Chương 59: 1001 cách dỗ ông xã của Tiểu Á Á (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
02/06/2023
Lúc này thì không chỉ Châu Tiểu Á giật mình mà ngay cả Triệu Thu Ánh cũng có chút sững lại, chuyện cô ta gọi Châu Tiểu Á đến đây làm gì có ai biết? Vì Triệu Thu Ánh đã bày sẵn kế chờ Châu Tiểu Á lọt vào rồi, chỉ cần bây giờ cô ta lại làm ra dáng vẻ của người bị hại thì xem như thanh danh tiểu thư cao quý nhà họ Châu của cô sẽ bay khỏi tầm với.
Nhưng người tính lại không bằng trời tính, không chỉ kế sách không thành mà còn bị Tô Thước bắt gặp, ngoại trừ Tô Thước thì còn có thêm một số sinh viên cùng khoa nữa chứ. Trong lúc mọi người vẫn đang ồn ào thì Bàng Linh đã từ trên lớp chạy xuống với tốc độ ánh sáng, không chỉ Bàng Linh mà ngay đến Doãn Ngọc Tuệ, Lục Kha Kỳ và Tần Phi Thiên cũng có mặt ở đây.
Cái dáng vẻ run như cầy sấy kia của Triệu Thu Ánh đã làm cho mọi người phải chú ý, nhưng Tô Thước hoàn toàn không quá quan tâm, anh chầm chậm đi đến chỗ của Châu Tiểu Á, đưa tay ra rồi nói:
- Sao lại ngu ngốc như vậy?
Châu Tiểu Á cũng không biết là anh có ý gì, vì dù sao cô cũng đã gửi tin nhắn cho anh rồi kia mà, đây cũng đâu được xem là ngu ngốc chứ? Vừa đúng lúc Châu Tiểu Á nắm lấy tay của anh để lấy thế đứng dậy thì Triệu Thu Ánh cũng nhanh chóng nắm lấy tay còn lại của anh, sau đó lắp bắp nói:
- Thước... Anh nghe em nói, chuyện không phải như anh nghĩ đâu, thật đó...
Nhưng đáp lại lời của cô ta chỉ có một ánh nhìn quỷ dị, lúc này Tô Thước liền kéo Châu Tiểu Á đến bên cạnh mình, còn nhìn Triệu Thu Ánh bằng cặp mắt chán ghét, nói:
- Tôi có nghĩ gì sao? Giảng viên Triệu, sự việc cô bạo hành người khác... E là lần này cho dù là Ông Trời cũng không cứu được cô rồi!
Ngay sau đó thì những sinh viên ở đây lại được một màn chứng kiến cảnh tượng Tô Thước bá khí ngút trời, thay trời hành động, nhưng ngay lập tức anh lại nhìn sang Châu Tiểu Á, nói:
- Có bị thương ở đâu không?
Giọng nói của anh không còn bá khí vừa rồi nữa, thay vào đó là sự dịu dàng, còn có chút... Có chút đau lòng? Đúng, chính là đau lòng đó!
Châu Tiểu Á liền lắc đầu, nhưng có lẽ vì vừa rồi cô đã ngã xuống nên chân còn hơi tê một chút, vừa nhìn ra sự khó khăn trong di chuyển của cô thì Tô Thước liền ngay tức khắc bế cô lên, hành động của anh làm cho toàn thể sinh viên và cả Triệu Thu Ánh kinh ngạc, hiển nhiên thì Châu Tiểu Á cũng không ngoại lệ.
- Thầy... Thầy làm gì vậy?
- Không thấy sao? Tôi đang bế em đấy, tốt nhất là em nên ngậm cái miệng xinh đẹp của mình lại trước khi tôi nổi điên.
Vừa nghe đến đây thì Châu Tiểu Á lập tức ngậm chặt miệng mình lại, còn Triệu Thu Ánh thì còn đang sốc và vẫn chưa biết bản thân nên làm gì. Nhưng rất nhanh cô ta liền bày ra dáng vẻ bi thương, còn ngã khụy xuống rồi ôm lấy chân anh, dáng vẻ của cô ta hiện vừa đáng thương vừa buồn cười, hiển nhiên thì Châu Tiểu Á rất tức giận rồi, rõ ràng người bị hại là cô kia mà? Sao cô ta lại trơ trẽn đến mức vừa ăn cướp vừa la làng thế!
Nhưng còn chưa để cô nói lời nào thì Tô Thước đã trực tiếp dùng chân đá Triệu Thu Ánh ra, còn đưa ánh mắt khó chịu nhìn về phía của cô ta, gằn giọng nói:
- Tốt nhất cô nên thu lại cái dáng vẻ giả tạo trước khi tôi đá chết cô.
Dứt lời thì không ít sinh viên cũng bị câu nói vừa rồi của anh làm cho giật mình, nhưng rồi thì anh cũng chẳng quan tâm đến lời ra tiếng vào mà trực tiếp bế Châu Tiểu Á đến phòng y tá.
