Chương 4: Diệp thiếu Tam Tinh thành
Ngũ Nguyệt Dữu
10/12/2018
Dưới bầu trời đầy sao, đèn nê ông lấp lánh, lượng xe sang cao cấp không đếm xuể dừng trước cửa hội sở Nhạc Dạ.
Hội sở theo phong cách lâu đài châu Âu, bên trong nguy nga lộng lẫy, hoạt động theo quy cách hội viên, chỉ có hội viên mới có thể mang người ngoài bước vào.
Bà chủ hội sở Thẩm Oánh Oánh mặc một bộ kì bào, khoác áo lông chồn nước trắng thuần, mang vẻ phong tình vạn chủng đứng ngay cửa.
Nhân vật tới đây hôm nay đều là người không đơn giản, Thẩm Oánh Oánh không dám thờ ơ bất kì ai, từ khi hai mươi tuổi cô đã bắt đầu hội sở này, khổ tâm kinh doanh mười năm không thể để những nhân vật này phá hủy.
Mạnh Quý Tư mặc bộ âu phục ngắn đỏ chót đi tới, thấy Thẩm Oánh Oánh không khỏi buông lời tùy tiện: "Vóc người này của chị dâu thật là chăm sóc ngày càng tốt."
''Ai là chị dâu cậu, chị đây độc thân." Thẩm Oánh Oánh cười toét đôi môi đỏ mọng, nói, ''sao thư kí còn chưa đổi? Theo cậu cũng có ba năm rồi?"
Mạnh Quý Tư liếc Mễ Khả Nhi, ''cô ấy hiểu chuyển, đúng rồi, Bộ Hàng có tới không?''
''Vẫn chưa, nhưng Tần gia đã đi đón cậu ấy, cũng đã bảy năm, bảy năm các cậu không đến nơi nà của chị, chị lại sống rất yên ổn.'' Thẩm Oánh Oánh không thích đám đại thiếu của thành phố Tam Tinh này đến chiếu cố việc buôn bán của cô, vì đều là nhân vật không đắc tội nổi.
Tần gia trong miệng Thẩm Oánh Oánh tên đầy đủ là Tần Tranh Sở, tuổi gần ba hai, là nhân vật vang danh hắc đạo ở nước C, đến tổng thống cũng phải nhượng bộ ba phần, nghe thế lực của cậu ta ở nước C mạnh đến không ai dám chọc, nhưng Tần Tranh Sở lợi hại như vậy lại có hai nhược điểm, một người là Thẩm Oánh Oánh, còn một người khác chính là Diệp Bộ Hàng.
Diệp Bộ Hàng, cháu trai đời thứ tư được sủng ái nhất Diệp gia, từ nhỏ đã là đứa bé thông minh cơ trí, trưởng bối yêu thương, thường xuyên đi theo sau lưng Mạnh Quý Tư và Tần Tranh Sở, là người được hai bọn họ cưng chiều mà lớn lên.
Ngàn vạn sủng ái tại một thân, câu này hình dung Diệp Bộ Hàng thực sự không phải quá đáng.
Tần Tranh Sở đã vào trại giam đợi Diệp Bộ Hàng đi ra, đứng chờ bên trái không được, bên phải không thấy, dứt khoát không đợi nữa, lấy súng bắn lên ổ khóa trại giam, đường hoàng bước vào.
Bên trong nào thấy bóng Diệp Bộ Hàng đâu.
Trong một gian phòng bao của Nhạc Dạ, Diệp lão gia tử tinh thần viên mãn ngồi uống trà, ''Tiểu Hàng à, bảy năm này con chịu khổ rồi, tai nạn xe năm đó quả thật không thể trách con, là do có người động tay chân với chiếc xe kia, nếu không phải con lái xe thì người xảy ra chuyện đã là ông già này.''
Giọng nam đối diện nghe thanh thúy như ngọc: ''Ông cố, con hiểu, bảy năm nay ông đưa con đến trong cái ngục giam đóng kín không bình thường ấy, ngược lại đã làm con tăng thêm không ít bản lãnh.''
''Hàng Nhi, mẹ và bà nội đều rất nhớ con, nhưng ông muốn ta đợi thêm thời gian hãy về nhà, người kia tuy đã tạm thời dừng tay, nhưng ông không thể để con tiếp tục mạo hiểm, nên tốt nhất là không nên bại lộ thân phận.'' Giọng ông lão đầy lo âu.
''Ông cố, con biết, nhưng chỉ sợ không lừa được Mạnh Quý Tư và Tần Tranh Sở.''
Diệp lão gia tử lấy ra một cái bát sắt đã rỉ sét, nói rằng: ''Phía đông đường Tề Hải có cây cầu lớn, trên cầu có thể ăn xin, dưới hầm cầu có thể nằm ngủ, đành ủy khuất con mấy ngày.''
--- ------
Ngâm nước một ngày, rốt cuộc cũng có một dì quét dọn hảo tâm ôm Dương Từ ra.
Dương Từ không nói tiếng cám ơn nào đã tịch mịch rời đi, mắng sảng khoái rồi, vạch mặt vạch hài lòng rồi, nhưng đến cả một người bạn tốt cũng không có.
Ở cửa Cát Tư giải trí, cô bị ngâm trong hồ phun cả này, Mạnh Quý Tư không thể không biết, anh ta không cho người tới khẳng định đã có ý từ bỏ cô rồi.
Đẩy xe lăn dọc đường đi, cô mở điện thoại Sony ra kiểm tra tin tức trên mạng, đúng như dự đoán, mười vị trí đầu hot search đều là tin về bọn họ.
Cô mở weibo của mình, bên dưới đều là chửi rủa từ người ái mộ của Côn Tẫn và Dương Tư Tư.
''Tiện nữ nhân này sao miệng lại tiện vậy, ăn cứt à?''
''Là người đi đường bình thường, cũng sẽ cảm thấy Dương Từ này làm quản lý chưa tròn chức trách, còn giết người, nói ra bạn tốt của mình bị xâm hại tình dục, sao có thể có nữ nhân lòng dạ ác độc như vậy!''
''Không trách lại không đi được, báo ứng cả rồi.''
''Người bây giờ tam quan thế nào vậy? Sao tất cả đều mắng Dương Từ? Hay chỉ có tam quan của tôi là bình thường, nếu đi trên đường gặp phải cô ta, nhất định phải đánh cô ta đến khùng luôn.''
''Lầu trên, cô ta vốn là não tàn.''
''Đúng là não tàn, Côn Tẫn là người tôi ái mộ cả đời, cô to gan thật, đám fan bọn tôi đảm bảo hộ tống cô bị đuổi đi.''
Nhìn bình luận, tâm Dương Từ lạnh lẽo, đây là người ái mộ của Dương Tư và Côn Tẫn sao? Bọn họ không nghĩ đến việc Dương Tư đoạt bạn trai cô, Côn Tẫn lừa dối cô chút nào.
''Đinh đông.''
Âm báo điện thoại vang lên, báo có tin tức mới.
''Kim Yến Awards công bố ảnh hậu ảnh đế, Côn Tẫn Dương Tư Tư tình yêu công việc cả hai đắc ý.
Dương Từ click vào nội dung, giới thiệu giải thưởng Kim Yến là giải thưởng hạng vàng nước C, cùng với người đoạt giải là Côn Tẫn và Dương Tư Tư, tai tiếng ban ngày đã bị quên không còn một mống.
Nét mặt Dương Tư Tư khi lãnh thưởng không hề dữ tợn như ban ngày, mà trang điểm xinh đẹp như hoa, ôn nhu cười nói: ''Cám ơn những người đã ngăn cản tôi trên con đường diễn viên này, tôi sẽ dùng thực lực để chứng minh với người yêu tôi, tôi sẽ không để mọi người thất vọng, tôi là nữ vương, không ai có thể đánh ngã.''
Bên dưới là một rừng tiếng hô của người hâm mộ.
Côn Tẫn và Dương Tư Tư đứng trên sân khấu tươi cười, nụ cười này vào mắt Dương Từ lại chói mắt vô cùng, không hổ là Ngô Nhã, năng lực giao tiếp quả thật rất mạnh, chỉ là cô sẽ không để đôi cẩu nam nữ này được tiếp tục cười vui vẻ như vậy.
Không phải là minh tinh sao? Cô đã có thể nâng bọn họ, chẳng lẽ không thể nâng được người khác?
Lúc đi qua khúc giao với đường Tề Hải, cô có hơi rụt rè, dẫu sao cái chân này mất đi cũng chính ở nơi đây.
Giao lộ có mấy người đàn ông lang thang đang đàn hát, mong có người qua lại tốt bụng giúp ít thiện tâm.
Dương Từ đẩy xe lăn qua, trên người chỉ có một đồng tiền xu, cũng có thể đã nghe Côn Tẫn hát quen nên không thể nghe lọt tai tiếng hát của những người này.
Diệp Bộ Hàng cầm cái bát mẻ ngồi cùng đám ăn xin trên giao lộ đường Tề Hải, nếu không phải cậu cực kì tin tưởng ông cố, thì rất có thể đã cho rằng ông chính là hung thủ.
Năm đó cậu đã có bằng lái nước ngoài, có thể chạy xe, khi thấy người qua đường cũng đạp thắng theo bản năng nhưng lại thành tăng tốc, không kịp chuyển hướng nên cuối cùng đã đâm vào người đi phía trước.
Khi đó ông cố không hề nói đến những điểm khả nghi kia, là vì ngoài người Diệp gia thì không có ai khác đụng vào xe, cái xe thể thao đó cũng là chiếc ông cố thích nhất, nên rõ ràng âm mưu này là nhằm vào ông.
Diệp Bộ Hàng nghe lời ông cố vào ngục giam, vốn tưởng Diệp gia sẽ đút lót cho hắn, không ngờ trong đó toàn đám tham quan hoặc người trong hắc đạo có thù oán với Diệp gia, nên cuối cùng cũng đành thuận theo tự nhiên mà ở trong tù đánh nhau với bọn chúng một trận.
Còn tưởng sau bảy năm có thể khôi phục thân phận Diệp thiếu, không nghĩ tới lại bị ông cố an bài thành kẻ ăn xin.
Thật là ông cố ruột của cậu ta đây sao?
Ngay lúc Diệp Bộ Hàng đang thầm nôn mửa Diệp lão gia tử, thì một đồng tiền xu lăn xuống dưới chân, nhìn đến cái tay trắng nõn nhặt xu kia, cậu ngẩng đâu lên, mắt đen như ngọc, lóng lánh như sao.
Hội sở theo phong cách lâu đài châu Âu, bên trong nguy nga lộng lẫy, hoạt động theo quy cách hội viên, chỉ có hội viên mới có thể mang người ngoài bước vào.
Bà chủ hội sở Thẩm Oánh Oánh mặc một bộ kì bào, khoác áo lông chồn nước trắng thuần, mang vẻ phong tình vạn chủng đứng ngay cửa.
Nhân vật tới đây hôm nay đều là người không đơn giản, Thẩm Oánh Oánh không dám thờ ơ bất kì ai, từ khi hai mươi tuổi cô đã bắt đầu hội sở này, khổ tâm kinh doanh mười năm không thể để những nhân vật này phá hủy.
Mạnh Quý Tư mặc bộ âu phục ngắn đỏ chót đi tới, thấy Thẩm Oánh Oánh không khỏi buông lời tùy tiện: "Vóc người này của chị dâu thật là chăm sóc ngày càng tốt."
''Ai là chị dâu cậu, chị đây độc thân." Thẩm Oánh Oánh cười toét đôi môi đỏ mọng, nói, ''sao thư kí còn chưa đổi? Theo cậu cũng có ba năm rồi?"
Mạnh Quý Tư liếc Mễ Khả Nhi, ''cô ấy hiểu chuyển, đúng rồi, Bộ Hàng có tới không?''
''Vẫn chưa, nhưng Tần gia đã đi đón cậu ấy, cũng đã bảy năm, bảy năm các cậu không đến nơi nà của chị, chị lại sống rất yên ổn.'' Thẩm Oánh Oánh không thích đám đại thiếu của thành phố Tam Tinh này đến chiếu cố việc buôn bán của cô, vì đều là nhân vật không đắc tội nổi.
Tần gia trong miệng Thẩm Oánh Oánh tên đầy đủ là Tần Tranh Sở, tuổi gần ba hai, là nhân vật vang danh hắc đạo ở nước C, đến tổng thống cũng phải nhượng bộ ba phần, nghe thế lực của cậu ta ở nước C mạnh đến không ai dám chọc, nhưng Tần Tranh Sở lợi hại như vậy lại có hai nhược điểm, một người là Thẩm Oánh Oánh, còn một người khác chính là Diệp Bộ Hàng.
Diệp Bộ Hàng, cháu trai đời thứ tư được sủng ái nhất Diệp gia, từ nhỏ đã là đứa bé thông minh cơ trí, trưởng bối yêu thương, thường xuyên đi theo sau lưng Mạnh Quý Tư và Tần Tranh Sở, là người được hai bọn họ cưng chiều mà lớn lên.
Ngàn vạn sủng ái tại một thân, câu này hình dung Diệp Bộ Hàng thực sự không phải quá đáng.
Tần Tranh Sở đã vào trại giam đợi Diệp Bộ Hàng đi ra, đứng chờ bên trái không được, bên phải không thấy, dứt khoát không đợi nữa, lấy súng bắn lên ổ khóa trại giam, đường hoàng bước vào.
Bên trong nào thấy bóng Diệp Bộ Hàng đâu.
Trong một gian phòng bao của Nhạc Dạ, Diệp lão gia tử tinh thần viên mãn ngồi uống trà, ''Tiểu Hàng à, bảy năm này con chịu khổ rồi, tai nạn xe năm đó quả thật không thể trách con, là do có người động tay chân với chiếc xe kia, nếu không phải con lái xe thì người xảy ra chuyện đã là ông già này.''
Giọng nam đối diện nghe thanh thúy như ngọc: ''Ông cố, con hiểu, bảy năm nay ông đưa con đến trong cái ngục giam đóng kín không bình thường ấy, ngược lại đã làm con tăng thêm không ít bản lãnh.''
''Hàng Nhi, mẹ và bà nội đều rất nhớ con, nhưng ông muốn ta đợi thêm thời gian hãy về nhà, người kia tuy đã tạm thời dừng tay, nhưng ông không thể để con tiếp tục mạo hiểm, nên tốt nhất là không nên bại lộ thân phận.'' Giọng ông lão đầy lo âu.
''Ông cố, con biết, nhưng chỉ sợ không lừa được Mạnh Quý Tư và Tần Tranh Sở.''
Diệp lão gia tử lấy ra một cái bát sắt đã rỉ sét, nói rằng: ''Phía đông đường Tề Hải có cây cầu lớn, trên cầu có thể ăn xin, dưới hầm cầu có thể nằm ngủ, đành ủy khuất con mấy ngày.''
--- ------
Ngâm nước một ngày, rốt cuộc cũng có một dì quét dọn hảo tâm ôm Dương Từ ra.
Dương Từ không nói tiếng cám ơn nào đã tịch mịch rời đi, mắng sảng khoái rồi, vạch mặt vạch hài lòng rồi, nhưng đến cả một người bạn tốt cũng không có.
Ở cửa Cát Tư giải trí, cô bị ngâm trong hồ phun cả này, Mạnh Quý Tư không thể không biết, anh ta không cho người tới khẳng định đã có ý từ bỏ cô rồi.
Đẩy xe lăn dọc đường đi, cô mở điện thoại Sony ra kiểm tra tin tức trên mạng, đúng như dự đoán, mười vị trí đầu hot search đều là tin về bọn họ.
Cô mở weibo của mình, bên dưới đều là chửi rủa từ người ái mộ của Côn Tẫn và Dương Tư Tư.
''Tiện nữ nhân này sao miệng lại tiện vậy, ăn cứt à?''
''Là người đi đường bình thường, cũng sẽ cảm thấy Dương Từ này làm quản lý chưa tròn chức trách, còn giết người, nói ra bạn tốt của mình bị xâm hại tình dục, sao có thể có nữ nhân lòng dạ ác độc như vậy!''
''Không trách lại không đi được, báo ứng cả rồi.''
''Người bây giờ tam quan thế nào vậy? Sao tất cả đều mắng Dương Từ? Hay chỉ có tam quan của tôi là bình thường, nếu đi trên đường gặp phải cô ta, nhất định phải đánh cô ta đến khùng luôn.''
''Lầu trên, cô ta vốn là não tàn.''
''Đúng là não tàn, Côn Tẫn là người tôi ái mộ cả đời, cô to gan thật, đám fan bọn tôi đảm bảo hộ tống cô bị đuổi đi.''
Nhìn bình luận, tâm Dương Từ lạnh lẽo, đây là người ái mộ của Dương Tư và Côn Tẫn sao? Bọn họ không nghĩ đến việc Dương Tư đoạt bạn trai cô, Côn Tẫn lừa dối cô chút nào.
''Đinh đông.''
Âm báo điện thoại vang lên, báo có tin tức mới.
''Kim Yến Awards công bố ảnh hậu ảnh đế, Côn Tẫn Dương Tư Tư tình yêu công việc cả hai đắc ý.
Dương Từ click vào nội dung, giới thiệu giải thưởng Kim Yến là giải thưởng hạng vàng nước C, cùng với người đoạt giải là Côn Tẫn và Dương Tư Tư, tai tiếng ban ngày đã bị quên không còn một mống.
Nét mặt Dương Tư Tư khi lãnh thưởng không hề dữ tợn như ban ngày, mà trang điểm xinh đẹp như hoa, ôn nhu cười nói: ''Cám ơn những người đã ngăn cản tôi trên con đường diễn viên này, tôi sẽ dùng thực lực để chứng minh với người yêu tôi, tôi sẽ không để mọi người thất vọng, tôi là nữ vương, không ai có thể đánh ngã.''
Bên dưới là một rừng tiếng hô của người hâm mộ.
Côn Tẫn và Dương Tư Tư đứng trên sân khấu tươi cười, nụ cười này vào mắt Dương Từ lại chói mắt vô cùng, không hổ là Ngô Nhã, năng lực giao tiếp quả thật rất mạnh, chỉ là cô sẽ không để đôi cẩu nam nữ này được tiếp tục cười vui vẻ như vậy.
Không phải là minh tinh sao? Cô đã có thể nâng bọn họ, chẳng lẽ không thể nâng được người khác?
Lúc đi qua khúc giao với đường Tề Hải, cô có hơi rụt rè, dẫu sao cái chân này mất đi cũng chính ở nơi đây.
Giao lộ có mấy người đàn ông lang thang đang đàn hát, mong có người qua lại tốt bụng giúp ít thiện tâm.
Dương Từ đẩy xe lăn qua, trên người chỉ có một đồng tiền xu, cũng có thể đã nghe Côn Tẫn hát quen nên không thể nghe lọt tai tiếng hát của những người này.
Diệp Bộ Hàng cầm cái bát mẻ ngồi cùng đám ăn xin trên giao lộ đường Tề Hải, nếu không phải cậu cực kì tin tưởng ông cố, thì rất có thể đã cho rằng ông chính là hung thủ.
Năm đó cậu đã có bằng lái nước ngoài, có thể chạy xe, khi thấy người qua đường cũng đạp thắng theo bản năng nhưng lại thành tăng tốc, không kịp chuyển hướng nên cuối cùng đã đâm vào người đi phía trước.
Khi đó ông cố không hề nói đến những điểm khả nghi kia, là vì ngoài người Diệp gia thì không có ai khác đụng vào xe, cái xe thể thao đó cũng là chiếc ông cố thích nhất, nên rõ ràng âm mưu này là nhằm vào ông.
Diệp Bộ Hàng nghe lời ông cố vào ngục giam, vốn tưởng Diệp gia sẽ đút lót cho hắn, không ngờ trong đó toàn đám tham quan hoặc người trong hắc đạo có thù oán với Diệp gia, nên cuối cùng cũng đành thuận theo tự nhiên mà ở trong tù đánh nhau với bọn chúng một trận.
Còn tưởng sau bảy năm có thể khôi phục thân phận Diệp thiếu, không nghĩ tới lại bị ông cố an bài thành kẻ ăn xin.
Thật là ông cố ruột của cậu ta đây sao?
Ngay lúc Diệp Bộ Hàng đang thầm nôn mửa Diệp lão gia tử, thì một đồng tiền xu lăn xuống dưới chân, nhìn đến cái tay trắng nõn nhặt xu kia, cậu ngẩng đâu lên, mắt đen như ngọc, lóng lánh như sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.