Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký
Chương 62: Vi giáo chủ trằn trọc mất ngủ
Tám Tháng Vi Ny
17/06/2014
Bởi vì Tứ gia nói không biết chuyện của Thuận Trị đế, mà Kiến Ninh lại nói lão hoàng đế không muốn có người quấy rầy việc tu hành của mình, cho nên Khang Hy cũng không giống như nguyên tác, sai “Tiểu Quế Tử” thay mình xuất gia hầu hạ lão hoàng đế.
Ngày hôm sau, Khang Hy liền hạ chỉ, công bố thân phận của Tứ gia. Lập tức, Sách Ngạch Đồ, Đa Long, Nạp Lan Minh Châu và Khang thân vương đều vui mừng khôn tả. Bọn họ có quan hệ rất tốt với Tứ gia, lúc trước còn tưởng rằng cho dù người này có được sủng ái thế nào thì cũng chỉ có thể lên tới chức Tổng quản thái giám. Ai ngờ hắn lại không phải thái giám chân chính, có thể thấy tương lai sáng láng không cần nói. Để ăn mừng chuyện này, Khang thân vương liền mở tiệc trong phủ, sai người mời Tứ gia tới cùng chúc mừng.
Tứ gia cởi bỏ quần áo thái giám, thay vào quan phục, nghiễm nhiên trở thành trọng thần trẻ tuổi trong triều. Aizz, cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu!
Mọi người vây quanh Tứ gia chúc tụng không ngừng. Khang Thân vương nói: “Ta là cựu thần trong triều, chứng kiến bao sự đổi thay, nhưng phải nói là không ai có thể sánh với Vi đại nhân, thăng quan tiến chức vèo vèo, quả là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng a.”
Sách Ngạch Đồ cũng cười: “Đúng vậy, hơn nữa, Vi huynh đệ không chỉ được hoàng thượng tin dùng, ngay cả thái hậu…công chúa cũng rất tin tưởng. Lần này công chúa xuất cung, nghe nói chính là vì đi tìm Vi huynh đệ. Ta nói này, không chừng tương lai Vi huynh đệ còn có thể làm phò mã nữa đó.”
Tứ gia ngẩn ra, cảm thấy về vai vế là không được, nhưng trong lòng lại thoải mái vô cùng, vội vàng ho khan một tiếng, tỉnh táo nói: “Sách đại ca đừng nói lung tung, chỉ là chuyện đồn thổi vớ vẩn thôi.”
Đa Long đứng bên cạnh nói xen vào: “Ta nghe hai vị huynh đệ đi theo Vi đại nhân nói, công chúa đối với Vi đại nhân rất tốt! Vi đại nhân lần này lại lập công lớn, cho nên ta nghĩ lời của Sách đại nhân…cũng chưa chắc không thể thành sự thực.”
Khang thân vương cẩn thận nhắc nhở: “Việc này mặc dù có thể, nhưng không thể lộ ra ngoài…Hoàng Thượng yêu thương công chúa như vậy, không chừng đã có dự tính cho tương lai rồi. Chúng ta nếu nói ra ngoài, e rằng nếu Hoàng Thượng biết sẽ không vui, lại ghét bỏ Vi huynh đệ thì không tốt.”
Mọi người nghe Khang thân vương nói có lí, vội vàng gật đầu lia lịa. Tứ gia lại đột nhiên nghĩ tới một việc, hơi nhíu mày, trong lòng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Tứ gia vốn không phải loại thích ăn chơi hưởng lạc, vì vậy chỉ xã giao với các vị đại thần một hồi liền xin cáo từ.
Hắn trong lòng nặng trĩu tâm sự quay trở về phủ, đã thấy một cô gái đứng chờ sẵn, nói: “Tiểu Bảo, ngươi về rồi sao? Sao vậy, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Người này không phải ai xa lạ mà chính là Song Nhi.
Lúc Tứ gia quay về kinh đã bảo Song Nhi giả trang làm thị vệ đi theo. Hiện giờ hắn đã có phủ riêng, tất nhiên là mang Song Nhi đi, để nàng khôi phục thân phận làm nha hoàn trong phủ.
Tứ gia không yên lòng, nói: “Không có gì…chỉ là ta đang nghĩ tới một chuyện.”
