Chương 70
Phong hạ
09/01/2017
khi cả 2 đang ngắm nhìn những chiếc đèn trời đang bay lên cao dần thì Trung gọi tên nó
- Vinh
nó vẫn nhìn lên trời và đáp lại
- cô đừng đi có được không
nó hơi bất ngờ nên quay nhìn Trung hỏi lại
- đi đâu
- đi du học ý
- cái đó
nó ngập ngừng giây lát rồi hỏi
- nhưng mà tại sao
- trước đây cô lựa chọn đi du học chẳng phải là vì hiểu lầm giữa chúng ta hay sao bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi vậy cô sẽ ở lại chứ
- đó có thể là cái cớ để tôi ở lại nhưng còn cậu đâu mới là lí do cậu muốn tôi không đi
nó hỏi Trung cũng phần nào đó đang hỏi lại chính bản thân nó,nó có thật sự muốn đi hay không hay nó đang chờ đợi câu trả lời từ Trung ,nó thực sự rất mong cậu sẽ giữ nó ở lại
- tôi .....tôi muốn ....tôi không muốn
cậu cố dặn mãi nhưng chẳng thể thành câu
- cậu muốn tôi ở lại chứ
- muốn
- vậy thì vì sao
- vì tôi ....tôi không muốn mất đi 1 người...bạn
cái lí do ấy thật chính đáng nhưng nỗi thất vọng lại đang hiển thị trên mặt nó đó không phải là câu trả lời nó mong đợi. nó khẽ nhếch mép cười trừ
- tôi cũng muốn ở lại cũng không muốn xa những người bạn ở nơi này nhưng có lẽ không có 1 lí do thực sự thuyết phục níu kéo tôi ở lại vậy nên
đúng lúc ấy một giọng nói trầm quen thuộc vang lên từ phía sau lưng của nó
- anh có thể là lí do khiến em ở lại đây hay không
chẳng biết anh đã ở sau nó từ khi nào nó hơi sợ giọng nói quen thuộc ấy nhưng vẫn quyết định quay lại người đó đúng là Duệ Minh người mà nó không muốn gặp lại nhất trong đời vì những tổn thương anh đã gây ra cho nó.dường như những niềm vui đối với nó chưa bao giờ là chọn vẹn, nó chỉ vừa cười trước đó chưa bao lâu giờ có lẽ mắt nó sắp có lệ
- anh nói gì
- anh hỏi là nếu anh ở lại và mong em tha thứ chấp nhận anh em sẽ đón nhận chứ
nó nuốt nước bọt vào trong có gì đó đắng đắng nơi cổ họng đó là câu nói nó muốn nghe nhất của 2 năm trước chỉ cần khi đó anh nói một câu rằng " anh xin lỗi" cũng phần nào xoa dịu lòng nó xoa dịu cái nỗi đau mà nó mang bên mình bấy lâu nay bởi khi đó với nó anh là tất cả. đối với nó những ngày bên cạnh anh là những ngày hạnh phúc nhất ,ngay từ khi sinh ra nó đã là 1 đứa trẻ thiếu thốn tình cảm gia đình không có mẹ,ba nó thời gian ở công ty còn nhiều hơn ở nhà dù thương nó nhưng công việc bận bịu cả tuần chỉ nhìn thấy ba nó 1 lần vào sáng chủ nhật rồi thôi. ở trường cũng vậy nó thường xuyên chuyển trường học nên chẳng ai làm bạn được với nó quá lâu nhưng từ khi gặp anh thì lại khác lần đầu tiên có người chịu ngồi nghe nó tâm sự cả tiếng đồng hồ mà không hề than vãn,lần đầu tiên có người chịu ăn cơm với nó ba bữa 1 ngày ,anh cũng là người luôn theo sát bên nó trong từng bước đi từng cuộc thi,là người nhẫn nại kể lại cho nó nghe nó đã quên những gì về ngày hôm qua khi mà trong đầu nó mọi thứ thật vụn văt. chính vì thế nó đã đặt tất cả niềm tin ở nơi anh. nếu khi đó anh chỉ tình cờ đi ngang qua đời nó thì có lẽ nỗi đau nó mang cũng không dai dẳng thế này. nhưng đó là tất cả về 2 năm trước giờ đây thì lại khác nó sợ gặp phải anh trên đường sợ nghe tiếng nói anh phát ra từ nơi nào xung quanh nó và hơn hết nó sợ hai từ " xin lỗi" anh nói ra.
- tại sao anh lại ở đây chứ
- anh đã đi theo em
- nhưng tại sao
- anh mong một lời tha thứ từ em
- để làm gì chứ để anh lại tiếp tục bước vào cuộc sống của tôi hay sao
- anh...
- anh có biết khi nhìn thấy anh tôi sợ đến thế nào không biết bao nhiêu câu hỏi đã hiện lên trong đầu tôi khi đó rằng tại sao anh lại trở về tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi tại sao nhìn thấy anh tôi lại run rẩy thế này nhưng tất cả chúng chỉ có chung một câu trả lời tôi sợ anh tôi sợ một lần nữa tôi để anh bước vào cuộc sống của tôi
- nhưng chuyện của trước đây
- chuyện của 2 năm trước tôi không muốn nhắc lại nữa vì đó cũng là quãng thời gian tôi đau khổ nhất .tôi đã rất khổ sở để vượt qua thời gian đó vì thế làm ơn tránh xa cuộc sống của tôi ra đừng cố làm đảo lộn cuộc sống của tôi thêm nữa có như vậy tôi mới có thể nói cảm ơn anh vì đã bước ra khỏi cuộc đời tôi
anh giờ đây đang câm nín trước những lời được thốt lên từ tận đáy lòng nó . không khí nơi đây sao lại im ắng và căng thẳng đến vậy. chẳng ai biết tâm trạng của 3 người họ lúc này vui buồn hay tức giận có lẽ họ là 3 cực khác biệt nên khi đứng chung 1 chỗ mới trở nên thế này
- tôi xin lỗi nhưng tôi phải về trước rồi
- tôi về cùng cậu
- không cần đâu cậu cứ ở lại xem tiếp hội đi rồi đi về xe sau giờ tôi chỉ muốn ở 1 mình thôi
nó rời đi trong ánh nhìn của 2 người thanh niên ấy. nó trở về nhà như người mất hồn, Nam khi trở về đúng lúc gặp nó nên gọi nói
- em với Trung đi đâu vậy có vui không
- không tôi xin lỗi nhưng có gì để sau nói giờ tôi mệt tôi muốn vô nhà nghỉ
cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn bộ dạng nó cậu biết có chuyện đã xảy ra
- vậy em đi nghỉ đi anh cũng vào nhà đây
chờ nó đi vô trong cậu cũng về nhà. nó bước vô phòng vất chiếc túi xuống giường rồi nằm xuống giờ đây nó chỉ muốn ngủ một giấc để khi tỉnh lại nó có thể quên đi quá khứ quên đi những gì đã xảy ra ngày hôm nay nhưng nó cũng biết điều đó là không thể vì bếu được nó đã quên đi từ 2 năm trước. sáng hôm sau nó bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa nó ra mở người đó là Vân Khải
- cậu đến đây làm gì thế
- tôi có thể vào nhà được không
- ừ xin lỗi cậu vô đi
nó rót nước đưa cậu
- cậu uống tạm nha nhà tôi chỉ có nước lọc thôi
- cảm ơn. tôi đến đây là có chuyện muốn nói
- chuyện gì mà cậu tìm đến đây lúc sáng sớm thế này
- tối qua tôi cũng có mặt ở Hội An
- nếu cậu muốn nói chuyện tối qua thì tôi không muốn nghe
- được rồi nếu vậy cậu chỉ cần xem cái này thôi là được rồi
nó chần chừ tỏ ý không muốn xem
