Chương 28: Họa vô đơn chí (4) (H)
Phi Thiên
07/01/2024
Đâm liên tục bảy tám nhát, mãi cho đến khi gã đàn ông kia xụi lơ, Dịch
Nguyên mới dừng lại. Hắn rút dao ra, máu tươi ồ ạt phun tung tóe khắp
nơi. Những giọt máu li ti bắn lên gò má, càng làm nổi bật lên làn da
trắng nõn của hắn. Dính đầy lên bộ quần áo màu đen hắn đang mặc trên
người. Nếu nó là màu trắng, chắc có lẽ đã bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm
gai người.
Gã đàn ông ngã gục xuống, nằm im không động đậy. Máu tươi chậm rãi lan ra, liếm đến mũi giày của hắn.
Kể từ khi lên nắm quyền, Dịch Nguyên rất hiếm khi đích thân ra trận. Tuy nhiên, sự việc lần này không hề đơn giản.
Xưa nay các băng đảng phân chia khu vực quản lí. Ngay cả việc bán hàng cấm trên địa bàn của băng khác cũng là điều tối kị. Dù vô tình hay cố ý, đều sẽ bị các băng nhóm trong địa bàn đó xử. Từ chết cho tới bị thương.
Băng Ngự Vũ cướp hàng của băng Nguyệt Hoa. Tiêu Hàng và đàn em của hắn ta đánh đàn em Dịch Nguyên nhập viện. Tuy không có ai thiệt mạng, nhưng đã chính thức châm ngòi cho cuộc chiến giữa hai băng đảng lớn.
Thành phố Nam Dương yên bình đã lâu, nay bỗng dưng nổi bão.
Ông trùm băng đảng Nguyệt Hoa phát lệnh thanh toán.
Gặp băng Ngự Vũ ở đâu liền xử ở đó.
Ngay lập tức, khắp hang cùng ngõ hẻm, chốc chốc lại xảy ra một trận rượt đuổi đâm chém giữa hai băng đảng. Các khu vực kinh doanh thuộc băng Ngự Vũ liên tục xảy ra chuyện. Nhẹ thì cháy nổ, nặng thì bị đập phá. Các thành viên băng đảng lái siêu xe và mô tô phân khối lớn lượn lờ khắp thành phố. Người giấu hàng nóng, người cầm hàng lạnh truy lùng kẻ thù.
Tiếng siêu xe và mô tô phân khối lớn gầm rú sáng đêm không dứt. Khiến người dân trốn ở trong nhà, mỗi lần nghe thấy liền nổi da gà.
Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Dịch Nguyên tiếp tục cho người đi đón đường đám đàn em của Tiêu Hàng, cướp lại gấp mười lần tổng giá trị số hàng đã mất. Nhân tiện dùng chút quan hệ với bên trên, gây khó dễ cho việc vận chuyển hàng hóa của hắn ta. Khiến cho Tiêu Hàng chịu không ít tổn thất.
Hẳn là vì cay cú Dịch Nguyên, nên Tiêu Hàng mới cho người đi đập phá hai sòng bạc lớn của hắn ở Ý.
Chúng không chỉ đập phá, mà còn đánh nhau, đâm chém loạn xạ. Nhân viên bị liên lụy từ chết tới bị thương. Bàn ghế máy móc đều hư hỏng nặng. Khách quen cũng không dám đến chơi vì sợ. Gây thiệt hại không nhỏ về người và tài sản, buộc phải tạm đóng cửa một thời gian.
Dù Tiêu Hàng không kinh doanh sòng bạc ở Ý. Nhưng Dịch Nguyên vẫn có thể nhắm vào sòng bạc và các khu vui chơi giải trí khác ở trong nước của hắn ta.
Tưởng không kinh doanh bên kia là hắn sẽ không phá được sao?
Đâu có dễ như vậy.
Dịch Nguyên khá là tán thưởng Tiêu Hàng. Có bản lĩnh, có tham vọng, nhưng quá ngông cuồng. Lật được ông trùm cũ, thâu tóm địa bàn cùng các băng nhóm nhỏ khác, chèn ép được cả băng Phi Dương. Bây giờ còn muốn liếm tới băng Nguyệt Hoa của hắn.
Chó điên thì cần phải xích lại.
Hiện tại mới chỉ là đòn cảnh cáo. Dù sao băng Ngự Vũ cũng là một trong bốn băng đảng lớn, cắm rễ quá sâu. Nếu thật sự mở một cuộc thanh trừng, chắc chắn sẽ kéo dài và diễn ra trên quy mô lớn. Dù bên nào thắng cũng đều phải gánh chịu thiệt hại nặng nề đến không tưởng. Cũng có thể xem như là giết địch một ngàn tổn hại tám trăm. Cho nên bình thường các băng đảng lớn luôn giữ lập trường nước sông không phạm nước giếng. Hạn chế đụng chạm dẫn đến xảy ra xung đột nhiều nhất có thể.
Vậy mà con chó điên Tiêu Hàng lại muốn chơi trội. Hoặc có lẽ hắn ta nghĩ rằng, chính vì các băng đảng lớn, nhất là loại bước chân vào giới thượng lưu đã lâu như nhà họ Dịch e ngại xung đột. Mới cố tình nhắm vào điểm đó mà gây sự.
Trận hỗn chiến kết thúc, xung quanh yên ắng đến quỷ dị. Dịch Nguyên liếc nhìn đống hỗn độn trước mắt. Kẻ chết người bị thương, nằm la liệt trên mặt đất. Hắn hất cằm, ra hiệu cho Đỗ Siêu.
Bọn họ kề vai sát cánh, cùng đánh nhau từ trường học ra tới xã hội đen. Vào sinh ra tử qua bao lần. Hiển nhiên cực kỳ ăn ý. Chỉ cần một ánh mắt hay một cái nhướng mày, liền biết đối phương muốn gì.
Đỗ Siêu hiểu ý, nắm tóc tên mặt rỗ đang nằm úp sấp không bò dậy nổi, lôi dậy. Gã là một trong số những tên đàn em lâu năm của Tiêu Hàng. Quả thật phải tốn không ít công sức mới lùng bắt được. Đỗ Siêu thô bạo kéo một tay gã ra phía sau, ấn bả vai xuống, ép gã quỳ trước mặt hắn.
Dịch Nguyên ngồi xổm chống hai cánh tay lên đùi. Máu tươi dính đầy trên hai bàn tay hắn nhỏ giọt tong tỏng xuống, hắn trầm giọng hỏi: “Chuyến hàng ở cảng X lần trước, làm sao Tiêu Hàng biết?”
Mặt Rỗ thở hổn hển lấy hơi một hồi, rồi mới nói: “Tao… không biết.”
Dịch Nguyên nghe xong, hơi lùi lại phía sau. Đỗ Siêu lập tức túm tóc đập đầu gã xuống đất liên tiếp mấy cái. Mặt Rỗ đau đớn rên la, toàn thân không còn sức lực chống cự, chỉ có thể gồng mình chịu trận.
Tiếng va đập nặng nề mà dứt khoát vang lên, khiến người ta lạnh sống lưng. Đỗ Siêu lôi gã dậy, nắm tóc ép gã ngửa đầu lên. Trán gã bị rách một đường dài, máu chảy đầm đìa. Phút chốc cả khuôn mặt gã toàn là máu.
Dịch Nguyên lạnh lùng hỏi: “Mày nhớ ra chưa?”
Mặt Rỗ khó khăn hớp vài ngụm không khí, nói: “Tao… tao thật sự… không biết.”
Dịch Nguyên nhìn gã thật sâu, nhìn đến mức gã rợn tóc gáy. Mãi cho đến khi gã cảm giác mặt mình sắp bị chọc thủng thành cái hố. Dịch Nguyên không nói gì mà đột ngột đứng lên. Ngay sau đó, một trận đấm đá túi bụi giáng xuống người gã.
Đỗ Siêu lăn lộn đã lâu, hơn nữa cũng từng được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp giống Dịch Nguyên. Cho nên rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Ra tay tàn bạo gây đau đớn cho tên Mặt Sẹo, đồng thời tránh đánh vào chỗ hiểm, đủ để giữ mạng cho gã.
Trong lúc chờ đợi, Dịch Nguyên lau tay, lấy ra một điếu thuốc cho vào miệng ngậm.
Kha Ân băng bó cầm máu vết thương trên bắp tay Dịch Nguyên, rồi choàng lại áo khoác lên vai hắn. Thấy hắn muốn hút thuốc, liền nhanh nhẹn lấy bật lửa châm cho hắn.
Hắn nói với Kha Ân: “Anh mau xử lý vết thương trên đùi đi.”
Kha Ân nhìn xuống băng vải quấn trên đùi trái bị máu thấm ướt của mình, bèn đáp: “Vâng.”
Dịch Nguyên sờ sờ nhẹ lên băng vải trên bắp tay mình. Thầm nghĩ, chắc sẽ để lại sẹo. Những vết sẹo cũ đều phai mờ hết, nhờ vào thẩm mỹ xóa sẹo tiên tiến nhất. Lại chăm chỉ chăm sóc da, theo thời gian, gần như không còn thấy vết sẹo nào trên cơ thể hắn nữa. Tất cả đều theo yêu cầu của mẹ hắn.
Dịch Nguyên yêu ngoại hình của mình. Chỉ cần không động tới khuôn mặt, thì hắn thật sự chả quan tâm trên người mình có bao nhiêu vết sẹo. Dù sao hoạt động trong băng đảng, khó tránh khỏi bị thương. Ba hắn thường nói, đàn ông chân chính, trên lưng đầy vết sẹo. Dịch Nguyên cực kỳ tán đồng quan điểm này. Hắn luôn cảm thấy, đàn ông có sẹo mới quyến rũ.
Đương nhiên là trừ khuôn mặt ra. Hắn thích một khuôn mặt đẹp, hoàn mỹ vô khuyết.
Có điều, mẹ hắn lại không đồng tình.
Mẹ hắn nói, hắn là con cái trong giới thượng lưu. Nếu để cả người đầy sẹo, lại còn xăm trổ như thế, sẽ dễ bị người ta đánh giá. Nhà họ Dịch chẳng ngán ai, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn danh tiếng. Dù sao xã hội văn minh hiện đại, luôn luôn coi trọng và hướng tới cái gọi là trí thức và đẳng cấp. Gia đình hắn vốn đã chuyển sang làm ăn kinh doanh, bước chân vào tầng lớp thượng lưu từ lâu. Cần phải biết che đậy ít nhiều.
Nhưng hình xăm là bắt buộc, thành ra dù thích xăm hình, hắn vẫn chỉ xăm đúng một ký hiệu biểu tượng của băng đảng. Ngoan hơn cả bọn học sinh cấp hai bây giờ. Còn sẹo trên người, sẽ luôn có bác sĩ theo dõi chăm sóc tỉ mỉ. Ngoại trừ khí chất giang hồ đã ăn sâu vào máu. Những thứ còn lại hầu như đều đã che giấu gần như hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức, những người ở cạnh Dịch Nguyên thỉnh thoảng cũng quên béng mất hắn là trùm mafia.
Dịch Nguyên dựa lưng vào vách tường xi măng bám đầy bụi và hình vẽ graffiti khó hiểu. Đút tay vào túi quần, híp mắt rít một hơi thuốc làm ấm người. Hắn nhìn Đỗ Siêu đánh tên Mặt Sẹo thừa sống thiếu chết ở bên kia. Biếng nhác nhả ra làn khói trắng.
Dạo gần đây Dịch Nguyên hút thuốc trở lại.
Chính là từ sau cái ngày Lâm Minh Viễn hỏi hắn câu kia. Cậu hỏi, trong lòng anh có vị trí nào dành cho tôi không?
Hắn nhớ lúc đó hắn đã trả lời cậu với tâm trạng như thế nào.
Hắn nói, Lâm Minh Viễn, tôi biết cậu có ý với tôi. Tôi cũng thừa nhận, trong số những người từng lên giường cùng tôi, cậu là người hợp ý tôi nhất. Nhưng có điều này tôi phải làm rõ với cậu. Dù hợp nhau cách mấy, thì mối quan hệ giữa tôi và cậu chỉ có vậy và cũng chỉ có thể là như vậy.
Bởi trong lòng tôi, người tôi muốn, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi. Con đường tôi đi, sẽ không vì bất cứ ai ngoài người đó mà rẽ sang hướng khác.
Tôi có thể cưng chiều cậu, đáp ứng mọi yêu cầu của cậu. Sau này khi kết thúc giao dịch, tôi nhất định sẽ tặng cho cậu món quà chia tay giá trị nhất. Đảm bảo khiến cậu hài lòng.
Tuy nhiên, phần tình cảm của cậu, buông xuống được thì buông. Nếu không làm được thì hãy giữ kín ở trong lòng.
Tôi không muốn biết, cậu cũng đừng để cho tôi biết. Vì tình cảm của cậu đối với tôi sẽ trở thành gánh nặng. Khiến tôi cảm thấy áp lực.
Lâm Minh Viễn, cậu phải nhớ cho kỹ điều này.
Dịch Nguyên vẫn còn nhớ rõ tiếng cậu gọi tên hắn. Một câu “Dịch Nguyên” mang theo thống khổ và nhục nhã. Khiến cho hắn hít thở không thông.
Hắn biết, vạch rõ ra mối quan hệ giữa bọn họ, bằng cách nhắc cho cậu nhớ thân phận trai bao của mình, sẽ làm tổn thương cậu. Nhưng đối với hắn, chỉ có cách đó mới hiệu quả và nhanh gọn nhất. Sớm làm rõ ngay từ đầu thì mọi chuyện mới không đi quá xa. Tránh được những phiền phức không đáng có.
Đây là nguyên tắc của hắn.
Còn chuyện kia thì có liên quan gì đến việc Dịch Nguyên hút thuốc trở lại. Chính hắn cũng chẳng biết. Chắc có lẽ hắn làm vậy để Lâm Minh Viễn không ỷ vào hắn quá nuông chiều cậu, mà coi hắn là người yêu thật. Dù sao lúc hứa cai thuốc lá, hắn hơn phân nửa là coi cậu thành Hoa Phong Nhã mà làm.
Dịch Nguyên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay thon dài đẹp đẽ, khẽ gảy rơi tàn thuốc. Rồi lại đưa lên miệng rít một hơi. Thấy hàm răng của tên Mặt Rỗ cũng sắp bị Đỗ Siêu nhổ gần hết. Bèn ra hiệu cho Đỗ Siêu treo gã lên. Vài tên đàn em nghe thấy thế, vội lấy dây thừng đến giúp Đỗ Siêu trói gã.
Cây Sào cầm cuộn băng vải chạy tới, nói: “Anh Siêu.”
“Ừ.”
Đỗ Siêu ném cây kìm đẫm máu sang một bên rồi chùi tay lên quần. Nhận lấy cuộn băng vải từ Cây Sào. Anh ngậm điếu thuốc, cúi đầu quấn băng vải cầm máu trong lòng bàn tay. Tầm mắt vô tình lướt qua chỗ Dịch Nguyên.
Hắn mặc áo thun đen cổ trụ tay dài, vạt áo nhét gọn gàng vào quần Âu đen. Đôi chân dài miên man được bao bọc kín kẽ trong giày da cổ cao và vớ cùng màu. Áo khoác dạ dáng dài màu xám lông chuột phủ hờ hững trên vai. Hắn đứng dựa tường đút hai tay vào túi quần, ngửa đầu híp mắt cắn điếu thuốc trong miệng. Có thể nhìn thấy được hình xăm biểu tượng của băng đảng lấp ló ở trên cổ hắn.
Giữa một đám giang hồ cao to đen hôi, mặt sẹo xấu xí. Từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, đều toát ra vẻ lưu manh bặm trợn hết sức thô tục. Xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ, ngoại hình chói mắt như minh tinh màn bạc. Đứng trong nhà kho bỏ hoang bẩn thỉu, mà cũng có thể biến nơi đây thành một thước phim điện ảnh giang hồ Hồng Kông. Khiến người ta không thể rời mắt.
Cái hiệu ứng ảo diệu này, đúng là chỉ có Dịch Nguyên mới làm được. Chẳng trách hắn lại đào hoa đến vậy.
Cả người Dịch Nguyên, từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ biếng nhác và ngang tàng. Còn mang theo chút hư hỏng bất cần. Đám trai gái đều mê mệt dáng vẻ này của hắn. Phàm là kiểu người càng ngoan hiền thì càng dễ bị loại khí chất đó của hắn hấp dẫn.
Lâm Minh Viễn hẳn là cũng vậy đi?
Đỗ Siêu đang mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, thì Dịch Nguyên đã sải bước, đi lướt qua anh. Đi đến chỗ Mặt Rỗ thì dừng, rũ mắt xuống nhìn gã.
Mặt Rỗ bị trói gô hai tay hai chân, treo ngược lên xà nhà hồi lâu. Khớp chân chịu đựng trọng lượng nặng nề của cơ thể, cảm giác sắp đứt lìa. Từng giây trôi qua, máu dồn xuống não khiến đầu gã như muốn nổ tung.
Gã dùng hết sức bình sinh gào lên: “Tao không biết! Tao nói thật đó!”
Dịch Nguyên nói: “Mày đi theo Tiêu Hàng nhiều năm, gần như hình với bóng mà bảo không biết gì. Thử tự hỏi xem chính bản thân mày có tin được không?”
Hắn cầm dao găm vỗ vỗ lên mặt gã: “Mày biết cái gì thì mau khai ra đi.” Đoạn, hắn dùng mũi dao sắc nhọn chỉ chỉ vào cổ gã, “Để máu dồn xuống đây càng nhiều, tao thọt một nhát là hết cứu đấy.”
Mặt Rỗ rùng mình sợ hãi: “Tao thật sự không biết! Tiêu Hàng đa nghi, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng ai, kể cả tao!”
“Đúng, đúng là ban đầu hắn cho người theo dõi bọn mày. Tao không biết làm thế nào mà Tiêu Hàng nắm rõ mấy thùng hàng đó. Nhưng tới tận lúc mai phục bọn mày ở cảng. Hắn mới chỉ cho bọn tao phải cướp thùng nào!”
Dịch Nguyên hơi khựng lại chốc lát, lập tức hiểu ra.
Con chó điên Tiêu Hàng này vậy mà lại xảo quyệt ngoài sức tưởng tượng của hắn!
Không ngờ hắn ta lại đoán ra được thùng hàng nào có giá trị nhất ngay tại đó. Hơn nữa chỉ cướp đúng số hàng giá trị kia. Khiến cho hắn nghi thần nghi quỷ, tưởng rằng trong băng đảng có nội gián. Ý đồ muốn làm lục đục nội bộ bên này.
Giải quyết mọi chuyện xong xuôi, Dịch Nguyên để đám đàn em ở lại dọn dẹp. Còn mình cùng Đỗ Siêu lái xe rời đi trước.
Đỗ Siêu bẻ lái quẹo ra đường lớn, hỏi: “Thiếu gia, về nhà riêng hay…”
Dịch Nguyên ngồi ghế phó lái, biếng nhác dựa đầu vào cửa kính nói: “Dionysus.”
Dionysus là cái gay bar kia của ba hắn mở.
Ban đầu là gay bar, sau đó việc làm ăn quá phát triển. Ba hắn am hiểu tâm lý khách hàng, liền mở thêm dịch vụ mới là tiếp viên nữ dành riêng cho các bi – cái loại mà đám gay kì thị nhất, hay gọi kháy là “xăng pha nhớt”.
Bình thường mỗi khi đâm chém ẩu đả xong, bọn họ thường đến đó. Điên cuồng làm tình để giải tỏa cơn hưng phấn khi say máu.
Mọi lần hắn đều đi cùng Đỗ Siêu, Kha Ân, đám đàn em cấp cao khác trong băng đảng và bọn Triệu Cẩn Ngôn. Sau này Triệu Cẩn Ngôn có bạn gái thì không lui tới nữa. Dạo gần đây trong băng đảng có biến. Hắn, Đỗ Siêu và đám đàn em liên tục ghé Dionysus hơn mười ngày rồi.
Đỗ Siêu im lặng chốc lát, mới nói: “Thiếu gia, hay là đến chỗ Tiểu Lâm đi? Cũng hơn mười ngày rồi.”
Dịch Nguyên nghe tới cái tên này liền nhức đầu, nhíu mày bảo: “Không, tới Dionysus.”
Khựng một chút, hắn nhướng mày quay sang nhìn Đỗ Siêu, cười cười hỏi: “Anh làm gì suốt ngày nói giúp cho cậu ấy thế?”
Chẳng hiểu sao Đỗ Siêu hơi chột dạ, nói: “Thiếu gia, người khác tôi không nói. Nhưng Tiểu Lâm, thằng bé này hiền lành hiểu chuyện, biết an phận, lại thích cậu như vậy. Cậu ấy vừa mới mất người thân, đã thế còn gặp phải Tiêu Hàng. Thời gian này cậu lạnh nhạt với cậu ấy, nhìn sao cũng cảm thấy không đành lòng.”
Dịch Nguyên im lặng một lát, rồi nằm ngả ghế ra phía sau, gác chân lên trên buồng lái. Hắn điều chỉnh tư thế cho thoải mái, kéo dài giọng: “Aiiii, chết tiệt. An ủi chiếc Bugatti Centodieci* bản giới hạn còn chưa đủ à?”
Đỗ Siêu biết con siêu xe đó. Trên thế giới chỉ sản xuất có mười chiếc, nhằm phục vụ cho sở thích sưu tầm xe của giới siêu giàu. Giá lên tới chín triệu đô, tính ra khoảng hơn hai trăm tỷ yến.
Dịch Nguyên bao nuôi Lâm Minh Viễn mới có mấy tháng, mà đã mạnh tay chi nhiều tiền như vậy. Anh nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, chưa từng thấy hắn ở lâu được với ai. Chứ càng đừng nói tới vung cả đống tiền trong một thời gian ngắn kiểu đó. Đúng là chuyện bất ngờ hiếm thấy.
Đỗ Siêu nhịn không được, liếc nhìn mũi giày da sáng bóng, dính chút bụi đất trộn lẫn máu đang ngang ngược bắt chéo lên nhau của Dịch Nguyên.
Ống quần bởi vì động tác này mà kéo căng. Lộ ra đường nét cơ đùi rắn chắc mạnh mẽ. Gấu quần Dịch Nguyên hơi giật lên trên, có thể thấy được mắt cá chân đẹp đẽ ẩn hiện bên dưới đôi vớ đen kín đáo.
Động tác của hắn biếng nhác và tùy ý. Mang theo hơi thở ngang tàng mà cấm dục.
Tướng ngồi này đáng bị xử phạt an toàn giao thông trăm ngàn lần. Thế nhưng áp dụng lên người hắn, lại toát ra sức hấp dẫn khó cưỡng. Nhìn đẹp mắt đến lạ.
Chẳng trách Lâm Minh Viễn cứ rơi lệ vì hắn.
Đỗ Siêu thở dài: “Thiếu gia của tôi ơi, trọng điểm đâu phải ở chỗ đó!” Anh dừng đèn đỏ, rồi quay qua nói với Dịch Nguyên, “Đối với Tiểu Lâm mà nói, cậu tặng mười con siêu xe bạc tỉ cũng không bằng một lần…”
Nghe Đỗ Siêu lải nhải riết nhức nhức cái đầu, Dịch Nguyên gào lên: “Biết rồi mẹ trẻ!”
Hai mắt Đỗ Siêu sáng lên: “Vậy…”
Dịch Nguyên bất lực càu nhàu: “Mai, mai tôi qua đó.”
Hai người bọn họ lớn lên như hình với bóng. Đỗ Siêu đi theo trông nom Dịch Nguyên từ nhỏ. Không chuyện xấu nào là không làm cùng nhau. Nếu Dịch Nguyên châm lửa đốt nhà, Đỗ Siêu chắc chắn sẽ là người giúp hắn tưới xăng.
Dịch Nguyên nghịch phá gây họa, Đỗ Siêu luôn là người thu dọn tàn cuộc cho hắn. Mỗi lần làm sai chuyện gì chọc cho ba tức đến mức ra tay đánh đòn. Đỗ Siêu luôn lấy thân ra che cho hắn. Mẹ đau lòng giận dỗi, ba không dám đánh hắn nữa. Mà chuyển sang đánh Đỗ Siêu.
Chính là đánh theo kiểu “dạy dỗ” người trong băng đảng. Một lần đánh, liền nằm mười ngày nửa tháng không bò dậy nổi xuống giường. Mỗi lần đánh đều bắt Dịch Nguyên đứng xem. Hắn quỳ xuống cầu xin, ba cũng không bỏ qua.
Quả nhiên, làm hắn bớt quậy một thời gian. Thấy chiêu này hiệu quả, ba cứ thế áp dụng luôn. Hễ hắn gây chuyện là Đỗ Siêu sẽ bị phạt. Trong quá trình trưởng thành, anh thường xuyên phải chịu đòn thay hắn.
Cho nên, Đỗ Siêu xem như là người mà Dịch Nguyên có thể thoải mái tâm sự. Tin tưởng đến mức giao phía sau lưng mình cho anh. Trong nhà ngoại trừ trưởng bối, cũng chỉ có Đỗ Siêu là người dám lên tiếng khuyên răn hắn.
Đối với Dịch Nguyên, Đỗ Siêu vừa là vệ sĩ trung thành mà ba sắp xếp cho hắn từ nhỏ, vừa thân thiết và đáng tin cậy giống như anh trai của hắn vậy.
Dịch Nguyên bất mãn lầm bầm: “Anh còn cằn nhằn ác hơn mẹ tôi nữa.”
Đỗ Siêu cười: “Phu nhân cũng là vì…”
Dịch Nguyên ngắt lời anh: “Muốn tốt cho tôi chứ gì.” Hắn cười bảo, “Anh với mấy trưởng bối trong nhà không còn câu nào mới hơn à?”
Đỗ Siêu bật cười thành tiếng, nói: “Hết rồi!”
Đến nơi, bọn họ vừa bước vào, quản lý lập tức đon đả chạy ra tiếp đón. Vừa đặt mông ngồi xuống, đào tươi mọng nước đã xếp thành hàng dài đợi lựa.
Dịch Nguyên chọn ra vài người mới. Xong xuôi, hắn liếc qua, thấy Đỗ Siêu chọn một em tóc xoăn bồng bềnh nhuộm màu nâu trà sữa đứng ở trong góc. Lúc cười lên để lộ ra lúm đồng tiền bên má phải. Trông khá quyến rũ và thành thục.
Dịch Nguyên cười cười trêu: “Một em đủ không đó?”
Hắn nói thế là vì Đỗ Siêu bình thường không đến độ túng dục như hắn. Chẳng biết là do chia tay bạn gái nghẹn quá hay sao, mà liên tục điên cuồng tìm người lên giường. Hôm nay làm tình như thể ngày mai sẽ chết vậy.
Quản lý ra hiệu dẫn thêm vài em khác vào, rồi ngoắc ngoắc tay với một em trong số đó, nói: “Tiểu Hồng lại đây, mau chào hỏi Dịch thiếu gia và anh Siêu đi.”
Cô gái tên Tiểu Hồng vừa bước vào. Lúc đi ngang qua, trông thấy Dịch Nguyên đang biếng nhác gác đôi chân cao quý lên bàn, ngả người trên ghế sô pha uống rượu. Toàn thân phát sáng như minh tinh liền đỏ mặt. Vội vàng tươi cười cúi đầu bẽn lẽn chào.
“Dịch thiếu gia, anh Siêu.”
Dịch Nguyên nhướng mày, nghiêng đầu liếc mắt đánh giá cô em Tiểu Hồng kia.
Chân dài, da trắng, tóc đen để mái bay suông thẳng tự nhiên. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng ngọt ngào. Ngực không to nhưng bù lại cặp mông cong cớn. Thắt đáy lưng ong rất gợi cảm. Dáng người vô cùng đẹp, cao nhất so với các cô gái ở đây.
Thế nhưng ấn tượng đầu tiên đập vào mắt Dịch Nguyên, không phải dáng người. Mà là lúm đồng tiền lộ ra ở hai bên má cô. Trông vừa dễ thương lại vừa dịu dàng.
Chẳng hiểu sao hắn cảm thấy em này hơi quen quen.
Dịch Nguyên đang tự hỏi mình đã từng gặp người này ở đâu chưa. Thì bỗng nghe Đỗ Siêu nói: “Vậy Tiểu Hồng đi.”
Quản lý cười tít mắt với Đỗ Siêu, rồi quay sang dặn dò hai cô gái bằng một câu y hệt như vừa rồi dặn năm người hầu hạ bên chỗ Dịch Nguyên: “Tiểu Hồng, Tiểu Lan phục vụ anh Siêu cho tốt nghe chưa!”
Hai em kia còn chưa kịp “Dạ”, chợt nghe Đỗ Siêu bảo: “Tiểu Hồng, Tiểu Hồng là được rồi.”
Dịch Nguyên thôi không nghĩ nữa. Hắn đặt ly rượu xuống, đứng lên nói: “Tôi đi nghỉ trước đây.”
.
Sau khi lên phòng tắm rửa thay băng vết thương sạch sẽ. Bọn họ liền theo trình tự mà vào việc.
Dáng Tiểu Hồng rất đẹp, kỹ thuật đương nhiên vô cùng tốt. Tư thế làm tình đáng xấu hổ nào cũng chơi tuốt. Đặc biệt là thổi kèn cực kỳ giỏi. Tiểu Hồng không giả vờ rên nũng nịu, mà chỉ nặng nề thở dốc. Ngược lại, khiến người ta có cảm giác chân thực. Cũng vì vậy mà trở nên kích thích hơn.
Đỗ Siêu đổi tư thế đối mặt truyền thống, vùi vào giữa hai bắp đùi nuột nà trắng ngần kia. Tiểu Hồng liền phối hợp cong chân quắp chặt lấy eo anh, ôm cổ anh há miệng thở dốc.
“Ưm ưm… ha… haaa haaa…”
Đỗ Siêu tự cảm thấy hôm nay mình nhiệt tình một cách quái lạ. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hồng, anh liền cương. Thậm chí chỗ đó còn cứng hơn mọi khi.
Anh hôn Tiểu Hồng rất lâu. Lâu đến mức hai cánh môi cô sưng đỏ lên. Đây là điều mà trước giờ anh chưa từng làm đối với kiểu tình một đêm này.
“Anh Siêu, ưm… anh Siêu. Nhẹ… nhẹ một chút.”
Bất tri bất giác, Đỗ Siêu đã điên cuồng vùi dập Tiểu Hồng như dã thú. Khiến cô nức nở xin tha.
Nên biết, bề ngoài Đỗ Siêu trông thô lỗ. Nhưng xưa nay anh lên giường chưa từng là kiểu người ưa mạnh bạo. Con gái mới gặp anh đều sợ. Sau khi quen biết rồi thì đều có ấn tượng tốt với anh. Đỗ Siêu khá bất ngờ, hóa ra mình cũng có một mặt cuồng nhiệt như vậy.
Nghĩ thì nghĩ thế. Song, anh vẫn thả chậm lại, nhẹ nhàng ra vào.
Đến lần thứ ba, Đỗ Siêu tháo bao cũ vứt đi, tròng bao mới vào. Anh nhìn Tiểu Hồng đang cười tủm tỉm với mình hồi lâu, đột nhiên nói: “Tôi muốn làm đằng sau.”
Tiểu Hồng hiểu ý, cô cũng đã quá quen thuộc với các loại sở thích khác nhau của khách làng chơi rồi. Nhanh nhẹn lấy bôi trơn tự mở rộng phía sau của mình. Chuẩn bị xong hết rồi thì dạng chân ngồi lên eo anh, bắt đầu nhún.
Lần đầu tiên Đỗ Siêu thử làm tình bằng cửa sau. Cảm giác quả thật không giống như khi làm cửa trước. Chẳng biết phải diễn tả thế nào. Chỉ biết rằng nó có gì đó kích thích hơn hẳn so với những lần làm tình trước đây.
Đỗ Siêu lật người đè Tiểu Hồng xuống. Tách mông cô ra rồi đâm vào từ phía sau. Tiểu Hồng bị anh thúc mạnh tới liên tục chúi về phía trước. Phải bấu chặt drap giường mới trụ vững.
“A a a, ưm, ha… anh Siêu, anh Siêu…”
“Anh Siêu chậm… a… chậm một chút. Em chết mất…”
“Anh Siêu…”
“Anh Siêu.”
“Anh Siêu, cảm ơn anh.”
Đỗ Siêu hôn lên lúm đồng tiền kia, vô thức thì thầm gọi: “Tiểu Lâm…”
“Anh Siêu, có thể đợi cho đến khi mắt tôi hết đỏ rồi về được không?”
Đỗ Siêu mơ màng cúi đầu nhìn người đang nức nở rên rỉ dưới thân. Dùng đầu ngón tay đã chai sạn của mình, dịu dàng lau đi nước mắt cho người ấy, khàn khàn nói: “Tiểu Lâm, đừng khóc…”
“Anh Siêu, vết sẹo này là do đâu mà có vậy?”
“Tiểu Lâm…”
Đỗ Siêu nhíu mày, nhắm nghiền mắt ôm chặt người vào lòng, điên cuồng đâm rút.
“Tiểu Lâm, Tiểu Lâm…”
Đỗ Siêu dập mỗi lúc một mạnh, thúc càng lúc càng nhanh.
“Anh Siêu?”
Trong cơn khoái cảm không ngừng khuếch đại, anh buột miệng gầm nhẹ: “Lâm Minh Viễn!”
“Đỗ Siêu, anh cũng biết mà phải không?”
Đỗ Siêu rùng mình bắn ra.
Anh thất thần, thở hổn hển nhìn người con gái xa lạ tóc tai ướt nhẹp đang nằm dưới thân mình. Khuôn mặt có tới bảy phần giống Lâm Minh Viễn. Sững sờ hồi lâu.
Lửa dục tắt đi, đầu óc dần dần thanh tỉnh trở lại. Sau khi hiểu ra chuyện gì.
Đỗ Siêu liền kinh hãi.
Thoáng chốc, cả người đều phát lạnh.
Gã đàn ông ngã gục xuống, nằm im không động đậy. Máu tươi chậm rãi lan ra, liếm đến mũi giày của hắn.
Kể từ khi lên nắm quyền, Dịch Nguyên rất hiếm khi đích thân ra trận. Tuy nhiên, sự việc lần này không hề đơn giản.
Xưa nay các băng đảng phân chia khu vực quản lí. Ngay cả việc bán hàng cấm trên địa bàn của băng khác cũng là điều tối kị. Dù vô tình hay cố ý, đều sẽ bị các băng nhóm trong địa bàn đó xử. Từ chết cho tới bị thương.
Băng Ngự Vũ cướp hàng của băng Nguyệt Hoa. Tiêu Hàng và đàn em của hắn ta đánh đàn em Dịch Nguyên nhập viện. Tuy không có ai thiệt mạng, nhưng đã chính thức châm ngòi cho cuộc chiến giữa hai băng đảng lớn.
Thành phố Nam Dương yên bình đã lâu, nay bỗng dưng nổi bão.
Ông trùm băng đảng Nguyệt Hoa phát lệnh thanh toán.
Gặp băng Ngự Vũ ở đâu liền xử ở đó.
Ngay lập tức, khắp hang cùng ngõ hẻm, chốc chốc lại xảy ra một trận rượt đuổi đâm chém giữa hai băng đảng. Các khu vực kinh doanh thuộc băng Ngự Vũ liên tục xảy ra chuyện. Nhẹ thì cháy nổ, nặng thì bị đập phá. Các thành viên băng đảng lái siêu xe và mô tô phân khối lớn lượn lờ khắp thành phố. Người giấu hàng nóng, người cầm hàng lạnh truy lùng kẻ thù.
Tiếng siêu xe và mô tô phân khối lớn gầm rú sáng đêm không dứt. Khiến người dân trốn ở trong nhà, mỗi lần nghe thấy liền nổi da gà.
Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Dịch Nguyên tiếp tục cho người đi đón đường đám đàn em của Tiêu Hàng, cướp lại gấp mười lần tổng giá trị số hàng đã mất. Nhân tiện dùng chút quan hệ với bên trên, gây khó dễ cho việc vận chuyển hàng hóa của hắn ta. Khiến cho Tiêu Hàng chịu không ít tổn thất.
Hẳn là vì cay cú Dịch Nguyên, nên Tiêu Hàng mới cho người đi đập phá hai sòng bạc lớn của hắn ở Ý.
Chúng không chỉ đập phá, mà còn đánh nhau, đâm chém loạn xạ. Nhân viên bị liên lụy từ chết tới bị thương. Bàn ghế máy móc đều hư hỏng nặng. Khách quen cũng không dám đến chơi vì sợ. Gây thiệt hại không nhỏ về người và tài sản, buộc phải tạm đóng cửa một thời gian.
Dù Tiêu Hàng không kinh doanh sòng bạc ở Ý. Nhưng Dịch Nguyên vẫn có thể nhắm vào sòng bạc và các khu vui chơi giải trí khác ở trong nước của hắn ta.
Tưởng không kinh doanh bên kia là hắn sẽ không phá được sao?
Đâu có dễ như vậy.
Dịch Nguyên khá là tán thưởng Tiêu Hàng. Có bản lĩnh, có tham vọng, nhưng quá ngông cuồng. Lật được ông trùm cũ, thâu tóm địa bàn cùng các băng nhóm nhỏ khác, chèn ép được cả băng Phi Dương. Bây giờ còn muốn liếm tới băng Nguyệt Hoa của hắn.
Chó điên thì cần phải xích lại.
Hiện tại mới chỉ là đòn cảnh cáo. Dù sao băng Ngự Vũ cũng là một trong bốn băng đảng lớn, cắm rễ quá sâu. Nếu thật sự mở một cuộc thanh trừng, chắc chắn sẽ kéo dài và diễn ra trên quy mô lớn. Dù bên nào thắng cũng đều phải gánh chịu thiệt hại nặng nề đến không tưởng. Cũng có thể xem như là giết địch một ngàn tổn hại tám trăm. Cho nên bình thường các băng đảng lớn luôn giữ lập trường nước sông không phạm nước giếng. Hạn chế đụng chạm dẫn đến xảy ra xung đột nhiều nhất có thể.
Vậy mà con chó điên Tiêu Hàng lại muốn chơi trội. Hoặc có lẽ hắn ta nghĩ rằng, chính vì các băng đảng lớn, nhất là loại bước chân vào giới thượng lưu đã lâu như nhà họ Dịch e ngại xung đột. Mới cố tình nhắm vào điểm đó mà gây sự.
Trận hỗn chiến kết thúc, xung quanh yên ắng đến quỷ dị. Dịch Nguyên liếc nhìn đống hỗn độn trước mắt. Kẻ chết người bị thương, nằm la liệt trên mặt đất. Hắn hất cằm, ra hiệu cho Đỗ Siêu.
Bọn họ kề vai sát cánh, cùng đánh nhau từ trường học ra tới xã hội đen. Vào sinh ra tử qua bao lần. Hiển nhiên cực kỳ ăn ý. Chỉ cần một ánh mắt hay một cái nhướng mày, liền biết đối phương muốn gì.
Đỗ Siêu hiểu ý, nắm tóc tên mặt rỗ đang nằm úp sấp không bò dậy nổi, lôi dậy. Gã là một trong số những tên đàn em lâu năm của Tiêu Hàng. Quả thật phải tốn không ít công sức mới lùng bắt được. Đỗ Siêu thô bạo kéo một tay gã ra phía sau, ấn bả vai xuống, ép gã quỳ trước mặt hắn.
Dịch Nguyên ngồi xổm chống hai cánh tay lên đùi. Máu tươi dính đầy trên hai bàn tay hắn nhỏ giọt tong tỏng xuống, hắn trầm giọng hỏi: “Chuyến hàng ở cảng X lần trước, làm sao Tiêu Hàng biết?”
Mặt Rỗ thở hổn hển lấy hơi một hồi, rồi mới nói: “Tao… không biết.”
Dịch Nguyên nghe xong, hơi lùi lại phía sau. Đỗ Siêu lập tức túm tóc đập đầu gã xuống đất liên tiếp mấy cái. Mặt Rỗ đau đớn rên la, toàn thân không còn sức lực chống cự, chỉ có thể gồng mình chịu trận.
Tiếng va đập nặng nề mà dứt khoát vang lên, khiến người ta lạnh sống lưng. Đỗ Siêu lôi gã dậy, nắm tóc ép gã ngửa đầu lên. Trán gã bị rách một đường dài, máu chảy đầm đìa. Phút chốc cả khuôn mặt gã toàn là máu.
Dịch Nguyên lạnh lùng hỏi: “Mày nhớ ra chưa?”
Mặt Rỗ khó khăn hớp vài ngụm không khí, nói: “Tao… tao thật sự… không biết.”
Dịch Nguyên nhìn gã thật sâu, nhìn đến mức gã rợn tóc gáy. Mãi cho đến khi gã cảm giác mặt mình sắp bị chọc thủng thành cái hố. Dịch Nguyên không nói gì mà đột ngột đứng lên. Ngay sau đó, một trận đấm đá túi bụi giáng xuống người gã.
Đỗ Siêu lăn lộn đã lâu, hơn nữa cũng từng được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp giống Dịch Nguyên. Cho nên rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Ra tay tàn bạo gây đau đớn cho tên Mặt Sẹo, đồng thời tránh đánh vào chỗ hiểm, đủ để giữ mạng cho gã.
Trong lúc chờ đợi, Dịch Nguyên lau tay, lấy ra một điếu thuốc cho vào miệng ngậm.
Kha Ân băng bó cầm máu vết thương trên bắp tay Dịch Nguyên, rồi choàng lại áo khoác lên vai hắn. Thấy hắn muốn hút thuốc, liền nhanh nhẹn lấy bật lửa châm cho hắn.
Hắn nói với Kha Ân: “Anh mau xử lý vết thương trên đùi đi.”
Kha Ân nhìn xuống băng vải quấn trên đùi trái bị máu thấm ướt của mình, bèn đáp: “Vâng.”
Dịch Nguyên sờ sờ nhẹ lên băng vải trên bắp tay mình. Thầm nghĩ, chắc sẽ để lại sẹo. Những vết sẹo cũ đều phai mờ hết, nhờ vào thẩm mỹ xóa sẹo tiên tiến nhất. Lại chăm chỉ chăm sóc da, theo thời gian, gần như không còn thấy vết sẹo nào trên cơ thể hắn nữa. Tất cả đều theo yêu cầu của mẹ hắn.
Dịch Nguyên yêu ngoại hình của mình. Chỉ cần không động tới khuôn mặt, thì hắn thật sự chả quan tâm trên người mình có bao nhiêu vết sẹo. Dù sao hoạt động trong băng đảng, khó tránh khỏi bị thương. Ba hắn thường nói, đàn ông chân chính, trên lưng đầy vết sẹo. Dịch Nguyên cực kỳ tán đồng quan điểm này. Hắn luôn cảm thấy, đàn ông có sẹo mới quyến rũ.
Đương nhiên là trừ khuôn mặt ra. Hắn thích một khuôn mặt đẹp, hoàn mỹ vô khuyết.
Có điều, mẹ hắn lại không đồng tình.
Mẹ hắn nói, hắn là con cái trong giới thượng lưu. Nếu để cả người đầy sẹo, lại còn xăm trổ như thế, sẽ dễ bị người ta đánh giá. Nhà họ Dịch chẳng ngán ai, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn danh tiếng. Dù sao xã hội văn minh hiện đại, luôn luôn coi trọng và hướng tới cái gọi là trí thức và đẳng cấp. Gia đình hắn vốn đã chuyển sang làm ăn kinh doanh, bước chân vào tầng lớp thượng lưu từ lâu. Cần phải biết che đậy ít nhiều.
Nhưng hình xăm là bắt buộc, thành ra dù thích xăm hình, hắn vẫn chỉ xăm đúng một ký hiệu biểu tượng của băng đảng. Ngoan hơn cả bọn học sinh cấp hai bây giờ. Còn sẹo trên người, sẽ luôn có bác sĩ theo dõi chăm sóc tỉ mỉ. Ngoại trừ khí chất giang hồ đã ăn sâu vào máu. Những thứ còn lại hầu như đều đã che giấu gần như hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức, những người ở cạnh Dịch Nguyên thỉnh thoảng cũng quên béng mất hắn là trùm mafia.
Dịch Nguyên dựa lưng vào vách tường xi măng bám đầy bụi và hình vẽ graffiti khó hiểu. Đút tay vào túi quần, híp mắt rít một hơi thuốc làm ấm người. Hắn nhìn Đỗ Siêu đánh tên Mặt Sẹo thừa sống thiếu chết ở bên kia. Biếng nhác nhả ra làn khói trắng.
Dạo gần đây Dịch Nguyên hút thuốc trở lại.
Chính là từ sau cái ngày Lâm Minh Viễn hỏi hắn câu kia. Cậu hỏi, trong lòng anh có vị trí nào dành cho tôi không?
Hắn nhớ lúc đó hắn đã trả lời cậu với tâm trạng như thế nào.
Hắn nói, Lâm Minh Viễn, tôi biết cậu có ý với tôi. Tôi cũng thừa nhận, trong số những người từng lên giường cùng tôi, cậu là người hợp ý tôi nhất. Nhưng có điều này tôi phải làm rõ với cậu. Dù hợp nhau cách mấy, thì mối quan hệ giữa tôi và cậu chỉ có vậy và cũng chỉ có thể là như vậy.
Bởi trong lòng tôi, người tôi muốn, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi. Con đường tôi đi, sẽ không vì bất cứ ai ngoài người đó mà rẽ sang hướng khác.
Tôi có thể cưng chiều cậu, đáp ứng mọi yêu cầu của cậu. Sau này khi kết thúc giao dịch, tôi nhất định sẽ tặng cho cậu món quà chia tay giá trị nhất. Đảm bảo khiến cậu hài lòng.
Tuy nhiên, phần tình cảm của cậu, buông xuống được thì buông. Nếu không làm được thì hãy giữ kín ở trong lòng.
Tôi không muốn biết, cậu cũng đừng để cho tôi biết. Vì tình cảm của cậu đối với tôi sẽ trở thành gánh nặng. Khiến tôi cảm thấy áp lực.
Lâm Minh Viễn, cậu phải nhớ cho kỹ điều này.
Dịch Nguyên vẫn còn nhớ rõ tiếng cậu gọi tên hắn. Một câu “Dịch Nguyên” mang theo thống khổ và nhục nhã. Khiến cho hắn hít thở không thông.
Hắn biết, vạch rõ ra mối quan hệ giữa bọn họ, bằng cách nhắc cho cậu nhớ thân phận trai bao của mình, sẽ làm tổn thương cậu. Nhưng đối với hắn, chỉ có cách đó mới hiệu quả và nhanh gọn nhất. Sớm làm rõ ngay từ đầu thì mọi chuyện mới không đi quá xa. Tránh được những phiền phức không đáng có.
Đây là nguyên tắc của hắn.
Còn chuyện kia thì có liên quan gì đến việc Dịch Nguyên hút thuốc trở lại. Chính hắn cũng chẳng biết. Chắc có lẽ hắn làm vậy để Lâm Minh Viễn không ỷ vào hắn quá nuông chiều cậu, mà coi hắn là người yêu thật. Dù sao lúc hứa cai thuốc lá, hắn hơn phân nửa là coi cậu thành Hoa Phong Nhã mà làm.
Dịch Nguyên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay thon dài đẹp đẽ, khẽ gảy rơi tàn thuốc. Rồi lại đưa lên miệng rít một hơi. Thấy hàm răng của tên Mặt Rỗ cũng sắp bị Đỗ Siêu nhổ gần hết. Bèn ra hiệu cho Đỗ Siêu treo gã lên. Vài tên đàn em nghe thấy thế, vội lấy dây thừng đến giúp Đỗ Siêu trói gã.
Cây Sào cầm cuộn băng vải chạy tới, nói: “Anh Siêu.”
“Ừ.”
Đỗ Siêu ném cây kìm đẫm máu sang một bên rồi chùi tay lên quần. Nhận lấy cuộn băng vải từ Cây Sào. Anh ngậm điếu thuốc, cúi đầu quấn băng vải cầm máu trong lòng bàn tay. Tầm mắt vô tình lướt qua chỗ Dịch Nguyên.
Hắn mặc áo thun đen cổ trụ tay dài, vạt áo nhét gọn gàng vào quần Âu đen. Đôi chân dài miên man được bao bọc kín kẽ trong giày da cổ cao và vớ cùng màu. Áo khoác dạ dáng dài màu xám lông chuột phủ hờ hững trên vai. Hắn đứng dựa tường đút hai tay vào túi quần, ngửa đầu híp mắt cắn điếu thuốc trong miệng. Có thể nhìn thấy được hình xăm biểu tượng của băng đảng lấp ló ở trên cổ hắn.
Giữa một đám giang hồ cao to đen hôi, mặt sẹo xấu xí. Từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, đều toát ra vẻ lưu manh bặm trợn hết sức thô tục. Xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ, ngoại hình chói mắt như minh tinh màn bạc. Đứng trong nhà kho bỏ hoang bẩn thỉu, mà cũng có thể biến nơi đây thành một thước phim điện ảnh giang hồ Hồng Kông. Khiến người ta không thể rời mắt.
Cái hiệu ứng ảo diệu này, đúng là chỉ có Dịch Nguyên mới làm được. Chẳng trách hắn lại đào hoa đến vậy.
Cả người Dịch Nguyên, từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ biếng nhác và ngang tàng. Còn mang theo chút hư hỏng bất cần. Đám trai gái đều mê mệt dáng vẻ này của hắn. Phàm là kiểu người càng ngoan hiền thì càng dễ bị loại khí chất đó của hắn hấp dẫn.
Lâm Minh Viễn hẳn là cũng vậy đi?
Đỗ Siêu đang mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, thì Dịch Nguyên đã sải bước, đi lướt qua anh. Đi đến chỗ Mặt Rỗ thì dừng, rũ mắt xuống nhìn gã.
Mặt Rỗ bị trói gô hai tay hai chân, treo ngược lên xà nhà hồi lâu. Khớp chân chịu đựng trọng lượng nặng nề của cơ thể, cảm giác sắp đứt lìa. Từng giây trôi qua, máu dồn xuống não khiến đầu gã như muốn nổ tung.
Gã dùng hết sức bình sinh gào lên: “Tao không biết! Tao nói thật đó!”
Dịch Nguyên nói: “Mày đi theo Tiêu Hàng nhiều năm, gần như hình với bóng mà bảo không biết gì. Thử tự hỏi xem chính bản thân mày có tin được không?”
Hắn cầm dao găm vỗ vỗ lên mặt gã: “Mày biết cái gì thì mau khai ra đi.” Đoạn, hắn dùng mũi dao sắc nhọn chỉ chỉ vào cổ gã, “Để máu dồn xuống đây càng nhiều, tao thọt một nhát là hết cứu đấy.”
Mặt Rỗ rùng mình sợ hãi: “Tao thật sự không biết! Tiêu Hàng đa nghi, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng ai, kể cả tao!”
“Đúng, đúng là ban đầu hắn cho người theo dõi bọn mày. Tao không biết làm thế nào mà Tiêu Hàng nắm rõ mấy thùng hàng đó. Nhưng tới tận lúc mai phục bọn mày ở cảng. Hắn mới chỉ cho bọn tao phải cướp thùng nào!”
Dịch Nguyên hơi khựng lại chốc lát, lập tức hiểu ra.
Con chó điên Tiêu Hàng này vậy mà lại xảo quyệt ngoài sức tưởng tượng của hắn!
Không ngờ hắn ta lại đoán ra được thùng hàng nào có giá trị nhất ngay tại đó. Hơn nữa chỉ cướp đúng số hàng giá trị kia. Khiến cho hắn nghi thần nghi quỷ, tưởng rằng trong băng đảng có nội gián. Ý đồ muốn làm lục đục nội bộ bên này.
Giải quyết mọi chuyện xong xuôi, Dịch Nguyên để đám đàn em ở lại dọn dẹp. Còn mình cùng Đỗ Siêu lái xe rời đi trước.
Đỗ Siêu bẻ lái quẹo ra đường lớn, hỏi: “Thiếu gia, về nhà riêng hay…”
Dịch Nguyên ngồi ghế phó lái, biếng nhác dựa đầu vào cửa kính nói: “Dionysus.”
Dionysus là cái gay bar kia của ba hắn mở.
Ban đầu là gay bar, sau đó việc làm ăn quá phát triển. Ba hắn am hiểu tâm lý khách hàng, liền mở thêm dịch vụ mới là tiếp viên nữ dành riêng cho các bi – cái loại mà đám gay kì thị nhất, hay gọi kháy là “xăng pha nhớt”.
Bình thường mỗi khi đâm chém ẩu đả xong, bọn họ thường đến đó. Điên cuồng làm tình để giải tỏa cơn hưng phấn khi say máu.
Mọi lần hắn đều đi cùng Đỗ Siêu, Kha Ân, đám đàn em cấp cao khác trong băng đảng và bọn Triệu Cẩn Ngôn. Sau này Triệu Cẩn Ngôn có bạn gái thì không lui tới nữa. Dạo gần đây trong băng đảng có biến. Hắn, Đỗ Siêu và đám đàn em liên tục ghé Dionysus hơn mười ngày rồi.
Đỗ Siêu im lặng chốc lát, mới nói: “Thiếu gia, hay là đến chỗ Tiểu Lâm đi? Cũng hơn mười ngày rồi.”
Dịch Nguyên nghe tới cái tên này liền nhức đầu, nhíu mày bảo: “Không, tới Dionysus.”
Khựng một chút, hắn nhướng mày quay sang nhìn Đỗ Siêu, cười cười hỏi: “Anh làm gì suốt ngày nói giúp cho cậu ấy thế?”
Chẳng hiểu sao Đỗ Siêu hơi chột dạ, nói: “Thiếu gia, người khác tôi không nói. Nhưng Tiểu Lâm, thằng bé này hiền lành hiểu chuyện, biết an phận, lại thích cậu như vậy. Cậu ấy vừa mới mất người thân, đã thế còn gặp phải Tiêu Hàng. Thời gian này cậu lạnh nhạt với cậu ấy, nhìn sao cũng cảm thấy không đành lòng.”
Dịch Nguyên im lặng một lát, rồi nằm ngả ghế ra phía sau, gác chân lên trên buồng lái. Hắn điều chỉnh tư thế cho thoải mái, kéo dài giọng: “Aiiii, chết tiệt. An ủi chiếc Bugatti Centodieci* bản giới hạn còn chưa đủ à?”
Đỗ Siêu biết con siêu xe đó. Trên thế giới chỉ sản xuất có mười chiếc, nhằm phục vụ cho sở thích sưu tầm xe của giới siêu giàu. Giá lên tới chín triệu đô, tính ra khoảng hơn hai trăm tỷ yến.
Dịch Nguyên bao nuôi Lâm Minh Viễn mới có mấy tháng, mà đã mạnh tay chi nhiều tiền như vậy. Anh nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, chưa từng thấy hắn ở lâu được với ai. Chứ càng đừng nói tới vung cả đống tiền trong một thời gian ngắn kiểu đó. Đúng là chuyện bất ngờ hiếm thấy.
Đỗ Siêu nhịn không được, liếc nhìn mũi giày da sáng bóng, dính chút bụi đất trộn lẫn máu đang ngang ngược bắt chéo lên nhau của Dịch Nguyên.
Ống quần bởi vì động tác này mà kéo căng. Lộ ra đường nét cơ đùi rắn chắc mạnh mẽ. Gấu quần Dịch Nguyên hơi giật lên trên, có thể thấy được mắt cá chân đẹp đẽ ẩn hiện bên dưới đôi vớ đen kín đáo.
Động tác của hắn biếng nhác và tùy ý. Mang theo hơi thở ngang tàng mà cấm dục.
Tướng ngồi này đáng bị xử phạt an toàn giao thông trăm ngàn lần. Thế nhưng áp dụng lên người hắn, lại toát ra sức hấp dẫn khó cưỡng. Nhìn đẹp mắt đến lạ.
Chẳng trách Lâm Minh Viễn cứ rơi lệ vì hắn.
Đỗ Siêu thở dài: “Thiếu gia của tôi ơi, trọng điểm đâu phải ở chỗ đó!” Anh dừng đèn đỏ, rồi quay qua nói với Dịch Nguyên, “Đối với Tiểu Lâm mà nói, cậu tặng mười con siêu xe bạc tỉ cũng không bằng một lần…”
Nghe Đỗ Siêu lải nhải riết nhức nhức cái đầu, Dịch Nguyên gào lên: “Biết rồi mẹ trẻ!”
Hai mắt Đỗ Siêu sáng lên: “Vậy…”
Dịch Nguyên bất lực càu nhàu: “Mai, mai tôi qua đó.”
Hai người bọn họ lớn lên như hình với bóng. Đỗ Siêu đi theo trông nom Dịch Nguyên từ nhỏ. Không chuyện xấu nào là không làm cùng nhau. Nếu Dịch Nguyên châm lửa đốt nhà, Đỗ Siêu chắc chắn sẽ là người giúp hắn tưới xăng.
Dịch Nguyên nghịch phá gây họa, Đỗ Siêu luôn là người thu dọn tàn cuộc cho hắn. Mỗi lần làm sai chuyện gì chọc cho ba tức đến mức ra tay đánh đòn. Đỗ Siêu luôn lấy thân ra che cho hắn. Mẹ đau lòng giận dỗi, ba không dám đánh hắn nữa. Mà chuyển sang đánh Đỗ Siêu.
Chính là đánh theo kiểu “dạy dỗ” người trong băng đảng. Một lần đánh, liền nằm mười ngày nửa tháng không bò dậy nổi xuống giường. Mỗi lần đánh đều bắt Dịch Nguyên đứng xem. Hắn quỳ xuống cầu xin, ba cũng không bỏ qua.
Quả nhiên, làm hắn bớt quậy một thời gian. Thấy chiêu này hiệu quả, ba cứ thế áp dụng luôn. Hễ hắn gây chuyện là Đỗ Siêu sẽ bị phạt. Trong quá trình trưởng thành, anh thường xuyên phải chịu đòn thay hắn.
Cho nên, Đỗ Siêu xem như là người mà Dịch Nguyên có thể thoải mái tâm sự. Tin tưởng đến mức giao phía sau lưng mình cho anh. Trong nhà ngoại trừ trưởng bối, cũng chỉ có Đỗ Siêu là người dám lên tiếng khuyên răn hắn.
Đối với Dịch Nguyên, Đỗ Siêu vừa là vệ sĩ trung thành mà ba sắp xếp cho hắn từ nhỏ, vừa thân thiết và đáng tin cậy giống như anh trai của hắn vậy.
Dịch Nguyên bất mãn lầm bầm: “Anh còn cằn nhằn ác hơn mẹ tôi nữa.”
Đỗ Siêu cười: “Phu nhân cũng là vì…”
Dịch Nguyên ngắt lời anh: “Muốn tốt cho tôi chứ gì.” Hắn cười bảo, “Anh với mấy trưởng bối trong nhà không còn câu nào mới hơn à?”
Đỗ Siêu bật cười thành tiếng, nói: “Hết rồi!”
Đến nơi, bọn họ vừa bước vào, quản lý lập tức đon đả chạy ra tiếp đón. Vừa đặt mông ngồi xuống, đào tươi mọng nước đã xếp thành hàng dài đợi lựa.
Dịch Nguyên chọn ra vài người mới. Xong xuôi, hắn liếc qua, thấy Đỗ Siêu chọn một em tóc xoăn bồng bềnh nhuộm màu nâu trà sữa đứng ở trong góc. Lúc cười lên để lộ ra lúm đồng tiền bên má phải. Trông khá quyến rũ và thành thục.
Dịch Nguyên cười cười trêu: “Một em đủ không đó?”
Hắn nói thế là vì Đỗ Siêu bình thường không đến độ túng dục như hắn. Chẳng biết là do chia tay bạn gái nghẹn quá hay sao, mà liên tục điên cuồng tìm người lên giường. Hôm nay làm tình như thể ngày mai sẽ chết vậy.
Quản lý ra hiệu dẫn thêm vài em khác vào, rồi ngoắc ngoắc tay với một em trong số đó, nói: “Tiểu Hồng lại đây, mau chào hỏi Dịch thiếu gia và anh Siêu đi.”
Cô gái tên Tiểu Hồng vừa bước vào. Lúc đi ngang qua, trông thấy Dịch Nguyên đang biếng nhác gác đôi chân cao quý lên bàn, ngả người trên ghế sô pha uống rượu. Toàn thân phát sáng như minh tinh liền đỏ mặt. Vội vàng tươi cười cúi đầu bẽn lẽn chào.
“Dịch thiếu gia, anh Siêu.”
Dịch Nguyên nhướng mày, nghiêng đầu liếc mắt đánh giá cô em Tiểu Hồng kia.
Chân dài, da trắng, tóc đen để mái bay suông thẳng tự nhiên. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng ngọt ngào. Ngực không to nhưng bù lại cặp mông cong cớn. Thắt đáy lưng ong rất gợi cảm. Dáng người vô cùng đẹp, cao nhất so với các cô gái ở đây.
Thế nhưng ấn tượng đầu tiên đập vào mắt Dịch Nguyên, không phải dáng người. Mà là lúm đồng tiền lộ ra ở hai bên má cô. Trông vừa dễ thương lại vừa dịu dàng.
Chẳng hiểu sao hắn cảm thấy em này hơi quen quen.
Dịch Nguyên đang tự hỏi mình đã từng gặp người này ở đâu chưa. Thì bỗng nghe Đỗ Siêu nói: “Vậy Tiểu Hồng đi.”
Quản lý cười tít mắt với Đỗ Siêu, rồi quay sang dặn dò hai cô gái bằng một câu y hệt như vừa rồi dặn năm người hầu hạ bên chỗ Dịch Nguyên: “Tiểu Hồng, Tiểu Lan phục vụ anh Siêu cho tốt nghe chưa!”
Hai em kia còn chưa kịp “Dạ”, chợt nghe Đỗ Siêu bảo: “Tiểu Hồng, Tiểu Hồng là được rồi.”
Dịch Nguyên thôi không nghĩ nữa. Hắn đặt ly rượu xuống, đứng lên nói: “Tôi đi nghỉ trước đây.”
.
Sau khi lên phòng tắm rửa thay băng vết thương sạch sẽ. Bọn họ liền theo trình tự mà vào việc.
Dáng Tiểu Hồng rất đẹp, kỹ thuật đương nhiên vô cùng tốt. Tư thế làm tình đáng xấu hổ nào cũng chơi tuốt. Đặc biệt là thổi kèn cực kỳ giỏi. Tiểu Hồng không giả vờ rên nũng nịu, mà chỉ nặng nề thở dốc. Ngược lại, khiến người ta có cảm giác chân thực. Cũng vì vậy mà trở nên kích thích hơn.
Đỗ Siêu đổi tư thế đối mặt truyền thống, vùi vào giữa hai bắp đùi nuột nà trắng ngần kia. Tiểu Hồng liền phối hợp cong chân quắp chặt lấy eo anh, ôm cổ anh há miệng thở dốc.
“Ưm ưm… ha… haaa haaa…”
Đỗ Siêu tự cảm thấy hôm nay mình nhiệt tình một cách quái lạ. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hồng, anh liền cương. Thậm chí chỗ đó còn cứng hơn mọi khi.
Anh hôn Tiểu Hồng rất lâu. Lâu đến mức hai cánh môi cô sưng đỏ lên. Đây là điều mà trước giờ anh chưa từng làm đối với kiểu tình một đêm này.
“Anh Siêu, ưm… anh Siêu. Nhẹ… nhẹ một chút.”
Bất tri bất giác, Đỗ Siêu đã điên cuồng vùi dập Tiểu Hồng như dã thú. Khiến cô nức nở xin tha.
Nên biết, bề ngoài Đỗ Siêu trông thô lỗ. Nhưng xưa nay anh lên giường chưa từng là kiểu người ưa mạnh bạo. Con gái mới gặp anh đều sợ. Sau khi quen biết rồi thì đều có ấn tượng tốt với anh. Đỗ Siêu khá bất ngờ, hóa ra mình cũng có một mặt cuồng nhiệt như vậy.
Nghĩ thì nghĩ thế. Song, anh vẫn thả chậm lại, nhẹ nhàng ra vào.
Đến lần thứ ba, Đỗ Siêu tháo bao cũ vứt đi, tròng bao mới vào. Anh nhìn Tiểu Hồng đang cười tủm tỉm với mình hồi lâu, đột nhiên nói: “Tôi muốn làm đằng sau.”
Tiểu Hồng hiểu ý, cô cũng đã quá quen thuộc với các loại sở thích khác nhau của khách làng chơi rồi. Nhanh nhẹn lấy bôi trơn tự mở rộng phía sau của mình. Chuẩn bị xong hết rồi thì dạng chân ngồi lên eo anh, bắt đầu nhún.
Lần đầu tiên Đỗ Siêu thử làm tình bằng cửa sau. Cảm giác quả thật không giống như khi làm cửa trước. Chẳng biết phải diễn tả thế nào. Chỉ biết rằng nó có gì đó kích thích hơn hẳn so với những lần làm tình trước đây.
Đỗ Siêu lật người đè Tiểu Hồng xuống. Tách mông cô ra rồi đâm vào từ phía sau. Tiểu Hồng bị anh thúc mạnh tới liên tục chúi về phía trước. Phải bấu chặt drap giường mới trụ vững.
“A a a, ưm, ha… anh Siêu, anh Siêu…”
“Anh Siêu chậm… a… chậm một chút. Em chết mất…”
“Anh Siêu…”
“Anh Siêu.”
“Anh Siêu, cảm ơn anh.”
Đỗ Siêu hôn lên lúm đồng tiền kia, vô thức thì thầm gọi: “Tiểu Lâm…”
“Anh Siêu, có thể đợi cho đến khi mắt tôi hết đỏ rồi về được không?”
Đỗ Siêu mơ màng cúi đầu nhìn người đang nức nở rên rỉ dưới thân. Dùng đầu ngón tay đã chai sạn của mình, dịu dàng lau đi nước mắt cho người ấy, khàn khàn nói: “Tiểu Lâm, đừng khóc…”
“Anh Siêu, vết sẹo này là do đâu mà có vậy?”
“Tiểu Lâm…”
Đỗ Siêu nhíu mày, nhắm nghiền mắt ôm chặt người vào lòng, điên cuồng đâm rút.
“Tiểu Lâm, Tiểu Lâm…”
Đỗ Siêu dập mỗi lúc một mạnh, thúc càng lúc càng nhanh.
“Anh Siêu?”
Trong cơn khoái cảm không ngừng khuếch đại, anh buột miệng gầm nhẹ: “Lâm Minh Viễn!”
“Đỗ Siêu, anh cũng biết mà phải không?”
Đỗ Siêu rùng mình bắn ra.
Anh thất thần, thở hổn hển nhìn người con gái xa lạ tóc tai ướt nhẹp đang nằm dưới thân mình. Khuôn mặt có tới bảy phần giống Lâm Minh Viễn. Sững sờ hồi lâu.
Lửa dục tắt đi, đầu óc dần dần thanh tỉnh trở lại. Sau khi hiểu ra chuyện gì.
Đỗ Siêu liền kinh hãi.
Thoáng chốc, cả người đều phát lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.