Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….
Chương 28
Hạ Lợi
10/07/2021
Tôi trước khi đi ngủ bỏ ra thời gian thật dài suy nghĩ về đoạn tình cảm này của chị tôi.
Chị rất ít khi nhắc đến chuyện tình cảm với tôi, tôi có hỏi qua một lần, tôi không nghe ra được cảm xúc trong câu trả lời của chị, nhưng hẳn là có lúc chị ấy nản lòng thoái chí. Tôi không rõ giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, chị tôi nhìn qua rất thương tâm, trong thương tâm ấy lại không ít phẫn nộ.
Chia tay cũng là chuyện không thể tránh khỏi, chẳng qua là không biết chị tôi sẽ phác tác lúc nào.
Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, nấu một nồi cháo trắng. Gạo là gạo thơm, nước là nước trong, cho dù không thêm cái gì, cháo sau khi nấu xong vẫn thơm vô cùng.
Nhà chị tôi ngoại trừ salad chính là bánh mì sữa, tôi tìm cả buổi cũng không tìm ra dưa muối, chỉ có mấy lọ Laoganma* đã ăn được một nửa, liền lấy một lọ ra ăn với cơm.
(*老干妈 Laoganma: một thương hiệu gia vị nổi tiếng bên Trung Quốc, các sản phẩm chính có sa tế, tàu xì, dầu ớt.)
Mặt trời đã lên cao, chị tôi mới chậm rãi từ trong phòng ngủ đi ra, ánh mắt đờ đẫn mà đánh răng rửa mặt, sau đó đầu cũng không chải ngồi trước bàn húp cháo.
Nhìn qua thuận mắt hơn nhiều. Tôi thì càng quen bộ dạng chật vật của chị hơn.
“Bên này không có cảnh trí tự nhiên cùng danh thắng gì, chĩ đoán em cũng không thích đi.” Chị một bên húp cháo một bên an bài hành trình, “Chị có mấy địa chỉ anime shop*, đợi lát nữa dẫn em đi xem.”
(*动漫周边店)
Tôi nói: “Không phải mỗi lần chị không vui đều thích đi mua sắm à.”
“Chị chia tay với sếp còn không từ chức sao? Không tìm được công việc mới sẽ không có thu nhập, mỗi tháng còn phải trả các khoản vay, chờ chị tìm được việc rồi lại đi phá sản.” Chị nói xong, dùng thìa múc một muỗng laoganma lớn, giống như đang ăn một muỗng kem.
Tôi nói: “Chị muốn đi, nhưng mà không có tiền?”
“Này là khẳng định a.”
Tôi nói: “Trịnh Triết có tiền.”
Chị ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi im lặng móc bóp từ túi quần, mở ra, cho chị tôi nhìn hai hàng thẻ được xếp đặt chỉnh tề trong bóp.
Đến từ những ngân hàng khác nhau, đủ các loại màu sắc, trước khi nhận ngay cả tôi đều chưa thấy qua mấy loại thẻ này. Bản thân chỉ có một thẻ ngân hàng nông nghiệp, hơn nữa đã nhiều năm chưa dùng đến —— từ khi ngân hàng trực tuyến xuất hiện, tôi cũng chưa một lần xài qua thẻ ngân hàng.
Chị tôi giật lấy bóp tiền, lần lượt rút ra mấy thẻ kia, lật qua lật lại mà nhìn, một bên nhìn một bên chậc chậc cảm thán: “Khá lắm, mấy cái thẻ này cộng lại ước chừng cũng có mấy trăm vạn rồi a… còn may không phải là thẻ đen*, bằng không thì phải dọa chết người.”
(*黑卡 black card: thẻ cho giới siêu giàu.)
Tôi dở khóc dở cười: “Anh ấy là có thẻ đen, nhưng mà cho em làm gì? BÌnh thường em cũng không nhiều chỗ phải tiêu tiền, căn bản không cần.”
“Không phải có loại tượng sáp* quý báu vài chục vạn sao?” Chị nói, “Mua mua mua.”
(*版手办 mấy cái tượng anime ak.)
Tôi nói: “Tượng sáp có một hai cái là được rồi, em không có chấp niệm với việc gom đủ tượng sáp. Chị vẫn còn muốn không đi tiêu tiền?”
Chị tôi động tâm mà nắm chặt thẻ, còn có chút rụt rè: “Vậy nếu bạn trai* em có ý kiến thì làm sao giờ?”
(*Nguyên văn 男票 nam phiếu.)
Tôi ăn ngay nói thật: “Anh ấy không có ý kiến. Anh ấy hẳn là còn vui vẻ vì em xài tiền.”
Chị vỗ bàn đứng lên: “Đi!”
Chị không dẫn tôi đến trung tâm thương mại, mà là quẹo tới quẹo lui dẫn tôi tới một con phố dài yên tĩnh, lướt nhìn qua, trong tủ kính của cả một con đường treo đều là sườn xám. Tôi mơ hồ biết được một chút, nghe nói dù cho không phải tên tuổi nổi tiếng, sườn xám thủ công hơi có chút tinh xảo cũng đã có giá trị không nhỏ, một bộ hơn mười vạn cũng còn là rẻ.
Chị tôi tám phần đã tới không ít lần, dẫn tôi đến thẳng một cửa tiệm ở cuối dãy. Trong tiệm đã ngồi một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, trọc đầu, áo vải bố giống như hòa thượng, dưới chân còn mang một đôi giày ngư dân*. Cách ăn mặc này thật sự là quá dữ.
(*渔夫鞋 ngư phu hài: kiểu giày rơm, đế giày hoặc gót gày dùng cỏ bện thành, thân giày dùng vải bố chế thành.)
“Lão Đào! Mấy bộ lần trước còn giữ không?” Chị tôi không giấu được hưng phấn, “Lấy sổ ra đây, tôi muốn mua đủ hai mươi bộ!~”
“Hai mươi bộ làm không tới.” Lão Đào nói, nhìn chị ấy, “Tối đa hai bộ, làm trước cho cô, mấy người khác còn phải xếp hàng.”
“Vậy cứ chọn trước để đó, chậm rãi làm.” Chị tôi cười đến vô cùng sáng lạn, kéo tôi một cái, “Em của tôi. Đợi lát nữa quẹt thẻ của cậu ấy.”
Đó là thẻ của Trịnh Triết.
Được rồi, cũng không khác gì của tôi. Tùy tiện đi.
Lão Đào nhìn tôi, gật đầu: “Tiểu tử cốt tướng (*cốt cách tướng mạo) xinh đẹp. Tuổi nếu lớn hơn một chút mới dễ nhìn.”
Chị tôi lườm ông ấy một cái: “Nói mò. Trẻ tuổi có cái đẹp của trẻ tuổi, thành thục có cái đẹp của thành thục, nào có kiểu nói càng dễ nhìn.”
Lão Đào cười cười, không đáp lại.
Mặt tiền của cửa hàng không lớn, không có chỗ nghỉ, chị tôi hưng phấn mà bắt đầu đầu mở ra album để chọn kiểu, tôi đứng một bên chơi game, trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn.
“Có ở đó không?” Tên người gửi tin là Lý Diệp.
Tôi nhớ ra rồi, là cái người nói với tôi có chuyện gì cứ tìm đến anh ta, việc nhỏ gì bao tất.
Tôi trả lời: “Có.”
“Xe của Tần Chiêu Húc đang chạy về phía hai người, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.”
“Tôi không biết Tần Chiêu Húc.”
Bên kia nhắn lại một dãy ba chấm, sau đó nói cho tôi biết: “Tần Chiêu Húc là bạn trai hiện tại của chị cậu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, chị tôi vẫn còn đang tranh luận gì đó với Lão Đào, nhưng thoạt nhìn chỉ là chị đơn phương đưa ra ý kiến. Tôi cúi đầu xuống, nghĩ một chốc, chậm rãi đánh chữ: “Hiện tại là bạn trai cũ rồi. Anh ta rất cao to? Có dẫn người theo hay không?”
Lý Diệp: “Không cao bằng cậu không nặng bằng cậu không dẫn theo người không học qua võ, tám phần đánh không lại cậu.”
Vậy được, tôi yên tâm, trả về cho anh ta một câu “Cảm ơn”.
Tôi và chị đều có thiếu hụt về nhân cách ở một trình độ nhất định, nhưng khiếm khuyết nhân cách không nhất định là một chuyện xấu. Tôi chơi rất nhiều game, trong game có sách giáo khoa phong cách bệnh kiều cùng miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, nếu muốn đạt được tình yêu của những nhân vật kia, bí quyết duy hất chính là tiếp nhận cô ấy hoặc là khuyết điểm của anh ấy.
Nhiều khi, chính là những thiếu hụt về nhân cách này, lại giúp chúng ta chọn ra những người tiến vào nhân sinh của chúng ta.
Tôi nghĩ tôi chọn đúng rồi, nhưng chị tôi chọn sai.
Không sao.
Đó là một thế giới tốt đến cỡ nào, sai lầm dù nhỏ thì phạm cũng đã phạm, nghiêm trọng đến đâu cùng lắm chỉ là bắt đầu lại.
