mình sinh ra?
Kiến Ninh trộm nhìn sắc mặt Cửu Nạn, lại bồi thêm một cú: “Ta vô cùng bội phục Viên đại hiệp và Viên phu nhân, họ thực sự là những người có tầm nhìn xa rộng. Không giấu gì sư thái, thật ra khi ta cải trang xuất cung đã từng gặp gỡ nhiều người, trong đó có cả những người của Thiên Địa hội, bọn họ đều lấy ‘phản Thanh phục Minh’ làm tôn chỉ của mình, hận thấu xương người Mãn Thanh cho nên ta một câu cũng không dám hé răng về thân phận công chúa của mình…Ta cũng hiểu cho tâm tình của họ…chỉ là…một nữ nhi yếu đuối như ta nào có tiếng nói gì? Ta từ lúc sinh ra đã là người Mãn, ta cũng không lựa chọn…Aizz.”
Nàng nói xong, liền lắc đầu, tỏ vẻ buồn bã…lời này nói thật thì không phải thật, mà nói giả cũng không phải giả – dù sao thì kiếp trước Kiến Ninh cũng không phải là người Mãn Châu.
Cửu Nạn đối với Kiến Ninh vốn đầy chán ghét, nhưng giờ phút này tất cả những chán ghét đó đều tan thành mây khói, thầm nghĩ: “Nàng tuy là công chúa Thát Đát nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Lúc trước ta còn trẻ không hiểu chuyện, chẳng lẽ không phải cũng như nàng sao? Ngây thơ không biết gì, vậy mà sau này không hiểu sao lại trở nên như vậy…Thôi, mọi thứ đều có số mệnh của nó, cùng là đàn bà con gái với nhau, ta tội gì phải khó xử nàng?”
Nghĩ vậy, Cửu Nạn liền bỏ đi ý nghĩ muốn giết Kiến Ninh. Bà đang định thả nàng về cung thì lại nghe Kiến Ninh nói: “Sư thái, ta nghe nói người biết một loại võ công gọi là ‘Thần hành bách biến’, có phải không?”
Cửu Nạn kinh ngạc hồi lâu, mãi sau mới bình tĩnh lại, nói: “Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết? Chẳng lẽ…cũng là bọn họ kể cho ngươi?”
Kiến Ninh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, Viên phu nhân rất thương ta, vốn định dạy ta võ công, đáng tiếc ta không có nền tảng từ đầu nên không thể học võ được. Lúc thấy Viên phu nhân thở dài, Viên đại hiệp có nói, nói có một loại võ công của Mộc…cái gì đó đạo nhân là phù hợp. Ông ấy nói sư thái biết rất rõ môn võ công này, ông ấy cũng biết một chút…Vốn là định truyền cho ta luôn, nhưng đúng lúc đó người trong cung tới tìm ta nên bọn họ phải vội vàng rời đi…”
Cửu Nạn nghe tới đây thì động lòng, nói: “Hắn muốn dạy ngươi?”
Kiến Ninh nói: “Đúng vậy, nhưng thực sự ta không biết chút võ công nào, sợ rằng học sẽ không vào. Như vậy thà không học còn hơn.”
Cửu Nạn cau mày: “Ngươi chưa học sao biết không vào? Không có chí tiến thủ chút nào cả!”
Kiến Ninh vò đầu ra vẻ sợ hãi, trong lòng lại tươi như hoa.
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Hiện giờ ta không muốn về cung, Hoàng đế ca ca định gả ta đi Vân Nam xa xôi…Hừ, hắn chưa biết thân phận thực sự của ta đã như thế, đợi đến khi biết rồi chẳng phải sẽ giết ta sao? Chơi với vua như chơi với hổ, ta lại không mua bảo hiểm…Aizz, thôi tạm thời vẫn không nên quay về, bước chân vào giang hồ du ngoạn một thời gian đi. Ngặt nỗi nếu không có võ công phòng thân thì rất nguy hiểm, nếu học được chiêu ‘Thần hành bách biến’ kia, chẳng phải nếu có ai truy bắt ta, ta chạy là được rồi sao?”
Nhưng Kiến Ninh hiểu rất rõ, Cửu Nạn tuy sẽ không giết nàng, nhưng nỗi hận người Mãn còn đó, nếu nàng cầu xin bà dạy võ cho, nhất định sẽ không có hy vọng gì. Bởi vậy Kiến Ninh mới dùng tới tấm bia Viên Thừa Chí.
Cửu Nạn đối với Viên Thừa Chí mang một tình cảm rất đặc biệt, cho nên khi bà nghe Kiến Ninh nói Viên Thừa Chí vội vàng ra đi mà chưa kịp truyền dạy “Thần hành bách biến” thì trong lòng liền nảy ra ý nghĩ muốn thay hắn hoàn thành tâm nguyện này.
Để Cửu Nạn dạy võ công cho nàng không khó, cái khó là phải tỏ ra mình không muốn học…mà là bị ép học.
Tuy Kiến Ninh thông minh lanh lợi, nhưng Cửu Nạn ban đầu vốn không thích nàng – bởi bà e ngại thân phận công chúa Thát Đát. Nhưng sau khi nghe nàng kể chuyện Viên Thừa Chí, lại than khổ than sở mình không muốn làm công chúa thế nào, còn nói Hoàng đế định hy sinh nàng, mang nàng đi hòa thân, gả đến chỗ của Ngô Tam Quế…nàng hận không thể cả đời không trở về cung, cả đời không làm công chúa…Cứ như thế, Cửu Nạn nghe lâu, như bị Kiến Ninh tẩy não, cũng dần quên đi thân phận của nàng. Kiến Ninh lại ăn nói ngọt ngào dễ nghe, cuối cùng Cửu Nạn đồng ý nhận nàng làm đệ tử.
Cửu Nạn tuy đã có A Kha làm đệ tử, nhưng bà đối với A Kha vô cùng chán ghét, đương nhiên sẽ không dốc lòng dạy dỗ. Mà A Kha lại là người thẳng như ruột ngựa, tính cách hấp tấp nóng vội, không biết lấy lòng Cửu Nạn, cho nên A Kha làm cái gì Cửu Nạn cũng không vừa mắt.
Nhưng Kiến Ninh không phải A Kha, khả năng quan sát sắc mặt của nàng là hạng nhất, lại bởi biết rõ Cửu Nạn chính là Trường Bình công chúa, cho nên dọc đường đi chăm sóc bà cẩn thận vô cùng, khiến Cửu Nạn rất vừa lòng. Mà A Kha, đối với vị sư muội không biết từ đâu chui ra này, vừa ghen tị lại vừa không biết làm thế nào.
Kiến Ninh tất nhiên sẽ không thẳng thắn kể hết chân tướng sự tình cho Tứ gia nghe. Nàng chỉ nói mình khéo ăn khéo nói, ngoan ngoãn dễ bảo, cho nên Cửu Nạn mới mang theo. Tứ gia thấy nàng nói mơ mơ hồ hồ, cũng hiểu Kiến Ninh đang giấu diếm, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói: “Thì ra là vậy. Tóm lại ngươi không sao là tốt rồi.”
Kiến Ninh vốn cũng hơi áy náy vì mình không kể thật cho Tứ gia nghe, nhưng thấy hắn cũng không hỏi thì nói: “Vậy ngươi làm sao mà tìm được ta?”
Tứ gia liền nói: “Ta sai người của Thiên Địa hội và Thần Long giáo điều tra nơi Cửu Nạn đang ở. Muốn tìm ngươi thì rất khó, chứ muốn tìm một ni cô võ công cao cường dung mạo xinh đẹp lại bị cụt tay thì dễ hơn nhiều. Nửa tháng trước ta nhận được tin các ngươi đang đi về phía Đông Bắc, cho nên vội vã từ Vân Nam chạy tới.”
Kiến Ninh nói: “Ngươi không trở về kinh thành bẩm báo mọi việc thì có sao không?”
Tứ gia nói: “Không sao, Hoàng Thượng biết ta tìm được ngươi, nhất định sẽ không trách tội. Huống hồ, chuyện ở Vân Nam ta đã giải quyết xong xuôi rồi.”
Kiến Ninh im lặng một lát, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: “Đúng rồi, ngươi khi nãy nhắc tới tên của Ngô Lục Kỳ ư?”
Tứ gia nói: “Đúng vậy? Người này có vấn đề gì sao?”
Kiến Ninh nhíu mày, nói: “Không ổn!”
Tứ gia vội hỏi: “Có chuyện gì?”
Kiến Ninh nói: “Cái này…Lúc ta lưu lạc giang hồ nghe được tin nói Ngô Tam Quế kiêng dè người này, đang tìm người đối phó hắn.”
Tứ gia nói: “Thì ra là vậy. Nhưng mà ngươi cứ an tâm, Ngô Lục Kỳ võ công cao cường, người bình thường tuyệt đối không thể ám hại hắn được.”
Kiến Ninh vô cùng lo lắng, cầm cánh tay Tứ gia lắc qua lắc lại, nói: “Nhỡ kẻ ra tay không phải là bọn đầu đường thì sao? Nhỡ…là người võ công còn cao hơn cả Ngô Lục Kỳ?”
