Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút
Chương 47: Tin Vui Về Việc Ông Đàm Có Ý Thức.
Minh Phi Angle
29/07/2021
Tranh thủ ở lại thành phố Y Đàm Dịch Khiêm giải quyết vài việc ở Đàm thị. Lúc anh đi Hạ Tử Du vẫn còn ngủ say, anh không muốn làm phiền cô cho nên cẩn thận nhẹ nhàng ra khỏi phòng, lúc anh bước ra đã thấy dì Lô nắm tay Liễu Nhiên đứng đợi ở cửa.
Đàm Dịch Khiêm sủng nịch nhìn con gái anh nói “ Con không thể làm phiền mẹ, con đi cùng ba ăn sáng hay là để bà dì đưa đi?”
Liễu Nhiên nghiêng người nhìn vào bên trong, tầm mắt bé thấy Hạ Tử Du còn đang ngủ, bé liền ngẩng đầu nhìn Đàm Dịch Khiêm “ Ba, mẹ sẽ không đi nữa chứ?”
Đàm Dịch Khiêm biết, đối với Liễu Nhiên con bé cần có thêm thời gian nữa mới tin tưởng Hạ Tử Du sẽ không rời đi, anh cúi người nhìn Liễu Nhiên “ Mẹ sẽ không đi nữa, Liễu Nhiên, ba cam đoan với con sẽ không để mẹ con rời đi. Cho nên con an tâm tin tưởng ba được không?”
Liễu Nhiên nhìn Đàm Dịch Khiêm rất lâu, con bé đấu tranh tư tưởng rất lâu mới mở miệng “ Ba sẽ lấy dì Đan, ba không cần mẹ, mẹ đau nên mới bỏ Liễu Nhiên mà đi.” Liễu Nhiên rũ mắt, giọng trẻ con buồn bã nói.
Đàm Dịch Khiêm ôm Liễu Nhiên lên, thương yêu vô hạn hôn má bé, anh nói “ Ba sẽ không lấy ai khác ngoài mẹ con, Liễu Nhiên hãy tin ba được không?” Đối với tính tình bướng bỉnh của Liễu Nhiên cùng Hạ Tử Du anh vẫn là bất lực, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ mới khiến hai mẹ con Hạ Tử Du tin tưởng anh.
Sau khi Đàm Dịch Khiêm cùng con gái nói chuyện, Liễu Nhiêu mới hoàn toàn tin tưởng mẹ sẽ không đi nữa, con bé vui vẻ hoạt bát trở lại nhưng tính bám người rất lớn, nhất là khi thấy Hạ Tử Du tỉnh ngủ.
Vì chuyện ông bà Hạ vẫn còn là khúc mắc trong lòng Hạ Tử Du, cho nên cô mang Liễu Nhiên về nhà họ Hạ, cô muốn giải thích cho ba mẹ cô biết Đàm Dịch Khiêm không như họ nghĩ.
Nhà họ Hạ.
Quản gia Lưu ba năm trước đã trở về lại Hạ gia, khi bà nhìn thấy Hạ Tử Du liền vui mừng ôm lấy cô, giọng bà nghẹn ngào “ Tiểu thư, cô về rồi.”
Hạ Tử Du hốc mắt cũng đỏ lên, sống mũi cay cay, “ Con đến thăm ba mẹ.”
Quản gia Lưu cho người thông báo cho bà Hạ, ông Hạ vì giờ này sẽ ở công ty. Bà Hạ thấy Hạ Tử Du, trong lòng dâng lên chua xót, áy náy bà ôm lấy Hạ Tử Du xúc động nói, “ Là mẹ không tốt, nhận lầm con rồi lại mang cho con bao nhiêu đau khổ.”
Hạ Tử Du mỉm cười, cô chưa bao giờ oán trách ông bà Hạ, cô nhỏ giọng nói “ Không có, hơn mười năm qua ba mẹ đã nuôi dưỡng dạy dỗ con, nhờ tình yêu thương của ba mẹ con mới sống quản đời vui vẻ hạnh phúc. Mẹ, chuyện của Đường Hân không phải là Dịch Khiêm không muốn giúp, mà là…” Hạ Tử Du còn chưa nói hết bà Hạ đã lên tiếng cắt ngang.
“ Mẹ biết, Dịch Khiêm đã nói rõ mọi chuyện cho ba mẹ nghe hết rồi, con không cần lo lắng. Dịch Khiêm là thật lòng thật tâm yêu thương con, ba mẹ sẽ chúc phúc cho hai con.”
Hạ Tử Du cảm động ôm bà Hạ, cô nhẹ giọng nói, “ Cám ơn ba mẹ.” Cô biết ba mẹ Hạ vẫn còn vướng bận chuyện của Đường Hân, cô không rõ Đàm Dịch Khiêm nói gì với ông bà Hạ nhưng cô rõ hơn ai hết Đường Hân là con gái ruột của họ.
Liễu Nhiên ngồi bên cạnh, lúc này mới lên tiếng “ Bà ngoại, sau này Liễu Nhiên sẽ thường về thăm ông bà ngoại.”
Bà Hạ ôm bé ngồi lên chân mình, thương yêu nhìn đứa nhỏ “ Ngoan.”
Đàm Dịch Khiêm nhận được điện thoại từ sở cảnh sát, anh thu sắp dành chút thời gian đến sở cảnh sát gặp Kim Trạch Húc.
Ý nguyện cuối cùng của Kim Trạch Húc là muốn gặp Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là sẽ không đồng ý.
Kim Trạch Húc nhìn Đàm Dịch Khiêm một cách bình tĩnh, anh thường biết rõ Đàm Dịch Khiêm sẽ không để Hạ Tử Du đến gặp anh. Kim Trạch Húc cười giễu cợt nói “ Tôi biết anh sẽ đến.”
Đàm Dịch Khiêm nhìn Kim Trạch Húc qua tấm kính ngăn cách bên trong và bên ngoài, anh lạnh nhạt lên tiếng “ Muốn nói gì thì anh nói đi.”
Kim Trạch Húc nhìn Đàm Dịch Khiêm thật sâu, anh nhàn nhạt mở miệng “ Tôi từng nghĩ tại sao Tử Du luôn một mực vì anh mà âm thầm chịu đựng, tôi rất hâm mộ anh vì có được Tử Du một lòng yêu anh.”
Đàm Dịch Khiêm không mở miệng, anh vẫn im lặng để Kim Trạch Húc nói.
Kim Trạch Húc nói tiếp “ Hãy gửi lời xin lỗi với Tử Du giúp tôi, nói với cô ấy tôi chưa bao giờ muốn cô ấy tổn thương.”
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng lên tiếng “ Dù là anh không muốn anh cũng đã khiến cô ấy thương tổn.”
Kim Trạch Húc mím môi không nói, anh biết anh đã khiến cô bị thương tổn, anh không thể tin sau bao nhiêu lần anh phá hư tình cảm của Hạ Tử Du cùng Đàm Dịch Khiêm nhưng cô vẫn chọn cách tin tưởng Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhìn đồng hồ không kiên nhẫn, anh đứng lên nhưng vẫn để lại câu nói “ Cô ấy từng đề cập nói với tôi tha cho anh một con đường sống, nhưng tôi thì không. Từ lúc anh nghe theo lời xíu giục của Đường Hân dùng ông bà Hạ ép cô ấy ra mặt, còn khiến cô ấy động thai thì anh đã không còn sự lựa chọn khác là mất tất cả, thân bại danh liệt.”
Kim Trạch Húc nhìn theo bóng lưng cao ngạo của Đàm Dịch Khiêm cười trong đau thương, phải anh chính là thân bại danh liệt, anh đã thua, thua một cách triệt để.
Los Angeles, mười hai tiếng sau.
Hạ Tử Du giận dỗi không thèm nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô mang Liễu Nhiên tính bắt xe về nhà nhưng Đàm Dịch Khiêm ngăn cản. Đàm Dịch Khiêm kiên nhẫn nói “ Anh không muốn em tham gia vào phiên tòa đó, sức khỏe em không tốt còn đng mang thai, tòa án không khí không tốt.”
Hạ Tử Du giận dỗi nhìn anh “ Vậy anh nói em biết bảng án dành cho họ là gì đi.”
Đàm Dịch Khiêm bất lực nhìn cô, anh thỏa thuận “ Lên xe về nhà anh sẽ nói cho em nghe được không?”
