Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút
Chương 26: Hai Lần Ôm Hôn Trên Bờ Biển.
Minh Phi Angle
29/07/2021
“ Em có biết không, ba năm nay tôi đã từng nghĩ, nếu như gặp lại nhau em có còn oán trách tôi không, giống như bạn bè cũ bình thường hay em vẫn sẽ hận tôi như trước đây?”
“ Thật ra, trước đây đôi lúc, tôi lại ngây thơ đến thế....”
Male, ban đêm.
Hạ Tử Du ngồi tựa đầu vào đầu giường, trong đầu luôn nghĩ đến những bài báo về anh và người phụ nữ khác.
Trong hình ảnh, Đan Nhất Thuần cười ngọt ngào hạnh phúc giống cô hơn nă năm trước, tự tin khoát cánh tay anh. Anh vẫn vậy, tuấn dật, điển trai, trên người anh luôn toát lên khí chất cao quý, sức húc của anh đối với phụ nữ xung quanh anh không bao giờ giảm.
Lần đầu cô từ thích rồi đến yêu thưng sâu sắc một người đàn ông, cô trao hết toàn bộ cho anh trái tim lẫn thân mình, mỗ tối lúc vùi mình trong ngực anh, cô đã luôn cảm kích ông trời đối với cô thật tốt, nhưng kết quả là từ lúc bắt đầu tiếp cận cô anh đã lên kế hoạch đưa cô vào tù. Anh vì luôn là người giữ lời muốn lấy Đường Hân lúc còn bé, anh có thể vì muốn trả ơn ân nhân cảu mình mà hãm hại một người con gái mang tất cả yêu thương dành cho anh.
Hạ Tử Du từng ngây thơ nghỉ, nếu cô nói cho anh biết cô chính là người cứu anh năm đó ở trại trẻ mồ côi mà không phả Đường Hân liệu anh có tin không? Anh tưng nói cô không đáng tin nữa.
Liệu anh cũng có thể vì trả ơn ân nhân cứu mình năm đó với cô như anh đối với Đường Hân không?
Chị Hứa có từng hỏi cô, liệu cô làm tất cả vì anh như vậy, không để cho anh biết, có đáng hay không?
Phải, cô đã từng nghĩ như thế, nhưng khi cô biết thông tin từ chị Hứa nói về ân oán của Kim Nhật Nguyên và Đàm Tĩnh Khâm, cô liền nghĩ biện pháp để anh chán ghét cô, xâ lánh cô, thậm chí là hận cô. Chỉ có là như vậy mới khiến Kim Nhật Nguyên và Kim Trạch Húc không dùng cô uy hiếp anh được. Cô không muốn vì ân oán nă đó của mẹ ruột cô mà ảnh hưởng đến anh, suy cho cùng cũng là lỗi do bà ấy nghe theo Kim Nhật Nguyên quyến rũ ba anh, mới khiến cho ba mẹ anh luôn tranh cãi, mới khiến cho tình cảm mẹ con giữa anh và bà Đàm luôn có khoản cách.
Cô không để bụng chuyện bà Đàm không thích cô, vì cô chính là con gái của người phụ nữ phá hoại hạnh phúc gia đình bà.
Ba năm trước khi cô biết mình mất đứa nhỏ, cô đã nghĩ sẽ đi theo nó, mãi mãi tránh xa thế giới của anh, nhưng ý thức cô nghe bé con cô có chuyện cô mới quay lại, nhưng như vậy bên cạnh anh đã nhanh xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp. Bé con cô vì có dì Lô nên không cò quấy khóc nữa, ít ra bé con theo anh sẽ có cuộc sống tốt hơn đi theo cô, con bé ít ra sẽ được an toàn hơn.
Thời điểm Đan Nhất Thuần đến công ty tìm Đàm Dịch Khiêm thì gặp chị Dư, “ Trợ lý Dư, tôi đến tìm Dịch Khiêm.”
Chị Dư nhìn Đan Nhất Thuần, chị không biết như thế nào nhưng người phụ nữ này khiến chị luôn có cảm giác phải đề phòng, một bác sĩ tâm lí sẽ hiểu được tâ tư của bệnh nhân, chị nhàn nhạt mở miệng, “ Đan tiểu thư, tổng giám đốc không có ở công ty.”
