Cái Bóng

Chương 43: Chứng mất ngủ (3)

Phi Thiên

07/10/2024

Kiểm tra sổ sách và hàng hóa quan trọng ở bến cảng xong. Đỗ Siêu lập tức quay về khách sạn tắm rửa thay đồ sạch sẽ rồi mới rời đi.

Lái xe về thành phố suốt đêm không nghỉ. Cuối cùng cũng đến bệnh viện quốc tế Tứ Thành. Anh vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó nhấn thang máy lên tầng trên.

Cửa thang máy mở ra, Đỗ Siêu đi đến một phòng VIP quen thuộc. Vệ sĩ đứng canh cửa thấy anh tới thì gật đầu một cái. Vừa khéo chạm mặt Triệu Cẩn Ngôn và Tăng Tuyết Dĩnh từ trong phòng bước ra. Anh bèn gật đầu với bọn họ, đợi bọn họ đi xa rồi mới gõ cửa.

“Vào đi.”

Vừa bước vào phòng, Đỗ Siêu liền trông thấy Dịch Nguyên đang nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng vào gối đầu giường nhìn anh.

Hắn mặc quần áo bệnh nhân, trong tay cầm sợi dây chuyền bạch kim. Tóc tai không vuốt gel tạo kiểu bảnh bao như thường ngày, mà chỉ để rũ xuống trán một cách tự nhiên. Cả người đều gầy đi một vòng. Sắc mặt xanh xao tiều tụy. Khí thế cũng bị giảm đi phân nửa.

Xanh xao tiều tụy là đúng. Đâu có ai xuất huyết dạ dày đến ngất xỉu, phải nhập viện gần hai tuần mà mặt mày vẫn còn hồng hào tươi tắn được. Hơn nữa, một người bình thường chải chuốt chưng diện như con công. Hiện tại không sửa soạn, trạng thái không tốt vì vấn đề sức khỏe thì làm sao mà tươi cho nổi.

Có điều, dù tiều tụy như vậy nhưng hắn vẫn cực kỳ đẹp trai. Mái tóc rũ xuống che đi vầng trán sáng sủa, làm giảm bớt vẻ kiêu ngạo và sắc bén vốn có. Mang đến cảm giác nhu hòa. Ngược lại, chỉ giống như thay đổi hình tượng mà thôi.

Chẳng trách ai chia tay với hắn xong, cũng đều suy sụp thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

“Tìm được cậu ấy chưa?”

Đỗ Siêu chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Dịch Nguyên, anh nhìn xuống mũi chân mình, khẽ nói: “Xin lỗi thiếu gia...”

Dịch Nguyên nhíu mày nhéo nhéo ấn đường, ra hiệu bảo anh ngồi: “Rốt cuộc cậu ấy có thể đi đâu chứ?”

Đỗ Siêu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, chợt nghe hắn lầm bầm: “Phong Nhã thông minh lắm trò, tìm không được cũng không có gì lạ. Lâm Minh Viễn ngốc như vậy mà tôi lại tìm không ra. Chẳng lẽ tôi mới là đồ ngốc sao?”

Ngừng một lát, Dịch Nguyên lại nói: “Ngay cả giấy tờ tùy thân, hợp đồng vay nợ và giấy xác nhận thanh toán nợ mà tôi giấu cũng đều bị cậu ấy tìm thấy rồi lấy đi. Lẽ nào cậu ấy đã sớm muốn rời khỏi tôi rồi ư?”

Bàn tay Đỗ Siêu khẽ run lên.

Đống giấy tờ kia đều là do anh lấy.

Lúc đó, Lâm Minh Viễn muốn chấm dứt mối quan hệ. Dịch Nguyên không đồng ý. Hai người cự cãi hồi lâu, cuối cùng hắn nhốt cậu ở trong phòng. Giao cho anh trông chừng, rồi mang theo Trợ lý Giang và Kha Ân đi Bắc Dương gặp đối tác quan trọng.

Đỗ Siêu không thể nào quên được, hình ảnh Lâm Minh Viễn suy sụp sau khi chứng kiến Dịch Nguyên làm tình với người khác ở trong phòng khách.

Anh vô cùng hối hận.

Nếu như lúc đó Lâm Minh Viễn cầu xin mà anh đồng ý. Mắt nhắm mắt mở thả cậu đi. Thì bây giờ cậu đã không phải trông thấy cảnh tượng kia. Và cũng không phải bị tổn thương nhiều đến vậy.

Sự tội lỗi vì đã lừa dối cậu đã khiến anh mềm lòng. Giữa người anh em vào sinh ra tử luôn tin tưởng anh vô điều kiện. Và đứa trẻ chịu nhiều tổn thương bị anh lừa dối ấy.

Cuối cùng, anh chọn phản bội Dịch Nguyên.

Mỗi khi đối mặt với Dịch Nguyên, nỗi hổ thẹn tận sâu trong đáy lòng liền trỗi dậy. Không ngừng giày xéo linh hồn anh. Khiến anh không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đỗ Siêu cúi đầu, siết chặt nắm tay.

Dịch Nguyên nhẹ nhàng mân mê sợi dây chuyền con thỏ, khẽ nói: “Tôi nhớ cậu ấy rồi.”

Đỗ Siêu nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong tay Dịch Nguyên.

Trước khi đi, Lâm Minh Viễn để nó lại. Nhưng đồng thời đã vô tình cởi trói cho chính mình. Nếu như cậu vẫn mang theo sợi dây chuyền kỷ niệm đó. Thì cho dù có trốn đến chân trời góc bể, cũng đều bị Dịch Nguyên tìm ra.

Bởi vì bên trong con thỏ nhỏ nhắn tinh xảo kia, có gắn thiết bị định vị.

Nghĩ đến Lâm Minh Viễn ở bên kia cũng đang nhớ nhung hắn, tới nỗi tương tư thành bệnh. Anh nhất thời không khống chế được sự đố kị trong lòng. Đồng thời cũng cảm thấy tội lỗi vì đã phản bội Dịch Nguyên. Hai luồng cảm xúc mâu thuẫn đấu đá nhau, khiến cho anh vô cùng khó chịu.

Im lặng hồi lâu, Đỗ Siêu mới nói: “Thiếu gia, hay là bỏ đi. Tiểu Lâm đã dứt khoát như vậy rồi. Hơn nữa Chủ tịch cũng không đồng ý cho cậu và Tiểu Lâm ở bên nhau. Nếu cậu cứ tìm cậu ấy. E là lần này Chủ tịch sẽ không bỏ qua cho cậu ấy đâu.”

Câu này là thật. Cho dù Lâm Minh Viễn đồng ý quay lại với Dịch Nguyên thì Chủ tịch cũng không chấp nhận mối quan hệ này. Đến cuối cùng, người chịu tổn thương nhất vẫn là Lâm Minh Viễn.

Dịch Nguyên tốt xấu gì cũng là con trai Chủ tịch. Ông ấy có tức giận đến cách mấy cũng sẽ không làm hại hắn. Còn Lâm Minh Viễn thì khác, nếu cứ dính lấy Dịch Nguyên làm Chủ tịch chướng mắt. Ông ấy chắc chắn sẽ lấy mạng cậu.

Đỗ Siêu không muốn Lâm Minh Viễn gặp chuyện. Anh chỉ mong cậu được sống một cuộc sống bình thường và yên ổn. Có thể làm những gì mình thích mà không bị vướng vào rắc rối nào nữa.

Dịch Nguyên nhíu mày, vô thức đưa tay lên chạm vào vết sẹo nhỏ mờ ở gần tóc trên trán phía bên trái.

Chuyện hắn tự ý hủy hôn với Ngôn Diệp Thành đã làm cho cả nhà ầm ĩ một trận ra trò. Ba tức giận đến mức ném phăng tách trà yêu thích của mẹ vào đầu hắn. Khi thấy trán hắn rách chảy máu, mẹ khóc nấc lên thì ba mới thôi không đánh hắn.

Kể từ lần đó ba không thèm nhìn mặt hắn. Mà hắn cũng không dám về nhà chính ăn cơm vào mỗi cuối tuần. Mãi đến khi hắn bị xuất huyết dạ dày ngất xỉu phải nhập viện thì ba mới đến thăm hắn. Bầu không khí giương cung bạt kiếm cuối cùng cũng tạm lắng xuống đôi chút. Miễn là không nhắc đến chuyện hủy hôn.

Tuy nhiên, ý của ba là vẫn muốn hắn xin lỗi và làm lành với Ngôn Diệp Thành. Trong thời gian hắn nhập viện, Ngôn Diệp Thành thỉnh thoảng cũng có đến thăm. Anh ta chỉ thăm xong rồi về, không hề đền cập tới chuyện kia. Dù vậy nhưng hắn vẫn sẽ tìm cơ hội để nói rõ ràng với anh ta.

Lúc này, chợt nghe Đỗ Siêu nói: “Thiếu gia, tình cảm của cậu sẽ hại chết cậu ấy.”

“...”

Dịch Nguyên liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Đỗ Siêu. Hắn lặng im không đáp như đang nghĩ ngợi điều gì. Rồi rũ mắt nhìn mặt dây chuyền hình con thỏ tinh xảo trong tay mình.

Hắn từng cho rằng, Lâm Minh Viễn chỉ là sự hiện diện nhỏ bé trong vô vàn sự hiện diện nhỏ bé khác xung quanh hắn. Tựa như khu vườn trăm hoa khoe sắc. Trong khu vườn đó có xích đu, hồ nước. Đồng thời cũng sẽ có bướm bay, chim đậu. Và Lâm Minh Viễn chỉ là một con thỏ trắng bé nhỏ, nhảy tới nhảy lui. Góp phần trang trí cho khu vườn trăm hoa đua nở của hắn càng thêm xinh đẹp mà thôi.

Bớt đi một hai con bướm cũng chẳng làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của khu vườn. Thế nhưng bỗng một ngày, con thỏ hay nhảy nhót khắp nơi, để lại vô số dấu chân nho nhỏ đáng yêu trên mặt đất kia đột nhiên biến mất. Khu vườn thơ mộng ấy liền trở nên ảm đạm. Vẫn là trăm hoa khoe sắc, vẫn là bướm bay chim đậu. Nhưng lại thiếu đi cái gì đó, mà ngay cả chính hắn cũng chẳng thể hình dung được.

Từ ngày Lâm Minh Viễn rời đi, cuộc sống của hắn hoàn toàn bị đảo lộn.

Hắn đã quen với việc được cậu đón đưa sau khi tan làm. Bọn họ vui vẻ trò chuyện trên đường về. Thỉnh thoảng, hắn sẽ trêu cậu vài câu. Khiến cho cậu xấu hổ ngượng ngùng, bày ra bộ dạng đáng yêu mà hắn thích nhất. Không có cậu, không gian trong xe đột nhiên trống trải lạ thường. Bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt. Nhàm chán đến khó chịu.

Bước vào nhà, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Lâm Minh Viễn tươi cười chạy ra ôm chầm lấy mình. Hắn liền chưng hửng. Đứng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu mới chợt nhận ra. Cậu đã không còn ở đây nữa rồi.

Chuỗi ngày sau đó, bất kể hắn làm gì cũng không thể tập trung. Rất dễ nổi cáu. Ăn không ngon. Ngủ không yên. Cứ trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Dần dà, giấc ngủ đối với hắn bỗng trở nên xa xỉ.

Lúc ấy Dịch Nguyên cho rằng, phản ứng thái quá của mình đều là do căng thẳng. Cộng thêm vị trí quen thuộc bên cạnh đột nhiên trống trải. Hắn nhất thời chưa kịp thích nghi. Đó hẳn là nguyên nhân lớn nhất góp phần làm hắn mất ngủ.

Nếu thế thì chỉ cần giải tỏa nhu cầu, lấp đầy khoảng trống kia là xong.

Hắn liên tục mang người về. Điên cuồng làm tình. Làm cho đến khi mệt lả, mới có thể miễn cưỡng chợp mắt. Thế nhưng tỉnh dậy, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một khuôn mặt lạ hoắc. Trong lòng chợt thảng thốt, cảm giác trống rỗng lập tức xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn.

Càng làm tình với bọn họ, cảm giác trống rỗng kia càng lộ rõ hình thù. Vừa tưởng tượng tới hình thù ấy là gì. Hắn bỗng cảm thấy sợ hãi. Cuối cùng hắn không dám mang người về nữa. Hệt như muốn trốn tránh điều tối kị nào đó vậy.

Thế nhưng, hắn lại tiếp tục phát hiện ra mình rất sợ ăn cơm ở nhà. Mỗi lần nhìn vào căn bếp rộng lớn. Hắn cứ luôn không nhịn được mà nhớ đến Lâm Minh Viễn.

Nhớ dáng vẻ cậu đeo chiếc tạp dề lên thắt lưng thon gọn. Nhớ cách cậu vòng tay ra phía sau tháo dây tạp dề khi đã nấu cơm xong. Nhớ cậu hay đứng đưa lưng về phía hắn, chăm chú thái rau thịt.

Lâm Minh Viễn có thói quen liên tục nếm thức ăn, cái gì cũng nếm thử. Hắn quen thuộc đến mức, chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt cậu là biết món đó mặn hay nhạt, đã đạt hay chưa. Thỉnh thoảng vô tình ngoái đầu lại rồi bắt gặp ánh mắt của hắn. Cậu sẽ mỉm cười và dịu dàng nói.

“Anh đợi một chút, sắp xong rồi.”

Âm thanh dịu dàng ấy văng vẳng bên tai. Nhưng lại không tìm thấy hương vị quen thuộc trên đầu lưỡi. Bữa ăn liền nhạt nhẽo đến phát bực.

Có lẽ khẩu vị và dạ dày của hắn đều bị Lâm Minh Viễn chiều hư rồi. Ngay cả thức ăn đầu bếp người Pháp nổi tiếng nấu cũng chẳng vừa miệng hắn. Nếu không phải hương vị quen thuộc đó, hắn thật sự ăn không vào. Lại không có người nhắc nhở, cho nên số lần hắn bỏ bữa tăng lên. Khiến tình trạng đau dạ dày càng nghiêm trọng. Đến mức phải nhập viện gần hai tuần.

Dịch Nguyên nhìn tin nhắn cuối cùng của Lâm Minh Viễn gửi cho hắn trên màn hình điện thoại. Tin nhắn lo lắng nhắc nhở hắn ăn tối đúng giờ. Tin nhắn mà mãi đến khi cậu rời đi, hắn mới hồi đáp.

Dịch Nguyên khẽ nói: “Đỗ Siêu, gần đây tôi thường hay mơ thấy chuyện hồi đó.”

Đỗ Siêu ngẩng đầu lên, hỏi: “Thiếu gia mơ thấy gì?”

