Chương 25: Họa vô đơn chí (1)
Phi Thiên
16/11/2023
Dịch Nguyên xoay người nhìn mông mình trong gương. Vết bầm vẫn chưa tan
hết. Mấy ngày nay gặp Ngôn Diệp Thành cũng không dám làm đến bước cuối
cùng. Sợ anh ta sẽ trông thấy cái mông bầm đen bầm đỏ của mình. Rồi phát hiện ra chuyện hắn xuống làm 0 để cho người khác đè.
Quá mất mặt.
Còn thằng nhóc Lâm Minh Viễn kia. Lúc bình thường quả thật không nhìn ra cậu ta khi say lại có sở thích bạo dâm. Chỉ dùng tay mà có thể đánh cho mông hắn bầm đen.
Má nó lại còn vừa chơi vừa bóp cổ!
Cơ mà, được cái là sung hơn lúc tỉnh nhiều.
Đêm đó cũng coi như thỏa mãn hắn về mọi mặt. Dù nơi khó nói kia bị làm đến sưng lên. Báo hại hắn suốt mấy ngày liền gặp khó khăn trong vấn đề sinh hoạt cá nhân.
Dịch Nguyên cong khóe môi cười cười. Hắn mặc quần áo chỉnh tề, rồi bước ra khỏi phòng thay đồ. Đang nghĩ sau khi giải quyết việc trong băng đảng xong thì nên đưa Lâm Minh Viễn đi đâu nghỉ dưỡng một thời gian. Đúng vào lúc này, điện thoại của hắn đổ chuông.
Là thư ký Đinh.
Hắn bắt máy, liền nghe thấy thư ký Đinh nói: “Thưa giám đốc Dịch, tôi vừa nhận được tin.”
“…”
“Mẹ của cậu Lâm đã mất rồi ạ.”
Dịch Nguyên nhíu mày: “Cái gì?”
…
Sau khi cúp máy, hắn nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, mới quyết định gọi cho Ngôn Diệp Thành. Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy. Giọng nói ôn hòa dễ nghe quen thuộc vang lên.
“Tôi nghe đây.”
Hắn nhìn đồng hồ, nói: “Ngôn Diệp Thành, xin lỗi anh. Hôm nay tôi có việc đột xuất không thể cùng anh ăn tối được.”
Ngôn Diệp Thành im lặng chốc lát, mới hỏi: “Vậy hôm nay cậu có đến không?”
Ý của Ngôn Diệp Thành là sau khi “bận” xong việc đột xuất kia, hắn có đến ngủ lại nhà anh ta hay không.
Hôm nay là thứ sáu, lẽ ra hắn phải đến nhà anh ta. Thế nhưng vì chuyện mẹ của Lâm Minh Viễn đột ngột qua đời như vậy, hắn cảm thấy không yên tâm. Muốn tự mình báo tin cho cậu biết và ở bên cạnh cậu trong thời gian này.
Dịch Nguyên hơi áy náy bảo: “Tối nay tôi không đến được, xin lỗi anh.”
Ngôn Diệp Thành: “Không sao, cậu bận việc gì thì cứ giải quyết việc đó đi.”
Giờ này hẳn là Lâm Minh Viễn vẫn còn đang tăng ca trong công ty. Hắn vừa đi xuống lầu vừa gọi điện bảo Đỗ Siêu khỏi đến đón Lâm Minh Viễn. Xe đã đợi sẵn dưới sân, Kha Ân khom lưng mở cửa cho hắn chui vào ghế sau ngồi. Sau đó mới đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Dịch Nguyên nói: “Đến công ty.”
Kha Ân giật mình ngạc nhiên, song, vẫn đáp: “Vâng.”
Chiếc xe chậm rãi rẽ sang hướng khác.
Dịch Nguyên bắt chéo chân, tay chống thái dương, nghiêng đầu nhìn ra cửa kính xe.
Đối với một người được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ. Hắn luôn có cảm giác rất mâu thuẫn với mẹ Lâm Minh Viễn. Đều là mẹ, vì sao lại không giống nhau? Cũng như cậu và em trai cậu, đều là con ruột, nhưng vì sao lại đối xử khác nhau đến vậy?
Lâm Minh Viễn luôn tỏ ra không muốn liên quan gì tới người đàn bà đó. Thậm chí vì trốn bà ta mà chấp nhận làm trai bao. Nhưng suy cho cùng, bà ta cũng là mẹ ruột cậu. Lúc vừa hay tin, hắn quả thật có hơi do dự. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, liệu có nên báo cho cậu biết hay không?
Song, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói với Lâm Minh Viễn.
Thấy phía trước là cửa hàng Starbucks, trước khi xe chạy ngang qua, hắn nói: “Dừng lại.”
.
Lâm Minh Viễn giật mình ngừng tay: “Sao thế ạ?”
Trưởng phòng nhìn màn hình hồi lâu, rồi nói: “Sửa đoạn này, xóa đoạn dưới đi.”
“Vâng.”
Sau khi chỉnh sửa văn bản lại lần thứ en nờ theo yêu cầu của Trưởng phòng, cuối cùng cũng trở về nội dung ban đầu, chỉ thêm đúng một câu. Vừa khéo đã đến giờ tan làm. Mọi người lục tục về hết, chỉ còn mình cậu ở lại dọn dẹp góc làm việc của mình.
Đang loay hoay thu dọn đồ đạc, bên má bỗng dưng lạnh toát.
Lâm Minh Viễn hết hồn quay đầu nhìn sang. Liền trông thấy một ly kem đá xay Chocolate Chip Crème Frappuccino phóng đại ngay trước mắt mình. Bàn tay thon dài nam tính hết sức quen thuộc kia lắc lắc nhẹ ly kem đá xay hai cái.
Lâm Minh Viễn ngửa mặt lên. Trông thấy Dịch Nguyên một tay đút vào túi quần, bộ dạng biếng nhác, đang nghiêng đầu cong khóe môi nhìn mình. Đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình mang theo vẻ trêu ghẹo. Khiến cậu thoắt cái liền đỏ mặt, trái tim vô thức đập rộn ràng.
Bình thường hắn vốn đã tỏa sáng như minh tinh rồi. Hiện tại chẳng hiểu sao lại càng chói mắt hơn. Mặc dù không biết vì sao hôm nay hắn không đi gặp tình nhân mà lại đón cậu. Thế nhưng bất ngờ vui vẻ đến quá đột ngột. Trong một thoáng, Lâm Minh Viễn cứ ngỡ rằng mình say rượu. Cả người đều choáng ngợp trong hạnh phúc.
