Chương 5: nhật Kí & Đồng Hồ Đôi
Ẩn Tích
28/09/2016
"Chào cô,con đến chơi với Minh Minh"_hắn nói với mẹ nó"a,Du đó hả con,vào đi.Minh Minh nó đi mua ít đồ,lát nữa sẽ về ngay,con lên phòng nó trước đi."_mẹ nó tươi cười,nghĩ:"phải tác hợp cho chúng nó để mình mau có cháu bế,hihi"
Hắn bước vào phòng nó,căn phòng phủ đầy màu xanh lam-màu nó thích nhất.Hắn ngồi lên giường,lôi điện thoại ra nghịch nghịch,đến lúc chán rồi mà nó vẫn chưa về.Hắn đi loanh quanh xem có gì vui không.Đập vào mắt hắn là quyển nhật kí màu xanh lam in hình nó,mắt hắn sáng lên,môi nở nụ cười ranh mãnh.Tay hắn lật từng trang,từng trang,những nét chữ mềm mại hiện ra.
"Ngày......tháng..năm
Sao xui vậy trời,hôm nay quả là ngày xui xẻo nhất của bổn cô nương.Sáng cầm bánh mì vừa ăn vừa đi học,thế mà không hiểu làm sao lại bị trượt vỏ chuối,ngã cơm mẹ nấu xuống ngay vũng bùn.Lại phải quay về thay quần áo,đến lớp muộn còn bị tinh tinh giáo viên nổi giận,phạt trực nhật.Cả lớp về hết để mình tui quét quét dọn dọn...nghĩ mà tủi thân.Chiểu đi chơi lại bị rơi ví tiền,nhọ chưa từng thấy,may mà có người trả dùm...anh ấy thật tốt <3"
Hắn đọc đến đây,suy nghĩ đăm chiêu:"cái củ cải gì vậy,hôm đó cô ấy không đi với mình,chẳng lẽ tự đi chơi? Wei ,anh ấy là thằng nào,chết tiệt"_hắn bực mình,nắm chặt tay đấm mạnh xuống giường.
"ngày...tháng...năm
Hôm nay,cả tiết học không vô được chữ nào,hầu hết thời gian mình ngồi nhìn Du Du,ôi,đẹp trai chết được,nhưng một lúc sau mình thấy có mấy tên mặt mày bặm trợn đứng ngoài cửa vẫy vẫy,sau đó cậu ấy đứng dậy bỏ đi luôn,không biết có chuyện gì nữa."
Đúng là hôm đó hắn đi đánh nhau,lúc đứng lên định ra khỏi lớp thì nó níu tay,hỏi:"đi đâu vậy?".Hắn lắc đầu rồi đi luôn,đến tối muộn với về nhà,trên mặt khá nhiều vết bầm tím.
Hắn đọc gần hết cuốn nhật kí thì nghe tiếng Minh Minh,hắn vội giở giở mấy trang cuổi thì thấy có dòng chữ:nếu như có thể cùng cậu sống chung một mái nhà,được cậu chăm sóc,quan tâm mỗi ngày,có thể làm một người vợ hiền của cậu thì có chết tớ cũng cam lòng...
trên môi hắn nở ra một nụ cười thật tươi,gấp vội quyển nhật kí lại.
"Du,cậu đến lâu chưa?"_Nó về và cười với hắn
"mới đến thôi"_hắn nói
"ơ mà có chuyện gì vậy?"
"không lẽ cứ có chuyện mới được gặp cậu?"
Nó cười tươi:"không phải đâu,đợi chút tớ lấy bánh cho cậu nha"
Bỗng nó thấy quyển nhật kí trên giường:"ủa,sao kì vậy,lúc nãy mình để trên bàn mà? Du,cậu,cậu đọc gì chưa vậy?"
"chưa đọc"_hắn thản nhiên
Nó thở phào,may quá,hắn chưa đọc.Lúc này,điện thoại nó rung lên,có cuộc gọi đến,hắn nhìn màn hình,hiển thị hai chữ:Anh Cường.Nó định nghe máy thì hắn nhanh tay giật lấy,nghe.Giọng Cường vang lên:"alo,Minh Minh à?"
"Không,,anh gọi cho cô ấy làm gì?"_hắn trả lời
"Du,trả máy cho tớ"_nó nói,tay cố gắng lấy điện thoại nhưng hắn trừng mắt một cái làm nó ngồi im re.
"Anh định rủ Minh Minh đi công viên chơi cho vui...."_Cường chưa nói xong thì hắn chen ngang:"À,Minh Minh bận đi chọn áo cưới rồi,không rảnh đi với anh đâu,vậy nhé"_hắn cúp máy,đầu dây bên kia tức đến nghẹn họng
"Cậu....váy cưới là sao?"_nó ngập ngừng,đỏ mặt
"Không sao,thôi,tôi về đây,tối nay đi dạo một chút,ok?"_hắn hỏi
"Ừm,ok"
-------------Tối hôm đó-----------
Hắn đi với nó,nó nói đủ chuyện còn hắn chỉ lắng nghe,lâu lâu môi nhếch lên,có vẻ vui,đúng lúc nó không để ý,hắn lồng vào cổ tay nó một thứ....
"woa,đẹp quá"_nó nhìn chiếc đồng hồ màu trắng có khắc những viên kim cương sáng bóng:"tặng tớ hả?"
Hắn gật đầu,đưa tay ra,tay hắn cũng đeo một chiếc đồng hồ y chang nhưng màu đen,có vẻ như là đồng hồ đôi.
"Ý,sao giống vậy,không lẽ...đôi hả?"
"ừ,đôi"_hắn nhếch môi rồi nắm tay nó,hai chiếc đồng hồ một đen một trắng sát vào nhau,dường như không muốn rời.Nó bị hắn nắm tay,mặt đỏ lựng,nhưng nó thích cảm giác ấm áp và hạnh phúc này.Mong rằng nó và hắn sẽ như thế cho đến khi nó bước vào lễ đường,cùng hắn sống đến trọn đời trọn kiếp....
Hắn bước vào phòng nó,căn phòng phủ đầy màu xanh lam-màu nó thích nhất.Hắn ngồi lên giường,lôi điện thoại ra nghịch nghịch,đến lúc chán rồi mà nó vẫn chưa về.Hắn đi loanh quanh xem có gì vui không.Đập vào mắt hắn là quyển nhật kí màu xanh lam in hình nó,mắt hắn sáng lên,môi nở nụ cười ranh mãnh.Tay hắn lật từng trang,từng trang,những nét chữ mềm mại hiện ra.
"Ngày......tháng..năm
Sao xui vậy trời,hôm nay quả là ngày xui xẻo nhất của bổn cô nương.Sáng cầm bánh mì vừa ăn vừa đi học,thế mà không hiểu làm sao lại bị trượt vỏ chuối,ngã cơm mẹ nấu xuống ngay vũng bùn.Lại phải quay về thay quần áo,đến lớp muộn còn bị tinh tinh giáo viên nổi giận,phạt trực nhật.Cả lớp về hết để mình tui quét quét dọn dọn...nghĩ mà tủi thân.Chiểu đi chơi lại bị rơi ví tiền,nhọ chưa từng thấy,may mà có người trả dùm...anh ấy thật tốt <3"
Hắn đọc đến đây,suy nghĩ đăm chiêu:"cái củ cải gì vậy,hôm đó cô ấy không đi với mình,chẳng lẽ tự đi chơi? Wei ,anh ấy là thằng nào,chết tiệt"_hắn bực mình,nắm chặt tay đấm mạnh xuống giường.
"ngày...tháng...năm
Hôm nay,cả tiết học không vô được chữ nào,hầu hết thời gian mình ngồi nhìn Du Du,ôi,đẹp trai chết được,nhưng một lúc sau mình thấy có mấy tên mặt mày bặm trợn đứng ngoài cửa vẫy vẫy,sau đó cậu ấy đứng dậy bỏ đi luôn,không biết có chuyện gì nữa."
Đúng là hôm đó hắn đi đánh nhau,lúc đứng lên định ra khỏi lớp thì nó níu tay,hỏi:"đi đâu vậy?".Hắn lắc đầu rồi đi luôn,đến tối muộn với về nhà,trên mặt khá nhiều vết bầm tím.
Hắn đọc gần hết cuốn nhật kí thì nghe tiếng Minh Minh,hắn vội giở giở mấy trang cuổi thì thấy có dòng chữ:nếu như có thể cùng cậu sống chung một mái nhà,được cậu chăm sóc,quan tâm mỗi ngày,có thể làm một người vợ hiền của cậu thì có chết tớ cũng cam lòng...
trên môi hắn nở ra một nụ cười thật tươi,gấp vội quyển nhật kí lại.
"Du,cậu đến lâu chưa?"_Nó về và cười với hắn
"mới đến thôi"_hắn nói
"ơ mà có chuyện gì vậy?"
"không lẽ cứ có chuyện mới được gặp cậu?"
Nó cười tươi:"không phải đâu,đợi chút tớ lấy bánh cho cậu nha"
Bỗng nó thấy quyển nhật kí trên giường:"ủa,sao kì vậy,lúc nãy mình để trên bàn mà? Du,cậu,cậu đọc gì chưa vậy?"
"chưa đọc"_hắn thản nhiên
Nó thở phào,may quá,hắn chưa đọc.Lúc này,điện thoại nó rung lên,có cuộc gọi đến,hắn nhìn màn hình,hiển thị hai chữ:Anh Cường.Nó định nghe máy thì hắn nhanh tay giật lấy,nghe.Giọng Cường vang lên:"alo,Minh Minh à?"
"Không,,anh gọi cho cô ấy làm gì?"_hắn trả lời
"Du,trả máy cho tớ"_nó nói,tay cố gắng lấy điện thoại nhưng hắn trừng mắt một cái làm nó ngồi im re.
"Anh định rủ Minh Minh đi công viên chơi cho vui...."_Cường chưa nói xong thì hắn chen ngang:"À,Minh Minh bận đi chọn áo cưới rồi,không rảnh đi với anh đâu,vậy nhé"_hắn cúp máy,đầu dây bên kia tức đến nghẹn họng
"Cậu....váy cưới là sao?"_nó ngập ngừng,đỏ mặt
"Không sao,thôi,tôi về đây,tối nay đi dạo một chút,ok?"_hắn hỏi
"Ừm,ok"
-------------Tối hôm đó-----------
Hắn đi với nó,nó nói đủ chuyện còn hắn chỉ lắng nghe,lâu lâu môi nhếch lên,có vẻ vui,đúng lúc nó không để ý,hắn lồng vào cổ tay nó một thứ....
"woa,đẹp quá"_nó nhìn chiếc đồng hồ màu trắng có khắc những viên kim cương sáng bóng:"tặng tớ hả?"
Hắn gật đầu,đưa tay ra,tay hắn cũng đeo một chiếc đồng hồ y chang nhưng màu đen,có vẻ như là đồng hồ đôi.
"Ý,sao giống vậy,không lẽ...đôi hả?"
"ừ,đôi"_hắn nhếch môi rồi nắm tay nó,hai chiếc đồng hồ một đen một trắng sát vào nhau,dường như không muốn rời.Nó bị hắn nắm tay,mặt đỏ lựng,nhưng nó thích cảm giác ấm áp và hạnh phúc này.Mong rằng nó và hắn sẽ như thế cho đến khi nó bước vào lễ đường,cùng hắn sống đến trọn đời trọn kiếp....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.