Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 6: Ngủ chung

Ngũ Nguyệt Dữu

05/10/2018

Trước giờ Diệp Bộ Hàng chưa ôm giới nữ nào ngoài người trong gia đình, chỉ là, nay được thử một chút, cảm giác này thật không có chỗ nào để chê.

"Đúng, bọn chúng không đáng để tôi khóc, tôi hận bọn chúng, tại sao làm nhiều chuyện sai lầm như vậy mà vẫn có người hâm mộ giúp chúng mắng tôi, tại sao có thể song song đạt giải nam nữ diễn viên chính giải thưởng Kim Yến." Có lẽ vì từ nhỏ chưa từng khóc, nên Dương Từ đã dồn hết nước mắt và ủy khuất mấy năm nay mang ra dùng sạch.

"À, ừ, cô đừng khóc." Diệp Bộ Hàng lấy tay lau nước mắt trên mặt cô.

"Ô ô, tôi cứ khóc đấy, cậu là trợ lý của tôi, dựa vào đâu bắt tôi không được khóc?" Dáng vẻ thật giống một đứa trẻ đòi kẹo không được.

Nếu cô nàng này không phải người mình từng đụng xe phải, thì chắc chắn Diệp Bộ Hàng đã đứng dậy rời đi, vấn đề là Dương Từ gặp kết quả bây giờ thật có một phần do cậu.

"Đinh đông, đinh đông." Điện thoại nối trực tiếp từ ngoài cửa vang lên.

Dương Từ lau nước mắt, khôi phục như thường, lại đẩy xe lăn tới màn hình video truyền từ cửa, người đến là kẻ cô không muốn thấy nhất.

"Sao lại không nhận?" Diệp Bộ Hàng hỏi.

Dương Từ đặt điện thoại xuống, tiểu khu này dù cũ dù nát, nhưng an ninh lại không tệ, "xin chào, tôi ở tầng 27 khu C, có người liên tục nhấn chuông cửa tầng dưới nhà tôi, tôi không biết cô ta, phiền các anh cho bảo vệ tới đuổi đi giúp. Cám ơn."

Diệp Bộ Hàng tò mò nhìn người trong video, người này cậu biết, đã từng gặp trong một buổi tiệc thượng lưu của thành phố Tam Tinh, con dâu thứ ba của Tô gia, Khổng gia đại tiểu thư Khổng Di.

Cô gái đứng sau lưng là con gái bà ta Tô Hinh, nhớ rõ cái tên này như vậy tất không phải Diệp thiếu thầm mềm người ta, mà là Tô Hinh này, vào bảy năm trước vẫn luôn chạy theo phía sau Tần gia như miếng keo da chó không gỡ ra được.

Dương Từ cũng là người Tô gia, hình như Khổng Di có một con gái nhỏ bị bắt cóc bán đi từ nhỏ, chẳng lẽ là Dương Từ?

Cậu thử hỏi: "Hai người này trông không giống người xấu, ăn mặc rất đàng hoàng."

"Giống như ông chủ tôi thôi, mặt người tính chó." Dương Từ cắt đứt đường dây điện thoại, "phòng tôi chỉ có một cái giường, nếu cậu không ngại thì ngủ chung?"

Đôi con người yêu diễm của Diệp Bộ Hàng như sắp trừng rớt ra ngoài, "cô... " muốn nói cô nàng này không biết tự ái, cuối cùng vẫn không đành lòng mở miệng, mặt mũi Diệp thiếu đầy nghẹn khuất.

"Vậy rốt cuộc là cậu để ý hay không để ý? Nói mau. IKEA (một nhãn hiệu chuyên nội thất) sắp đóng cửa, muốn mua giường phải đi ngay."



Diệp Bộ Hàng lại cảm thấy hôm nay đã để Dương Từ tốn kém do quần áo, không nên lại khiến cô phải phí tâm tư mua giường, dù sao cậu cũng sẽ không làm gì với cô ấy, liền nói: "tôi không ngại."

"Nhưng tôi để ý." Ánh mắt Dương Từ đông lại, "vốn tưởng cậu là chính nhân quân tử, không nghĩ vẫn là giống đám người kia."

Diệp Bộ Hàng thấy oan uổng quá, vội nói: "tôi chỉ cảm thấy để cô tốn tiền mua quần áo đã áy náy rồi, nếu để cô mua giường cho tôi nữa thì sẽ tốn một khoản lớn."

Dương Từ hỏi: "Thật?"

Diệp Bộ Hàng gật đầu, "nói thật nhé, nếu tôi có tâm tư gì bất chính, thì cô lúc này căn bản không phải đối thủ."

"Ừ, cũng đúng, tôi tàn phế thế này còn sợ gì những thứ ấy?" Dương Từ thấp giọng tự giễu.

Đột nhiên khóa cửa vang lên, Khổng Di mặc áo nhung dài màu đỏ bằng da dê, trang điểm đậm bước tới, "Tô Vãn Vãn, cô cần gì phải vậy? Ban đầu vì Côn Tẫn huyên náo lớn đến thế với người nhà, bây giờ thì sao? Bị người nhạo báng, lão thái thái cũng bị cô làm tức giận tới cao huyết áp!"