Tứ gia rũ mắt nhìn nơi bàn tay nàng nắm lấy tay hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh nghiêm trang nói: “Lo lắng của ngươi cũng không phải không có căn cứ. Ngô Lục Kỳ là chướng ngại lớn đối với Ngô Tam Quế, nếu Ngô Tam Quế vì thế mà không tiếc vung tiền mời cao thủ thì thật không tốt…Được, ta lập tức sai người tới nhắc Ngô Lục Kỳ đề phòng cẩn thận.”
Kiến Ninh gật gật đầu, nói: “Tốt nhất phái mấy cao thủ đi đi, bảo Ngô Lục Kỳ là nếu gặp cao nhân thì đừng lấy cứng đấu cứng, ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách.”
Tứ gia nói: “Được, chờ một lát rồi ta sai người đi truyền tin…” Dứt lời, Tứ gia có chút đăm chiêu nhìn Kiến Ninh, nói: “Nhưng mà, nghe ngươi nói vậy…thật giống như ngươi biết chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.”
Kiến Ninh giật mình, liền cười nói: “Nếu ta nói ta đoán được trước thiên cơ, ngươi có tin không?”
Tứ gia cười nói: “Được, nếu ngươi nói là có thì ta tin ngươi.”
Kiến Ninh ngẩn ngơ, nói: “Một chuyến đi Vân Nam về, ngươi lại đột nhiên trở nên…ngoan hơn nhiều…”
Tứ gia ánh mắt chợt tối, thanh âm trầm thấp động lòng người, nói: “Vậy ngươi có thích không?”
Kiến Ninh 囧囧, đáy lòng lại mơ hồ cảm thấy ngọt ngào như ăn mật. Nàng ho khan một tiếng, giả bộ nói: “Liên quan gì tới ta? Hừ.”
Tứ gia không đáp, lấy tay kéo nàng vào lòng, nói: “Thật sự không liên quan tới ngươi sao?” Câu này hoàn toàn không giống một câu hỏi thông thường, mà mang theo một chút ép buộc.
Kiến Ninh tim đập loạn, nói: “Ngươi…Muốn làm gì?”
Tứ gia cười hai tiếng, chậm rãi mà kiên định nói: “Ta định phạm thượng.”
Mặt Kiến Ninh liền đỏ bừng lên.
Lúc trở lại phòng của Cửu Nạn và A Kha, màu đỏ trên mặt Kiến Ninh vẫn không nhạt bớt chút nào. Lúc này, Cửu Nạn đã đi ngủ, chỉ còn mình A Kha đang ngồi cạnh bàn. Dưới ngọn đèn mờ mờ trong phòng, A Kha nhìn thấy Kiến Ninh trở về thì nhảy dựng lên, nhỏ giọng hỏi: “Sư muội, sao bây giờ ngươi mới về?” Lại đột nhiên để ý tới khuôn mặt của Kiến Ninh, A Kha nói tiếp: “Này, mặt của ngươi sao vậy, bị gió tuyết thổi lạnh quá sao?”
Kiến Ninh sờ sờ mặt, nghĩ tới bên ngoài mưa tuyết lạnh lẽo mà mặt mình lại nóng bừng bừng…thật là, mới vừa rồi rời phòng hắn về đây, người nọ cứ quấn lấy nàng mãi, bị nàng đá cho mấy đá mới chịu trở về…bảo nàng làm sao mà giả vờ bị lạnh được bây giờ?
Nhưng Kiến Ninh mặt dày, cứ tỏ ra như không có chuyện gì, nói: “Đúng vậy, bên ngoài lạnh đến muốn cóng người luôn. Sư tỷ, buổi đêm ngươi ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài nhé, nhỡ bị đông chết thì sao.”
A Kha hoảng sợ, vội nói: “Mau lại gần ngọn đèn cho ấm đi.” Sau đó liền kéo tay Kiến Ninh, ấn nàng ngồi xuống chỗ mình vừa ngồi.
Kiến Ninh nói: “Sư tỷ, sao ngươi còn chưa ngủ?”
A Kha thở dài, nói: “Ta ngủ không được.”
Kiến Ninh giật mình hỏi: “Vì sao?”
A Kha nói: “Ta là…lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy…cứ bị ám ảnh bởi tiếng khóc của đứa bé kia, nó thật sự rất đáng thương.”
Kiến Ninh vốn đã bị Tứ gia làm cho quên hết mọi chuyện, nghe A Kha nói mới buồn rầu tiếp lời: “Sư tỷ, người đừng buồn quá. Cũng may mà chúng ta kịp thời giết mấy tên quỷ La Sát kia, coi như là báo thù cho đứa bé cùng người dân trong thôn.”
A Kha nói: “Cho dù như vậy, người chết cũng không thể sống lại a.”
Kiến Ninh suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Sư tỷ, thật ra tỷ đã bao giờ nghĩ, ngoài thôn này ra có thể còn nhiều thôn khác bị quỷ La Sát cướp bóc thiêu rụi không?”
A Kha mắt mở to kinh hãi, thất thanh nói: “Vậy…vậy phải làm sao đây?”
Kiến Ninh nhíu mày: “Sư tỷ, tỷ còn nhớ nguyên nhân mà lúc đầu ta khuyên sư phụ tới đây chứ?”
A Kha nói: “Cái này, ta nhớ mang máng ngươi nói ở đây có báu vật…dùng để làm chuyện lớn…chẳng lẽ…sư muội, ngươi đã sớm biết đám…đám quỷ La Sát tàn phá nơi này?”
Kiến Ninh không trả lời, lại hỏi tiếp: “Sư tỷ, ta muốn hỏi một câu, ngươi học võ là để làm gì?”
A Kha nói: “Ta…đương nhiên là để phòng thân. Còn có…nếu phải chuyện bất bình, rút đao tương trợ.”
Kiến Ninh gật gù: “Quả thực rất nhiều chuyện bất bình xảy ra trong giang hồ, nhưng nếu tỷ không rút đao tương trợ, tất cũng sẽ có quan phủ trấn áp. Nhưng ở nơi này, triều đình với tay không tới, mà quan binh cho dù có lòng cũng đấu không lại đám thổ phỉ ngoại tộc kia…cho nên, dân chúng mới rơi vào cảnh lầm than li tán này.”
A Kha nghe Kiến Ninh nói, nhiệt huyết dâng trào: “Sư muội, ta nhất định sẽ giết thật nhiều quỷ La Sát để báo thù cho những thôn dân chết dưới tay chúng.”
Kiến Ninh gật đầu: “Ta ban đầu muốn đưa sư phụ tới đây tìm báu vật, nhưng hiện giờ xem ra, đối phó với người La Sát mới là chuyện cấp bách. Mà nói cho cùng, nếu diệt được quỷ La Sát, mang lại yên bình cho dân chúng, chẳng phải chính là chúng ta đã tìm thấy ‘báu vật’ lớn nhất sao? Sư tỷ, người nói có phải hay không?”
A Kha kích động nắm chặt tay Kiến Ninh: “Sư muội, ngươi thật lợi hại. Phải, rất đúng, nhưng mà chúng ta phải làm thế nào đây?”
Kiến Ninh nói: “Hiện giờ bên cạnh chúng ta có Mộc Tiểu công gia, có vài người của Thiên Địa hội…sư phụ võ công lại cao cường như vậy, ta nghĩ đám La Sát kia tuy hung tàn cũng nhất định không đấu lại được với chúng ta. Sư tỷ, yên tâm đi, bọn chúng sớm muộn cũng phải cút khỏi Trung Nguyên.”
A Kha trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng: “Sư muội…nghe ngươi nói những lời này thì ta yên tâm rồi. Ngươi thông minh như vậy, ta tin ngươi sẽ tìm ra cách giết hết đám quỷ kia.”
Kiến Ninh và A Kha thì thầm to nhỏ, không ai để ý Cửu Nạn đang nằm trên giường đột nhiên lặng lẽ xoay người vào trong, hai mắt khép hờ nhìn vách tường. Một lúc sau, bà chắp tay trước ngực, không tiếng động nói “A Di Đà Phật”. Dứt lời, Cửu Nạn mỉm cười, nhắm mắt lại.
Kiến Ninh nói: “Ta lúc ấy thấy tình thế nguy cấp, không khỏi nhớ tới lời của Viên phu nhân, cho nên mới muốn thử xem có chữa lợn què thành lợn lành được không. Quả nhiên sư thái chính là A Cửu.”
Cửu Nạn lấy lại tinh thần, hai mắt sáng quắc nhìn Kiến Ninh, nói: “Khoan đã, còn một chuyện nữa, bọn họ có biết ngươi là công chúa Thát Đát không?”
Kiến Ninh nói: “Hai vị cao nhân mắt sáng như sao, thông tuệ mọi chuyện, sao có thể không biết chứ. Thực ra mới đầu ta cải trang bọn họ cũng không phát hiện ra, nhưng một thời gian sau, họ liền nói hành vi cử chỉ của ta không giống người bình thường cho nên ta liền thẳng thắn thừa nhận thân phận.”
Cửu Nạn nghi hoặc: “Biết rồi mà vẫn buông tha cho ngươi? Theo ta được biết…Hắn, Viên đại hiệp cả đời này hận nhất chính là bọn chó Mãn Thanh!” Phụ thân của Viên Thừa Chí là Viên Sùng Hoán chính là vì kế li gián của người Mãn mới bị giết, cho nên đối với Viên Thừa Chí, giết người Mãn không những là đòi nợ nước mà còn là trả thù nhà.
Kiến Ninh nói: “Aizz, sư thái, ngươi có điều không biết rồi…Ta đương nhiên biết Viên đại hiệp hận người Mãn…bởi vì Viên phu nhân từng kể với ta, phụ thân của Viên đại hiệp chính là bị…chắc sư thái người cũng biết chuyện này rồi. Lúc ta thẳng thắn thừa nhận mình là công chúa Thát Đát cũng vô cùng sợ hãi, còn định bỏ chạy, không ngờ Viên đại hiệp và Viên phu nhân lại không định giết ta. Bọn họ nói, tuy rằng ta là người Mãn, nhưng ta chưa từng giết người, hơn nữa quốc gia đại sự và nợ nước thù nhà thì có can hệ gì với nữ nhân? Huống hồ bọn họ ẩn cư đã nhiều năm, những thứ như danh lợi, thù hận…đã sớm như mây trôi rồi.”
Cửu Nạn sợ run, lẩm bẩm nói: “Quốc gia đại sự, nợ nước thù nhà, có can hệ gì với nữ nhân?” Hai tròng mắt bà đỏ lên, suýt không cầm nổi nước mắt.
Khi Đại Minh sụp đổ, Sùng Trinh trước lúc chết đã cầm kiếm trong tay, định giết Trường Bình công chúa, rốt cục không nhẫn tâm nổi, chỉ chặt bỏ một cánh tay của nàng…Trường Bình nếu sinh ra trong gia đình thường dân, có lẽ kết cục đã không như thế. Đáng tiếc, nàng nào có thể lựa chọn nơi mình sinh ra?
Kiến Ninh trộm nhìn sắc mặt Cửu Nạn, lại bồi thêm một cú: “Ta vô cùng bội phục Viên đại hiệp và Viên phu nhân, họ thực sự là những người có tầm nhìn xa rộng. Không giấu gì sư thái, thật ra khi ta cải trang xuất cung đã từng gặp gỡ nhiều người, trong đó có cả những người của Thiên Địa hội, bọn họ đều lấy ‘phản Thanh phục Minh’ làm tôn chỉ của mình, hận thấu xương người Mãn Thanh cho nên ta một câu cũng không dám hé răng về thân phận công chúa của mình…Ta cũng hiểu cho tâm tình của họ…chỉ là…một nữ nhi yếu đuối như ta nào có tiếng nói gì? Ta từ lúc sinh ra đã là người Mãn, ta cũng không lựa chọn…Aizz.”
Nàng nói xong, liền lắc đầu, tỏ vẻ buồn bã…lời này nói thật thì không phải thật, mà nói giả cũng không phải giả – dù sao thì kiếp trước Kiến Ninh cũng không phải là người Mãn Châu.
Cửu Nạn đối với Kiến Ninh vốn đầy chán ghét, nhưng giờ phút này tất cả những chán ghét đó đều tan thành mây khói, thầm nghĩ: “Nàng tuy là công chúa Thát Đát nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Lúc trước ta còn trẻ không hiểu chuyện, chẳng lẽ không phải cũng như nàng sao? Ngây thơ không biết gì, vậy mà sau này không hiểu sao lại trở nên như vậy…Thôi, mọi thứ đều có số mệnh của nó, cùng là đàn bà con gái với nhau, ta tội gì phải khó xử nàng?”
Nghĩ vậy, Cửu Nạn liền bỏ đi ý nghĩ muốn giết Kiến Ninh. Bà đang định thả nàng về cung thì lại nghe Kiến Ninh nói: “Sư thái, ta nghe nói người biết một loại võ công gọi là ‘Thần hành bách biến’, có phải không?”
Cửu Nạn kinh ngạc hồi lâu, mãi sau mới bình tĩnh lại, nói: “Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết? Chẳng lẽ…cũng là bọn họ kể cho ngươi?”
Kiến Ninh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, Viên phu nhân rất thương ta, vốn định dạy ta võ công, đáng tiếc ta không có nền tảng từ đầu nên không thể học võ được. Lúc thấy Viên phu nhân thở dài, Viên đại hiệp có nói, nói có một loại võ công của Mộc…cái gì đó đạo nhân là phù hợp. Ông ấy nói sư thái biết rất rõ môn võ công này, ông ấy cũng biết một chút…Vốn là định truyền cho ta luôn, nhưng đúng lúc đó người trong cung tới tìm ta nên bọn họ phải vội vàng rời đi…”
Cửu Nạn nghe tới đây thì động lòng, nói: “Hắn muốn dạy ngươi?”
Kiến Ninh nói: “Đúng vậy, nhưng thực sự ta không biết chút võ công nào, sợ rằng học sẽ không vào. Như vậy thà không học còn hơn.”
Cửu Nạn cau mày: “Ngươi chưa học sao biết không vào? Không có chí tiến thủ chút nào cả!”