Chị ấy vĩnh viễn có cơ hội sửa.
Chị rất ít khi nhắc đến chuyện tình cảm với tôi, tôi có hỏi qua một lần, tôi không nghe ra được cảm xúc trong câu trả lời của chị, nhưng hẳn là có lúc chị ấy nản lòng thoái chí. Tôi không rõ giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, chị tôi nhìn qua rất thương tâm, trong thương tâm ấy lại không ít phẫn nộ.
Chia tay cũng là chuyện không thể tránh khỏi, chẳng qua là không biết chị tôi sẽ phác tác lúc nào.
Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, nấu một nồi cháo trắng. Gạo là gạo thơm, nước là nước trong, cho dù không thêm cái gì, cháo sau khi nấu xong vẫn thơm vô cùng.
Nhà chị tôi ngoại trừ salad chính là bánh mì sữa, tôi tìm cả buổi cũng không tìm ra dưa muối, chỉ có mấy lọ Laoganma* đã ăn được một nửa, liền lấy một lọ ra ăn với cơm.
(*老干妈 Laoganma: một thương hiệu gia vị nổi tiếng bên Trung Quốc, các sản phẩm chính có sa tế, tàu xì, dầu ớt.)
Mặt trời đã lên cao, chị tôi mới chậm rãi từ trong phòng ngủ đi ra, ánh mắt đờ đẫn mà đánh răng rửa mặt, sau đó đầu cũng không chải ngồi trước bàn húp cháo.
Nhìn qua thuận mắt hơn nhiều. Tôi thì càng quen bộ dạng chật vật của chị hơn.
“Bên này không có cảnh trí tự nhiên cùng danh thắng gì, chĩ đoán em cũng không thích đi.” Chị một bên húp cháo một bên an bài hành trình, “Chị có mấy địa chỉ anime shop*, đợi lát nữa dẫn em đi xem.”
(*动漫周边店)
Tôi nói: “Không phải mỗi lần chị không vui đều thích đi mua sắm à.”
“Chị chia tay với sếp còn không từ chức sao? Không tìm được công việc mới sẽ không có thu nhập, mỗi tháng còn phải trả các khoản vay, chờ chị tìm được việc rồi lại đi phá sản.” Chị nói xong, dùng thìa múc một muỗng laoganma lớn, giống như đang ăn một muỗng kem.
Tôi nói: “Chị muốn đi, nhưng mà không có tiền?”
“Này là khẳng định a.”
Tôi nói: “Trịnh Triết có tiền.”
Chị ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi im lặng móc bóp từ túi quần, mở ra, cho chị tôi nhìn hai hàng thẻ được xếp đặt chỉnh tề trong bóp.
Đến từ những ngân hàng khác nhau, đủ các loại màu sắc, trước khi nhận ngay cả tôi đều chưa thấy qua mấy loại thẻ này. Bản thân chỉ có một thẻ ngân hàng nông nghiệp, hơn nữa đã nhiều năm chưa dùng đến —— từ khi ngân hàng trực tuyến xuất hiện, tôi cũng chưa một lần xài qua thẻ ngân hàng.
Chị tôi giật lấy bóp tiền, lần lượt rút ra mấy thẻ kia, lật qua lật lại mà nhìn, một bên nhìn một bên chậc chậc cảm thán: “Khá lắm, mấy cái thẻ này cộng lại ước chừng cũng có mấy trăm vạn rồi a… còn may không phải là thẻ đen*, bằng không thì phải dọa chết người.”
(*黑卡 black card: thẻ cho giới siêu giàu.)
Tôi dở khóc dở cười: “Anh ấy là có thẻ đen, nhưng mà cho em làm gì? BÌnh thường em cũng không nhiều chỗ phải tiêu tiền, căn bản không cần.”
“Không phải có loại tượng sáp* quý báu vài chục vạn sao?” Chị nói, “Mua mua mua.”
(*版手办 mấy cái tượng anime ak.)
Tôi nói: “Tượng sáp có một hai cái là được rồi, em không có chấp niệm với việc gom đủ tượng sáp. Chị vẫn còn muốn không đi tiêu tiền?”
Chị tôi động tâm mà nắm chặt thẻ, còn có chút rụt rè: “Vậy nếu bạn trai* em có ý kiến thì làm sao giờ?”
(*Nguyên văn 男票 nam phiếu.)
Tôi ăn ngay nói thật: “Anh ấy không có ý kiến. Anh ấy hẳn là còn vui vẻ vì em xài tiền.”
Chị vỗ bàn đứng lên: “Đi!”