"Đúng vậy, có người em gái như cô thật quá mất mặt, vốn là hôm nay Tần gia đi hội sở Nhạc Dạ tôi có thể có cơ hội gặp mặt anh ấy, kết quả lại bị người bên kia chê cười, luôn nói có người em gái như cô!" Theo động tác nói chuyện của Tô Hinh, phấn trắng trên mặt cô ta rối rít rơi xuống.

Diệp Bộ Hàng nhìn thấy lại càng thêm đau lòng Dương Từ, đến mẹ ruột và chị cũng không biết an ủi cô, vừa gặp mặt đã buông lời mắng chửi.

Dương Từ lại không nhìn hai người một cái nào: "Hai người tìm nhầm người rồi, nơi này không có Tô Vãn Vãn, chỉ có Dương Từ, sau này nói ít thôi, giọng khó nghe không phải các người sai, nhưng đừng mở cái miệng như ngậm phân ấy làm hôi phòng tôi."

Khổng Di: "Mày, sao lại một chút giáo dưỡng cũng không có."

"Đúng vậy, có mẹ sinh không có mẹ dạy sao có thể có giáo dưỡng?" Miệng Dương Từ cứng rắn như sắt.

Ở cô nhi viện Dương Quang mọi người đều biết, trên đời này, cứng nhất không phải kim cương mà là miệng Dương Từ, muốn tranh luận với Dương Từ thì trừ phi cô tâm trạng tốt, nếu không sẽ phải làm người đối diện tức chết.

Khổng Di bị những lời này làm tức giận tới không thở được.

"Muốn chết thì tranh thủ còn sớm ra ngoài mà chết, đừng phá hư phong thủy nhà tôi." Lại nói với Diệp Bộ Hàng, "Tề Hải, cậu còn đứng ngây đó làm gì? Đẩy tôi về phòng."



"Tên này là ai?" Khổng Di vỗ ngực cả giận nói.

"Đàn ông của tôi." Vẻn vẹn bốn chữ, giọng nói lộ vẻ ngang ngược rõ ràng.

"Tô Vãn Vãn, mày vẫn chưa kết hôn, sao có thể không có tự trọng như vậy? Mày có biết bối cảnh cậu ta thế nào không?" Khổng Di không còn đến nửa cái mạng, thầm nghĩ trở về nhất định phải uống chút tổ yến bồi bổ.

Diệp Bộ Hàng thì bị mấy chữ 'đàn ông của tôi' từ miệng Dương Từ dọa sợ, cô nàng này thật là đủ ngang ngược.

"Ăn mày tôi nhặt được." Dương Từ nói thật.

"Ăn mày?" Khổng Di thực sự nổi điên, "mày còn biết xấu hổ không? Loại đàn ông này cũng chứa?"

Diệp Bộ Hàng thì nghĩ, chẳng lẽ bảy năm qua mình thật biến hóa lớn như vậy? Đến Khổng Di và Tô Hinh cũng không nhận ra? Chỉ là trước kia cậu không tham gia yến hội nhiều, cũng không đồng thời xuất hiện cùng hai người này.

Dương Từ khó khăn đứng lên từ xe lăn, hôn lên cánh môi hồng vẫn luôn muốn hôn từ lần đầu trông thấy.

Lần này Diệp Bộ Hàng là chân chính tê dại toàn thân, tư vị này sao lại thấy hơi là lạ, hơi mềm, đàn hồi, lại có chút ngọt ngào.

"Còn không đi, muốn xem người ta thân thiết sao? Tô phu nhân thích khẩu vị nặng như vậy?" Một tay Dương Từ choàng qua vai Diệp Bộ Hàng, để mình đứng được lâu hơn.

Tô Hinh kéo Khổng Di lại, nói: "Mẹ, con đã bảo nó không đáng để mẹ con mình phải tới gọi về Tô gia, cửa Tô gia đã bị nó bôi xấu rồi, không bằng không nhận thì hơn."

Khổng Di cũng cảm thấy tiếp tục ở lại thì những chống nắng, spa đều là làm không công, nên đạp giày cao gót rời đi.

Lúc ấy Dương Từ mới bỏ cái tay đang khoác trên vai Diệp Bộ Hàng xuống, "xin lỗi cậu, chỉ có cách này mới khiến họ đi."

"Cô là em gái, con gái của họ, sao lại phải nói lời quyết tuyệt như vậy?"

"Trên đời này làm gì có ai coi tôi là người nhà." Toàn thân Dương Từ đều là gai, vì nếu không gai, cô sẽ bị người khác đâm cho vết thương đầy mình.

"Mới nãy là nụ hôn đầu của tôi." Diệp Bộ Hàng thấy hơi buồn bực, tuy không mong đợi gì với nụ hôn đầu, nhưng ít ra cũng nên cùng với cô gái mình yêu, trong một khung cảnh 'hơi chút' lãng mạn chứ, tình đến mặn nồng thuận theo tự nhiên, chứ không phải vì tính toán mục đích thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook