Chương 31: Châu Nam Hạo
Vương Khiết Băng (Yu)
12/05/2023
Lúc cánh cửa thư phòng đóng lại thì Tô Thước cũng đã thở phào một tiếng, cô gái Châu Tiểu Á này đúng là không biết trời cao đất dày gì là mà, nói sao thì anh cũng là đàn ông, đứng trước sự cám dỗ của một người phụ nữ thì làm sao có thể nhịn được. Chỉ là...
Thật ra thì buổi sáng này anh đã quay về An Thành từ sớm, trên đường về nhà thì có gặp qua Châu Nam Hạo và hai người họ đã có một cuộc trò chuyện "thân mật".
[...]
Quay lại khoảng mười giờ tối ngày hôm qua, lúc này thì Hà Mật đã tỉnh lại rồi, cô ấy vừa nhìn thấy Tô Thước đang ngồi ở bên cạnh giường liền có chút khó khăn ngồi dậy. Vì có động tĩnh bên cạnh nên anh liền đưa mắt lên xem, sau đó liền nhìn cô ấy, nói:
- Em tỉnh rồi sao? Có thấy không khỏe ở đâu không? Anh gọi bác sĩ nhé?
Nhưng Hà Mật liền lắc đầu, sau đó thì cô ấy lại hỏi về Lăng Dụ Triết và đứa nhỏ. Nhưng vì hôm nay Tô Thước vẫn còn tức giận việc Lăng Dụ Triết không bảo vệ tốt Hà Mật, nên đã đuổi cậu ta về nhà trước rồi. Nghe đến đây thì Hà Mật liền thở dài, nói:
- Cũng đâu phải là do anh ấy. Hơn nữa anh còn đang lo cho ai kia ở An Thành mà, mau về đi. Ở đây có Dụ Triết là được rồi.
- Nhưng anh đã nói sẽ chăm sóc em mà.
- Em không sao rồi, hơn nữa người ta làm bạn gái của anh đã thiệt thòi lắm rồi. Bây anh còn bỏ bê người ta chạy đến đây, đổi lại là cô gái khác thì đã làm ầm lên rồi, một cô gái hiểu chuyện như vậy, anh không nên để người ta đau lòng.
Mặc dù Tô Thước cũng muốn ở lại để chăm sóc em gái, nhưng nếu cô đã nói như vậy rồi thì anh cũng gật đầu đồng ý với cô. Tuy nhiên, trước khi Tô Thước rời đi thì anh cũng đã gọn điện cho Lăng Dụ Triết, và còn đợi đến khi Lăng Dụ Triết xuất hiện ở đây, anh còn giáo huấn cậu ta thêm một chút rồi mới yên tâm rời đi.
Nhưng vì buổi tối lái xe cũng không an toàn, nên Tô Thước đã quyết định tìm một nơi nào đó chợp mắt một chút, buổi sáng có thể lái xe về rồi đưa cô đi học.
Nhưng khoảng hơn bảy giờ sáng ngày hôm sau, lúc này Tô Thước đã đến trước cửa nhà họ Bàng, nhưng lại thấy cổng nhà đã bị khóa, vậy có nghĩa là Châu Tiểu Á và Bàng Linh đã đi học rồi, vì không thể đưa cô đi học nên Tô Thước định sẽ về nhà và chờ đến giờ cô tan học vậy.
Tuy nhiên, còn chưa để Tô Thước lên xe thì Châu Nam Hạo đã đến, thật ra mục đích lần này của Châu Nam Hạo đến đây là muốn thông qua Bàng Linh để có được một ít thông tin của Tô Thước. Hơn nữa lần trước gửi quần áo của Châu Tiểu Á cũng là gửi đến nhà của Bàng Linh, nên Châu Nam Hạo vẫn nghĩ Châu Tiểu Á đang sống ở đây.
Nhưng dù sao thì đúng thời điểm không bằng đúng người, vừa hay gặp Tô Thước ở đây thì Châu Nam Hạo cũng ngỏ ý là muốn trò chuyện với anh. Hiển nhiên thì Tô Thước cũng không ngần ngại mà chấp nhận.
Cuối cùng thì họ lại đi đến một công viên gần đó, lúc này Châu Nam Hạo liền nói:
- Chủ nhiệm Tô, lần trước đã gặp qua nhưng không có thời gian chào hỏi. Lần này tôi xin phép giới thiệu, tôi họ Châu, tên là Nam Hạo, là em trai song sinh của chị Tiểu Á.
- Tô Thước.
- Chủ nhiệm Tô, tôi nghe nói thầy và chị gái của tôi đang qua lại? Là ở mức độ nào?
Tô Thước cũng đưa mắt nhìn về phía xa, sau đó liền cao lãnh đáp:
- Chính là mối quan hệ ở chung một nhà.
Nhưng Châu Nam Hạo không ngạc nhiên hay có phản ứng thái quá nào cả, thay vào đó thì cậu ta còn cười nhạt. Vì có lẽ Châu Nam Hạo đã sớm biết với tính cách của chị gái thì Châu Tiểu Á sẽ không bao giờ chịu sống riêng với bạn trai đâu. Đó là tính cách, dù Châu Nam Hạo không thể thay đổi nó, nhưng cậu ta vẫn hi vọng rằng Tô Thước sẽ có thể giúp cậu ta... Giúp cậu ta bảo vệ sự trong sạch của Châu Tiểu Á.
- Thầy Tô, chắc thầy cũng biết lý do mà chị ấy bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ ruột của chúng tôi, nên tức giận cũng chỉ tức giận một chút, sau đó sẽ ngay lập tức trở lại bình thường thôi. Nên là...
- Vào vấn đề chính.
- Được rồi, thầy là người ngay thẳng, tôi cũng không muốn quanh co nữa. Tôi hi vọng thầy sẽ đảm bảo rằng khi Châu Tiểu Á quay về Châu gia thì vẫn nguyên vẹn như khi rời đi.
Nghe đến đây thì ánh mắt của Tô Thước có chút thay đổi, sau đó anh liền nói:
- Nếu như chị gái cậu là người chủ động thì sao?
Lúc này Châu Nam Hạo chỉ cười, sau đó tiếp tục nói:
- Nếu là chị ấy thì rất có thể đấy chứ... Chỉ là, thầy Tô... Hi vọng thầy từ chối được thì hãy từ chối, có được không?
Sau đó thì Tô Thước cũng đứng dậy, anh bước đi hai bước, sau đó cũng lãnh đạm nói:
- Tôi hứa với cậu!
[...]
Nói thế nào thì anh cũng là Lão đại của bang Mật Thước, đâu thể nào hứa rồi lại thất hứa. Vì thế nên anh đã đáp ứng với Châu Nam Hạo sẽ không động vào cô, thì lần này anh sẽ tuyệt đối tôn trọng lời hứa của mình.
Nhưng lúc này thì Tô Thước lại ngồi xuống bàn làm việc, đưa tay nâng cặp kính của mình lên, với dáng vẻ lúc sáng của Châu Nam Hạo thì có lẽ cậu ta khá lo lắng cho Châu Tiểu Á. Hơn nữa việc Khang Diệu Di ép hôn chắc cũng là có lý do.
Tuy nhiên thì Tô Thước lại không hiểu, rõ ràng so với Châu Tiểu Á thì Châu Tiểu Ân lớn hơn mấy tuổi, tại sao lại không ép cô ấy mà lại ép buộc Châu Tiểu Á chứ?
Đúng là khó hiểu...
Thật ra thì buổi sáng này anh đã quay về An Thành từ sớm, trên đường về nhà thì có gặp qua Châu Nam Hạo và hai người họ đã có một cuộc trò chuyện "thân mật".
[...]
Quay lại khoảng mười giờ tối ngày hôm qua, lúc này thì Hà Mật đã tỉnh lại rồi, cô ấy vừa nhìn thấy Tô Thước đang ngồi ở bên cạnh giường liền có chút khó khăn ngồi dậy. Vì có động tĩnh bên cạnh nên anh liền đưa mắt lên xem, sau đó liền nhìn cô ấy, nói:
- Em tỉnh rồi sao? Có thấy không khỏe ở đâu không? Anh gọi bác sĩ nhé?
Nhưng Hà Mật liền lắc đầu, sau đó thì cô ấy lại hỏi về Lăng Dụ Triết và đứa nhỏ. Nhưng vì hôm nay Tô Thước vẫn còn tức giận việc Lăng Dụ Triết không bảo vệ tốt Hà Mật, nên đã đuổi cậu ta về nhà trước rồi. Nghe đến đây thì Hà Mật liền thở dài, nói:
- Cũng đâu phải là do anh ấy. Hơn nữa anh còn đang lo cho ai kia ở An Thành mà, mau về đi. Ở đây có Dụ Triết là được rồi.
- Nhưng anh đã nói sẽ chăm sóc em mà.
- Em không sao rồi, hơn nữa người ta làm bạn gái của anh đã thiệt thòi lắm rồi. Bây anh còn bỏ bê người ta chạy đến đây, đổi lại là cô gái khác thì đã làm ầm lên rồi, một cô gái hiểu chuyện như vậy, anh không nên để người ta đau lòng.
Mặc dù Tô Thước cũng muốn ở lại để chăm sóc em gái, nhưng nếu cô đã nói như vậy rồi thì anh cũng gật đầu đồng ý với cô. Tuy nhiên, trước khi Tô Thước rời đi thì anh cũng đã gọn điện cho Lăng Dụ Triết, và còn đợi đến khi Lăng Dụ Triết xuất hiện ở đây, anh còn giáo huấn cậu ta thêm một chút rồi mới yên tâm rời đi.
Nhưng vì buổi tối lái xe cũng không an toàn, nên Tô Thước đã quyết định tìm một nơi nào đó chợp mắt một chút, buổi sáng có thể lái xe về rồi đưa cô đi học.
Nhưng khoảng hơn bảy giờ sáng ngày hôm sau, lúc này Tô Thước đã đến trước cửa nhà họ Bàng, nhưng lại thấy cổng nhà đã bị khóa, vậy có nghĩa là Châu Tiểu Á và Bàng Linh đã đi học rồi, vì không thể đưa cô đi học nên Tô Thước định sẽ về nhà và chờ đến giờ cô tan học vậy.
Tuy nhiên, còn chưa để Tô Thước lên xe thì Châu Nam Hạo đã đến, thật ra mục đích lần này của Châu Nam Hạo đến đây là muốn thông qua Bàng Linh để có được một ít thông tin của Tô Thước. Hơn nữa lần trước gửi quần áo của Châu Tiểu Á cũng là gửi đến nhà của Bàng Linh, nên Châu Nam Hạo vẫn nghĩ Châu Tiểu Á đang sống ở đây.
Nhưng dù sao thì đúng thời điểm không bằng đúng người, vừa hay gặp Tô Thước ở đây thì Châu Nam Hạo cũng ngỏ ý là muốn trò chuyện với anh. Hiển nhiên thì Tô Thước cũng không ngần ngại mà chấp nhận.
Cuối cùng thì họ lại đi đến một công viên gần đó, lúc này Châu Nam Hạo liền nói:
- Chủ nhiệm Tô, lần trước đã gặp qua nhưng không có thời gian chào hỏi. Lần này tôi xin phép giới thiệu, tôi họ Châu, tên là Nam Hạo, là em trai song sinh của chị Tiểu Á.
- Tô Thước.
- Chủ nhiệm Tô, tôi nghe nói thầy và chị gái của tôi đang qua lại? Là ở mức độ nào?
Tô Thước cũng đưa mắt nhìn về phía xa, sau đó liền cao lãnh đáp:
- Chính là mối quan hệ ở chung một nhà.
Nhưng Châu Nam Hạo không ngạc nhiên hay có phản ứng thái quá nào cả, thay vào đó thì cậu ta còn cười nhạt. Vì có lẽ Châu Nam Hạo đã sớm biết với tính cách của chị gái thì Châu Tiểu Á sẽ không bao giờ chịu sống riêng với bạn trai đâu. Đó là tính cách, dù Châu Nam Hạo không thể thay đổi nó, nhưng cậu ta vẫn hi vọng rằng Tô Thước sẽ có thể giúp cậu ta... Giúp cậu ta bảo vệ sự trong sạch của Châu Tiểu Á.
- Thầy Tô, chắc thầy cũng biết lý do mà chị ấy bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ ruột của chúng tôi, nên tức giận cũng chỉ tức giận một chút, sau đó sẽ ngay lập tức trở lại bình thường thôi. Nên là...
- Vào vấn đề chính.
- Được rồi, thầy là người ngay thẳng, tôi cũng không muốn quanh co nữa. Tôi hi vọng thầy sẽ đảm bảo rằng khi Châu Tiểu Á quay về Châu gia thì vẫn nguyên vẹn như khi rời đi.
Nghe đến đây thì ánh mắt của Tô Thước có chút thay đổi, sau đó anh liền nói:
- Nếu như chị gái cậu là người chủ động thì sao?
Lúc này Châu Nam Hạo chỉ cười, sau đó tiếp tục nói:
- Nếu là chị ấy thì rất có thể đấy chứ... Chỉ là, thầy Tô... Hi vọng thầy từ chối được thì hãy từ chối, có được không?
Sau đó thì Tô Thước cũng đứng dậy, anh bước đi hai bước, sau đó cũng lãnh đạm nói:
- Tôi hứa với cậu!
[...]
Nói thế nào thì anh cũng là Lão đại của bang Mật Thước, đâu thể nào hứa rồi lại thất hứa. Vì thế nên anh đã đáp ứng với Châu Nam Hạo sẽ không động vào cô, thì lần này anh sẽ tuyệt đối tôn trọng lời hứa của mình.
Nhưng lúc này thì Tô Thước lại ngồi xuống bàn làm việc, đưa tay nâng cặp kính của mình lên, với dáng vẻ lúc sáng của Châu Nam Hạo thì có lẽ cậu ta khá lo lắng cho Châu Tiểu Á. Hơn nữa việc Khang Diệu Di ép hôn chắc cũng là có lý do.
Tuy nhiên thì Tô Thước lại không hiểu, rõ ràng so với Châu Tiểu Á thì Châu Tiểu Ân lớn hơn mấy tuổi, tại sao lại không ép cô ấy mà lại ép buộc Châu Tiểu Á chứ?
Đúng là khó hiểu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.