Chị không dẫn tôi đến trung tâm thương mại, mà là quẹo tới quẹo lui dẫn tôi tới một con phố dài yên tĩnh, lướt nhìn qua, trong tủ kính của cả một con đường treo đều là sườn xám. Tôi mơ hồ biết được một chút, nghe nói dù cho không phải tên tuổi nổi tiếng, sườn xám thủ công hơi có chút tinh xảo cũng đã có giá trị không nhỏ, một bộ hơn mười vạn cũng còn là rẻ.
Chị tôi tám phần đã tới không ít lần, dẫn tôi đến thẳng một cửa tiệm ở cuối dãy. Trong tiệm đã ngồi một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, trọc đầu, áo vải bố giống như hòa thượng, dưới chân còn mang một đôi giày ngư dân*. Cách ăn mặc này thật sự là quá dữ.
(*渔夫鞋 ngư phu hài: kiểu giày rơm, đế giày hoặc gót gày dùng cỏ bện thành, thân giày dùng vải bố chế thành.)
“Lão Đào! Mấy bộ lần trước còn giữ không?” Chị tôi không giấu được hưng phấn, “Lấy sổ ra đây, tôi muốn mua đủ hai mươi bộ!~”
“Hai mươi bộ làm không tới.” Lão Đào nói, nhìn chị ấy, “Tối đa hai bộ, làm trước cho cô, mấy người khác còn phải xếp hàng.”
“Vậy cứ chọn trước để đó, chậm rãi làm.” Chị tôi cười đến vô cùng sáng lạn, kéo tôi một cái, “Em của tôi. Đợi lát nữa quẹt thẻ của cậu ấy.”
Đó là thẻ của Trịnh Triết.
Được rồi, cũng không khác gì của tôi. Tùy tiện đi.
Lão Đào nhìn tôi, gật đầu: “Tiểu tử cốt tướng (*cốt cách tướng mạo) xinh đẹp. Tuổi nếu lớn hơn một chút mới dễ nhìn.”
Chị tôi lườm ông ấy một cái: “Nói mò. Trẻ tuổi có cái đẹp của trẻ tuổi, thành thục có cái đẹp của thành thục, nào có kiểu nói càng dễ nhìn.”
Lão Đào cười cười, không đáp lại.
Mặt tiền của cửa hàng không lớn, không có chỗ nghỉ, chị tôi hưng phấn mà bắt đầu đầu mở ra album để chọn kiểu, tôi đứng một bên chơi game, trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn.
“Có ở đó không?” Tên người gửi tin là Lý Diệp.
Tôi nhớ ra rồi, là cái người nói với tôi có chuyện gì cứ tìm đến anh ta, việc nhỏ gì bao tất.
Tôi trả lời: “Có.”
“Xe của Tần Chiêu Húc đang chạy về phía hai người, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.”
“Tôi không biết Tần Chiêu Húc.”
Bên kia nhắn lại một dãy ba chấm, sau đó nói cho tôi biết: “Tần Chiêu Húc là bạn trai hiện tại của chị cậu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, chị tôi vẫn còn đang tranh luận gì đó với Lão Đào, nhưng thoạt nhìn chỉ là chị đơn phương đưa ra ý kiến. Tôi cúi đầu xuống, nghĩ một chốc, chậm rãi đánh chữ: “Hiện tại là bạn trai cũ rồi. Anh ta rất cao to? Có dẫn người theo hay không?”
Lý Diệp: “Không cao bằng cậu không nặng bằng cậu không dẫn theo người không học qua võ, tám phần đánh không lại cậu.”
Vậy được, tôi yên tâm, trả về cho anh ta một câu “Cảm ơn”.
Tôi và chị đều có thiếu hụt về nhân cách ở một trình độ nhất định, nhưng khiếm khuyết nhân cách không nhất định là một chuyện xấu. Tôi chơi rất nhiều game, trong game có sách giáo khoa phong cách bệnh kiều cùng miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, nếu muốn đạt được tình yêu của những nhân vật kia, bí quyết duy hất chính là tiếp nhận cô ấy hoặc là khuyết điểm của anh ấy.
Nhiều khi, chính là những thiếu hụt về nhân cách này, lại giúp chúng ta chọn ra những người tiến vào nhân sinh của chúng ta.
Tôi nghĩ tôi chọn đúng rồi, nhưng chị tôi chọn sai.
Không sao.
Đó là một thế giới tốt đến cỡ nào, sai lầm dù nhỏ thì phạm cũng đã phạm, nghiêm trọng đến đâu cùng lắm chỉ là bắt đầu lại.
Chị ấy vĩnh viễn có cơ hội sửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.