Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút
Chương 39: Đã Diễn Thì Diễn Cho Đến Cùng.
Minh Phi Angle
29/07/2021
Không khí trong phong bao bỗng chốc bao trùm khí lạnh, Đàm Dịch Khiêm siết chặt nắ đấm, lạnh lùng nhìn Kim Trạch Húc và Đường Hân. “ Bây giờ cô có thể thả Hạ Tử Du ra được chưa?”
Kim Trạch Húc nhìn bản chuyển nhượng cổ phần và bàn giao Đàm thị có chữ kí của Đàm Dịch Khiêm lên tiếng, “ Đợi luật sư của tôi kiểm tra chữ kí của anh đã.”
Đường Hân nhìn Đàm Dịch Khiêm, trong mắt tràn ngập sự yêu mến chưa bao giờ thay đổi, “ Em không muốn anh lấy Đan Nhất Thuần.”
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn Đương Hân, bạc môi mấp máy, “ Cô là dùng Hạ Tử Du ép tôi hủy hôn với Nhất Thuần?”
Đường Hân ánh mắt thương tiếc, đau thương nhìn Đàm Dịch Khiêm, Kim Trạch Hú đã sớm ra ngoài nói chuyện cùng luật sư. Đường Hân nói, “ Anh có biết người bày mưu cho em bắt cóc ba mẹ em ép Hạ Tử Du về thành phố Y là ai không? Là Đan Nhất Thuần, chuyện anh cùng Hạ Tử Du kết hôn cũng là cô ta nói với em, chuyện anh vì Hạ Tử Du mà ép Đan Nhất Thuần phá bỏ cái thai cứu mạng con gái anh cũng là Đan Nhất Thuần nói cho em biết.”
Đàm Dịch Khiêm híp mắt nhìn Đường Hân, anh mím môi không nói.
“ Bên cạnh anh chính là một con hồ ly độc ác hơn so với em đấy. Đan Nhất Thuần vì muốn giá họa cho Hạ Tử Du nên cùng trợ lí Dư tranh cải, cô ta cố tình để mình trượt chân xảy thai, sau đó là nhờ sự yêu mới của mẹ anh và chị gái anh đến tìm Hạ Tử Du. Sao hả, khi Hạ Tử Du biết chuyện Đan Nhất Thuần cùng anh có con cô ta phản ứng như thế nào?” Đường Hân đưa ta mơn trớn phát họa đường nét tuấn tú điển trai trên gương mặt của Đàm Dịch Khiêm, cô ta trêu chọc anh, khiêu khích anh.
Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, “ Chính như cô nghĩ, cô ấy liền cùng tôi li hôn.”
Đường Hân cười như bị phát điên. Lúc này Kim Trạch Húc bước vào cũng vừa nghe Đường Hân nói, “ Vậy thì em sẽ khiến cô ta biến mất khỏi thế gian, trên đời này sẽ không còn Hạ Tử Du nữa.”
“ Cô điên sao? Tôi nói cô không được đụng vào Tử Du.” Kim Trạch Húc kéo Đường Hân tức giận quát lớn.
“ Ha Ha, muộn rồi, thuộc hạ đã theo lệnh tôi cho cô ta uốn thuốc độc rồi.” Đường Hân gần như là điên dại, đồng thời cô ta ch thuộc hạ giết luôn ông bà Hạ.
Đàm Dịch Khiêm nghe không nổi nửa, anh cất bước nhanh chống rời khỏi phòng bao, tay chân anh run run bấm điện thoại.
Thành phố Y, Kiều Sở Ngạn phát hiện Hạ Tử Du nhân lúc anh gọi điện thoại liền rời đi, cô còn nhắn tin cho anh nhờ anh chăm sóc Liễu Nhiên, Kiều Sở Ngạn nhanh chống gọi cho Đàm Dịch Khiêm nhưng lại là luôn bận.
Bên khu nhà hoang, bọn bắt cóc nghe theo lệnh của Đường Hân chuẩn bị ra tay thì bị lính bắn tỉa bắn, sau đó là cảnh sát đột nhập vay bắt chúng.
“ Tử Du, Tử Du, con có sao không?” Ông bà Hạ lo lắng đến đỡ Hạ Tử Du vẫn còn nằ trên đất, ông Hạ nhờ có thuốc mà Hạ Tử Du mang đến nên đã khôi phục nhưng sức khỏe vẫn còn yếu.