Kiến Ninh vò đầu ra vẻ sợ hãi, trong lòng lại tươi như hoa.
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Hiện giờ ta không muốn về cung, Hoàng đế ca ca định gả ta đi Vân Nam xa xôi…Hừ, hắn chưa biết thân phận thực sự của ta đã như thế, đợi đến khi biết rồi chẳng phải sẽ giết ta sao? Chơi với vua như chơi với hổ, ta lại không mua bảo hiểm…Aizz, thôi tạm thời vẫn không nên quay về, bước chân vào giang hồ du ngoạn một thời gian đi. Ngặt nỗi nếu không có võ công phòng thân thì rất nguy hiểm, nếu học được chiêu ‘Thần hành bách biến’ kia, chẳng phải nếu có ai truy bắt ta, ta chạy là được rồi sao?”
Nhưng Kiến Ninh hiểu rất rõ, Cửu Nạn tuy sẽ không giết nàng, nhưng nỗi hận người Mãn còn đó, nếu nàng cầu xin bà dạy võ cho, nhất định sẽ không có hy vọng gì. Bởi vậy Kiến Ninh mới dùng tới tấm bia Viên Thừa Chí.
Cửu Nạn đối với Viên Thừa Chí mang một tình cảm rất đặc biệt, cho nên khi bà nghe Kiến Ninh nói Viên Thừa Chí vội vàng ra đi mà chưa kịp truyền dạy “Thần hành bách biến” thì trong lòng liền nảy ra ý nghĩ muốn thay hắn hoàn thành tâm nguyện này.
Để Cửu Nạn dạy võ công cho nàng không khó, cái khó là phải tỏ ra mình không muốn học…mà là bị ép học.
Tuy Kiến Ninh thông minh lanh lợi, nhưng Cửu Nạn ban đầu vốn không thích nàng – bởi bà e ngại thân phận công chúa Thát Đát. Nhưng sau khi nghe nàng kể chuyện Viên Thừa Chí, lại than khổ than sở mình không muốn làm công chúa thế nào, còn nói Hoàng đế định hy sinh nàng, mang nàng đi hòa thân, gả đến chỗ của Ngô Tam Quế…nàng hận không thể cả đời không trở về cung, cả đời không làm công chúa…Cứ như thế, Cửu Nạn nghe lâu, như bị Kiến Ninh tẩy não, cũng dần quên đi thân phận của nàng. Kiến Ninh lại ăn nói ngọt ngào dễ nghe, cuối cùng Cửu Nạn đồng ý nhận nàng làm đệ tử.
Cửu Nạn tuy đã có A Kha làm đệ tử, nhưng bà đối với A Kha vô cùng chán ghét, đương nhiên sẽ không dốc lòng dạy dỗ. Mà A Kha lại là người thẳng như ruột ngựa, tính cách hấp tấp nóng vội, không biết lấy lòng Cửu Nạn, cho nên A Kha làm cái gì Cửu Nạn cũng không vừa mắt.
Nhưng Kiến Ninh không phải A Kha, khả năng quan sát sắc mặt của nàng là hạng nhất, lại bởi biết rõ Cửu Nạn chính là Trường Bình công chúa, cho nên dọc đường đi chăm sóc bà cẩn thận vô cùng, khiến Cửu Nạn rất vừa lòng. Mà A Kha, đối với vị sư muội không biết từ đâu chui ra này, vừa ghen tị lại vừa không biết làm thế nào.
Kiến Ninh tất nhiên sẽ không thẳng thắn kể hết chân tướng sự tình cho Tứ gia nghe. Nàng chỉ nói mình khéo ăn khéo nói, ngoan ngoãn dễ bảo, cho nên Cửu Nạn mới mang theo. Tứ gia thấy nàng nói mơ mơ hồ hồ, cũng hiểu Kiến Ninh đang giấu diếm, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói: “Thì ra là vậy. Tóm lại ngươi không sao là tốt rồi.”
Kiến Ninh vốn cũng hơi áy náy vì mình không kể thật cho Tứ gia nghe, nhưng thấy hắn cũng không hỏi thì nói: “Vậy ngươi làm sao mà tìm được ta?”
Tứ gia liền nói: “Ta sai người của Thiên Địa hội và Thần Long giáo điều tra nơi Cửu Nạn đang ở. Muốn tìm ngươi thì rất khó, chứ muốn tìm một ni cô võ công cao cường dung mạo xinh đẹp lại bị cụt tay thì dễ hơn nhiều. Nửa tháng trước ta nhận được tin các ngươi đang đi về phía Đông Bắc, cho nên vội vã từ Vân Nam chạy tới.”
Kiến Ninh nói: “Ngươi không trở về kinh thành bẩm báo mọi việc thì có sao không?”
