Chương 72
Phong hạ
26/01/2017
thấy con nhỏ có vẻ khó khăn đưa miếng bánh lên miệng ai cũng nhăn mặt cho tới khi con nhỏ nói
- với trình độ này thì cũn được gọi là ngon
cả 3 liền há hốc miệng
- hả
- ngon á
nó gật đầu lia lịa
- phải không tin ăn thử đi
và rồi mấy người bọn họ quyết định ăn thử.
- ngon đúng chứ_ con nhỏ hỏi lại như khẳng định 1 điều lời nó nói là đúng rồi tiếp tục ăn tiếp. thấy nó ăn trong vui vẻ Nam mới lên tiếng
- may thật đấy em bình thường lại rồi
con nhỏ khẽ cười bộ ban nãy trông tôi kinh khủng lắm hả
nó vừa nói rứt câu cái gật đầu của Tuấn phản ánh nên sự thật. nhưng Nam lại xua tay
- không ý anh là chuyện của ngày hôm qua cơ thấy em về trong cái bộ dạng thảm thương đó trông thật tội nhưng giờ em lại có thể vui vẻ thế này anh cảm thấy nhẹ lòng rồi mà rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khi đó vậy
- cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi nhưng chuyện của ngày hôm qua tôi không muốn nhắc lại nữa
Lâm cố xua tan cái không khí ảm đạm khi đó bằng cách hỏi đi một hướng khác
- Vinh à tại sao cậu lại thích ăn bánh vậy tôi gần như không thấy cậu ăn cơm luôn
- cái đó 1 phần là do điều kiện sống ở Mĩ thay đổi tôi không có nhiều thời gian để ăn uống nên bánh là lựa chọn tối ưu
- không thể nào điều khiến 1 con người thay đổi cả thói quen ăn uống không thể chỉ vì điều kiện thay đổi được
- thực ra vẫn còn một nguyên nhân khác nữa
- đó là gì
- trời sinh tôi ra vốn đã khác biệt tôi bị dị ứng với tỏi và bông cải xanh.khi tôi ở Mĩ có 1 người đã đưa 1 chiếc bánh cho tôi và nói rằng " ăn bánh đi trong bánh không bao giờ có tỏi hay bông cải" và khi đó tôi đã cầm nó và ăn
- gì chứ khi đó cô ít nhất cũng 16 tuổi rồi mà tin vào điều đó sao bây giờ có rất nhiều loại bán có rau mà_ Tuấn vừa nói vừa ôm bụng cười
- pgair buồn cười lắm phải không tôi đã tin vào những gì người đó nói mà không hay biết rằng người đó nghĩ tôi lười ăn rau nên mới nói như thế. Đúng như con người ta đã nói " Niềm tin là 1 chất kích thích ,thỏa mãn lúc ban đầu rồi tuyệt vọng về sau " vì tin và ăn cái bánh đó nên tôi đã phải nhập viện vì bị dị ứng. sau lần đó tôi đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ động vào chúng nữa nhưng rồi khi nhìn thấy bộ mặt lo lắng của người đó khi bên giường bệnh của tôi tôi lại cảm thấy chân trọng những chiếc bánh.
-có vẻ như là 1 câu chuyện buồn nhỉ
- bỏ qua điều đó đi tôi chỉ kể bừa thôi ,mà cái bánh này ngon thật đấy tôi có nên tổ chức tiệc tại nhà rồi nhờ cậu nấu không nhỉ,Trung
- tôi không biết nấu gì hết để học được món bánh này tôi đã mất gần 4 tháng trời đấy
..................
2 ngày sau tại buổi party
hôm nay mọi người trong lớp học của con nhỏ đều được mời đến cả và đương nhiên bao gồm cả người anh trai Tiểu Bạch rôi. Mọi người giờ đây đang nói cười vui vẻ trò chuyện rôm rả chuẩn bị nhập tiệc chính thức. Con nhỏ bước ra với bộ cánh lộng lẫy được 4 anh chàng kia tặng
- woa hôm nay em đẹp lắm đấy
- có phải khen đểu không đó
Nam vội vã đưa 2 tay lên đầu
- anh thề mà không tin hỏi bọn họ mà xem
Tuấn đang nhấp nháp ly rượu trên tay cũng bị Nam cố ấn đầu xuống khiến cậu ta bực mình liền quay qua phản kháng
- gì vậy trời không nhìn thấy tôi đang uống hả cô ấy xinh hay xấu liên quan gì đến mày cứ làm như là nhà có mỗi đữa em gái không bằng suốt ngày đi khoe
Nam nghe vậy liền khoác tay qua vai con nhỏ
- ừ đấy thì sao bộ không có em gái để mà khoe nên mày tức à
Lâm đang nói chuyện với Trung cũng quay sang tiếp lời
- gì vậy chứ thay đổi mục đích rồi à từ bạn gái trở thành em gái rồi à
Rồi cả Tiểu Bạch đi từ ngoài vô nghe vậy liền hỏi ngay
- em gái của tôi ai cho các cậu dành
Con nhỏ nhìn thấy Tiểu Bạch liền cười rạng rỡ
- em có nhièu người anh trai rồi thêm một người nữa cũng không sao mà
anh xoa nhẹ đầu con nhỏ
- phải đấy em gái dễ thương thế này ai chả muốn có nhưng mà hơi tiếc đấy tiệc chú mừng của em anh còn chưa ăn mà giờ lại là tiệc chia tay rồi
- cho em nợ lần này đi nếu như có duyên gặp anh lần nữa dù là ở đâu em cũng nhất định mời anh ăn 1 bữa
tất cả đang vui đùa mặt con nhỏ bỗng biến sắc khi nhìn thấy 1 người đang bước vào từ phía cánh cửa người đó không khác là Duệ Minh đi liền phía sau là Vân Khải . Tuy hôm nay con nhỏ không cong phản ứng gay gắt như những lần trước gặp mặt Duệ Minh nhưng lần này ít nhiều con nhỏ cũng thay đổi sắc mặt nụ cười cũng vụt tắt. Trong căn phòng khi đó chỉ von nhỏ Duệ Minh Vân khải và cả Trung hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Vân Khải mau chóng kéo Duệ Minh tiến đến gần choox con nhỏ đứng
- chào
con nhỏ đang trong cái bộ dạng thất thần cũng chào lại
- ừ chào
- như đã nói tôi đưa anh ấy đến rồi cạu cũng nên....
- anh nói chuyện với em chút được không
- vậy thì ra ngoài đi đừng làm hỏng bầu không khí ở đây
nói xong cả 2 đưa nhau ra ngoài khiến cả bọn mấy người nhìn theo chẳng hiểu gì. Lâm quay ra hỏi Vân Khải
- cậu đưa ai đến đây vậy
- anh trai tôi
- cậu có anh sao từ bao giờ vậy
Tuấn cốc đầu Lâm
- sao mày ngu vậy anh thì đương nhiên có trước lúc sinh ra rồi
Câu nói của Tuấn khiến Vân Khải như nghẹn đứng cổ họng không trả lời thêm điều gì nữa. Nam quay ra hỏi Trung
- hai người đó biết nhau lẽ nào
- phải là người yêu cũ của Vinh tên Duệ Minh
- cái gì sao lại tới tận đây chẳng phải nói là Vinh từ chối rồi hay sao
Trung không trả lời mà quay người bước đi hướng khác
- nè mày sao vậy sao không nói gì mà bỏ đi sao lại để bọn họ như thế mau chạy ra đi
Trung vẫn im lặng khiến Lâm cũng phải lên tiếng
- thằng Nam nói đúng đấy mày ra ngoài đó xem sao
Trung hất cánh tay của Lâm đang đặt lên vai mình ra
- vậy còn hai chúng mày sao vẫn ở đây chẳng phải chúng mày thích Vinh còn gì
Lâm buông 1 câu
- tao đối với Vinh chỉ là bạn bè trước đây chỉ là muốn chêu đùa nên mới hành động như thế thôi
Nam cũng thanh minh
- đúng tao thích Vinh như cô ấy không thích tao và tao nghĩ là tao nên chấp nhận sự thật đó nhưng còn mày thậm chí còn chưa cho cô ấy biết tình cảm của mình đã vội từ bỏ sao
Trong lúc ấy ở ngoài đại sảnh
- anh xin lỗi chuyện của trước đây
- xin lỗi anh nghĩ là em còn tư cách để nghe những lời nói đó sao. Chuyện của trước đây.. em đều biết cả rồi
- là tại anh,anh đã làm em thất vọng nhiều
- em không trách anh cũng không thể trách được ba em vì cả hai người đã làm những điều đó vì lo cho em nhưng nếu khi đó anh chịu nói cho em biết thì bây giờ em đâu cảm thấy khó xử thế này. Em thậm chí còn không thể biết được mình nên vui hay nên buồn khi biết được sự thật ấy
- anh xin lỗi vì làm em phải khó xử thế này hãy để anh bù đắp những lỗi lầm của trước đây. anh tin mình đủ khả năng chứng minh cho ba em thấy anh sẽ làm cho em được hạnh phúc
Đúng lúc ấy lời khiêu khích của Nam tạo ra 1 tác động lớn thôi thúc Trung chạy ra ngoài. Cậu tiến lại gần chỗ con nhỏ câm lấy tay nó
- không cần đâu việc làm cho cô ấy hạnh phúc cảm thấy vui vẻ mỗi ngày tôi sẽ làm
nói rồi cậu quay sang nói nói với con nhỏ
- giờ tôi nói cho cậu 1 cái cớ để ở lại nha TÔi THÍCH CẬU
Câu nói đó được nói ra khiến ai nấy đều sững sờ tình cảnh lúc này như 1 mớ bòng bong không biết phải gỡ từ đâu nữa. Nhưng khi bình tâm trở lại nó biết ngoài nó a sẽ chẳng ai cởi được nút thắt này. Nó cố nhấc tay nó ra khỏi tay Trung
- cái cớ đó dù tôi cũng mong muốn đấy nhưng mà chỉ cậu nói ra không đúng thời điểm rồi nếu như ngày hôm qua cậu nói ra điều đó chuyện này biết đâu sẽ khác đi
nó nhìn nó có 1 sự thất vọng nào đó nơi sâu thẳm trong cậu còn đối với Duệ Minh dường như vừa lóe lên 1 tia hi vọng
- nhưng cậu trả lời cho tôi biết cậu có quay lại với anh ta không
- tại sao cậu phải muốn biết điều đó
- vì chỉ có khi đó tôi mới biết được tôi còn có thể hi vọng không
- cậu có thể ở đây nghe nếu như muốn biết câu trả lời
nói rồi nó hạ giọng quay qua phía của Duệ Minh . Nó nhìn thấy ánh mắt mong ngóng câu trả lời từ nó của Duệ Minh
- em .... em cũng xin lỗi vì không thể chấp nhận yêu cầu đó từ anh có lẽ phải làm anh thất vọng rồi
- ý em là sao chứ hay em thực sự không còn chút tình cảm nào đối với anh
- nếu nói không còn chút tình cảm nào đối vs anh thì chính là em nói dối
- vậy thì tại sao
- em tin anh hiểu em hơn ai hết chẳng ai trên đời muốn bị lừa gạt cả
- nhưng mà chuyện đó đã được giải quyết rồi mà
- nhưng cho dù là trước đây hay bây giờ thì anh cũng đã lừa em một lần em xin lỗi nhưng em khong thể chấp nhận được điều đó
không để ai kịp nói thêm lời nào nó tiếp lời
- bây giờ 2 người có thể vào tiếp tục bữa tiệc với tư cách là bạn của em hoặc có thể ra về nếu 2 người muốn. Nói rồi nó không chờ quyết định của 2 người đó mà một mình tiến vào căn phòng. Trong lòng nó giờ đây đương nhiên có chút trống tải vì nó vừa mới từ chối 2 người đàn ông mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn có được
- với trình độ này thì cũn được gọi là ngon
cả 3 liền há hốc miệng
- hả
- ngon á
nó gật đầu lia lịa
- phải không tin ăn thử đi
và rồi mấy người bọn họ quyết định ăn thử.