Song Nhi thản nhiên cười, nhìn Tứ gia, nói: “Tiểu Bảo, ngươi không nói ta cũng biết, ngươi nhất định là nghĩ tới Ninh…Ninh cô nương phải không?”
Tứ gia ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ biểu hiện của ta lại rõ ràng như thế, ngay cả một tiểu nha đầu thuần khiết như Song Nhi cũng nhìn ra được?”
Hắn không biết rằng, Song Nhi tuy thuần khiết, nhưng lại vô cùng quen thuộc với Vi Tiểu Bảo ham mê nữ sắc trước đây. Một đường từ núi Ngũ Đài đến Thần Long đảo, Tứ
gia đối với Kiến Ninh thế nào nàng thấy rất rõ, vì vậy chỉ nghĩ Tứ gia đam mê sắc đẹp của Kiến Ninh, không ngờ nói lung tung mà lại trúng tâm sự của Tứ gia.
Tứ gia nói: “Ngươi sao lại biết…ta đang nghĩ tới nàng?”
Song Nhi thấy mình đoán đúng, vô cùng cao hứng, liền nói: “Tâm tư của ngươi tất nhiên ta biết rồi. Tiểu Bảo, ngươi đối tốt với Ninh cô nương như vậy, có phải rất thích nàng không?”
Trước giờ chưa ai hỏi Tứ gia như vậy, bởi thân phận của Kiến Ninh là công chúa, mà mọi người chỉ biết Tứ gia là “thái giám”, cho nên hai bọn họ đối với nhau thế nào thì trong mắt người khác cũng chỉ là “hơi có chút ám muội” mà thôi. Mà Tô Thuyên tuy nói hai người là kẻ hữu tình, nhưng Tứ gia trong lòng luôn đề phòng nàng, vì vậy cũng không quá tin tưởng.
Bởi vậy chính bản thân Tứ gia cũng là tỉnh tỉnh mê mê, hiện giờ Song Nhi nói toạc ra như vậy, khiến hắn chấn động trong lòng, sau đó lại lo lắng, nhíu mày nhìn Song Nhi.
Song Nhi vốn đang cười, bỗng nhiên thấy Tứ gia trợn mắt nhìn mình, mang theo vài phần không giận tự uy thì ngẩn ra, sợ tới mức co rúm lại, vội vàng cúi đầu, nhìn trộm Tứ gia một hồi mới dám lí nhí nói: “Tiểu…Tiểu Bảo, ta nói sai rồi sao?”
Song Nhi trước giờ chưa từng thấy một “Vi Tiểu Bảo” như thế này, tựa như con mèo thân thiện đã biến thành con cọp dữ tợn.
Tứ gia lúc này mới phát hiện ra bản thân vừa vô tình để lộ ra thói quen kiếp trước, liền chậm rãi cười, nói: “Sao vậy…Ta chỉ tò mò sao ngươi biết mà thôi?”
Song Nhi thấy hắn cười, mới thở phào nói tiếp: “Ta đương nhiên biết. Tiểu Bảo, ngươi đối với Ninh cô nương tốt như vậy cơ mà. Ninh cô nương đã nói với ta, ngươi bởi vì cứu nàng mà bị rắn cắn, như vậy còn không phải là vì ngươi thích nàng sao? Ngươi trước kia rất sợ rắn, có lần nhìn thấy một cây cỏ lưỡi rắn mà òa khóc rất lâu, vậy mà lại vì Ninh cô nương mà xông vào bầy rắn…”
Tứ gia cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, vội hỏi: “Ngươi…Sao ngay cả chuyện đó ngươi
cũng biết?”
Song Nhi cười: “Đương nhiên là ta biết, lúc ở trên đảo về, Ninh cô nương đã kể cho ta nghe.”
Tứ gia nhịn không được mỉm cười, thầm nghĩ: “Người kia…cũng còn có chút lương tâm.” Lại nhịn không được hỏi: “Nàng…còn nói gì nữa không?”
Song Nhi nói: “Ninh cô nương rất quan tâm ngươi, đúng rồi, Tiểu Bảo, vết thương trên đùi ngươi sao rồi?”
Tứ gia nói: “Không sao, ta uống thuốc giải rồi.”
Song Nhi nói: “Ta thấy Ninh cô nương hình như cũng rất thích ngươi…”
Tứ gia nghe xong câu này, cảm thấy cả người lâng lâng, lại không nói rõ ra được là hưng phấn hay lo lắng.
Tứ gia đang định hỏi Song Nhi tại sao biết Kiến Ninh thích mình thì lại nghe Song Nhi nói: “Đúng rồi, Tiểu Bảo, người bế Ninh cô nương đi là ai vậy? Ta cảm thấy…hắn với Ninh cô nương có vẻ rất thân mật.”
Tứ gia nghe nàng nhắc tới Khang Hy, nhất thời run lên, trong lòng bỗng nhiên nguội lạnh, nhíu mày nói: “Hắn…Hắn là đại nhân vật.”
Song Nhi nói: “Đại nhân vật? So với Tiểu Bảo còn lớn hơn sao?”
Tứ gia gật đầu. Song Nhi lại nói: “Ta cảm thấy hắn cũng thích Ninh cô nương a.”
Tứ gia kinh hãi, thốt lên: “Sao có thể thế được?”
Hắn nói mà như quát, khiến Song Nhi sợ tới nhảy dựng lên, không dám hé răng nói gì thêm. Tứ gia trong lòng không nhừng lặp lại lời Song Nhi nói vài lần, rốt cục từ từ nói: “Ngươi…đừng nghĩ lung tung! Hắn không thể thích Ninh cô nương, ừm…nói chung là không phải là loại tình cảm nam nữ như ngươi nghĩ.”
Song Nhi có chút bất an, líu ríu nói: “Thực xin lỗi, Tiểu Bảo, ta chỉ thấy hắn ôm Ninh cô nương thân mật như vậy…Ta chưa từng thấy ai ôm Ninh cô nương cả…nên mới…”
Những lời này càng nghe càng khó chịu, Tứ gia liền đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Là ngươi không biết, người kia chính là ca ca của Ninh cô nương, đương nhiên rất thân thiết với nàng rồi. Loại tình cảm này không thể là tình cảm nam nữ được, hiểu chưa?”
Nói xong, trong lòng Tứ gia lại càng buồn bực hơn, thầm nghĩ: “Ta…ta giải thích chuyện này với một tiểu nha đầu làm cái gì?”
Song Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mỉm cười, nói: “Thì ra là như vậy, thế ta an tâm rồi.”
Tứ gia ngạc nhiên nói: “Ngươi an tâm cái gì?”
Song Nhi cười: “Ta còn sợ vị đại nhân vật kia sẽ tranh Ninh cô nương với Tiểu Bảo. Bây giờ thì tốt rồi, hắn là ca ca của Ninh cô nương, vậy Tiểu Bảo, ngươi có thể trực tiếp bàn chuyện cưới hỏi với Ninh cô nương rồi.” Nàng vui mừng xong, nghĩ tới một chuyện, ngẩn ra: “Tiểu Bảo, ngươi còn chưa nói cho ta biết, tình cảm của ngươi dành cho Ninh cô nương có phải là tình yêu nam nữ hay không?”
Tứ gia dở khóc dở cười: “Được rồi, chuyện này để sau hẵng nói, ta mệt rồi, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Song Nhi thấy hắn không đáp thì không hỏi nữa, ngoan ngoãn quay về phòng.
Tứ gia vừa đi vừa suy tính, một mặt, hắn cười tiểu nha đầu kia nói năng lung tung, mặt khác, đáy lòng lại âm thầm nghĩ: “May mà người kia là con thân sinh của lão hoàng đế, nếu không…chẳng phải là tiểu nha đầu kia đoán trúng rồi sao? Hoàng A Mã thực sự thích Kiến Ninh ư?” Nghĩ đến đây, hắn bật cười, “Ta thật là hồ đồ, nếu nàng không phải là cốt nhục hoàng gia thì Hoàng A Mã sao có thể thích nàng được. Hơn nữa nếu nàng không phải dòng giống hoàng tộc, ta há có thể để nàng tồn tại?” Nghĩ đến đây, trong mắt hắn hơi có chút đằng đằng sát khí.