Tứ gia nói: “Không sao, Hoàng Thượng biết ta tìm được ngươi, nhất định sẽ không trách tội. Huống hồ, chuyện ở Vân Nam ta đã giải quyết xong xuôi rồi.”
Kiến Ninh im lặng một lát, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: “Đúng rồi, ngươi khi nãy nhắc tới tên của Ngô Lục Kỳ ư?”
Tứ gia nói: “Đúng vậy? Người này có vấn đề gì sao?”
Kiến Ninh nhíu mày, nói: “Không ổn!”
Tứ gia vội hỏi: “Có chuyện gì?”
Kiến Ninh nói: “Cái này…Lúc ta lưu lạc giang hồ nghe được tin nói Ngô Tam Quế kiêng dè người này, đang tìm người đối phó hắn.”
Tứ gia nói: “Thì ra là vậy. Nhưng mà ngươi cứ an tâm, Ngô Lục Kỳ võ công cao cường, người bình thường tuyệt đối không thể ám hại hắn được.”
Kiến Ninh vô cùng lo lắng, cầm cánh tay Tứ gia lắc qua lắc lại, nói: “Nhỡ kẻ ra tay không phải là bọn đầu đường thì sao? Nhỡ…là người võ công còn cao hơn cả Ngô Lục Kỳ?”
Tứ gia rũ mắt nhìn nơi bàn tay nàng nắm lấy tay hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh nghiêm trang nói: “Lo lắng của ngươi cũng không phải không có căn cứ. Ngô Lục Kỳ là chướng ngại lớn đối với Ngô Tam Quế, nếu Ngô Tam Quế vì thế mà không tiếc vung tiền mời cao thủ thì thật không tốt…Được, ta lập tức sai người tới nhắc Ngô Lục Kỳ đề phòng cẩn thận.”
Kiến Ninh gật gật đầu, nói: “Tốt nhất phái mấy cao thủ đi đi, bảo Ngô Lục Kỳ là nếu gặp cao nhân thì đừng lấy cứng đấu cứng, ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách.”
Tứ gia nói: “Được, chờ một lát rồi ta sai người đi truyền tin…” Dứt lời, Tứ gia có chút đăm chiêu nhìn Kiến Ninh, nói: “Nhưng mà, nghe ngươi nói vậy…thật giống như ngươi biết chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.”
Kiến Ninh giật mình, liền cười nói: “Nếu ta nói ta đoán được trước thiên cơ, ngươi có tin không?”
Tứ gia cười nói: “Được, nếu ngươi nói là có thì ta tin ngươi.”
Kiến Ninh ngẩn ngơ, nói: “Một chuyến đi Vân Nam về, ngươi lại đột nhiên trở nên…ngoan hơn nhiều…”
Tứ gia ánh mắt chợt tối, thanh âm trầm thấp động lòng người, nói: “Vậy ngươi có thích không?”
Kiến Ninh 囧囧, đáy lòng lại mơ hồ cảm thấy ngọt ngào như ăn mật. Nàng ho khan một tiếng, giả bộ nói: “Liên quan gì tới ta? Hừ.”
Tứ gia không đáp, lấy tay kéo nàng vào lòng, nói: “Thật sự không liên quan tới ngươi sao?” Câu này hoàn toàn không giống một câu hỏi thông thường, mà mang theo một chút ép buộc.
Kiến Ninh tim đập loạn, nói: “Ngươi…Muốn làm gì?”
Tứ gia cười hai tiếng, chậm rãi mà kiên định nói: “Ta định phạm thượng.”
Mặt Kiến Ninh liền đỏ bừng lên.
Lúc trở lại phòng của Cửu Nạn và A Kha, màu đỏ trên mặt Kiến Ninh vẫn không nhạt bớt chút nào. Lúc này, Cửu Nạn đã đi ngủ, chỉ còn mình A Kha đang ngồi cạnh bàn. Dưới ngọn đèn mờ mờ trong phòng, A Kha nhìn thấy Kiến Ninh trở về thì nhảy dựng lên, nhỏ giọng hỏi: “Sư muội, sao bây giờ ngươi mới về?” Lại đột nhiên để ý tới khuôn mặt của Kiến Ninh, A Kha nói tiếp: “Này, mặt của ngươi sao vậy, bị gió tuyết thổi lạnh quá sao?”
Kiến Ninh sờ sờ mặt, nghĩ tới bên ngoài mưa tuyết lạnh lẽo mà mặt mình lại nóng bừng bừng…thật là, mới vừa rồi rời phòng hắn về đây, người nọ cứ quấn lấy nàng mãi, bị nàng đá cho mấy đá mới chịu trở về…bảo nàng làm sao mà giả vờ bị lạnh được bây giờ?