- ngon đúng chứ_ con nhỏ hỏi lại như khẳng định 1 điều lời nó nói là đúng rồi tiếp tục ăn tiếp. thấy nó ăn trong vui vẻ Nam mới lên tiếng
- may thật đấy em bình thường lại rồi
con nhỏ khẽ cười bộ ban nãy trông tôi kinh khủng lắm hả
nó vừa nói rứt câu cái gật đầu của Tuấn phản ánh nên sự thật. nhưng Nam lại xua tay
- không ý anh là chuyện của ngày hôm qua cơ thấy em về trong cái bộ dạng thảm thương đó trông thật tội nhưng giờ em lại có thể vui vẻ thế này anh cảm thấy nhẹ lòng rồi mà rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khi đó vậy
- cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi nhưng chuyện của ngày hôm qua tôi không muốn nhắc lại nữa
Lâm cố xua tan cái không khí ảm đạm khi đó bằng cách hỏi đi một hướng khác
- Vinh à tại sao cậu lại thích ăn bánh vậy tôi gần như không thấy cậu ăn cơm luôn
- cái đó 1 phần là do điều kiện sống ở Mĩ thay đổi tôi không có nhiều thời gian để ăn uống nên bánh là lựa chọn tối ưu
- không thể nào điều khiến 1 con người thay đổi cả thói quen ăn uống không thể chỉ vì điều kiện thay đổi được
- thực ra vẫn còn một nguyên nhân khác nữa
- đó là gì
- trời sinh tôi ra vốn đã khác biệt tôi bị dị ứng với tỏi và bông cải xanh.khi tôi ở Mĩ có 1 người đã đưa 1 chiếc bánh cho tôi và nói rằng " ăn bánh đi trong bánh không bao giờ có tỏi hay bông cải" và khi đó tôi đã cầm nó và ăn
- gì chứ khi đó cô ít nhất cũng 16 tuổi rồi mà tin vào điều đó sao bây giờ có rất nhiều loại bán có rau mà_ Tuấn vừa nói vừa ôm bụng cười
- pgair buồn cười lắm phải không tôi đã tin vào những gì người đó nói mà không hay biết rằng người đó nghĩ tôi lười ăn rau nên mới nói như thế. Đúng như con người ta đã nói " Niềm tin là 1 chất kích thích ,thỏa mãn lúc ban đầu rồi tuyệt vọng về sau " vì tin và ăn cái bánh đó nên tôi đã phải nhập viện vì bị dị ứng. sau lần đó tôi đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ động vào chúng nữa nhưng rồi khi nhìn thấy bộ mặt lo lắng của người đó khi bên giường bệnh của tôi tôi lại cảm thấy chân trọng những chiếc bánh.
-có vẻ như là 1 câu chuyện buồn nhỉ
- bỏ qua điều đó đi tôi chỉ kể bừa thôi ,mà cái bánh này ngon thật đấy tôi có nên tổ chức tiệc tại nhà rồi nhờ cậu nấu không nhỉ,Trung
- tôi không biết nấu gì hết để học được món bánh này tôi đã mất gần 4 tháng trời đấy
..................
2 ngày sau tại buổi party
hôm nay mọi người trong lớp học của con nhỏ đều được mời đến cả và đương nhiên bao gồm cả người anh trai Tiểu Bạch rôi. Mọi người giờ đây đang nói cười vui vẻ trò chuyện rôm rả chuẩn bị nhập tiệc chính thức. Con nhỏ bước ra với bộ cánh lộng lẫy được 4 anh chàng kia tặng
- woa hôm nay em đẹp lắm đấy
- có phải khen đểu không đó
Nam vội vã đưa 2 tay lên đầu
- anh thề mà không tin hỏi bọn họ mà xem
Tuấn đang nhấp nháp ly rượu trên tay cũng bị Nam cố ấn đầu xuống khiến cậu ta bực mình liền quay qua phản kháng
- gì vậy trời không nhìn thấy tôi đang uống hả cô ấy xinh hay xấu liên quan gì đến mày cứ làm như là nhà có mỗi đữa em gái không bằng suốt ngày đi khoe
Nam nghe vậy liền khoác tay qua vai con nhỏ
- ừ đấy thì sao bộ không có em gái để mà khoe nên mày tức à
Lâm đang nói chuyện với Trung cũng quay sang tiếp lời
- gì vậy chứ thay đổi mục đích rồi à từ bạn gái trở thành em gái rồi à
Rồi cả Tiểu Bạch đi từ ngoài vô nghe vậy liền hỏi ngay
- em gái của tôi ai cho các cậu dành
Con nhỏ nhìn thấy Tiểu Bạch liền cười rạng rỡ
- em có nhièu người anh trai rồi thêm một người nữa cũng không sao mà
anh xoa nhẹ đầu con nhỏ
- phải đấy em gái dễ thương thế này ai chả muốn có nhưng mà hơi tiếc đấy tiệc chú mừng của em anh còn chưa ăn mà giờ lại là tiệc chia tay rồi
- cho em nợ lần này đi nếu như có duyên gặp anh lần nữa dù là ở đâu em cũng nhất định mời anh ăn 1 bữa
tất cả đang vui đùa mặt con nhỏ bỗng biến sắc khi nhìn thấy 1 người đang bước vào từ phía cánh cửa người đó không khác là Duệ Minh đi liền phía sau là Vân Khải . Tuy hôm nay con nhỏ không cong phản ứng gay gắt như những lần trước gặp mặt Duệ Minh nhưng lần này ít nhiều con nhỏ cũng thay đổi sắc mặt nụ cười cũng vụt tắt. Trong căn phòng khi đó chỉ von nhỏ Duệ Minh Vân khải và cả Trung hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Vân Khải mau chóng kéo Duệ Minh tiến đến gần choox con nhỏ đứng
- chào
con nhỏ đang trong cái bộ dạng thất thần cũng chào lại
- ừ chào
- như đã nói tôi đưa anh ấy đến rồi cạu cũng nên....
- anh nói chuyện với em chút được không
- vậy thì ra ngoài đi đừng làm hỏng bầu không khí ở đây
nói xong cả 2 đưa nhau ra ngoài khiến cả bọn mấy người nhìn theo chẳng hiểu gì. Lâm quay ra hỏi Vân Khải
- cậu đưa ai đến đây vậy
- anh trai tôi
- cậu có anh sao từ bao giờ vậy
Tuấn cốc đầu Lâm
- sao mày ngu vậy anh thì đương nhiên có trước lúc sinh ra rồi
Câu nói của Tuấn khiến Vân Khải như nghẹn đứng cổ họng không trả lời thêm điều gì nữa. Nam quay ra hỏi Trung
- hai người đó biết nhau lẽ nào
- phải là người yêu cũ của Vinh tên Duệ Minh
- cái gì sao lại tới tận đây chẳng phải nói là Vinh từ chối rồi hay sao
Trung không trả lời mà quay người bước đi hướng khác
- nè mày sao vậy sao không nói gì mà bỏ đi sao lại để bọn họ như thế mau chạy ra đi
Trung vẫn im lặng khiến Lâm cũng phải lên tiếng
- thằng Nam nói đúng đấy mày ra ngoài đó xem sao
Trung hất cánh tay của Lâm đang đặt lên vai mình ra
- vậy còn hai chúng mày sao vẫn ở đây chẳng phải chúng mày thích Vinh còn gì
Lâm buông 1 câu
- tao đối với Vinh chỉ là bạn bè trước đây chỉ là muốn chêu đùa nên mới hành động như thế thôi
Nam cũng thanh minh
- đúng tao thích Vinh như cô ấy không thích tao và tao nghĩ là tao nên chấp nhận sự thật đó nhưng còn mày thậm chí còn chưa cho cô ấy biết tình cảm của mình đã vội từ bỏ sao
Trong lúc ấy ở ngoài đại sảnh
- anh xin lỗi chuyện của trước đây
- xin lỗi anh nghĩ là em còn tư cách để nghe những lời nói đó sao. Chuyện của trước đây.. em đều biết cả rồi
- là tại anh,anh đã làm em thất vọng nhiều
- em không trách anh cũng không thể trách được ba em vì cả hai người đã làm những điều đó vì lo cho em nhưng nếu khi đó anh chịu nói cho em biết thì bây giờ em đâu cảm thấy khó xử thế này. Em thậm chí còn không thể biết được mình nên vui hay nên buồn khi biết được sự thật ấy
- anh xin lỗi vì làm em phải khó xử thế này hãy để anh bù đắp những lỗi lầm của trước đây. anh tin mình đủ khả năng chứng minh cho ba em thấy anh sẽ làm cho em được hạnh phúc
Đúng lúc ấy lời khiêu khích của Nam tạo ra 1 tác động lớn thôi thúc Trung chạy ra ngoài. Cậu tiến lại gần chỗ con nhỏ câm lấy tay nó
- không cần đâu việc làm cho cô ấy hạnh phúc cảm thấy vui vẻ mỗi ngày tôi sẽ làm
nói rồi cậu quay sang nói nói với con nhỏ
- giờ tôi nói cho cậu 1 cái cớ để ở lại nha TÔi THÍCH CẬU
Câu nói đó được nói ra khiến ai nấy đều sững sờ tình cảnh lúc này như 1 mớ bòng bong không biết phải gỡ từ đâu nữa. Nhưng khi bình tâm trở lại nó biết ngoài nó a sẽ chẳng ai cởi được nút thắt này. Nó cố nhấc tay nó ra khỏi tay Trung
- cái cớ đó dù tôi cũng mong muốn đấy nhưng mà chỉ cậu nói ra không đúng thời điểm rồi nếu như ngày hôm qua cậu nói ra điều đó chuyện này biết đâu sẽ khác đi
nó nhìn nó có 1 sự thất vọng nào đó nơi sâu thẳm trong cậu còn đối với Duệ Minh dường như vừa lóe lên 1 tia hi vọng
- nhưng cậu trả lời cho tôi biết cậu có quay lại với anh ta không
- tại sao cậu phải muốn biết điều đó
- vì chỉ có khi đó tôi mới biết được tôi còn có thể hi vọng không
- cậu có thể ở đây nghe nếu như muốn biết câu trả lời
nói rồi nó hạ giọng quay qua phía của Duệ Minh . Nó nhìn thấy ánh mắt mong ngóng câu trả lời từ nó của Duệ Minh
- em .... em cũng xin lỗi vì không thể chấp nhận yêu cầu đó từ anh có lẽ phải làm anh thất vọng rồi
- ý em là sao chứ hay em thực sự không còn chút tình cảm nào đối với anh
- nếu nói không còn chút tình cảm nào đối vs anh thì chính là em nói dối
- vậy thì tại sao
- em tin anh hiểu em hơn ai hết chẳng ai trên đời muốn bị lừa gạt cả
- nhưng mà chuyện đó đã được giải quyết rồi mà
- nhưng cho dù là trước đây hay bây giờ thì anh cũng đã lừa em một lần em xin lỗi nhưng em khong thể chấp nhận được điều đó
không để ai kịp nói thêm lời nào nó tiếp lời
- bây giờ 2 người có thể vào tiếp tục bữa tiệc với tư cách là bạn của em hoặc có thể ra về nếu 2 người muốn. Nói rồi nó không chờ quyết định của 2 người đó mà một mình tiến vào căn phòng. Trong lòng nó giờ đây đương nhiên có chút trống tải vì nó vừa mới từ chối 2 người đàn ông mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn có được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.