Cậu không nhịn được nhoẻn miệng cười, âm thanh cũng không khống chế được mà cất cao lên: “Dịch Nguyên!”
Dịch Nguyên bị cậu hét đến giật mình. Nhìn đôi mắt long lanh tràn đầy hân hoan, cùng lúm đồng tiền đáng yêu của cậu. Hắn bỗng thấy vui lây, mặt khác, càng khó mở lời hơn.
“Ôi chao, tôi nghe rồi, tôi có điếc đâu. Tăng ca đến giờ này mà cậu gào khỏe gớm nhỉ.”
Lâm Minh Viễn nhào tới ôm cổ hắn. Hôn “chụt chụt chụt” khắp mặt hắn. Làm hắn có cảm giác cả khuôn mặt mình vừa được gột rửa bằng nước miếng thỏ tinh khiết.
Dịch Nguyên bị thơm thơm đến choáng váng: “Đệt…”
Lâm Minh Viễn nhận lấy ly kem đá xay, tắt đèn đóng cửa. Cậu không hỏi lí do vì sao hắn thay đổi lộ trình. Chỉ ngượng ngùng cười bảo: “Anh Siêu chở anh đến hả?”
Dịch Nguyên cùng cậu sóng vai đi ra ngoài: “Không, Kha Ân.”
Lâm Minh Viễn đưa cặp da cho hắn xách. Còn mình một tay cầm ly kem đá xay đưa lên miệng ngậm ống hút, say sưa hút rột rột. Tay còn lại nắm lấy tay hắn, vừa đi vừa vui vẻ đong đưa đong đưa.
Cái này làm hắn có ảo giác như mình đang đón con trai cưng đi học về vậy.
Dịch Nguyên nhét con trai cưng vào xe, chính mình cũng lên xe rồi đóng cửa lại.
“Anh ăn gì chưa?”
Nghe cậu hỏi, lúc này hắn mới bắt đầu cảm thấy đói bụng: “Chưa, giờ chúng ta đi ăn luôn. Cậu muốn ăn gì?”
“Anh muốn ăn gì?”
Hai người cùng đồng thanh nói ra một câu giống nhau. Cuối cùng vẫn là Lâm Minh Viễn nói: “Hay về nhà đi, anh muốn ăn gì tôi nấu.”
Đoạn, cậu đưa kem đá xay tới, Dịch Nguyên hơi cúi xuống ngậm ống hút uống một ngụm, thuận miệng bảo: “Sườn xào chua ngọt đi.”
Nói xong liền tự chửi thầm mình trong lòng. Lẽ ra hôm nay hắn phải săn sóc an ủi cậu nhiều hơn bình thường mới đúng. Vậy mà lại để người sắp buồn hầu hạ cơm nước cho mình.
Không phải chứ, Dịch Nguyên?
Đầu mày bị sườn xào chua ngọt lấp đầy cmn hết rồi à!
Lâm Minh Viễn mở nắp múc kem ăn, rồi lấy điện thoại ra bấm bấm, nói: “Ừm, để tôi nhắn tin nhờ chị Hạ nấu cơm trước.” Đoạn, cậu chợt nhớ ra gì đó, ngừng bấm điện thoại, “Tôi quên mất, qua nhà tôi hay…”
Dịch Nguyên nhìn cậu, tiếp lời: “Nhà tôi.”
“À.” Cậu nhấn gửi tin nhắn.
Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn múc kem ăn ngon lành. Rồi múc một muỗng đút cho hắn. Nhịn không được hỏi: “Sao cậu không khuấy lên rồi uống?”
Hắn để ý lần nào Lâm Minh Viễn uống loại thức uống nào có kem, cậu đều múc kem ăn riêng. Chẳng bao giờ khuấy lên cả. Còn hắn uống cái gì có kem cũng khuấy đều rồi mới uống.
Lâm Minh Viễn hơi khựng lại, liếc xéo hắn: “Đồ uống có kem mà khuấy lên chính là một tội ác!”
Hắn túm lấy tay cậu rồi cầm muỗng khuấy ly kem đá xay như điên: “Vậy bây giờ tôi sẽ thực hiện tội ác đó với cậu.”
Lâm Minh Viễn gào lên: “Đệt, Tổng giám đốc Dịch, anh có ấu trĩ quá không!”
Dịch Nguyên ngửa đầu cười, cười đến run cả người. Lâm Minh Viễn cũng buồn cười, đánh lên bắp tay hắn mấy cái: “Ấu trĩ.”
Kha Ân ngồi ở phía trước cười khúc khích, hai đầu vai cũng run run theo.
Dịch Nguyên: “Cười cái gì, lo lái xe của anh đi.”
Kha Ân liền ngậm miệng.
Chẳng mất bao lâu sau, xe đã lái vào trong sân. Hoa cỏ trong sân và trên nóc biệt thự đung đưa. Hệt như tấm vải lụa mềm mại dập dờn phất phơ trong gió.
Phía xa xa có thể nhìn thấy khu resort lên đèn về đêm, lấp la lấp lánh tựa như một dải ngân hà. Bức tượng Poseidon hùng vĩ đón gió biển ở bên kia. Đem lại cho người ta cảm giác nó sẽ đột ngột cử động, cầm đinh ba điều khiển bầy cá heo lao thẳng xuống mặt biển.
Hắn khoác vai Lâm Minh Viễn đi vào nhà. Bầu không khí mát lạnh mang theo vị mằn mặn quen thuộc, khiến tâm tình người ta thoải mái. Nhất thời không muốn nghĩ đến những chuyện phiền muộn nữa.
Dịch Nguyên cúi đầu hôn nhẹ lên tóc mai cậu.
Ăn cơm xong rồi nói vậy.
Hắn ngồi xuống bàn, nhìn Lâm Minh Viễn quấn tạp dề màu đen vào thắt lưng. Xắn tay áo sơ mi trắng tinh lên, để lộ cánh tay rắn chắc nam tính. Loại tạp dề nửa người dưới này quả thật rất tôn dáng. Vóc người Lâm Minh Viễn khá đẹp, eo thon mông cong. Mặc áo sơ mi quần Tây đen rồi quấn tạp dề kiểu này, thật sự rất gợi cảm.
Vẻ mặt nghiêm túc tập trung nấu ăn kia, lại tăng thêm vài phần lạnh lùng cấm dục. Đặc biệt là khi nhìn tử phía sau và nhìn nghiêng một bên sườn mặt.
Trông rất giống…
Dịch Nguyên giật mình, nhíu mày day day huyệt thái dương.
Hắn đã nhìn qua bao nhiêu lần rồi. Thế nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên hắn bỗng muốn nhìn kỹ cậu. Nhìn kỹ chính bản thân Lâm Minh Viễn.
“Xèo xèo!”
Tiếng xào nấu vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. Mùi thơm của thức ăn lan ra khắp phòng bếp. Kéo hắn quay trở về thực tại.
Trước đó hồn hắn bay đi đâu, chính hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Lâm Minh Viễn dọn mấy món khác lên bàn trước. Sau đó tháo tạp dề, xoay người lại mỉm cười nhìn hắn, nói: “Tôi đi tắm đã, tắm xong sườn cũng mềm ăn được rồi.”
“Ừ.”
Lâm Minh Viễn tắm rất nhanh. Lúc xuống phòng ăn đã thấy chị Từ giúp cậu múc sườn ra dĩa đặt lên bàn. Chị Từ đi ngang qua, cậu nói một tiếng cảm ơn rồi đi tới bàn ăn. Vừa nhìn liền phát hiện, dĩa rau xào từ lúc nào đã bị gặm hết một nửa.
Cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo sau gáy hắn, rồi kéo ghế ngồi xuống, cười bảo: “Đói lắm rồi hửm? Sao anh không ăn trước đi.”
Dịch Nguyên gắp sườn cho vào chén của cậu: “Đợi cậu ăn cùng.”
Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn ngồi đối diện mình. Cậu ăn rất nhanh, nhưng không hề có cảm giác càn quét thô bạo. Cũng không phải kiểu mềm mại nhẹ nhàng như con gái. Mà giống như động vật nhỏ đang chăm chỉ gặm rau củ.
Lần đầu tiên có một người đem đến cho hắn loại cảm giác, thì ra trên đời này lại có người ăn cơm mà trông dễ thương tới vậy.
Hoàn toàn khác hẳn với vẻ tao nhã gợi cảm đầy mâu thuẫn của Hoa Phong Nhã.
Hắn chợt nhận ra, Lâm Minh Viễn sáng dạ, xét về mọi mặt không tính là giỏi nhưng bù lại nấu ăn khá ngon. Còn Hoa Phong Nhã cái gì cũng xuất sắc, ngược lại nấu ăn rất đáng sợ.
Cậu ấy không đáng sợ, thức ăn cậu ấy nấu mới đáng sợ.
Bề ngoài màu sắc đẹp đẽ, nhưng hương vị thật sự là tra tấn người khác.
“Sao vậy? Đồ ăn tôi nấu không ngon à?”
Mặt Dịch Nguyên nhăn nhúm thành một nùi vì mặn, hắn cười gượng: “Ngon, ngon.”
Hoa Phong Nhã hơi nhướng mày: “Thế sao nhìn mặt anh đau khổ quá vậy?”
“Là… cảm động.” Lúc nói câu này, hai mắt hắn đã ầng ậng nước. Bởi vì…
Cmn mặn quá!
Hoa Phong Nhã cong khóe môi, lộ ra một nụ cười ẩn ý không rõ: “Vậy anh ăn nhiều vào.”
Dịch Nguyên khóc không ra nước mắt: “Ôi, cậu gắp đồ ăn cho tôi đấy à? Hạnhhhhh phúc chết mất.”
Tăng huyết áp chết mất!
“Dịch Nguyên.”
“Dịch Nguyên!”
Tiếng gọi của Lâm Minh Viễn một lần nữa kéo Dịch Nguyên trở về thực tại. Hắn giật mình, mơ hồ đáp lại một tiếng.
“Ừ?”
Lâm Minh Viễn lột vỏ tôm cho vào chén hắn: “Sao vậy? Đồ ăn tôi nấu không ngon à?”
Dịch Nguyên ngẩn người. Vừa nghe xong câu này, khiến hắn có ảo giác hai hình ảnh Lâm Minh Viễn và Hoa Phong Nhã đang chồng chéo lên nhau. Hắn nhíu mày, cúi đầu nhéo nhéo ấn đường.
“Ngon, ngon lắm.”
Lâm Minh Viễn lo lắng hỏi: “Anh không khỏe trong người à?”
Hắn khe khẽ thở hắt ra một hơi, cười bảo: “Không, tôi chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi. Ăn đi.” Đoạn, hắn gắp bào ngư, chấm sốt rồi cho vào chén cậu, “Ăn nhiều vào.”
Cơm nước no nê xong, Dịch Nguyên đề nghị Lâm Minh Viễn cùng ra ngoài đi dạo với lí do tiêu cơm. Thật ra là để tìm cơ hội nói chuyện đó với cậu.
Có điều, chẳng hiểu sao hôm nay tâm trạng Lâm Minh Viễn đặc biệt tốt. Cậu cười nói suốt dọc đường, đến mặt biển lấp lánh ngoài kia, cũng không thể tỏa sáng lấp lánh như đôi mắt cậu lúc này. Hắn có chút không biết phải làm sao để mở lời.
“Dịch Nguyên, hôm trước tôi phát hiện ở đây vậy mà lại có mèo!”
Dịch Nguyên đút hai tay vào túi áo khoác măng tô dáng dài của mình. Hắn thong thả bước trên đường lớn, nhìn Lâm Minh Viễn phía đối diện mình. Cậu vừa đi lùi vừa cười híp mắt nói chuyện với hắn. Gió biển vù vù thổi mái tóc mềm mại của cậu bay tán loạn. Tựa như một thước phim tràn ngập cảm giác thanh xuân tươi trẻ.
Hắn vỗ tay bép bép: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng phát hiện ra điều mà ai cũng biết.”
Lâm Minh Viễn: “Đệt…” Suy nghĩ chốc lát, cậu bèn hỏi, “Con mèo đó là từ khu nghỉ dưỡng chạy ra đây chơi à?”
Hắn đút hai tay trở vào túi áo khoác, gật đầu: “Ừ, nhiều mèo lắm. Khách du lịch hay cho chúng nó ăn. Thành thử con sau mập hơn con trước.”
“Ổ, sao lần trước tôi không thấy nhỉ.”
“Nhằm lúc mới thấy. Đa số thời gian lũ mèo hay chạy đến khu khác kiếm ăn vào giờ cao điểm. Khu vực tôi với cậu đi hôm đó là khu vắng người và không phải giờ cao điểm.”
Lâm Minh Viễn hơi dẩu môi: “À, ra vậy…”
Đáng yêu ghê.
Dịch Nguyên biếng nhác nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào cong cong, cười hỏi: “Sao, muốn nuôi mèo hửm?”
“Đâu có, tôi chỉ thấy nó dễ thương nên nói vậy thôi.”
Dường như Lâm Minh Viễn bị hắn nói trúng tim đen. Cậu xoay người đưa lưng về phía hắn. Bây giờ liền trở thành cậu đi trước, còn hắn thong thả cất bước theo sau.
Hai bóng người cao dong dỏng, một trước một sau chầm chậm bước trên đường lớn. Đằng sau là mặt biển và dãy biệt thự lên đèn lấp lánh ở xa xa. Bầu không khí se lạnh ban đêm, âm thanh sóng vỗ rì rào và tiếng bước chân đều đều của bọn họ. Tất cả hòa vào nhau, mang theo loại cảm giác yên bình kì lạ.
Hắn không muốn làm hỏng tâm trạng của cậu. Thế nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Chi bằng…
Dịch Nguyên dừng bước.
Hắn nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của mình vang lên, phá tan bầu không khí yên bình ấy.
“Minh Viễn, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lâm Minh Viễn khựng lại bước chân.
“Mẹ cậu qua đời rồi.”
Vù vù!
Một trận gió lớn ù ù thổi qua. Thổi mạnh tới mức, khiến cho người ta lung lay muốn ngã.
Lâm Minh Viễn quay đầu lại nhìn hắn.
Dịch Nguyên nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của cậu, khẽ nói: “Cậu có muốn…”
Lâm Minh Viễn đột ngột quay đầu nhìn ra biển, cắt ngang lời hắn: “Không muốn!”
Có thể dễ dàng nghe ra giọng nói của Lâm Minh Viễn run lên. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Bàn tay cũng bắt đầu run rẩy. Chẳng biết là tức giận hay là đau khổ.
Im lặng hồi lâu, Lâm Minh Viễn cúi đầu vuốt mặt một cái. Như thể muốn vuốt cho chính mình bình tĩnh lại.
Cậu trầm giọng hỏi: “Vì sao?” Ngừng một chút, yết hầu cậu trượt lên trượt xuống, giống như đang cố nuốt xuống thứ cảm xúc nặng nề nào đó, “Vì sao bà ấy lại…”
Câu cuối gần như không thể phát ra âm thanh.
Dịch Nguyên bước đến gần cậu, nói: “Là… bị tạt axit. Nặng quá nên không qua khỏi.”
Lâm Minh Viễn nhất thời không phản ứng kịp, cậu quay phắt lại nhìn hắn: “Tạt axit?” Đoạn, cậu hỏi tiếp, “Ai?”
Dịch Nguyên hạ giọng, âm thanh rất nhỏ nhưng đủ để cậu nghe thấy: “Vợ của ông ta thuê người khác làm.”
“Vợ” của “ông ta”.
Ông ta?
Vợ?
Lâm Minh Viễn đứng hình vài giây, mới hỏi: “Là vợ của người đàn ông mà bà ấy bất chấp tất cả để chạy theo à?”
Phản ứng này… Không lẽ Lâm Minh Viễn không biết mẹ cậu làm gì ư?
Dịch Nguyên nhìn cậu không đáp. Xem như là câu trả lời.
Lâm Minh Viễn đi qua đi lại nhéo nhéo ấn đường. Rồi đột ngột ngừng lại, nhíu mày nói: “Khoan đã.” Cậu nhếch môi lộ ra nụ cười mỉa mai, “Ý anh là… bà ấy làm vợ lẽ người ta?”
Cậu vô thức cất cao giọng: “Bà ấy rời bỏ gia đình chỉ để đi làm vợ lẽ của người ta?” Dứt lời, hai giọt nước mắt liền nặng nề rơi xuống.
Thấy cậu như vậy, Dịch Nguyên hơi đau lòng, khẽ nói: “Minh Viễn…”
Cậu gục đầu ngồi thụp xuống ngay giữa đường lớn, rồi lại đứng lên. Dùng tay quệt đi nước mắt, nói: “Tôi cứ tưởng bà ấy một bước lên mây, trở thành phu nhân giàu sang phú quý cao cao tại thượng.”
“Vậy mà lại đi làm lẽ người ta rồi bị vợ người ta đánh ghen tạt axit chết?”
Đoạn, cậu kích động gào lên: “Đây là cuộc sống mà bà ta chọn dù có phải bỏ chồng bỏ con bỏ cả gia đình để có được sao!”
Dịch Nguyên nắm tay Lâm Minh Viễn, kéo cậu vào lòng. Nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang không ngừng run rẩy kia. Hắn đột nhiên không biết nói gì. Hắn không biết an ủi người khác. Bảo cậu đừng khóc hay bảo cậu đừng buồn, nghe thật vô nghĩa.
Dịch Nguyên cứ thế mà đứng ngay giữa đường lớn ôm cậu gần nửa ngày.
Đợi cho đến khi cậu bình tĩnh lại, hắn mới nói: “Nhà ngoại cậu đã lo tang sự ở bên đó. Cậu có muốn đến thắp một nén nhang không?”
Lâm Minh Viễn im lặng hồi lâu, rồi lắc đầu: “Tôi không đi đâu. Bên đó không chào đón tôi. Khéo tôi mà đến đó sẽ thành phá tang lễ của người ta mất.” Đoạn, cậu rũ mắt nói, “Có khi chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đã bị quét ra ngoài rồi.”
Dịch Nguyên nhíu mày: “Chẳng phải đó là ông bà của cậu sao? Tốt xấu gì cậu cũng là cháu ruột…”
Lâm Minh Viễn nhếch môi, muốn cười mà cười không nổi: “Trong lòng bọn họ chỉ có độc nhất một đứa cháu ruột thôi. Nhưng đó không phải tôi.”
Nghe xong, hắn liền tức giận: “Cả ông bà cậu cũng thế à? Bọn họ làm ông bà kiểu gì vậy?” Ngừng một lát, hắn nhướng mày nói, “Nếu cậu muốn đi, thì cứ việc đi. Để tôi xem ai dám làm gì cậu!”
Thấy hắn như vậy, cậu không nhịn được cười khẽ, lắc đầu: “Tôi không đi. Tiểu An chắc chắn cũng không muốn đi. Nhưng tôi cũng sẽ hỏi ý nó xem như nào.” Cậu nhíu mày, “Có điều, sức khỏe bà nội không tốt, tôi sợ…”
Dịch Nguyên dịu dàng vén tóc cậu ra sau tai: “Vậy thì khỏi nói. Dù sao cũng đâu còn liên quan gì nữa.”
Lâm Minh Viễn nặng nề thở hắt ra một hơi. Gục đầu vào vai hắn, lặng thinh không đáp.
==============
Cảm ơn các bạn đã donate ủng hộ mình! Mình thật sự rất vui, cảm ơn các bạn nhiều lắm!!!
Quá mất mặt.
Còn thằng nhóc Lâm Minh Viễn kia. Lúc bình thường quả thật không nhìn ra cậu ta khi say lại có sở thích bạo dâm. Chỉ dùng tay mà có thể đánh cho mông hắn bầm đen.
Má nó lại còn vừa chơi vừa bóp cổ!
Cơ mà, được cái là sung hơn lúc tỉnh nhiều.
Đêm đó cũng coi như thỏa mãn hắn về mọi mặt. Dù nơi khó nói kia bị làm đến sưng lên. Báo hại hắn suốt mấy ngày liền gặp khó khăn trong vấn đề sinh hoạt cá nhân.
Dịch Nguyên cong khóe môi cười cười. Hắn mặc quần áo chỉnh tề, rồi bước ra khỏi phòng thay đồ. Đang nghĩ sau khi giải quyết việc trong băng đảng xong thì nên đưa Lâm Minh Viễn đi đâu nghỉ dưỡng một thời gian. Đúng vào lúc này, điện thoại của hắn đổ chuông.
Là thư ký Đinh.
Hắn bắt máy, liền nghe thấy thư ký Đinh nói: “Thưa giám đốc Dịch, tôi vừa nhận được tin.”
“…”
“Mẹ của cậu Lâm đã mất rồi ạ.”
Dịch Nguyên nhíu mày: “Cái gì?”
…
Sau khi cúp máy, hắn nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, mới quyết định gọi cho Ngôn Diệp Thành. Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy. Giọng nói ôn hòa dễ nghe quen thuộc vang lên.
“Tôi nghe đây.”
Hắn nhìn đồng hồ, nói: “Ngôn Diệp Thành, xin lỗi anh. Hôm nay tôi có việc đột xuất không thể cùng anh ăn tối được.”
Ngôn Diệp Thành im lặng chốc lát, mới hỏi: “Vậy hôm nay cậu có đến không?”
Ý của Ngôn Diệp Thành là sau khi “bận” xong việc đột xuất kia, hắn có đến ngủ lại nhà anh ta hay không.
Hôm nay là thứ sáu, lẽ ra hắn phải đến nhà anh ta. Thế nhưng vì chuyện mẹ của Lâm Minh Viễn đột ngột qua đời như vậy, hắn cảm thấy không yên tâm. Muốn tự mình báo tin cho cậu biết và ở bên cạnh cậu trong thời gian này.
Dịch Nguyên hơi áy náy bảo: “Tối nay tôi không đến được, xin lỗi anh.”
Ngôn Diệp Thành: “Không sao, cậu bận việc gì thì cứ giải quyết việc đó đi.”
Giờ này hẳn là Lâm Minh Viễn vẫn còn đang tăng ca trong công ty. Hắn vừa đi xuống lầu vừa gọi điện bảo Đỗ Siêu khỏi đến đón Lâm Minh Viễn. Xe đã đợi sẵn dưới sân, Kha Ân khom lưng mở cửa cho hắn chui vào ghế sau ngồi. Sau đó mới đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Dịch Nguyên nói: “Đến công ty.”
Kha Ân giật mình ngạc nhiên, song, vẫn đáp: “Vâng.”
Chiếc xe chậm rãi rẽ sang hướng khác.
Dịch Nguyên bắt chéo chân, tay chống thái dương, nghiêng đầu nhìn ra cửa kính xe.
Đối với một người được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ. Hắn luôn có cảm giác rất mâu thuẫn với mẹ Lâm Minh Viễn. Đều là mẹ, vì sao lại không giống nhau? Cũng như cậu và em trai cậu, đều là con ruột, nhưng vì sao lại đối xử khác nhau đến vậy?
Lâm Minh Viễn luôn tỏ ra không muốn liên quan gì tới người đàn bà đó. Thậm chí vì trốn bà ta mà chấp nhận làm trai bao. Nhưng suy cho cùng, bà ta cũng là mẹ ruột cậu. Lúc vừa hay tin, hắn quả thật có hơi do dự. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, liệu có nên báo cho cậu biết hay không?
Song, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói với Lâm Minh Viễn.
Thấy phía trước là cửa hàng Starbucks, trước khi xe chạy ngang qua, hắn nói: “Dừng lại.”
.
Lâm Minh Viễn giật mình ngừng tay: “Sao thế ạ?”
Trưởng phòng nhìn màn hình hồi lâu, rồi nói: “Sửa đoạn này, xóa đoạn dưới đi.”
“Vâng.”
Sau khi chỉnh sửa văn bản lại lần thứ en nờ theo yêu cầu của Trưởng phòng, cuối cùng cũng trở về nội dung ban đầu, chỉ thêm đúng một câu. Vừa khéo đã đến giờ tan làm. Mọi người lục tục về hết, chỉ còn mình cậu ở lại dọn dẹp góc làm việc của mình.
Đang loay hoay thu dọn đồ đạc, bên má bỗng dưng lạnh toát.
Lâm Minh Viễn hết hồn quay đầu nhìn sang. Liền trông thấy một ly kem đá xay Chocolate Chip Crème Frappuccino phóng đại ngay trước mắt mình. Bàn tay thon dài nam tính hết sức quen thuộc kia lắc lắc nhẹ ly kem đá xay hai cái.
Lâm Minh Viễn ngửa mặt lên. Trông thấy Dịch Nguyên một tay đút vào túi quần, bộ dạng biếng nhác, đang nghiêng đầu cong khóe môi nhìn mình. Đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình mang theo vẻ trêu ghẹo. Khiến cậu thoắt cái liền đỏ mặt, trái tim vô thức đập rộn ràng.
Bình thường hắn vốn đã tỏa sáng như minh tinh rồi. Hiện tại chẳng hiểu sao lại càng chói mắt hơn. Mặc dù không biết vì sao hôm nay hắn không đi gặp tình nhân mà lại đón cậu. Thế nhưng bất ngờ vui vẻ đến quá đột ngột. Trong một thoáng, Lâm Minh Viễn cứ ngỡ rằng mình say rượu. Cả người đều choáng ngợp trong hạnh phúc.
Cậu không nhịn được nhoẻn miệng cười, âm thanh cũng không khống chế được mà cất cao lên: “Dịch Nguyên!”
Dịch Nguyên bị cậu hét đến giật mình. Nhìn đôi mắt long lanh tràn đầy hân hoan, cùng lúm đồng tiền đáng yêu của cậu. Hắn bỗng thấy vui lây, mặt khác, càng khó mở lời hơn.
“Ôi chao, tôi nghe rồi, tôi có điếc đâu. Tăng ca đến giờ này mà cậu gào khỏe gớm nhỉ.”
Lâm Minh Viễn nhào tới ôm cổ hắn. Hôn “chụt chụt chụt” khắp mặt hắn. Làm hắn có cảm giác cả khuôn mặt mình vừa được gột rửa bằng nước miếng thỏ tinh khiết.
Dịch Nguyên bị thơm thơm đến choáng váng: “Đệt…”
Lâm Minh Viễn nhận lấy ly kem đá xay, tắt đèn đóng cửa. Cậu không hỏi lí do vì sao hắn thay đổi lộ trình. Chỉ ngượng ngùng cười bảo: “Anh Siêu chở anh đến hả?”
Dịch Nguyên cùng cậu sóng vai đi ra ngoài: “Không, Kha Ân.”
Lâm Minh Viễn đưa cặp da cho hắn xách. Còn mình một tay cầm ly kem đá xay đưa lên miệng ngậm ống hút, say sưa hút rột rột. Tay còn lại nắm lấy tay hắn, vừa đi vừa vui vẻ đong đưa đong đưa.
Cái này làm hắn có ảo giác như mình đang đón con trai cưng đi học về vậy.
Dịch Nguyên nhét con trai cưng vào xe, chính mình cũng lên xe rồi đóng cửa lại.
“Anh ăn gì chưa?”
Nghe cậu hỏi, lúc này hắn mới bắt đầu cảm thấy đói bụng: “Chưa, giờ chúng ta đi ăn luôn. Cậu muốn ăn gì?”
“Anh muốn ăn gì?”
Hai người cùng đồng thanh nói ra một câu giống nhau. Cuối cùng vẫn là Lâm Minh Viễn nói: “Hay về nhà đi, anh muốn ăn gì tôi nấu.”
Đoạn, cậu đưa kem đá xay tới, Dịch Nguyên hơi cúi xuống ngậm ống hút uống một ngụm, thuận miệng bảo: “Sườn xào chua ngọt đi.”
Nói xong liền tự chửi thầm mình trong lòng. Lẽ ra hôm nay hắn phải săn sóc an ủi cậu nhiều hơn bình thường mới đúng. Vậy mà lại để người sắp buồn hầu hạ cơm nước cho mình.
Không phải chứ, Dịch Nguyên?
Đầu mày bị sườn xào chua ngọt lấp đầy cmn hết rồi à!
Lâm Minh Viễn mở nắp múc kem ăn, rồi lấy điện thoại ra bấm bấm, nói: “Ừm, để tôi nhắn tin nhờ chị Hạ nấu cơm trước.” Đoạn, cậu chợt nhớ ra gì đó, ngừng bấm điện thoại, “Tôi quên mất, qua nhà tôi hay…”
Dịch Nguyên nhìn cậu, tiếp lời: “Nhà tôi.”
“À.” Cậu nhấn gửi tin nhắn.
Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn múc kem ăn ngon lành. Rồi múc một muỗng đút cho hắn. Nhịn không được hỏi: “Sao cậu không khuấy lên rồi uống?”
Hắn để ý lần nào Lâm Minh Viễn uống loại thức uống nào có kem, cậu đều múc kem ăn riêng. Chẳng bao giờ khuấy lên cả. Còn hắn uống cái gì có kem cũng khuấy đều rồi mới uống.
Lâm Minh Viễn hơi khựng lại, liếc xéo hắn: “Đồ uống có kem mà khuấy lên chính là một tội ác!”
Hắn túm lấy tay cậu rồi cầm muỗng khuấy ly kem đá xay như điên: “Vậy bây giờ tôi sẽ thực hiện tội ác đó với cậu.”
Lâm Minh Viễn gào lên: “Đệt, Tổng giám đốc Dịch, anh có ấu trĩ quá không!”
Dịch Nguyên ngửa đầu cười, cười đến run cả người. Lâm Minh Viễn cũng buồn cười, đánh lên bắp tay hắn mấy cái: “Ấu trĩ.”
Kha Ân ngồi ở phía trước cười khúc khích, hai đầu vai cũng run run theo.
Dịch Nguyên: “Cười cái gì, lo lái xe của anh đi.”
Kha Ân liền ngậm miệng.
Chẳng mất bao lâu sau, xe đã lái vào trong sân. Hoa cỏ trong sân và trên nóc biệt thự đung đưa. Hệt như tấm vải lụa mềm mại dập dờn phất phơ trong gió.
Phía xa xa có thể nhìn thấy khu resort lên đèn về đêm, lấp la lấp lánh tựa như một dải ngân hà. Bức tượng Poseidon hùng vĩ đón gió biển ở bên kia. Đem lại cho người ta cảm giác nó sẽ đột ngột cử động, cầm đinh ba điều khiển bầy cá heo lao thẳng xuống mặt biển.
Hắn khoác vai Lâm Minh Viễn đi vào nhà. Bầu không khí mát lạnh mang theo vị mằn mặn quen thuộc, khiến tâm tình người ta thoải mái. Nhất thời không muốn nghĩ đến những chuyện phiền muộn nữa.
Dịch Nguyên cúi đầu hôn nhẹ lên tóc mai cậu.
Ăn cơm xong rồi nói vậy.
Hắn ngồi xuống bàn, nhìn Lâm Minh Viễn quấn tạp dề màu đen vào thắt lưng. Xắn tay áo sơ mi trắng tinh lên, để lộ cánh tay rắn chắc nam tính. Loại tạp dề nửa người dưới này quả thật rất tôn dáng. Vóc người Lâm Minh Viễn khá đẹp, eo thon mông cong. Mặc áo sơ mi quần Tây đen rồi quấn tạp dề kiểu này, thật sự rất gợi cảm.
Vẻ mặt nghiêm túc tập trung nấu ăn kia, lại tăng thêm vài phần lạnh lùng cấm dục. Đặc biệt là khi nhìn tử phía sau và nhìn nghiêng một bên sườn mặt.
Trông rất giống…
Dịch Nguyên giật mình, nhíu mày day day huyệt thái dương.
Hắn đã nhìn qua bao nhiêu lần rồi. Thế nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên hắn bỗng muốn nhìn kỹ cậu. Nhìn kỹ chính bản thân Lâm Minh Viễn.
“Xèo xèo!”
Tiếng xào nấu vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. Mùi thơm của thức ăn lan ra khắp phòng bếp. Kéo hắn quay trở về thực tại.
Trước đó hồn hắn bay đi đâu, chính hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Lâm Minh Viễn dọn mấy món khác lên bàn trước. Sau đó tháo tạp dề, xoay người lại mỉm cười nhìn hắn, nói: “Tôi đi tắm đã, tắm xong sườn cũng mềm ăn được rồi.”
“Ừ.”
Lâm Minh Viễn tắm rất nhanh. Lúc xuống phòng ăn đã thấy chị Từ giúp cậu múc sườn ra dĩa đặt lên bàn. Chị Từ đi ngang qua, cậu nói một tiếng cảm ơn rồi đi tới bàn ăn. Vừa nhìn liền phát hiện, dĩa rau xào từ lúc nào đã bị gặm hết một nửa.
Cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo sau gáy hắn, rồi kéo ghế ngồi xuống, cười bảo: “Đói lắm rồi hửm? Sao anh không ăn trước đi.”
Dịch Nguyên gắp sườn cho vào chén của cậu: “Đợi cậu ăn cùng.”
Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn ngồi đối diện mình. Cậu ăn rất nhanh, nhưng không hề có cảm giác càn quét thô bạo. Cũng không phải kiểu mềm mại nhẹ nhàng như con gái. Mà giống như động vật nhỏ đang chăm chỉ gặm rau củ.
Lần đầu tiên có một người đem đến cho hắn loại cảm giác, thì ra trên đời này lại có người ăn cơm mà trông dễ thương tới vậy.
Hoàn toàn khác hẳn với vẻ tao nhã gợi cảm đầy mâu thuẫn của Hoa Phong Nhã.
Hắn chợt nhận ra, Lâm Minh Viễn sáng dạ, xét về mọi mặt không tính là giỏi nhưng bù lại nấu ăn khá ngon. Còn Hoa Phong Nhã cái gì cũng xuất sắc, ngược lại nấu ăn rất đáng sợ.
Cậu ấy không đáng sợ, thức ăn cậu ấy nấu mới đáng sợ.
Bề ngoài màu sắc đẹp đẽ, nhưng hương vị thật sự là tra tấn người khác.
“Sao vậy? Đồ ăn tôi nấu không ngon à?”
Mặt Dịch Nguyên nhăn nhúm thành một nùi vì mặn, hắn cười gượng: “Ngon, ngon.”
Hoa Phong Nhã hơi nhướng mày: “Thế sao nhìn mặt anh đau khổ quá vậy?”
“Là… cảm động.” Lúc nói câu này, hai mắt hắn đã ầng ậng nước. Bởi vì…
Cmn mặn quá!
Hoa Phong Nhã cong khóe môi, lộ ra một nụ cười ẩn ý không rõ: “Vậy anh ăn nhiều vào.”
Dịch Nguyên khóc không ra nước mắt: “Ôi, cậu gắp đồ ăn cho tôi đấy à? Hạnhhhhh phúc chết mất.”
Tăng huyết áp chết mất!
“Dịch Nguyên.”
“Dịch Nguyên!”
Tiếng gọi của Lâm Minh Viễn một lần nữa kéo Dịch Nguyên trở về thực tại. Hắn giật mình, mơ hồ đáp lại một tiếng.
“Ừ?”
Lâm Minh Viễn lột vỏ tôm cho vào chén hắn: “Sao vậy? Đồ ăn tôi nấu không ngon à?”
Dịch Nguyên ngẩn người. Vừa nghe xong câu này, khiến hắn có ảo giác hai hình ảnh Lâm Minh Viễn và Hoa Phong Nhã đang chồng chéo lên nhau. Hắn nhíu mày, cúi đầu nhéo nhéo ấn đường.
“Ngon, ngon lắm.”
Lâm Minh Viễn lo lắng hỏi: “Anh không khỏe trong người à?”
Hắn khe khẽ thở hắt ra một hơi, cười bảo: “Không, tôi chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi. Ăn đi.” Đoạn, hắn gắp bào ngư, chấm sốt rồi cho vào chén cậu, “Ăn nhiều vào.”
Cơm nước no nê xong, Dịch Nguyên đề nghị Lâm Minh Viễn cùng ra ngoài đi dạo với lí do tiêu cơm. Thật ra là để tìm cơ hội nói chuyện đó với cậu.
Có điều, chẳng hiểu sao hôm nay tâm trạng Lâm Minh Viễn đặc biệt tốt. Cậu cười nói suốt dọc đường, đến mặt biển lấp lánh ngoài kia, cũng không thể tỏa sáng lấp lánh như đôi mắt cậu lúc này. Hắn có chút không biết phải làm sao để mở lời.
“Dịch Nguyên, hôm trước tôi phát hiện ở đây vậy mà lại có mèo!”
Dịch Nguyên đút hai tay vào túi áo khoác măng tô dáng dài của mình. Hắn thong thả bước trên đường lớn, nhìn Lâm Minh Viễn phía đối diện mình. Cậu vừa đi lùi vừa cười híp mắt nói chuyện với hắn. Gió biển vù vù thổi mái tóc mềm mại của cậu bay tán loạn. Tựa như một thước phim tràn ngập cảm giác thanh xuân tươi trẻ.
Hắn vỗ tay bép bép: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng phát hiện ra điều mà ai cũng biết.”
Lâm Minh Viễn: “Đệt…” Suy nghĩ chốc lát, cậu bèn hỏi, “Con mèo đó là từ khu nghỉ dưỡng chạy ra đây chơi à?”
Hắn đút hai tay trở vào túi áo khoác, gật đầu: “Ừ, nhiều mèo lắm. Khách du lịch hay cho chúng nó ăn. Thành thử con sau mập hơn con trước.”
“Ổ, sao lần trước tôi không thấy nhỉ.”
“Nhằm lúc mới thấy. Đa số thời gian lũ mèo hay chạy đến khu khác kiếm ăn vào giờ cao điểm. Khu vực tôi với cậu đi hôm đó là khu vắng người và không phải giờ cao điểm.”
Lâm Minh Viễn hơi dẩu môi: “À, ra vậy…”
Đáng yêu ghê.
Dịch Nguyên biếng nhác nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào cong cong, cười hỏi: “Sao, muốn nuôi mèo hửm?”
“Đâu có, tôi chỉ thấy nó dễ thương nên nói vậy thôi.”
Dường như Lâm Minh Viễn bị hắn nói trúng tim đen. Cậu xoay người đưa lưng về phía hắn. Bây giờ liền trở thành cậu đi trước, còn hắn thong thả cất bước theo sau.
Hai bóng người cao dong dỏng, một trước một sau chầm chậm bước trên đường lớn. Đằng sau là mặt biển và dãy biệt thự lên đèn lấp lánh ở xa xa. Bầu không khí se lạnh ban đêm, âm thanh sóng vỗ rì rào và tiếng bước chân đều đều của bọn họ. Tất cả hòa vào nhau, mang theo loại cảm giác yên bình kì lạ.
Hắn không muốn làm hỏng tâm trạng của cậu. Thế nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Chi bằng…
Dịch Nguyên dừng bước.
Hắn nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của mình vang lên, phá tan bầu không khí yên bình ấy.
“Minh Viễn, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lâm Minh Viễn khựng lại bước chân.
“Mẹ cậu qua đời rồi.”
Vù vù!
Một trận gió lớn ù ù thổi qua. Thổi mạnh tới mức, khiến cho người ta lung lay muốn ngã.
Lâm Minh Viễn quay đầu lại nhìn hắn.
Dịch Nguyên nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của cậu, khẽ nói: “Cậu có muốn…”
Lâm Minh Viễn đột ngột quay đầu nhìn ra biển, cắt ngang lời hắn: “Không muốn!”
Có thể dễ dàng nghe ra giọng nói của Lâm Minh Viễn run lên. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Bàn tay cũng bắt đầu run rẩy. Chẳng biết là tức giận hay là đau khổ.
Im lặng hồi lâu, Lâm Minh Viễn cúi đầu vuốt mặt một cái. Như thể muốn vuốt cho chính mình bình tĩnh lại.
Cậu trầm giọng hỏi: “Vì sao?” Ngừng một chút, yết hầu cậu trượt lên trượt xuống, giống như đang cố nuốt xuống thứ cảm xúc nặng nề nào đó, “Vì sao bà ấy lại…”
Câu cuối gần như không thể phát ra âm thanh.
Dịch Nguyên bước đến gần cậu, nói: “Là… bị tạt axit. Nặng quá nên không qua khỏi.”
Lâm Minh Viễn nhất thời không phản ứng kịp, cậu quay phắt lại nhìn hắn: “Tạt axit?” Đoạn, cậu hỏi tiếp, “Ai?”
Dịch Nguyên hạ giọng, âm thanh rất nhỏ nhưng đủ để cậu nghe thấy: “Vợ của ông ta thuê người khác làm.”
“Vợ” của “ông ta”.
Ông ta?
Vợ?
Lâm Minh Viễn đứng hình vài giây, mới hỏi: “Là vợ của người đàn ông mà bà ấy bất chấp tất cả để chạy theo à?”
Phản ứng này… Không lẽ Lâm Minh Viễn không biết mẹ cậu làm gì ư?
Dịch Nguyên nhìn cậu không đáp. Xem như là câu trả lời.
Lâm Minh Viễn đi qua đi lại nhéo nhéo ấn đường. Rồi đột ngột ngừng lại, nhíu mày nói: “Khoan đã.” Cậu nhếch môi lộ ra nụ cười mỉa mai, “Ý anh là… bà ấy làm vợ lẽ người ta?”
Cậu vô thức cất cao giọng: “Bà ấy rời bỏ gia đình chỉ để đi làm vợ lẽ của người ta?” Dứt lời, hai giọt nước mắt liền nặng nề rơi xuống.
Thấy cậu như vậy, Dịch Nguyên hơi đau lòng, khẽ nói: “Minh Viễn…”
Cậu gục đầu ngồi thụp xuống ngay giữa đường lớn, rồi lại đứng lên. Dùng tay quệt đi nước mắt, nói: “Tôi cứ tưởng bà ấy một bước lên mây, trở thành phu nhân giàu sang phú quý cao cao tại thượng.”
“Vậy mà lại đi làm lẽ người ta rồi bị vợ người ta đánh ghen tạt axit chết?”
Đoạn, cậu kích động gào lên: “Đây là cuộc sống mà bà ta chọn dù có phải bỏ chồng bỏ con bỏ cả gia đình để có được sao!”
Dịch Nguyên nắm tay Lâm Minh Viễn, kéo cậu vào lòng. Nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang không ngừng run rẩy kia. Hắn đột nhiên không biết nói gì. Hắn không biết an ủi người khác. Bảo cậu đừng khóc hay bảo cậu đừng buồn, nghe thật vô nghĩa.
Dịch Nguyên cứ thế mà đứng ngay giữa đường lớn ôm cậu gần nửa ngày.
Đợi cho đến khi cậu bình tĩnh lại, hắn mới nói: “Nhà ngoại cậu đã lo tang sự ở bên đó. Cậu có muốn đến thắp một nén nhang không?”
Lâm Minh Viễn im lặng hồi lâu, rồi lắc đầu: “Tôi không đi đâu. Bên đó không chào đón tôi. Khéo tôi mà đến đó sẽ thành phá tang lễ của người ta mất.” Đoạn, cậu rũ mắt nói, “Có khi chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đã bị quét ra ngoài rồi.”
Dịch Nguyên nhíu mày: “Chẳng phải đó là ông bà của cậu sao? Tốt xấu gì cậu cũng là cháu ruột…”
Lâm Minh Viễn nhếch môi, muốn cười mà cười không nổi: “Trong lòng bọn họ chỉ có độc nhất một đứa cháu ruột thôi. Nhưng đó không phải tôi.”
Nghe xong, hắn liền tức giận: “Cả ông bà cậu cũng thế à? Bọn họ làm ông bà kiểu gì vậy?” Ngừng một lát, hắn nhướng mày nói, “Nếu cậu muốn đi, thì cứ việc đi. Để tôi xem ai dám làm gì cậu!”
Thấy hắn như vậy, cậu không nhịn được cười khẽ, lắc đầu: “Tôi không đi. Tiểu An chắc chắn cũng không muốn đi. Nhưng tôi cũng sẽ hỏi ý nó xem như nào.” Cậu nhíu mày, “Có điều, sức khỏe bà nội không tốt, tôi sợ…”
Dịch Nguyên dịu dàng vén tóc cậu ra sau tai: “Vậy thì khỏi nói. Dù sao cũng đâu còn liên quan gì nữa.”
Lâm Minh Viễn nặng nề thở hắt ra một hơi. Gục đầu vào vai hắn, lặng thinh không đáp.
==============
Cảm ơn các bạn đã donate ủng hộ mình! Mình thật sự rất vui, cảm ơn các bạn nhiều lắm!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.