Đan Nhất Thuần biết, chị Dư xưa nay luôn đề phòng cô, cô còn biết chị rất tốt với Hạ Tử Du, vợ trước của Đà Dịch Khiêm, là một bác sĩ tâm lí cô hiểu chị Dư nghĩ gì? Nhưng, cô thất bại vì không nắm được tâm tư của chị Dư, ngay cả đứa bé Đàm Ngôn Tư kia, cô còn không thể lay chuyển được tâm tư của nó.
Đan Nhất Thuần đã từng tìm hiểu, tại sao tâm lí của một đứa trẻ như Đàm Ngôn tư lại cứng rắng như vậy, sau đó cô mới biết, Đàm Ngôn Tư được sinh ra là nuôi dưỡng trong trại giam, con bé từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ loại người trong trại giam cho nên tâm lí và tâm tư sâu kín, một phần có thể vì con bé thừa hưởng từ ba mẹ.
Khách sạn Yarit.
Nữ nhân viên kích động chạy vào khách sạn, khuôn mặt như mang theo nụ cười háo sắc nói, “ Ông chủ, ông chủ... Tổng giám đốc Đàm ông ấy đến đây!”
Đang cùng với Hạ Tử Du thương nghị công việc của khách sạn, từ lúc từ miệng chị Dư biết, Hạ Tử Du là người thiết kế dự án kế hoạch của ngài Arnold, Robert liền mặt dày tìm Hạ Tử Du. Nhờ vậy mà khách sạn anh được nhiều nhà đầu tư để ý và muốn hợp tác là một khách sạn lớn hơn.
Hạ Tử Du khi nghe cô nhân viên nói vậy, ban đầu có chút chấn động, nhưng cô rất nhanh bình thường, vì Robert với Đàm Dịch Khiêm là bạn bè lâu năm, anh đến đây cũng là bình thường, hoặc có thể là vì đưa vị hôn thê đến đây tham quan.
Ngay lúc cô liếc thấy anh, anh vẫn trong bộ tây trang màu đen, khí chất cao quý, ý thức của Hạ Tử Du dường như là muốn chạy trốn, nhưng chân lại đi không được, cứ giống như bị keo dán chặt dưới sàn nhà, cô đành theo lễ nghĩa mà mở miệng chào anh, “ Tổng giám đốc Đàm.”
Đàm Dịch Khiêm nhìn sang Kiều Sở Ngạn, không đợi nh lên tiếng Kiều Sở Ngạn liền nói, “ Hôm nay cậu rảnh rỗi đến thăm tôi vậy? Nhân viên của tôi hôm nay rảnh rất nhiều, cậu muốn đưa người nào đi cũng được.”
Hạ Tử Du cúi đầu nhìn vào bảng dự án, không tham gia câu chuyện củ hai người đàn ông.
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn sang Hạ Tử Du, Kiều Sở Ngạn liền kích động ngăn cản, “ Em gái tiểu Du thì cậu không được mang đi.”
Hạ Tử Du lập tức ngẩng đầu, không vui nhìn Kiều Sở Ngạn, sao lại kéo cô vào?
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt hỏi, “ Tại sao?”
“ Em gái tiểu Du đang thiết kế dư án cho tôi, cho nên không rảnh tiếp cậu.” Kiều Sở Ngạn hất mặt thách thức Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du liển đưa mắt đề phòng Đàm Dịch Khiêm.
Thấy ánh mắt đề phòng của cô anh nói, “ Đi theo tôi.”
Dĩ nhiên là có chết cô cũng không đi, cô lạnh nhạt nói, “ Kiều tổng, tôi đến gặp bộ phận kế hoạch bàn giao.”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc lạnh lẽo, môi mỏng trực tiếp mấp máy, “ Em đi bây giờ, hay là đợi lát nữa tôi dẫn em đi.”
Nhớ lại lần nào anh cũng bá đạo vừa kéo vừa ôm, Hạ Tử Du tức giận trừng mắt, xoay người, Đàm Dịch Khiêm theo sau cô. Hạ Tử Du đi đến bờ biển thì dừng lại.
