Cách Vách Vương Gia Có Không Gian
Chương 43:
Chương Bạch
25/11/2024
Nhìn Mộc Cẩn Du quỳ một gối trước mặt, ánh mắt Sở Dục thoáng hiện vẻ sâu thẳm. Đời trước, mãi tám ngày sau hắn mới tới được đây, lúc ấy ôn dịch đã bùng phát dữ dội. Khi vào thành, hắn chỉ thấy sự hỗn loạn của đám quan viên ở Phủ Châu. Vì vậy, hắn không biết rằng người biểu huynh này – người sau này luôn bằng mặt không bằng lòng với mình – từng nguyện liều mình để bảo vệ hắn.
Rốt cuộc là lòng người dễ đổi thay, hay là ý trời trêu ngươi?
Thu hồi những suy nghĩ phức tạp, Sở Dục trầm mặt, nghiêm nghị quát:
“Mang Giáo Úy, chẳng lẽ ngươi không nghe rõ lời bổn vương? Mau lập tức đưa Mộc Thế Tử rời khỏi đây!”
Lúc này, dù là Mang Ngọc Lâm ngốc nghếch cũng nhận ra sự việc không hề đơn giản. Trong lòng đoán già đoán non rốt cuộc là chuyện gì khiến Mộc Thế Tử căng thẳng đến vậy. Hắn tiến lên một bước, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Mộc Cẩn Du, giọng nói kiên quyết:
“Mộc Thế Tử, thỉnh rời đi!”
Mộc Cẩn Du nhìn sâu vào Sở Dục một cái. Hắn biết ý định của người trước mặt đã quyết, không thể thay đổi. Siết chặt hai tay, hắn xoay người rời đi. Không phải hắn sợ chết, mà là vì bọn họ đã nhận được thông tin sai lầm. Phần lớn số lương thực vận chuyển tới đây là để cứu tế, bên cạnh lại chỉ mang theo một thái y đi cùng. Tới nơi ôn dịch thế này, hắn có thể làm được gì chứ?
Cho nên, Mộc Cẩn Du chỉ có thể nhanh chóng trở về bẩm báo với bệ hạ, để Thái Y Viện tập trung nhân lực tới đây cứu giúp dân chúng.
Mộc Cẩn Du nghĩ thế nào, Sở Dục đã không còn quan tâm. Hắn nhảy lên lưng tuấn mã màu đỏ thẫm, ánh mắt hẹp dài sắc bén quét qua từng binh lính trong đội ngũ, trầm giọng ra lệnh:
“Vào thành!”
Phủ Châu Trường Sử nghe vậy thì lập tức khuỵu xuống, mặt tái mét như không còn chút máu. Giờ khắc này, hắn chỉ ước rằng vị Thọ Vương này là kẻ tham sống sợ chết, sớm vứt lại số lương thực rồi bỏ chạy đi cho xong. Nhưng không, tình huống bây giờ lại hoàn toàn ngược lại. Nếu chẳng may xảy ra sơ suất, hắn bị tịch thu gia sản, thậm chí là tru di cả nhà, cũng khó mà gánh nổi tội này!
Trong thành, dân chúng vẫn chưa biết gì về ôn dịch. Cuộc sống của họ vẫn còn bình yên, thậm chí khi nhìn thấy đoàn xe chở lương thực với đội ngũ áp tải hàng trăm người hùng hậu tiến vào thành, không ít người đều bộc lộ vẻ mặt vui sướng.
Mang Ngọc Lâm âm thầm quan sát tình hình bốn phía, nhưng người thì vẫn bám sát Thọ Vương. Nghĩ đến cảnh tượng viên Thứ Sử treo cổ tự vẫn và biểu cảm bất an của Mộc Thế Tử lúc rời đi, trong lòng hắn nặng nề như có đá đè. Hắn không thể không cảm thấy rằng, nơi họ đang tiến vào không phải là Phủ Châu thành, mà là một cái cạm bẫy chết người, một nhà giam khổng lồ mà bước vào thì cửu tử nhất sinh.
Đoàn người cuối cùng cũng đến phủ Thứ Sử. Sở Dục chỉnh lại áo bào, ngồi ngay ngắn ở chính giữa đại sảnh. Hắn phất tay ra hiệu cho những người đi theo lui ra ngoài, chỉ giữ lại Mang Ngọc Lâm – quan áp lương lần này. Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Phủ Châu Trường Sử, giọng nói trầm thấp mà đầy uy lực:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Còn không mau nói rõ cho bổn vương nghe!”
Phủ Châu Trường Sử như bị đẩy đến đường cùng, hai chân mềm nhũn, lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Sở Dục, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Vương gia, xin ngài cứu lấy bá tánh Phủ Châu…!”