- yên tâm đi trong đó chỉ toàn là hình ảnh của cậu thôi
- của tôi
- phải
Vân Khải lấy chiếc lapptop từ trong ba lô ra và đưa cho con nhỏ xem 1 đoạn video. nó hơi bất ngờ vì trong đó là hình ảnh nó ở khu giải trí cái ngày mà nó chia tay Duệ Minh. người nào đó đã quay nó từ lúc nó bước chân vào khu vui chơi cho tới tận khi nó rời khỏi đó
- là ai đã quay nó không lẽ cậu biết tôi từ 2 năm trước sao
- không người quay là anh tôi Duệ Minh
- Duệ Minh vậy anh ta quay nó để làm gì hay anh ta quay nó vì cảm thấy lương tâm cắn rứt vì đã lừa tôi hay sao
- cậu nhìn nó mà không hiểu sao
- đó là tất cả những gì tôi thấy
- nếu anh ấy lừa cậu vậy anh ấy có đi theo cậu suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để quay mấy video thôi không
nói rồi cậu ta mở tiếp nhiều video khác nữa
- tất cả là cậu đấy nó nhiều đến mức tôi không thể đếm hết
trong đó quả thực đều là nó của những ngày tiếp sau đó đều là những khuôn mặt lạnh không có chút biểu cẳm nào và ở video cuối cùng là kết thúc bằng nụ cười đầu tiên của nó sau chuỗi ngày đau khổ đó
- thì ra anh ta đều biết hết tôi từng ngày trải qua nỗi đau đó thế nào
- phải anh ấy đều biết vì ang ấy còn đau hơn cậu chỉ là cậu chưa từng thấy mà thôi. anh ấy cảm thấy có lỗi với cậu khi nói với cậu anh ấy đã gạt cậu nhưng cậu có biết đằng sau lời nói dối ấy là gì không
- là gì
- ba của cậu
- ba tôi ông ấy thì có liên quan gì
- tối qua sau khi trở về nhà tôi thấy biểu hiện của anh ấy lạ lắm cứ xem suốt thứ gì đó trong máy tính tôi đã tò mò nên hỏi và anh ấy đã nói rằng trước cái ngày cậu và Duệ Minh chia tay anh ấy đã nhận đc điện thoại từ ba cậu ông ấy yêu cầu anh ấy phải chia tay cậu trong im lặng mà không để cậu biết
- sao ba tôi lại làm thế
- có lẽ vì ông ấy quá thương và lo cho cậu.ba cậu nói rằng từ nhỏ cậu không được hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn vì không có mẹ nên không muốn cậu yêu sớm để rồi có ngày phải buồn tủi nơi đất khách mà đặc biệt không muốn cậu quen với một người mà gia đình không hạnh phúc
- không hạnh phúc tôi chưa từng nghe Duệ Minh kể về gia đình
- vì đó có lẽ là hố đen đối với anh ấy cha mẹ li hôn từ rất sớm mỗi người đều có 1 gia đình riêng nên ngay từ nhỏ anh ấy đã phải sống tự lập
- vậy là mọi chuyện đều bắt đầu từ ba tôi nhưng tại sao anh ấy không nói với tôi mà lại tự mình dựng nên một vở kịch
- vì đó có lẽ là cách nhanh nhất mà cậu không cần hỏi lí do nhưng chỉ có điều anh ấy không ngờ rằng cậu lại vì chuyện đó mà đau khổ đến thế
nó khẽ cười vì biết mình lại ngu ngốc thêm một lần nữa. nó đã ngốc suốt 2 năm trời.
