Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút
Chương 14: Anh Quan Tâm Đến Cô.
Minh Phi Angle
29/07/2021
Hạ Tử Du không hiểu tại sao chị Dư lại giải thích cho cô nghe chuyện của Đàm Dịch Khiêm mà người đánh lí hải nói rõ ràng với cô là anh.
Từ chị Dư, Hạ Tử Du mới biết thì ra từ lúc Đường Hân lừa gạt cô bị Đàm Dịch Khiêm biết chuyện, họ liền không kết hôn, hơn nữa năm qua Đàm Dịch Khiêm luôn lấy lí do bận công việc mà lẩn tránh Đường Hân.
Chị Dư nói, lúc cô bay đến Mỹ tìm anh đung la anh không có ở Los Angeles mà lúc đó a đi Saidi vì hạng mục khách sạn bảy sao của Arnold đã rơi vào tay Kim Trạch Húc. Chắc có lẽ chị Dư không biết bảng thiết kế kia là do cô làm cho nên mới hết sức giải thích cho cô nghe.
Cô biết rõ tất cả nhưng đều sẽ không muốn mở miệng hỏi từ chị Dư, lúc chiêu muộn Hạ Tử Du mới nhớ cuộc hẹn với chị Hứa Hân Hy, chị là trưởng cai trại giam mà Hạ Tử Du bị giam, chị ấy là người cưu mang giúp đỡ mẹ con cô.
Hứa Hân Hy tuy chỉ là trưởng cai trại giam nữ hết sức bình thường, nhưng chị được rất nhiều người kính nể và kính trọng chị, chị có thể mở miệng nhờ người tìm hiểu chuyện của một ai đó hết sức dễ dàng.
Hạ Tử Du không biết tại sao Kim Nhật Nguyên lại dùng con gái cô muốn đối phó Đàm Dịch Khiêm, là ông ta quá đề cao sức ảnh hưởng của con bé với Đàm Dịch Khiêm sao? Hạng mục khác sạn năm sao kia Trung Viễn đã thắng, vậy tại sao ông ta còn muốn đối phó Đàm Dịch Khiêm. Càng nghĩ Hạ Tử Du càng khó hiểu.
Kim Nhật Nguyên nếu quả thật là ba ruột của cô, thì tại sao ông lại đem cháu gái ông đi uy hiếp cha con bé, rốt cuộc là thù hận gì giữa họ mà ông ta có thể máu lạnh như vậy?
“ Mẹ, mẹ không để ý đến con?” Tiến nói giận hờn của Liễu Nhiên kéo cô về thực tế.
Hạ Tử Du ôm bé con ngồi trong lòng mình, nhỏ giọng hỏi “ Liễu Nhiên, con có muốn gặp ba không?”
Hạ Liễu Nhiên chưa ý thức được câu hỏi của mẹ bé, nhưng bé biết ba là ai gì trong câu hỏi của mẹ bé, bé ngẩng đầu ngây thơ hỏi “ Ba có bỏ mặc con không?”
Nghe câu hỏi này của con bé Hạ Tử Du sững người mà Đàm Dịch Khiêm từ cửa bước vào cũng nghe được câu nói của con bé, anh bị câu hỏi của bé ma tim nhói lên một cái.
Hạ Tử Du không biết trả lời con bé như thế nào? Tâm hồn trẻ thơ là một chỗ rất khó nhảy vào, chỉ cần bạn lỡ lời hoặc hành động nào đó khiến bé đề phòng thì tâm lí của bé rất dễ bị tổn thương.
Hạ Tử Du không ngừng nhớ lại lời nói của chị Dư, chị ấy nói lúc nghe tin Liễu Nhiên bị bắt cóc Đàm Dịch Khiê đã rất lo lắng, ngay trong đê từ Saudi bay về Mỹ, dùng tất cả quân hệ để tìm tin tức của Liễu Nhiên.
“ Không đâu, ba rất quan tâm con.” Hạ Tử Du ỉm cười dịu dàng nói với bé.
Hạ Liễu Nhiên bỗng chốc rũ mắt, cái miệng mỏ chu lên vì bất mãn, bé im lặng không nói.
“ Sao vậy con?” Hạ Tử Du lo lắng đưa tay nâng mặt bé lên mới biết bé đang khóc, cô đau lòng ôm bé, không ngừng dỗ dành.
Liễu Nhiên đưa tay mũm mỉm ôm chặt cổ Hạ Tử Du nức nở nói “ Chú Trạch Húc nói, nếu ba quan tâm đã không để mẹ đau lòng như vậy, mẹ đau lòng Liễu Nhiên sẽ không vui.”
Cuối cùng phòng bị mạnh mẽ của Hạ Tử Du hoàn toàn sụp đổ vì câu nói của bé con, con gái cô nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện còn rất quan tâm tâm trạng của cô. Cô nghẹn ngào nhỏ giọng “ Chú Trạch Húc chỉ nói đùa con thôi, ba không có làm mẹ đau lòng.”
