Chương 11: Bạn trai (H)
Phi Thiên
09/06/2023
Lâm Minh Viễn không ngờ rằng, xe đã chạy tới giữa đường mà Dịch Nguyên
còn có thể nổi hứng cho được. Rõ ràng ban sáng đã quần nhau ba hiệp, bây giờ hắn lại muốn nữa.
Cậu đành phối hợp tỏ vẻ sợ hãi, vội vàng tháo dây an toàn ra. Rồi hốt hoảng, run rẩy mở cửa muốn xuống xe. Nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt, cậu mở mãi không được. Cuống đến phát khóc, mắt ầng ậng nước, vừa đẩy vừa đập cửa rầm rầm.
Dịch Nguyên bị một màn này làm ngẩn ra. Pha diễn xuất thần sầu này của Lâm Minh Viễn khiến hắn bất ngờ ngoài ý muốn. Cực kỳ có tố chất làm diễn viên!
Hắn rất nhanh đã hồi phục tinh thần. Lập tức túm lấy tóc cậu giật ngược lại, không cho cậu chạy thoát.
"Cậu chạy đi đâu hả? Ở lại vui vẻ với tôi một chút nào."
Lâm Minh Viễn hoảng sợ, cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay hắn: "Buông ra, anh đừng có làm bậy, tôi la lên đó!"
Dịch Nguyên hạ cửa kính xe xuống một khe vừa đủ cho gió lọt vào, cười bảo: "Nào, la đi, la lớn lên đi. Để tôi xem có ai tới cứu cậu không. Hay tôi la giúp cậu nhé?"
Ngừng một lát, hắn lấy hơi, dùng giọng cợt nhả mà hét lên: "Có ai không, cứu tôi với! Cứu tôi với!!!"
Lâm Minh Viễn hơi khựng lại. Nhìn đoạn đường tối thui, vắng tanh không một bóng người bên ngoài cửa kính xe. Trong lòng tuyệt vọng, muốn buông xuôi. Nhưng đến khi Dịch Nguyên chui qua hạ ghế ngồi bên cậu xuống, đẩy cậu nằm ngã ra, rồi đè lên. Cậu như tỉnh mộng mà càng giãy giụa quyết liệt hơn.
Dịch Nguyên cúi xuống hôn lên môi. Lâm Minh Viễn liền nghiêng đầu né tránh: "Không... ưm... không được. Tôi đã có bạn trai rồi!"
Dịch Nguyên thở hổn hển thì thào: "Bạn trai cậu không biết đâu. Tôi cam đoan là sẽ làm cho cậu sướng mà..." Hắn lại hôn lên cổ cậu, "Sướng hơn bạn trai cậu làm cậu nữa..." Dứt lời, hắn thò tay xuống phía dưới, tháo nút quần cậu.
Lâm Minh Viễn liều mạng giữ chặt lưng quần, không để cho hắn cởi quần mình: "Buông tôi ra, bạn trai tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Cậu tuyệt vọng nghiêng đầu nhìn ra ngoài như để tìm kiếm chút hi vọng nào đó, khàn giọng hét lên: "Dịch Nguyên! Dịch Nguyên, cứu em!!!"
Dịch Nguyên vừa nghe xong câu cuối liền khựng lại. Có một thứ cảm xúc kỳ lạ khó nói rõ bỗng nhen nhóm trong lòng hắn. Khiến dục vọng đang thức tỉnh phân nửa của hắn lập tức phình to. Co giật liên tiếp mấy lần, cương cứng đến muốn bùng nổ.
Tiếng hét cầu cứu tuyệt vọng mà thống khổ Lâm Minh Viễn khi gọi tên hắn. Cộng thêm biểu cảm sợ hãi bất lực kia chân thực tới nỗi, khiến Dịch Nguyên suýt chút nữa muốn cứu cậu thật.
Suýt chút nữa hắn đã buột miệng thốt ra câu "Đừng sợ, tôi ở đây. Tôi tới cứu cậu đây, không có chuyện gì nữa rồi". Mặt khác lại bị kích thích, khơi dậy dục vọng muốn ngược đãi chiếm đoạt đối phương.
Cái loại cảm giác vừa muốn làm chuyện đồi bại vừa muốn đánh chết kẻ đồi bại. Dịch Nguyên cảm thấy vô cùng mới lạ.
Hắn ngừng động tác, bóp chặt cằm cậu, ánh mắt lạnh tanh. Trầm giọng gằn từng chữ: "Dịch Nguyên mà tới đây, tôi sẽ giết hắn rồi đè cậu ở trên thi thể hắn."
Cảm nhận được Lâm Minh Viễn nằm bên dưới thoáng rùng mình. Hắn lại nói: "Nếu cậu ngoan ngoãn nằm im để tôi vui vẻ một chút. Tôi không nói, cậu không nói, hắn cũng sẽ không biết gì mà bình an vô sự."
Dịch Nguyên cười lạnh: "Còn nếu cậu lộn xộn làm tôi mất hứng. Tôi sẽ đặt cậu nằm ngửa trên thi thể hắn mà chơi cậu."
Bàn tay đang nắm chặt lưng quần của Lâm Minh Viễn từ từ thả lỏng. Dịch Nguyên thấy cậu không còn chống cự nữa, mới kéo quần cậu xuống tới đầu gối. Phát hiện ra cậu cũng cứng rồi.
Hắn nắm lấy của cậu, cười bảo: "Miệng thì nói không muốn, nhưng chỗ này lại hưởng ứng nhiệt liệt thế."
Tai Lâm Minh Viễn đỏ lên, bày ra vẻ khuất nhục, nghiêng đầu nhắm mắt không đáp.
Hắn lại ghé vào tai cậu, thì thầm: "Nếu Dịch Nguyên mà biết bạn trai hắn dâm tới mức với ai cũng cứng được, không biết hắn sẽ nghĩ gì nhỉ?"
Vật thô to trong tay hắn lập tức giật giật hai cái. Dịch Nguyên cảm thấy thú vị, hắn nhanh chóng mở ngăn kéo phía sau, lấy ra một chai bôi trơn. Sau đó cởi quần mình ném qua một bên.
Hắn quỳ gối tách chân sang hai bên, ngồi ở trên ngực Lâm Minh Viễn. Dục vọng thô to chĩa thẳng vào mặt cậu, khiến cậu giật mình sợ hãi nghiêng đầu né tránh. Biểu cảm này của cậu làm hắn nhớ tới lần đầu cậu thổi kèn cho hắn cũng giống như vậy. Có điều bây giờ lại có thêm sự sợ hãi và miễn cưỡng.
Hắn đỡ vật cứng nóng rực của mình vỗ vỗ lên mép cậu, rũ mắt từ trên nhìn xuống, nói: "Không muốn thấy Dịch Nguyên bị giết thì há miệng."
Lâm Minh Viễn nghe xong liền trừng mắt nhìn hắn. Trong mắt giăng đầy tơ máu, tràn ngập phẫn nộ và hận thù. Dịch Nguyên hưng phấn, ngắm nhìn cậu miễn cưỡng hé miệng ngậm vào.
Lâm Minh Viễn nằm dưới thân hắn bị hắn dùng chính bản thân mình đe dọa. Cậu liên tục nhẫn nhịn chịu đựng, ngoan ngoãn làm theo ý hắn vì sợ hắn bị giết. Cậu vì muốn bảo vệ hắn mà bị hắn làm nhục. Cảm giác này thật là mâu thuẫn một cách thần kỳ.
Trong lúc phía trên đang được mút chặt lấy, liên tục phun ra nuốt vào. Dịch Nguyên tranh thủ đổ bôi trơn vào tay, rồi tự thoa ở đằng sau cho mình. Xong, hắn lại đổ thêm bôi trơn vào lòng bàn tay, thò ra sau nắm lấy của cậu mà tuốt.
Hai người khe khẽ thở dốc, gió biển lạnh lẽo thổi vào qua khe cửa kính cũng không khiến nhiệt độ trong xe giảm xuống. Ngược lại còn dần dần tăng cao theo thời gian.
Dịch Nguyên rút ra khỏi miệng cậu. Hắn lùi lại, nâng chân cậu cao lên, cho đến khi hai đầu gối cậu bị ép chặt xuống ngực. Hắn ngồi lên trên, nắm lấy vật to dài kia chậm rãi đâm vào lỗ nhỏ ướt át đang co rút vì hưng phấn của mình.
Sau khi đã nuốt hết chiều dài, Dịch Nguyên ấn chặt hai cổ tay Lâm Minh Viễn sang hai bên. Hắn bắt đầu làm động tác thúc hông. Nhìn qua giống như là hắn đang đâm cậu vậy.
Bạch bạch bạch bạch...
Chiếc xe rung lắc theo từng nhịp thúc của Dịch Nguyên. Tiếng rên rỉ phóng đãng của hắn vang vọng bên trong. dương v*t liên tục bị vách thịt mềm mại ấm nóng mút chặt. Điên cuồng lên xuống ma sát vào nhau, khiến Lâm Minh Viễn không nhịn được mà nặng nề thở dốc.
Cậu đang giả vờ bị hắn cưỡng hiếp, không thể để mất lý trí mà vui sướng rên rỉ. Hay thậm chí là chủ động hùa theo đáp lại hắn. Phải rất vất vả mới nhịn xuống được ham muốn trở mình đè hắn xuống mà xỏ xuyên.
Dịch Nguyên thúc mỗi lúc một nhanh, lên xuống ra vào điên cuồng mạnh bạo. Lâm Minh Viễn nhịn không được, bật ra một tiếng rên rỉ kiềm nén.
"Ư..."
Cậu giật mình, vội cắn môi nín nhịn. Thế nhưng, càng ra sức chống cự lại dục vọng thì càng bị dục vọng chi phối ác liệt hơn. Cậu liên tục lắc đầu cắn chặt môi dưới, như thể làm thế là có thể giữ cho thần trí được tỉnh táo vậy.
Bộ dạng muốn nghênh đón mà còn cố chống cự của Lâm Minh Viễn làm Dịch Nguyên cực kỳ kích thích. Cậu càng không muốn thì hắn càng muốn ép cậu cho bằng được. Thế là hắn thúc mạnh hơn, bên trong không ngừng thít chặt mút lấy.
Hắn vừa thúc vừa thở dốc nói: "Thật muốn cho Dịch Nguyên thấy bộ dạng bây giờ của cậu. Tôi phải quay lại rồi gửi cho hắn xem mới được."
Lâm Minh Viễn bị dọa sợ, thở dốc đứt quãng, nức nở kêu lên: "Đừng... mà, ưm... Cầu xin anh... đừng... làm vậy."
Chẳng hiểu sao khi nói câu này, bụng dưới của cậu đột nhiên thít chặt. Cả cơ thể đều co giật mất khống chế, sau một lúc đã rùng mình bắn ra.
"Aaaa..."
Lâm Minh Viễn run giọng rên rỉ, hoàn toàn ở trong trạng thái đạt cực khoái. Dịch Nguyên cũng bị một màn này kích thích đến bắn ra cùng lúc với cậu. Hai người nằm ôm nhau thở dốc, cơ thể co giật liên tục.