- giờ thì cậu biết anh ấy không phải kẻ vì 1 trò cá cược mà làm tổn thương đến cậu rồi chứ
- nhưng mà cậu rốt cuộc là ai tại sao phải làm những việc này nó hình như chẳng hề liên quan đến cậu
- tôi. tôi sẽ cho cậu biết thêm 1 bí mật nữa vậy mẹ của Duệ Minh là mẹ hai của tôi
- sao
- phải như những gì cậu nghĩ ba tôi lấy gì Nhuận sau khi mẹ tôi mất. khi đó tôi còn nhỏ và anh ấy cũng vậy nhưng tôi có mẹ mới còn anh ấy lại mất cả hai vì thế tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy nhiều lắm nhưng tôi không đủ can đảm để chia sẻ ba mẹ với người khác cho tới tận thời gian vừa rồi tôi xin ba mẹ đi du học mục đích là tìm anh ấy về để bù đắp lại quãng thời gian đó cho anh ấy. và chuyện này cũng vậy tôi mong một phần nào giúp được anh ấy
- Vinh
nó vẫn nhìn lên trời và đáp lại
- cô đừng đi có được không
nó hơi bất ngờ nên quay nhìn Trung hỏi lại
- đi đâu
- đi du học ý
- cái đó
nó ngập ngừng giây lát rồi hỏi
- nhưng mà tại sao
- trước đây cô lựa chọn đi du học chẳng phải là vì hiểu lầm giữa chúng ta hay sao bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi vậy cô sẽ ở lại chứ
- đó có thể là cái cớ để tôi ở lại nhưng còn cậu đâu mới là lí do cậu muốn tôi không đi
nó hỏi Trung cũng phần nào đó đang hỏi lại chính bản thân nó,nó có thật sự muốn đi hay không hay nó đang chờ đợi câu trả lời từ Trung ,nó thực sự rất mong cậu sẽ giữ nó ở lại
- tôi .....tôi muốn ....tôi không muốn
cậu cố dặn mãi nhưng chẳng thể thành câu
- cậu muốn tôi ở lại chứ
- muốn
- vậy thì vì sao
- vì tôi ....tôi không muốn mất đi 1 người...bạn
cái lí do ấy thật chính đáng nhưng nỗi thất vọng lại đang hiển thị trên mặt nó đó không phải là câu trả lời nó mong đợi. nó khẽ nhếch mép cười trừ
- tôi cũng muốn ở lại cũng không muốn xa những người bạn ở nơi này nhưng có lẽ không có 1 lí do thực sự thuyết phục níu kéo tôi ở lại vậy nên
đúng lúc ấy một giọng nói trầm quen thuộc vang lên từ phía sau lưng của nó
- anh có thể là lí do khiến em ở lại đây hay không
chẳng biết anh đã ở sau nó từ khi nào nó hơi sợ giọng nói quen thuộc ấy nhưng vẫn quyết định quay lại người đó đúng là Duệ Minh người mà nó không muốn gặp lại nhất trong đời vì những tổn thương anh đã gây ra cho nó.dường như những niềm vui đối với nó chưa bao giờ là chọn vẹn, nó chỉ vừa cười trước đó chưa bao lâu giờ có lẽ mắt nó sắp có lệ
- anh nói gì
- anh hỏi là nếu anh ở lại và mong em tha thứ chấp nhận anh em sẽ đón nhận chứ
nó nuốt nước bọt vào trong có gì đó đắng đắng nơi cổ họng đó là câu nói nó muốn nghe nhất của 2 năm trước chỉ cần khi đó anh nói một câu rằng " anh xin lỗi" cũng phần nào xoa dịu lòng nó xoa dịu cái nỗi đau mà nó mang bên mình bấy lâu nay bởi khi đó với nó anh là tất cả. đối với nó những ngày bên cạnh anh là những ngày hạnh phúc nhất ,ngay từ khi sinh ra nó đã là 1 đứa trẻ thiếu thốn tình cảm gia đình không có mẹ,ba nó thời gian ở công ty còn nhiều hơn ở nhà dù thương nó nhưng công việc bận bịu cả tuần chỉ nhìn thấy ba nó 1 lần vào sáng chủ nhật rồi thôi. ở trường cũng vậy nó thường xuyên chuyển trường học nên chẳng ai làm bạn được với nó quá lâu nhưng từ khi gặp anh thì lại khác lần đầu tiên có người chịu ngồi nghe nó tâm sự cả tiếng đồng hồ mà không hề than vãn,lần đầu tiên có người chịu ăn cơm với nó ba bữa 1 ngày ,anh cũng là người luôn theo sát bên nó trong từng bước đi từng cuộc thi,là người nhẫn nại kể lại cho nó nghe nó đã quên những gì về ngày hôm qua khi mà trong đầu nó mọi thứ thật vụn văt. chính vì thế nó đã đặt tất cả niềm tin ở nơi anh. nếu khi đó anh chỉ tình cờ đi ngang qua đời nó thì có lẽ nỗi đau nó mang cũng không dai dẳng thế này. nhưng đó là tất cả về 2 năm trước giờ đây thì lại khác nó sợ gặp phải anh trên đường sợ nghe tiếng nói anh phát ra từ nơi nào xung quanh nó và hơn hết nó sợ hai từ " xin lỗi" anh nói ra.