Đàm Dịch Khiêm bước lên trước cô vài bước, anh đưa lưng về phía cô một tay chọc vào túi quần, ánh mắt nhìn về mặt biển cuồn cuộn mênh mông xanh thẳm ở phía trước, hờ hững nói, “ Em không nên giấu tôi nhiều chuyện như vậy?”
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, “ Tôi không giấu anh điều gì cả.”
Anh vẫn nhìn thẳng phía trước, rất lâu không nói thành lời, dường như ở tận đáy lòng dang suy ngẫm.
Cô thấy anh hôi lâu không nói gì, không nhẫn nại nói, “ Đàm tổng, tôi cò có việc, nếu anh không nói gì nữa tôi xin phép rời đi trước.”
Hạ Tử Du vừa xoy người đang muốn rời đi, Đàm Dịch Khiêm đột nhiên túm lấy cổ tay cô, bá đạo nhưng lại dịu dàng kéo cô vào trong ngực mình, anh cắn răng nói,” Gọi tôi Đàm tổng, em thật sự vui sao?”
Đã quen cá tính tâm tình bất định của anh, nhưng cô lại e ngại cùng anh một chỗ, cô chống ngực anh, lấy sức đẩy anh ra nhưng anh lại giống như bức tường cứng, đẩy mãi không nhúc nhích, cô tức giận hét lên, “ Đàm Dịch Khiêm, anh điên đủ chưa? Trong ấn tượng của tôi anh không như vậy?”
Đàm Dịch Khiêm túm lấy hai tay không an phận của cô, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đáy mắt Hạ Tử Du, khóe môi cong lên, lạnh lùng nói, “ Ừm hử, vậy tính cách tôi thế nào?”
Hạ Tử Du tức giận nguýt anh, “ Tôi không muốn nhiều lời với anh.”
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, nghiêm túc lạnh lùng nói, “ Nhưng có một số việc em phải giải thích rõ ràng với tôi.”
Hạ Tử Du nhìn anh, co biết anh đã biết mọi chuyện, cô không trốn tránh, bình tĩnh nói, “ Anh muốn tôi nói gì? Chuyện tôi kiện anh lên tòa, chuyện bảng thiết kế dự án Arnold, hay là chuyện lúc nhỏ ở côi nhi viện?”
Đàm Dịch Khiêm không ngờ cô sẽ thẳng thắng như vậy, anh nhớ lúc trước cô là cô gái lương thiện nhúc nhát.
Đàm Dịch Khiêm ôm chặt cô, đầu anh tựa vào hõm vai của Hạ Tử Du, anh hôn lên tóc vướn ngay cổ cô, trong lòng phiền muộn hận không thể tự tay giết chết chính mình.
Hạ Tử Du bị anh ôm dịu dàng như vậy, những kí ức ngọt ngào cô tưởng chừng mình sớm đã quên lại quyay về, cô uất ức khóc nấc lên, “ Đàm Dịch Khiêm, tại sao trong ba năm anh không tìm hiểu mọi chuyện đi? Tại sao anh không tin tôi? Tại sao anh lại là người tô cứu lúc nhỏ? Tại sao anh bỏ mặc sự sống chết của tôi trong hai tháng sau phiên tòa? Tại sao anh có ngườ phụ nữ khác bên cạnh, vui vẻ hạnh phúc? Còn tôi... tôi tại sao không quên được anh?”
Ngay lúc này, anh cúi thấp đầu chiếm lấy đôi môi cô, đôi tay vòng chắc eo cô, cô mag theo tiếng khóc nức nở cùng sự chống cự tất cả bị ép nuốt vào bụng, anh hôn mẹnh mẽ mà mãnh liệt, nghiễm nhiên còn kèm theo dục vọng chiếm hữ, thành thạo cạy mở hàm rang cô khép chặt, bức cô mặc sức day dưa cùng anh.
Có thể vì bị anh ép mà thân thể cô không đứng vững mà ngã ra phía sau, anh nhanh chống kéo cô, vì vậy mà cả hai cùng ngã xuống nền cát biển, song biển đẩy vào khiến cả hai đều bị ướt.
