Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 42
Nguyệt Mộ Vị Ương
09/04/2023
Với khoảng cách gần như vậy, hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở
của đối phương, trong không gian hẹp thế này càng thêm vẻ mập mờ.
Cơ hội tốt.
Nhan Thời Oanh giả vờ luống cuống ngẩng đầu, vì không chú ý đến độ cao của bàn, đầu lập tức đụng vào cạnh bàn, phát ra âm thanh trầm đục.
Cô vì đau mà nhẹ "hít hà" một tiếng, Cảnh Văn An lập tức buông bàn tay đã chạm vào ảnh chụp ra, hơi nhíu mày nhìn cô.
"Cẩn thận một chút"
Nhan Thời Oanh thè lưỡi nhìn y, tay lại lặng lẽ trước một bước nhặt bức ảnh lên.
Dưới ánh đèn, Nhan Thời Oanh nhìn thấy bức ảnh chụp một bé trai và một bé gái, một lớn một nhỏ, mũm mĩm đáng yêu.
Nhan Thời Oanh từng xem album ảnh khi còn nhỏ của nguyên chủ, liếc mắt một cái cô liền nhận ra, đây là ảnh chụp chung của cô cùng Cảnh Văn An khi còn nhỏ.
Trong ảnh, Nhan Thời Oanh thoạt nhìn có chút không vui, đôi mắt hồng hồng như vừa khóc xong, nhưng vẫn cố gắng nhếch miệng cười.
Cảnh Văn An khi còn nhỏ thoạt nhìn còn chưa khó đoán như hiện tại, chẳng khác gì một con thú nhỏ non nớt mềm mụp, lộ ra một cổ hải chưa thành thục ngây ngô cảm, làn da bạch giống cái mềm mại phấn đoàn. Cũng không biết sau này, y vì lý do gì lại trở thành bộ dáng khiến người khó lòng suy đoán như hiện nay.
Nhưng bức ảnh này sao lại rơi ra từ di động của y?
Nhan Thời Oanh nhìn về phía Cảnh Văn An, phát hiện y cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt kia không hề giống như đang nhìn bạn bè hay bạn học như Việt Tu Ninh, Hạ Phồn Dịch. Ánh mắt của Cảnh Văn An trông càng như thể đang quan sát, và nó bất tri bất giác khiến cô thấy lạnh cả sống lưng.
Nhìn thấy y mấp máy môi, Nhan Thời Oanh theo trực giác nghĩ có lẽ y muốn hỏi cô những chuyện liên quan đến thời thơ ấu.
Cô thật sự sợ Cảnh Văn An, không có việc gì liền thích hỏi cô một ít chuyện cô không biết. Nhan Thời Oanh quyết định trước khi y kịp mở miệng, bản thân phải hỏi gì đó khác.
Nhưng khi hai người còn chưa kịp nói gì, một tràng cười ầm ĩ bỗng nhiên từ chiếc bàn bên cạnh vang lên.
Mười mấy nam sinh đang chơi trò Quốc vương hẳn đã chơi đến lúc cao trào. Đám đông đang vỗ tay hối thúc Hạ Phồn Dịch, bảo cậu nói ra lời nói thật.
Trong không khí ồn ào náo nhiệt, loáng thoáng có thể nghe thấy được vấn đề linh tinh họ đang hỏi, người cậu thích là ai. Đây hẳn là câu hỏi Hạ Phồn Dịch có thể không chút do dự trả lời, nhưng cậu lại chỉ đỏ mặt nửa ngày không hé răng.
Trong tiếng cười đùa, Việt Tu Ninh chủ động giúp cậu, "Được rồi, tôi giúp cậu ta trả lời là được chứ gì? Là Tần Thư Dao"
Đám người lập tức trêu ghẹo cậu, "Có phải là vị học muội lần trước đến tìm cậu không?"
"Cái gì đến tìm cậu ta? Người ta là đến tìm Nhan Thời Oanh nha, Phồn Phồn còn đang trên con đường theo đuổi nha, đúng không?"
"Còn phải nói sao, mỗi thứ sáu tôi đều thấy cậu ta gói ghém đồ đồ ăn vặt tặng cho nàng nữa. Khi nào theo đuổi thành công nhớ mang đến giới thiệu cho cả câu lạc bộ nha!"
Sau khi trêu ghẹo Hạ Phồn Dịch một lúc lâu, mọi người mới nghe thấy cậu thấp giọng đáp, "Ừm"
Nhan Thời Oanh nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng lại thầm cười lạnh.
Tần Thư Dao tuy còn chưa theo đuổi được Quý Lạc Thanh, nhưng bên này thật sự một người cũng không tha a.
Lần trước nàng nghĩ bản thân dùng chiêu kia liền thắng sao? Hạ Phồn Dịch hiện tại tuy thật sự tập trung toàn bộ sự chú ý vào nàng nhưng cốt truyện cô ghét nhất lập tức sẽ diễn ra.
Kế tiếp cô sẽ lợi dụng chuyện kia, hoàn toàn cướp đi Hạ Phồn Dịch.
Tiếng cười đùa của họ lớn đến độ lấn át cả tiếng nói chuyện của những người khác. Cảnh Văn An nhìn cô một cái, dùng ánh mắt ra hiệu, sau đó bước ra khỏi phòng.
Khi hai người bước ra ngoài, không hề chú ý đến Việt Tu Ninh đang ngồi trong đám đông bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn theo cô và Cảnh Văn An đi khỏi phòng.
Bên ngoài, những âm thanh ầm ĩ kia lập tức nhỏ đi rất nhiều, xung quanh yên tĩnh không ít.
Nhan Thời Oanh đi theo Cảnh Văn An, một trước một sau đi đến một ban công.