Dịch Nguyên nói: “Tôi mơ thấy lúc mình bị đuối nước trong chuyến dã ngoại nhiều năm trước. Hoa Phong Nhã giống như thiên thần giáng thế. Lao xuống hồ nước sâu lạnh lẽo, bơi về phía tôi và nhẹ nhàng kéo tôi lên.”

“Trong tiếng khóc nức nở cùng tiếng hoảng sợ la hét thất thanh của mọi người xung quanh. Cậu ấy bình tĩnh, lặng lẽ hô hấp nhân tạo cho tôi. Vật lộn với thời gian, giành lấy mạng sống của tôi từ bàn tay tử thần.”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt dây chuyền hình con thỏ: “Thế nhưng khi tôi mở mắt ra, khuôn mặt của cậu ấy lại biến thành Lâm Minh Viễn.”

Đỗ Siêu im lặng.

Dịch Nguyên ngước mắt lên, thở hắt ra một hơi nặng nề: “Trước đây Lâm Minh Viễn từng nói với tôi rằng, trên đời này không có thứ gì là thập toàn thập mỹ. Tôi còn nghĩ cậu ấy quá ngây thơ, không có tham vọng.”

“Bây giờ tôi mới hiểu, quả thật có những chuyện buộc phải bỏ chín làm mười. Khi mà tiền tài địa vị và tình yêu đích thực không song hành với nhau. Trong hai cái, tôi chỉ có thể chọn một.”

Hắn hơi nghiêng đầu: “Không, tôi biết rõ điều đó. Thế nhưng đặt giữa cậu ấy và những thứ khác. Tôi lại chọn ưu tiên những thứ khác mà không phải cậu ấy.”

Dịch Nguyên nhíu mày, siết chặt sợi dây chuyền trong tay: “Đỗ Siêu, tôi hối hận rồi. Lẽ ra tôi không nên tham lam và ích kỷ như vậy. Tôi không nên ỷ cậu ấy yêu tôi, bao dung mọi lỗi lầm của tôi mà liên tục làm tổn thương cậu ấy.”

“Tôi cứ cho rằng bất kể mình đi đâu hay làm gì. Chỉ cần quay đầu thì đều sẽ nhìn thấy cậu ấy. Cho nên tôi luôn vô tình bỏ lại cậu ấy ở sau lưng.”

“Bây giờ quay đầu nhìn lại, cậu ấy đã không còn đứng ở đó đợi tôi nữa rồi.”

Dịch Nguyên mở lòng bàn tay ra, nhìn con thỏ nhỏ với đôi mắt đỏ hắt ra ánh sáng lạnh lẽo, nói: “Lâm Minh Viễn tốt với tôi như vậy, lẽ ra tôi nên quý trọng cậu ấy. Vậy mà hết lần này tới lần khác tôi đều bỏ rơi cậu ấy, chưa bao giờ ưu tiên đặt cậu ấy lên hàng đầu.”

Hai mắt hắn đỏ lên: “Mãi cho đến khi Lâm Minh Viễn đi rồi tôi mới phát hiện, tôi thích cậu ấy nhiều hơn tôi nghĩ.”

Đỗ Siêu trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Thiếu gia, Tiểu Lâm rời đi được ba tháng rồi.” Anh nhấn mạnh, “Là ba tháng, không phải ba ngày.”

“Với tính cách của cậu ấy, nếu chỉ đơn giản là giận dỗi thì đã sớm quay lại với cậu từ lâu. Việc gì phải để cậu khổ sở tìm kiếm như vậy?”

Ngừng một lát, Đỗ Siêu nói tiếp: “Tiểu Lâm để lại tất cả những món đồ cậu tặng. Kể cả sợi dây chuyền con thỏ mà cậu ấy coi như vật bất ly thân, rồi lặng lẽ ra đi. Nhưng đến một tin nhắn hay một mảnh giấy cũng không để lại cho cậu.”

“Thiếu gia, cậu ấy làm đến mức này là muốn chấm dứt mối quan hệ, không muốn dây dưa gì với cậu nữa.”

“Dù cho con có tìm được nó thì sao đây? Người đã muốn đi, dùng sức chín trâu hai hổ cũng không níu được con à.”

Lời mẹ nói lúc ấy chợt vang lên trong đầu.

Dịch Nguyên thoáng ngẩn người.

Hắn càng nghĩ càng hối hận, liền ngắt lời Đỗ Siêu: “Tôi sẽ không buông tay đâu.”

Đỗ Siêu nói: “Nhưng mà Chủ tịch...”

Dịch Nguyên nói: “Lần này tôi tuyệt đối sẽ không buông tay. Anh cứ tiếp tục tìm cậu ấy như những gì chúng ta đã bàn bạc trước đó đi. Ngày mai tôi xuất viện...”

Dịch Nguyên chưa nói hết câu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Trừ Đỗ Siêu, người thứ hai mà hắn dễ dàng nhận ra chỉ bằng tiếng gõ cửa chính là kẻ đang đứng bên ngoài. Cái kiểu gõ cửa cục súc khó ưa này chỉ có thể là hắn ta.

Hắn hơi nhíu mày, nhét sợi dây chuyền vào túi áo, nói: “Không gặp.” Rồi hơi hất hàm ra hiệu cho Đỗ Siêu.

Đỗ Siêu liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng. Đúng lúc này, cánh cửa hé mở. Người vừa bị đuổi kia chẳng những không chịu đi. Mà còn thản nhiên bước vào.

Đỗ Siêu hơi gật đầu với hắn ta: “Tổng giám đốc Ngụy.”

Ngụy Tư Thần cầm bó hoa cúc trắng tươi rói trong tay. Vẻ mặt lạnh lùng, thong thả sải bước đi tới.

Hắn mặc áo len cashmere cổ lọ vặn thừng màu trắng kem. Bên ngoài mặc áo khoác măng tô dạ dáng dài màu be thẳng thớm. Bộ đồ mang tông màu sáng sủa, trái ngược hoàn toàn với làn da lúa mạch khỏe khoắn của hắn.

Đã hơn một năm kể từ lúc Hoa Phong Nhã rời đi. Ngụy Tư Thần không còn mang bộ dạng suy sụp thảm hại như trước nữa. Có điều, vẻ cay nghiệt u ám trong mắt càng lúc càng nồng đậm. Toàn thân đều toát ra bầu không khí nặng nề mệt mỏi. Khiến cho người ta ngột ngạt khó chịu.

“Mày nói thế thì tao càng phải vào thăm rồi.” Ngụy Tư Thần vừa nói vừa đưa bó bông cúng đám tang kia cho Dịch Nguyên.

Sau khi biết Ngụy Tư Thần là bị Hoa Phong Nhã đá. Chứ không hề chơi đùa rồi vứt bỏ cậu ấy như lời hắn ta nói. Thái độ của Dịch Nguyên đối với Ngụy Tư Thần cũng dịu đi đôi chút. Một phần có lẽ là do hắn cảm thấy có lỗi vì giấu Ngụy Tư Thần chuyện đó.

Hoa Phong Nhã làm gì cũng suy tính trước sau. Cậu ấy muốn hắn giữ kín không cho Ngụy Tư Thần biết chuyện hắn gặp cậu ấy, ắt hẳn phải có nguyên do. Nhưng hắn nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra. Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Hắn không tin lời người khác kể lại. Hắn tin Hoa Phong Nhã có nỗi khổ riêng mà không thể nói. Việc duy nhất hắn có thể làm cho cậu ấy là giữ bí mật với Ngụy Tư Thần mà thôi.

Dịch Nguyên nhìn bông cúng đám tang đang chìa về phía mình, sầm mặt: “Ba cũng thật là, khi không lại cho băng khác vào thăm. Bộ không sợ con trai mình bị ám sát hay sao chứ.”

Ngụy Tư Thần bị Dịch Nguyên khịa cũng không để ý. Thấy hắn bơ, không chịu nhận bèn chuyển bông cúng qua cho Đỗ Siêu. Đỗ Siêu vội nhận bông cúng thay cho Dịch Nguyên. Anh cẩn thận đặt lên bàn ngay ngắn rồi nhanh chóng ra ngoài.

Đợi Đỗ Siêu đóng cửa, Dịch Nguyên mới nói: “Điểm danh xong rồi thì mau cút đi.”

Ngụy Tư Thần kéo ghế ngồi xuống, nói: “Vậy thì tao phải ở lại đây tâm sự với mày lâu một chút mới được.”

Dịch Nguyên hỏi: “Mày có bệnh phải không?”



Ngụy Tư Thần dựa lưng vào ghế. Đôi chân dài miên man bắt chéo vào nhau. Nét ngang tàng lồ lộ trên gương mặt, nhưng phong thái vẫn vô cùng lịch lãm. Hắn ta đảo đôi mắt phượng màu nâu đẹp đẽ, hàng lông mày rồng sắc bén nhướng cao lên. Tầm nhìn của hắn ta cứ như máy quét. Quét cả người Dịch Nguyên đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh từ đầu tới chân. Khẽ nhếch môi bảo.

“Coi ai đang nói kìa.”

Dịch Nguyên trừng mắt nói: “Câm mồm.”

Ngụy Tư Thần ngắt một đóa hoa được cắm trong bình đặt ở trên tủ đầu giường, xoay tới xoay lui ngắm nghía: “Ba tao dặn nếu có thể ở lại chơi với mày cả ngày thì phải ở lại cả ngày. Ba mày chắc cũng dặn là không được đuổi tao còn gì.”

Dịch Nguyên nhíu mày.

Cái này thì đúng quá không cãi được.

Hai bên gia tộc bọn họ luôn giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp. Mặc dù xưa nay hắn và Ngụy Tư Thần không ưa nhau. Nhưng trước mặt trưởng bối vẫn phải tỏ ra thân thiết. Đánh nhau cỡ nào cũng phải mau chóng giả vờ vui vẻ làm hòa. Cho nên, giữa bọn họ dần dần hình thành một quy ước.

Nếu gặp tình huống bắt buộc, thì một trong hai người phải phối hợp diễn tuồng với người còn lại. Hoặc cả hai cùng tạo chứng cứ ngoại phạm, thông đồng lừa gạt hoặc bắt tay nhau làm bất cứ chuyện gì. Tất cả chỉ vì một mục đích chung. Đó là không bị phụ huynh trừng phạt giáo huấn. Bản thân bọn họ nhờ vậy mà cũng dễ thở hơn.

Cơ mà nhắc tới mới nhớ. Hồi xưa, lúc ba mẹ vừa biết tính hướng của hắn. Người đầu tiên ba hắn chấm, chính là Ngụy Tư Thần.

Nếu bảo Ngôn Diệp Thành là thái tử vì có người cậu làm Thượng Nghị Sĩ. Vậy thì Ngụy Tư Thần mới đích thực là thái tử của thái tử. Khi mà gia tộc hắn ta có truyền thống ba đời làm quan lớn. Ông cố ngoại, tức ông của mẹ hắn ta là Đại Nguyên Soái. Bà nội của hắn ta còn từng làm Phó Bí thư. Đến cả họ hàng bà con xa cũng có người giữ chức cao ở trong Quốc Hội.

Không giống như nhà họ Ngôn, chỉ có quyền thế và cần nguồn tài lực dồi dào từ gia tộc hắn. Nhà họ Ngụy hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác. Bọn họ vừa có tiền tài vừa có quyền thế. Hội tụ đủ tất cả những thứ mà bất cứ ai cũng thèm thuồng ao ước. Trừ bỏ chuyện bọn hắn không ưa nhau, nếu chỉ xét về gia thế thì quả thật Ngụy Tư Thần mới chính là lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng, người tính không bằng đồng tính. Giữa đường lại đột nhiên rơi xuống một Hoa Phong Nhã. Cuối cùng kế hoạch kết thông gia của hai nhà bọn họ đều bị phá sản.

Gớm, nghĩ lại năm đó suýt bị ép thành một cặp với Ngụy Tư Thần mà hắn thấy rùng mình ớn lạnh mắc ói!

Ngụy Tư Thần nói: “Cho nên, chịu khó ngắm bản mặt của tao chút đi.” Nói xong, hắn ta vươn tay ném đóa hoa lên tủ. Sau đó chỉnh chỉnh lại vạt áo khoác của mình.

Dịch Nguyên hé môi định khịa mấy câu. Thế nhưng tầm mắt vừa lướt qua Ngụy Tư Thần thì chợt khựng lại. Hắn liền ngậm miệng nuốt xuống, nhìn Ngụy Tư Thần chằm chằm.

Bởi vì cử động ban nãy mà cổ tay áo Ngụy Tư Thần hơi giật lên. Vô tình để lộ chiếc đồng hồ Bovet 1822* rất quen mắt.  Vừa nhìn là biết thứ này chắc chắn không phải phong cách của Ngụy Tư Thần. Bởi vì hãng đồng hồ yêu thích của hắn ta là Richard Mille*.

*Bovet 1822

*Richard Mille

Còn loại đồng hồ gọn gàng thanh lịch. Vừa cổ điển vừa hiện đại. Mang đậm hơi hướng tương lai này mới chính là sở thích của Hoa Phong Nhã. Đồng thời, thứ kia cũng là vật thuộc sở hữu của cậu ấy.

Thế nhưng, món đồ Hoa Phong Nhã vẫn luôn đeo suốt từ thời đi học. Vậy mà lại nằm ở trên cổ tay chỉ ưa những thứ táo bạo của Ngụy Tư Thần. Trong khi bây giờ hắn ta còn đang hận không thể mau chóng bắt Hoa Phong Nhã về lột da rút xương. Khiến cho cậu ấy sống không bằng chết.

Phát hiện ánh mắt soi mói lộ liễu của Dịch Nguyên. Ngụy Tư Thần cũng không buồn che giấu. Hắn ta nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mình, lạnh lùng nói.

“Phải, là của cậu ta.”

Dịch Nguyên chột dạ ngó chỗ khác. Đồng thời hơi bất ngờ khi hắn ta thoải mái thừa nhận như vậy.

Ngụy Tư Thần dùng ngón cái và ngón trỏ mân mê mặt đồng hồ: “Cái này là để nhắc cho tao nhớ...”

Dịch Nguyên thầm nghĩ, nhớ gì? Nhớ cậu ấy à?

Đầu hắn đang nhảy số tưng tưng thì lại nghe Ngụy Tư Thần nói.

“Đừng bao giờ yêu ai thật lòng nữa.”

Dịch Nguyên ngây người, không nhịn được mà quay sang nhìn hắn ta.

Ngụy Tư Thần đan hai bàn tay vào nhau đặt ở trên đùi, nghiêng đầu ngước mắt lên cười cười bảo: “Mấy tay chơi như tao với mày. Vốn dĩ ngay từ đầu đã không hợp nói chuyện yêu đương nghiêm túc rồi.”