Trận làm tình này Dịch Nguyên cực kỳ thỏa mãn. Nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà dừng lại. Hắn muốn nhiều hơn nữa.
Chốc lát sau, khi Lâm Minh Viễn vẫn còn uể oải nằm nghỉ, thì phía dưới của Dịch Nguyên đã bắt đầu rục rịch cương lên. Hắn ngồi dậy mặc quần vào, nhân tiện kéo quần lên cho cậu. Rồi lấy chai bôi trơn thoa lên vật thô to của mình.
Dịch Nguyên túm tóc lôi đầu Lâm Minh Viễn dậy. Hắn mở cửa xe, cứ như vậy mà thô bạo lôi cậu xềnh xệch ra ngoài. Lôi đến trước đầu xe, rồi ném cậu úp sấp nửa thân trên lên nắp capo.
Lúc quần bị kéo xuống lộ mông ra ngoài, Lâm Minh Viễn mới thật sự sợ hãi. Cậu giãy giụa muốn đứng thẳng người dậy, lại bị hắn nhấn cổ ghìm chặt xuống nắp capo xe.
Chiếc Bentley này khá thấp, cho nên dáng người cao như Lâm Minh Viễn mà nằm nhoài nửa thân trên lên, thì mông sẽ vểnh rất cao. Từ lưng trở xuống tạo thành một đường cong cực kỳ mời gọi.
Cậu hoảng loạn muốn giãy ra: "Anh điên rồi à, đây là ở ngoài đường!"
Lỡ xui xẻo có xe chạy ngang nhìn thấy thì sao?
Ban nãy ở trong xe còn có thể coi như là không gian kín, có chỗ giấu mình. Bây giờ Dịch Nguyên lôi cậu ra ngay giữa đường lớn mà làm. Chuyện này quá sức tưởng tượng rồi, cậu thật sự không thể chịu được.
Lâm Minh Viễn bị đè gáy không có thế để giãy ra được, bèn xuống nước năn nỉ hắn: "Vào trong xe đi Dịch Nguyên, anh muốn sao cũng được. Xin anh đó!"
Dịch Nguyên đột nhiên đánh vào mông cậu một cái "bốp" vang dội. Đánh mạnh tới mức mông cậu nóng rát, ửng đỏ hằn dấu năm ngón tay. Nơi kia đột nhiên rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Lâm Minh Viễn bất lực, thầm tự mắng chửi chính mình.
Cái thằng quỷ này, bị đánh mà mày cũng hưng phấn được à? Tình huống này mà còn có thể cứng được à, đạ mấu!!!
Chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của Dịch Nguyên truyền xuống từ phía trên: "Dịch Nguyên? Gọi thì gọi cho đúng, coi chừng tôi đánh cậu." Hắn lại đánh một cái "bốp" thật mạnh lên mông cậu, quát "Nghe rõ chưa!"
Đm anh, Dịch Nguyên! Anh ghiền trò này hay gì mà vẫn chưa chịu thoát vai vậy!
Tiếng quát của hắn rất lớn, nghe đáng sợ đến mức khiến cậu giật thót tim, thật sự bị dọa đến nhất thời không nói được lời nào. Nơi kia ban nãy mới ngỏng đầu dậy cũng bị dọa đến suýt ngất xỉu.
Lâm Minh Viễn vừa tức vừa buồn cười. Cậu không muốn làm ở đây, nhưng Dịch Nguyên cứ như tiêm máu gà vậy. Hậu quả của việc làm hắn cụt hứng cậu không dám nghĩ tới. Cũng không nỡ làm hắn mất vui, đành tiếp tục chơi với hắn. Rồi nghĩ cách kết thúc nhanh nhanh để trở vào trong xe. Giằng co ở đây chỉ tổ kéo dài thời gian gây thêm trở ngại cho mình mà thôi.
Lâm Minh Viễn không cựa quậy nữa, giả vờ run rẩy đáp: "Vâng..."
Dịch Nguyên cúi xuống, áp lồng ngực ấm áp lên lưng cậu. Hắn thò tay xuống xoa nắn phía trước của cậu: "Hồi nãy cậu gọi Dịch Nguyên nhỉ? Thì ra nãy giờ cậu đều tưởng tượng tôi là hắn mà rên rỉ dưới thân tôi. Thú vị đấy."
Lâm Minh Viễn bị bàn tay điêu luyện của hắn chi phối phía dưới, chỉ có thể mím môi nhíu mày lắc đầu.
Dịch Nguyên cười bảo: "Cậu gọi tên hắn đi."
Lâm Minh Viễn thở dốc gọi: "Dịch Nguyên..."
Hắn hôn lên vành tai cậu, hơi thở bắt đầu nặng nề: "Cậu tưởng tượng tôi là hắn. Rồi nói "Dịch Nguyên, làm em đi" để cầu xin tôi đi."
Lâm Minh Viễn hơi giãy giụa, túm chặt bàn tay đang suồng sã xoa nắn vuốt ve phía trước của mình lại: "Không..."
Dịch Nguyên càng hưng phấn: "Nói đi, nói xong tôi sẽ làm thậttttt nhanh, rồi đưa cậu về ngay."
Lâm Minh Viễn im lặng chốc lát, rồi vùi mặt nói: "Dịch Nguyên, làm em đi..."
Vừa dứt lời, trên cổ liền bị cắn mạnh, để lại dấu răng sâu hoắm tròn đều. Lâm Minh Viễn đau đến kêu lên một tiếng.
"Ưm!"
Dịch Nguyên đứng thẳng dậy, đỡ dương v*t thô to đâm vào giữa hai chân Lâm Minh Viễn. Tay vẫn ghìm chặt gáy cậu, tay còn lại bẻ quặt một cánh tay cậu ra sau lưng. Rồi bắt đầu thúc hông đưa đẩy ra vào.
Lâm Minh Viễn nằm úp sấp nửa thân trên xuống nắp capo xe mà vểnh cao mông, tạo thành tư thế đáng xấu hổ. Bị Dịch Nguyên ở đằng sau điên cuồng đâm chọc. Cậu khép chặt chân, không ngừng cầu trời cho hắn ra nhanh để sớm kết thúc. Nếu có xe chạy ngang, nhìn thấy cảnh hai thằng đàn ông cao lớn đứng thông nhau ngay giữa đường thế này, chắc cậu điên mất.
Cắn răng chịu đựng qua hồi lâu sau. Vẫn là nửa thân trên nằm nhoài ra như cũ, nhưng Dịch Nguyên đổi tư thế tay liên tục. Hết ấn hai cổ tay cậu sang hai bên nắp capo, rồi lại kéo ngược hai cổ tay cậu xuống như nắm dây cương mà làm. Chưa đã, hắn còn đổi kiểu, túm tóc cậu giật mạnh, ép cậu ngửa đầu mà thúc từ đằng sau. Vừa thúc vừa đánh mông thật đau để cậu kêu lên.
Đợi đến khi hắn buông ra, định lật Lâm Minh Viễn nằm ngửa rồi làm tiếp. Cậu nhân cơ hội, lập tức trở tay túm lấy hắn. Sau đó mượn lực kéo hắn ngã xuống nắp capo. Rồi học theo hắn, ghìm chặt gáy khiến hắn không nhúc nhích được.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Tôi nhịn anh nãy giờ rồi!
Lâm Minh Viễn giống như trút giận mà nắm lấy lưng quần Dịch Nguyên, thô bạo tuột quần hắn xuống đến tận mắt cá chân. Rồi đâm ngón tay vào hậu huyệt hắn. Sự việc diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Từ đầu đến cuối hắn bị bất ngờ không kịp phản ứng, đến mức quên mất mình phải nói gì.
Lâm Minh Viễn trầm giọng cười lạnh: "Tổng giám đốc Dịch Nguyên của Tập đoàn Nguyệt Ảnh à? Không ngờ tên xấu xa kiêu ngạo như anh mà cũng có ngày phải dùng cái mông của mình hầu hạ cho đàn ông nhỉ." Nói xong, liền tét vào mông hắn một cái "chát" vang lên thanh thúy.
Trời lạnh rồi, đổi kịch bản thôi.
Cậu nhìn xung quanh, lại nhại theo giọng điệu cợt nhả của Dịch Nguyên, cười cười bảo: "Khu nghĩ dưỡng Poseidon chắc nhiều người quen của giám đốc Dịch lắm nhỉ. Nếu có người quen lái xe đi hóng mát giờ này. Chạy ngang đây, nhìn thấy giám đốc Dịch xấu xa kiêu ngạo của chúng ta vểnh mông cho đàn ông chơi lỗ hậu, chắc ngạccccc nhiên dữ lắm!"
Lâm Minh Viễn bắt chước rồi làm theo y chang những gì hắn vừa làm với cậu. Cứ như đang muốn trả đũa hắn vậy.
Hắn nhịn không được, mắng: "Đm cậu!"
Câu "xấu xa kiêu ngạo" là đang nhân cơ hội chửi tôi thật đúng không!
Trán Dịch Nguyên nổi gân xanh. Lâm Minh Viễn biết rõ chuyện bọn họ chơi roleplay, nên cố tình thay đổi theo hướng này. Muốn lấy gậy ông đập lưng ông với hắn. Xong chuyện hắn có nổi cáu, thì thế nào cậu cũng lấy cớ là tưởng hắn nhập vai quá nên không biết. Mà không biết thì không có tội.
Dịch Nguyên hơi hoảng. Hắn biết đoạn đường này vắng vẻ, nhưng bây giờ đột nhiên có cảm giác lo sợ. Sợ rằng lỡ đâu xui xẻo bị người khác trông thấy. Dịch Nguyên không muốn để ai biết chuyện hắn làm 0. Đã thế còn bị một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn chơi cửa sau. Nhưng cũng không muốn xuống nước với Lâm Minh Viễn, quá mất thể diện.
Hắn sầm mặt, gằn giọng: "Lâm Minh Viễn, cậu tốt nhất là giữ tôi cho thật chặt. Nếu để tôi thoát ra, thì cậu chết chắc!" Hắn nghiến răng, "Tôi không đùa đâu."
Lâm Minh Viễn hơi khựng lại, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cười cười đáp: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Dứt lời, không do dự mà đỡ dương v*t thô to cắm vào.
"Ưm..."
Dịch Nguyên nhíu mày, cảm nhận hậu huyệt trống trải nhanh chóng bị lấp đầy. Hắn vốn định nhân lúc Lâm Minh Viễn đâm vào bị khoái cảm làm phân tâm, mà lật ngược tình thế để thoát ra. Thế nhưng vừa cựa quậy một cái, liền bị cậu bẻ quặt một tay khóa chặt ở sau lưng, đè hắn cứng ngắc trên nắp capo không nhúc nhích được gì. Rồi bắt đầu chuyển động thắt lưng, ra vào ở bên trong.
Không nghĩ tới sức Lâm Minh Viễn lại mạnh như vậy. Có thể khống chế được một người từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như hắn. Thế nhưng lúc đó là do hắn chủ quan, bị bộ dạng thuần phục yếu đuối kia của cậu lừa trở tay không kịp. Nếu không, còn lâu cậu mới làm lại hắn.
Bây giờ thì hay rồi. Cũng bởi vì biết hắn từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có đánh cũng đánh không lại hắn. Cho nên cậu ta càng đề phòng, không hề buông lỏng cảnh giác. Hai bàn tay ghìm chặt hắn chẳng chịu thả lỏng lấy dù chỉ một giây!
Sự lo sợ bị phát hiện nhân đôi khoái cảm truyền tới não bộ, xâm chiếm tâm trí của Dịch Nguyên. Hắn dần chìm vào dục vọng nguyên thủy mà không suy nghĩ được gì nữa. Vật to dài liên tục thụt ra thụt vào, đâm vào tuyến tiền liệt nhạy cảm. Khiến sống lưng hắn tê dại, cả người mềm nhũn không còn sức lực. Chỉ có thể nhắm mắt nghẹn ngào rên rỉ, bị người đằng sau tùy ý xỏ xuyên, chơi đùa mạnh bạo.
Bạch bạch bạch bạch bạch bạch!
"A a a a ưm ưm... A! Aaaa... aaaa... aaaaa..."
Lâm Minh Viễn kéo hai tay Dịch Nguyên ra sau, giống như nắm dây cương rồi thúc mạnh vào mông hắn. Cả hai tay bị khống chế kéo căng ra phía sau tạo thành một đường cong gợi cảm. Dưới mông thì bị va chạm mạnh bạo đến bỏng rát. Bên trong ngược lại truyền đến khoái cảm mãnh liệt. Khiến hắn vừa kích thích vừa sung sướng đến mất hết lý trí. Chẳng còn quan tâm tới cảnh tượng mình bị đè sẽ có người trông thấy, mà ngửa cổ lớn tiếng rên la.
"Aaaa aaaa aaaaaa... Ưm ưm ưm a a a a!!!"
Đúng vào lúc này, Lâm Minh Viễn đè một tay hắn xuống nắp capo. Tay kia đánh mạnh vào mông hắn, phát ra âm thanh vang dội.
"Bốp!"
"Áaaa!"
Dịch Nguyên bất ngờ bị tét mông, nức nở kêu lên một tiếng.
Hắn từ trước tới nay làm tình qua bao nhiêu người, chưa từng bị ai tét mông kiểu này. Đến bố mẹ hắn cũng chưa từng đánh hắn dù chỉ là một cái. Vậy mà hôm nay lại bị một thằng nhóc mới mười chín tuổi đánh mông, còn đánh những hai lần!
Mà quái lạ là mỗi lần mông bị đánh, nơi đó liền co rút dữ dội!
Lâm Minh Viễn rút ra, lật hắn nằm ngửa, lột hẳn quần hắn ném sang bên cạnh. Dịch Nguyên chỉ còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi đen. Phía dưới bị cởi sạch không còn mảnh vải dính chân.
Hắn bị khoái cảm làm mê loạn. Quên mất việc phải giãy thoát rồi đập cậu một trận. Ngược lại còn phối hợp nâng chân, để cậu chui vô giữa rồi cắm vào.
"A..."
Lâm Minh Viễn kéo hai tay hắn xuống. Vừa giữ chặt hai cổ tay hắn vừa điên cuồng thúc. Vật cứng như đá kia đâm sâu đến tận cùng. Không ngừng ra vào ma sát bên trong nơi mềm mại nhạy cảm nhất. Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Mông liên tục bị va chạm đến đỏ ửng nóng rát. Cơ thể chưa bao giờ yếu ớt đến mức, tay chân mềm nhũn không còn sức lực như lúc này. Ngay cả hít thở cũng khó khăn, chỉ có thể lấy hơi lên mà nức nở rên rỉ.
Lâm Minh Viễn thả hai tay hắn ra. Vừa đưa đẩy vừa nắm lấy của hắn mà tuốt. Khoái cảm cả phía trước lẫn phía sau đua nhau ập tới. Dịch Nguyên bị giày vò đến mức bụng dưới siết chặt. Cơ thể liên tục co giật, rướn đầu lên rồi ngã vật xuống, quằn quại rên la bên dưới.
"Aaa... aaaa... aaaaa..."
Hồi lâu sau, Lâm Minh Viễn tăng tốc chạy nước rút. Đẩy thêm vài chục cái, hai người cuối cùng cũng bắn ra. Cậu thở hổn hển đổ người xuống nằm trên nắp capo xe, co giật liền mấy lần.
Nghỉ ngơi lấy sức chốc lát, Lâm Minh Viễn ngồi dậy lấy chiếc quần đã cởi của Dịch Nguyên đắp lên che lại cho hắn. Rồi đứng dậy kéo tạm quần của mình lên, mở cửa vào trong xe tìm khăn giấy.
Lâm Minh Viễn lau xong lại rút thêm mấy miếng, rồi ra ngoài lau sạch cho Dịch Nguyên. Giúp hắn mặc quần vào gọn gàng.
Gió thì lớn mà hai người mới làm xong, mình mẩy đầy mồ hôi. Sợ hắn trúng gió, cậu bèn lần nữa đứng dậy trở vào trong xe lấy áo khoác măng tô dạ màu nâu, dài gần đến mắt cá chân của hắn ra. Đắp lên cho hắn xong, mới ngồi xuống chỗ ở ngoài ngay phía hướng gió thổi vào để chắn bớt gió cho hắn, rồi tiếp tục nghỉ ngơi.
Gió đêm lạnh lẽo thổi vù vù, cậu quay sang rũ mắt nhìn Dịch Nguyên. Mái tóc đen óng ả mềm mượt của hắn bị gió thổi hất ngược ra phía sau. Đang lười biếng nằm ngửa, hai mắt lim dim.
Vốn dĩ định hỏi hắn chuyện ở trên bờ biển. Thì bị hắn lôi kéo làm một trận, khiến cậu vẫn chưa mở lời được.
Dịch Nguyên giới thiệu cậu là bạn trai, rốt cuộc là ý gì. Và vì sao hắn lại nói thế.
Lúc đó Lâm Minh Viễn bị hai chữ bạn trai của hắn làm cho đầu óc quay mòng mòng. Mải đắm chìm trong hạnh phúc, đến nỗi chẳng còn phân biệt được phương hướng.
Sau màn giới thiệu trên bờ biển hôm nay, Dịch Nguyên thật sự đã khiến cho Lâm Minh Viễn lờ mờ nhận rõ được tâm tư của chính mình. Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, vì sao khi nghe xong câu đó, bản thân lại cảm thấy mừng vui hạnh phúc đến thế.
Từ khi nào chứ?
Lâm Minh Viễn không biết. Cậu thật sự không biết là từ khi nào mà bản thân đã để ý đến từng lời nói, từng cử chỉ của Dịch Nguyên như thế.
Vậy còn Dịch Nguyên thì sao? Hắn có thích cậu chút nào không? Nếu không có thì vì sao lại giới thiệu cậu là bạn trai của hắn? Hay là do chuyện hắn bao nuôi cậu quá tế nhị cho nên mới nói dối?
Chắc là ý này nhỉ.
Lâm Minh Viễn cúi đầu hơi nhếch khóe môi, thầm cười giễu chính mình.
Cậu nghĩ nhiều rồi.
Ngốc thật.
Tiếng sóng biển vỗ rì rào từ ngoài xa vọng lại. Ánh đèn vàng lấp lánh tựa sao trời của những căn biệt thự, trải dài như dải ngân hà trên bờ biển. Cỏ cây xung quanh nghiêng ngả theo chiều gió. Cái lạnh như cắt da cắt thịt khiến cho đầu óc con người ta trở nên tỉnh táo. Để có thể suy nghĩ thấu đáo một số chuyện.
Người như Dịch Nguyên thì làm sao có thể thích cậu chứ.
Lâm Minh Viễn đột nhiên rất muốn trở về thành phố. Mau chóng kiếm việc làm, bao nhiêu công việc làm thêm vất vả hơn gấp trăm nghìn lần trước đây cũng được. Miễn là có thể sớm ngày kiếm đủ tiền trả lại cho Dịch Nguyên... Để làm gì? Chẳng lẽ là để đường đường chính chính theo đuổi hắn à?
Rồi sau đó nữa thì sao?
Sau đó... chắc không có sau đó đâu nhỉ.
Đời này của Lâm Minh Viễn, có thể gặp được người đàn ông xuất sắc như Dịch Nguyên, đã là chuyện may mắn không tưởng rồi. Cậu không nên ôm thêm bất kỳ mơ mộng hão huyền nào với hắn.
Cậu phải biết đủ.
Lâm Minh Viễn lại quay qua nhìn Dịch Nguyên. Nếu trả xong nợ cho hắn và hắn chán cậu rồi, có lẽ hắn sẽ rời đi. Hai người sẽ kết thúc và cậu cũng chẳng thể gặp lại hắn được nữa.
Dù chỉ mấy ngày ngắn ngủi cũng đủ để cậu hiểu được rằng, Dịch Nguyên có thể dễ dàng tự do bước vào thế giới của cậu. Nhưng còn cậu thì không.
Món nợ này là thứ duy nhất kết nối Dịch Nguyên với cậu. Thậm chí là hắn cũng chẳng cần đến nó. Cậu còn chẳng thể mượn cớ trả nợ này để tiếp tục níu lấy sợi dây kết nối đó với hắn.
Có lẽ Lâm Minh Viễn sẽ an phận làm thân trai bao. Vui vẻ tận hưởng những ngày tháng còn lại được ở bên Dịch Nguyên. Đồng thời chăm chỉ kiếm tiền để dành, trả hết số tiền đó cho hắn. Đợi hắn rời đi rồi cậu sẽ quay trở về cuộc sống trước đây. Và tất cả mọi chuyện cậu trải qua cùng hắn hôm nay, chỉ là một giấc mộng đẹp.
Người tỉnh mộng tan. Dịch Nguyên sẽ là mảnh ký ức nhỏ bé và ngọt ngào nhất mà cậu giấu trong tim. Không để cho bất cứ ai chạm vào. Không để cho bất cứ ai tìm thấy.
Kể cả hắn.
Lâm Minh Viễn ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Dịch Nguyên hồi lâu. Cậu nằm xuống, gối đầu lên ngực hắn. Từ từ nhắm mắt lắng nghe nhịp tim trầm ổn quen thuộc của hắn.
Lát sau, chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Dịch Nguyên trên đỉnh đầu truyền xuống.
"Cục cưng à, còn nhớ tôi đã nhắc nhở cậu cái gì không?"
Lúc này, Lâm Minh Viễn mới sực tỉnh. Cả người cứng đờ, hai mắt lập tức mở to: "..."
Cậu đương nhiên nhớ, chỉ là ban nãy quên.
Bây giờ Dịch Nguyên nhắc tới Lâm Minh Viễn mới hoảng hồn. Cậu ngồi bật dậy, vắt chân lên cổ bỏ chạy, phóng đi nhanh như chớp.
Dịch Nguyên hét lên: "Lâm Minh Viễn, cậu tới số rồi!"