Hạ Tử Du tin tưởng anh, sau đó họ về biệt thự của họ, nhưng được một lúc Đàm Dịch Khiêm có điện thoại từ bệnh viện, nói ông Đàm có dấu hiệu tỉnh lại, vì thế anh đưa Hạ Tử Du đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Đàm Dịch Khiêm nắm tay Hạ Tử Du bước vào phòng bệnh của ông Đàm đã thấy bà Đàm cùng Đàm Tâm đang trông chờ kết quả bác sĩ kiểm tra cho ông Đàm.
Hạ Tử Du theo phép chào hỏi bà Đàm, cô cứ tưởng bà sẽ là lạnh nhạt không màn ngó ngàn tới cô nhưng cô không ngờ bà Đàm ân cần lên tiếng, “ Tử Du, con đang mang thai đến đây làm gì?” Tuy có phần hơi miễn cưỡng nhưng Hạ Tử Du cảm nhận được trong lời nói của bà Đàm đã có phần hòa nhã hơn.
Hạ Tử Du mỉm cười đáp, “ Con không sao thưa viện trưởng.” Bà Đàm chính là người mở ra trại trẻ mồ côi Tâm Phúc, cho nên Hạ Tử Du vẫn gọi bà như thế.
Đàm Tâm vẫn còn chút bài xích đối với Hạ Tử Du, vì tình yêu của Kiều Sở Ngạn đều đặt lên người Hạ Tử Du. Đàm Tâm chỉ là đưa mắt nhìn một lúc liền rời tầm mắt đi.
Đàm Dịch Khiêm nhìn một màn này không hề mở miệng, tay anh vẫn nắm chặt tay Hạ Tử Du, đến khi thấy bác sĩ kiểm tra sơ cho ông Đàm bước đến anh mới mở miệng hỏi, “ Ba tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ mỉm cười thông báo, “ Chúc mừng tổng giám đốc, đây đúng là điều kì diệu, ý thức của ông Đàm đang dần hồi tỉnh, tôi tin rất nhanh ông Đàm sẽ tỉnh lại thôi.”
Bà Đàm vui mừng rưng rưng nước mắt, Đàm Tâm cũng kích động không kém, riêng Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cảm nhận được tay anh nắm tay cô càng chặt, cô biết tâm trạng anh đang kích động, cô đưa tay còn lại ôm lấy cánh tay anh mới khiến cơ thể hơi căng thẳng của anh buông lỏng, Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm chặt Hạ Tử Du giống như chỉ có cô mới khiến anh bình tĩnh lại.
Đàm Dịch Khiêm sủng nịch nhìn con gái anh nói “ Con không thể làm phiền mẹ, con đi cùng ba ăn sáng hay là để bà dì đưa đi?”
Liễu Nhiên nghiêng người nhìn vào bên trong, tầm mắt bé thấy Hạ Tử Du còn đang ngủ, bé liền ngẩng đầu nhìn Đàm Dịch Khiêm “ Ba, mẹ sẽ không đi nữa chứ?”
Đàm Dịch Khiêm biết, đối với Liễu Nhiên con bé cần có thêm thời gian nữa mới tin tưởng Hạ Tử Du sẽ không rời đi, anh cúi người nhìn Liễu Nhiên “ Mẹ sẽ không đi nữa, Liễu Nhiên, ba cam đoan với con sẽ không để mẹ con rời đi. Cho nên con an tâm tin tưởng ba được không?”
Liễu Nhiên nhìn Đàm Dịch Khiêm rất lâu, con bé đấu tranh tư tưởng rất lâu mới mở miệng “ Ba sẽ lấy dì Đan, ba không cần mẹ, mẹ đau nên mới bỏ Liễu Nhiên mà đi.” Liễu Nhiên rũ mắt, giọng trẻ con buồn bã nói.
Đàm Dịch Khiêm ôm Liễu Nhiên lên, thương yêu vô hạn hôn má bé, anh nói “ Ba sẽ không lấy ai khác ngoài mẹ con, Liễu Nhiên hãy tin ba được không?” Đối với tính tình bướng bỉnh của Liễu Nhiên cùng Hạ Tử Du anh vẫn là bất lực, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ mới khiến hai mẹ con Hạ Tử Du tin tưởng anh.