Khi cô đã được nhân viên y tế xác nhận không sao thì anh mới ngưng bày ra vẻ mặt khó chịu, lúc anh bước đến giường bệnh của cô thì Châu Tiểu Á còn sợ hãi mà co rúm lại, ngay sau đó anh liền ngồi xuống ở cái ghế cách cô không xa, vừa ngồi xuống thì anh đã muốn chất vấn cô, nhưng chắc hẳn Châu Tiểu Á đã cảm nhận được điều đó nên ngay khi anh vừa định mở miệng thì cô đã chấp hai tay rồi đưa lên đầu, hai mắt cũng nhắm nghiền, nói:
- Em xin lỗi.
Vốn dĩ Tô Thước định mắng cô một trận, nhưng với dáng vẻ này thì hỏi làm sao anh có thể mắng người đây? Đến bước này thì Tô Thước chỉ biết đưa tay lên trán, sau đó còn nhăn mặt rồi xoa xoa thái dương, nói:
- Châu Tiểu Á, xem như em giỏi.
- Tô Thước... Anh không giận em chứ?
Vừa dứt câu hỏi thì Tô Thước liền hung hăng nhìn cô, sau đó còn trực tiếp đứng dậy, bước đến giường bệnh của cô, đem cô khóa chặt trên giường, đôi mắt tựa như gao găm mà nhìn vào Châu Tiểu Á, nói:
- Em chê bản thân sống quá lâu sao? Em có biết Triệu Thu Ánh là loại người gì hay không mà lại tự ý vào phòng riêng của cô ta, em nói xem như cô ta thật sự muốn đồng quy vu tận với em thì...
Còn chưa để anh nói hết thì Châu Tiểu Á đã ôm lấy cổ của anh, rồi trực tiếp hôn lên môi anh, chắc hẳn đây là cách ngăn cản anh, cũng có thể làm cho tâm trạng tức giận của Tô Thước được hạ hỏa đúng cách. Quả nhiên hiệu quả rất bất ngờ, Tô Thước lần này không chỉ hôn rất mãnh liệt mà còn cắn vào môi của cô.
Đến khi nụ hôn dây dưa chấm dứt thì Châu Tiểu Á liền đưa tay chạm vào môi mình, không chỉ vậy mà cô còn đưa ánh mắt uất ức nhìn anh, nhưng Tô Thước lại đưa tay xoa đầu cô, nói:
- Sau này không được tự ý hành động. Biết chưa?
- Em biết rồi... Anh... Anh không giận em chứ?
- Em nói xem?
Bây giờ Châu Tiểu Á bắt đầu run rồi, không xong rồi, Ma Vương nổi giận rồi, cứu tui giớiiiii!
Nhưng người tính lại không bằng trời tính, không chỉ kế sách không thành mà còn bị Tô Thước bắt gặp, ngoại trừ Tô Thước thì còn có thêm một số sinh viên cùng khoa nữa chứ. Trong lúc mọi người vẫn đang ồn ào thì Bàng Linh đã từ trên lớp chạy xuống với tốc độ ánh sáng, không chỉ Bàng Linh mà ngay đến Doãn Ngọc Tuệ, Lục Kha Kỳ và Tần Phi Thiên cũng có mặt ở đây.
Cái dáng vẻ run như cầy sấy kia của Triệu Thu Ánh đã làm cho mọi người phải chú ý, nhưng Tô Thước hoàn toàn không quá quan tâm, anh chầm chậm đi đến chỗ của Châu Tiểu Á, đưa tay ra rồi nói:
- Sao lại ngu ngốc như vậy?
Châu Tiểu Á cũng không biết là anh có ý gì, vì dù sao cô cũng đã gửi tin nhắn cho anh rồi kia mà, đây cũng đâu được xem là ngu ngốc chứ? Vừa đúng lúc Châu Tiểu Á nắm lấy tay của anh để lấy thế đứng dậy thì Triệu Thu Ánh cũng nhanh chóng nắm lấy tay còn lại của anh, sau đó lắp bắp nói:
- Thước... Anh nghe em nói, chuyện không phải như anh nghĩ đâu, thật đó...
Nhưng đáp lại lời của cô ta chỉ có một ánh nhìn quỷ dị, lúc này Tô Thước liền kéo Châu Tiểu Á đến bên cạnh mình, còn nhìn Triệu Thu Ánh bằng cặp mắt chán ghét, nói:
- Tôi có nghĩ gì sao? Giảng viên Triệu, sự việc cô bạo hành người khác... E là lần này cho dù là Ông Trời cũng không cứu được cô rồi!
Ngay sau đó thì những sinh viên ở đây lại được một màn chứng kiến cảnh tượng Tô Thước bá khí ngút trời, thay trời hành động, nhưng ngay lập tức anh lại nhìn sang Châu Tiểu Á, nói:
- Có bị thương ở đâu không?
