Cách Vách Vương Gia Có Không Gian
Chương 5:
Chương Bạch
25/11/2024
Bên cạnh nàng, di nương vì cớ gì mà suốt ngày chỉ biết khóc? Không phải là do đứa nhỏ này tâm trí chưa trưởng thành, mà bởi vì trong tiểu Mai viên này vốn chỉ có vài người. Di nương của nàng cả ngày khóc lóc, những người khác thì chỉ biết khuyên nhủ an ủi. Mãi cho đến khi Phùng Uyển Mai nhận ra thân thể mình đã không thể chống đỡ nổi nữa, bà mới bắt đầu nhớ đến nữ nhi của mình. Nhưng oái oăm thay, mọi việc mà một người mẹ cần dạy, bà đều chưa làm. Trước lúc mất, bà mới cố gắng dồn hết sức lực dạy con gái cách thêu thùa may vá, nhưng cuối cùng cũng chỉ thêu được nửa cái túi thơm, còn thiếu hai mảnh lá trúc chưa hoàn thành, rồi buông tay rời khỏi nhân gian.
Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng khiến đầu Ngu Giảo đau nhức. Nếu nàng còn không hiểu được những ký ức hỗn độn ấy là gì, không nhận ra đó chính là cuộc đời trước của thân thể này, thì đúng là uổng phí bao năm đọc truyện xuyên không rồi. Nhưng chính vì nhận ra, nàng lại càng thấy khó mà tiếp nhận. Trước đây, khi xem *Hoàn Châu Cách Cách*, nàng còn nghĩ Hạ Vũ Hà là nhân vật “trí tuệ không hoàn chỉnh”. Thế mà bây giờ nhìn lại, đậu má! Di nương này còn không bằng Hạ Vũ Hà. Ít ra Hạ Vũ Hà còn dạy được con mình trở thành tài nữ, còn di nương của thân thể này thì... đúng là không thể so bì.
Nói về “nguyên thân” này, Ngu Giảo không khỏi cảm thấy thương xót. Đứa bé này đúng là đáng thương tận cùng. Từ nhỏ, nàng đã bị di nương, một người suốt ngày chỉ biết khóc vì con trai của mình, hoàn toàn bỏ mặc. Đến khi cuối cùng nhận được chút quan tâm từ mẹ, thì di nương lại qua đời. Đứa trẻ ấy vì quá đau lòng mà trở thành “hiện tại nàng” bây giờ. Nghĩ đến trong ký ức gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, thần sắc sợ hãi, lo lắng mà run rẩy, Ngu Giảo chỉ biết thầm thở dài: “Hy vọng kiếp sau của hài tử kia có thể được mẫu thân thật sự yêu thương.”
Nhưng mà... dựa vào tính cách của di nương kia, nghĩ kỹ lại, khả năng đó e rằng rất xa vời.
Biết bản thân hiện tại chỉ là một “tiểu đáng thương” không được ai chú ý, ngoài hai nha hoàn hầu hạ, chẳng còn ai bận tâm đến nàng. Nghĩ vậy, Ngu Giảo đột nhiên thấy lòng mình nhẹ bẫng. Tân nhiệm “Ngu tứ tiểu thư” quyết định thuận theo tự nhiên. Trước đây, nàng vốn đã quen sống trong những ánh mắt vừa tiếc nuối, vừa mỉa mai của mọi người. Cuộc sống ấy đã rèn luyện cho nàng khả năng thích nghi với bất kỳ hoàn cảnh nào. Chỉ cần còn sống, thì ở đâu mà chẳng được?
Lần này, khi tỉnh lại, nàng nằm yên trên giường, lắng nghe xung quanh không có động tĩnh gì. Cảm thấy quá nhàm chán, nàng bắt đầu tự suy ngẫm. Trước đây, nàng thích đọc nhất là các tiểu thuyết về thứ nữ trọng sinh. Đó chỉ là thú vui giết thời gian lúc rảnh rỗi. Ai mà ngờ được đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không như vậy rồi lại xuyên thật! Nếu biết trước như vậy, nàng đã đọc thêm nhiều truyện về không gian xuyên không còn hơn. Dù nghe có vẻ huyền bí khó tin, nhưng nếu thật sự có được một không gian riêng thì sao nhỉ?
Khoan đã... đây là đâu?
Chiếc màn lụa trắng vừa rồi biến mất, thay vào đó là một sàn gỗ cứng. Ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy một mái vòm cao với vô số hoa văn chạm khắc tinh xảo, mô tả các vị tiên và linh thú. Xung quanh là bốn bức tường gỗ đơn sơ, bên trong gian phòng chỉ rộng khoảng 10 mét vuông, đồ đạc hỗn độn bừa bộn, phía nam và bắc đều là những bức tường trắng trơn không có điểm nhấn.
Ngu Giảo ngơ ngác sờ sàn gỗ, lại nhìn lên vách tường, mất cả buổi mới đờ đẫn thốt ra một câu: “Dựa! Thật sự có không gian rồi!”
---
Ngay khi Ngu Tứ Tiểu Thư vì phát hiện không gian mà phấn khích không thôi, ở kinh thành, trong phủ Thọ Vương, người đã hôn mê suốt hai ngày – Thọ Vương Sở Dục – cuối cùng cũng mở mắt.
Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng khiến đầu Ngu Giảo đau nhức. Nếu nàng còn không hiểu được những ký ức hỗn độn ấy là gì, không nhận ra đó chính là cuộc đời trước của thân thể này, thì đúng là uổng phí bao năm đọc truyện xuyên không rồi. Nhưng chính vì nhận ra, nàng lại càng thấy khó mà tiếp nhận. Trước đây, khi xem *Hoàn Châu Cách Cách*, nàng còn nghĩ Hạ Vũ Hà là nhân vật “trí tuệ không hoàn chỉnh”. Thế mà bây giờ nhìn lại, đậu má! Di nương này còn không bằng Hạ Vũ Hà. Ít ra Hạ Vũ Hà còn dạy được con mình trở thành tài nữ, còn di nương của thân thể này thì... đúng là không thể so bì.
Nói về “nguyên thân” này, Ngu Giảo không khỏi cảm thấy thương xót. Đứa bé này đúng là đáng thương tận cùng. Từ nhỏ, nàng đã bị di nương, một người suốt ngày chỉ biết khóc vì con trai của mình, hoàn toàn bỏ mặc. Đến khi cuối cùng nhận được chút quan tâm từ mẹ, thì di nương lại qua đời. Đứa trẻ ấy vì quá đau lòng mà trở thành “hiện tại nàng” bây giờ. Nghĩ đến trong ký ức gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, thần sắc sợ hãi, lo lắng mà run rẩy, Ngu Giảo chỉ biết thầm thở dài: “Hy vọng kiếp sau của hài tử kia có thể được mẫu thân thật sự yêu thương.”
Nhưng mà... dựa vào tính cách của di nương kia, nghĩ kỹ lại, khả năng đó e rằng rất xa vời.
Biết bản thân hiện tại chỉ là một “tiểu đáng thương” không được ai chú ý, ngoài hai nha hoàn hầu hạ, chẳng còn ai bận tâm đến nàng. Nghĩ vậy, Ngu Giảo đột nhiên thấy lòng mình nhẹ bẫng. Tân nhiệm “Ngu tứ tiểu thư” quyết định thuận theo tự nhiên. Trước đây, nàng vốn đã quen sống trong những ánh mắt vừa tiếc nuối, vừa mỉa mai của mọi người. Cuộc sống ấy đã rèn luyện cho nàng khả năng thích nghi với bất kỳ hoàn cảnh nào. Chỉ cần còn sống, thì ở đâu mà chẳng được?
Lần này, khi tỉnh lại, nàng nằm yên trên giường, lắng nghe xung quanh không có động tĩnh gì. Cảm thấy quá nhàm chán, nàng bắt đầu tự suy ngẫm. Trước đây, nàng thích đọc nhất là các tiểu thuyết về thứ nữ trọng sinh. Đó chỉ là thú vui giết thời gian lúc rảnh rỗi. Ai mà ngờ được đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không như vậy rồi lại xuyên thật! Nếu biết trước như vậy, nàng đã đọc thêm nhiều truyện về không gian xuyên không còn hơn. Dù nghe có vẻ huyền bí khó tin, nhưng nếu thật sự có được một không gian riêng thì sao nhỉ?
Khoan đã... đây là đâu?
Chiếc màn lụa trắng vừa rồi biến mất, thay vào đó là một sàn gỗ cứng. Ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy một mái vòm cao với vô số hoa văn chạm khắc tinh xảo, mô tả các vị tiên và linh thú. Xung quanh là bốn bức tường gỗ đơn sơ, bên trong gian phòng chỉ rộng khoảng 10 mét vuông, đồ đạc hỗn độn bừa bộn, phía nam và bắc đều là những bức tường trắng trơn không có điểm nhấn.
Ngu Giảo ngơ ngác sờ sàn gỗ, lại nhìn lên vách tường, mất cả buổi mới đờ đẫn thốt ra một câu: “Dựa! Thật sự có không gian rồi!”
---
Ngay khi Ngu Tứ Tiểu Thư vì phát hiện không gian mà phấn khích không thôi, ở kinh thành, trong phủ Thọ Vương, người đã hôn mê suốt hai ngày – Thọ Vương Sở Dục – cuối cùng cũng mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.