Cách Vách Vương Gia Có Không Gian
Chương 14:
Chương Bạch
25/11/2024
Hương Khỉ, người hầu khác vừa vào, cũng mỉm cười phụ họa. Thời gian gần đây, nỗi bất an trong lòng các nàng cuối cùng cũng được xoa dịu. Nhị thiếu gia vẫn nhớ đến tình nghĩa huynh muội, vậy nên chủ tớ ba người họ chắc chắn sẽ có những ngày tháng dễ thở hơn.
Giảo Giảo cúi mắt, cười nhẹ. Nhìn ly trà nóng trên tay, nàng khẽ hỏi:
"Ca ca việc học có phải bận lắm không? Ta thấy sắc mặt ca dường như không được tốt lắm."
Không chỉ là sắc mặt không tốt. Khi nãy, lúc Hương Khỉ bưng trà tới, nàng muốn tỏ ra thân cận nên tự tay rót trà mời ca ca. Ngu Chi Nhuận vui vẻ nhận lấy, nhưng khi hắn đưa tay ra đón, động tác tuy nhỏ nhưng nàng lại thấy rõ lòng bàn tay trái của ca ca bị sưng đỏ, hẳn là vừa bị đánh. Dù sao thì Ngu Chi Nhuận cũng là thiếu gia của Ngu gia, mà tiên sinh lại ra tay nặng như thế… Là vì tiên sinh quá nghiêm khắc, hay còn điều gì uẩn khúc?
Hương Khỉ không để ý đến những suy nghĩ ấy, cho rằng tiểu thư chỉ hỏi khách sáo để kéo gần quan hệ giữa hai huynh muội. Nàng vội vàng đáp, giọng đầy vẻ kính phục:
"Nhị thiếu gia nhà chúng ta học vấn đã xuất sắc, việc học dĩ nhiên cũng bận rộn. Hôm qua lúc ta đến tìm nhị thiếu gia, vẫn còn là buổi trưa, thế mà thiếu gia đã đến chỗ tiên sinh học bài rồi."
Nghe vậy, Giảo Giảo như bừng tỉnh. Hóa ra ca ca bị nàng làm liên lụy…
Dù đối với vị ca ca vừa mới gặp mặt này không có tình cảm sâu sắc, nhưng nghĩ đến việc hắn vì nàng bận rộn ngược xuôi, thậm chí bị tiên sinh đánh vào tay, lòng Ngu Giảo cũng không khỏi bất an.
Thấy nàng có chút khác lạ, Hương Bách vội lên tiếng trấn an:
"Tiểu thư đừng lo, dù việc học có bận thế nào thì nhị thiếu gia sức khỏe vẫn luôn rất tốt. Thường nghe nói đại thiếu gia sức khỏe không tốt, nhưng nhị thiếu gia của chúng ta ngay cả đau đầu nhức óc cũng không bị. Hôm nay có lẽ chỉ vì lo lắng cho tiểu thư mà trông hơi mệt thôi, chứ bình thường thiếu gia vẫn khỏe mạnh lắm."
Nghe vậy, khóe môi Ngu Giảo hơi nhếch lên, trong lòng cười nhạt. Đại thiếu gia là con do phu nhân chính thất sinh ra, được thân mẫu luôn yêu thương chăm sóc, có muốn khỏe thì cũng chẳng ai dám nói không. Còn nhị ca nàng? Chỉ là con của một di nương, làm gì dám trái ý hay phàn nàn. Ở trước mặt phu nhân, nếu nhị ca có nói nhiều thì chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao?
Nhưng mà… nhắc đến đại thiếu gia…
"Đại ca vẫn không khỏe sao?" Nàng bất giác hỏi. So với nhị ca, người đại ca này nàng lại càng ít gặp. Chỉ nhớ rõ năm kia, trong tiệc mừng thọ của lão phu nhân, mọi người đều mặc áo đơn, riêng đại ca lại khoác lên mình một chiếc áo thật dày, trông đúng là thân thể không khỏe thật.
Lúc này, Hương Bách im lặng lui xuống, thay vào đó là Hương Khỉ trả lời, giọng nhẹ nhàng:
"Nửa năm qua sức khỏe của đại thiếu gia đã có chuyển biến tốt hơn." Nghĩ ngợi một chút, nàng bổ sung:
"Có lẽ cũng nhờ kỳ thi đồng sinh năm trước đạt kết quả tốt."
Nghe đến đây, trong lòng Ngu Giảo bỗng dâng lên một cảm giác vi diệu, lời nói của Hương Khỉ như đang ẩn ý điều gì đó.
Ngu Giảo biết phụ thân nàng, Ngu Trường Văn, có ba người con trai. Trừ trưởng tử Ngu Chi Đường do phu nhân chính thất sinh ra, hai người con trai còn lại đều là con của di nương. Nhưng khác với các gia đình thông thường, ba người con trai của Ngu phủ đều được đối xử khá bình đẳng, cùng học tập tại tiền viện.
Nghĩ kỹ lại, nàng dần hiểu ra vấn đề. Di nương vào phủ khi phu nhân đang mang thai, chỉ một năm sau đã sinh hạ nhị ca Ngu Chi Nhuận. Như vậy, đại ca Ngu Chi Đường và nhị ca chỉ cách nhau một tuổi, trình độ học vấn chắc chắn cũng gần tương đương. Nhưng thử nghĩ xem, nếu đổi lại là bất kỳ ai, vừa là trưởng tử, vừa là con chính thất, lại phải chịu áp lực cạnh tranh với một đệ đệ vô cùng xuất sắc, thì trong lòng liệu có dễ chịu được không? Huống chi thân thể đại ca còn không khỏe, áp lực này chắc chắn không nhỏ.
Giảo Giảo cúi mắt, cười nhẹ. Nhìn ly trà nóng trên tay, nàng khẽ hỏi:
"Ca ca việc học có phải bận lắm không? Ta thấy sắc mặt ca dường như không được tốt lắm."
Không chỉ là sắc mặt không tốt. Khi nãy, lúc Hương Khỉ bưng trà tới, nàng muốn tỏ ra thân cận nên tự tay rót trà mời ca ca. Ngu Chi Nhuận vui vẻ nhận lấy, nhưng khi hắn đưa tay ra đón, động tác tuy nhỏ nhưng nàng lại thấy rõ lòng bàn tay trái của ca ca bị sưng đỏ, hẳn là vừa bị đánh. Dù sao thì Ngu Chi Nhuận cũng là thiếu gia của Ngu gia, mà tiên sinh lại ra tay nặng như thế… Là vì tiên sinh quá nghiêm khắc, hay còn điều gì uẩn khúc?
Hương Khỉ không để ý đến những suy nghĩ ấy, cho rằng tiểu thư chỉ hỏi khách sáo để kéo gần quan hệ giữa hai huynh muội. Nàng vội vàng đáp, giọng đầy vẻ kính phục:
"Nhị thiếu gia nhà chúng ta học vấn đã xuất sắc, việc học dĩ nhiên cũng bận rộn. Hôm qua lúc ta đến tìm nhị thiếu gia, vẫn còn là buổi trưa, thế mà thiếu gia đã đến chỗ tiên sinh học bài rồi."
Nghe vậy, Giảo Giảo như bừng tỉnh. Hóa ra ca ca bị nàng làm liên lụy…
Dù đối với vị ca ca vừa mới gặp mặt này không có tình cảm sâu sắc, nhưng nghĩ đến việc hắn vì nàng bận rộn ngược xuôi, thậm chí bị tiên sinh đánh vào tay, lòng Ngu Giảo cũng không khỏi bất an.
Thấy nàng có chút khác lạ, Hương Bách vội lên tiếng trấn an:
"Tiểu thư đừng lo, dù việc học có bận thế nào thì nhị thiếu gia sức khỏe vẫn luôn rất tốt. Thường nghe nói đại thiếu gia sức khỏe không tốt, nhưng nhị thiếu gia của chúng ta ngay cả đau đầu nhức óc cũng không bị. Hôm nay có lẽ chỉ vì lo lắng cho tiểu thư mà trông hơi mệt thôi, chứ bình thường thiếu gia vẫn khỏe mạnh lắm."
Nghe vậy, khóe môi Ngu Giảo hơi nhếch lên, trong lòng cười nhạt. Đại thiếu gia là con do phu nhân chính thất sinh ra, được thân mẫu luôn yêu thương chăm sóc, có muốn khỏe thì cũng chẳng ai dám nói không. Còn nhị ca nàng? Chỉ là con của một di nương, làm gì dám trái ý hay phàn nàn. Ở trước mặt phu nhân, nếu nhị ca có nói nhiều thì chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao?
Nhưng mà… nhắc đến đại thiếu gia…
"Đại ca vẫn không khỏe sao?" Nàng bất giác hỏi. So với nhị ca, người đại ca này nàng lại càng ít gặp. Chỉ nhớ rõ năm kia, trong tiệc mừng thọ của lão phu nhân, mọi người đều mặc áo đơn, riêng đại ca lại khoác lên mình một chiếc áo thật dày, trông đúng là thân thể không khỏe thật.
Lúc này, Hương Bách im lặng lui xuống, thay vào đó là Hương Khỉ trả lời, giọng nhẹ nhàng:
"Nửa năm qua sức khỏe của đại thiếu gia đã có chuyển biến tốt hơn." Nghĩ ngợi một chút, nàng bổ sung:
"Có lẽ cũng nhờ kỳ thi đồng sinh năm trước đạt kết quả tốt."
Nghe đến đây, trong lòng Ngu Giảo bỗng dâng lên một cảm giác vi diệu, lời nói của Hương Khỉ như đang ẩn ý điều gì đó.
Ngu Giảo biết phụ thân nàng, Ngu Trường Văn, có ba người con trai. Trừ trưởng tử Ngu Chi Đường do phu nhân chính thất sinh ra, hai người con trai còn lại đều là con của di nương. Nhưng khác với các gia đình thông thường, ba người con trai của Ngu phủ đều được đối xử khá bình đẳng, cùng học tập tại tiền viện.
Nghĩ kỹ lại, nàng dần hiểu ra vấn đề. Di nương vào phủ khi phu nhân đang mang thai, chỉ một năm sau đã sinh hạ nhị ca Ngu Chi Nhuận. Như vậy, đại ca Ngu Chi Đường và nhị ca chỉ cách nhau một tuổi, trình độ học vấn chắc chắn cũng gần tương đương. Nhưng thử nghĩ xem, nếu đổi lại là bất kỳ ai, vừa là trưởng tử, vừa là con chính thất, lại phải chịu áp lực cạnh tranh với một đệ đệ vô cùng xuất sắc, thì trong lòng liệu có dễ chịu được không? Huống chi thân thể đại ca còn không khỏe, áp lực này chắc chắn không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.