“ Tiên sinh.” Người làm kính cẩn lên tiếng khi thấy anh bước vào phòng khách, Hạ Tử DU nghe người giúp việc chào anh, liền vội quay đầu lau nước mắt.
“ Liễu Nhiên, con có thể cùng dì lên phòng trước được không?” Hạ Tử Du nhìn con gái mỉm cười nói với bé.
Hạ Liễu Nhiên liếc mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm một cái, sau đó ngoan ngoãn theo người làm lên lầu.
Đợi người làm đưa Liễu Nhiên khuất sau cầu thang, lúc này Hạ Tử Du mới đưa mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, lạnh giọng nói “ Đêm nay tôi ở lại đây không có nghĩa tôi sẽ không rời đi.”
Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ghế sofa, dựa vào thành ghế, hòa toàn không để ý “ Tôi sẽ để em đi, nhưng không phải bây giờ.”
Hạ Tử Du ép xuống cơn tức giận muốn chất vấn anh, trong lòng cô còn nhiều nghi vấn chưa thể xác minh, cô muốn xác minh sự thật sẽ cùng anh nói chuyện rõ ràng.
Đàm Dịch Khiêm thấy cô không nói liền đứng dậy đi về phía tủ rượu, rót cho mình một ly chất lỏng màu hổ phách, anh đưa lên khẽ nhấp một hớp, giọng trầm trầm vang lên “ Tại sao không nói cho con bé hiểu chuyện của chúng ta?”
Hạ Tử Du đưa mắt nhìn anh, giọng đầy bi thương nói “ Anh muốn tôi nói hư thế nào với con bé? Nói ba là người đưa mẹ vào tù mặc cho mẹ sống chết trong tu không thèm nhìn lấy một cái? Hay là nói ba vì người phụ nữ ba yêu mà đưa mẹ vào tù?”
Đàm Dịch Khiêm im lặng rất lâu, anh mệt mỏi, anh cất bước đi lên lầu còn không quên nói thêm “ Đi lên ngủ đi, nếu chỗ ở không thoải mái em có thể nói với người giúp việc.”
Hạ Tử Du nhìn bóng lưng anh dần khuất đi, cô chán nản mệt mỏi ngồ xuống ghế, đến cuối cùng anh vẫn không mở miệng giải thích với cô một lần, thậm chí anh thà để cô hiểu lầm anh là người mua chuộc người trong trại gia đánh đập hành hạ cô.
Chuyện không phải anh là người mua chuộc bọn họ, Hứa Hân Hy đã tìm hiểu giúp cô, anh thà tin tưởng Đường Hân cũng không muốn mở miệng nói với cô, vậy thì anh đưa cô đến đây là ý gì? Nếu quả thật anh vì quan tâm tới con gái mà mang cô đến đây thì không cần để chị Dư ra sức giải thích với cô.
Hôm sau, vì không ngủ được khiến Hạ Tử Du mệt mỏi, cả đê cô không ngừng suy nghĩ về lí do Đàm Dịch Khiêm đưa cô qua Mỹ.
Hạ Tử Du nhìn con gái đng chơi dưới sàn suy nghĩ lại bay đi xa, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, người giúp việc nghe xong liền đến nói với cô có người họ Hứa tìm cô.
Hạ Tử Du cảm ơn người giúp việc, sau đó liền nghe máy “ Chị Hứa.”
Bên tai truyền đến giọng nói của Hưa Hân Hy “ Tiểu Du, chuyện em nhờ chị đã tra ra rồi, em có biết người nào tên Ngô Tử Uyễn không?”
Hạ Tử Du nghe cái tên này liền giật mình, giọng cô run rẫy “ Em biết, chị Hứa có thể đừng hỏi em mà chị hãy nói cho e nghe mọi chuyện được không?”
Hứa Hân Hy im lặng, có lẽ hiểu được tâm tình của Hạ Tử Du qua giọng nói, chị liên nói những gì mình tra được “ Kim Nhật Nguyên cùng Đàm Tĩnh Khâm trước đây luôn đối đầu với nhau, bao gồm về chuyện kinh doanh, phần lớn là liên quan đến người phụ nữ họ Ngô kia. Có thể vì năm đó Đàm Tĩnh Khâm bị trúng gió cho nên Đàm thị liền được Đàm Dịch Khiêm tiếp nhận, không ngờ Đàm Dịch Khiêm khiến Trung Viễn sắp phá sản... Sau đó là vụ tai nạn của Ngô Tử Uyễn có liên quan đến Đàm Dịch Khiêm...”
Hạ Tử Du nghe xong cuộc điện thoại của Hứa Hân Hy liền ngồi trên ghế salo cả buổi, người cứ giống như hồn không ở chỗ cô, thậm chí Đàm Dịch Khiêm về mà cô cũng không biết.
Từ chị Dư, Hạ Tử Du mới biết thì ra từ lúc Đường Hân lừa gạt cô bị Đàm Dịch Khiêm biết chuyện, họ liền không kết hôn, hơn nữa năm qua Đàm Dịch Khiêm luôn lấy lí do bận công việc mà lẩn tránh Đường Hân.
Chị Dư nói, lúc cô bay đến Mỹ tìm anh đung la anh không có ở Los Angeles mà lúc đó a đi Saidi vì hạng mục khách sạn bảy sao của Arnold đã rơi vào tay Kim Trạch Húc. Chắc có lẽ chị Dư không biết bảng thiết kế kia là do cô làm cho nên mới hết sức giải thích cho cô nghe.
Cô biết rõ tất cả nhưng đều sẽ không muốn mở miệng hỏi từ chị Dư, lúc chiêu muộn Hạ Tử Du mới nhớ cuộc hẹn với chị Hứa Hân Hy, chị là trưởng cai trại giam mà Hạ Tử Du bị giam, chị ấy là người cưu mang giúp đỡ mẹ con cô.
Hứa Hân Hy tuy chỉ là trưởng cai trại giam nữ hết sức bình thường, nhưng chị được rất nhiều người kính nể và kính trọng chị, chị có thể mở miệng nhờ người tìm hiểu chuyện của một ai đó hết sức dễ dàng.
Hạ Tử Du không biết tại sao Kim Nhật Nguyên lại dùng con gái cô muốn đối phó Đàm Dịch Khiêm, là ông ta quá đề cao sức ảnh hưởng của con bé với Đàm Dịch Khiêm sao? Hạng mục khác sạn năm sao kia Trung Viễn đã thắng, vậy tại sao ông ta còn muốn đối phó Đàm Dịch Khiêm. Càng nghĩ Hạ Tử Du càng khó hiểu.
Kim Nhật Nguyên nếu quả thật là ba ruột của cô, thì tại sao ông lại đem cháu gái ông đi uy hiếp cha con bé, rốt cuộc là thù hận gì giữa họ mà ông ta có thể máu lạnh như vậy?
“ Mẹ, mẹ không để ý đến con?” Tiến nói giận hờn của Liễu Nhiên kéo cô về thực tế.
Hạ Tử Du ôm bé con ngồi trong lòng mình, nhỏ giọng hỏi “ Liễu Nhiên, con có muốn gặp ba không?”
Hạ Liễu Nhiên chưa ý thức được câu hỏi của mẹ bé, nhưng bé biết ba là ai gì trong câu hỏi của mẹ bé, bé ngẩng đầu ngây thơ hỏi “ Ba có bỏ mặc con không?”
Nghe câu hỏi này của con bé Hạ Tử Du sững người mà Đàm Dịch Khiêm từ cửa bước vào cũng nghe được câu nói của con bé, anh bị câu hỏi của bé ma tim nhói lên một cái.
Hạ Tử Du không biết trả lời con bé như thế nào? Tâm hồn trẻ thơ là một chỗ rất khó nhảy vào, chỉ cần bạn lỡ lời hoặc hành động nào đó khiến bé đề phòng thì tâm lí của bé rất dễ bị tổn thương.
Hạ Tử Du không ngừng nhớ lại lời nói của chị Dư, chị ấy nói lúc nghe tin Liễu Nhiên bị bắt cóc Đàm Dịch Khiê đã rất lo lắng, ngay trong đê từ Saudi bay về Mỹ, dùng tất cả quân hệ để tìm tin tức của Liễu Nhiên.
“ Không đâu, ba rất quan tâm con.” Hạ Tử Du ỉm cười dịu dàng nói với bé.
Hạ Liễu Nhiên bỗng chốc rũ mắt, cái miệng mỏ chu lên vì bất mãn, bé im lặng không nói.
“ Sao vậy con?” Hạ Tử Du lo lắng đưa tay nâng mặt bé lên mới biết bé đang khóc, cô đau lòng ôm bé, không ngừng dỗ dành.
Liễu Nhiên đưa tay mũm mỉm ôm chặt cổ Hạ Tử Du nức nở nói “ Chú Trạch Húc nói, nếu ba quan tâm đã không để mẹ đau lòng như vậy, mẹ đau lòng Liễu Nhiên sẽ không vui.”
Cuối cùng phòng bị mạnh mẽ của Hạ Tử Du hoàn toàn sụp đổ vì câu nói của bé con, con gái cô nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện còn rất quan tâm tâm trạng của cô. Cô nghẹn ngào nhỏ giọng “ Chú Trạch Húc chỉ nói đùa con thôi, ba không có làm mẹ đau lòng.”
“ Tiên sinh.” Người làm kính cẩn lên tiếng khi thấy anh bước vào phòng khách, Hạ Tử DU nghe người giúp việc chào anh, liền vội quay đầu lau nước mắt.
“ Liễu Nhiên, con có thể cùng dì lên phòng trước được không?” Hạ Tử Du nhìn con gái mỉm cười nói với bé.
Hạ Liễu Nhiên liếc mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm một cái, sau đó ngoan ngoãn theo người làm lên lầu.
Đợi người làm đưa Liễu Nhiên khuất sau cầu thang, lúc này Hạ Tử Du mới đưa mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, lạnh giọng nói “ Đêm nay tôi ở lại đây không có nghĩa tôi sẽ không rời đi.”
Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ghế sofa, dựa vào thành ghế, hòa toàn không để ý “ Tôi sẽ để em đi, nhưng không phải bây giờ.”
Hạ Tử Du ép xuống cơn tức giận muốn chất vấn anh, trong lòng cô còn nhiều nghi vấn chưa thể xác minh, cô muốn xác minh sự thật sẽ cùng anh nói chuyện rõ ràng.
Đàm Dịch Khiêm thấy cô không nói liền đứng dậy đi về phía tủ rượu, rót cho mình một ly chất lỏng màu hổ phách, anh đưa lên khẽ nhấp một hớp, giọng trầm trầm vang lên “ Tại sao không nói cho con bé hiểu chuyện của chúng ta?”
Hạ Tử Du đưa mắt nhìn anh, giọng đầy bi thương nói “ Anh muốn tôi nói hư thế nào với con bé? Nói ba là người đưa mẹ vào tù mặc cho mẹ sống chết trong tu không thèm nhìn lấy một cái? Hay là nói ba vì người phụ nữ ba yêu mà đưa mẹ vào tù?”
Đàm Dịch Khiêm im lặng rất lâu, anh mệt mỏi, anh cất bước đi lên lầu còn không quên nói thêm “ Đi lên ngủ đi, nếu chỗ ở không thoải mái em có thể nói với người giúp việc.”
Hạ Tử Du nhìn bóng lưng anh dần khuất đi, cô chán nản mệt mỏi ngồ xuống ghế, đến cuối cùng anh vẫn không mở miệng giải thích với cô một lần, thậm chí anh thà để cô hiểu lầm anh là người mua chuộc người trong trại gia đánh đập hành hạ cô.
Chuyện không phải anh là người mua chuộc bọn họ, Hứa Hân Hy đã tìm hiểu giúp cô, anh thà tin tưởng Đường Hân cũng không muốn mở miệng nói với cô, vậy thì anh đưa cô đến đây là ý gì? Nếu quả thật anh vì quan tâm tới con gái mà mang cô đến đây thì không cần để chị Dư ra sức giải thích với cô.
Hôm sau, vì không ngủ được khiến Hạ Tử Du mệt mỏi, cả đê cô không ngừng suy nghĩ về lí do Đàm Dịch Khiêm đưa cô qua Mỹ.
Hạ Tử Du nhìn con gái đng chơi dưới sàn suy nghĩ lại bay đi xa, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, người giúp việc nghe xong liền đến nói với cô có người họ Hứa tìm cô.
Hạ Tử Du cảm ơn người giúp việc, sau đó liền nghe máy “ Chị Hứa.”
Bên tai truyền đến giọng nói của Hưa Hân Hy “ Tiểu Du, chuyện em nhờ chị đã tra ra rồi, em có biết người nào tên Ngô Tử Uyễn không?”
Hạ Tử Du nghe cái tên này liền giật mình, giọng cô run rẫy “ Em biết, chị Hứa có thể đừng hỏi em mà chị hãy nói cho e nghe mọi chuyện được không?”
Hứa Hân Hy im lặng, có lẽ hiểu được tâm tình của Hạ Tử Du qua giọng nói, chị liên nói những gì mình tra được “ Kim Nhật Nguyên cùng Đàm Tĩnh Khâm trước đây luôn đối đầu với nhau, bao gồm về chuyện kinh doanh, phần lớn là liên quan đến người phụ nữ họ Ngô kia. Có thể vì năm đó Đàm Tĩnh Khâm bị trúng gió cho nên Đàm thị liền được Đàm Dịch Khiêm tiếp nhận, không ngờ Đàm Dịch Khiêm khiến Trung Viễn sắp phá sản... Sau đó là vụ tai nạn của Ngô Tử Uyễn có liên quan đến Đàm Dịch Khiêm...”
Hạ Tử Du nghe xong cuộc điện thoại của Hứa Hân Hy liền ngồi trên ghế salo cả buổi, người cứ giống như hồn không ở chỗ cô, thậm chí Đàm Dịch Khiêm về mà cô cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.