Rồi lập tức đuổi theo, ngay cả giày cũng không thèm mang. Để chân trần mà như có gắn động cơ dí cậu sát nút.
Hắn vừa chạy vừa nói: "Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Lâm Minh Viễn cắm đầu cắm cổ chạy như điên: "Ban nãy tôi tưởng..."
"Tưởng tôi nhập vai hùa theo cậu à? Cậu muốn lừa ai hả!" Hắn gào lên.
Lâm Minh Viễn chống chế: "Anh cũng thích còn gì!"
"Cậu đứng lại, Dịch Nguyên tôi cam đoan là sẽ không đánh chết cậu!"
"Chỉ đánh tôi bán sống bán chết thôi chứ gì!"
"Hiểu tôi đấy."
Lâm Minh Viễn chạy mệt muốn đứt hơi, mà Dịch Nguyên vẫn chẳng hề hấn gì. Cậu bị câu cuối của hắn làm buồn cười, nhịn không được bật cười.
Vừa há mồm cười một cái liền hết hơi. Mới loạng choạng chậm lại mấy bước mà đã bị Dịch Nguyên ở phía sau túm được. Lâm Minh Viễn lập tức xuống nước năn nỉ.
"Dịch Nguyên, tôi sai rồi..."
Hắn túm chặt Lâm Minh Viễn, nhấc chân đá vào mông cậu: "Cậu có nhận sai tôi cũng phải đá đủ mười cái."
"Á!"
Đợi tiếng "á" thánh thót thứ mười kết thúc. Hai người mệt đến chẳng quan tâm hình tượng gì nữa, ngồi bệt xuống lề đường thở hổn hển.
Chân Dịch Nguyên cứng như thép, đá Lâm Minh Viễn đau đến mức mông không còn cảm giác. Cậu đứng lên quay đầu nhìn lại, giật mình phát hiện ra hai người đã chạy xa đến mức không còn thấy chiếc xe đâu nữa. Mà đằng trước, căn biệt thự tươi mát của Dịch Nguyên đã cách bọn họ khá gần rồi. Đi bộ tầm mười phút là tới. Còn chỗ chiếc xe mà đi bộ cũng phải mất gần nửa tiếng.
Dịch Nguyên cũng đứng dậy, nhà ở ngay trước mắt. Quậy cả ngày, hắn thật sự lười cuốc bộ về lấy xe rồi lái trở lại đây. Hắn thò tay vào trong túi quần, định tìm thuốc lá hút. Chợt nhớ ra là lúc hứng lên, đã lỡ hứa với Lâm Minh Viễn là sẽ bỏ thuốc nên từ lần đó không đem theo thuốc lá nữa.
Dịch Nguyên bèn cúi đầu vuốt mái tóc hơi rối của mình, biếng nhác nói: "Nhà gần hơn, đi bộ về thôi. Tôi lười quay lại lấy xe, đợi mai rồi cho người lái về."
Lâm Minh Viễn: "Cứ để xe như vậy anh không sợ có người lái đi luôn hả? Chìa khóa còn để trên xe đó."
Dịch Nguyên cười cười: "Tôi cũng muốn xem thử ai dám lái chiếc xe đó đi đấy." Rồi quay lưng đi về phía căn biệt thự.
Lâm Minh Viễn nhìn xuống hai bàn chân trần của Dịch Nguyên. Cậu bước đến trước mặt hắn, rồi khom người đưa lưng ra. Hai tay ngoắc ngoắc phía sau ra hiệu.
"Lên đi, tôi cõng anh."
Dịch Nguyên hơi khựng lại, rũ mắt nhìn tấm lưng rộng lớn căng chặt của Lâm Minh Viễn. Hắn không mang giày, lúc rượt theo cậu thì không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại, lỡ đi chân trần đạp phải vật sắc nhọn gì thì quả thật không hay. Bèn bước tới, hai tay vòng ra phía trước ôm cổ, nằm nhoài lên lưng cậu.
Hắn nói: "Khi nào mệt thì thả tôi xuống."
Lâm Minh Viễn vững vàng cõng hắn lên, đáp: "Ừm."
Trong số những người Dịch Nguyên quen, Lâm Minh Viễn là người đầu tiên cõng hắn. Bạn giường và bạn trai hắn từng qua lại, dù có thích hắn cách mấy, cũng chưa từng cõng hắn. Bọn họ đều thuộc kiểu nhỏ nhắn mảnh khảnh, cho nên không cõng nổi người cao lớn như hắn.
Thật ra từ trước đến nay Dịch Nguyên không hề để ý chuyện này. Bây giờ được trải nghiệm thử, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Lâm Minh Viễn cõng rất êm, bước đi nhẹ tênh, gần như không nghe thấy tiếng bước chân. Dịch Nguyên ôm cổ cậu, hắn im lặng nhìn một bên sườn mặt góc cạnh và sống mũi cao thẳng của cậu.
Vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, chẳng hiểu sao lại mang đến cảm giác đáng tin cậy. Khiến người ta muốn tin tưởng dựa dẫm vào. Hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một thanh niên mười chín tuổi nên có. Giống như ông cụ non vậy.
Lần trước hắn say, có lẽ Lâm Minh Viễn cũng dùng vẻ mặt này cõng hắn về phòng.
Dịch Nguyên nhìn tóc của cậu bị gió thổi cong lên. Hắn hơi ngứa ngáy, dùng hai tay nắm hai nhúm tóc trên đầu cậu. Rồi xem như cần điều khiển mà nghịch.
Lâm Minh Viễn bị hắn nắm hai bên tóc kéo trái kéo phải. Cậu có cảm giác mình đang cõng con nít ba tuổi trên lưng, chứ không phải Tổng giám đốc Dịch Nguyên hai mươi lăm tuổi, thân cao mét chín.
Cậu hơi buồn cười: "Anh đang làm gì thế, tới giờ lên cơn rồi à?"
Dịch Nguyên vẫn hăm hở túm tóc cậu kéo tới kéo lui, nói: "Tôi đang đều khiển Linguini đưa tôi về nhà."
Linguini? Sao nghe quen...
Lâm Minh Viễn: "Linguini là gì?"
Dịch Nguyên ngừng động tác, ngạc nhiên: "Linguini trong Chú Chuột Đầu Bếp đó, cậu không có coi hả? Thật bất hạnh."
Lúc này Lâm Minh Viễn mới nhớ ra: "Đệt, tôi nhớ rồi, hồi còn nhỏ từng xem qua một lần. Nhưng không nhớ nổi tên nhân vật."
Dịch Nguyên nói: "Cậu làm bạn với Triệu Cẩn Ngôn được rồi đó. Nó xem bao nhiêu phim mà chẳng bao giờ nhớ được tên nhân vật."
Lâm Minh Viễn hỏi: "Triệu Cẩn Ngôn?"
Dịch Nguyên: "Là bạn nối khố của tôi. Cũng coi như là thanh mai trúc mã."
Lâm Minh Viễn gật đầu: "À."
Hắn cười bảo: "Nếu mắt nó hai mí là thành tình đầu của tôi rồi."
Lâm Minh Viễn tặc lưỡi: "Chậc. Thế anh ta có biết suýt chút nữa mình đã trở thành tình đầu của anh không."
Dịch Nguyên ngửa đầu cười đến cả người đều run lên.
Cười xong, hắn lại nhịn không được, nghịch tóc cậu tiếp: "Bây giờ tôi là Remy." Hắn kéo hai nhúm tóc cậu qua bên trái, "Tôi đang điều khiển chân của cậu."
Ấu trĩ vãi...
Lâm Minh Viễn thầm nghĩ thế. Cậu bất lực, cõng hắn đi sang bên trái.
Dịch Nguyên thích thú tới đong đưa hai chân, nhún tới nhún lui trên lưng cậu. Lâm Minh Viễn sợ hắn té, vội ôm chặt đùi hắn. Rồi hất nhẹ hắn lên để điều chỉnh lại tư thế.
Cậu nhịn cười bảo: "Dịch Nguyên, nhân viên của anh có biết anh ấu trĩ như này không?"
Dịch Nguyên không đáp, mà kéo tóc cậu sang bên phải. Cậu lại cõng hắn đi sang bên phải. Hắn nắm một nhúm tóc khác trên đầu cậu, rồi kéo kéo.
"Bây giờ, tôi đang điều khiển ciu của cậu."
Vừa nghe xong câu này, Lâm Minh Viễn liền muốn quăng hắn xuống biển: "Tôi ném anh xuống biển thật đấy."
Dịch Nguyên cười cười, giọng cợt nhả: "Tại sao chứ..."
Cậu gào lên: "Tại vì anh đục khoét tuổi thơ của tôi chứ sao!"
Hắn cười đến người cậu cũng run lên theo, bảo: "Tôi điều khiển ciu của cậu chứ có điều khiển ciu của Linguini đâu."
"Anh đừng nói nữa! Anh mà nói nữa, tôi sợ tôi nhịn không được ném anh thật."
"Há há há há há há!!!"
Lâm Minh Viễn cõng hắn đi được một đoạn, phía sau cảm giác được có gì đó không đúng. Cậu cố gắng tảng lờ đi, coi như không có gì mà bước tiếp. Thế nhưng, thứ đó càng lúc càng trở nên bất thường. Giống như nó đang cố tình muốn thu hút sự chú ý của cậu vậy.
Lâm Minh Viễn rất bất lực, cậu bèn dừng lại, nói: "Dịch Nguyên, tôi có lòng tốt cõng anh. Vậy mà anh lại đâm sau lưng tôi, anh có còn lương tâm không?"
Từ sau chuyện điều khiển lúc nãy, Dịch Nguyên đã có phản ứng rồi. Lâm Minh Viễn cõng hắn ở phía sau, nơi đó của hắn cấn vào lưng cậu, đương nhiên là cậu nhận ra rồi. Dù sao thỉnh thoảng không làm gì nó cũng tự cương là chuyện hết sức bình thường. Nhưng cậu cố gắng phớt lờ, cõng hắn đi được hơn nửa đường rồi, vậy mà vẫn không có dấu hiệu xẹp xuống. Ngược lại càng ngày càng phình to ra.
Nghe thanh niên tình nguyện tốt bụng lên án xong. Dịch Nguyên chẳng những không thấy hổ thẹn với lòng. Mà còn đặt tay lên vai Lâm Minh Viễn, thúc vật cứng nhô lên khỏi quần mình vào lưng cậu mấy cái.
"Ừ ừ, tôi không có lương tâm đấy. Tôi cứ đâm đấy, đâm chết cậu!"
Quậy một hồi, cuối cùng Dịch Nguyên cũng chịu ngưng. Chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã buông thõng hai tay, nghiêng đầu ngủ thiếp đi trên vai Lâm Minh Viễn.
Đoạn đường dài chỉ còn lại mình cậu cõng Dịch Nguyên đang say giấc nồng bước đi. Gió biển thổi cát và một ít đá vụn nho nhỏ lăn lăn trên đường.