“ Ba mẹ, cứu lấy con của con, cứu lấy nó.” Hạ Tử Du nức nở nói.
Ông bà Hạ chỉ nhìn thấy mảnh máu đỏ dưới người Hạ Tử Du.
........
“ Con ơi, bảo bối nhỏ con đừng đi, đừng bỏ lại mẹ một minh mà...bảo bối...” Hạ Tử Du thần thức không ổn định, trong mơ cô nhìn thấy đứa nhỏ của mình, cô vô thức gọi nhưng là chân chôn tại chỗ không nhúc nhích được, sau đó là một mảng ánh sáng chói mắt.
Kiều Sở Ngạn lo lắng gọi Hạ Tử Du luôn nói mê sảng, Hạ Tử Du hốt hoảng mở mắt, cô nhìn Kiều Sở Ngạn vội lên tiếng hỏi, “ Robert, con em, con em.....” Đến cùng là cô không thể nói được câu hoàn chỉnh, cảm giác ba năm trước cô mất đứa nhỏ lại hiện ra trước mắt.
Kiều Sở Ngạn hai tay giữ vai Hạ Tử Du, anh nhẹ giọng nói, “ Không sao, chỉ là sứ khỏe em quá yếu, bác sĩ đề nghị em nằm viện theo dõi và không được xuống giường trong vòng một tuần lễ.”
Hạ Tử Du đưa tay sờ bụng mình, bình ổn tâm tình cảm nhận đứa nhỏ, cô vui mừng khóc nức nở. Kiều Sở Ngạn ôm cô nói, “ Không được khóc, bác sĩ nói em không được kích động.” Hạ Tử Du cắn môi liên tục gật đầu.
“ Tại sao có thai không nói cho anh biết? Dịch Khiêm có biết không?” Kiều Sở Ngạn đẩy nhẹ người cô ra, anh nghiê túc hỏi cô.
Hạ Tử Du cắn môi gật đầu.
Kiều Sở Ngạn hít thở khó khăn, anh áp chế sự tức giận trong lòng nói, “ Vì sao cậu ấy biết em có thai lại còn cùng em li hôn để kết hôn cùng Đan Nhất Thuần?”
Hạ Tử Du không biết mở miệng nói với anh như thế nào, ngay lúc này tiếng mở cửa phòng vang lên, là ông bà Hạ được y tá đẩy vào.
“ Ba mẹ.” Hạ Tử Du lên tiếng gọi, thấy họ không sao, trong lòng cô nhẹ nhõm.
“ Vì sao có thai còn mạo hiểm chạy đến cứu ba mẹ?” Ông Hạ lên tiếng, đối với đứa con gái mà ông thươn yêu này dù cho cô không phải con ruột, nhưng tình cảm cha con ông đối với cô so với Đường Hân lại có khác biệt lớn. Hạ Tử Du mím môi lắc đầu.
Bà Hạ nắm lấy ta Hạ Tử Du, nước mắt rưng rưng, bà nghẹn nghào nói, “ Cũng may là con và đứa nhỏ không so? Nếu không ba mẹ áy náy với con rất nhiều.”
Hạ Tử Du nghẹn ngào nói, “ Công nuôi dưỡng của ba mẹ con còn chưa trả được, con không muốn thấy ba mẹ bị thương tổn.”
“ Mẹ.” Liễn Nhiên vui mừng lên tiếng gọi, con bé được dì Lô dắt vào. Sau khi chuyện Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du li hôn dì Lô luôn theo chăm sóc mẹ con cô, bà là thật tâm chăm sóc mẹ con cô, mặc khác là vì Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du vội lau nước mắt, cô mỉm cười nhìn Liễu Nhiên tự leo lên giường bệnh, “ Ngoan, bé con đây là ông bà ngoại của con.” Cô hướng Liễu Nhiên về phía ông bà Hạ nói.
“ Ông ngoại, bà ngoại.” Liễu Nhiên đáng yêu lễ phép chào ông bà Hạ.
“ Ngoan.” Ông bà Hạ hưng phấn thích thú nhìn Liễu Nhiên cười không ngừng cười vui vẻ.
