Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….
Chương 23
Hạ Lợi
10/07/2021
Tôi hạ quyết tâm, nhưng Trịnh Triết ngược lại vươn tay, ngăn trở động tác mở cửa của tôi.
Tay của anh bởi vì dùng lực mà hơi phát run, gân xanh lộ ra, nhưng lúc đặt trên người tôi, dường như tất cả sức lực vốn có đều không biết tại sao lại tiêu tán, mềm nhẹ giống như một cái áo bằng tơ lụa.
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn anh.
“… Trở về thôi.” Trịnh Triết khẽ nói.
Anh không né tránh đối mặt với tôi, ánh mắt ôn nhu lộ ra một tia thô bạo dù thế nào cũng không che giấu được. Loại cảm xúc quái dị này tựa như tro tàn lưu lại sau thiêu đốt, xám trắng, nóng hổi, dễ dàng khiến cho rừng rậm bốc cháy.
Tôi nói: “Tôi không xuống xe, anh nói cho rõ ràng.”
“… Là tôi sai, cậu không muốn đi cũng không cần đi.”
“Tôi không nói không muốn đi.”
Anh càng run đến lợi hại, ánh mắt nhìn tôi của anh có một khoảnh khắc khiến tôi cảm thấy khóe mắt anh đã muốn nứt ra. Nhưng giọng điệu anh vẫn là nhẹ nhàng, bộ dạng ôn nhu dỗ dành tôi.
“Chúng ta không đi.” Anh chỉ cứ lặp đi lặp lại câu đó.
Gia hỏa này e rằng vẫn chưa biết vẻ mặt mình là cái dạng gì.
Nôn nóng, sợ hãi, phẫn nộ, các loại cảm xúc lần lượt hiện lên trên mặt anh, anh hoàn toàn không cách nào điều khiển được. Mặt nạ hoàn mỹ vô khuyết rốt cuộc tan vỡ, lỗ thủng là một Trịnh Triết chẳng phải ôn hòa lễ độ, gần như có chút điên khùng.
Nhưng tôi nhìn đến rồi lại không cảm thấy vui vẻ.
Như là một ngày nào đó sau cơn mưa nhặt được một ốc sên lấm lem bùn đất, lỗ thủng trên vỏ lộ ra mềm mại yếu ớt bên trong. Bạn không khỏi lo lắng nó phải sống sót bằng cách nào, bởi vì cho dù thời điểm vỏ nó hoàn hảo không chút tổn hại, phá hủy nó cũng chỉ là một ý niệm trong đầu.
(*Chỗ này ý bảo ốc sên dù thế nào cũng yếu ớt, k cần vỏ thủng cũng đã có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào, đằng này vỏ còn bị thủng một lỗ. Tại chỗ này mị đọc mấy lần mới hiểu nên nói ra cho mấy nàng nào k biết:D)
Yếu ớt đến khiến cho người đau lòng.
Trong khoảnh khắc này tôi rốt cuộc nhận ra Trịnh Triết từ trước đến nay cho tôi một loại cảm giác lạ lẫm*. Anh là kẻ mạnh, không chút nghi ngờ, nhưng thái độ cùng tư thái khi đối mặt với tôi chung quy sẽ lộ ra lo sợ không yên tại bên rìa sinh mệnh, như là dân chúng thấp cổ bé họng ở thời thế loạn lạc, hàng đêm đều vì không biết sẽ có đạo tặc tới hay không mà không được yên giấc.
(*Nguyên văn 违和感 vi hòa cảm: ám chỉ sự không thích ứng, hài hòa, dung nhập với sự vật sự việc xung quang, sinh ra một cảm giác xa cách.)
Tôi chưa từng nghĩ gia hỏa này là người tốt, thương nhân có thể thành công giống anh không thể dùng từ “rất xấu” để định nghĩa.
Nhưng cho đến giờ phút này tôi mới ý thức được anh nguy hiểm đến cỡ nào: Ai cũng không biết một người đối diện với sợ hãi có thể làm ra loại chuyện cực đoan gì, huống chi người bị tra tấn bị sợ hãi còn là kẻ có tiền có quyền.
Không thể nói trong một tích tắc tôi không sinh ra sợ hãi cùng kinh dị với điều này —— tôi che dấu rất khá, nhưng trong lòng tôi biết rõ —— nhưng rất nhanh, đau cùng yêu sẽ che lấp phần sợ hãi này, chuyển nó thành một loại xót xa không thể diễn tả bằng lời.
Tôi bỗng nhiên muốn hôn anh, tôi cũng làm như vậy.