Anh lại lần nữa nghiêng đầu phủ lên bờ môi căng mọng của cô, không cho cô một phút giây nào để kháng cự.
“ Thật ra, trước đây đôi lúc, tôi lại ngây thơ đến thế....”
Male, ban đêm.
Hạ Tử Du ngồi tựa đầu vào đầu giường, trong đầu luôn nghĩ đến những bài báo về anh và người phụ nữ khác.
Trong hình ảnh, Đan Nhất Thuần cười ngọt ngào hạnh phúc giống cô hơn nă năm trước, tự tin khoát cánh tay anh. Anh vẫn vậy, tuấn dật, điển trai, trên người anh luôn toát lên khí chất cao quý, sức húc của anh đối với phụ nữ xung quanh anh không bao giờ giảm.
Lần đầu cô từ thích rồi đến yêu thưng sâu sắc một người đàn ông, cô trao hết toàn bộ cho anh trái tim lẫn thân mình, mỗ tối lúc vùi mình trong ngực anh, cô đã luôn cảm kích ông trời đối với cô thật tốt, nhưng kết quả là từ lúc bắt đầu tiếp cận cô anh đã lên kế hoạch đưa cô vào tù. Anh vì luôn là người giữ lời muốn lấy Đường Hân lúc còn bé, anh có thể vì muốn trả ơn ân nhân cảu mình mà hãm hại một người con gái mang tất cả yêu thương dành cho anh.
Hạ Tử Du từng ngây thơ nghỉ, nếu cô nói cho anh biết cô chính là người cứu anh năm đó ở trại trẻ mồ côi mà không phả Đường Hân liệu anh có tin không? Anh tưng nói cô không đáng tin nữa.
Liệu anh cũng có thể vì trả ơn ân nhân cứu mình năm đó với cô như anh đối với Đường Hân không?
Chị Hứa có từng hỏi cô, liệu cô làm tất cả vì anh như vậy, không để cho anh biết, có đáng hay không?
Phải, cô đã từng nghĩ như thế, nhưng khi cô biết thông tin từ chị Hứa nói về ân oán của Kim Nhật Nguyên và Đàm Tĩnh Khâm, cô liền nghĩ biện pháp để anh chán ghét cô, xâ lánh cô, thậm chí là hận cô. Chỉ có là như vậy mới khiến Kim Nhật Nguyên và Kim Trạch Húc không dùng cô uy hiếp anh được. Cô không muốn vì ân oán nă đó của mẹ ruột cô mà ảnh hưởng đến anh, suy cho cùng cũng là lỗi do bà ấy nghe theo Kim Nhật Nguyên quyến rũ ba anh, mới khiến cho ba mẹ anh luôn tranh cãi, mới khiến cho tình cảm mẹ con giữa anh và bà Đàm luôn có khoản cách.
Cô không để bụng chuyện bà Đàm không thích cô, vì cô chính là con gái của người phụ nữ phá hoại hạnh phúc gia đình bà.
Ba năm trước khi cô biết mình mất đứa nhỏ, cô đã nghĩ sẽ đi theo nó, mãi mãi tránh xa thế giới của anh, nhưng ý thức cô nghe bé con cô có chuyện cô mới quay lại, nhưng như vậy bên cạnh anh đã nhanh xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp. Bé con cô vì có dì Lô nên không cò quấy khóc nữa, ít ra bé con theo anh sẽ có cuộc sống tốt hơn đi theo cô, con bé ít ra sẽ được an toàn hơn.
Thời điểm Đan Nhất Thuần đến công ty tìm Đàm Dịch Khiêm thì gặp chị Dư, “ Trợ lý Dư, tôi đến tìm Dịch Khiêm.”
Chị Dư nhìn Đan Nhất Thuần, chị không biết như thế nào nhưng người phụ nữ này khiến chị luôn có cảm giác phải đề phòng, một bác sĩ tâm lí sẽ hiểu được tâ tư của bệnh nhân, chị nhàn nhạt mở miệng, “ Đan tiểu thư, tổng giám đốc không có ở công ty.”