Nhưng Kiến Ninh mặt dày, cứ tỏ ra như không có chuyện gì, nói: “Đúng vậy, bên ngoài lạnh đến muốn cóng người luôn. Sư tỷ, buổi đêm ngươi ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài nhé, nhỡ bị đông chết thì sao.”
A Kha hoảng sợ, vội nói: “Mau lại gần ngọn đèn cho ấm đi.” Sau đó liền kéo tay Kiến Ninh, ấn nàng ngồi xuống chỗ mình vừa ngồi.
Kiến Ninh nói: “Sư tỷ, sao ngươi còn chưa ngủ?”
A Kha thở dài, nói: “Ta ngủ không được.”
Kiến Ninh giật mình hỏi: “Vì sao?”
A Kha nói: “Ta là…lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy…cứ bị ám ảnh bởi tiếng khóc của đứa bé kia, nó thật sự rất đáng thương.”
Kiến Ninh vốn đã bị Tứ gia làm cho quên hết mọi chuyện, nghe A Kha nói mới buồn rầu tiếp lời: “Sư tỷ, người đừng buồn quá. Cũng may mà chúng ta kịp thời giết mấy tên quỷ La Sát kia, coi như là báo thù cho đứa bé cùng người dân trong thôn.”
A Kha nói: “Cho dù như vậy, người chết cũng không thể sống lại a.”
Kiến Ninh suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Sư tỷ, thật ra tỷ đã bao giờ nghĩ, ngoài thôn này ra có thể còn nhiều thôn khác bị quỷ La Sát cướp bóc thiêu rụi không?”
A Kha mắt mở to kinh hãi, thất thanh nói: “Vậy…vậy phải làm sao đây?”
Kiến Ninh nhíu mày: “Sư tỷ, tỷ còn nhớ nguyên nhân mà lúc đầu ta khuyên sư phụ tới đây chứ?”
A Kha nói: “Cái này, ta nhớ mang máng ngươi nói ở đây có báu vật…dùng để làm chuyện lớn…chẳng lẽ…sư muội, ngươi đã sớm biết đám…đám quỷ La Sát tàn phá nơi này?”
Kiến Ninh không trả lời, lại hỏi tiếp: “Sư tỷ, ta muốn hỏi một câu, ngươi học võ là để làm gì?”
A Kha nói: “Ta…đương nhiên là để phòng thân. Còn có…nếu phải chuyện bất bình, rút đao tương trợ.”
Kiến Ninh gật gù: “Quả thực rất nhiều chuyện bất bình xảy ra trong giang hồ, nhưng nếu tỷ không rút đao tương trợ, tất cũng sẽ có quan phủ trấn áp. Nhưng ở nơi này, triều đình với tay không tới, mà quan binh cho dù có lòng cũng đấu không lại đám thổ phỉ ngoại tộc kia…cho nên, dân chúng mới rơi vào cảnh lầm than li tán này.”
A Kha nghe Kiến Ninh nói, nhiệt huyết dâng trào: “Sư muội, ta nhất định sẽ giết thật nhiều quỷ La Sát để báo thù cho những thôn dân chết dưới tay chúng.”
Kiến Ninh gật đầu: “Ta ban đầu muốn đưa sư phụ tới đây tìm báu vật, nhưng hiện giờ xem ra, đối phó với người La Sát mới là chuyện cấp bách. Mà nói cho cùng, nếu diệt được quỷ La Sát, mang lại yên bình cho dân chúng, chẳng phải chính là chúng ta đã tìm thấy ‘báu vật’ lớn nhất sao? Sư tỷ, người nói có phải hay không?”
A Kha kích động nắm chặt tay Kiến Ninh: “Sư muội, ngươi thật lợi hại. Phải, rất đúng, nhưng mà chúng ta phải làm thế nào đây?”
Kiến Ninh nói: “Hiện giờ bên cạnh chúng ta có Mộc Tiểu công gia, có vài người của Thiên Địa hội…sư phụ võ công lại cao cường như vậy, ta nghĩ đám La Sát kia tuy hung tàn cũng nhất định không đấu lại được với chúng ta. Sư tỷ, yên tâm đi, bọn chúng sớm muộn cũng phải cút khỏi Trung Nguyên.”
A Kha trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng: “Sư muội…nghe ngươi nói những lời này thì ta yên tâm rồi. Ngươi thông minh như vậy, ta tin ngươi sẽ tìm ra cách giết hết đám quỷ kia.”
Kiến Ninh và A Kha thì thầm to nhỏ, không ai để ý Cửu Nạn đang nằm trên giường đột nhiên lặng lẽ xoay người vào trong, hai mắt khép hờ nhìn vách tường. Một lúc sau, bà chắp tay trước ngực, không tiếng động nói “A Di Đà Phật”. Dứt lời, Cửu Nạn mỉm cười, nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.