Gió đêm thổi qua cực kì thoải mái, cũng thổi tan mùi vị khó chịu bên trong phòng ban nãy. Giờ phút này, ở đây, chỉ có cô và Cảnh Văn An.
Nhan Thời Oanh hạ quyết tâm phải giành quyền khống chế đề tài, nhân lúc Cảnh Văn An còn chưa kịp nói gì, cô đã tiến lên một bước, giơ ảnh chụp lên.
"Anh, sao đến tận hiện tại anh vẫn còn giữ bức ảnh chụp khi chúng ta còn nhỏ này vậy?", cô như đang đùa giỡn y, nheo mắt trêu chọc, "Chắc không phải anh vẫn còn nhớ câu em nói muốn gả cho anh khi còn nhỏ đó chứ?"
Cô cố ý chuyển đề tài sang một hướng khác, lúc này Cảnh Văn An lại không hề chớp mắt nhìn cô, trầm tĩnh như nước mỉm cười.
Thật kỳ lạ, trong đám đông, Cảnh Văn An ôn hòa như dòng nước, luôn yên tĩnh, dịu dàng chẳng khác gì cá bơi vào biển rộng. Nhưng một khi chung quanh không còn ai khác, trên người y lại toát ra một sự xâm chiếm đầy nguy hiểm, khiến Nhan Thời Oanh trong lòng bất giác thấy e ngại.
Cô câu lấy ngón tay y khẽ lắc vài cái, dịu giọng làm nũng, "Anh, trả lời em nha..."
Vừa dứt lời, cô lại nghe thấy Cảnh Văn An bỗng nhiên thở dài.
Nhan Thời Oanh không rõ nội tình, giây tiếp theo đột nhiên bị Cảnh Văn An một tay kéo vào lòng.
Y ôm chặt eo cô, cúi đầu mỉm cười nhìn chằm chằm cô, dịu dàng hỏi, "Nếu anh nói đúng vậy thì sao?"
Nhan Thời Oanh không khỏi sửng sốt.
Y nghiêm túc ư?
Hành động của y quá đột ngột, cô không hề phòng bị, cả người đều bị y ôm sát vào lòng, gần như không chút khe hở, cực kì thân mật dán vào trước ngực y.
Cô và y chưa bao giờ gần gũi với nhau như vậy, Nhan Thời Oanh khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng gọi y một tiếng "Anh". Nhưng không đợi cô nói thêm gì nhiều, Cảnh Văn An đã cực kì có chừng mực buông cô ra.
"Dọa em chút thôi"
"...", Nhan Thời Oanh không thể không thừa nhận, cô thật sự bị y dọa một phen.
"Cái gì chứ, em còn tưởng anh nghiêm túc nữa", Nhan Thời Oanh nửa thật nửa đùa oán giận, lại nghe Cảnh Văn An nói, "Ừm, đúng vậy"
Nhan Thời Oanh ngẩn ra.
"Nếu có một ngày không ai muốn em, cứ đến tìm anh, anh muốn em"
Từng câu từng chữ, y nói ra cực nghiêm túc, Nhan Thời Oanh tuy thầm cười nhạo trong lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ tin tưởng. Cô mỉm cười gật đầu, "Được thôi, chúng ta cứ quyết định vậy đi", nói xong cô chìa ngón út ra, cười tủm tỉm ra hiệu cho y.
Cảnh Văn An có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn dung túng, mang theo sự dịu dàng móc lấy ngón tay cô, rất nhanh lại thả ra.
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng bỗng nhiên mở ra, Việt Tu Ninh thò nửa người ra.
"Nhan Thời Oanh, ban nãy có ai đó gọi cho em mấy cuộc liền, em vào xem thế nào"
Việt Tu Ninh nói xong, không chút để ý quét mắt nhìn Cảnh Văn An.
Nhan Thời Oanh lúc này mới phát hiện, mình không mang theo di động.
Cảnh Văn An không nói gì, Nhan Thời Oanh liền trả lại tấm ảnh chụp cho y, xoay người đi theo Việt Tu Ninh quay về.
Đi đến ngã ba hành lang, Nhan Thời Oanh mới nhớ ra chuyện phải hỏi Việt Tu Ninh là ai gọi cho mình.
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Việt Tu Ninh bỗng nhiên dừng bước, xoay người bế cô lên, đè cả người cô lên vách tường trong một góc hành lang.
Xung quanh hành lang không có một bóng người.
Việt Tu Ninh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng rực, "Em và Cảnh Văn An có quan hệ gì?"
Nhan Thời Oanh trái tim nhảy lên, nghĩ thầm có lẽ ban nãy hắn đứng sau cửa nhìn thấy gì đó, lại không biết hắn rốt cuộc thấy được bao nhiêu.
Ngoài mặt cô lại bày ra bộ dáng cực kì vô tội, "Anh ấy là anh trai của em..."
Mới nói xong mấy chữ, Việt Tu Ninh liền cúi người, khẽ hôn một cái lên môi cô.
"Không được gạt tôi"
"Em nói thật mà", Nhan Thời Oanh bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, "Khi còn nhỏ, nhà anh ấy gặp biến cố, nên từng đến nhà em sống nhờ một khoảng thời gian..."
Lời nói còn chưa nói xong, ánh mắt Việt Tu Ninh bỗng nhiên biến đổi, như thể không chịu đựng được nữa, hắn cúi người, hôn cô ngấu nghiến.
Hắn như thể khao khát cô đến mê muội, vừa thở hổn hển vừa thì thầm những lời đầy mê loạn, "Em biết từ lúc bắt đầu, tôi đã phải tự khắc chế để không làm như vậy với em lâu đến thế nào không? Em có biết hôm nay tôi rốt cuộc nhẫn nại bao lâu chưa hả..."