- tại sao anh lại ở đây chứ
- anh đã đi theo em
- nhưng tại sao
- anh mong một lời tha thứ từ em
- để làm gì chứ để anh lại tiếp tục bước vào cuộc sống của tôi hay sao
- anh...
- anh có biết khi nhìn thấy anh tôi sợ đến thế nào không biết bao nhiêu câu hỏi đã hiện lên trong đầu tôi khi đó rằng tại sao anh lại trở về tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi tại sao nhìn thấy anh tôi lại run rẩy thế này nhưng tất cả chúng chỉ có chung một câu trả lời tôi sợ anh tôi sợ một lần nữa tôi để anh bước vào cuộc sống của tôi
- nhưng chuyện của trước đây
- chuyện của 2 năm trước tôi không muốn nhắc lại nữa vì đó cũng là quãng thời gian tôi đau khổ nhất .tôi đã rất khổ sở để vượt qua thời gian đó vì thế làm ơn tránh xa cuộc sống của tôi ra đừng cố làm đảo lộn cuộc sống của tôi thêm nữa có như vậy tôi mới có thể nói cảm ơn anh vì đã bước ra khỏi cuộc đời tôi
anh giờ đây đang câm nín trước những lời được thốt lên từ tận đáy lòng nó . không khí nơi đây sao lại im ắng và căng thẳng đến vậy. chẳng ai biết tâm trạng của 3 người họ lúc này vui buồn hay tức giận có lẽ họ là 3 cực khác biệt nên khi đứng chung 1 chỗ mới trở nên thế này
- tôi xin lỗi nhưng tôi phải về trước rồi
- tôi về cùng cậu
- không cần đâu cậu cứ ở lại xem tiếp hội đi rồi đi về xe sau giờ tôi chỉ muốn ở 1 mình thôi
nó rời đi trong ánh nhìn của 2 người thanh niên ấy. nó trở về nhà như người mất hồn, Nam khi trở về đúng lúc gặp nó nên gọi nói
- em với Trung đi đâu vậy có vui không
- không tôi xin lỗi nhưng có gì để sau nói giờ tôi mệt tôi muốn vô nhà nghỉ
cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn bộ dạng nó cậu biết có chuyện đã xảy ra
- vậy em đi nghỉ đi anh cũng vào nhà đây
chờ nó đi vô trong cậu cũng về nhà. nó bước vô phòng vất chiếc túi xuống giường rồi nằm xuống giờ đây nó chỉ muốn ngủ một giấc để khi tỉnh lại nó có thể quên đi quá khứ quên đi những gì đã xảy ra ngày hôm nay nhưng nó cũng biết điều đó là không thể vì bếu được nó đã quên đi từ 2 năm trước. sáng hôm sau nó bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa nó ra mở người đó là Vân Khải
- cậu đến đây làm gì thế
- tôi có thể vào nhà được không
- ừ xin lỗi cậu vô đi
nó rót nước đưa cậu
- cậu uống tạm nha nhà tôi chỉ có nước lọc thôi
- cảm ơn. tôi đến đây là có chuyện muốn nói
- chuyện gì mà cậu tìm đến đây lúc sáng sớm thế này
- tối qua tôi cũng có mặt ở Hội An
- nếu cậu muốn nói chuyện tối qua thì tôi không muốn nghe
- được rồi nếu vậy cậu chỉ cần xem cái này thôi là được rồi
nó chần chừ tỏ ý không muốn xem
- yên tâm đi trong đó chỉ toàn là hình ảnh của cậu thôi
- của tôi
- phải
Vân Khải lấy chiếc lapptop từ trong ba lô ra và đưa cho con nhỏ xem 1 đoạn video. nó hơi bất ngờ vì trong đó là hình ảnh nó ở khu giải trí cái ngày mà nó chia tay Duệ Minh. người nào đó đã quay nó từ lúc nó bước chân vào khu vui chơi cho tới tận khi nó rời khỏi đó
- là ai đã quay nó không lẽ cậu biết tôi từ 2 năm trước sao
- không người quay là anh tôi Duệ Minh