Tứ gia trầm ngâm hồi lâu, trở về phòng, lại ngơ ngác nghĩ: “Nhưng nếu nàng thật sự không phải là cốt nhục của lão hoàng đế, vậy giữa ta và nàng, đó đâu phải là trái luân thường đạo lý. Nếu như vậy, chẳng phải những lời vừa rồi Khang Thân Vương, Sách Ngạch Đồ nói có thể dễ dàng thành sự thực sao?” Tưởng tượng ra Kiến Ninh mỉm cười, trong con mắt lóe lên vẻ gian xảo, Tứ gia cũng không tự chủ được mà nhếch miệng lên.
Hắn cứ mơ màng trong vui sướng như vậy đến tận khi ngồi lên giường, Tứ gia lại lo lắng: “Thật ra, hiện giờ thân thể này của ta cũng không phải là của lão Tứ, thế thì có quan hệ gì với nàng đâu, ít nhất là về mặt huyết thống cũng không liên quan…Khoan đã, làm, làm sao mà nghĩ tới nghĩ lui đều là nàng?”
Tứ gia nhíu mày, buông màn giường nằm xuống, lại kinh hãi nhớ lại chuyện vừa rồi hắn nhớ tới trong yến tiệc.
Đó là chuyện kiếp trước hắn nghe người ta nói, Hoàng cô nãi nãi Kiến Ninh công chúa được ban hôn cho Ngô Ứng Hùng, gả đi nơi Vân Nam xa xôi để trấn an Bình Tây Vương Ngô Tam Quế. Hiện giờ tuy rằng thân phận nàng có thay đổi, nhưng chuyện này…liệu có thay đổi không?
Nghĩ tới đây, tất cả vui sướng lo lắng trong lòng Tứ gia đều tiêu tan, chỉ còn lại bất an vô hạn.
Lại nói tới Kiến Ninh, một ngày nọ, sau khi theo Thang Nhược Vọng đi học kiến thức hàng hải về, giữa trưa nàng tới Khôn Ninh cung. Vừa mới bước vào trong cung, đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Khang Hy: “Ngươi cũng thực thông minh, nhanh như vậy đã học được tiếng Tây rồi.”
Kiến Ninh tò mò nhìn, liền thấy Khang Hy ngồi bên bàn, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười, mà người đứng đối diện hắn, chính là Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình.
Ngày hôm sau, Khang Hy liền hạ chỉ, công bố thân phận của Tứ gia. Lập tức, Sách Ngạch Đồ, Đa Long, Nạp Lan Minh Châu và Khang thân vương đều vui mừng khôn tả. Bọn họ có quan hệ rất tốt với Tứ gia, lúc trước còn tưởng rằng cho dù người này có được sủng ái thế nào thì cũng chỉ có thể lên tới chức Tổng quản thái giám. Ai ngờ hắn lại không phải thái giám chân chính, có thể thấy tương lai sáng láng không cần nói. Để ăn mừng chuyện này, Khang thân vương liền mở tiệc trong phủ, sai người mời Tứ gia tới cùng chúc mừng.
Tứ gia cởi bỏ quần áo thái giám, thay vào quan phục, nghiễm nhiên trở thành trọng thần trẻ tuổi trong triều. Aizz, cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu!
Mọi người vây quanh Tứ gia chúc tụng không ngừng. Khang Thân vương nói: “Ta là cựu thần trong triều, chứng kiến bao sự đổi thay, nhưng phải nói là không ai có thể sánh với Vi đại nhân, thăng quan tiến chức vèo vèo, quả là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng a.”
Sách Ngạch Đồ cũng cười: “Đúng vậy, hơn nữa, Vi huynh đệ không chỉ được hoàng thượng tin dùng, ngay cả thái hậu…công chúa cũng rất tin tưởng. Lần này công chúa xuất cung, nghe nói chính là vì đi tìm Vi huynh đệ. Ta nói này, không chừng tương lai Vi huynh đệ còn có thể làm phò mã nữa đó.”
Tứ gia ngẩn ra, cảm thấy về vai vế là không được, nhưng trong lòng lại thoải mái vô cùng, vội vàng ho khan một tiếng, tỉnh táo nói: “Sách đại ca đừng nói lung tung, chỉ là chuyện đồn thổi vớ vẩn thôi.”
Đa Long đứng bên cạnh nói xen vào: “Ta nghe hai vị huynh đệ đi theo Vi đại nhân nói, công chúa đối với Vi đại nhân rất tốt! Vi đại nhân lần này lại lập công lớn, cho nên ta nghĩ lời của Sách đại nhân…cũng chưa chắc không thể thành sự thực.”
Khang thân vương cẩn thận nhắc nhở: “Việc này mặc dù có thể, nhưng không thể lộ ra ngoài…Hoàng Thượng yêu thương công chúa như vậy, không chừng đã có dự tính cho tương lai rồi. Chúng ta nếu nói ra ngoài, e rằng nếu Hoàng Thượng biết sẽ không vui, lại ghét bỏ Vi huynh đệ thì không tốt.”
Mọi người nghe Khang thân vương nói có lí, vội vàng gật đầu lia lịa. Tứ gia lại đột nhiên nghĩ tới một việc, hơi nhíu mày, trong lòng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Tứ gia vốn không phải loại thích ăn chơi hưởng lạc, vì vậy chỉ xã giao với các vị đại thần một hồi liền xin cáo từ.
Hắn trong lòng nặng trĩu tâm sự quay trở về phủ, đã thấy một cô gái đứng chờ sẵn, nói: “Tiểu Bảo, ngươi về rồi sao? Sao vậy, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Người này không phải ai xa lạ mà chính là Song Nhi.
Lúc Tứ gia quay về kinh đã bảo Song Nhi giả trang làm thị vệ đi theo. Hiện giờ hắn đã có phủ riêng, tất nhiên là mang Song Nhi đi, để nàng khôi phục thân phận làm nha hoàn trong phủ.
Tứ gia không yên lòng, nói: “Không có gì…chỉ là ta đang nghĩ tới một chuyện.”
Song Nhi thản nhiên cười, nhìn Tứ gia, nói: “Tiểu Bảo, ngươi không nói ta cũng biết, ngươi nhất định là nghĩ tới Ninh…Ninh cô nương phải không?”
Tứ gia ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ biểu hiện của ta lại rõ ràng như thế, ngay cả một tiểu nha đầu thuần khiết như Song Nhi cũng nhìn ra được?”
Hắn không biết rằng, Song Nhi tuy thuần khiết, nhưng lại vô cùng quen thuộc với Vi Tiểu Bảo ham mê nữ sắc trước đây. Một đường từ núi Ngũ Đài đến Thần Long đảo, Tứ
gia đối với Kiến Ninh thế nào nàng thấy rất rõ, vì vậy chỉ nghĩ Tứ gia đam mê sắc đẹp của Kiến Ninh, không ngờ nói lung tung mà lại trúng tâm sự của Tứ gia.
Tứ gia nói: “Ngươi sao lại biết…ta đang nghĩ tới nàng?”
Song Nhi thấy mình đoán đúng, vô cùng cao hứng, liền nói: “Tâm tư của ngươi tất nhiên ta biết rồi. Tiểu Bảo, ngươi đối tốt với Ninh cô nương như vậy, có phải rất thích nàng không?”
Trước giờ chưa ai hỏi Tứ gia như vậy, bởi thân phận của Kiến Ninh là công chúa, mà mọi người chỉ biết Tứ gia là “thái giám”, cho nên hai bọn họ đối với nhau thế nào thì trong mắt người khác cũng chỉ là “hơi có chút ám muội” mà thôi. Mà Tô Thuyên tuy nói hai người là kẻ hữu tình, nhưng Tứ gia trong lòng luôn đề phòng nàng, vì vậy cũng không quá tin tưởng.
Bởi vậy chính bản thân Tứ gia cũng là tỉnh tỉnh mê mê, hiện giờ Song Nhi nói toạc ra như vậy, khiến hắn chấn động trong lòng, sau đó lại lo lắng, nhíu mày nhìn Song Nhi.
Song Nhi vốn đang cười, bỗng nhiên thấy Tứ gia trợn mắt nhìn mình, mang theo vài phần không giận tự uy thì ngẩn ra, sợ tới mức co rúm lại, vội vàng cúi đầu, nhìn trộm Tứ gia một hồi mới dám lí nhí nói: “Tiểu…Tiểu Bảo, ta nói sai rồi sao?”
Song Nhi trước giờ chưa từng thấy một “Vi Tiểu Bảo” như thế này, tựa như con mèo thân thiện đã biến thành con cọp dữ tợn.
Tứ gia lúc này mới phát hiện ra bản thân vừa vô tình để lộ ra thói quen kiếp trước, liền chậm rãi cười, nói: “Sao vậy…Ta chỉ tò mò sao ngươi biết mà thôi?”
Song Nhi thấy hắn cười, mới thở phào nói tiếp: “Ta đương nhiên biết. Tiểu Bảo, ngươi đối với Ninh cô nương tốt như vậy cơ mà. Ninh cô nương đã nói với ta, ngươi bởi vì cứu nàng mà bị rắn cắn, như vậy còn không phải là vì ngươi thích nàng sao? Ngươi trước kia rất sợ rắn, có lần nhìn thấy một cây cỏ lưỡi rắn mà òa khóc rất lâu, vậy mà lại vì Ninh cô nương mà xông vào bầy rắn…”
Tứ gia cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, vội hỏi: “Ngươi…Sao ngay cả chuyện đó ngươi
cũng biết?”
Song Nhi cười: “Đương nhiên là ta biết, lúc ở trên đảo về, Ninh cô nương đã kể cho ta nghe.”
Tứ gia nhịn không được mỉm cười, thầm nghĩ: “Người kia…cũng còn có chút lương tâm.” Lại nhịn không được hỏi: “Nàng…còn nói gì nữa không?”
Song Nhi nói: “Ninh cô nương rất quan tâm ngươi, đúng rồi, Tiểu Bảo, vết thương trên đùi ngươi sao rồi?”
Tứ gia nói: “Không sao, ta uống thuốc giải rồi.”
Song Nhi nói: “Ta thấy Ninh cô nương hình như cũng rất thích ngươi…”
Tứ gia nghe xong câu này, cảm thấy cả người lâng lâng, lại không nói rõ ra được là hưng phấn hay lo lắng.
Tứ gia đang định hỏi Song Nhi tại sao biết Kiến Ninh thích mình thì lại nghe Song Nhi nói: “Đúng rồi, Tiểu Bảo, người bế Ninh cô nương đi là ai vậy? Ta cảm thấy…hắn với Ninh cô nương có vẻ rất thân mật.”
Tứ gia nghe nàng nhắc tới Khang Hy, nhất thời run lên, trong lòng bỗng nhiên nguội lạnh, nhíu mày nói: “Hắn…Hắn là đại nhân vật.”
Song Nhi nói: “Đại nhân vật? So với Tiểu Bảo còn lớn hơn sao?”
Tứ gia gật đầu. Song Nhi lại nói: “Ta cảm thấy hắn cũng thích Ninh cô nương a.”
Tứ gia kinh hãi, thốt lên: “Sao có thể thế được?”
Hắn nói mà như quát, khiến Song Nhi sợ tới nhảy dựng lên, không dám hé răng nói gì thêm. Tứ gia trong lòng không nhừng lặp lại lời Song Nhi nói vài lần, rốt cục từ từ nói: “Ngươi…đừng nghĩ lung tung! Hắn không thể thích Ninh cô nương, ừm…nói chung là không phải là loại tình cảm nam nữ như ngươi nghĩ.”
Song Nhi có chút bất an, líu ríu nói: “Thực xin lỗi, Tiểu Bảo, ta chỉ thấy hắn ôm Ninh cô nương thân mật như vậy…Ta chưa từng thấy ai ôm Ninh cô nương cả…nên mới…”
Những lời này càng nghe càng khó chịu, Tứ gia liền đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Là ngươi không biết, người kia chính là ca ca của Ninh cô nương, đương nhiên rất thân thiết với nàng rồi. Loại tình cảm này không thể là tình cảm nam nữ được, hiểu chưa?”
Nói xong, trong lòng Tứ gia lại càng buồn bực hơn, thầm nghĩ: “Ta…ta giải thích chuyện này với một tiểu nha đầu làm cái gì?”
