Cách Vách Vương Gia Có Không Gian
Chương 2:
Chương Bạch
25/11/2024
Sau một hồi suy đi tính lại, Hương Khỉ cắn răng nói:
“Đừng đi tìm bà quản gia. Bà ấy là nhũ mẫu của phu nhân, lại luôn bất mãn với di nương, đi tìm bà ấy chỉ tự rước nhục mà thôi. Ta sẽ thử tìm nhị thiếu gia để nghĩ cách. Di nương không còn nữa, nhị thiếu gia chính là chỗ dựa duy nhất của tiểu thư sau này. Ta tin hắn sẽ không làm ngơ.”
Hương Bách nghe xong câu nói ấy, lòng nàng như thắt lại, càng thêm chua xót. Nàng vội nói với Hương Khỉ: “Ngươi chờ một chút.” Rồi xoay người vào nhà, mang ra một vật đưa cho Hương Khỉ, giọng nghẹn ngào: “Đây là túi thơm mà tiểu thư tự tay thêu cho nhị thiếu gia, chỉ còn thiếu hai mảnh lá trúc nữa là hoàn thành. Ngươi hãy mang nó đến, để nhị thiếu gia nhìn qua một lần.” Khi nói đến những lời cuối cùng, nước mắt nàng đã rơi lã chã.
Không phải các nàng to gan muốn bày kế gì với chính huynh trưởng của tiểu thư, mà thật sự là vì gia quy của Ngu gia nghiêm khắc đến mức không ai dám trái. Nhị thiếu gia Ngu Chi Nhuận mới bảy tuổi đã bị đưa ra tiền viện học tập, khi ấy tiểu thư còn chưa đầy ba tuổi. Suốt những năm qua, nhị thiếu gia vốn luôn cẩn trọng giữ đúng đạo hiếu, sớm tối thưa hầu cha mẹ, nhưng người được ngài hầu hạ lại là chính thất phu nhân, không phải di nương. Vì vậy, tình cảm giữa hai anh em vốn không sâu sắc. Nay di nương đã qua đời, nếu nhị thiếu gia cũng không đoái hoài đến tiểu thư, thì sau này tiểu thư biết dựa vào ai đây?
Nhìn Hương Khỉ vội vàng cất túi thơm rồi rời đi, Hương Bách xoay người trở lại nội thất. Nàng sờ vào bát thuốc đã nguội bớt, rồi khẽ vén màn lụa treo trên chiếc giường lớn.
Chiếc giường to, nhưng sau khi di nương qua đời, tất cả màu sắc tươi sáng trong căn phòng đã bị dẹp đi, giờ đây chỉ còn lại màu trắng của lê hoa, mang theo chút lạnh lẽo. Trên chiếc giường ấy, một cô bé với dáng người nhỏ nhắn nằm im lặng, càng làm tăng thêm vẻ mảnh mai đáng thương. Tiểu thư của nàng mới chỉ vài ngày mà đã gầy rộc đi, cằm nhọn hẳn lại, gương mặt không chút huyết sắc, còn tái nhợt hơn cả những bông hoa lê kia. Cảnh tượng ấy khiến lòng Hương Bách quặn thắt, nàng cúi người xuống, nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư, tứ tiểu thư? Chúng ta uống thuốc đi, để nô tỳ bón thuốc cho ngài.”
Đắng... Thật đắng...
Ngu Giảo chợt nhíu mày. Không phải nàng từng nói thuốc đắng thì phải bọc đường hay làm thành viên nang mới dễ nuốt sao? Thứ này chẳng có gì, làm sao mà uống nổi? Nhưng, khoan đã, tại sao cơ thể nàng lại yếu đến mức phải uống thuốc? Ai cho nàng uống thuốc?
Bỗng nhiên, Ngu Giảo mở choàng mắt. Nàng sững sờ nhìn lên trần giường với những hoa văn chạm khắc tinh xảo, có vẻ là kỹ thuật của triều Tống, nhưng các họa tiết trang trí lại mang phong cách quý tộc thời Hán-Ngụy. Hai phong cách này cách nhau cả ngàn năm, chẳng phải quá mâu thuẫn sao?
“Tiểu thư, ngài tỉnh rồi? Thật may quá! Ngài đã hôn mê suốt hai ngày liền, làm nô tỳ sợ muốn chết.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hương Bách đầy nước mắt, vừa mừng vừa tủi, Ngu Giảo nhịn không được giật nhẹ khóe miệng. Là nàng nghĩ nhiều đúng không? Đúng không? Nhưng vì sao tất cả những lời nói này lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc đến mức kỳ lạ như vậy?
Quét mắt nhìn quanh căn phòng, nàng mang theo chút hy vọng yếu ớt, cố gắng nhấc cánh tay mình lên… rồi ngay lập tức, nàng thả tay xuống và… nhắm mắt lại, ngất đi lần nữa, một cách dứt khoát.
Mất trí nhớ, theo lý thuyết, có lẽ là lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh này. Nhưng đó chỉ là trong tiểu thuyết! Còn đây là thực tế! Nếu lỡ những người xung quanh biết nàng mất trí nhớ rồi lừa gạt thì sao? Chưa kể nàng không biết cơ thể này là do bệnh hay do bị thương. Tốt hơn hết, cứ giả vờ hôn mê một lúc nữa, ít nói nhiều nghe vẫn luôn là cách an toàn nhất.
“Đừng đi tìm bà quản gia. Bà ấy là nhũ mẫu của phu nhân, lại luôn bất mãn với di nương, đi tìm bà ấy chỉ tự rước nhục mà thôi. Ta sẽ thử tìm nhị thiếu gia để nghĩ cách. Di nương không còn nữa, nhị thiếu gia chính là chỗ dựa duy nhất của tiểu thư sau này. Ta tin hắn sẽ không làm ngơ.”
Hương Bách nghe xong câu nói ấy, lòng nàng như thắt lại, càng thêm chua xót. Nàng vội nói với Hương Khỉ: “Ngươi chờ một chút.” Rồi xoay người vào nhà, mang ra một vật đưa cho Hương Khỉ, giọng nghẹn ngào: “Đây là túi thơm mà tiểu thư tự tay thêu cho nhị thiếu gia, chỉ còn thiếu hai mảnh lá trúc nữa là hoàn thành. Ngươi hãy mang nó đến, để nhị thiếu gia nhìn qua một lần.” Khi nói đến những lời cuối cùng, nước mắt nàng đã rơi lã chã.
Không phải các nàng to gan muốn bày kế gì với chính huynh trưởng của tiểu thư, mà thật sự là vì gia quy của Ngu gia nghiêm khắc đến mức không ai dám trái. Nhị thiếu gia Ngu Chi Nhuận mới bảy tuổi đã bị đưa ra tiền viện học tập, khi ấy tiểu thư còn chưa đầy ba tuổi. Suốt những năm qua, nhị thiếu gia vốn luôn cẩn trọng giữ đúng đạo hiếu, sớm tối thưa hầu cha mẹ, nhưng người được ngài hầu hạ lại là chính thất phu nhân, không phải di nương. Vì vậy, tình cảm giữa hai anh em vốn không sâu sắc. Nay di nương đã qua đời, nếu nhị thiếu gia cũng không đoái hoài đến tiểu thư, thì sau này tiểu thư biết dựa vào ai đây?
Nhìn Hương Khỉ vội vàng cất túi thơm rồi rời đi, Hương Bách xoay người trở lại nội thất. Nàng sờ vào bát thuốc đã nguội bớt, rồi khẽ vén màn lụa treo trên chiếc giường lớn.
Chiếc giường to, nhưng sau khi di nương qua đời, tất cả màu sắc tươi sáng trong căn phòng đã bị dẹp đi, giờ đây chỉ còn lại màu trắng của lê hoa, mang theo chút lạnh lẽo. Trên chiếc giường ấy, một cô bé với dáng người nhỏ nhắn nằm im lặng, càng làm tăng thêm vẻ mảnh mai đáng thương. Tiểu thư của nàng mới chỉ vài ngày mà đã gầy rộc đi, cằm nhọn hẳn lại, gương mặt không chút huyết sắc, còn tái nhợt hơn cả những bông hoa lê kia. Cảnh tượng ấy khiến lòng Hương Bách quặn thắt, nàng cúi người xuống, nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư, tứ tiểu thư? Chúng ta uống thuốc đi, để nô tỳ bón thuốc cho ngài.”
Đắng... Thật đắng...
Ngu Giảo chợt nhíu mày. Không phải nàng từng nói thuốc đắng thì phải bọc đường hay làm thành viên nang mới dễ nuốt sao? Thứ này chẳng có gì, làm sao mà uống nổi? Nhưng, khoan đã, tại sao cơ thể nàng lại yếu đến mức phải uống thuốc? Ai cho nàng uống thuốc?
Bỗng nhiên, Ngu Giảo mở choàng mắt. Nàng sững sờ nhìn lên trần giường với những hoa văn chạm khắc tinh xảo, có vẻ là kỹ thuật của triều Tống, nhưng các họa tiết trang trí lại mang phong cách quý tộc thời Hán-Ngụy. Hai phong cách này cách nhau cả ngàn năm, chẳng phải quá mâu thuẫn sao?
“Tiểu thư, ngài tỉnh rồi? Thật may quá! Ngài đã hôn mê suốt hai ngày liền, làm nô tỳ sợ muốn chết.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hương Bách đầy nước mắt, vừa mừng vừa tủi, Ngu Giảo nhịn không được giật nhẹ khóe miệng. Là nàng nghĩ nhiều đúng không? Đúng không? Nhưng vì sao tất cả những lời nói này lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc đến mức kỳ lạ như vậy?
Quét mắt nhìn quanh căn phòng, nàng mang theo chút hy vọng yếu ớt, cố gắng nhấc cánh tay mình lên… rồi ngay lập tức, nàng thả tay xuống và… nhắm mắt lại, ngất đi lần nữa, một cách dứt khoát.
Mất trí nhớ, theo lý thuyết, có lẽ là lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh này. Nhưng đó chỉ là trong tiểu thuyết! Còn đây là thực tế! Nếu lỡ những người xung quanh biết nàng mất trí nhớ rồi lừa gạt thì sao? Chưa kể nàng không biết cơ thể này là do bệnh hay do bị thương. Tốt hơn hết, cứ giả vờ hôn mê một lúc nữa, ít nói nhiều nghe vẫn luôn là cách an toàn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.