Đan Nhất Thuần biết, chị Dư xưa nay luôn đề phòng cô, cô còn biết chị rất tốt với Hạ Tử Du, vợ trước của Đà Dịch Khiêm, là một bác sĩ tâm lí cô hiểu chị Dư nghĩ gì? Nhưng, cô thất bại vì không nắm được tâm tư của chị Dư, ngay cả đứa bé Đàm Ngôn Tư kia, cô còn không thể lay chuyển được tâm tư của nó.
Đan Nhất Thuần đã từng tìm hiểu, tại sao tâm lí của một đứa trẻ như Đàm Ngôn tư lại cứng rắng như vậy, sau đó cô mới biết, Đàm Ngôn Tư được sinh ra là nuôi dưỡng trong trại giam, con bé từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ loại người trong trại giam cho nên tâm lí và tâm tư sâu kín, một phần có thể vì con bé thừa hưởng từ ba mẹ.
Khách sạn Yarit.
Nữ nhân viên kích động chạy vào khách sạn, khuôn mặt như mang theo nụ cười háo sắc nói, “ Ông chủ, ông chủ... Tổng giám đốc Đàm ông ấy đến đây!”
Đang cùng với Hạ Tử Du thương nghị công việc của khách sạn, từ lúc từ miệng chị Dư biết, Hạ Tử Du là người thiết kế dự án kế hoạch của ngài Arnold, Robert liền mặt dày tìm Hạ Tử Du. Nhờ vậy mà khách sạn anh được nhiều nhà đầu tư để ý và muốn hợp tác là một khách sạn lớn hơn.
Hạ Tử Du khi nghe cô nhân viên nói vậy, ban đầu có chút chấn động, nhưng cô rất nhanh bình thường, vì Robert với Đàm Dịch Khiêm là bạn bè lâu năm, anh đến đây cũng là bình thường, hoặc có thể là vì đưa vị hôn thê đến đây tham quan.
Ngay lúc cô liếc thấy anh, anh vẫn trong bộ tây trang màu đen, khí chất cao quý, ý thức của Hạ Tử Du dường như là muốn chạy trốn, nhưng chân lại đi không được, cứ giống như bị keo dán chặt dưới sàn nhà, cô đành theo lễ nghĩa mà mở miệng chào anh, “ Tổng giám đốc Đàm.”
Đàm Dịch Khiêm nhìn sang Kiều Sở Ngạn, không đợi nh lên tiếng Kiều Sở Ngạn liền nói, “ Hôm nay cậu rảnh rỗi đến thăm tôi vậy? Nhân viên của tôi hôm nay rảnh rất nhiều, cậu muốn đưa người nào đi cũng được.”
Hạ Tử Du cúi đầu nhìn vào bảng dự án, không tham gia câu chuyện củ hai người đàn ông.
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn sang Hạ Tử Du, Kiều Sở Ngạn liền kích động ngăn cản, “ Em gái tiểu Du thì cậu không được mang đi.”
Hạ Tử Du lập tức ngẩng đầu, không vui nhìn Kiều Sở Ngạn, sao lại kéo cô vào?
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt hỏi, “ Tại sao?”
“ Em gái tiểu Du đang thiết kế dư án cho tôi, cho nên không rảnh tiếp cậu.” Kiều Sở Ngạn hất mặt thách thức Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du liển đưa mắt đề phòng Đàm Dịch Khiêm.
Thấy ánh mắt đề phòng của cô anh nói, “ Đi theo tôi.”
Dĩ nhiên là có chết cô cũng không đi, cô lạnh nhạt nói, “ Kiều tổng, tôi đến gặp bộ phận kế hoạch bàn giao.”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc lạnh lẽo, môi mỏng trực tiếp mấp máy, “ Em đi bây giờ, hay là đợi lát nữa tôi dẫn em đi.”
Nhớ lại lần nào anh cũng bá đạo vừa kéo vừa ôm, Hạ Tử Du tức giận trừng mắt, xoay người, Đàm Dịch Khiêm theo sau cô. Hạ Tử Du đi đến bờ biển thì dừng lại.
Đàm Dịch Khiêm bước lên trước cô vài bước, anh đưa lưng về phía cô một tay chọc vào túi quần, ánh mắt nhìn về mặt biển cuồn cuộn mênh mông xanh thẳm ở phía trước, hờ hững nói, “ Em không nên giấu tôi nhiều chuyện như vậy?”
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, “ Tôi không giấu anh điều gì cả.”
Anh vẫn nhìn thẳng phía trước, rất lâu không nói thành lời, dường như ở tận đáy lòng dang suy ngẫm.
Cô thấy anh hôi lâu không nói gì, không nhẫn nại nói, “ Đàm tổng, tôi cò có việc, nếu anh không nói gì nữa tôi xin phép rời đi trước.”
Hạ Tử Du vừa xoy người đang muốn rời đi, Đàm Dịch Khiêm đột nhiên túm lấy cổ tay cô, bá đạo nhưng lại dịu dàng kéo cô vào trong ngực mình, anh cắn răng nói,” Gọi tôi Đàm tổng, em thật sự vui sao?”
Đã quen cá tính tâm tình bất định của anh, nhưng cô lại e ngại cùng anh một chỗ, cô chống ngực anh, lấy sức đẩy anh ra nhưng anh lại giống như bức tường cứng, đẩy mãi không nhúc nhích, cô tức giận hét lên, “ Đàm Dịch Khiêm, anh điên đủ chưa? Trong ấn tượng của tôi anh không như vậy?”
Đàm Dịch Khiêm túm lấy hai tay không an phận của cô, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đáy mắt Hạ Tử Du, khóe môi cong lên, lạnh lùng nói, “ Ừm hử, vậy tính cách tôi thế nào?”
Hạ Tử Du tức giận nguýt anh, “ Tôi không muốn nhiều lời với anh.”
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, nghiêm túc lạnh lùng nói, “ Nhưng có một số việc em phải giải thích rõ ràng với tôi.”
Hạ Tử Du nhìn anh, co biết anh đã biết mọi chuyện, cô không trốn tránh, bình tĩnh nói, “ Anh muốn tôi nói gì? Chuyện tôi kiện anh lên tòa, chuyện bảng thiết kế dự án Arnold, hay là chuyện lúc nhỏ ở côi nhi viện?”
Đàm Dịch Khiêm không ngờ cô sẽ thẳng thắng như vậy, anh nhớ lúc trước cô là cô gái lương thiện nhúc nhát.
Đàm Dịch Khiêm ôm chặt cô, đầu anh tựa vào hõm vai của Hạ Tử Du, anh hôn lên tóc vướn ngay cổ cô, trong lòng phiền muộn hận không thể tự tay giết chết chính mình.
Hạ Tử Du bị anh ôm dịu dàng như vậy, những kí ức ngọt ngào cô tưởng chừng mình sớm đã quên lại quyay về, cô uất ức khóc nấc lên, “ Đàm Dịch Khiêm, tại sao trong ba năm anh không tìm hiểu mọi chuyện đi? Tại sao anh không tin tôi? Tại sao anh lại là người tô cứu lúc nhỏ? Tại sao anh bỏ mặc sự sống chết của tôi trong hai tháng sau phiên tòa? Tại sao anh có ngườ phụ nữ khác bên cạnh, vui vẻ hạnh phúc? Còn tôi... tôi tại sao không quên được anh?”
Ngay lúc này, anh cúi thấp đầu chiếm lấy đôi môi cô, đôi tay vòng chắc eo cô, cô mag theo tiếng khóc nức nở cùng sự chống cự tất cả bị ép nuốt vào bụng, anh hôn mẹnh mẽ mà mãnh liệt, nghiễm nhiên còn kèm theo dục vọng chiếm hữ, thành thạo cạy mở hàm rang cô khép chặt, bức cô mặc sức day dưa cùng anh.
Có thể vì bị anh ép mà thân thể cô không đứng vững mà ngã ra phía sau, anh nhanh chống kéo cô, vì vậy mà cả hai cùng ngã xuống nền cát biển, song biển đẩy vào khiến cả hai đều bị ướt.
Anh lại lần nữa nghiêng đầu phủ lên bờ môi căng mọng của cô, không cho cô một phút giây nào để kháng cự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.