Anh nếm đến liền cả người cứng ngắc, nhưng đầu lưỡi trong cứng ngắc vẫn như cũ dịu dàng ngoan ngoãn hướng về phía tôi biểu hiện ra anh thuận theo cùng mềm mại. Bàn tay run rẩy của anh dần an tĩnh lại, tôi rời khỏi môi anh, lại hôn một cái lên trán anh, nói: “Đi thôi.”
Nếu như bởi vì anh muốn đến chúng tôi mới đến, anh muốn đi, chúng tôi đương nhiên cũng có thể lập tức rời đi.
Tôi cài dây an toàn, chuyển xuất phát, chuẩn bị rời đi. Nếu như không phải một chiếc xe Ferrari màu vàng đang lái vào chỗ trống bên trái tôi mà nói, tôi cùng Trịnh Triết có lẽ thật sự trở về.
Có lẽ thật sự tồn tại một loại “dự cảm” nào đó, chiếc xe kia dừng lại một cái, tôi liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Tôi nhìn Trịnh Triết, anh miễn cưỡng nở nụ cười: “Được rồi,” anh nói, “Đến cũng đã đến, vừa vặn làm quen mấy người bạn của tôi.”
“Theo đuổi anh?” Tôi hỏi. Chiếc xe kia không có miếng dán, chỗ ghế lái rõ ràng là một cô gái tóc dài phấp phới.
“Ừm.” Trịnh Triết đáp.
… Chút chuyện nhỏ này không đến mức khiến anh không khống chế được thành như vậy đi. Tôi nghĩ, xuống xe, liền chạm mặt cô gái đang xuống khỏi xe thể thao màu vàng.
Đồ thể thao, tóc đuôi ngựa, dây cột tóc màu đỏ cùng giầy thể thao màu đỏ, tư thế đi bộ cho một loại cảm giác nhẹ nhàng linh hoạt, liếc mắt nhìn qua, đập vào mắt tất cả đều là tuổi trẻ sáng láng tràn đầy sức sống. Phần sáng ngời này khiến cho người ta không đoán được tuổi của cô, nói là hơn hai mươi tuổi cũng được, nói là ba mươi cũng không có gì không đúng.
Cô thấy xuống xe không phải người trong dự đoán, không khỏi sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu hồi, chân liền không tự chủ được ngừng lại.
“Anh là…” Cô chớp mắt mấy cái, vẫn cười, hốc mắt đột nhiên liền đỏ lên.
“Vương Kinh Tuyên.” Trịnh Triết không biết khi nào đã đi đến đằng sau tôi, tại trước khi tôi trả lời, “Bạn của tôi.”
Cô không để ý đến Trịnh Triết, đứng tại chỗ, cẩn thận nhìn tôi trong chốc lát, nói: “Người bạn này thật sự là đẹp trai ngây người.”
Tôi tại cô nước mắt chực rơi bảo trì một loại trầm mặc đáng quý nhất.
“Thật đáng ghét.” Cô yếu ớt nói, “Thật sự thích nam liền có bản lĩnh sớm một chút nha, come out thế này khiến người ta nhất thời không kịp chuẩn bị, lại nói bản thân là gay lại không mang theo đàn ông ra ngoài, hại bọn em đều nghĩ anh là vì không kết hôn mới tung ra lời nói dối này… nhưng mà cũng thôi, đẹp mắt như vậy, đổi thành em cũng không nỡ mang ra cho đám người kia trêu chọc.”
Sau đó không chờ chúng tôi kịp phản ứng, xoay đầu một cái, theo bước chân có loại nhảy nhót lúc cô đến, hất đuôi ngựa một cái liền rời đi.
Lòng thầm nói em gái này thật sự khiến người ưa thích a… nhưng đáng tiếc sau việc vừa rồi chỉ sợ không có biện pháp nói chuyện một cách hòa hảo rồi.
Bên cạnh tôi, Trịnh Triết cười khẽ một tiếng, lại khôi phục không nhanh không chậm trước sau như một.
“Cô ấy gọi là Lâm Tân Di.” Anh nói. “Thật có lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi.”
“Tôi không phải xin lỗi chuyện này.” Anh thấp giọng nói.
“Còn chuyện gì sao?”
“Ừ…” Anh nói, “Còn một vài chuyện chưa xảy ra.”
Lòng thầm nói anh thật sự là nghĩ nhiều, sau chuyện này tôi cùng cô ấy còn có thể gặp mặt —— cũng đừng nói đến là tiếp xúc thân thiện—— có khả năng sao?
Nhưng Trịnh Triết chỉ mỉm cười.