Hạ Tử Du nhìn Kiều Sở Ngạn, cô biết anh đã đoán ra được điều gì đó, nhưng hiện tại đông người cô chưa thể giải thích, bên phía Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa có tin tức.
Mĩ, Los Angeles.
Kim Trạch Húc liền muốn lập tức ép Đàm Dịch Khiêm chọn ngày mở cuộc hợp hội đồng quản trị, tuyên bố về việc đổi chủ. Mặc khác anh ta còn nhanh đến mức tung tin và bảng chuyển nhượng mà Đàm Dịch Khiêm kí lên báo chí và truyền thông, khiến cho nước Mĩ một trận kinh động lớn.
Tại nhà họ Đàm.
“ Tại sao con lại để Kim Trạch Húc nắm quyền, con cư nhiên đem Đàm thị giao cho hắn?” Bà Đàm tức giận nói.
Đàm Dịch Khiêm một mực trầm mặc không nói.
Đan Nhất Thuần nhẹ nhàng đến khuyên bà Đàm nói đỡ cho Đàm Dịch Khiêm, “ Bác gái, Dịch Khiêm vì cứu người mới bị Kim Trạch Húc ép.”
Đàm Dịch Khiêm vẫn không nói câu nào, anh nhắm mắt dường như rất mệt mỏi. Bà Đàm khó hiểu nhìn Đan Nhất Thuần, “ Cứu người, cứu ai cơ?”
“ Là Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc dùng Hạ Tử Du ép Dịch Khiêm chuyển giao Đàm thị cho anh ta.”
Bà Đàm càng tức giận, lời lẽ không hay thốt lên, “ Lại là Hạ Tử Du, Dịch Khiêm con chính là bị cô ta mê hoặc mà, con cư nhiên vì cô ta mà giao cả Đàm thị cho Kim Trạch Húc, con cùng cô ta đã không còn gì với nhau vì sao phải vì cô ta chứ? Mạng sống của cô ta có đáng để con đánh đổi như vậy không?
Đàm Dịch Khiêm vẫn là bộ dạng mệt mỏi nhắm mắt, anh mím môi không lên tiếng, mặc cho bà Đàm không ngừng la hét mắng chửi. Nếu đã diễn thì diễn cho đến cùng, anh còn phải nhận nhịn mà đợi.
Kim Trạch Húc nhìn bản chuyển nhượng cổ phần và bàn giao Đàm thị có chữ kí của Đàm Dịch Khiêm lên tiếng, “ Đợi luật sư của tôi kiểm tra chữ kí của anh đã.”
Đường Hân nhìn Đàm Dịch Khiêm, trong mắt tràn ngập sự yêu mến chưa bao giờ thay đổi, “ Em không muốn anh lấy Đan Nhất Thuần.”
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn Đương Hân, bạc môi mấp máy, “ Cô là dùng Hạ Tử Du ép tôi hủy hôn với Nhất Thuần?”
Đường Hân ánh mắt thương tiếc, đau thương nhìn Đàm Dịch Khiêm, Kim Trạch Hú đã sớm ra ngoài nói chuyện cùng luật sư. Đường Hân nói, “ Anh có biết người bày mưu cho em bắt cóc ba mẹ em ép Hạ Tử Du về thành phố Y là ai không? Là Đan Nhất Thuần, chuyện anh cùng Hạ Tử Du kết hôn cũng là cô ta nói với em, chuyện anh vì Hạ Tử Du mà ép Đan Nhất Thuần phá bỏ cái thai cứu mạng con gái anh cũng là Đan Nhất Thuần nói cho em biết.”
Đàm Dịch Khiêm híp mắt nhìn Đường Hân, anh mím môi không nói.
“ Bên cạnh anh chính là một con hồ ly độc ác hơn so với em đấy. Đan Nhất Thuần vì muốn giá họa cho Hạ Tử Du nên cùng trợ lí Dư tranh cải, cô ta cố tình để mình trượt chân xảy thai, sau đó là nhờ sự yêu mới của mẹ anh và chị gái anh đến tìm Hạ Tử Du. Sao hả, khi Hạ Tử Du biết chuyện Đan Nhất Thuần cùng anh có con cô ta phản ứng như thế nào?” Đường Hân đưa ta mơn trớn phát họa đường nét tuấn tú điển trai trên gương mặt của Đàm Dịch Khiêm, cô ta trêu chọc anh, khiêu khích anh.
Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, “ Chính như cô nghĩ, cô ấy liền cùng tôi li hôn.”
Đường Hân cười như bị phát điên. Lúc này Kim Trạch Húc bước vào cũng vừa nghe Đường Hân nói, “ Vậy thì em sẽ khiến cô ta biến mất khỏi thế gian, trên đời này sẽ không còn Hạ Tử Du nữa.”
“ Cô điên sao? Tôi nói cô không được đụng vào Tử Du.” Kim Trạch Húc kéo Đường Hân tức giận quát lớn.
“ Ha Ha, muộn rồi, thuộc hạ đã theo lệnh tôi cho cô ta uốn thuốc độc rồi.” Đường Hân gần như là điên dại, đồng thời cô ta ch thuộc hạ giết luôn ông bà Hạ.
Đàm Dịch Khiêm nghe không nổi nửa, anh cất bước nhanh chống rời khỏi phòng bao, tay chân anh run run bấm điện thoại.
Thành phố Y, Kiều Sở Ngạn phát hiện Hạ Tử Du nhân lúc anh gọi điện thoại liền rời đi, cô còn nhắn tin cho anh nhờ anh chăm sóc Liễu Nhiên, Kiều Sở Ngạn nhanh chống gọi cho Đàm Dịch Khiêm nhưng lại là luôn bận.
Bên khu nhà hoang, bọn bắt cóc nghe theo lệnh của Đường Hân chuẩn bị ra tay thì bị lính bắn tỉa bắn, sau đó là cảnh sát đột nhập vay bắt chúng.
“ Tử Du, Tử Du, con có sao không?” Ông bà Hạ lo lắng đến đỡ Hạ Tử Du vẫn còn nằ trên đất, ông Hạ nhờ có thuốc mà Hạ Tử Du mang đến nên đã khôi phục nhưng sức khỏe vẫn còn yếu.
“ Ba mẹ, cứu lấy con của con, cứu lấy nó.” Hạ Tử Du nức nở nói.
Ông bà Hạ chỉ nhìn thấy mảnh máu đỏ dưới người Hạ Tử Du.
........
“ Con ơi, bảo bối nhỏ con đừng đi, đừng bỏ lại mẹ một minh mà...bảo bối...” Hạ Tử Du thần thức không ổn định, trong mơ cô nhìn thấy đứa nhỏ của mình, cô vô thức gọi nhưng là chân chôn tại chỗ không nhúc nhích được, sau đó là một mảng ánh sáng chói mắt.
Kiều Sở Ngạn lo lắng gọi Hạ Tử Du luôn nói mê sảng, Hạ Tử Du hốt hoảng mở mắt, cô nhìn Kiều Sở Ngạn vội lên tiếng hỏi, “ Robert, con em, con em.....” Đến cùng là cô không thể nói được câu hoàn chỉnh, cảm giác ba năm trước cô mất đứa nhỏ lại hiện ra trước mắt.
Kiều Sở Ngạn hai tay giữ vai Hạ Tử Du, anh nhẹ giọng nói, “ Không sao, chỉ là sứ khỏe em quá yếu, bác sĩ đề nghị em nằm viện theo dõi và không được xuống giường trong vòng một tuần lễ.”
Hạ Tử Du đưa tay sờ bụng mình, bình ổn tâm tình cảm nhận đứa nhỏ, cô vui mừng khóc nức nở. Kiều Sở Ngạn ôm cô nói, “ Không được khóc, bác sĩ nói em không được kích động.” Hạ Tử Du cắn môi liên tục gật đầu.
“ Tại sao có thai không nói cho anh biết? Dịch Khiêm có biết không?” Kiều Sở Ngạn đẩy nhẹ người cô ra, anh nghiê túc hỏi cô.
Hạ Tử Du cắn môi gật đầu.
Kiều Sở Ngạn hít thở khó khăn, anh áp chế sự tức giận trong lòng nói, “ Vì sao cậu ấy biết em có thai lại còn cùng em li hôn để kết hôn cùng Đan Nhất Thuần?”