Song Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mỉm cười, nói: “Thì ra là như vậy, thế ta an tâm rồi.”
Tứ gia ngạc nhiên nói: “Ngươi an tâm cái gì?”
Song Nhi cười: “Ta còn sợ vị đại nhân vật kia sẽ tranh Ninh cô nương với Tiểu Bảo. Bây giờ thì tốt rồi, hắn là ca ca của Ninh cô nương, vậy Tiểu Bảo, ngươi có thể trực tiếp bàn chuyện cưới hỏi với Ninh cô nương rồi.” Nàng vui mừng xong, nghĩ tới một chuyện, ngẩn ra: “Tiểu Bảo, ngươi còn chưa nói cho ta biết, tình cảm của ngươi dành cho Ninh cô nương có phải là tình yêu nam nữ hay không?”
Tứ gia dở khóc dở cười: “Được rồi, chuyện này để sau hẵng nói, ta mệt rồi, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Song Nhi thấy hắn không đáp thì không hỏi nữa, ngoan ngoãn quay về phòng.
Tứ gia vừa đi vừa suy tính, một mặt, hắn cười tiểu nha đầu kia nói năng lung tung, mặt khác, đáy lòng lại âm thầm nghĩ: “May mà người kia là con thân sinh của lão hoàng đế, nếu không…chẳng phải là tiểu nha đầu kia đoán trúng rồi sao? Hoàng A Mã thực sự thích Kiến Ninh ư?” Nghĩ đến đây, hắn bật cười, “Ta thật là hồ đồ, nếu nàng không phải là cốt nhục hoàng gia thì Hoàng A Mã sao có thể thích nàng được. Hơn nữa nếu nàng không phải dòng giống hoàng tộc, ta há có thể để nàng tồn tại?” Nghĩ đến đây, trong mắt hắn hơi có chút đằng đằng sát khí.
Tứ gia trầm ngâm hồi lâu, trở về phòng, lại ngơ ngác nghĩ: “Nhưng nếu nàng thật sự không phải là cốt nhục của lão hoàng đế, vậy giữa ta và nàng, đó đâu phải là trái luân thường đạo lý. Nếu như vậy, chẳng phải những lời vừa rồi Khang Thân Vương, Sách Ngạch Đồ nói có thể dễ dàng thành sự thực sao?” Tưởng tượng ra Kiến Ninh mỉm cười, trong con mắt lóe lên vẻ gian xảo, Tứ gia cũng không tự chủ được mà nhếch miệng lên.
Hắn cứ mơ màng trong vui sướng như vậy đến tận khi ngồi lên giường, Tứ gia lại lo lắng: “Thật ra, hiện giờ thân thể này của ta cũng không phải là của lão Tứ, thế thì có quan hệ gì với nàng đâu, ít nhất là về mặt huyết thống cũng không liên quan…Khoan đã, làm, làm sao mà nghĩ tới nghĩ lui đều là nàng?”
Tứ gia nhíu mày, buông màn giường nằm xuống, lại kinh hãi nhớ lại chuyện vừa rồi hắn nhớ tới trong yến tiệc.
Đó là chuyện kiếp trước hắn nghe người ta nói, Hoàng cô nãi nãi Kiến Ninh công chúa được ban hôn cho Ngô Ứng Hùng, gả đi nơi Vân Nam xa xôi để trấn an Bình Tây Vương Ngô Tam Quế. Hiện giờ tuy rằng thân phận nàng có thay đổi, nhưng chuyện này…liệu có thay đổi không?
Nghĩ tới đây, tất cả vui sướng lo lắng trong lòng Tứ gia đều tiêu tan, chỉ còn lại bất an vô hạn.
Lại nói tới Kiến Ninh, một ngày nọ, sau khi theo Thang Nhược Vọng đi học kiến thức hàng hải về, giữa trưa nàng tới Khôn Ninh cung. Vừa mới bước vào trong cung, đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Khang Hy: “Ngươi cũng thực thông minh, nhanh như vậy đã học được tiếng Tây rồi.”
Kiến Ninh tò mò nhìn, liền thấy Khang Hy ngồi bên bàn, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười, mà người đứng đối diện hắn, chính là Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.