- Duệ Minh vậy anh ta quay nó để làm gì hay anh ta quay nó vì cảm thấy lương tâm cắn rứt vì đã lừa tôi hay sao
- cậu nhìn nó mà không hiểu sao
- đó là tất cả những gì tôi thấy
- nếu anh ấy lừa cậu vậy anh ấy có đi theo cậu suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để quay mấy video thôi không
nói rồi cậu ta mở tiếp nhiều video khác nữa
- tất cả là cậu đấy nó nhiều đến mức tôi không thể đếm hết
trong đó quả thực đều là nó của những ngày tiếp sau đó đều là những khuôn mặt lạnh không có chút biểu cẳm nào và ở video cuối cùng là kết thúc bằng nụ cười đầu tiên của nó sau chuỗi ngày đau khổ đó
- thì ra anh ta đều biết hết tôi từng ngày trải qua nỗi đau đó thế nào
- phải anh ấy đều biết vì ang ấy còn đau hơn cậu chỉ là cậu chưa từng thấy mà thôi. anh ấy cảm thấy có lỗi với cậu khi nói với cậu anh ấy đã gạt cậu nhưng cậu có biết đằng sau lời nói dối ấy là gì không
- là gì
- ba của cậu
- ba tôi ông ấy thì có liên quan gì
- tối qua sau khi trở về nhà tôi thấy biểu hiện của anh ấy lạ lắm cứ xem suốt thứ gì đó trong máy tính tôi đã tò mò nên hỏi và anh ấy đã nói rằng trước cái ngày cậu và Duệ Minh chia tay anh ấy đã nhận đc điện thoại từ ba cậu ông ấy yêu cầu anh ấy phải chia tay cậu trong im lặng mà không để cậu biết
- sao ba tôi lại làm thế
- có lẽ vì ông ấy quá thương và lo cho cậu.ba cậu nói rằng từ nhỏ cậu không được hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn vì không có mẹ nên không muốn cậu yêu sớm để rồi có ngày phải buồn tủi nơi đất khách mà đặc biệt không muốn cậu quen với một người mà gia đình không hạnh phúc
- không hạnh phúc tôi chưa từng nghe Duệ Minh kể về gia đình
- vì đó có lẽ là hố đen đối với anh ấy cha mẹ li hôn từ rất sớm mỗi người đều có 1 gia đình riêng nên ngay từ nhỏ anh ấy đã phải sống tự lập
- vậy là mọi chuyện đều bắt đầu từ ba tôi nhưng tại sao anh ấy không nói với tôi mà lại tự mình dựng nên một vở kịch
- vì đó có lẽ là cách nhanh nhất mà cậu không cần hỏi lí do nhưng chỉ có điều anh ấy không ngờ rằng cậu lại vì chuyện đó mà đau khổ đến thế
nó khẽ cười vì biết mình lại ngu ngốc thêm một lần nữa. nó đã ngốc suốt 2 năm trời.
- giờ thì cậu biết anh ấy không phải kẻ vì 1 trò cá cược mà làm tổn thương đến cậu rồi chứ
- nhưng mà cậu rốt cuộc là ai tại sao phải làm những việc này nó hình như chẳng hề liên quan đến cậu
- tôi. tôi sẽ cho cậu biết thêm 1 bí mật nữa vậy mẹ của Duệ Minh là mẹ hai của tôi
- sao
- phải như những gì cậu nghĩ ba tôi lấy gì Nhuận sau khi mẹ tôi mất. khi đó tôi còn nhỏ và anh ấy cũng vậy nhưng tôi có mẹ mới còn anh ấy lại mất cả hai vì thế tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy nhiều lắm nhưng tôi không đủ can đảm để chia sẻ ba mẹ với người khác cho tới tận thời gian vừa rồi tôi xin ba mẹ đi du học mục đích là tìm anh ấy về để bù đắp lại quãng thời gian đó cho anh ấy. và chuyện này cũng vậy tôi mong một phần nào giúp được anh ấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.