Giọng nói của anh không còn bá khí vừa rồi nữa, thay vào đó là sự dịu dàng, còn có chút... Có chút đau lòng? Đúng, chính là đau lòng đó!
Châu Tiểu Á liền lắc đầu, nhưng có lẽ vì vừa rồi cô đã ngã xuống nên chân còn hơi tê một chút, vừa nhìn ra sự khó khăn trong di chuyển của cô thì Tô Thước liền ngay tức khắc bế cô lên, hành động của anh làm cho toàn thể sinh viên và cả Triệu Thu Ánh kinh ngạc, hiển nhiên thì Châu Tiểu Á cũng không ngoại lệ.
- Thầy... Thầy làm gì vậy?
- Không thấy sao? Tôi đang bế em đấy, tốt nhất là em nên ngậm cái miệng xinh đẹp của mình lại trước khi tôi nổi điên.
Vừa nghe đến đây thì Châu Tiểu Á lập tức ngậm chặt miệng mình lại, còn Triệu Thu Ánh thì còn đang sốc và vẫn chưa biết bản thân nên làm gì. Nhưng rất nhanh cô ta liền bày ra dáng vẻ bi thương, còn ngã khụy xuống rồi ôm lấy chân anh, dáng vẻ của cô ta hiện vừa đáng thương vừa buồn cười, hiển nhiên thì Châu Tiểu Á rất tức giận rồi, rõ ràng người bị hại là cô kia mà? Sao cô ta lại trơ trẽn đến mức vừa ăn cướp vừa la làng thế!
Nhưng còn chưa để cô nói lời nào thì Tô Thước đã trực tiếp dùng chân đá Triệu Thu Ánh ra, còn đưa ánh mắt khó chịu nhìn về phía của cô ta, gằn giọng nói:
- Tốt nhất cô nên thu lại cái dáng vẻ giả tạo trước khi tôi đá chết cô.
Dứt lời thì không ít sinh viên cũng bị câu nói vừa rồi của anh làm cho giật mình, nhưng rồi thì anh cũng chẳng quan tâm đến lời ra tiếng vào mà trực tiếp bế Châu Tiểu Á đến phòng y tá.
Khi cô đã được nhân viên y tế xác nhận không sao thì anh mới ngưng bày ra vẻ mặt khó chịu, lúc anh bước đến giường bệnh của cô thì Châu Tiểu Á còn sợ hãi mà co rúm lại, ngay sau đó anh liền ngồi xuống ở cái ghế cách cô không xa, vừa ngồi xuống thì anh đã muốn chất vấn cô, nhưng chắc hẳn Châu Tiểu Á đã cảm nhận được điều đó nên ngay khi anh vừa định mở miệng thì cô đã chấp hai tay rồi đưa lên đầu, hai mắt cũng nhắm nghiền, nói:
- Em xin lỗi.
Vốn dĩ Tô Thước định mắng cô một trận, nhưng với dáng vẻ này thì hỏi làm sao anh có thể mắng người đây? Đến bước này thì Tô Thước chỉ biết đưa tay lên trán, sau đó còn nhăn mặt rồi xoa xoa thái dương, nói:
- Châu Tiểu Á, xem như em giỏi.
- Tô Thước... Anh không giận em chứ?
Vừa dứt câu hỏi thì Tô Thước liền hung hăng nhìn cô, sau đó còn trực tiếp đứng dậy, bước đến giường bệnh của cô, đem cô khóa chặt trên giường, đôi mắt tựa như gao găm mà nhìn vào Châu Tiểu Á, nói:
- Em chê bản thân sống quá lâu sao? Em có biết Triệu Thu Ánh là loại người gì hay không mà lại tự ý vào phòng riêng của cô ta, em nói xem như cô ta thật sự muốn đồng quy vu tận với em thì...
Còn chưa để anh nói hết thì Châu Tiểu Á đã ôm lấy cổ của anh, rồi trực tiếp hôn lên môi anh, chắc hẳn đây là cách ngăn cản anh, cũng có thể làm cho tâm trạng tức giận của Tô Thước được hạ hỏa đúng cách. Quả nhiên hiệu quả rất bất ngờ, Tô Thước lần này không chỉ hôn rất mãnh liệt mà còn cắn vào môi của cô.
Đến khi nụ hôn dây dưa chấm dứt thì Châu Tiểu Á liền đưa tay chạm vào môi mình, không chỉ vậy mà cô còn đưa ánh mắt uất ức nhìn anh, nhưng Tô Thước lại đưa tay xoa đầu cô, nói:
- Sau này không được tự ý hành động. Biết chưa?
- Em biết rồi... Anh... Anh không giận em chứ?
- Em nói xem?
Bây giờ Châu Tiểu Á bắt đầu run rồi, không xong rồi, Ma Vương nổi giận rồi, cứu tui giớiiiii!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.