Vị Trường Sử đáng thương này cảm thấy mình thật sự không còn gì bi thảm hơn nữa. Ôn dịch bùng phát trong địa phận của ông ta chẳng khác nào một lưỡi dao sắc kề cổ, không biết khi nào sẽ lấy mạng mình. Tưởng như đã là đỉnh điểm bi kịch, ai ngờ vừa mở mắt ra thì tên đầu sỏ gây họa đã chết. Giờ đây, ông ta chẳng khác nào một con dê thế tội chính hiệu. Tâm trạng rối bời, ông không biết mình sẽ chết vì bệnh dịch trước hay vì bị xử trảm trước.
Rốt cuộc là lòng người dễ đổi thay, hay là ý trời trêu ngươi?
Thu hồi những suy nghĩ phức tạp, Sở Dục trầm mặt, nghiêm nghị quát:
“Mang Giáo Úy, chẳng lẽ ngươi không nghe rõ lời bổn vương? Mau lập tức đưa Mộc Thế Tử rời khỏi đây!”
Lúc này, dù là Mang Ngọc Lâm ngốc nghếch cũng nhận ra sự việc không hề đơn giản. Trong lòng đoán già đoán non rốt cuộc là chuyện gì khiến Mộc Thế Tử căng thẳng đến vậy. Hắn tiến lên một bước, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Mộc Cẩn Du, giọng nói kiên quyết:
“Mộc Thế Tử, thỉnh rời đi!”
Mộc Cẩn Du nhìn sâu vào Sở Dục một cái. Hắn biết ý định của người trước mặt đã quyết, không thể thay đổi. Siết chặt hai tay, hắn xoay người rời đi. Không phải hắn sợ chết, mà là vì bọn họ đã nhận được thông tin sai lầm. Phần lớn số lương thực vận chuyển tới đây là để cứu tế, bên cạnh lại chỉ mang theo một thái y đi cùng. Tới nơi ôn dịch thế này, hắn có thể làm được gì chứ?
Cho nên, Mộc Cẩn Du chỉ có thể nhanh chóng trở về bẩm báo với bệ hạ, để Thái Y Viện tập trung nhân lực tới đây cứu giúp dân chúng.
Mộc Cẩn Du nghĩ thế nào, Sở Dục đã không còn quan tâm. Hắn nhảy lên lưng tuấn mã màu đỏ thẫm, ánh mắt hẹp dài sắc bén quét qua từng binh lính trong đội ngũ, trầm giọng ra lệnh:
“Vào thành!”
Phủ Châu Trường Sử nghe vậy thì lập tức khuỵu xuống, mặt tái mét như không còn chút máu. Giờ khắc này, hắn chỉ ước rằng vị Thọ Vương này là kẻ tham sống sợ chết, sớm vứt lại số lương thực rồi bỏ chạy đi cho xong. Nhưng không, tình huống bây giờ lại hoàn toàn ngược lại. Nếu chẳng may xảy ra sơ suất, hắn bị tịch thu gia sản, thậm chí là tru di cả nhà, cũng khó mà gánh nổi tội này!
Trong thành, dân chúng vẫn chưa biết gì về ôn dịch. Cuộc sống của họ vẫn còn bình yên, thậm chí khi nhìn thấy đoàn xe chở lương thực với đội ngũ áp tải hàng trăm người hùng hậu tiến vào thành, không ít người đều bộc lộ vẻ mặt vui sướng.
Mang Ngọc Lâm âm thầm quan sát tình hình bốn phía, nhưng người thì vẫn bám sát Thọ Vương. Nghĩ đến cảnh tượng viên Thứ Sử treo cổ tự vẫn và biểu cảm bất an của Mộc Thế Tử lúc rời đi, trong lòng hắn nặng nề như có đá đè. Hắn không thể không cảm thấy rằng, nơi họ đang tiến vào không phải là Phủ Châu thành, mà là một cái cạm bẫy chết người, một nhà giam khổng lồ mà bước vào thì cửu tử nhất sinh.
Đoàn người cuối cùng cũng đến phủ Thứ Sử. Sở Dục chỉnh lại áo bào, ngồi ngay ngắn ở chính giữa đại sảnh. Hắn phất tay ra hiệu cho những người đi theo lui ra ngoài, chỉ giữ lại Mang Ngọc Lâm – quan áp lương lần này. Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Phủ Châu Trường Sử, giọng nói trầm thấp mà đầy uy lực:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Còn không mau nói rõ cho bổn vương nghe!”
Phủ Châu Trường Sử như bị đẩy đến đường cùng, hai chân mềm nhũn, lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Sở Dục, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Vương gia, xin ngài cứu lấy bá tánh Phủ Châu…!”
Vị Trường Sử đáng thương này cảm thấy mình thật sự không còn gì bi thảm hơn nữa. Ôn dịch bùng phát trong địa phận của ông ta chẳng khác nào một lưỡi dao sắc kề cổ, không biết khi nào sẽ lấy mạng mình. Tưởng như đã là đỉnh điểm bi kịch, ai ngờ vừa mở mắt ra thì tên đầu sỏ gây họa đã chết. Giờ đây, ông ta chẳng khác nào một con dê thế tội chính hiệu. Tâm trạng rối bời, ông không biết mình sẽ chết vì bệnh dịch trước hay vì bị xử trảm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.