Sau khi Đàm Dịch Khiêm cùng con gái nói chuyện, Liễu Nhiêu mới hoàn toàn tin tưởng mẹ sẽ không đi nữa, con bé vui vẻ hoạt bát trở lại nhưng tính bám người rất lớn, nhất là khi thấy Hạ Tử Du tỉnh ngủ.
Vì chuyện ông bà Hạ vẫn còn là khúc mắc trong lòng Hạ Tử Du, cho nên cô mang Liễu Nhiên về nhà họ Hạ, cô muốn giải thích cho ba mẹ cô biết Đàm Dịch Khiêm không như họ nghĩ.
Nhà họ Hạ.
Quản gia Lưu ba năm trước đã trở về lại Hạ gia, khi bà nhìn thấy Hạ Tử Du liền vui mừng ôm lấy cô, giọng bà nghẹn ngào “ Tiểu thư, cô về rồi.”
Hạ Tử Du hốc mắt cũng đỏ lên, sống mũi cay cay, “ Con đến thăm ba mẹ.”
Quản gia Lưu cho người thông báo cho bà Hạ, ông Hạ vì giờ này sẽ ở công ty. Bà Hạ thấy Hạ Tử Du, trong lòng dâng lên chua xót, áy náy bà ôm lấy Hạ Tử Du xúc động nói, “ Là mẹ không tốt, nhận lầm con rồi lại mang cho con bao nhiêu đau khổ.”
Hạ Tử Du mỉm cười, cô chưa bao giờ oán trách ông bà Hạ, cô nhỏ giọng nói “ Không có, hơn mười năm qua ba mẹ đã nuôi dưỡng dạy dỗ con, nhờ tình yêu thương của ba mẹ con mới sống quản đời vui vẻ hạnh phúc. Mẹ, chuyện của Đường Hân không phải là Dịch Khiêm không muốn giúp, mà là…” Hạ Tử Du còn chưa nói hết bà Hạ đã lên tiếng cắt ngang.
“ Mẹ biết, Dịch Khiêm đã nói rõ mọi chuyện cho ba mẹ nghe hết rồi, con không cần lo lắng. Dịch Khiêm là thật lòng thật tâm yêu thương con, ba mẹ sẽ chúc phúc cho hai con.”
Hạ Tử Du cảm động ôm bà Hạ, cô nhẹ giọng nói, “ Cám ơn ba mẹ.” Cô biết ba mẹ Hạ vẫn còn vướng bận chuyện của Đường Hân, cô không rõ Đàm Dịch Khiêm nói gì với ông bà Hạ nhưng cô rõ hơn ai hết Đường Hân là con gái ruột của họ.
Liễu Nhiên ngồi bên cạnh, lúc này mới lên tiếng “ Bà ngoại, sau này Liễu Nhiên sẽ thường về thăm ông bà ngoại.”
Bà Hạ ôm bé ngồi lên chân mình, thương yêu nhìn đứa nhỏ “ Ngoan.”
Đàm Dịch Khiêm nhận được điện thoại từ sở cảnh sát, anh thu sắp dành chút thời gian đến sở cảnh sát gặp Kim Trạch Húc.
Ý nguyện cuối cùng của Kim Trạch Húc là muốn gặp Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là sẽ không đồng ý.
Kim Trạch Húc nhìn Đàm Dịch Khiêm một cách bình tĩnh, anh thường biết rõ Đàm Dịch Khiêm sẽ không để Hạ Tử Du đến gặp anh. Kim Trạch Húc cười giễu cợt nói “ Tôi biết anh sẽ đến.”
Đàm Dịch Khiêm nhìn Kim Trạch Húc qua tấm kính ngăn cách bên trong và bên ngoài, anh lạnh nhạt lên tiếng “ Muốn nói gì thì anh nói đi.”
Kim Trạch Húc nhìn Đàm Dịch Khiêm thật sâu, anh nhàn nhạt mở miệng “ Tôi từng nghĩ tại sao Tử Du luôn một mực vì anh mà âm thầm chịu đựng, tôi rất hâm mộ anh vì có được Tử Du một lòng yêu anh.”
Đàm Dịch Khiêm không mở miệng, anh vẫn im lặng để Kim Trạch Húc nói.
Kim Trạch Húc nói tiếp “ Hãy gửi lời xin lỗi với Tử Du giúp tôi, nói với cô ấy tôi chưa bao giờ muốn cô ấy tổn thương.”
