Chương 77: Khi nào chúng ta sinh em bé?
Vương Khiết Băng (Yu)
09/07/2023
Mặc dù ban đầu Tô Thước không có ý định sẽ nói về việc Bàng Linh gia
nhập bang Mật Thước, nhưng dù sao thì Châu Tiểu Á cũng là vợ của mình
nên anh vẫn quyết định tôn trọng cô và nói ra hết cho cô nghe.
Cứ nghĩ Châu Tiểu Á khi biết tin thì sẽ giật mình kinh ngạc các thứ, nhưng rồi trái lại với thái độ mà Tô Thước suy nghĩ thì cô lại rất bình tĩnh, dường như lời thông báo của anh chẳng đáng giá một gram nào cả. Nhưng rồi bất chợt Châu Tiểu Á lại tiến đến trước mặt của Tô Thước, cô mím chặt môi, đưa ánh mắt không vui về phía của anh, nói:
- Tô Thước, em có chuyện muốn hỏi.
Vốn dĩ từ trước đến giờ Châu Tiểu Á chưa từng bày ra bộ dáng nghiêm túc như vậy, nên lúc này cô cũng khiến cho Tô Thước cảm giác không quen lắm. Nhưng rồi sau đó thì anh vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa mắt nhìn cô rồi gật đầu đồng ý nghe cô nói, nhưng một phút... Ba phút rồi năm phút trôi qua, nhưng Châu Tiểu Á vẫn chưa nói lời nào, bất chợt anh lại cảm thấy mất kiên nhẫn.
- Không định nói sao?
- Tô Thước... Chị Hà Mật đã sinh ba đứa con rồi.
- Thì sao?
- Chu Xuyên và chị Duệ San cũng đã đính hôn rồi.
Tô Thước bây giờ triệt để không hiểu ý của cái đuổi nhỏ này, rốt cuộc là cô muốn nói gì chứ? Tại sao cứ phải cua hết người này đến người khác vào câu chuyện làm gì?
- Châu Tiểu Á, rốt cuộc là em có ý gì?
Nghe Tô Thước nói câu này thì Châu Tiểu Á liền lập tức đứng dậy rồi đi đến trước mặt anh, ghé sát gương mặt đến chỗ của anh sau đó nói:
- Khi nào thì chúng ta sinh em bé?
Câu hỏi của Châu Tiểu Á đã làm cho Tô Thước đứng hình mất vài giây, nhưng sau đó anh chỉ bật cười, bây giờ thì anh đã hiểu rồi... Vì nếu tính theo mối quan hệ của anh em họ thì Tô Thước là người lớn nhất, dù rằng đã kết hôn nhưng con của Hà Mật vẫn là lớn hơn.
Tuy nhiên, nếu tình trạng này kéo dài, Tô Thước không chịu sinh con thì chắc chắn sẽ bị Chu Xuyên và Quân Duệ San qua mặt. Hơn nữa cô còn nghe nói Khương Đình Lập cũng đã có người để ý đến cậu ta ở Mộc Thành, nên nếu Châu Tiểu Á còn không nhanh lên thì sau này con của họ sẽ không chỗ lên tiếng mất thôi.
Nhìn bộ dạng gấp gáp của Châu Tiểu Á thì anh liền nổi lên một chút muốn trêu chọc, đến đây anh liền nhìn cô, nghiêm túc nói:
- Chẳng phải chúng ta đã nói rõ là không sinh con sao?
- Anh... Ý anh là gì chứ?
Thấy gương mặt của cô đã trắng bệch, hơn nữa còn có chút khẩn trương nhìn anh, đến đây thì Tô Thước liền không muốn đùa nữa. Nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của Châu Tiểu Á, nói:
- Bây giờ em vẫn còn đi học, không vội.
- Nhưng anh đã ba mươi...
- Em chê tôi già?
- Không có, em chưa từng chê anh già... Chỉ là...
- Em không chê là được rồi.
Vốn dĩ Châu Tiểu Á muốn nhân cơ hội này cùng Tô Thước ở chung một chỗ, sinh cho anh một đứa con rồi triệt để nhốt anh ở bên cạnh mình... Nhưng cuối cùng thì kế hoạch của cô lại xem như là công cóc rồi.
Bộ dạng thất vọng kia của Châu Tiểu Á đương nhiên là lọt vào mắt của Tô Thước rồi, tuy anh cũng rất thích trẻ con, hơn hết nữa là lại do Châu Tiểu Á sinh, một đứa bé của anh và cái đuôi nhỏ, nghĩ đến thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Tuy nhiên, hiện tại anh vẫn chưa xác định được Kim Ưng bang và Bạch Khánh Tùng là bạn hay là thù. Cộng với một Triệu Thu Ánh tinh thần không tỉnh táo, nếu như Châu Tiểu Á mang thai ở thời điểm này rất nguy hiểm, tốt nhất vẫn là không nên.
Tuy nhiên, nhìn vợ mình thất vọng như thế thì Tô Thước cũng cảm thấy buồn rầu, cuối cùng anh lại phải lên lịch hẹn với đám anh em quay về Giang Thành thêm một chuyến, có lẽ Châu Tiểu Á bây giờ cảm thấy thích con nít, nếu đưa cô đến nhà họ Lăng, thăm Hà Mật và em bé mới sinh Lăng Mộc Đoan thì chắc cô sẽ vui hơn nhỉ?
Nhưng mà! Đáp lại sự nhờ vả của anh thì Hà Mật lại nói:
[Bảo bối]: Anh cả, nếu anh và chị dâu thích con nít như vậy thì sinh một đứa rồi tha hồ mà ôm. Con gái của em tuy không chán ghét anh, nhưng mà Lăng Dụ Triết thật sự sắp phát điên rồi, mỗi lần mấy anh sang chơi đều đem hai bình rượu mơ rời khỏi anh ấy, nếu còn tiếp tục thì em sợ Lăng Dụ Triết lại muốn em sinh thêm!
Đọc xong tin nhắn thì Tô Thước cũng chỉ bật cười, vốn dĩ Lăng Dụ Triết ban đầu cũng không thích mấy đứa con nít, vì cậu ta cho rằng chúng phiền phức. Nhưng mà đó là do Hà Mật sinh, hơn nữa còn sinh cho cậu ta hai bình rượu mơ xinh xắn, thử hỏi ai mà không muốn bảo vệ và ôm ấp.
Càng nghĩ, Tô Thước lại càng muốn nhanh chóng cùng Châu Tiểu Á sinh một đứa... Đực rựa cũng được, nhưng nếu sinh ra một bình rượu mơ sao y bản chính như cái đuôi nhỏ thì càng tốt hơn!
Cứ nghĩ Châu Tiểu Á khi biết tin thì sẽ giật mình kinh ngạc các thứ, nhưng rồi trái lại với thái độ mà Tô Thước suy nghĩ thì cô lại rất bình tĩnh, dường như lời thông báo của anh chẳng đáng giá một gram nào cả. Nhưng rồi bất chợt Châu Tiểu Á lại tiến đến trước mặt của Tô Thước, cô mím chặt môi, đưa ánh mắt không vui về phía của anh, nói:
- Tô Thước, em có chuyện muốn hỏi.
Vốn dĩ từ trước đến giờ Châu Tiểu Á chưa từng bày ra bộ dáng nghiêm túc như vậy, nên lúc này cô cũng khiến cho Tô Thước cảm giác không quen lắm. Nhưng rồi sau đó thì anh vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa mắt nhìn cô rồi gật đầu đồng ý nghe cô nói, nhưng một phút... Ba phút rồi năm phút trôi qua, nhưng Châu Tiểu Á vẫn chưa nói lời nào, bất chợt anh lại cảm thấy mất kiên nhẫn.
- Không định nói sao?
- Tô Thước... Chị Hà Mật đã sinh ba đứa con rồi.
- Thì sao?
- Chu Xuyên và chị Duệ San cũng đã đính hôn rồi.
Tô Thước bây giờ triệt để không hiểu ý của cái đuổi nhỏ này, rốt cuộc là cô muốn nói gì chứ? Tại sao cứ phải cua hết người này đến người khác vào câu chuyện làm gì?
- Châu Tiểu Á, rốt cuộc là em có ý gì?
Nghe Tô Thước nói câu này thì Châu Tiểu Á liền lập tức đứng dậy rồi đi đến trước mặt anh, ghé sát gương mặt đến chỗ của anh sau đó nói:
- Khi nào thì chúng ta sinh em bé?
Câu hỏi của Châu Tiểu Á đã làm cho Tô Thước đứng hình mất vài giây, nhưng sau đó anh chỉ bật cười, bây giờ thì anh đã hiểu rồi... Vì nếu tính theo mối quan hệ của anh em họ thì Tô Thước là người lớn nhất, dù rằng đã kết hôn nhưng con của Hà Mật vẫn là lớn hơn.
Tuy nhiên, nếu tình trạng này kéo dài, Tô Thước không chịu sinh con thì chắc chắn sẽ bị Chu Xuyên và Quân Duệ San qua mặt. Hơn nữa cô còn nghe nói Khương Đình Lập cũng đã có người để ý đến cậu ta ở Mộc Thành, nên nếu Châu Tiểu Á còn không nhanh lên thì sau này con của họ sẽ không chỗ lên tiếng mất thôi.
Nhìn bộ dạng gấp gáp của Châu Tiểu Á thì anh liền nổi lên một chút muốn trêu chọc, đến đây anh liền nhìn cô, nghiêm túc nói:
- Chẳng phải chúng ta đã nói rõ là không sinh con sao?
- Anh... Ý anh là gì chứ?
Thấy gương mặt của cô đã trắng bệch, hơn nữa còn có chút khẩn trương nhìn anh, đến đây thì Tô Thước liền không muốn đùa nữa. Nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của Châu Tiểu Á, nói:
- Bây giờ em vẫn còn đi học, không vội.
- Nhưng anh đã ba mươi...
- Em chê tôi già?
- Không có, em chưa từng chê anh già... Chỉ là...
- Em không chê là được rồi.
Vốn dĩ Châu Tiểu Á muốn nhân cơ hội này cùng Tô Thước ở chung một chỗ, sinh cho anh một đứa con rồi triệt để nhốt anh ở bên cạnh mình... Nhưng cuối cùng thì kế hoạch của cô lại xem như là công cóc rồi.
Bộ dạng thất vọng kia của Châu Tiểu Á đương nhiên là lọt vào mắt của Tô Thước rồi, tuy anh cũng rất thích trẻ con, hơn hết nữa là lại do Châu Tiểu Á sinh, một đứa bé của anh và cái đuôi nhỏ, nghĩ đến thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Tuy nhiên, hiện tại anh vẫn chưa xác định được Kim Ưng bang và Bạch Khánh Tùng là bạn hay là thù. Cộng với một Triệu Thu Ánh tinh thần không tỉnh táo, nếu như Châu Tiểu Á mang thai ở thời điểm này rất nguy hiểm, tốt nhất vẫn là không nên.
Tuy nhiên, nhìn vợ mình thất vọng như thế thì Tô Thước cũng cảm thấy buồn rầu, cuối cùng anh lại phải lên lịch hẹn với đám anh em quay về Giang Thành thêm một chuyến, có lẽ Châu Tiểu Á bây giờ cảm thấy thích con nít, nếu đưa cô đến nhà họ Lăng, thăm Hà Mật và em bé mới sinh Lăng Mộc Đoan thì chắc cô sẽ vui hơn nhỉ?
Nhưng mà! Đáp lại sự nhờ vả của anh thì Hà Mật lại nói:
[Bảo bối]: Anh cả, nếu anh và chị dâu thích con nít như vậy thì sinh một đứa rồi tha hồ mà ôm. Con gái của em tuy không chán ghét anh, nhưng mà Lăng Dụ Triết thật sự sắp phát điên rồi, mỗi lần mấy anh sang chơi đều đem hai bình rượu mơ rời khỏi anh ấy, nếu còn tiếp tục thì em sợ Lăng Dụ Triết lại muốn em sinh thêm!
Đọc xong tin nhắn thì Tô Thước cũng chỉ bật cười, vốn dĩ Lăng Dụ Triết ban đầu cũng không thích mấy đứa con nít, vì cậu ta cho rằng chúng phiền phức. Nhưng mà đó là do Hà Mật sinh, hơn nữa còn sinh cho cậu ta hai bình rượu mơ xinh xắn, thử hỏi ai mà không muốn bảo vệ và ôm ấp.
Càng nghĩ, Tô Thước lại càng muốn nhanh chóng cùng Châu Tiểu Á sinh một đứa... Đực rựa cũng được, nhưng nếu sinh ra một bình rượu mơ sao y bản chính như cái đuôi nhỏ thì càng tốt hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.