Chỉ nghĩ đến ánh mắt của nam sinh giúp cô nướng thịt kia, còn nhìn cô mỉm cười, hắn liền bức bối đến muốn nổi điên.
Cô là của hắn, sự khao khát, chiếm hữu không chút giấu giếm của người khác dành cho cô, đều như đang muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn.
Loại cảm giác này, thật giống như quả táo vốn thuộc về hắn lại bị người khác để lại dấu răng, thứ mình sở hữu lại bị kẻ khác không kiêng nể gì thèm thuồng.
Suốt buổi liên hoan, tâm trạng hắn đều cực kì kém, nhưng hắn đã sớm am hiểu việc dùng lớp mặt nạ che giấu cảm xúc thật của mình. Do đó dù có là Hạ Phồn Dịch cũng không thể phát hiện được chút manh mối nào.
Nếu có thể... nếu quả táo của hắn nguyện ý, hắn hận không thể để lại dấu ấn chỉ thuộc về mình trên người cô, mang xiềng xích, khóa cô lại, vĩnh viễn không cho bất kì kẻ nào có cơ hội mơ ước chiếm hữu cô...
Việt Tu Ninh rũ mắt, kiềm chế những ý niệm đen tối, âm u không ngừng tràn lan cùng hô hấp rối loạn, yêu cầu cô, "Gọi tên tôi"
"Việt..."
"Không phải", Việt Tu Ninh ép sát vào cô, hôn một cái, "Gọi tên của tôi"
Nhan Thời Oanh trầm mặc.
Sau hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng gọi,
"Tu Ninh ca ca", âm thanh kia mềm mại như trái cây mọng nước đầy mật ngọt.
Ánh mắt Việt Tu Ninh thoáng chốc nóng rực như thể muốn ăn sạch cô.
Cô yên lặng nhìn chằm chằm vào hắn, gương mặt đỏ bừng trầm tĩnh lại mị hoặc, nhìn ngoan ngoãn thuận theo, lại quyến rũ đến nỗi khiến lý trí của hắn sắp tan chảy...
Ngọn lửa vốn đã có chút dịu xuống lại hừng hực cháy lên, Việt Tu Ninh có chút không chịu nổi cúi đầu, nhưng chỉ vừa ngậm lấy cánh môi cô, hắn đã nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân. Ngay sau đó truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc.
"Việt... Tu ninh?"
Thanh âm kia xen lẫn hơi thở dồn dập, mang theo chút không xác định.
Nghe được âm thanh này truyền đến từ phía sau Việt Tu Ninh, trong lòng Nhan Thời Oanh hơi chấn động, cô nhanh chóng rũ mắt che giấu đi sự khác thường.
Cô cố gắng rúc cả người vào chiếc bóng của Việt Tu Ninh, im lặng nghe Việt Tu Ninh dùng ngữ điệu lười biếng đáp, "Quý Lạc Thanh?"
Tay hắn bắt đầu vân vê tóc bên vành tai cô, sau đó hắn quay đầu, có chút hờ hững hỏi, "Có việc gì sao?"
Quý Lạc Thanh như thể chỉ đi ngang qua, nhìn thấy tư thế của Việt Tu Ninh liền biết hắn đang làm gì. Anh có chút quẫn bách quay đầu đi, nhanh chóng hỏi, "Anh có nhìn thấy Nhan Thời Oanh không?"
Trái tim Nhan Thời Oanh như thể quặn thắt lại.
Cả người cô hiện tại được bao trọn giữa góc khuất và thân thể của Việt Tu Ninh, tuy cô hoàn toàn đã bị Việt Tu Ninh che khuất, nhưng chỉ cần Quý Lạc Thanh lại đi về phía trước một bước, nói không chừng có thể nhìn thấy trong lòng Việt Tu Ninh hiện tại chính là cô với bộ dáng đầu tóc rối bù.
Việt Tu Ninh rất có hứng thú quay đầu nhìn xuống người trong lòng, vừa thò người đến hôn cô, vừa không chút để ý nói, "Không nhìn thấy"
"Xin lỗi"
Quý Lạc Thanh không dám tiếp tục quấy rầy hắn, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn quá nhiều đã vội vàng đi xa.
Khi biết Quý Lạc Thanh căn bản không phát hiện mình, Nhan Thời Oanh âm thầm thở phào. Trong lúc cô đang suy nghĩ nên giải quyết việc Quý Lạc Thanh thế nào, Việt Tu Ninh đang không chút kiêng dè mà hôn từ vành tai, cổ đến môi của cô.
"Chúng ta tiếp tục?"
"Không được"
Nhan Thời Oanh thấy Việt Tu Ninh có chút ngẩn người liền cười, "Em ra ngoài có chút lâu, nếu không quay về phòng sẽ có người nghi ngờ"
Nói xong cô không chút lưu tình xoay người tránh đi.
Biết rõ cô nói không sai, nhưng Việt Tu Ninh vẫn không kiềm được thấy khó chịu, chỉ có thể nhìn theo Nhan Thời Oanh càng đi càng xa.
Vì sao rõ ràng hắn là người nắm quyền chủ động trong trò chơi này nhưng cứ cảm thấy cô mới là người không có chút lưu luyến nào...
Nhan Thời Oanh soi gương xong mới bước vào phòng.
Vừa vào cô liền phát hiện Cảnh Văn An thế nhưng đã trở lại, khi nhìn thấy cô, y ung dung nhìn cô như thể đã chờ cô rất lâu.
Nhan Thời Oanh nhìn như không thấy, đi đến cầm di động lên, phát hiện quả nhiên có vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Cô cài đặt không hiện nội dung tin nhắn, sau khi giải khóa xem một lượt, tất cả tin nhắn kia đều là của Việt Tu Ninh.
"Ở đâu?"
"Em và Cảnh Văn An đi đâu?"
"Nhan Thời Oanh, hiện tại tôi muốn gặp em"
Nhan Thời Oanh chỉ nhìn lướt qua liền nhíu mày, giả vờ muốn gọi lại, cô vừa cầm di động vừa đi về nơi để đồ uống.
Tin nhắn cuối cùng của hắn vừa được gửi cách đây không lâu...
"Lần thứ tư"
Tin nhắn trên, bất giác toát ra vẻ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Nhan Thời Oanh khó hiểu tự hỏi, cái gì lần thứ tư?
Tiếp tục kéo xuống dưới chính là Quý Lạc Thanh với một tin nhắn đầy ngắn gọn.
"Xin lỗi, anh có thể đến tìm em không?"
Thời gian vừa hay là lúc trước khi anh gặp được Việt Tu Ninh.
Tiếp tục xem điện thoại, quả nhiên vài cuộc gọi kia đều của Việt Tu Ninh cùng Quý Lạc Thanh. Cuộc gọi gần nhất được gọi đến khi cô vừa bước vào phòng.
Nghĩ đến chuyện Cảnh Văn An không biết đã ngồi ở đó bao lâu, Nhan Thời Oanh theo bản năng ánh mắt trầm xuống, tự thêm hai ghi chú cho y.
Vì để ngừa vạn nhất, cô vẫn luôn dùng những icon thay thế cho tên người. Ví dụ Quý Lạc Thanh là một icon con thỏ đội mũ dạ, Việt Tu Ninh là icon bông hoa, nên dù Cảnh Văn An có nhìn thấu cũng sẽ không đoán được.
Nhưng thái độ của Quý Lạc Thanh gần đây với cô càng ngày càng lộ liễu... Vấn đề này, cô hẳn nên giải quyết ngay bây giờ.
Khi buổi liên hoan dần bước vào giai đoạn cao trào, Cảnh Văn An liền chào tạm biệt mọi người, sau đó nhờ Nhan Thời Oanh mang y về nhà.
Trong bữa tiệc y đã uống khá nhiều, cũng bị rót không ít. Tuy ý thức nhìn qua còn khá tỉnh táo, như thể ngoại trừ mặt đỏ ửng, mọi thứ chẳng khác bình thường. Nhưng vừa lên xe y đã nhắm mắt ngủ mất tiêu.
Nhan Thời Oanh sờ soạng khắp người y tìm thẻ khóa cửa, vào chung cư của y.
Vì nhất thời không tìm được công tắc trong phòng, Nhan Thời Oanh cố gồng mình vác y trên vai, mần mò trong bóng tối để y dựa vào ven tường.
Cảnh Văn An như thể men say nổi lên có chút chậm, y dựa vào tường không hề nhúc nhích, dù Nhan Thời Oanh có gọi y thế nào y cũng không thể đứng dậy.
Trong phòng yên lặng đến rợn người, chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở có chút gấp của cũng như tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Rõ ràng trước khi lên xe còn rất tốt mà, sao vừa vào chung cư liền say thành như vậy chứ?
Chắc không phải y đang... Giả say đó chứ?
Nhan Thời Oanh tâm tư xoay chuyển cực nhanh, trong bóng đêm giả vờ vô tình xoa gương mặt y.
"Văn An ca ca?"
Cô nhẹ giọng gọi y, hơi ép sát người đến gần, khiến hơi thở của mình như có như không mà phà bên tai y.
Được lắm... Cô thật sự muốn xem, y có thể giả vờ đến khi nào.
Sau vài giây ấp ủ cảm xúc, cô trầm thấp nói, "Văn An ca ca, có lẽ anh không biết, từ khi còn nhỏ em đã luôn âm thầm chú ý anh..."
Cô thêm mắm dặm muối, cả việc cô vào Thánh Bạc để nhìn thấy y, như thể cô vẫn luôn đang âm thầm quan tâm y vậy.
Cuối cùng cô mới đến gần y, thâm tình mà bộc bạch, "Hôm nay vì anh uống say, em mới dám nói với anh những chuyện này, có lẽ anh không biết, thật ra, em vẫn luôn..."
Cô vừa nói vừa cúi người, như muốn mượn cơ hội hôn y, những làn hơi thở nóng hổi mập mờ phà lên môi y.
Sau hồi lâu im lặng cũng không thấy Cảnh Văn An lộ ra dấu hiệu gì cho thấy y sẽ nhúc nhích.
Nhan Thời Oanh biết, có lẽ y say thật, tuy thế trong lòng cô cũng không mấy thấy vọng, sau khi đứng dậy liền trực tiếp đi tìm công tắc đèn.
Mở đèn pin tìm nửa ngày trời cũng không tìm được, Nhan Thời Oanh đang buồn bực, bỗng phát hiện phía sau cô, không biết từ khi nào lại có một bóng đen đang đứng.
Nhan Thời Oanh giật mình, theo bản năng lui về sau vài bước, sau đó không biết chân đụng phải cái gì, trong bóng đêm phát ra một tiếng động vang vọng.
Cô nghe thấy bóng đen mơ hồ kia nỉ non một cái tên, tiếp theo đó lại thất tha thất thểu nhào về phía cô, cả cơ thể đầy mùi rượu cứ thế đè hết lên người cô.
Nặng chết đi được!
Nhan Thời Oanh bị ép sát vào vách tường, cô nhíu mày, đang chuẩn bị rút tay đẩy y ra, giây tiếp theo eo cô đã bị người khác ôm lấy, cả người bị nhấc lên giữa không trung.
Bóng đen kia sau một phen mò mẫm liền hôn cô, vì ngại vướng víu, đối phương còn nâng một chân của cô lên vòng qua eo mình.
Cơ hội tốt.
Nhan Thời Oanh giả vờ luống cuống ngẩng đầu, vì không chú ý đến độ cao của bàn, đầu lập tức đụng vào cạnh bàn, phát ra âm thanh trầm đục.
Cô vì đau mà nhẹ "hít hà" một tiếng, Cảnh Văn An lập tức buông bàn tay đã chạm vào ảnh chụp ra, hơi nhíu mày nhìn cô.
"Cẩn thận một chút"
Nhan Thời Oanh thè lưỡi nhìn y, tay lại lặng lẽ trước một bước nhặt bức ảnh lên.
Dưới ánh đèn, Nhan Thời Oanh nhìn thấy bức ảnh chụp một bé trai và một bé gái, một lớn một nhỏ, mũm mĩm đáng yêu.
Nhan Thời Oanh từng xem album ảnh khi còn nhỏ của nguyên chủ, liếc mắt một cái cô liền nhận ra, đây là ảnh chụp chung của cô cùng Cảnh Văn An khi còn nhỏ.
Trong ảnh, Nhan Thời Oanh thoạt nhìn có chút không vui, đôi mắt hồng hồng như vừa khóc xong, nhưng vẫn cố gắng nhếch miệng cười.
Cảnh Văn An khi còn nhỏ thoạt nhìn còn chưa khó đoán như hiện tại, chẳng khác gì một con thú nhỏ non nớt mềm mụp, lộ ra một cổ hải chưa thành thục ngây ngô cảm, làn da bạch giống cái mềm mại phấn đoàn. Cũng không biết sau này, y vì lý do gì lại trở thành bộ dáng khiến người khó lòng suy đoán như hiện nay.
Nhưng bức ảnh này sao lại rơi ra từ di động của y?
Nhan Thời Oanh nhìn về phía Cảnh Văn An, phát hiện y cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt kia không hề giống như đang nhìn bạn bè hay bạn học như Việt Tu Ninh, Hạ Phồn Dịch. Ánh mắt của Cảnh Văn An trông càng như thể đang quan sát, và nó bất tri bất giác khiến cô thấy lạnh cả sống lưng.
Nhìn thấy y mấp máy môi, Nhan Thời Oanh theo trực giác nghĩ có lẽ y muốn hỏi cô những chuyện liên quan đến thời thơ ấu.
Cô thật sự sợ Cảnh Văn An, không có việc gì liền thích hỏi cô một ít chuyện cô không biết. Nhan Thời Oanh quyết định trước khi y kịp mở miệng, bản thân phải hỏi gì đó khác.
Nhưng khi hai người còn chưa kịp nói gì, một tràng cười ầm ĩ bỗng nhiên từ chiếc bàn bên cạnh vang lên.
Mười mấy nam sinh đang chơi trò Quốc vương hẳn đã chơi đến lúc cao trào. Đám đông đang vỗ tay hối thúc Hạ Phồn Dịch, bảo cậu nói ra lời nói thật.
Trong không khí ồn ào náo nhiệt, loáng thoáng có thể nghe thấy được vấn đề linh tinh họ đang hỏi, người cậu thích là ai. Đây hẳn là câu hỏi Hạ Phồn Dịch có thể không chút do dự trả lời, nhưng cậu lại chỉ đỏ mặt nửa ngày không hé răng.
Trong tiếng cười đùa, Việt Tu Ninh chủ động giúp cậu, "Được rồi, tôi giúp cậu ta trả lời là được chứ gì? Là Tần Thư Dao"
Đám người lập tức trêu ghẹo cậu, "Có phải là vị học muội lần trước đến tìm cậu không?"
"Cái gì đến tìm cậu ta? Người ta là đến tìm Nhan Thời Oanh nha, Phồn Phồn còn đang trên con đường theo đuổi nha, đúng không?"
"Còn phải nói sao, mỗi thứ sáu tôi đều thấy cậu ta gói ghém đồ đồ ăn vặt tặng cho nàng nữa. Khi nào theo đuổi thành công nhớ mang đến giới thiệu cho cả câu lạc bộ nha!"
Sau khi trêu ghẹo Hạ Phồn Dịch một lúc lâu, mọi người mới nghe thấy cậu thấp giọng đáp, "Ừm"
Nhan Thời Oanh nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng lại thầm cười lạnh.
Tần Thư Dao tuy còn chưa theo đuổi được Quý Lạc Thanh, nhưng bên này thật sự một người cũng không tha a.
Lần trước nàng nghĩ bản thân dùng chiêu kia liền thắng sao? Hạ Phồn Dịch hiện tại tuy thật sự tập trung toàn bộ sự chú ý vào nàng nhưng cốt truyện cô ghét nhất lập tức sẽ diễn ra.
Kế tiếp cô sẽ lợi dụng chuyện kia, hoàn toàn cướp đi Hạ Phồn Dịch.
Tiếng cười đùa của họ lớn đến độ lấn át cả tiếng nói chuyện của những người khác. Cảnh Văn An nhìn cô một cái, dùng ánh mắt ra hiệu, sau đó bước ra khỏi phòng.
Khi hai người bước ra ngoài, không hề chú ý đến Việt Tu Ninh đang ngồi trong đám đông bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn theo cô và Cảnh Văn An đi khỏi phòng.
Bên ngoài, những âm thanh ầm ĩ kia lập tức nhỏ đi rất nhiều, xung quanh yên tĩnh không ít.
Nhan Thời Oanh đi theo Cảnh Văn An, một trước một sau đi đến một ban công.
Gió đêm thổi qua cực kì thoải mái, cũng thổi tan mùi vị khó chịu bên trong phòng ban nãy. Giờ phút này, ở đây, chỉ có cô và Cảnh Văn An.
Nhan Thời Oanh hạ quyết tâm phải giành quyền khống chế đề tài, nhân lúc Cảnh Văn An còn chưa kịp nói gì, cô đã tiến lên một bước, giơ ảnh chụp lên.
"Anh, sao đến tận hiện tại anh vẫn còn giữ bức ảnh chụp khi chúng ta còn nhỏ này vậy?", cô như đang đùa giỡn y, nheo mắt trêu chọc, "Chắc không phải anh vẫn còn nhớ câu em nói muốn gả cho anh khi còn nhỏ đó chứ?"
Cô cố ý chuyển đề tài sang một hướng khác, lúc này Cảnh Văn An lại không hề chớp mắt nhìn cô, trầm tĩnh như nước mỉm cười.
Thật kỳ lạ, trong đám đông, Cảnh Văn An ôn hòa như dòng nước, luôn yên tĩnh, dịu dàng chẳng khác gì cá bơi vào biển rộng. Nhưng một khi chung quanh không còn ai khác, trên người y lại toát ra một sự xâm chiếm đầy nguy hiểm, khiến Nhan Thời Oanh trong lòng bất giác thấy e ngại.
Cô câu lấy ngón tay y khẽ lắc vài cái, dịu giọng làm nũng, "Anh, trả lời em nha..."
Vừa dứt lời, cô lại nghe thấy Cảnh Văn An bỗng nhiên thở dài.
Nhan Thời Oanh không rõ nội tình, giây tiếp theo đột nhiên bị Cảnh Văn An một tay kéo vào lòng.
Y ôm chặt eo cô, cúi đầu mỉm cười nhìn chằm chằm cô, dịu dàng hỏi, "Nếu anh nói đúng vậy thì sao?"
Nhan Thời Oanh không khỏi sửng sốt.
Y nghiêm túc ư?
Hành động của y quá đột ngột, cô không hề phòng bị, cả người đều bị y ôm sát vào lòng, gần như không chút khe hở, cực kì thân mật dán vào trước ngực y.
Cô và y chưa bao giờ gần gũi với nhau như vậy, Nhan Thời Oanh khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng gọi y một tiếng "Anh". Nhưng không đợi cô nói thêm gì nhiều, Cảnh Văn An đã cực kì có chừng mực buông cô ra.
"Dọa em chút thôi"
"...", Nhan Thời Oanh không thể không thừa nhận, cô thật sự bị y dọa một phen.
"Cái gì chứ, em còn tưởng anh nghiêm túc nữa", Nhan Thời Oanh nửa thật nửa đùa oán giận, lại nghe Cảnh Văn An nói, "Ừm, đúng vậy"
Nhan Thời Oanh ngẩn ra.
"Nếu có một ngày không ai muốn em, cứ đến tìm anh, anh muốn em"
Từng câu từng chữ, y nói ra cực nghiêm túc, Nhan Thời Oanh tuy thầm cười nhạo trong lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ tin tưởng. Cô mỉm cười gật đầu, "Được thôi, chúng ta cứ quyết định vậy đi", nói xong cô chìa ngón út ra, cười tủm tỉm ra hiệu cho y.
Cảnh Văn An có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn dung túng, mang theo sự dịu dàng móc lấy ngón tay cô, rất nhanh lại thả ra.
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng bỗng nhiên mở ra, Việt Tu Ninh thò nửa người ra.
"Nhan Thời Oanh, ban nãy có ai đó gọi cho em mấy cuộc liền, em vào xem thế nào"
Việt Tu Ninh nói xong, không chút để ý quét mắt nhìn Cảnh Văn An.
Nhan Thời Oanh lúc này mới phát hiện, mình không mang theo di động.
Cảnh Văn An không nói gì, Nhan Thời Oanh liền trả lại tấm ảnh chụp cho y, xoay người đi theo Việt Tu Ninh quay về.
Đi đến ngã ba hành lang, Nhan Thời Oanh mới nhớ ra chuyện phải hỏi Việt Tu Ninh là ai gọi cho mình.
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Việt Tu Ninh bỗng nhiên dừng bước, xoay người bế cô lên, đè cả người cô lên vách tường trong một góc hành lang.
Xung quanh hành lang không có một bóng người.
Việt Tu Ninh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng rực, "Em và Cảnh Văn An có quan hệ gì?"
Nhan Thời Oanh trái tim nhảy lên, nghĩ thầm có lẽ ban nãy hắn đứng sau cửa nhìn thấy gì đó, lại không biết hắn rốt cuộc thấy được bao nhiêu.
Ngoài mặt cô lại bày ra bộ dáng cực kì vô tội, "Anh ấy là anh trai của em..."
Mới nói xong mấy chữ, Việt Tu Ninh liền cúi người, khẽ hôn một cái lên môi cô.
"Không được gạt tôi"
"Em nói thật mà", Nhan Thời Oanh bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, "Khi còn nhỏ, nhà anh ấy gặp biến cố, nên từng đến nhà em sống nhờ một khoảng thời gian..."
Lời nói còn chưa nói xong, ánh mắt Việt Tu Ninh bỗng nhiên biến đổi, như thể không chịu đựng được nữa, hắn cúi người, hôn cô ngấu nghiến.
Hắn như thể khao khát cô đến mê muội, vừa thở hổn hển vừa thì thầm những lời đầy mê loạn, "Em biết từ lúc bắt đầu, tôi đã phải tự khắc chế để không làm như vậy với em lâu đến thế nào không? Em có biết hôm nay tôi rốt cuộc nhẫn nại bao lâu chưa hả..."
Chỉ nghĩ đến ánh mắt của nam sinh giúp cô nướng thịt kia, còn nhìn cô mỉm cười, hắn liền bức bối đến muốn nổi điên.
Cô là của hắn, sự khao khát, chiếm hữu không chút giấu giếm của người khác dành cho cô, đều như đang muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn.
Loại cảm giác này, thật giống như quả táo vốn thuộc về hắn lại bị người khác để lại dấu răng, thứ mình sở hữu lại bị kẻ khác không kiêng nể gì thèm thuồng.
Suốt buổi liên hoan, tâm trạng hắn đều cực kì kém, nhưng hắn đã sớm am hiểu việc dùng lớp mặt nạ che giấu cảm xúc thật của mình. Do đó dù có là Hạ Phồn Dịch cũng không thể phát hiện được chút manh mối nào.
Nếu có thể... nếu quả táo của hắn nguyện ý, hắn hận không thể để lại dấu ấn chỉ thuộc về mình trên người cô, mang xiềng xích, khóa cô lại, vĩnh viễn không cho bất kì kẻ nào có cơ hội mơ ước chiếm hữu cô...
Việt Tu Ninh rũ mắt, kiềm chế những ý niệm đen tối, âm u không ngừng tràn lan cùng hô hấp rối loạn, yêu cầu cô, "Gọi tên tôi"
"Việt..."
"Không phải", Việt Tu Ninh ép sát vào cô, hôn một cái, "Gọi tên của tôi"
Nhan Thời Oanh trầm mặc.
Sau hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng gọi,
"Tu Ninh ca ca", âm thanh kia mềm mại như trái cây mọng nước đầy mật ngọt.
Ánh mắt Việt Tu Ninh thoáng chốc nóng rực như thể muốn ăn sạch cô.
Cô yên lặng nhìn chằm chằm vào hắn, gương mặt đỏ bừng trầm tĩnh lại mị hoặc, nhìn ngoan ngoãn thuận theo, lại quyến rũ đến nỗi khiến lý trí của hắn sắp tan chảy...
Ngọn lửa vốn đã có chút dịu xuống lại hừng hực cháy lên, Việt Tu Ninh có chút không chịu nổi cúi đầu, nhưng chỉ vừa ngậm lấy cánh môi cô, hắn đã nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân. Ngay sau đó truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc.
"Việt... Tu ninh?"
Thanh âm kia xen lẫn hơi thở dồn dập, mang theo chút không xác định.
Nghe được âm thanh này truyền đến từ phía sau Việt Tu Ninh, trong lòng Nhan Thời Oanh hơi chấn động, cô nhanh chóng rũ mắt che giấu đi sự khác thường.
Cô cố gắng rúc cả người vào chiếc bóng của Việt Tu Ninh, im lặng nghe Việt Tu Ninh dùng ngữ điệu lười biếng đáp, "Quý Lạc Thanh?"
Tay hắn bắt đầu vân vê tóc bên vành tai cô, sau đó hắn quay đầu, có chút hờ hững hỏi, "Có việc gì sao?"
Quý Lạc Thanh như thể chỉ đi ngang qua, nhìn thấy tư thế của Việt Tu Ninh liền biết hắn đang làm gì. Anh có chút quẫn bách quay đầu đi, nhanh chóng hỏi, "Anh có nhìn thấy Nhan Thời Oanh không?"
Trái tim Nhan Thời Oanh như thể quặn thắt lại.
Cả người cô hiện tại được bao trọn giữa góc khuất và thân thể của Việt Tu Ninh, tuy cô hoàn toàn đã bị Việt Tu Ninh che khuất, nhưng chỉ cần Quý Lạc Thanh lại đi về phía trước một bước, nói không chừng có thể nhìn thấy trong lòng Việt Tu Ninh hiện tại chính là cô với bộ dáng đầu tóc rối bù.
Việt Tu Ninh rất có hứng thú quay đầu nhìn xuống người trong lòng, vừa thò người đến hôn cô, vừa không chút để ý nói, "Không nhìn thấy"
"Xin lỗi"
Quý Lạc Thanh không dám tiếp tục quấy rầy hắn, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn quá nhiều đã vội vàng đi xa.
Khi biết Quý Lạc Thanh căn bản không phát hiện mình, Nhan Thời Oanh âm thầm thở phào. Trong lúc cô đang suy nghĩ nên giải quyết việc Quý Lạc Thanh thế nào, Việt Tu Ninh đang không chút kiêng dè mà hôn từ vành tai, cổ đến môi của cô.
"Chúng ta tiếp tục?"
"Không được"
Nhan Thời Oanh thấy Việt Tu Ninh có chút ngẩn người liền cười, "Em ra ngoài có chút lâu, nếu không quay về phòng sẽ có người nghi ngờ"
Nói xong cô không chút lưu tình xoay người tránh đi.
Biết rõ cô nói không sai, nhưng Việt Tu Ninh vẫn không kiềm được thấy khó chịu, chỉ có thể nhìn theo Nhan Thời Oanh càng đi càng xa.
Vì sao rõ ràng hắn là người nắm quyền chủ động trong trò chơi này nhưng cứ cảm thấy cô mới là người không có chút lưu luyến nào...
Nhan Thời Oanh soi gương xong mới bước vào phòng.
Vừa vào cô liền phát hiện Cảnh Văn An thế nhưng đã trở lại, khi nhìn thấy cô, y ung dung nhìn cô như thể đã chờ cô rất lâu.
Nhan Thời Oanh nhìn như không thấy, đi đến cầm di động lên, phát hiện quả nhiên có vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Cô cài đặt không hiện nội dung tin nhắn, sau khi giải khóa xem một lượt, tất cả tin nhắn kia đều là của Việt Tu Ninh.
"Ở đâu?"
"Em và Cảnh Văn An đi đâu?"
"Nhan Thời Oanh, hiện tại tôi muốn gặp em"
Nhan Thời Oanh chỉ nhìn lướt qua liền nhíu mày, giả vờ muốn gọi lại, cô vừa cầm di động vừa đi về nơi để đồ uống.
Tin nhắn cuối cùng của hắn vừa được gửi cách đây không lâu...
"Lần thứ tư"
Tin nhắn trên, bất giác toát ra vẻ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Nhan Thời Oanh khó hiểu tự hỏi, cái gì lần thứ tư?
Tiếp tục kéo xuống dưới chính là Quý Lạc Thanh với một tin nhắn đầy ngắn gọn.
"Xin lỗi, anh có thể đến tìm em không?"
Thời gian vừa hay là lúc trước khi anh gặp được Việt Tu Ninh.
Tiếp tục xem điện thoại, quả nhiên vài cuộc gọi kia đều của Việt Tu Ninh cùng Quý Lạc Thanh. Cuộc gọi gần nhất được gọi đến khi cô vừa bước vào phòng.
Nghĩ đến chuyện Cảnh Văn An không biết đã ngồi ở đó bao lâu, Nhan Thời Oanh theo bản năng ánh mắt trầm xuống, tự thêm hai ghi chú cho y.
Vì để ngừa vạn nhất, cô vẫn luôn dùng những icon thay thế cho tên người. Ví dụ Quý Lạc Thanh là một icon con thỏ đội mũ dạ, Việt Tu Ninh là icon bông hoa, nên dù Cảnh Văn An có nhìn thấu cũng sẽ không đoán được.
Nhưng thái độ của Quý Lạc Thanh gần đây với cô càng ngày càng lộ liễu... Vấn đề này, cô hẳn nên giải quyết ngay bây giờ.
Khi buổi liên hoan dần bước vào giai đoạn cao trào, Cảnh Văn An liền chào tạm biệt mọi người, sau đó nhờ Nhan Thời Oanh mang y về nhà.
Trong bữa tiệc y đã uống khá nhiều, cũng bị rót không ít. Tuy ý thức nhìn qua còn khá tỉnh táo, như thể ngoại trừ mặt đỏ ửng, mọi thứ chẳng khác bình thường. Nhưng vừa lên xe y đã nhắm mắt ngủ mất tiêu.
Nhan Thời Oanh sờ soạng khắp người y tìm thẻ khóa cửa, vào chung cư của y.
Vì nhất thời không tìm được công tắc trong phòng, Nhan Thời Oanh cố gồng mình vác y trên vai, mần mò trong bóng tối để y dựa vào ven tường.
Cảnh Văn An như thể men say nổi lên có chút chậm, y dựa vào tường không hề nhúc nhích, dù Nhan Thời Oanh có gọi y thế nào y cũng không thể đứng dậy.
Trong phòng yên lặng đến rợn người, chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở có chút gấp của cũng như tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Rõ ràng trước khi lên xe còn rất tốt mà, sao vừa vào chung cư liền say thành như vậy chứ?
Chắc không phải y đang... Giả say đó chứ?
Nhan Thời Oanh tâm tư xoay chuyển cực nhanh, trong bóng đêm giả vờ vô tình xoa gương mặt y.
"Văn An ca ca?"
Cô nhẹ giọng gọi y, hơi ép sát người đến gần, khiến hơi thở của mình như có như không mà phà bên tai y.
Được lắm... Cô thật sự muốn xem, y có thể giả vờ đến khi nào.
Sau vài giây ấp ủ cảm xúc, cô trầm thấp nói, "Văn An ca ca, có lẽ anh không biết, từ khi còn nhỏ em đã luôn âm thầm chú ý anh..."
Cô thêm mắm dặm muối, cả việc cô vào Thánh Bạc để nhìn thấy y, như thể cô vẫn luôn đang âm thầm quan tâm y vậy.
Cuối cùng cô mới đến gần y, thâm tình mà bộc bạch, "Hôm nay vì anh uống say, em mới dám nói với anh những chuyện này, có lẽ anh không biết, thật ra, em vẫn luôn..."
Cô vừa nói vừa cúi người, như muốn mượn cơ hội hôn y, những làn hơi thở nóng hổi mập mờ phà lên môi y.
Sau hồi lâu im lặng cũng không thấy Cảnh Văn An lộ ra dấu hiệu gì cho thấy y sẽ nhúc nhích.
Nhan Thời Oanh biết, có lẽ y say thật, tuy thế trong lòng cô cũng không mấy thấy vọng, sau khi đứng dậy liền trực tiếp đi tìm công tắc đèn.
Mở đèn pin tìm nửa ngày trời cũng không tìm được, Nhan Thời Oanh đang buồn bực, bỗng phát hiện phía sau cô, không biết từ khi nào lại có một bóng đen đang đứng.
Nhan Thời Oanh giật mình, theo bản năng lui về sau vài bước, sau đó không biết chân đụng phải cái gì, trong bóng đêm phát ra một tiếng động vang vọng.
Cô nghe thấy bóng đen mơ hồ kia nỉ non một cái tên, tiếp theo đó lại thất tha thất thểu nhào về phía cô, cả cơ thể đầy mùi rượu cứ thế đè hết lên người cô.
Nặng chết đi được!
Nhan Thời Oanh bị ép sát vào vách tường, cô nhíu mày, đang chuẩn bị rút tay đẩy y ra, giây tiếp theo eo cô đã bị người khác ôm lấy, cả người bị nhấc lên giữa không trung.
Bóng đen kia sau một phen mò mẫm liền hôn cô, vì ngại vướng víu, đối phương còn nâng một chân của cô lên vòng qua eo mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.