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng lên tiếng “ Dù là anh không muốn anh cũng đã khiến cô ấy thương tổn.”
Kim Trạch Húc mím môi không nói, anh biết anh đã khiến cô bị thương tổn, anh không thể tin sau bao nhiêu lần anh phá hư tình cảm của Hạ Tử Du cùng Đàm Dịch Khiêm nhưng cô vẫn chọn cách tin tưởng Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhìn đồng hồ không kiên nhẫn, anh đứng lên nhưng vẫn để lại câu nói “ Cô ấy từng đề cập nói với tôi tha cho anh một con đường sống, nhưng tôi thì không. Từ lúc anh nghe theo lời xíu giục của Đường Hân dùng ông bà Hạ ép cô ấy ra mặt, còn khiến cô ấy động thai thì anh đã không còn sự lựa chọn khác là mất tất cả, thân bại danh liệt.”
Kim Trạch Húc nhìn theo bóng lưng cao ngạo của Đàm Dịch Khiêm cười trong đau thương, phải anh chính là thân bại danh liệt, anh đã thua, thua một cách triệt để.
Los Angeles, mười hai tiếng sau.
Hạ Tử Du giận dỗi không thèm nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô mang Liễu Nhiên tính bắt xe về nhà nhưng Đàm Dịch Khiêm ngăn cản. Đàm Dịch Khiêm kiên nhẫn nói “ Anh không muốn em tham gia vào phiên tòa đó, sức khỏe em không tốt còn đng mang thai, tòa án không khí không tốt.”
Hạ Tử Du giận dỗi nhìn anh “ Vậy anh nói em biết bảng án dành cho họ là gì đi.”
Đàm Dịch Khiêm bất lực nhìn cô, anh thỏa thuận “ Lên xe về nhà anh sẽ nói cho em nghe được không?”
Hạ Tử Du tin tưởng anh, sau đó họ về biệt thự của họ, nhưng được một lúc Đàm Dịch Khiêm có điện thoại từ bệnh viện, nói ông Đàm có dấu hiệu tỉnh lại, vì thế anh đưa Hạ Tử Du đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Đàm Dịch Khiêm nắm tay Hạ Tử Du bước vào phòng bệnh của ông Đàm đã thấy bà Đàm cùng Đàm Tâm đang trông chờ kết quả bác sĩ kiểm tra cho ông Đàm.
Hạ Tử Du theo phép chào hỏi bà Đàm, cô cứ tưởng bà sẽ là lạnh nhạt không màn ngó ngàn tới cô nhưng cô không ngờ bà Đàm ân cần lên tiếng, “ Tử Du, con đang mang thai đến đây làm gì?” Tuy có phần hơi miễn cưỡng nhưng Hạ Tử Du cảm nhận được trong lời nói của bà Đàm đã có phần hòa nhã hơn.
Hạ Tử Du mỉm cười đáp, “ Con không sao thưa viện trưởng.” Bà Đàm chính là người mở ra trại trẻ mồ côi Tâm Phúc, cho nên Hạ Tử Du vẫn gọi bà như thế.
Đàm Tâm vẫn còn chút bài xích đối với Hạ Tử Du, vì tình yêu của Kiều Sở Ngạn đều đặt lên người Hạ Tử Du. Đàm Tâm chỉ là đưa mắt nhìn một lúc liền rời tầm mắt đi.
Đàm Dịch Khiêm nhìn một màn này không hề mở miệng, tay anh vẫn nắm chặt tay Hạ Tử Du, đến khi thấy bác sĩ kiểm tra sơ cho ông Đàm bước đến anh mới mở miệng hỏi, “ Ba tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ mỉm cười thông báo, “ Chúc mừng tổng giám đốc, đây đúng là điều kì diệu, ý thức của ông Đàm đang dần hồi tỉnh, tôi tin rất nhanh ông Đàm sẽ tỉnh lại thôi.”
Bà Đàm vui mừng rưng rưng nước mắt, Đàm Tâm cũng kích động không kém, riêng Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cảm nhận được tay anh nắm tay cô càng chặt, cô biết tâm trạng anh đang kích động, cô đưa tay còn lại ôm lấy cánh tay anh mới khiến cơ thể hơi căng thẳng của anh buông lỏng, Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm chặt Hạ Tử Du giống như chỉ có cô mới khiến anh bình tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.