Trong không gian bốn bề yên ắng tĩnh lặng. Lâm Minh Viễn mỉm cười, lắng nghe âm thanh sóng vỗ rì rào ngoài xa. Và nhịp tim trầm ổn đập thình thịch của hắn kề sát ở sau lưng mình.
Cậu đành phối hợp tỏ vẻ sợ hãi, vội vàng tháo dây an toàn ra. Rồi hốt hoảng, run rẩy mở cửa muốn xuống xe. Nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt, cậu mở mãi không được. Cuống đến phát khóc, mắt ầng ậng nước, vừa đẩy vừa đập cửa rầm rầm.
Dịch Nguyên bị một màn này làm ngẩn ra. Pha diễn xuất thần sầu này của Lâm Minh Viễn khiến hắn bất ngờ ngoài ý muốn. Cực kỳ có tố chất làm diễn viên!
Hắn rất nhanh đã hồi phục tinh thần. Lập tức túm lấy tóc cậu giật ngược lại, không cho cậu chạy thoát.
"Cậu chạy đi đâu hả? Ở lại vui vẻ với tôi một chút nào."
Lâm Minh Viễn hoảng sợ, cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay hắn: "Buông ra, anh đừng có làm bậy, tôi la lên đó!"
Dịch Nguyên hạ cửa kính xe xuống một khe vừa đủ cho gió lọt vào, cười bảo: "Nào, la đi, la lớn lên đi. Để tôi xem có ai tới cứu cậu không. Hay tôi la giúp cậu nhé?"
Ngừng một lát, hắn lấy hơi, dùng giọng cợt nhả mà hét lên: "Có ai không, cứu tôi với! Cứu tôi với!!!"
Lâm Minh Viễn hơi khựng lại. Nhìn đoạn đường tối thui, vắng tanh không một bóng người bên ngoài cửa kính xe. Trong lòng tuyệt vọng, muốn buông xuôi. Nhưng đến khi Dịch Nguyên chui qua hạ ghế ngồi bên cậu xuống, đẩy cậu nằm ngã ra, rồi đè lên. Cậu như tỉnh mộng mà càng giãy giụa quyết liệt hơn.
Dịch Nguyên cúi xuống hôn lên môi. Lâm Minh Viễn liền nghiêng đầu né tránh: "Không... ưm... không được. Tôi đã có bạn trai rồi!"
Dịch Nguyên thở hổn hển thì thào: "Bạn trai cậu không biết đâu. Tôi cam đoan là sẽ làm cho cậu sướng mà..." Hắn lại hôn lên cổ cậu, "Sướng hơn bạn trai cậu làm cậu nữa..." Dứt lời, hắn thò tay xuống phía dưới, tháo nút quần cậu.
Lâm Minh Viễn liều mạng giữ chặt lưng quần, không để cho hắn cởi quần mình: "Buông tôi ra, bạn trai tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Cậu tuyệt vọng nghiêng đầu nhìn ra ngoài như để tìm kiếm chút hi vọng nào đó, khàn giọng hét lên: "Dịch Nguyên! Dịch Nguyên, cứu em!!!"
Dịch Nguyên vừa nghe xong câu cuối liền khựng lại. Có một thứ cảm xúc kỳ lạ khó nói rõ bỗng nhen nhóm trong lòng hắn. Khiến dục vọng đang thức tỉnh phân nửa của hắn lập tức phình to. Co giật liên tiếp mấy lần, cương cứng đến muốn bùng nổ.
Tiếng hét cầu cứu tuyệt vọng mà thống khổ Lâm Minh Viễn khi gọi tên hắn. Cộng thêm biểu cảm sợ hãi bất lực kia chân thực tới nỗi, khiến Dịch Nguyên suýt chút nữa muốn cứu cậu thật.
Suýt chút nữa hắn đã buột miệng thốt ra câu "Đừng sợ, tôi ở đây. Tôi tới cứu cậu đây, không có chuyện gì nữa rồi". Mặt khác lại bị kích thích, khơi dậy dục vọng muốn ngược đãi chiếm đoạt đối phương.
Cái loại cảm giác vừa muốn làm chuyện đồi bại vừa muốn đánh chết kẻ đồi bại. Dịch Nguyên cảm thấy vô cùng mới lạ.
Hắn ngừng động tác, bóp chặt cằm cậu, ánh mắt lạnh tanh. Trầm giọng gằn từng chữ: "Dịch Nguyên mà tới đây, tôi sẽ giết hắn rồi đè cậu ở trên thi thể hắn."
Cảm nhận được Lâm Minh Viễn nằm bên dưới thoáng rùng mình. Hắn lại nói: "Nếu cậu ngoan ngoãn nằm im để tôi vui vẻ một chút. Tôi không nói, cậu không nói, hắn cũng sẽ không biết gì mà bình an vô sự."
Dịch Nguyên cười lạnh: "Còn nếu cậu lộn xộn làm tôi mất hứng. Tôi sẽ đặt cậu nằm ngửa trên thi thể hắn mà chơi cậu."
Bàn tay đang nắm chặt lưng quần của Lâm Minh Viễn từ từ thả lỏng. Dịch Nguyên thấy cậu không còn chống cự nữa, mới kéo quần cậu xuống tới đầu gối. Phát hiện ra cậu cũng cứng rồi.
Hắn nắm lấy của cậu, cười bảo: "Miệng thì nói không muốn, nhưng chỗ này lại hưởng ứng nhiệt liệt thế."
Tai Lâm Minh Viễn đỏ lên, bày ra vẻ khuất nhục, nghiêng đầu nhắm mắt không đáp.
Hắn lại ghé vào tai cậu, thì thầm: "Nếu Dịch Nguyên mà biết bạn trai hắn dâm tới mức với ai cũng cứng được, không biết hắn sẽ nghĩ gì nhỉ?"
Vật thô to trong tay hắn lập tức giật giật hai cái. Dịch Nguyên cảm thấy thú vị, hắn nhanh chóng mở ngăn kéo phía sau, lấy ra một chai bôi trơn. Sau đó cởi quần mình ném qua một bên.
Hắn quỳ gối tách chân sang hai bên, ngồi ở trên ngực Lâm Minh Viễn. Dục vọng thô to chĩa thẳng vào mặt cậu, khiến cậu giật mình sợ hãi nghiêng đầu né tránh. Biểu cảm này của cậu làm hắn nhớ tới lần đầu cậu thổi kèn cho hắn cũng giống như vậy. Có điều bây giờ lại có thêm sự sợ hãi và miễn cưỡng.
Hắn đỡ vật cứng nóng rực của mình vỗ vỗ lên mép cậu, rũ mắt từ trên nhìn xuống, nói: "Không muốn thấy Dịch Nguyên bị giết thì há miệng."
Lâm Minh Viễn nghe xong liền trừng mắt nhìn hắn. Trong mắt giăng đầy tơ máu, tràn ngập phẫn nộ và hận thù. Dịch Nguyên hưng phấn, ngắm nhìn cậu miễn cưỡng hé miệng ngậm vào.
Lâm Minh Viễn nằm dưới thân hắn bị hắn dùng chính bản thân mình đe dọa. Cậu liên tục nhẫn nhịn chịu đựng, ngoan ngoãn làm theo ý hắn vì sợ hắn bị giết. Cậu vì muốn bảo vệ hắn mà bị hắn làm nhục. Cảm giác này thật là mâu thuẫn một cách thần kỳ.
Trong lúc phía trên đang được mút chặt lấy, liên tục phun ra nuốt vào. Dịch Nguyên tranh thủ đổ bôi trơn vào tay, rồi tự thoa ở đằng sau cho mình. Xong, hắn lại đổ thêm bôi trơn vào lòng bàn tay, thò ra sau nắm lấy của cậu mà tuốt.
Hai người khe khẽ thở dốc, gió biển lạnh lẽo thổi vào qua khe cửa kính cũng không khiến nhiệt độ trong xe giảm xuống. Ngược lại còn dần dần tăng cao theo thời gian.
Dịch Nguyên rút ra khỏi miệng cậu. Hắn lùi lại, nâng chân cậu cao lên, cho đến khi hai đầu gối cậu bị ép chặt xuống ngực. Hắn ngồi lên trên, nắm lấy vật to dài kia chậm rãi đâm vào lỗ nhỏ ướt át đang co rút vì hưng phấn của mình.
Sau khi đã nuốt hết chiều dài, Dịch Nguyên ấn chặt hai cổ tay Lâm Minh Viễn sang hai bên. Hắn bắt đầu làm động tác thúc hông. Nhìn qua giống như là hắn đang đâm cậu vậy.
Bạch bạch bạch bạch...
Chiếc xe rung lắc theo từng nhịp thúc của Dịch Nguyên. Tiếng rên rỉ phóng đãng của hắn vang vọng bên trong. dương v*t liên tục bị vách thịt mềm mại ấm nóng mút chặt. Điên cuồng lên xuống ma sát vào nhau, khiến Lâm Minh Viễn không nhịn được mà nặng nề thở dốc.
Cậu đang giả vờ bị hắn cưỡng hiếp, không thể để mất lý trí mà vui sướng rên rỉ. Hay thậm chí là chủ động hùa theo đáp lại hắn. Phải rất vất vả mới nhịn xuống được ham muốn trở mình đè hắn xuống mà xỏ xuyên.
Dịch Nguyên thúc mỗi lúc một nhanh, lên xuống ra vào điên cuồng mạnh bạo. Lâm Minh Viễn nhịn không được, bật ra một tiếng rên rỉ kiềm nén.
"Ư..."
Cậu giật mình, vội cắn môi nín nhịn. Thế nhưng, càng ra sức chống cự lại dục vọng thì càng bị dục vọng chi phối ác liệt hơn. Cậu liên tục lắc đầu cắn chặt môi dưới, như thể làm thế là có thể giữ cho thần trí được tỉnh táo vậy.
Bộ dạng muốn nghênh đón mà còn cố chống cự của Lâm Minh Viễn làm Dịch Nguyên cực kỳ kích thích. Cậu càng không muốn thì hắn càng muốn ép cậu cho bằng được. Thế là hắn thúc mạnh hơn, bên trong không ngừng thít chặt mút lấy.
Hắn vừa thúc vừa thở dốc nói: "Thật muốn cho Dịch Nguyên thấy bộ dạng bây giờ của cậu. Tôi phải quay lại rồi gửi cho hắn xem mới được."
Lâm Minh Viễn bị dọa sợ, thở dốc đứt quãng, nức nở kêu lên: "Đừng... mà, ưm... Cầu xin anh... đừng... làm vậy."
Chẳng hiểu sao khi nói câu này, bụng dưới của cậu đột nhiên thít chặt. Cả cơ thể đều co giật mất khống chế, sau một lúc đã rùng mình bắn ra.
"Aaaa..."
Lâm Minh Viễn run giọng rên rỉ, hoàn toàn ở trong trạng thái đạt cực khoái. Dịch Nguyên cũng bị một màn này kích thích đến bắn ra cùng lúc với cậu. Hai người nằm ôm nhau thở dốc, cơ thể co giật liên tục.
Trận làm tình này Dịch Nguyên cực kỳ thỏa mãn. Nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà dừng lại. Hắn muốn nhiều hơn nữa.
Chốc lát sau, khi Lâm Minh Viễn vẫn còn uể oải nằm nghỉ, thì phía dưới của Dịch Nguyên đã bắt đầu rục rịch cương lên. Hắn ngồi dậy mặc quần vào, nhân tiện kéo quần lên cho cậu. Rồi lấy chai bôi trơn thoa lên vật thô to của mình.
Dịch Nguyên túm tóc lôi đầu Lâm Minh Viễn dậy. Hắn mở cửa xe, cứ như vậy mà thô bạo lôi cậu xềnh xệch ra ngoài. Lôi đến trước đầu xe, rồi ném cậu úp sấp nửa thân trên lên nắp capo.
Lúc quần bị kéo xuống lộ mông ra ngoài, Lâm Minh Viễn mới thật sự sợ hãi. Cậu giãy giụa muốn đứng thẳng người dậy, lại bị hắn nhấn cổ ghìm chặt xuống nắp capo xe.
Chiếc Bentley này khá thấp, cho nên dáng người cao như Lâm Minh Viễn mà nằm nhoài nửa thân trên lên, thì mông sẽ vểnh rất cao. Từ lưng trở xuống tạo thành một đường cong cực kỳ mời gọi.
Cậu hoảng loạn muốn giãy ra: "Anh điên rồi à, đây là ở ngoài đường!"
Lỡ xui xẻo có xe chạy ngang nhìn thấy thì sao?
Ban nãy ở trong xe còn có thể coi như là không gian kín, có chỗ giấu mình. Bây giờ Dịch Nguyên lôi cậu ra ngay giữa đường lớn mà làm. Chuyện này quá sức tưởng tượng rồi, cậu thật sự không thể chịu được.
Lâm Minh Viễn bị đè gáy không có thế để giãy ra được, bèn xuống nước năn nỉ hắn: "Vào trong xe đi Dịch Nguyên, anh muốn sao cũng được. Xin anh đó!"
Dịch Nguyên đột nhiên đánh vào mông cậu một cái "bốp" vang dội. Đánh mạnh tới mức mông cậu nóng rát, ửng đỏ hằn dấu năm ngón tay. Nơi kia đột nhiên rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Lâm Minh Viễn bất lực, thầm tự mắng chửi chính mình.
Cái thằng quỷ này, bị đánh mà mày cũng hưng phấn được à? Tình huống này mà còn có thể cứng được à, đạ mấu!!!
Chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của Dịch Nguyên truyền xuống từ phía trên: "Dịch Nguyên? Gọi thì gọi cho đúng, coi chừng tôi đánh cậu." Hắn lại đánh một cái "bốp" thật mạnh lên mông cậu, quát "Nghe rõ chưa!"
Đm anh, Dịch Nguyên! Anh ghiền trò này hay gì mà vẫn chưa chịu thoát vai vậy!
Tiếng quát của hắn rất lớn, nghe đáng sợ đến mức khiến cậu giật thót tim, thật sự bị dọa đến nhất thời không nói được lời nào. Nơi kia ban nãy mới ngỏng đầu dậy cũng bị dọa đến suýt ngất xỉu.
Lâm Minh Viễn vừa tức vừa buồn cười. Cậu không muốn làm ở đây, nhưng Dịch Nguyên cứ như tiêm máu gà vậy. Hậu quả của việc làm hắn cụt hứng cậu không dám nghĩ tới. Cũng không nỡ làm hắn mất vui, đành tiếp tục chơi với hắn. Rồi nghĩ cách kết thúc nhanh nhanh để trở vào trong xe. Giằng co ở đây chỉ tổ kéo dài thời gian gây thêm trở ngại cho mình mà thôi.
Lâm Minh Viễn không cựa quậy nữa, giả vờ run rẩy đáp: "Vâng..."
Dịch Nguyên cúi xuống, áp lồng ngực ấm áp lên lưng cậu. Hắn thò tay xuống xoa nắn phía trước của cậu: "Hồi nãy cậu gọi Dịch Nguyên nhỉ? Thì ra nãy giờ cậu đều tưởng tượng tôi là hắn mà rên rỉ dưới thân tôi. Thú vị đấy."
Lâm Minh Viễn bị bàn tay điêu luyện của hắn chi phối phía dưới, chỉ có thể mím môi nhíu mày lắc đầu.
Dịch Nguyên cười bảo: "Cậu gọi tên hắn đi."
Lâm Minh Viễn thở dốc gọi: "Dịch Nguyên..."
Hắn hôn lên vành tai cậu, hơi thở bắt đầu nặng nề: "Cậu tưởng tượng tôi là hắn. Rồi nói "Dịch Nguyên, làm em đi" để cầu xin tôi đi."
Lâm Minh Viễn hơi giãy giụa, túm chặt bàn tay đang suồng sã xoa nắn vuốt ve phía trước của mình lại: "Không..."
Dịch Nguyên càng hưng phấn: "Nói đi, nói xong tôi sẽ làm thậttttt nhanh, rồi đưa cậu về ngay."
Lâm Minh Viễn im lặng chốc lát, rồi vùi mặt nói: "Dịch Nguyên, làm em đi..."
Vừa dứt lời, trên cổ liền bị cắn mạnh, để lại dấu răng sâu hoắm tròn đều. Lâm Minh Viễn đau đến kêu lên một tiếng.
"Ưm!"
Dịch Nguyên đứng thẳng dậy, đỡ dương v*t thô to đâm vào giữa hai chân Lâm Minh Viễn. Tay vẫn ghìm chặt gáy cậu, tay còn lại bẻ quặt một cánh tay cậu ra sau lưng. Rồi bắt đầu thúc hông đưa đẩy ra vào.
Lâm Minh Viễn nằm úp sấp nửa thân trên xuống nắp capo xe mà vểnh cao mông, tạo thành tư thế đáng xấu hổ. Bị Dịch Nguyên ở đằng sau điên cuồng đâm chọc. Cậu khép chặt chân, không ngừng cầu trời cho hắn ra nhanh để sớm kết thúc. Nếu có xe chạy ngang, nhìn thấy cảnh hai thằng đàn ông cao lớn đứng thông nhau ngay giữa đường thế này, chắc cậu điên mất.
Cắn răng chịu đựng qua hồi lâu sau. Vẫn là nửa thân trên nằm nhoài ra như cũ, nhưng Dịch Nguyên đổi tư thế tay liên tục. Hết ấn hai cổ tay cậu sang hai bên nắp capo, rồi lại kéo ngược hai cổ tay cậu xuống như nắm dây cương mà làm. Chưa đã, hắn còn đổi kiểu, túm tóc cậu giật mạnh, ép cậu ngửa đầu mà thúc từ đằng sau. Vừa thúc vừa đánh mông thật đau để cậu kêu lên.
Đợi đến khi hắn buông ra, định lật Lâm Minh Viễn nằm ngửa rồi làm tiếp. Cậu nhân cơ hội, lập tức trở tay túm lấy hắn. Sau đó mượn lực kéo hắn ngã xuống nắp capo. Rồi học theo hắn, ghìm chặt gáy khiến hắn không nhúc nhích được.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Tôi nhịn anh nãy giờ rồi!
Lâm Minh Viễn giống như trút giận mà nắm lấy lưng quần Dịch Nguyên, thô bạo tuột quần hắn xuống đến tận mắt cá chân. Rồi đâm ngón tay vào hậu huyệt hắn. Sự việc diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Từ đầu đến cuối hắn bị bất ngờ không kịp phản ứng, đến mức quên mất mình phải nói gì.
Lâm Minh Viễn trầm giọng cười lạnh: "Tổng giám đốc Dịch Nguyên của Tập đoàn Nguyệt Ảnh à? Không ngờ tên xấu xa kiêu ngạo như anh mà cũng có ngày phải dùng cái mông của mình hầu hạ cho đàn ông nhỉ." Nói xong, liền tét vào mông hắn một cái "chát" vang lên thanh thúy.
Trời lạnh rồi, đổi kịch bản thôi.
Cậu nhìn xung quanh, lại nhại theo giọng điệu cợt nhả của Dịch Nguyên, cười cười bảo: "Khu nghĩ dưỡng Poseidon chắc nhiều người quen của giám đốc Dịch lắm nhỉ. Nếu có người quen lái xe đi hóng mát giờ này. Chạy ngang đây, nhìn thấy giám đốc Dịch xấu xa kiêu ngạo của chúng ta vểnh mông cho đàn ông chơi lỗ hậu, chắc ngạccccc nhiên dữ lắm!"
Lâm Minh Viễn bắt chước rồi làm theo y chang những gì hắn vừa làm với cậu. Cứ như đang muốn trả đũa hắn vậy.
Hắn nhịn không được, mắng: "Đm cậu!"
Câu "xấu xa kiêu ngạo" là đang nhân cơ hội chửi tôi thật đúng không!
Trán Dịch Nguyên nổi gân xanh. Lâm Minh Viễn biết rõ chuyện bọn họ chơi roleplay, nên cố tình thay đổi theo hướng này. Muốn lấy gậy ông đập lưng ông với hắn. Xong chuyện hắn có nổi cáu, thì thế nào cậu cũng lấy cớ là tưởng hắn nhập vai quá nên không biết. Mà không biết thì không có tội.
Dịch Nguyên hơi hoảng. Hắn biết đoạn đường này vắng vẻ, nhưng bây giờ đột nhiên có cảm giác lo sợ. Sợ rằng lỡ đâu xui xẻo bị người khác trông thấy. Dịch Nguyên không muốn để ai biết chuyện hắn làm 0. Đã thế còn bị một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn chơi cửa sau. Nhưng cũng không muốn xuống nước với Lâm Minh Viễn, quá mất thể diện.
Hắn sầm mặt, gằn giọng: "Lâm Minh Viễn, cậu tốt nhất là giữ tôi cho thật chặt. Nếu để tôi thoát ra, thì cậu chết chắc!" Hắn nghiến răng, "Tôi không đùa đâu."
Lâm Minh Viễn hơi khựng lại, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cười cười đáp: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Dứt lời, không do dự mà đỡ dương v*t thô to cắm vào.
"Ưm..."
Dịch Nguyên nhíu mày, cảm nhận hậu huyệt trống trải nhanh chóng bị lấp đầy. Hắn vốn định nhân lúc Lâm Minh Viễn đâm vào bị khoái cảm làm phân tâm, mà lật ngược tình thế để thoát ra. Thế nhưng vừa cựa quậy một cái, liền bị cậu bẻ quặt một tay khóa chặt ở sau lưng, đè hắn cứng ngắc trên nắp capo không nhúc nhích được gì. Rồi bắt đầu chuyển động thắt lưng, ra vào ở bên trong.
Không nghĩ tới sức Lâm Minh Viễn lại mạnh như vậy. Có thể khống chế được một người từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như hắn. Thế nhưng lúc đó là do hắn chủ quan, bị bộ dạng thuần phục yếu đuối kia của cậu lừa trở tay không kịp. Nếu không, còn lâu cậu mới làm lại hắn.
Bây giờ thì hay rồi. Cũng bởi vì biết hắn từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có đánh cũng đánh không lại hắn. Cho nên cậu ta càng đề phòng, không hề buông lỏng cảnh giác. Hai bàn tay ghìm chặt hắn chẳng chịu thả lỏng lấy dù chỉ một giây!
Sự lo sợ bị phát hiện nhân đôi khoái cảm truyền tới não bộ, xâm chiếm tâm trí của Dịch Nguyên. Hắn dần chìm vào dục vọng nguyên thủy mà không suy nghĩ được gì nữa. Vật to dài liên tục thụt ra thụt vào, đâm vào tuyến tiền liệt nhạy cảm. Khiến sống lưng hắn tê dại, cả người mềm nhũn không còn sức lực. Chỉ có thể nhắm mắt nghẹn ngào rên rỉ, bị người đằng sau tùy ý xỏ xuyên, chơi đùa mạnh bạo.
Bạch bạch bạch bạch bạch bạch!
"A a a a ưm ưm... A! Aaaa... aaaa... aaaaa..."
Lâm Minh Viễn kéo hai tay Dịch Nguyên ra sau, giống như nắm dây cương rồi thúc mạnh vào mông hắn. Cả hai tay bị khống chế kéo căng ra phía sau tạo thành một đường cong gợi cảm. Dưới mông thì bị va chạm mạnh bạo đến bỏng rát. Bên trong ngược lại truyền đến khoái cảm mãnh liệt. Khiến hắn vừa kích thích vừa sung sướng đến mất hết lý trí. Chẳng còn quan tâm tới cảnh tượng mình bị đè sẽ có người trông thấy, mà ngửa cổ lớn tiếng rên la.
"Aaaa aaaa aaaaaa... Ưm ưm ưm a a a a!!!"
Đúng vào lúc này, Lâm Minh Viễn đè một tay hắn xuống nắp capo. Tay kia đánh mạnh vào mông hắn, phát ra âm thanh vang dội.
"Bốp!"
"Áaaa!"
Dịch Nguyên bất ngờ bị tét mông, nức nở kêu lên một tiếng.
Hắn từ trước tới nay làm tình qua bao nhiêu người, chưa từng bị ai tét mông kiểu này. Đến bố mẹ hắn cũng chưa từng đánh hắn dù chỉ là một cái. Vậy mà hôm nay lại bị một thằng nhóc mới mười chín tuổi đánh mông, còn đánh những hai lần!
Mà quái lạ là mỗi lần mông bị đánh, nơi đó liền co rút dữ dội!
Lâm Minh Viễn rút ra, lật hắn nằm ngửa, lột hẳn quần hắn ném sang bên cạnh. Dịch Nguyên chỉ còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi đen. Phía dưới bị cởi sạch không còn mảnh vải dính chân.
Hắn bị khoái cảm làm mê loạn. Quên mất việc phải giãy thoát rồi đập cậu một trận. Ngược lại còn phối hợp nâng chân, để cậu chui vô giữa rồi cắm vào.
"A..."
Lâm Minh Viễn kéo hai tay hắn xuống. Vừa giữ chặt hai cổ tay hắn vừa điên cuồng thúc. Vật cứng như đá kia đâm sâu đến tận cùng. Không ngừng ra vào ma sát bên trong nơi mềm mại nhạy cảm nhất. Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Mông liên tục bị va chạm đến đỏ ửng nóng rát. Cơ thể chưa bao giờ yếu ớt đến mức, tay chân mềm nhũn không còn sức lực như lúc này. Ngay cả hít thở cũng khó khăn, chỉ có thể lấy hơi lên mà nức nở rên rỉ.
Lâm Minh Viễn thả hai tay hắn ra. Vừa đưa đẩy vừa nắm lấy của hắn mà tuốt. Khoái cảm cả phía trước lẫn phía sau đua nhau ập tới. Dịch Nguyên bị giày vò đến mức bụng dưới siết chặt. Cơ thể liên tục co giật, rướn đầu lên rồi ngã vật xuống, quằn quại rên la bên dưới.
"Aaa... aaaa... aaaaa..."
Hồi lâu sau, Lâm Minh Viễn tăng tốc chạy nước rút. Đẩy thêm vài chục cái, hai người cuối cùng cũng bắn ra. Cậu thở hổn hển đổ người xuống nằm trên nắp capo xe, co giật liền mấy lần.
Nghỉ ngơi lấy sức chốc lát, Lâm Minh Viễn ngồi dậy lấy chiếc quần đã cởi của Dịch Nguyên đắp lên che lại cho hắn. Rồi đứng dậy kéo tạm quần của mình lên, mở cửa vào trong xe tìm khăn giấy.
Lâm Minh Viễn lau xong lại rút thêm mấy miếng, rồi ra ngoài lau sạch cho Dịch Nguyên. Giúp hắn mặc quần vào gọn gàng.
Gió thì lớn mà hai người mới làm xong, mình mẩy đầy mồ hôi. Sợ hắn trúng gió, cậu bèn lần nữa đứng dậy trở vào trong xe lấy áo khoác măng tô dạ màu nâu, dài gần đến mắt cá chân của hắn ra. Đắp lên cho hắn xong, mới ngồi xuống chỗ ở ngoài ngay phía hướng gió thổi vào để chắn bớt gió cho hắn, rồi tiếp tục nghỉ ngơi.
Gió đêm lạnh lẽo thổi vù vù, cậu quay sang rũ mắt nhìn Dịch Nguyên. Mái tóc đen óng ả mềm mượt của hắn bị gió thổi hất ngược ra phía sau. Đang lười biếng nằm ngửa, hai mắt lim dim.
Vốn dĩ định hỏi hắn chuyện ở trên bờ biển. Thì bị hắn lôi kéo làm một trận, khiến cậu vẫn chưa mở lời được.
Dịch Nguyên giới thiệu cậu là bạn trai, rốt cuộc là ý gì. Và vì sao hắn lại nói thế.
Lúc đó Lâm Minh Viễn bị hai chữ bạn trai của hắn làm cho đầu óc quay mòng mòng. Mải đắm chìm trong hạnh phúc, đến nỗi chẳng còn phân biệt được phương hướng.
Sau màn giới thiệu trên bờ biển hôm nay, Dịch Nguyên thật sự đã khiến cho Lâm Minh Viễn lờ mờ nhận rõ được tâm tư của chính mình. Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, vì sao khi nghe xong câu đó, bản thân lại cảm thấy mừng vui hạnh phúc đến thế.
Từ khi nào chứ?
Lâm Minh Viễn không biết. Cậu thật sự không biết là từ khi nào mà bản thân đã để ý đến từng lời nói, từng cử chỉ của Dịch Nguyên như thế.
Vậy còn Dịch Nguyên thì sao? Hắn có thích cậu chút nào không? Nếu không có thì vì sao lại giới thiệu cậu là bạn trai của hắn? Hay là do chuyện hắn bao nuôi cậu quá tế nhị cho nên mới nói dối?
Chắc là ý này nhỉ.
Lâm Minh Viễn cúi đầu hơi nhếch khóe môi, thầm cười giễu chính mình.
Cậu nghĩ nhiều rồi.
Ngốc thật.
Tiếng sóng biển vỗ rì rào từ ngoài xa vọng lại. Ánh đèn vàng lấp lánh tựa sao trời của những căn biệt thự, trải dài như dải ngân hà trên bờ biển. Cỏ cây xung quanh nghiêng ngả theo chiều gió. Cái lạnh như cắt da cắt thịt khiến cho đầu óc con người ta trở nên tỉnh táo. Để có thể suy nghĩ thấu đáo một số chuyện.
Người như Dịch Nguyên thì làm sao có thể thích cậu chứ.
Lâm Minh Viễn đột nhiên rất muốn trở về thành phố. Mau chóng kiếm việc làm, bao nhiêu công việc làm thêm vất vả hơn gấp trăm nghìn lần trước đây cũng được. Miễn là có thể sớm ngày kiếm đủ tiền trả lại cho Dịch Nguyên... Để làm gì? Chẳng lẽ là để đường đường chính chính theo đuổi hắn à?
Rồi sau đó nữa thì sao?
Sau đó... chắc không có sau đó đâu nhỉ.
Đời này của Lâm Minh Viễn, có thể gặp được người đàn ông xuất sắc như Dịch Nguyên, đã là chuyện may mắn không tưởng rồi. Cậu không nên ôm thêm bất kỳ mơ mộng hão huyền nào với hắn.
Cậu phải biết đủ.
Lâm Minh Viễn lại quay qua nhìn Dịch Nguyên. Nếu trả xong nợ cho hắn và hắn chán cậu rồi, có lẽ hắn sẽ rời đi. Hai người sẽ kết thúc và cậu cũng chẳng thể gặp lại hắn được nữa.
Dù chỉ mấy ngày ngắn ngủi cũng đủ để cậu hiểu được rằng, Dịch Nguyên có thể dễ dàng tự do bước vào thế giới của cậu. Nhưng còn cậu thì không.
Món nợ này là thứ duy nhất kết nối Dịch Nguyên với cậu. Thậm chí là hắn cũng chẳng cần đến nó. Cậu còn chẳng thể mượn cớ trả nợ này để tiếp tục níu lấy sợi dây kết nối đó với hắn.
Có lẽ Lâm Minh Viễn sẽ an phận làm thân trai bao. Vui vẻ tận hưởng những ngày tháng còn lại được ở bên Dịch Nguyên. Đồng thời chăm chỉ kiếm tiền để dành, trả hết số tiền đó cho hắn. Đợi hắn rời đi rồi cậu sẽ quay trở về cuộc sống trước đây. Và tất cả mọi chuyện cậu trải qua cùng hắn hôm nay, chỉ là một giấc mộng đẹp.
Người tỉnh mộng tan. Dịch Nguyên sẽ là mảnh ký ức nhỏ bé và ngọt ngào nhất mà cậu giấu trong tim. Không để cho bất cứ ai chạm vào. Không để cho bất cứ ai tìm thấy.
Kể cả hắn.
Lâm Minh Viễn ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Dịch Nguyên hồi lâu. Cậu nằm xuống, gối đầu lên ngực hắn. Từ từ nhắm mắt lắng nghe nhịp tim trầm ổn quen thuộc của hắn.
Lát sau, chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Dịch Nguyên trên đỉnh đầu truyền xuống.
"Cục cưng à, còn nhớ tôi đã nhắc nhở cậu cái gì không?"
Lúc này, Lâm Minh Viễn mới sực tỉnh. Cả người cứng đờ, hai mắt lập tức mở to: "..."
Cậu đương nhiên nhớ, chỉ là ban nãy quên.
Bây giờ Dịch Nguyên nhắc tới Lâm Minh Viễn mới hoảng hồn. Cậu ngồi bật dậy, vắt chân lên cổ bỏ chạy, phóng đi nhanh như chớp.
Dịch Nguyên hét lên: "Lâm Minh Viễn, cậu tới số rồi!"
Rồi lập tức đuổi theo, ngay cả giày cũng không thèm mang. Để chân trần mà như có gắn động cơ dí cậu sát nút.
Hắn vừa chạy vừa nói: "Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Lâm Minh Viễn cắm đầu cắm cổ chạy như điên: "Ban nãy tôi tưởng..."
"Tưởng tôi nhập vai hùa theo cậu à? Cậu muốn lừa ai hả!" Hắn gào lên.
Lâm Minh Viễn chống chế: "Anh cũng thích còn gì!"
"Cậu đứng lại, Dịch Nguyên tôi cam đoan là sẽ không đánh chết cậu!"
"Chỉ đánh tôi bán sống bán chết thôi chứ gì!"
"Hiểu tôi đấy."
Lâm Minh Viễn chạy mệt muốn đứt hơi, mà Dịch Nguyên vẫn chẳng hề hấn gì. Cậu bị câu cuối của hắn làm buồn cười, nhịn không được bật cười.
Vừa há mồm cười một cái liền hết hơi. Mới loạng choạng chậm lại mấy bước mà đã bị Dịch Nguyên ở phía sau túm được. Lâm Minh Viễn lập tức xuống nước năn nỉ.
"Dịch Nguyên, tôi sai rồi..."
Hắn túm chặt Lâm Minh Viễn, nhấc chân đá vào mông cậu: "Cậu có nhận sai tôi cũng phải đá đủ mười cái."
"Á!"
Đợi tiếng "á" thánh thót thứ mười kết thúc. Hai người mệt đến chẳng quan tâm hình tượng gì nữa, ngồi bệt xuống lề đường thở hổn hển.
Chân Dịch Nguyên cứng như thép, đá Lâm Minh Viễn đau đến mức mông không còn cảm giác. Cậu đứng lên quay đầu nhìn lại, giật mình phát hiện ra hai người đã chạy xa đến mức không còn thấy chiếc xe đâu nữa. Mà đằng trước, căn biệt thự tươi mát của Dịch Nguyên đã cách bọn họ khá gần rồi. Đi bộ tầm mười phút là tới. Còn chỗ chiếc xe mà đi bộ cũng phải mất gần nửa tiếng.
Dịch Nguyên cũng đứng dậy, nhà ở ngay trước mắt. Quậy cả ngày, hắn thật sự lười cuốc bộ về lấy xe rồi lái trở lại đây. Hắn thò tay vào trong túi quần, định tìm thuốc lá hút. Chợt nhớ ra là lúc hứng lên, đã lỡ hứa với Lâm Minh Viễn là sẽ bỏ thuốc nên từ lần đó không đem theo thuốc lá nữa.
Dịch Nguyên bèn cúi đầu vuốt mái tóc hơi rối của mình, biếng nhác nói: "Nhà gần hơn, đi bộ về thôi. Tôi lười quay lại lấy xe, đợi mai rồi cho người lái về."
Lâm Minh Viễn: "Cứ để xe như vậy anh không sợ có người lái đi luôn hả? Chìa khóa còn để trên xe đó."
Dịch Nguyên cười cười: "Tôi cũng muốn xem thử ai dám lái chiếc xe đó đi đấy." Rồi quay lưng đi về phía căn biệt thự.
Lâm Minh Viễn nhìn xuống hai bàn chân trần của Dịch Nguyên. Cậu bước đến trước mặt hắn, rồi khom người đưa lưng ra. Hai tay ngoắc ngoắc phía sau ra hiệu.
"Lên đi, tôi cõng anh."
Dịch Nguyên hơi khựng lại, rũ mắt nhìn tấm lưng rộng lớn căng chặt của Lâm Minh Viễn. Hắn không mang giày, lúc rượt theo cậu thì không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại, lỡ đi chân trần đạp phải vật sắc nhọn gì thì quả thật không hay. Bèn bước tới, hai tay vòng ra phía trước ôm cổ, nằm nhoài lên lưng cậu.
Hắn nói: "Khi nào mệt thì thả tôi xuống."
Lâm Minh Viễn vững vàng cõng hắn lên, đáp: "Ừm."
Trong số những người Dịch Nguyên quen, Lâm Minh Viễn là người đầu tiên cõng hắn. Bạn giường và bạn trai hắn từng qua lại, dù có thích hắn cách mấy, cũng chưa từng cõng hắn. Bọn họ đều thuộc kiểu nhỏ nhắn mảnh khảnh, cho nên không cõng nổi người cao lớn như hắn.
Thật ra từ trước đến nay Dịch Nguyên không hề để ý chuyện này. Bây giờ được trải nghiệm thử, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Lâm Minh Viễn cõng rất êm, bước đi nhẹ tênh, gần như không nghe thấy tiếng bước chân. Dịch Nguyên ôm cổ cậu, hắn im lặng nhìn một bên sườn mặt góc cạnh và sống mũi cao thẳng của cậu.
Vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, chẳng hiểu sao lại mang đến cảm giác đáng tin cậy. Khiến người ta muốn tin tưởng dựa dẫm vào. Hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một thanh niên mười chín tuổi nên có. Giống như ông cụ non vậy.
Lần trước hắn say, có lẽ Lâm Minh Viễn cũng dùng vẻ mặt này cõng hắn về phòng.
Dịch Nguyên nhìn tóc của cậu bị gió thổi cong lên. Hắn hơi ngứa ngáy, dùng hai tay nắm hai nhúm tóc trên đầu cậu. Rồi xem như cần điều khiển mà nghịch.
Lâm Minh Viễn bị hắn nắm hai bên tóc kéo trái kéo phải. Cậu có cảm giác mình đang cõng con nít ba tuổi trên lưng, chứ không phải Tổng giám đốc Dịch Nguyên hai mươi lăm tuổi, thân cao mét chín.
Cậu hơi buồn cười: "Anh đang làm gì thế, tới giờ lên cơn rồi à?"
Dịch Nguyên vẫn hăm hở túm tóc cậu kéo tới kéo lui, nói: "Tôi đang đều khiển Linguini đưa tôi về nhà."
Linguini? Sao nghe quen...
Lâm Minh Viễn: "Linguini là gì?"
Dịch Nguyên ngừng động tác, ngạc nhiên: "Linguini trong Chú Chuột Đầu Bếp đó, cậu không có coi hả? Thật bất hạnh."
Lúc này Lâm Minh Viễn mới nhớ ra: "Đệt, tôi nhớ rồi, hồi còn nhỏ từng xem qua một lần. Nhưng không nhớ nổi tên nhân vật."
Dịch Nguyên nói: "Cậu làm bạn với Triệu Cẩn Ngôn được rồi đó. Nó xem bao nhiêu phim mà chẳng bao giờ nhớ được tên nhân vật."
Lâm Minh Viễn hỏi: "Triệu Cẩn Ngôn?"
Dịch Nguyên: "Là bạn nối khố của tôi. Cũng coi như là thanh mai trúc mã."
Lâm Minh Viễn gật đầu: "À."
Hắn cười bảo: "Nếu mắt nó hai mí là thành tình đầu của tôi rồi."
Lâm Minh Viễn tặc lưỡi: "Chậc. Thế anh ta có biết suýt chút nữa mình đã trở thành tình đầu của anh không."
Dịch Nguyên ngửa đầu cười đến cả người đều run lên.
Cười xong, hắn lại nhịn không được, nghịch tóc cậu tiếp: "Bây giờ tôi là Remy." Hắn kéo hai nhúm tóc cậu qua bên trái, "Tôi đang điều khiển chân của cậu."
Ấu trĩ vãi...
Lâm Minh Viễn thầm nghĩ thế. Cậu bất lực, cõng hắn đi sang bên trái.
Dịch Nguyên thích thú tới đong đưa hai chân, nhún tới nhún lui trên lưng cậu. Lâm Minh Viễn sợ hắn té, vội ôm chặt đùi hắn. Rồi hất nhẹ hắn lên để điều chỉnh lại tư thế.
Cậu nhịn cười bảo: "Dịch Nguyên, nhân viên của anh có biết anh ấu trĩ như này không?"
Dịch Nguyên không đáp, mà kéo tóc cậu sang bên phải. Cậu lại cõng hắn đi sang bên phải. Hắn nắm một nhúm tóc khác trên đầu cậu, rồi kéo kéo.
"Bây giờ, tôi đang điều khiển ciu của cậu."
Vừa nghe xong câu này, Lâm Minh Viễn liền muốn quăng hắn xuống biển: "Tôi ném anh xuống biển thật đấy."
Dịch Nguyên cười cười, giọng cợt nhả: "Tại sao chứ..."
Cậu gào lên: "Tại vì anh đục khoét tuổi thơ của tôi chứ sao!"
Hắn cười đến người cậu cũng run lên theo, bảo: "Tôi điều khiển ciu của cậu chứ có điều khiển ciu của Linguini đâu."
"Anh đừng nói nữa! Anh mà nói nữa, tôi sợ tôi nhịn không được ném anh thật."
"Há há há há há há!!!"
Lâm Minh Viễn cõng hắn đi được một đoạn, phía sau cảm giác được có gì đó không đúng. Cậu cố gắng tảng lờ đi, coi như không có gì mà bước tiếp. Thế nhưng, thứ đó càng lúc càng trở nên bất thường. Giống như nó đang cố tình muốn thu hút sự chú ý của cậu vậy.
Lâm Minh Viễn rất bất lực, cậu bèn dừng lại, nói: "Dịch Nguyên, tôi có lòng tốt cõng anh. Vậy mà anh lại đâm sau lưng tôi, anh có còn lương tâm không?"
Từ sau chuyện điều khiển lúc nãy, Dịch Nguyên đã có phản ứng rồi. Lâm Minh Viễn cõng hắn ở phía sau, nơi đó của hắn cấn vào lưng cậu, đương nhiên là cậu nhận ra rồi. Dù sao thỉnh thoảng không làm gì nó cũng tự cương là chuyện hết sức bình thường. Nhưng cậu cố gắng phớt lờ, cõng hắn đi được hơn nửa đường rồi, vậy mà vẫn không có dấu hiệu xẹp xuống. Ngược lại càng ngày càng phình to ra.
Nghe thanh niên tình nguyện tốt bụng lên án xong. Dịch Nguyên chẳng những không thấy hổ thẹn với lòng. Mà còn đặt tay lên vai Lâm Minh Viễn, thúc vật cứng nhô lên khỏi quần mình vào lưng cậu mấy cái.
"Ừ ừ, tôi không có lương tâm đấy. Tôi cứ đâm đấy, đâm chết cậu!"
Quậy một hồi, cuối cùng Dịch Nguyên cũng chịu ngưng. Chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã buông thõng hai tay, nghiêng đầu ngủ thiếp đi trên vai Lâm Minh Viễn.
Đoạn đường dài chỉ còn lại mình cậu cõng Dịch Nguyên đang say giấc nồng bước đi. Gió biển thổi cát và một ít đá vụn nho nhỏ lăn lăn trên đường.
Trong không gian bốn bề yên ắng tĩnh lặng. Lâm Minh Viễn mỉm cười, lắng nghe âm thanh sóng vỗ rì rào ngoài xa. Và nhịp tim trầm ổn đập thình thịch của hắn kề sát ở sau lưng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.