Hạ Tử Du không biết mở miệng nói với anh như thế nào, ngay lúc này tiếng mở cửa phòng vang lên, là ông bà Hạ được y tá đẩy vào.
“ Ba mẹ.” Hạ Tử Du lên tiếng gọi, thấy họ không sao, trong lòng cô nhẹ nhõm.
“ Vì sao có thai còn mạo hiểm chạy đến cứu ba mẹ?” Ông Hạ lên tiếng, đối với đứa con gái mà ông thươn yêu này dù cho cô không phải con ruột, nhưng tình cảm cha con ông đối với cô so với Đường Hân lại có khác biệt lớn. Hạ Tử Du mím môi lắc đầu.
Bà Hạ nắm lấy ta Hạ Tử Du, nước mắt rưng rưng, bà nghẹn nghào nói, “ Cũng may là con và đứa nhỏ không so? Nếu không ba mẹ áy náy với con rất nhiều.”
Hạ Tử Du nghẹn ngào nói, “ Công nuôi dưỡng của ba mẹ con còn chưa trả được, con không muốn thấy ba mẹ bị thương tổn.”
“ Mẹ.” Liễn Nhiên vui mừng lên tiếng gọi, con bé được dì Lô dắt vào. Sau khi chuyện Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du li hôn dì Lô luôn theo chăm sóc mẹ con cô, bà là thật tâm chăm sóc mẹ con cô, mặc khác là vì Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du vội lau nước mắt, cô mỉm cười nhìn Liễu Nhiên tự leo lên giường bệnh, “ Ngoan, bé con đây là ông bà ngoại của con.” Cô hướng Liễu Nhiên về phía ông bà Hạ nói.
“ Ông ngoại, bà ngoại.” Liễu Nhiên đáng yêu lễ phép chào ông bà Hạ.
“ Ngoan.” Ông bà Hạ hưng phấn thích thú nhìn Liễu Nhiên cười không ngừng cười vui vẻ.
Hạ Tử Du nhìn Kiều Sở Ngạn, cô biết anh đã đoán ra được điều gì đó, nhưng hiện tại đông người cô chưa thể giải thích, bên phía Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa có tin tức.
Mĩ, Los Angeles.
Kim Trạch Húc liền muốn lập tức ép Đàm Dịch Khiêm chọn ngày mở cuộc hợp hội đồng quản trị, tuyên bố về việc đổi chủ. Mặc khác anh ta còn nhanh đến mức tung tin và bảng chuyển nhượng mà Đàm Dịch Khiêm kí lên báo chí và truyền thông, khiến cho nước Mĩ một trận kinh động lớn.
Tại nhà họ Đàm.
“ Tại sao con lại để Kim Trạch Húc nắm quyền, con cư nhiên đem Đàm thị giao cho hắn?” Bà Đàm tức giận nói.
Đàm Dịch Khiêm một mực trầm mặc không nói.
Đan Nhất Thuần nhẹ nhàng đến khuyên bà Đàm nói đỡ cho Đàm Dịch Khiêm, “ Bác gái, Dịch Khiêm vì cứu người mới bị Kim Trạch Húc ép.”
Đàm Dịch Khiêm vẫn không nói câu nào, anh nhắm mắt dường như rất mệt mỏi. Bà Đàm khó hiểu nhìn Đan Nhất Thuần, “ Cứu người, cứu ai cơ?”
“ Là Hạ Tử Du, Kim Trạch Húc dùng Hạ Tử Du ép Dịch Khiêm chuyển giao Đàm thị cho anh ta.”
Bà Đàm càng tức giận, lời lẽ không hay thốt lên, “ Lại là Hạ Tử Du, Dịch Khiêm con chính là bị cô ta mê hoặc mà, con cư nhiên vì cô ta mà giao cả Đàm thị cho Kim Trạch Húc, con cùng cô ta đã không còn gì với nhau vì sao phải vì cô ta chứ? Mạng sống của cô ta có đáng để con đánh đổi như vậy không?
Đàm Dịch Khiêm vẫn là bộ dạng mệt mỏi nhắm mắt, anh mím môi không lên tiếng, mặc cho bà Đàm không ngừng la hét mắng chửi. Nếu đã diễn thì diễn cho đến cùng, anh còn phải nhận nhịn mà đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.