Nếu như tôi tò mò sẽ khiến cho anh bị tổn thương, như vậy không biết hàm nghĩa của nụ cười này cũng không sao cả.
Tay của anh bởi vì dùng lực mà hơi phát run, gân xanh lộ ra, nhưng lúc đặt trên người tôi, dường như tất cả sức lực vốn có đều không biết tại sao lại tiêu tán, mềm nhẹ giống như một cái áo bằng tơ lụa.
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn anh.
“… Trở về thôi.” Trịnh Triết khẽ nói.
Anh không né tránh đối mặt với tôi, ánh mắt ôn nhu lộ ra một tia thô bạo dù thế nào cũng không che giấu được. Loại cảm xúc quái dị này tựa như tro tàn lưu lại sau thiêu đốt, xám trắng, nóng hổi, dễ dàng khiến cho rừng rậm bốc cháy.
Tôi nói: “Tôi không xuống xe, anh nói cho rõ ràng.”
“… Là tôi sai, cậu không muốn đi cũng không cần đi.”
“Tôi không nói không muốn đi.”
Anh càng run đến lợi hại, ánh mắt nhìn tôi của anh có một khoảnh khắc khiến tôi cảm thấy khóe mắt anh đã muốn nứt ra. Nhưng giọng điệu anh vẫn là nhẹ nhàng, bộ dạng ôn nhu dỗ dành tôi.
“Chúng ta không đi.” Anh chỉ cứ lặp đi lặp lại câu đó.
Gia hỏa này e rằng vẫn chưa biết vẻ mặt mình là cái dạng gì.
Nôn nóng, sợ hãi, phẫn nộ, các loại cảm xúc lần lượt hiện lên trên mặt anh, anh hoàn toàn không cách nào điều khiển được. Mặt nạ hoàn mỹ vô khuyết rốt cuộc tan vỡ, lỗ thủng là một Trịnh Triết chẳng phải ôn hòa lễ độ, gần như có chút điên khùng.
Nhưng tôi nhìn đến rồi lại không cảm thấy vui vẻ.
Như là một ngày nào đó sau cơn mưa nhặt được một ốc sên lấm lem bùn đất, lỗ thủng trên vỏ lộ ra mềm mại yếu ớt bên trong. Bạn không khỏi lo lắng nó phải sống sót bằng cách nào, bởi vì cho dù thời điểm vỏ nó hoàn hảo không chút tổn hại, phá hủy nó cũng chỉ là một ý niệm trong đầu.
(*Chỗ này ý bảo ốc sên dù thế nào cũng yếu ớt, k cần vỏ thủng cũng đã có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào, đằng này vỏ còn bị thủng một lỗ. Tại chỗ này mị đọc mấy lần mới hiểu nên nói ra cho mấy nàng nào k biết:D)
Yếu ớt đến khiến cho người đau lòng.
Trong khoảnh khắc này tôi rốt cuộc nhận ra Trịnh Triết từ trước đến nay cho tôi một loại cảm giác lạ lẫm*. Anh là kẻ mạnh, không chút nghi ngờ, nhưng thái độ cùng tư thái khi đối mặt với tôi chung quy sẽ lộ ra lo sợ không yên tại bên rìa sinh mệnh, như là dân chúng thấp cổ bé họng ở thời thế loạn lạc, hàng đêm đều vì không biết sẽ có đạo tặc tới hay không mà không được yên giấc.
(*Nguyên văn 违和感 vi hòa cảm: ám chỉ sự không thích ứng, hài hòa, dung nhập với sự vật sự việc xung quang, sinh ra một cảm giác xa cách.)
Tôi chưa từng nghĩ gia hỏa này là người tốt, thương nhân có thể thành công giống anh không thể dùng từ “rất xấu” để định nghĩa.
Nhưng cho đến giờ phút này tôi mới ý thức được anh nguy hiểm đến cỡ nào: Ai cũng không biết một người đối diện với sợ hãi có thể làm ra loại chuyện cực đoan gì, huống chi người bị tra tấn bị sợ hãi còn là kẻ có tiền có quyền.
Không thể nói trong một tích tắc tôi không sinh ra sợ hãi cùng kinh dị với điều này —— tôi che dấu rất khá, nhưng trong lòng tôi biết rõ —— nhưng rất nhanh, đau cùng yêu sẽ che lấp phần sợ hãi này, chuyển nó thành một loại xót xa không thể diễn tả bằng lời.
Tôi bỗng nhiên muốn hôn anh, tôi cũng làm như vậy.
Anh nếm đến liền cả người cứng ngắc, nhưng đầu lưỡi trong cứng ngắc vẫn như cũ dịu dàng ngoan ngoãn hướng về phía tôi biểu hiện ra anh thuận theo cùng mềm mại. Bàn tay run rẩy của anh dần an tĩnh lại, tôi rời khỏi môi anh, lại hôn một cái lên trán anh, nói: “Đi thôi.”
Nếu như bởi vì anh muốn đến chúng tôi mới đến, anh muốn đi, chúng tôi đương nhiên cũng có thể lập tức rời đi.
Tôi cài dây an toàn, chuyển xuất phát, chuẩn bị rời đi. Nếu như không phải một chiếc xe Ferrari màu vàng đang lái vào chỗ trống bên trái tôi mà nói, tôi cùng Trịnh Triết có lẽ thật sự trở về.
Có lẽ thật sự tồn tại một loại “dự cảm” nào đó, chiếc xe kia dừng lại một cái, tôi liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Tôi nhìn Trịnh Triết, anh miễn cưỡng nở nụ cười: “Được rồi,” anh nói, “Đến cũng đã đến, vừa vặn làm quen mấy người bạn của tôi.”
“Theo đuổi anh?” Tôi hỏi. Chiếc xe kia không có miếng dán, chỗ ghế lái rõ ràng là một cô gái tóc dài phấp phới.
“Ừm.” Trịnh Triết đáp.
… Chút chuyện nhỏ này không đến mức khiến anh không khống chế được thành như vậy đi. Tôi nghĩ, xuống xe, liền chạm mặt cô gái đang xuống khỏi xe thể thao màu vàng.
Đồ thể thao, tóc đuôi ngựa, dây cột tóc màu đỏ cùng giầy thể thao màu đỏ, tư thế đi bộ cho một loại cảm giác nhẹ nhàng linh hoạt, liếc mắt nhìn qua, đập vào mắt tất cả đều là tuổi trẻ sáng láng tràn đầy sức sống. Phần sáng ngời này khiến cho người ta không đoán được tuổi của cô, nói là hơn hai mươi tuổi cũng được, nói là ba mươi cũng không có gì không đúng.
Cô thấy xuống xe không phải người trong dự đoán, không khỏi sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu hồi, chân liền không tự chủ được ngừng lại.
“Anh là…” Cô chớp mắt mấy cái, vẫn cười, hốc mắt đột nhiên liền đỏ lên.
“Vương Kinh Tuyên.” Trịnh Triết không biết khi nào đã đi đến đằng sau tôi, tại trước khi tôi trả lời, “Bạn của tôi.”
Cô không để ý đến Trịnh Triết, đứng tại chỗ, cẩn thận nhìn tôi trong chốc lát, nói: “Người bạn này thật sự là đẹp trai ngây người.”
Tôi tại cô nước mắt chực rơi bảo trì một loại trầm mặc đáng quý nhất.
“Thật đáng ghét.” Cô yếu ớt nói, “Thật sự thích nam liền có bản lĩnh sớm một chút nha, come out thế này khiến người ta nhất thời không kịp chuẩn bị, lại nói bản thân là gay lại không mang theo đàn ông ra ngoài, hại bọn em đều nghĩ anh là vì không kết hôn mới tung ra lời nói dối này… nhưng mà cũng thôi, đẹp mắt như vậy, đổi thành em cũng không nỡ mang ra cho đám người kia trêu chọc.”
Sau đó không chờ chúng tôi kịp phản ứng, xoay đầu một cái, theo bước chân có loại nhảy nhót lúc cô đến, hất đuôi ngựa một cái liền rời đi.
Lòng thầm nói em gái này thật sự khiến người ưa thích a… nhưng đáng tiếc sau việc vừa rồi chỉ sợ không có biện pháp nói chuyện một cách hòa hảo rồi.
Bên cạnh tôi, Trịnh Triết cười khẽ một tiếng, lại khôi phục không nhanh không chậm trước sau như một.
“Cô ấy gọi là Lâm Tân Di.” Anh nói. “Thật có lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi.”
“Tôi không phải xin lỗi chuyện này.” Anh thấp giọng nói.
“Còn chuyện gì sao?”
“Ừ…” Anh nói, “Còn một vài chuyện chưa xảy ra.”
Lòng thầm nói anh thật sự là nghĩ nhiều, sau chuyện này tôi cùng cô ấy còn có thể gặp mặt —— cũng đừng nói đến là tiếp xúc thân thiện—— có khả năng sao?
Nhưng Trịnh Triết chỉ mỉm cười.
Nếu như tôi tò mò sẽ khiến cho anh bị tổn thương, như vậy không biết hàm nghĩa của nụ cười này cũng không sao cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.