Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 8: Gặp Người Âm Thầm Giúp Đỡ Cô.

Minh Phi Angle

27/07/2021

Sau khi về nơi ở trọ, nhìn con gái vui vẻ ôm gấu bông chơi lòng Hạ Tử Du cảm thấy hạnh phúc, nhiều phần hơn là tự trách. Sinh con bé ra ở trong tù đã là phần thu thiệt cho con bé, còn có vì không nỡ xa con cô đã cầu xin trưởng cai trong coi trạm giam chị Hứa giúp cô. Chị Hứa là một người phụ nữ cũng một mình nuôi con cho nên nhìn tình cảnh của Hạ Tử Du, chị cũng giấu lãnh đạo để Hạ Tử Du nuôi đứa bé đến khi mãn hạn tù.

Vì muốn mang con rời đi khỏi thành phố Y cho nên cô mới chấp nhận lời yêu cầu của Đường Hân, nhưng cô lại không nghĩ đến Đường Hân bày mưu hãm hại cô, cô đúng là ngu ngốc đi tin cô ta. Nếu hạn tù hai năm và lần này Đường Hân coi như cùng với Hạ Tử Du không ai nợ ai, về sau cô sẽ không còn áy náy tự trách về chuyện của Đường Hân nữa.

Hạ Tử Du đang nghĩ đến chuyện việc làm và quan trọng hơn là chuyện giành lại quyền nuôi con, không biết là người ào đã âm thầm giúp đỡ cô, đang suy nghĩ mien man thì điện thoại vang lên.

Hạ Tử Du chần chừ vì là số lạ, từ khi ra tù đến giờ cô chưa cho ai số điện thoại ngoại trừ viện trưởng Trần và Đường Hân hôm trước cuối cùng cô cũng bắt máy “ Xin chào.”

“ Hạ tiểu thư, tôi là luật sư L, có người mời tôi làm luật sư giành quyền nuôi con cho cô.” Đầu dây là tiếng nói vang vọng của người đàn ông.

“ Ngài nói là có người mời ngài làm luật sư cho tôi sao?” Hạ Tử Du nghi hoặc hỏi lại.

“ Phải, cụ thể như thế nào tôi sẽ đế gặp cô để bàn bạc.” Người đàn ông nói.

“ Được, ngài có thể cho tôi thông tin người mời ngài được không?” Hạ Tử Du ngập ngừng đề nghị, dù là ai cô cũng phải gặp người đó, cô muốn biết lí do người đó giúp cô là gì.

Luật sư L đáp ứng, khoảng nữa tiếng sau, có một người phụ nữ gọi điện thoại cho cô, nói là người cô muốn gặp hẹn cô ngày mai đến nhà hàng xx, địa chỉ cô ấy cũng đã gửi qua cho cô.

Hôm sau đúng giờ, Hạ Tử Du ôm con gái nhỏ đến điểm hẹn, nhà hàng xx là một nhà hàng kiểu Nhật, cô mặc dù trong lòng có hơi đề phòng, Hạ Tử Du cô ở tù hai năm trải qua biết bao nhiêu khổ cực mà cũng có thể sống, huốn hồ chỉ là người âm thầm giúp cô.

“ Xin hỏi cô có phải họ Hạ không?” Một nữ phục vụ ân cần lên tiếng hỏi.

“ Vâng, tôi là Hạ Tử Du, cái đó… tổng giám đố Kim là người hẹn tôi đến đây.” Hạ Tử Du nhẹ giọng trả lời.

“ Vâng, mời Hạ tiểu thư đi bên này.” Người phục vụ dẫn đường, đưa cô đến một phòng bao trên lầu hai, sau đó liền rời đi.

Hạ Tử Du gõ nhẹ cửa, bên trong truyền ra tiếng đàn ông trầm trầm, cô hít sâu một hơi, ôm bé con đi vào, đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi điển trai. Bé con thích thú mở to đôi mắt nhìn xung quanh.

“ Cô Hạ.” Kim Trạch Húc đứng lên hướng Hạ Tử Du mỉm cười, vì là nhà hàng ăn kiểu Nhật, cho nên đều ngồi dưới sàn có lót một miếng đệm nhỏ.



“ Xin chào, anh là tổng giám đốc Kim sao?” Hạ Tử Du không có ấn tượng gì với người này, trước giờ cô chưa từng gặp qua anh, theo phép lịch sự cô lên tiếng chào hỏi.

Kim Trạch Húc đưa tay hướng cô mời ngồi “ Cô ngồi đi, tôi là Kim Trạch Húc là giám đốc tập đoàn Trung Viễn.”

Hạ Tử Du lịch sự gật đầu với anh, ngồi xuống đối diện anh, bé con được cô ôm đặt lên đùi mình, vì cô sợ người lạ sẽ làm gì bất lợi cho bé con cho nên cô có chút đề phòng anh.

Kim Trạch Húc hiển nhiên biết cô đề phòng mình, nhưng cũng không vạch trần cô, mà chỉ chú mục nhìn cô nhẹ giọng nói “ Chắc Hạ tiểu thư không nhớ tôi, lần trước là tài xế tôi vô tình đụnh trúng cô, sở dĩ muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhưng cô một mực kiên quyết từ chối.”

Hạ Tử Du nghe anh nói, lúc này hình ảnh lúc đó hiện ra trong đầu cô, vì quá đau thương khi biết sự thật chuyện Đàm Dịch Khiêm đưa cô vào tù cho nên lúc đó cô không để ý, bây giờ nghe Kim Trạch Húc nhắc lại cô mới nhớ, cô ngượng ngùng lên tiếng “ Thật xin lỗi, lúc đó một phần cũng do tôi không chú ý, anh gọi tôi là cô hạ được rồi, tôi không phải thiên kim tiểu thư gì đâu.”

Kim Trạch Húc mỉm cười nhìn cô mở miệng “ Được, cô Hạ. Vốn là muốn bù đắp cho cô nhưng cô lại từ chối, trong lúc vô tình nhớ lại cô lại chính là người mà ba nuôi tôi đang tìm.”

Hạ Tử Du khó hiểu nhìn anh “ Ba nuôi anh biết tôi sao?”

“ Phải, ba nuôi tôi là Kim Nhật Nguyên.” Kim Trạch Húc gật đầu đẩy tới bên cạnh Hạ Tử Du một bức hình, trong bức hình là một người phụ xinh đẹp đang ôm một cô bé.

Hạ Tử Du trợn tròn mắt nhìn chăm chăm người phụ nữ kia, đúng vậy người phụ nữ trong hình là người mẹ đã vứt bỏ cô ở trại trẻ mồ côi, cho đến khi cô bị ông bà Hạ nhận lầm là con gái họ thất lạc, cũng từ đó cô không muốn gặp người mẹ vô tâm này nữa.

Kim Trạch Húc nhìn biểu tình đau khổ của cô, lòng anh lại cảm thấy không vui, anh nhẹ giọng lên tiếng “ Ba nuôi tôi đã tìm mẹ con cô rất lâu, mãi đến khi tôi vô tình gặp cô, ba nuôi tôi nói ông muốn gặp cô.”

Hạ Tử Du cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Kim Trạch Húc “ Tôi không muốn gặp ông ấy, nếu anh vì chuyện này mà giúp đỡ tôi, tôi liền từ chối. Chuyện giành quyền nuôi con tôi sẽ tự nghĩ cách, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến ông ta.”

Kim Trạch Húc không ngờ là cô sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, anh đã điều tra cô ho nên hiểu rõ tình trạng bây giờ của cô muốn đấu cùng Đàm Dịch Khiêm là hoàn toàn không có khả năng. Kim Trạch Húc không nghĩ một người phụ nữ yếu đuối như cô lại kiên quyết như vậy, anh im lặng một lúc rồi mở miệng “ Cô Hạ, luật sư L là một luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước, so với Đồng Á luật sư của Đàm Dịch Khiêm thì luật sư L không hề thua kém, cô từ chối sự giúp đỡ của ba nuôi tôi cũng được nhưng cô đừng từ chối sự giúp đỡ của tôi.”

Hạ Tử Du im lặng, cô nhìn con gái nhỏ đang rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn đồ ăn cô để vào bát cho con bé lòng cô quặn đau, phải nói bé con của cô rất hiểu chuyện dù cho có hơn một tuổi, sống trong môi trường ngục tù đã khiến bé con cô thiệt thòi rất nhiều. Phải, cô thừa nhận với khả năng hiện tại của mình không thể thắng Đàm Dịch Khiêm nhưng cô lại không muốn nợ ân tình của bất kì ai. Hạ Tử Du nhìn Kim Trạch Húc mở miệng “ Tôi không muốn nợ ân tình của ai, dù cho anh có lấy lí do là bồi thường cho tôi, tôi cũng không nhận, nhưng tôi có điều kiện trao đổi với anh.”

Kim Trạch Húc trong lòng nổi lên hứng thú, không nghĩ đến một cô gái nhỏ yếu đuối lại có thể đưa ra điều kiện với anh, Kim Trạch Húc nghĩ hay là do mình không điều tra sâu thêm về cô, anh mở miệng “ Là điều kiện gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook