Chương 45
Phong hạ
17/09/2016
Khi đang trong phòng bệnh với con nhỏ Diland lấy từ trong balo ra 1 cuốn sổ đưa cho con nhỏ
- cậu nhớ nó chứ
- nhớ chứ cậu bắt tôi viết nó suốt 1 thời gian dài mà
- may mà cậu vẫn nhớ tôi sợ cậu quên mất rồi
Con nhỏ lật từng trang giấy ra mà nhớ lại. Lần đó sau khi nó bị tai nạn Diland biết nó có thể quên đi cậu nếu 1 thời gian không gặp hay sau 1 giấc ngủ dài thế nên cậu đã bắt nó ngày nào cũng vậy trước khi đi ngủ phải viết hết những gì của ngày hôm đó để khi nó lỡ quên vẫn còn thứ để gợi nhắc cho nó.cả 2 cùng nhau nói chuyện về những ngày đã trải qua ở Mĩ. Hôm đó Diland ở lại đó cả ngày với con nhỏ cho tới khi nhận được điện thoại từ phía trường học. Nghe điện thoại xong mặt Diland có nét buồn
- có chuyện gì vậy Diland
- là điện thoại của trường báo tôi đã nghỉ hết số buổi cho phép kêu tôi 2 ngày nữa phải nhập học trở lại
Con nhỏ nghe vậy cũng buồn hẳn
- vậy sao chỉ vừa mới đến lại sắp đi rồi à
- Vinh cậu trở lại Mĩ học với tôi nha
- Diland giờ hoàn cảnh nhà tôi khác rồi dù không đến mức tũng quẫn nhưng ba tôi cũng đang bệnh ngày 1 ngày 2 không thể nào lo cho tôi đi du học được
- vậy vẫn có học bổng kia mà cậu đủ sức để dành được chúng còn nếu không thì tôi sẽ lo tất cả cho cậu
- không đâu Diland tôi không muốn sống dựa vào ai cả tôi đã phụ thuộc vào cậu quá nhiều rồi cần phải tự lập thôi
- cậu thật sự sẽ không cùng tôi quay lại Mĩ sao
- ừ tôi xin lỗi
- nhưng cậu ở đây sớm muộn cũng sẽ đụng mặt với người kia rồi lại sẽ có chuyện xảy ra thôi
Nó im lặng không biết nói gì vì những gì Diland nói đều đúng chỉ biết núp mặt phía dưới chăn. Diland hiểu được nên nói thêm để giải tỏa áp lực cho nó
- nếu ở lại thì cậu phải tự lo cho bản thân thật tốt ăn uống đầy đủ học hành nghiêm túc mạnh mẽ lên nữa đừng để ai bắt nạt vì tôi sẽ không có ở đây để bảo vệ cho cậu nữa đâu
- ừ tôi biết rồi
Đêm đó Diland ở lại bệnh viện 1đêm với con nhỏ rồi mới đi. Sáng hôm sau cậu trở lại khách sạn thu dọn mọi thứ rồi mới ra sân bay trở về Mĩ. Con nhỏ nhìn ra ngoài cửa kính lên bầu trời
- đi bình an nha Diland
2 tuần sau đó nó được ra viện. Trong 2 tuần này nó vẫn liên lạc thường xuyên với Diland nó cũng gọi điện mỗi ngày cho ba nó để kiểm tra bệnh tình nhưng nó lại không hề liên lạc dù chỉ 1 chút với 4 người kia. Nó không ở lại trong khách sạn nữa mà đã quay lại nhà cô ở không thể bỏ căn hộ vắng chủ quá lâu được. Sau 2 ngày nghỉ ngơi ở nhà con nhỏ quay lại trường để làm thủ tục chuyển trường vì khi cô nó đi chưa kịp hoàn thiện. Và dĩ nhiên đã đến đó rồi thì không thể tránh khỏi việc sẽ gặp 4 người đó. Vừa đến nơi chưa kịp làm gì thì nó đã đụng mặt 4 người đó, Nam thấy nó thì vui mừng hẳn lên hỏi han tới tấp
- em khỏe rồi à đi học lại rồi sao
Con nhỏ đáp lại = một cái giọng không mấy vui vẻ
- một kẻ đào hoa như cậu sao cứ phải quan tâm tới tôi làm gì có nhìn thấy nhau thì cứ im lặng mà bước qua đi không nhất thiết phải chào hỏi đâu
- em nói gì vậy cũng 2 tuần trôi qua rồi vẫn chưa hết giận sao
- tôi không giận gì hết nên thời gian có trôi tôi cũng không quan tâm
Lâm lên tiếng,
- không sao cậu đi học lại là tốt rồi
- không tôi đến để làm thủ tục chuyển trường thôi
- cậu định đi thật sao
- phải tôi vốn dĩ không muốn đụng mặt mấy người nhưng buộc phải tới vì thủ tục vẫn chưa hoàn tất và cũng nên chào hỏi mọi người trong lớp trước khi đi
Nói rồi nó bước đi luôn nhưng vừa mới bước qua thì Trung lên tiếng
- muốn đi thì cũng phải trả hết nợ rồi mới đi chứ
- nợ à
Von nhỏ lấy trong balo ra 1 chiếc hộp nhỏ ném qua cho Tuấn
- trả cậu đó đền cho chiếc điện thoại tôi đã làm hỏng của cậu hôm ném vô tường
- cậu trả cho tôi thật sao nhưng tôi mua máy mới mất rồi phải làm gì với nó bây giờ
- tùy cậu thôi vậy là nợ nần giữa tôi và cậu đã xong tôi cũng không nợ nần gì 3 người còn lại vậy tôi đi đây
- cô chắc không nợ tôi thứ gì chứ hãy trả lại tôi những gì cô đã lấy đi đi
- có lẽ trí nhớ tôi không tốt nên tôi có thể đã quên điều gì đó nên nếu tôi đã nợ cậu thứ gì thì nói đi tôi sẽ trả
- ông tôi và cả sức khỏe của người mẹ đang nằm trong viện kia nữa
- cậu buồn cười thật đấy chuyện đó sao tôi có thể nợ cậu được chứ bộ cái gì cậu cũng muốn đổ hết lên đầu tôi hay sao
- có lẽ đúng như cô nói thật cô thật sự đã quên rồi vậy để tôi nhắc cho cô nhớ
- vậy cậu nói đi rốt cuộc trong chuyện này tôi nợ cậu gì chứ
- hơn 1 năm trước tại trường Peristy trong vòng bán kết của cuộc thi sáng tạo kĩ thuật tin học trẻ thế giới tôi và cô là đối thủ
Diland nói đến đây khong chỉ con nhỏ mà cả 3 người kia cũng không khỏi bất ngờ vì chẳng ai lại nghĩ rằng Trung lại biết con nhỏ ngay từ khi ở Mĩ bởi lẽ chính con nhỏ còn không nhận ra nữa mà
- cậu nhớ nó chứ
- nhớ chứ cậu bắt tôi viết nó suốt 1 thời gian dài mà
- may mà cậu vẫn nhớ tôi sợ cậu quên mất rồi
Con nhỏ lật từng trang giấy ra mà nhớ lại. Lần đó sau khi nó bị tai nạn Diland biết nó có thể quên đi cậu nếu 1 thời gian không gặp hay sau 1 giấc ngủ dài thế nên cậu đã bắt nó ngày nào cũng vậy trước khi đi ngủ phải viết hết những gì của ngày hôm đó để khi nó lỡ quên vẫn còn thứ để gợi nhắc cho nó.cả 2 cùng nhau nói chuyện về những ngày đã trải qua ở Mĩ. Hôm đó Diland ở lại đó cả ngày với con nhỏ cho tới khi nhận được điện thoại từ phía trường học. Nghe điện thoại xong mặt Diland có nét buồn
- có chuyện gì vậy Diland
- là điện thoại của trường báo tôi đã nghỉ hết số buổi cho phép kêu tôi 2 ngày nữa phải nhập học trở lại
Con nhỏ nghe vậy cũng buồn hẳn
- vậy sao chỉ vừa mới đến lại sắp đi rồi à
- Vinh cậu trở lại Mĩ học với tôi nha
- Diland giờ hoàn cảnh nhà tôi khác rồi dù không đến mức tũng quẫn nhưng ba tôi cũng đang bệnh ngày 1 ngày 2 không thể nào lo cho tôi đi du học được
- vậy vẫn có học bổng kia mà cậu đủ sức để dành được chúng còn nếu không thì tôi sẽ lo tất cả cho cậu
- không đâu Diland tôi không muốn sống dựa vào ai cả tôi đã phụ thuộc vào cậu quá nhiều rồi cần phải tự lập thôi
- cậu thật sự sẽ không cùng tôi quay lại Mĩ sao
- ừ tôi xin lỗi
- nhưng cậu ở đây sớm muộn cũng sẽ đụng mặt với người kia rồi lại sẽ có chuyện xảy ra thôi
Nó im lặng không biết nói gì vì những gì Diland nói đều đúng chỉ biết núp mặt phía dưới chăn. Diland hiểu được nên nói thêm để giải tỏa áp lực cho nó
- nếu ở lại thì cậu phải tự lo cho bản thân thật tốt ăn uống đầy đủ học hành nghiêm túc mạnh mẽ lên nữa đừng để ai bắt nạt vì tôi sẽ không có ở đây để bảo vệ cho cậu nữa đâu
- ừ tôi biết rồi
Đêm đó Diland ở lại bệnh viện 1đêm với con nhỏ rồi mới đi. Sáng hôm sau cậu trở lại khách sạn thu dọn mọi thứ rồi mới ra sân bay trở về Mĩ. Con nhỏ nhìn ra ngoài cửa kính lên bầu trời
- đi bình an nha Diland
2 tuần sau đó nó được ra viện. Trong 2 tuần này nó vẫn liên lạc thường xuyên với Diland nó cũng gọi điện mỗi ngày cho ba nó để kiểm tra bệnh tình nhưng nó lại không hề liên lạc dù chỉ 1 chút với 4 người kia. Nó không ở lại trong khách sạn nữa mà đã quay lại nhà cô ở không thể bỏ căn hộ vắng chủ quá lâu được. Sau 2 ngày nghỉ ngơi ở nhà con nhỏ quay lại trường để làm thủ tục chuyển trường vì khi cô nó đi chưa kịp hoàn thiện. Và dĩ nhiên đã đến đó rồi thì không thể tránh khỏi việc sẽ gặp 4 người đó. Vừa đến nơi chưa kịp làm gì thì nó đã đụng mặt 4 người đó, Nam thấy nó thì vui mừng hẳn lên hỏi han tới tấp
- em khỏe rồi à đi học lại rồi sao
Con nhỏ đáp lại = một cái giọng không mấy vui vẻ
- một kẻ đào hoa như cậu sao cứ phải quan tâm tới tôi làm gì có nhìn thấy nhau thì cứ im lặng mà bước qua đi không nhất thiết phải chào hỏi đâu
- em nói gì vậy cũng 2 tuần trôi qua rồi vẫn chưa hết giận sao
- tôi không giận gì hết nên thời gian có trôi tôi cũng không quan tâm
Lâm lên tiếng,
- không sao cậu đi học lại là tốt rồi
- không tôi đến để làm thủ tục chuyển trường thôi
- cậu định đi thật sao
- phải tôi vốn dĩ không muốn đụng mặt mấy người nhưng buộc phải tới vì thủ tục vẫn chưa hoàn tất và cũng nên chào hỏi mọi người trong lớp trước khi đi
Nói rồi nó bước đi luôn nhưng vừa mới bước qua thì Trung lên tiếng
- muốn đi thì cũng phải trả hết nợ rồi mới đi chứ
- nợ à
Von nhỏ lấy trong balo ra 1 chiếc hộp nhỏ ném qua cho Tuấn
- trả cậu đó đền cho chiếc điện thoại tôi đã làm hỏng của cậu hôm ném vô tường
- cậu trả cho tôi thật sao nhưng tôi mua máy mới mất rồi phải làm gì với nó bây giờ
- tùy cậu thôi vậy là nợ nần giữa tôi và cậu đã xong tôi cũng không nợ nần gì 3 người còn lại vậy tôi đi đây
- cô chắc không nợ tôi thứ gì chứ hãy trả lại tôi những gì cô đã lấy đi đi
- có lẽ trí nhớ tôi không tốt nên tôi có thể đã quên điều gì đó nên nếu tôi đã nợ cậu thứ gì thì nói đi tôi sẽ trả
- ông tôi và cả sức khỏe của người mẹ đang nằm trong viện kia nữa
- cậu buồn cười thật đấy chuyện đó sao tôi có thể nợ cậu được chứ bộ cái gì cậu cũng muốn đổ hết lên đầu tôi hay sao
- có lẽ đúng như cô nói thật cô thật sự đã quên rồi vậy để tôi nhắc cho cô nhớ
- vậy cậu nói đi rốt cuộc trong chuyện này tôi nợ cậu gì chứ
- hơn 1 năm trước tại trường Peristy trong vòng bán kết của cuộc thi sáng tạo kĩ thuật tin học trẻ thế giới tôi và cô là đối thủ
Diland nói đến đây khong chỉ con nhỏ mà cả 3 người kia cũng không khỏi bất ngờ vì chẳng ai lại nghĩ rằng Trung lại biết con nhỏ ngay từ khi ở Mĩ bởi lẽ chính con nhỏ còn không nhận ra nữa mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.