Dịch Nguyên khẽ nhíu mày. Câu này của Ngụy Tư Thần khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Không phải chỉ là vì Hoa Phong Nhã. Mà còn là vì Lâm Minh Viễn.

Hiện tại đã không giống trước kia. Chí ít, hắn thật lòng nghiêm túc muốn tiến tới mối quan hệ lâu dài với Lâm Minh Viễn. Chỉ là, khi hắn nhận ra mình muốn gì. Thì Lâm Minh Viễn đã đi rồi.

“Nghe nói con thỏ mày nuôi chạy mất rồi à?”

Trán Dịch Nguyên nổi gân xanh. Hắn chỉnh giường hạ xuống, trở mình trùm chăn đưa lưng về phía hắn ta, bảo: “Là Lâm Minh Viễn.”

Ngụy Tư Thần không quan tâm, nói: “Sao cũng được. Làm một giao dịch nhỏ đi.”

Dịch Nguyên nằm ở trong chăn nhướng mày, hỏi: “Giao dịch nhỏ? Mày có chắc là “nhỏ” thật không? “Nhỏ” ở trong mồm mày hẳn là cỡ tòa cao ốc đối diện bệnh viện nhỉ.”

Ngụy Tư Thần nói: “Tao tin là dù mười tòa cao ốc đó thì mày cũng thấy đáng giá.”

Hiện tại Dịch Nguyên thật sự không có tâm trạng. Nhưng liên quan đến công việc làm ăn thì vẫn phải xốc lại tinh thần. Lời mời chào nghe có vẻ thú vị. Có điều, nghe từ miệng Ngụy Tư Thần thì hắn lại vô thức sinh ra cảm giác chống đối.

“Mày không thấy tao đang bệnh à? Ông già mày kêu mày tới thăm tao mà mày còn vụ lợi.”

“Nói ra không chừng mày sẽ hết bệnh ngay đó.”

Tới mức hết bệnh?

Hơn nữa, còn đáng giá bằng mười tòa cao ốc?

Mặc dù không ưa, nhưng trong tất cả mọi việc, Ngụy Tư Thần thật sự rất có gu. Riêng điểm này bọn họ khá giống nhau. Giọng điệu chắc cú đầy tự tin của Ngụy Tư Thần bắt đầu làm hắn có hứng thú với giao dịch này.

Bởi hắn hiểu rõ Ngụy Tư Thần. Hắn ta sẽ không bao giờ cường điệu bất cứ thứ gì. Nếu nó không phải là một thứ đáng kinh ngạc, mang giá trị ngoài sức tưởng tượng. Đặc biệt là khi nó không đủ giá trị trong mắt hắn ta. Có khi hắn ta còn lười để ý.

“Nói nghe thử.”

Ngụy Tư Thần thong thả đưa ra yêu cầu trước: “Nghe nói đợt này bên mày thu hoạch được khá nhiều “trứng” loại 1 và “chim non”. Tao muốn mỗi thứ một nửa.”

Dịch Nguyên liền chửi: “Mày điên à!”

“Trứng” loại 1 và “chim non” là thai nhi và trẻ con mới sinh cho đến ba tuổi. Chúng có từ việc bắt cóc, mua bán và chăn nuôi với giá siêu hời từ các bệnh viện nằm trong đường dây kinh doanh của băng đảng. Mặt hàng này rất hiếm và có giá trị. Nó hiếm vì cung không đủ cầu. Giá chỉ tăng chứ không giảm. Ngụy Tư Thần bảo muốn lấy phân nửa, khác gì ăn cướp chứ!

Bị chửi mà Ngụy Tư Thần cũng không để ý, hắn ta thản nhiên nói: “Đổi lại, tao sẽ cho mày biết một tin có giá trị tương đương.”

Dịch Nguyên hơi ngờ ngợ: “Tin gì?”

Ngụy Tư Thần nói: “Có người nhìn thấy thằng nhóc đó.”

Dịch Nguyên kinh ngạc mở to mắt, nhất thời không dám tin vào tai mình. Hắn kích động tung chăn, ngồi bật dậy. Trong lòng vừa mừng vừa sợ. Sợ rằng nửa câu sau, hắn ta sẽ cười và bảo “Tao đùa đó”.

“Thật không?”

Dịch Nguyên phản ứng mạnh như vậy làm Ngụy Tư Thần hơi bất ngờ. Hắn ta ngẩn ra chốc lát, rồi nói: “Tao giống người thích đùa lắm à?”

“...”

“Đàn em của tao chở bạn gái đi chơi, trông thấy một thằng có bóng lưng hơi giống...” Nói tới đây, trên gương mặt lạnh lùng cay nghiệt của hắn ta không giấu được sự chán ghét, giọng điệu cũng thay đổi, nghe có vẻ mất kiên nhẫn, “...Hoa Phong Nhã. Nhưng mà nhìn mặt thì không phải.”

Dịch Nguyên vội hỏi: “Ở đâu? Có chụp hình lại không? Đưa tao xem!”

Ngụy Tư Thần lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho Dịch Nguyên. Hắn chộp lấy tấm ảnh. Vừa nhìn xong liền ngây ra như phỗng. Sau đó cả người đều run lên vì kích động.

Lâm Minh Viễn!

Là Lâm Minh Viễn! Đúng là cậu ấy rồi!

Có lẽ do chụp vội bằng điện thoại rồi in ra nên hơi nhòe. Tấm ảnh này cố tình phóng to khuôn mặt Lâm Minh Viễn lên hết cỡ. Không thấy đủ nửa thân trên hay cảnh vật xung quanh. Cả tấm ảnh chỉ nhìn thấy mỗi mặt cậu từ mắt xuống cằm.

Lúc vừa mới xem ảnh, hắn suýt chút nữa không nhận ra. Bởi vì lần cuối cùng nhìn thấy Lâm Minh Viễn thì cậu vẫn còn có da có thịt. Trạng thái tệ thật, nhưng cũng không tệ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này.

Quầng thâm dưới mắt đến filter cũng không cứu nổi. Da dẻ trắng bệch xanh xao. Sụt cân tới mức khiến hai bên má hơi hóp vào. Đôi mắt long lanh tràn đầy sức sống, mang theo nét thanh thuần ngây ngô như nam sinh trước kia đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là ánh mắt vô hồn đờ đẫn. Vẻ mặt phờ phạc mệt mỏi. Hệt như con nghiện đang cai thuốc vậy.

Lúc này, chợt nghe Ngụy Tư Thần nói: “Tao suýt nữa không nhận ra. Dù sao lần đầu gặp nó ở bệnh viện, cả người đều sửa soạn chăm chút như công tử bột. Mặt mày cũng coi như sáng sủa chứ không tàn thế này. Có điều...”

Trái tim Dịch Nguyên nảy lên một cái: “Làm sao?”

Ngụy Tư Thần nói: “Nó cạo đầu.”

Dịch Nguyên tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?”

Nhắc với vấn đề này, Ngụy Tư Thần vẫn không nén nổi tò mò, hỏi: “Nó ghẹo gì mày giận rồi mày cạo đầu nó à? Cho nên nó mới chạy mất?”

“Tao...” Dịch Nguyên không kịp phản ứng, “Không phải! Không có!”

Ngụy Tư Thần tự rót nước uống cho thấm giọng, rồi nói: “Tấm này đàn em tao chụp được hơn ba tháng rồi, chắc là vào lúc nó mới bị mày cạo đầu xong chạy mất.”

Dịch Nguyên mắng: “Đm đã bảo là tao không có làm, mày điếc hả!” Nói tới đây, hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng, “Mày bảo là hơn ba tháng trước?”

Ngụy Tư Thần nói: “Ừ.”

Dịch Nguyên nóng nảy quát: “Sao lúc đó mày không nói cho tao biết!”

Ngụy Tư Thần nói: “Mày quát nữa đi, quát cho tao quên luôn chỗ nó ở.”

“...”

Ngụy Tư Thần nhíu mày, dường như nhớ lại chuyện không vui nào đó, hắn ta khó chịu thở hắt ra một hơi: “Vốn nghĩ nó chỉ là một thằng nhãi ranh thôi. Ai biết mày lại kiếm nó suốt ba tháng, rồi làm mọi chuyện bung bét lên thế.”

Dịch Nguyên sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc Lâm Minh Viễn ở đâu?”

Ngụy Tư Thần nghiêng đầu nhấc cánh tay lên, xoa xoa ngón cái và ngón trỏ vào nhau để ra hiệu.

Dịch Nguyên sầm mặt.

Học hành và làm ăn đều là việc quan trọng, kể cả chơi bời thì cũng phải chơi cho ra tiền. Đó là lời mà ba đã nói với hắn vào năm hắn lên tám tuổi. Nguyên nhân là do năm đó, có một thời gian hắn mải chơi nên bị tuột hạng. Ba không hài lòng, gọi hắn lên thư phòng dạy dỗ hết nửa ngày.

Có điều, đây không còn là chơi bời như lúc nhỏ nữa, mà là làm ăn lớn.

Đúng như Ngụy Tư Thần nói, hàng đợt này bội thu vượt cả mong đợi. Vì thai nhi và những đứa trẻ là con trai chiếm số lượng lớn. Giá thành cao đến mức, thiếu một sợi lông cũng không được. Chứ đừng nói tới cho ai cái gì.

Đằng này, Ngụy Tư Thần còn muốn chia tận phân nửa số hàng. Phân nửa số hàng đó đã có giá bằng vài căn biệt thự ở Beverly Hills rồi. Nguồn hàng đã không dễ kiếm, chưa nói tới các vấn đề giao dịch vận chuyển và bảo vệ hàng. Phải mạo hiểm và tốn rất nhiều công sức.

Thế nhưng, so với Lâm Minh Viễn. Hắn đột nhiên cảm thấy, những thứ kia có hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nếu có thể tìm được Lâm Minh Viễn, đừng nói là phân nửa, Ngụy Tư Thần muốn lấy toàn bộ số hàng đó thì hắn cũng bằng lòng giao hết.

Dịch Nguyên hỏi: “Nếu cậu ấy chuyển đi từ lâu thì sao?”

Ngụy Tư Thần nói: “Chí ít mày cũng có được manh mối, giúp ích cho việc tìm người. Cái tao bán cho mày, chính là manh mối.”

Bây giờ Dịch Nguyên chẳng còn tâm trí để cò kè mặc cả hay đấu khẩu với Ngụy Tư Thần. Hắn chỉ muốn biết Lâm Minh Viễn đang ở đâu. Manh mối cũng được, còn đỡ hơn là không có gì.

Dịch Nguyên không do dự đồng ý: “Được. Tao muốn biết ngay bây giờ, mày cho người qua cảng X đi.” Dứt lời, hắn cầm điện thoại lên, nhanh chóng tìm số.

Ngụy Tư Thần nói: “Đàn em tao đang ở gần đó, chỉ đợi một cuộc điện thoại của mày thôi.”

Dịch Nguyên thoáng ngừng tay, liếc hắn ta một cái, rồi nhấn gọi.

Sau khi trao đổi ngắn gọn với Trợ lý Giang ở bên kia xong. Chốc lát sau, chuông điện thoại của Ngụy Tư Thần vang lên. Hắn ta bắt máy, nói qua loa vài câu rồi cúp.

Dịch Nguyên sốt ruột đến mức không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, vội hối thúc: “Lâm Minh Viễn đang ở đâu?”

Ngụy Tư Thần nói: “Ở huyện Diêu Ninh, thành phố Đông Dương.” Đoạn, hắn ta ngừng một lát như để tiêu hóa bộ dạng kích động hiếm thấy kia của Dịch Nguyên, rồi mới bảo, “Tấm ảnh đó chụp ở gần siêu thị Quế Hoa.”

Dịch Nguyên ngây người: “Mày nói sao cơ? Huyện Diêu Ninh, thành phố Đông Dương?”

Nghe hắn hỏi vậy, Ngụy Tư Thần dường như cũng nhận ra gì đó: “Sao vậy? Mày từng tới đó tìm rồi à?”

Dịch Nguyên trầm mặc chốc lát, mới đáp: “...Chưa.”

Khu vực này hắn không đích thân đi, mà là giao cho Đỗ Siêu tìm. Bởi vì Đỗ Siêu vốn được chỉ định quản lí chi nhánh nhỏ của băng đảng ở thành phố Đông Dương. Riêng huyện Diêu Ninh, có một băng nhỏ đều là đàn em của Đỗ Siêu. Nếu Lâm Minh Viễn trốn tới huyện Diêu Ninh thì chẳng khác nào cá lọt lưới. Chắc chắn sẽ lập tức bị bắt ngay khi vừa đặt chân đến đó.



Thế nhưng, Đỗ Siêu nói với hắn là không tìm thấy. Mà thời điểm chụp tấm ảnh này, trùng với thời điểm hắn bảo Đỗ Siêu đến huyện Diêu Ninh tìm Lâm Minh Viễn. Tai mắt của Đỗ Siêu giăng ở khắp nơi. Không lý nào lại không tìm được cậu ấy. Trừ khi...

Vẻ mặt Dịch Nguyên lạnh tanh.

Đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Tâm trạng Dịch Nguyên đang tồi tệ còn bị làm phiền. Hắn nhíu mày gằn giọng quát.

“Ai?”

Người bên ngoài im lặng chốc lát, mới nói: “Là tôi.”

Ngôn Diệp Thành?

Ngụy Tư Thần cũng quay đầu nhìn ra cửa, khẽ nhướng mày.

Dịch Nguyên chìa tay về phía hắn ta: “Đưa nốt mấy tấm còn lại cho tao.”

Ngụy Tư Thần lấy ra một tấm ảnh khác đưa cho hắn: “Hết rồi.”

“Cút.” Hắn nhận lấy tấm ảnh vừa xem vừa nói vọng ra ngoài, “Anh vào đi...”

Vừa xem xong liền ngây người.

Tấm ảnh đầu tiên chính là phóng to khuôn mặt từ tấm ảnh này. Lâm Minh Viễn ăn mặc đơn giản hệt như lần đầu hắn gặp cậu ở khu ổ chuột vậy. Áo thun và quần thể thao đơn giản. Chỉ khác là trên đầu đội nón kết, trong tay xách một túi rau củ quả bước ra từ siêu thị. Có thể dễ dàng nhìn thấy phần da đầu nhẵn nhụi lộ ra ở phía sau. Quả thật đúng như lời Ngụy Tư Thần nói.

Lâm Minh Viễn thật sự cạo đầu.

Vì sao chứ?

Cậu vì sợ bị tôi tìm thấy, cho nên mới làm tới mức này sao?

Dịch Nguyên vô thức siết chặt tay, khiến tấm ảnh hơi nhăn nhúm lại. Thấy thế, hắn liền thả lỏng. Dùng ngón cái vuốt phẳng rồi cất tấm ảnh vào túi.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Ngụy Tư Thần bèn đứng dậy, xoay người rời đi. Ngôn Diệp Thành cũng vừa bước vào, trông thấy hắn ta thì gật đầu chào hỏi. Ngụy Tư Thần không đáp lại hay tỏ thái độ gì, cứ thế đi thẳng ra ngoài. Đỗ Siêu đứng gác bên ngoài nhanh chóng giúp hắn ta khép cửa lại.

Trong phòng thoáng yên ắng. Loại giao tiếp gượng gạo này đã kéo dài được một thời gian kể từ ngày Dịch Nguyên tự ý hủy hôn. Dù sao cũng không thể cứ tiếp tục kéo dài mãi được. Có những lời cần phải nói cho rõ ràng. Hôm nay có lẽ đã đến lúc chấm dứt nó rồi.

Dịch Nguyên vừa hé môi thì bị Ngôn Diệp Thành cướp lời: “Nghe nói ngày mai cậu xuất viện, chúc mừng nhé.” Anh ta cầm bó hoa đi tới đưa cho hắn, rồi kéo ghế ngồi xuống.

Dịch Nguyên nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn.” Ngừng một lát, hắn mới nói, “Anh đến đúng lúc lắm, có chuyện này tôi nghĩ cần phải n...”

Ngôn Diệp Thành tiếp tục ngắt lời hắn: “Cậu gầy đi nhiều rồi.”

“...”

“Mỗi lần tôi đến thăm cậu, đều phát hiện ra cậu lại sụt đi vài cân. Khiến tôi phải tự hỏi, lẽ nào bệnh viện quốc tế này chăm sóc bệnh nhân không tốt sao?”

Dịch Nguyên nói: “Diệp Thành, tôi...”

Ngôn Diệp Thành ngắt lời hắn lần nữa: “Dịch Nguyên.”

Dịch Nguyên bèn đáp: “Ừ?”

Ngôn Diệp Thành nói: “Ban nãy gặp Tổng giám đốc Ngụy. Làm tôi đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Dịch Nguyên khó hiểu hỏi: “Lần đầu tiên tôi với anh gặp nhau thì liên quan gì tới Ngụy Tư Thần?”

Ngôn Diệp Thành hơi cúi đầu cười khẽ: “Tôi quên mất. Không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Mà là lần đầu tiên tôi gặp cậu.”

“...”

Ngôn Diệp Thành hít sâu rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Dịch Nguyên, cậu còn nhớ giải vô địch đấu kiếm vào tám năm về trước không?”

Không đợi hắn trả lời, anh ta tiếp tục mải mê đắm chìm trong hồi ức: “Tôi vẫn còn nhớ như in, bóng dáng cậu hừng hực khí thế ở giải vô địch năm đó. Toàn thân mặc trang phục bảo hộ trắng muốt, tay cầm thanh kiếm thép, thoăn thoắt tấn công đối thủ.”

“Khoảnh khắc cậu tháo mặt nạ ăn mừng chiến thắng. Để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ rung động lòng người. Tôi liền không sao dời mắt khỏi cậu.”

Ngôn Diệp Thành đặt tay lên ngực mình, khẽ nói: “Mọi âm thanh xung quanh tôi khi ấy, đều bị tiếng tim đập loạn nhịp của chính mình át mất.”

“Cậu đứng ở đó, toàn thân tắm trong ánh đèn, tỏa sáng đến chói mắt. Dáng vẻ oai phong, khuôn mặt kiêu ngạo ngước nhìn lên khán đài. Đôi mắt hoa đào long lanh ngấn nước vừa hướng về phía tôi liền sáng rực lên. Trong mắt tràn đầy tình ý.”

“Vào giây phút ấy, tôi đã tin vào định mệnh.”

Nghe tới đây, Dịch Nguyên hơi hoang mang.

Bởi vì hắn nhớ rõ giải vô địch năm đó. Nhưng không nhớ là mình có nhìn Ngôn Diệp Thành. Thậm chí mãi cho đến tận bây giờ, hắn mới biết năm đó Ngôn Diệp Thành cũng có đến xem hắn thi đấu.

Ngôn Diệp Thành nói: “Thế nhưng, một tiếng khen ngợi cổ vũ của người ngồi bên cạnh đã đánh thức tôi khỏi giấc mộng đẹp ngắn ngủi kia.”

“Vừa nghe thấy câu khen ngợi từ người đó. Khóe môi cậu lập tức cong lên. Nở một nụ cười mừng rỡ mang theo vẻ đắc ý có chút trẻ con. Ngay khi quay đầu nhìn sang người đó. Tôi mới chợt nhận ra. Ánh mắt chứa chan tình ý của cậu, không phải là dành cho tôi.”

Ngôn Diệp Thành liếc nhìn sang Dịch Nguyên, đôi mắt anh ta ầng ậng nước: “Chỉ trong một ngày hôm ấy, tôi vừa mới tương tư thì đã bị thất tình.”

Dịch Nguyên ngẩn người, lúng túng đến mức nhất thời chẳng biết nên nói gì.

Không ngờ, Ngôn Diệp Thành lại ngồi bên cạnh Hoa Phong Nhã.

Mà thú thật thì Ngôn Diệp Thành ngồi ở bên trái hay bên phải, hắn cũng không biết. Ngay cả bọn Triệu Cẩn Ngôn ngồi ở đâu hắn còn chẳng rõ. Bởi vì lúc ấy, hiện trường hơn ba nghìn người. Trong mắt hắn, chỉ thấy mỗi mình Hoa Phong Nhã.

Ngôn Diệp Thành lại nói: “Dù bảo là thất tình. Nhưng tôi vẫn không thể ngăn bản thân mình dõi theo cậu.”

“Tôi biết tất cả sở thích của cậu. Đồng thời cũng biết cậu ghét những gì.”

“Cậu không thích ăn đồ ngọt. Đồ cay quá cũng không ưng. Lại thường hay bị đau dạ dày.”

“Cậu không nhìn được màu đỏ. Lúc tâm trạng không tốt sẽ cực kỳ nhạy cảm với vấn đề này.”

“Khi tìm hiểu hỏi thăm người khác về mẫu người cậu thích. Trùng hợp ngoại hình của tôi đều đúng gu cậu. Cậu có biết tôi đã vui mừng đến thế nào không?”

“Nhưng hi vọng của tôi lại một lần nữa bị dập tắt. Bởi vì cậu không quen người lớn tuổi hơn.”

Ngôn Diệp Thành sờ lên mặt mình, khẽ nói: “Ấy thế mà tận sâu trong thâm tâm tôi vẫn tiếp tục hi vọng. Hi vọng rằng sau một thời gian nữa. Cậu bị cậu ta cự tuyệt đến bỏ cuộc rồi thì tôi sẽ có cơ hội.”

“Trong thời gian đó, ưu tiên hàng đầu của tôi chính là bảo dưỡng khuôn mặt này. Vì tôi lớn tuổi hơn cậu, tất nhiên sẽ mau già hơn. Nếu tôi già đi rồi thì lại càng không có cơ hội. Bất kể liệu trình dưỡng da có là máu người đi chăng nữa, tôi cũng phải có cho bằng được.”

“Biết cậu chỉ thích người có kinh nghiệm ở phương diện đó. Tôi liền ngủ với vô số người. Thậm chí còn thuê trai bao về làm cho tôi xem để tích lũy thêm kinh nghiệm. Lỡ đâu nhờ cái này, cậu lại thích tôi thì sao?”

Ngôn Diệp Thành vuốt áo sơ mi trên người mình, nói: “Cậu xem, biết cậu thích con trai mặc áo sơ mi trắng. Từ đó tủ đồ của tôi chỉ có áo sơ mi mà thôi. Dù là ra đường hay ở nhà, dù mùa đông hay mùa hè, tôi đều mặc nó vì nghĩ rằng cậu sẽ thích.” Anh ta kéo cổ tay áo lên, “Đồng hồ tôi đeo cũng đều mua theo hãng cậu hay dùng.”

Vành mắt Ngôn Diệp Thành đỏ hoe: “Tôi đợi cậu tám năm. Đợi mãi, đợi mãi. Cuối cùng cũng đợi được ngày ở bên cậu. Được cậu ôm vào lòng. Được cậu đeo nhẫn trong lễ đính hôn của chúng ta. Vậy mà...”

Anh ta nhoẻn miệng gượng cười: “Không sao, lỡ hủy hôn rồi thì đính hôn lại thôi. Hôm đó tâm trạng của cậu không tốt. Trong lúc kích động đưa ra quyết định nóng vội, âu cũng là điều dễ hiểu. Tôi không trách cậu.”

Dịch Nguyên nghe không nổi nữa, bèn nói: “Quyết định của tôi hôm đó không phải là nóng vội và cũng sẽ không thay đổi.”

Hắn thở hắt ra một hơi, nói: “Diệp Thành à, chuyện này là tôi có lỗi với anh. Anh muốn đánh hay muốn mắng tôi đều được. Tôi đáng bị như vậy. Sau này bất kể anh cần gì, nếu là điều Dịch Nguyên tôi có thể làm được cho anh. Thì tôi đều sẽ dốc hết sức. Nhưng quay lại thì không, xin lỗi anh.”

Ngôn Diệp Thành không nhịn được, cuối cùng cũng rơi nước mắt: “Là vì Lâm Minh Viễn sao?”

Dịch Nguyên hơi khựng lại chốc lát, mới nói: “Không liên quan tới cậu ấy. Tất cả đều là quyết định của tôi.”

Ngôn Diệp Thành nói: “Không sao. Nếu cậu muốn cho Lâm Minh Viễn danh phận thì cứ làm thế đi. Tôi không quan trọng chuyện đó nữa. Chỉ cần làm bạn giường thôi. Tôi sẽ cẩn thận không để cậu ấy biết, như vậy là được rồi mà phải không?”

Dịch Nguyên nhíu mày: “Diệp Thành, người như anh vốn dĩ có rất nhiều lựa chọn. Chỉ cần anh muốn, chắc chắn có thể chọn được người tốt hơn tôi. Tội tình gì phải vậy?”

“Tội tình gì phải vậy...” Ngôn Diệp Thành vừa khóc vừa nói, “Cậu đã biết rõ rồi mà còn hỏi tôi sao?”

Dịch Nguyên rũ mắt, khẽ nói: “Xin lỗi...”

Lòng bàn tay Ngôn Diệp Thành siết chặt, rồi nhẹ nhàng thả lỏng. Anh ta gạt đi nước mắt lấm lem trên mặt. Hít mũi một cái, rồi đứng phắt dậy.

“Dịch Nguyên, cậu nói cậu không thay đổi quyết định.” Ngôn Diệp Thành nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, “Tôi cũng vậy. Tôi cũng không thay đổi quyết định. Khi nào cậu muốn thì cứ đến tìm tôi. Mật khẩu nhà tôi vẫn không đổi. Tôi đợi cậu tám năm rồi, đợi thêm tám năm hay tám mươi năm nữa thì có sao?”

Dứt lời, Ngôn Diệp Thành lập tức xoay người cất bước rời đi.

Dịch Nguyên nhíu mày gọi với theo: “Diệp Thành, Diệp Thành!”

Trong phòng nháy mắt chỉ còn mỗi mình hắn.

Dịch Nguyên mệt mỏi cúi đầu bóp trán.

Hết Đỗ Siêu rồi lại tới Ngôn Diệp Thành. Mọi chuyện cứ rối tung lên!

Hắn hít sâu rồi nặng nề thở ra một hơi thật dài. Chậm rãi lấy tấm ảnh trong túi ra xem lần nữa. Bây giờ mới có thời gian để từ từ ngẫm nghĩ. Lẽ nào là ba uy hiếp gì Đỗ Siêu sao?

Nếu không thì hắn thật sự chẳng thể lý giải nổi vì sao Đỗ Siêu lại phản bội mình.

Tuy nhiên, tận sâu trong thâm tâm Dịch Nguyên không muốn tin đây là sự thật. Đỗ Siêu là anh em chí cốt vào sinh ra tử của hắn, cùng hắn lớn lên. Là người hắn tin tưởng nhất. Thế nhưng, ngay cả người mà mình tin tưởng nhất cũng phản bội mình. Đời này của hắn, còn biết tin vào ai nữa bây giờ?

Nếu Đỗ Siêu phản bội hắn thật...

Dịch Nguyên cười lạnh.

Nghĩ đến chỉ mới vừa nãy còn tâm sự với anh ta về Lâm Minh Viễn. Chính anh ta biết rõ hết tất cả. Nhưng lại coi như không có gì mà “khuyên nhủ” hắn. Càng nghĩ càng...

“Thiếu gia.”

Tiếng gõ cửa và tiếng gọi khẽ của Đỗ Siêu vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Dịch Nguyên.

Hắn nén giận cất tấm ảnh vào túi, nói: “Vào đi.”

Đỗ Siêu bước vào, nói: “Thiếu gia, bên kia vừa báo tin. Không tìm thấy cậu ấy.”

Lông mày bên dưới mái tóc rũ xuống trán của Dịch Nguyên giật nhẹ một cái: “Vẫn không tìm thấy à...”

Đỗ Siêu rũ mắt: “Vâng.”

Dịch Nguyên ngả người nằm xuống, nói: “Vất vả cho anh rồi. Nghỉ ngơi một tuần đi.”

Đỗ Siêu thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thoáng vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể gặp Lâm Minh Viễn, nhưng vẫn nói: “Vậy...”

Dịch Nguyên phất phất tay ra hiệu đuổi người: “Tạm thời việc tìm kiếm cứ để bọn Kha Ân lo liệu, theo kế hoạch mà làm.”

“Vâng.”

Đợi Đỗ Siêu rời khỏi phòng. Dịch Nguyên mới cầm điện thoại lên, kéo xuống tìm một số rồi nhấn gọi. Đổ chuông chưa được bao lâu thì bên kia đã bắt máy.

“Lô?” Người kia cợt nhả, “Lâu rồi không gặp, chắc cậu phải tuyệt vọng lắm mới tìm đến tôi nhỉ?”

Dịch Nguyên nhíu mày: “Bớt xàm đi.”

“Có rắm mau thả.”

“Tôi muốn anh giúp tôi theo dõi một người.”

===============

️Donate ủng hộ vài cốc trà sữa để mình lên tinh thần quẩy chương mới nhé! :3

Và donate ủng hộ mình qua ví MoMo để mình mua trà sữa với bánh ăn nha~ ️‍

️‍ Link donate: https://me.momo.vn/Victoria

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cái Bóng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook