Chương 13: Báo với phụ huynh ngày mai lên trường
Vu Triết
29/08/2022
Nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, phần lớn vẫn đang ở cái tình trạng nửa khôn nửa dại, giống một con gà trống choai, suốt ngày đập cánh giương oai rồi đánh nhau trước mặt gà mái, khoe mẽ những chuyện vô cùng bình thường.
Một đám coi con chuột giống như trái banh đá qua đá lại dưới chân, làm mấy cô gái sợ đến mức la hét thất thanh, lại khiến chúng thấy thỏa mãn đến mức cực đại.
Nam sinh đầu tiên đá con chuột tên Hồ Phi, cậu ta là ủy viên ban thể dục, được coi là mầm non thể thao của trường. Giữa tiếng la hét sợ hãi hoặc phấn khởi của các nữ sinh, cậu ta đã muốn đem con chuột chỉ còn chút tàn hơi đi, đang suy tính phải đá về hướng nào, đá vào nhóm nữ sinh hay đá vào tường.
"Hồ Phi đừng đá chết nha!" Nam sinh đứng gần đó hét, làm xung quanh cười lớn.
Hồ Phi ngắm nghía bụng con chuột, thôi đá vào tường đi.
Ngay trước khi chân tung ra một cú đá thật mạnh, Hồ Phi cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, sau đó một cơn đau từ mu bàn chân truyền đến.
"ĐM!" Hồ Phi hét một tiếng, cúi đầu nhìn xuống chân mình, phát hiện đùi phải đã bị đè xuống đất, cái chân đạp cậu ta vẫn còn đang nghiến mu bàn chân cậu ta, đau đến mức làm cậu ta đổ mồ hôi hột.
"Đau à." Có người hỏi cậu ta.
Hồ Phi ngẩng đầu, nhìn rõ được cái người không biết đã đứng trước mặt cậu ta từ lúc nào, thì ra là học sinh mới chuyển trường đến.
"Cmn mày tránh ra," từ hôm qua lúc Đinh Mùi bước vào lớp cậu ta đã không ưa được thằng nhóc này, cậu ta không thích ánh mắt lạnh lùng của Đinh Mùi, đồ thối tha, cậu ta đẩy vai Đinh Mùi, muốn rút chân lại, nhưng không thành công, Đinh Mùi đạp rất chắc, vô cùng đau đớn, cậu ta nghiến răng, "Tao không muốn đánh học sinh mới."
"Mày ngon thì đánh thử coi," Đinh Mùi khẽ híp mắt, khóe mắt quét ngang người cậu ta, "Không cần khách sáo."
"Thôi thôi," Có người đến can ngăn, giờ tự học sắp hết, cả lớp còn chưa ăn sáng, "Hồ Phi đừng gây sự với học sinh mới... Đinh Mùi cậu cũng dừng lại đi, chỉ là con chuột thôi, giỡn chơi một chút mà thôi, làm gì căng dữ."
Lửa giận của Đinh Mùi còn chưa hạ đã bị những lời nói kia hoàn toàn thổi bùng lên, giỡn chơi một chút hả? Mà thôi hả? Cậu nhíu mày: "Tôi cũng chỉ giỡn thôi một chút mà thôi."
"Mẹ mày! Mày chết chắc rồi!" Hồ Phi bị ánh mắt khinh miệt của Đinh Mùi chọc tức, không dạy dỗ tên nhóc con mới chuyển tới này một chút cậu ta không bỏ qua được, "Con chuột này là ba hay mẹ mày hả!"
Những tiếng cuối còn chưa kịp nói hết, Hồ Phi đã cảm thấy mặt cậu ta trúng phải một bàn tay đập mạnh vào, bàn tay đập thẳng vào mặt làm mắt cậu ta tối sầm, tai ong ong, không đứng vững được, té xuống đất.
Hơn nữa, Đinh Mùi còn đang đạp chân cậu ta không buông ta, quán tính té xuống đất của cậu ta quá lớn làm cẳng chân đau đớn một trận, chân bị trật khớp, cậu ta nhịn không được hét thảm thiết: "Á ——"
Cả lớp yên lặng, sau một giây sửng sốt, mấy nam sinh liền nhào tới. Cả đám hơi hoảng sợ, không phải vì Hồ Phi bị bạt tai đã té lăn ra đất, mà vì nửa bên mặt bị đánh của cậu ta lại từ từ rỉ máu.
"Tay mày có gì đó!" Một nam sinh quay sang hét với Đinh Mùi.
"Liên quan gì đến cậu."Đinh Mùi lùi lại một bước, thả chân Hồ Phi ra, xoay người xách lỗ tai con chuột nằm trên mặt đất lên, cũng không liếc Hồ Phi vẫn còn lăn ra đất, bước về cửa phòng học.
Nhìn Đinh Mùi không do dự mà trực tiếp cầm con chuột lên, đám học sinh vây quanh đều nhanh chóng lùi lại.
Đinh Mùi ra khỏi phòng học đi thẳng xuống dưới dầu, đi ra hàng cây sát sân thể dục, đặt con chuột vào trong bụi cỏ, sau đó ngồi xổm một bên lặng lẽ nhìn nó.
Con chuột vẫn run rẩy, ánh mắt đầy tuyệt vọng, chân khe khẽ đạp, nhưng đã còn cách nào để đứng dậy được nữa.
Con chuột này đã không còn cứu được, Đinh Mùi thở dài, vươn tay, hai ngón tay nắm lấy cổ nó, khẽ xiết, con chuột co lại một chút rồi không cử động nữa, mắt mở trừng trừng, trống rỗng.
Đinh Mùi đứng lên, đến bờ ao bên cạnh rửa tay cẩn thận, rồi chậm rãi quay trở lại lớp học.
Thật ra mèo cũng có thói quen đùa giỡn với con mồi, chơi mệt mới ăn. Nhưng, mấy người lại không ăn, nếu họ chịu ăn, thì cậu không quan tâm đến nữa.
Đinh Mùi cắn cắn môi, có lẽ mà cũng không chắc lắm, bóng dáng Tô Quý cứ không ngừng lắc lư trước mắt cậu, cái đứa đã cùng cậu ta trải qua hai trăm năm lên voi xuống chó.
Khi trở về tới lớp học, Đinh Mùi đã thấy cô giáo đang đỡ Hồ Phi đi ra, má bên trái Hồ phi đầy máu, chân sau buông thõng.
"Đinh Mùi! Em bị cái gì vậy?" Cô giáo vừa nhấc mắt, đã thấy Đinh Mùi mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng ngoài lớp học, nhìn lại bốn vết rách đầy máu rất dữ dội trên mặt Hồ Phi, "Buổi trưa không cần học nữa, đến phòng làm việc của thầy nói chuyện!"
Vốn Đinh Mùi muốn dùng thời gian giữa trưa tìm một nơi không người nằm phơi nắng, nhìn dáng vẻ của cô, đoán chừng không phơi nắng được rồi, cậu nghiêng người bước ngang qua thầy giáo vào trong lớp: "Dạ."
Con người thật khó hiểu.
"Con chuột kia đâu rồi?" Cô bé mắt kính chờ cậu ngồi xuống mới hỏi khẽ một câu.
"Chết rồi." Đinh Mùi rút đại một cuốn sách lật mở lung tung.
"Chết rồi? Cậu giúp nó chết hả?"
"Ừ."
"Vậy cũng tốt." Cô bé mắt kính do dự một chút, "Như vậy quá tàn nhẫn."
"Ừ."
"Có điều, cậu cũng đâu cần đánh Hồ Phi, cậu ta chảy máu rồi, chắc chắn là bắt cậu gọi phụ huynh lên," cô bé mắt kính hơi lo lắng, "Thêm nữa, nếu mặt cậu ta bị thẹo, không chừng người nhà cậu ta sẽ tìm cậu nữa đó..."
"Gọi phụ huynh?" Đinh Mùi sửng sốt, gọi phụ huynh là cái gì?
...
(Truyện chỉ đăng ở watpad Tiểu Mộc Thôn. Ủng hộ editor bằng cách đọc ở trang chính thức.)
...
"Đinh Mùi, em mới chuyển trường một ngày, hôm sau đã xảy ra chuyện, em nói tôi phải nói với em thế nào đây hả? Em lấy cái gì đánh vào mặt người ta đến nỗi như vậy, nói xem!" Cô giáo nhìn Đinh Mùi đứng trước mặt mình, không tin rằng đứa nhỏ mặt mũi hiền lành này sẽ ra tay ác độc như vậy, y tá trường học đã đưa Hồ Phi đến bệnh viện, vết thương trên mặt cậu ta rất sâu, phải khâu lại.
"Tay." Đinh Mùi trả lời. Thật ra nếu không vì câu nói của Hồ Phi chọc cậu tức giận, thì cậu không hề muốn ra tay, mà cho dù có ra tay, cậu cũng không dùng móng vuốt, xỏe vuốt ra là hành động theo bản năng, chỉ khi quá tức giận cậu mới có thể xòe vuốt ra.
"Tay mà có thể gây ra thương tích như vậy? Em cảm thấy nói như vậy ai sẽ tin!" Cô giáo kéo tay phải Đinh Mùi, nhìn móng tay được cắt cẩn thận của cậu, móng tay cắt ngắn, sát vào đầu ngón tay, căn bản không thể cào ra được những vết thương sâu như vậy.
Đinh Mùi cau mày, rụt tay lại, vẫn không lên tiếng.
Cô chủ nhiệm cũng không nói gì thêm, phất tay: "Không muốn nói phải không, không sao, ngày mai gọi phụ huynh lên trường! Tôi muốn nghe phụ huynh em giải thích thế nào với nhà trường!"
Lúc Đinh Mùi ra khỏi phòng giá viên có hơi sầu não, phụ huynh cậu ở đâu kiếm ra đây? Cha mẹ cậu đã mất từ lâu, thậm chí cậu đã không còn nhớ rõ được lông của cha mẹ mình có màu gì.
Tìm Lục Khoan? Suy nghĩ này vừa mới nhảy ra đã bị quét sạch, cậu không chịu nổi tính tình của Lục Khoan. Tìm Bác Hai? Nếu Bác Hai chịu đi, cậu cũng không biết thường ngày Bác Hai ở đâu, hơn nữa dáng vẻ Bác Hai khi đến trường cũng đủ khiến người ta chú ý... Tô Quý? Tô Quý nhìn qua còn nhỏ hơn cậu.
Đinh Mùi bực bội nằm sấp trên bàn, chóp mũi dán chặt xuống mặt bàn, phiền quá đi.
Mau chóng tu thêm cái đuôi thứ chín thôi, thêm một ngày như thế này cũng không muốn tiếp tục nữa.
...
(Truyện chỉ đăng ở watpad Tiểu Mộc Thôn. Ủng hộ editor bằng cách đọc ở trang chính thức.)
...
Tháng này là tháng An toàn PCCC, trung đội của Quý Kiêu chia thành từng nhóm nhỏ luân phiên mỗi tuần đi đến các trường học trong khu vực diễn tập PCCC cho học sinh, hôm nay diễn tập xong về đến ký túc xá thì cũng sát giờ cơm trưa.
Hôm nay nhà ăn nấu thịt kho, anh và Lâm Tử cùng cầm chén cơm tung tăng chạy đến nhà ăn.
"Quý Kiêu," vừa mới bước vào nhà ăn, anh đã bị đồng nghiệp thay ca ở phòng trực ban gọi lại, "Ở ngoài có cậu bé con tìm cậu kìa."
"Bé con? Tôi đâu biết bé con nào." Trong đầu Quý Kiêu giờ chỉ còn có thịt kho.
"Nhanh đi, cậu bé con, nói tìm Quý Kiêu."
Quý Kiêu ngẩn ra, Đinh Mùi à? Anh nhét chén cơm vào tay Lâm Tử: "Lâm đại gia giúp anh lấy cơm, món mặn chỉ lấy thịt kho, cậu lấy đủ ăn đấy nhé, anh chạy ra ngoài nhìn thử."
Quý Kiêu từ từ chạy băng qua sân huấn luyện, vừa ra đến cổng đã thấy Đinh Mùi đang ngồi trên hàng rào lắc lắc chân.
"Sao lại chạy đến đây thế," Quý Kiêu bước qua, "Tan học rồi?"
"Ừm." Đinh Mùi nhảy khỏi hàng rào, đáp xuống đất rất nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động.
"Ăn cơm không," Quý Kiêu chỉ chỉ tay, "Hôm nay tôi có nhiệm vụ, không dẫn cậu đi chơi được, muốn đến nhà ăn chúng tôi ăn một bữa không?"
"Có cá không?" Đinh Mùi nhìn anh.
"Hôm nay có thịt kho." Quý Kiêu hớn hở, thằng nhóc này thích cá, với lại mời cậu ta đến căn tin ăn cơm, vậy mà không hề từ chối chút nào.
"Cũng được, tôi đang thèm cá cơm khô," lâu rồi Đinh Mùi chưa ăn cơm cá khô, nhớ tới liền có chút thèm thuồng, "Là loại cá cơm nướng xốp xốp, vàng ươm, da cá thì giòn giòn..."
"Mẹ tôi biết làm, lúc nào tôi về nhà sẽ nhờ bà làm cho cậu ăn, cho cậu đỡ thèm." Quý Kiêu cười cười.
"Được." Đinh Mùi gật gật đầu, nhớ đến nguyên nhân đi tìm Quý Kiêu, "Còn một chuyện nữa... Ngày mai anh có thể đến trường tôi một chút được không?"
Phản ứng đầu tiên của Quý Kiêu là chắc chắn thằng nhóc này đã gây chuyện trong trường rồi, bản thân anh hồi đó cũng như vậy, gây chuyện xong sẽ kéo họ hàng bà con chòm xóm đến trường, phân công từng người là chú, mợ, dì, bà ngoại...
"Cậu đã gây rắc rối gì rồi?" Quý Kiêu cười cười, nâng tay ôm lấy vai Đinh Mùi, cúi đầu hỏi cậu.
Đinh Mùi không quen bị người ta chạm vào, động tác của Quý Kiêu còn vô cùng tự nhiên làm cậu xém chút nữa đập lên cái tay kia, nhưng cậu kềm lại, cậu đang nhờ và người ta, cũng may mùi của Quý Kiêu không làm cậu ghét.
"Không có." Đinh Mùi không cảm thấy hôm nay đánh Hồ Phi là chuyện lớn.
"Vậy sao cậu không gọi người nhà?"
"Tôi không có người nhà." Đinh Mùi có chút buồn bực, cậu thật sự không có ai để gọi là 'phụ huynh', "Nhà tôi chỉ có một mình tôi."
"... Một mình?" Quý Kiêu hơi ngạc nhiên, trước đó Đinh Mùi nói cậu ta không có người nhà anh còn tưởng mình nghe lầm, anh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Đinh Mùi, "Ba mẹ cậu đâu rồi?"
"Chết rồi." Đinh Mùi trả lời rất chân thành, thật sự đã chết, hơn nữa đã chết từ rất lâu.
Quý Kiêu cảm thấy buồn phiền đến luống cuống, im lặng một lúc rồi vỗ vỗ lưng Đinh Mùi: "Ngày mai là sáng hay chiều?"
"Cô giáo không nói, chỉ nói ngày mai, anh có rảnh không?" Đinh Mùi có thể cảm giác được tâm tình của Quý Kiêu, cậu vốn muốn nói thật ra không cần khổ sở, cậu đã không còn nhớ rõ cha mẹ, nhưng lại cảm thấy có con người bình thường sẽ không nói như vậy.
"Có, ngày mai nhóm tôi được nghỉ, sáng mai tôi sẽ đến." Quý Kiêu cảm thấy mình đột nhiên hiểu được vì sao tính tình Đinh Mùi lại quái lạ như vậy, một đứa nhỏ đang lớn không cha mẹ sống một mình, có lẽ tính cách còn không tốt bằng cậu ta.
"Cám ơn, tôi đi đây." Đinh Mùi xoay người định rời đi.
"Không theo tôi ăn cơm ở căn tin hả?"
"Không ăn, không có cá khô."
Quý Kiêu cười cười: "Vậy bây giờ cậu đưa số điện thoại của cậu cho tôi đi, mẹ tôi làm cá khô xong, tôi gọi điện thoại tìm cậu."
"Di động của tôi..." Đinh Mùi vừa nhớ đến chiếc điện thoại bay ra khỏi cửa sổ sáng nay thì tinh thần sáng láng hẳn, "Từ lầu 17 bay xuống, nát bấy."
Quý Kiêu nhìn vẻ mặt vui vẻ của Đinh Mùi khi nói những lời này, có chút không biết phải nói gì mới đúng, "Vậy tôi liên hệ cậu bằng cách nào đây?"
"Tôi đến tìm anh." Đinh Mùi vẫy vẫy tay, "Ngày mai chờ anh ở trường."
...
Đinh Mùi đi ngủ đều trong hình người, vì cậu sợ lạnh, nhiệt độ tháng ba tháng tư, đến tối vẫn rất lạnh, trong lốt mèo đi ngủ cuộn tròn người lại vẫn sẽ cảm thấy lạnh vô cùng.
Sáng hôm nay không có đồng hồ báo thức làm phiền cậu, nhưng cậu vẫn thức dậy đúng giờ.
Sau khi tỉnh giấc phát hiện mình đang trùm chăn kín đầu, cậu không có thói quen này, có hơi ngộp thở, cậu duỗi chân, thò đầu ra khỏi chăn.
... Gối đầu lớn quá.
Thật thoải mái, cậu vẫy vẫy tai.
Khoan khoan, có gì đó không thích hợp!
Chú mèo đen nhỏ bò bò từ trong chăn ra, nhảy lên gối đầu, cúi đầu nhìn hai bàn chân mình sững sờ một lúc lâu, thò ra lại rụt về vài lần, mới xác định bản thân lại có thể biến về hình mèo trong lúc ngủ.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra, thật không thể giải thích được, cậu nâng hai chân trước lên gảy gảy lỗ tai, sau đó nhảy xuống giường, đứng trên sàn nhà duỗi lưng một cái, sau đó mới chậm rãi bước ra phòng khách.
Đi vài bước cậu liền dừng, nghiêng đầu rồi đứng yên tại chỗ.
Có vấn đề!
Nó lại bước lên vài bước nhỏ, rồi lại dừng, thật sự có vấn đề rồi!
Biến cố đột ngột ùa đến này khiến lông toàn thân cậu dựng hết lên, cả lông đuôi cũng xù lên, ông trời ơi!
Trời ơi!!!!
Cậu ngây ngẩn một lúc rất lâu mới ngẩng đầu lên 'Meow —— Ngao —— Ngao——' kêu mấy tiếng, vì vô cùng khiếp sợ mà tiếng kêu hoàn toàn rúng động.
Cậu không biến lại thành người được!
~oOo~
Tiểu Mộc:
Truyện chỉ được đăng ở tại wattpad Tiểu Mộc Thôn. Ủng hộ editor bằng cách đọc ở trang chính thức.
Nếu xuất hiện ở trang khác, đều chưa được sự đồng ý của Tiểu Mộc. Và cũng chưa được chỉnh sửa đầy đủ.
...
Tui không nói được những lời nặng nề, chửa rủa, chửi thề... chỉ nhắc nhẹ vậy thôi. Tui không lên tiếng, ko có nghĩa là tui cho phép các bạn repost lung tung. Repost thì ít nhiều cũng lựa bản đã được chỉnh sửa nha. Và làm ơn nhắn tin cho tui.
Trời ơi, trang repost ko được đồng ý, mà lượt view còn cao gấp mấy lần trang chính chủ ấy.
Một đám coi con chuột giống như trái banh đá qua đá lại dưới chân, làm mấy cô gái sợ đến mức la hét thất thanh, lại khiến chúng thấy thỏa mãn đến mức cực đại.
Nam sinh đầu tiên đá con chuột tên Hồ Phi, cậu ta là ủy viên ban thể dục, được coi là mầm non thể thao của trường. Giữa tiếng la hét sợ hãi hoặc phấn khởi của các nữ sinh, cậu ta đã muốn đem con chuột chỉ còn chút tàn hơi đi, đang suy tính phải đá về hướng nào, đá vào nhóm nữ sinh hay đá vào tường.
"Hồ Phi đừng đá chết nha!" Nam sinh đứng gần đó hét, làm xung quanh cười lớn.
Hồ Phi ngắm nghía bụng con chuột, thôi đá vào tường đi.
Ngay trước khi chân tung ra một cú đá thật mạnh, Hồ Phi cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, sau đó một cơn đau từ mu bàn chân truyền đến.
"ĐM!" Hồ Phi hét một tiếng, cúi đầu nhìn xuống chân mình, phát hiện đùi phải đã bị đè xuống đất, cái chân đạp cậu ta vẫn còn đang nghiến mu bàn chân cậu ta, đau đến mức làm cậu ta đổ mồ hôi hột.
"Đau à." Có người hỏi cậu ta.
Hồ Phi ngẩng đầu, nhìn rõ được cái người không biết đã đứng trước mặt cậu ta từ lúc nào, thì ra là học sinh mới chuyển trường đến.
"Cmn mày tránh ra," từ hôm qua lúc Đinh Mùi bước vào lớp cậu ta đã không ưa được thằng nhóc này, cậu ta không thích ánh mắt lạnh lùng của Đinh Mùi, đồ thối tha, cậu ta đẩy vai Đinh Mùi, muốn rút chân lại, nhưng không thành công, Đinh Mùi đạp rất chắc, vô cùng đau đớn, cậu ta nghiến răng, "Tao không muốn đánh học sinh mới."
"Mày ngon thì đánh thử coi," Đinh Mùi khẽ híp mắt, khóe mắt quét ngang người cậu ta, "Không cần khách sáo."
"Thôi thôi," Có người đến can ngăn, giờ tự học sắp hết, cả lớp còn chưa ăn sáng, "Hồ Phi đừng gây sự với học sinh mới... Đinh Mùi cậu cũng dừng lại đi, chỉ là con chuột thôi, giỡn chơi một chút mà thôi, làm gì căng dữ."
Lửa giận của Đinh Mùi còn chưa hạ đã bị những lời nói kia hoàn toàn thổi bùng lên, giỡn chơi một chút hả? Mà thôi hả? Cậu nhíu mày: "Tôi cũng chỉ giỡn thôi một chút mà thôi."
"Mẹ mày! Mày chết chắc rồi!" Hồ Phi bị ánh mắt khinh miệt của Đinh Mùi chọc tức, không dạy dỗ tên nhóc con mới chuyển tới này một chút cậu ta không bỏ qua được, "Con chuột này là ba hay mẹ mày hả!"
Những tiếng cuối còn chưa kịp nói hết, Hồ Phi đã cảm thấy mặt cậu ta trúng phải một bàn tay đập mạnh vào, bàn tay đập thẳng vào mặt làm mắt cậu ta tối sầm, tai ong ong, không đứng vững được, té xuống đất.
Hơn nữa, Đinh Mùi còn đang đạp chân cậu ta không buông ta, quán tính té xuống đất của cậu ta quá lớn làm cẳng chân đau đớn một trận, chân bị trật khớp, cậu ta nhịn không được hét thảm thiết: "Á ——"
Cả lớp yên lặng, sau một giây sửng sốt, mấy nam sinh liền nhào tới. Cả đám hơi hoảng sợ, không phải vì Hồ Phi bị bạt tai đã té lăn ra đất, mà vì nửa bên mặt bị đánh của cậu ta lại từ từ rỉ máu.
"Tay mày có gì đó!" Một nam sinh quay sang hét với Đinh Mùi.
"Liên quan gì đến cậu."Đinh Mùi lùi lại một bước, thả chân Hồ Phi ra, xoay người xách lỗ tai con chuột nằm trên mặt đất lên, cũng không liếc Hồ Phi vẫn còn lăn ra đất, bước về cửa phòng học.
Nhìn Đinh Mùi không do dự mà trực tiếp cầm con chuột lên, đám học sinh vây quanh đều nhanh chóng lùi lại.
Đinh Mùi ra khỏi phòng học đi thẳng xuống dưới dầu, đi ra hàng cây sát sân thể dục, đặt con chuột vào trong bụi cỏ, sau đó ngồi xổm một bên lặng lẽ nhìn nó.
Con chuột vẫn run rẩy, ánh mắt đầy tuyệt vọng, chân khe khẽ đạp, nhưng đã còn cách nào để đứng dậy được nữa.
Con chuột này đã không còn cứu được, Đinh Mùi thở dài, vươn tay, hai ngón tay nắm lấy cổ nó, khẽ xiết, con chuột co lại một chút rồi không cử động nữa, mắt mở trừng trừng, trống rỗng.
Đinh Mùi đứng lên, đến bờ ao bên cạnh rửa tay cẩn thận, rồi chậm rãi quay trở lại lớp học.
Thật ra mèo cũng có thói quen đùa giỡn với con mồi, chơi mệt mới ăn. Nhưng, mấy người lại không ăn, nếu họ chịu ăn, thì cậu không quan tâm đến nữa.
Đinh Mùi cắn cắn môi, có lẽ mà cũng không chắc lắm, bóng dáng Tô Quý cứ không ngừng lắc lư trước mắt cậu, cái đứa đã cùng cậu ta trải qua hai trăm năm lên voi xuống chó.
Khi trở về tới lớp học, Đinh Mùi đã thấy cô giáo đang đỡ Hồ Phi đi ra, má bên trái Hồ phi đầy máu, chân sau buông thõng.
"Đinh Mùi! Em bị cái gì vậy?" Cô giáo vừa nhấc mắt, đã thấy Đinh Mùi mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng ngoài lớp học, nhìn lại bốn vết rách đầy máu rất dữ dội trên mặt Hồ Phi, "Buổi trưa không cần học nữa, đến phòng làm việc của thầy nói chuyện!"
Vốn Đinh Mùi muốn dùng thời gian giữa trưa tìm một nơi không người nằm phơi nắng, nhìn dáng vẻ của cô, đoán chừng không phơi nắng được rồi, cậu nghiêng người bước ngang qua thầy giáo vào trong lớp: "Dạ."
Con người thật khó hiểu.
"Con chuột kia đâu rồi?" Cô bé mắt kính chờ cậu ngồi xuống mới hỏi khẽ một câu.
"Chết rồi." Đinh Mùi rút đại một cuốn sách lật mở lung tung.
"Chết rồi? Cậu giúp nó chết hả?"
"Ừ."
"Vậy cũng tốt." Cô bé mắt kính do dự một chút, "Như vậy quá tàn nhẫn."
"Ừ."
"Có điều, cậu cũng đâu cần đánh Hồ Phi, cậu ta chảy máu rồi, chắc chắn là bắt cậu gọi phụ huynh lên," cô bé mắt kính hơi lo lắng, "Thêm nữa, nếu mặt cậu ta bị thẹo, không chừng người nhà cậu ta sẽ tìm cậu nữa đó..."
"Gọi phụ huynh?" Đinh Mùi sửng sốt, gọi phụ huynh là cái gì?
...
(Truyện chỉ đăng ở watpad Tiểu Mộc Thôn. Ủng hộ editor bằng cách đọc ở trang chính thức.)
...
"Đinh Mùi, em mới chuyển trường một ngày, hôm sau đã xảy ra chuyện, em nói tôi phải nói với em thế nào đây hả? Em lấy cái gì đánh vào mặt người ta đến nỗi như vậy, nói xem!" Cô giáo nhìn Đinh Mùi đứng trước mặt mình, không tin rằng đứa nhỏ mặt mũi hiền lành này sẽ ra tay ác độc như vậy, y tá trường học đã đưa Hồ Phi đến bệnh viện, vết thương trên mặt cậu ta rất sâu, phải khâu lại.
"Tay." Đinh Mùi trả lời. Thật ra nếu không vì câu nói của Hồ Phi chọc cậu tức giận, thì cậu không hề muốn ra tay, mà cho dù có ra tay, cậu cũng không dùng móng vuốt, xỏe vuốt ra là hành động theo bản năng, chỉ khi quá tức giận cậu mới có thể xòe vuốt ra.
"Tay mà có thể gây ra thương tích như vậy? Em cảm thấy nói như vậy ai sẽ tin!" Cô giáo kéo tay phải Đinh Mùi, nhìn móng tay được cắt cẩn thận của cậu, móng tay cắt ngắn, sát vào đầu ngón tay, căn bản không thể cào ra được những vết thương sâu như vậy.
Đinh Mùi cau mày, rụt tay lại, vẫn không lên tiếng.
Cô chủ nhiệm cũng không nói gì thêm, phất tay: "Không muốn nói phải không, không sao, ngày mai gọi phụ huynh lên trường! Tôi muốn nghe phụ huynh em giải thích thế nào với nhà trường!"
Lúc Đinh Mùi ra khỏi phòng giá viên có hơi sầu não, phụ huynh cậu ở đâu kiếm ra đây? Cha mẹ cậu đã mất từ lâu, thậm chí cậu đã không còn nhớ rõ được lông của cha mẹ mình có màu gì.
Tìm Lục Khoan? Suy nghĩ này vừa mới nhảy ra đã bị quét sạch, cậu không chịu nổi tính tình của Lục Khoan. Tìm Bác Hai? Nếu Bác Hai chịu đi, cậu cũng không biết thường ngày Bác Hai ở đâu, hơn nữa dáng vẻ Bác Hai khi đến trường cũng đủ khiến người ta chú ý... Tô Quý? Tô Quý nhìn qua còn nhỏ hơn cậu.
Đinh Mùi bực bội nằm sấp trên bàn, chóp mũi dán chặt xuống mặt bàn, phiền quá đi.
Mau chóng tu thêm cái đuôi thứ chín thôi, thêm một ngày như thế này cũng không muốn tiếp tục nữa.
...
(Truyện chỉ đăng ở watpad Tiểu Mộc Thôn. Ủng hộ editor bằng cách đọc ở trang chính thức.)
...
Tháng này là tháng An toàn PCCC, trung đội của Quý Kiêu chia thành từng nhóm nhỏ luân phiên mỗi tuần đi đến các trường học trong khu vực diễn tập PCCC cho học sinh, hôm nay diễn tập xong về đến ký túc xá thì cũng sát giờ cơm trưa.
Hôm nay nhà ăn nấu thịt kho, anh và Lâm Tử cùng cầm chén cơm tung tăng chạy đến nhà ăn.
"Quý Kiêu," vừa mới bước vào nhà ăn, anh đã bị đồng nghiệp thay ca ở phòng trực ban gọi lại, "Ở ngoài có cậu bé con tìm cậu kìa."
"Bé con? Tôi đâu biết bé con nào." Trong đầu Quý Kiêu giờ chỉ còn có thịt kho.
"Nhanh đi, cậu bé con, nói tìm Quý Kiêu."
Quý Kiêu ngẩn ra, Đinh Mùi à? Anh nhét chén cơm vào tay Lâm Tử: "Lâm đại gia giúp anh lấy cơm, món mặn chỉ lấy thịt kho, cậu lấy đủ ăn đấy nhé, anh chạy ra ngoài nhìn thử."
Quý Kiêu từ từ chạy băng qua sân huấn luyện, vừa ra đến cổng đã thấy Đinh Mùi đang ngồi trên hàng rào lắc lắc chân.
"Sao lại chạy đến đây thế," Quý Kiêu bước qua, "Tan học rồi?"
"Ừm." Đinh Mùi nhảy khỏi hàng rào, đáp xuống đất rất nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động.
"Ăn cơm không," Quý Kiêu chỉ chỉ tay, "Hôm nay tôi có nhiệm vụ, không dẫn cậu đi chơi được, muốn đến nhà ăn chúng tôi ăn một bữa không?"
"Có cá không?" Đinh Mùi nhìn anh.
"Hôm nay có thịt kho." Quý Kiêu hớn hở, thằng nhóc này thích cá, với lại mời cậu ta đến căn tin ăn cơm, vậy mà không hề từ chối chút nào.
"Cũng được, tôi đang thèm cá cơm khô," lâu rồi Đinh Mùi chưa ăn cơm cá khô, nhớ tới liền có chút thèm thuồng, "Là loại cá cơm nướng xốp xốp, vàng ươm, da cá thì giòn giòn..."
"Mẹ tôi biết làm, lúc nào tôi về nhà sẽ nhờ bà làm cho cậu ăn, cho cậu đỡ thèm." Quý Kiêu cười cười.
"Được." Đinh Mùi gật gật đầu, nhớ đến nguyên nhân đi tìm Quý Kiêu, "Còn một chuyện nữa... Ngày mai anh có thể đến trường tôi một chút được không?"
Phản ứng đầu tiên của Quý Kiêu là chắc chắn thằng nhóc này đã gây chuyện trong trường rồi, bản thân anh hồi đó cũng như vậy, gây chuyện xong sẽ kéo họ hàng bà con chòm xóm đến trường, phân công từng người là chú, mợ, dì, bà ngoại...
"Cậu đã gây rắc rối gì rồi?" Quý Kiêu cười cười, nâng tay ôm lấy vai Đinh Mùi, cúi đầu hỏi cậu.
Đinh Mùi không quen bị người ta chạm vào, động tác của Quý Kiêu còn vô cùng tự nhiên làm cậu xém chút nữa đập lên cái tay kia, nhưng cậu kềm lại, cậu đang nhờ và người ta, cũng may mùi của Quý Kiêu không làm cậu ghét.
"Không có." Đinh Mùi không cảm thấy hôm nay đánh Hồ Phi là chuyện lớn.
"Vậy sao cậu không gọi người nhà?"
"Tôi không có người nhà." Đinh Mùi có chút buồn bực, cậu thật sự không có ai để gọi là 'phụ huynh', "Nhà tôi chỉ có một mình tôi."
"... Một mình?" Quý Kiêu hơi ngạc nhiên, trước đó Đinh Mùi nói cậu ta không có người nhà anh còn tưởng mình nghe lầm, anh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Đinh Mùi, "Ba mẹ cậu đâu rồi?"
"Chết rồi." Đinh Mùi trả lời rất chân thành, thật sự đã chết, hơn nữa đã chết từ rất lâu.
Quý Kiêu cảm thấy buồn phiền đến luống cuống, im lặng một lúc rồi vỗ vỗ lưng Đinh Mùi: "Ngày mai là sáng hay chiều?"
"Cô giáo không nói, chỉ nói ngày mai, anh có rảnh không?" Đinh Mùi có thể cảm giác được tâm tình của Quý Kiêu, cậu vốn muốn nói thật ra không cần khổ sở, cậu đã không còn nhớ rõ cha mẹ, nhưng lại cảm thấy có con người bình thường sẽ không nói như vậy.
"Có, ngày mai nhóm tôi được nghỉ, sáng mai tôi sẽ đến." Quý Kiêu cảm thấy mình đột nhiên hiểu được vì sao tính tình Đinh Mùi lại quái lạ như vậy, một đứa nhỏ đang lớn không cha mẹ sống một mình, có lẽ tính cách còn không tốt bằng cậu ta.
"Cám ơn, tôi đi đây." Đinh Mùi xoay người định rời đi.
"Không theo tôi ăn cơm ở căn tin hả?"
"Không ăn, không có cá khô."
Quý Kiêu cười cười: "Vậy bây giờ cậu đưa số điện thoại của cậu cho tôi đi, mẹ tôi làm cá khô xong, tôi gọi điện thoại tìm cậu."
"Di động của tôi..." Đinh Mùi vừa nhớ đến chiếc điện thoại bay ra khỏi cửa sổ sáng nay thì tinh thần sáng láng hẳn, "Từ lầu 17 bay xuống, nát bấy."
Quý Kiêu nhìn vẻ mặt vui vẻ của Đinh Mùi khi nói những lời này, có chút không biết phải nói gì mới đúng, "Vậy tôi liên hệ cậu bằng cách nào đây?"
"Tôi đến tìm anh." Đinh Mùi vẫy vẫy tay, "Ngày mai chờ anh ở trường."
...
Đinh Mùi đi ngủ đều trong hình người, vì cậu sợ lạnh, nhiệt độ tháng ba tháng tư, đến tối vẫn rất lạnh, trong lốt mèo đi ngủ cuộn tròn người lại vẫn sẽ cảm thấy lạnh vô cùng.
Sáng hôm nay không có đồng hồ báo thức làm phiền cậu, nhưng cậu vẫn thức dậy đúng giờ.
Sau khi tỉnh giấc phát hiện mình đang trùm chăn kín đầu, cậu không có thói quen này, có hơi ngộp thở, cậu duỗi chân, thò đầu ra khỏi chăn.
... Gối đầu lớn quá.
Thật thoải mái, cậu vẫy vẫy tai.
Khoan khoan, có gì đó không thích hợp!
Chú mèo đen nhỏ bò bò từ trong chăn ra, nhảy lên gối đầu, cúi đầu nhìn hai bàn chân mình sững sờ một lúc lâu, thò ra lại rụt về vài lần, mới xác định bản thân lại có thể biến về hình mèo trong lúc ngủ.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra, thật không thể giải thích được, cậu nâng hai chân trước lên gảy gảy lỗ tai, sau đó nhảy xuống giường, đứng trên sàn nhà duỗi lưng một cái, sau đó mới chậm rãi bước ra phòng khách.
Đi vài bước cậu liền dừng, nghiêng đầu rồi đứng yên tại chỗ.
Có vấn đề!
Nó lại bước lên vài bước nhỏ, rồi lại dừng, thật sự có vấn đề rồi!
Biến cố đột ngột ùa đến này khiến lông toàn thân cậu dựng hết lên, cả lông đuôi cũng xù lên, ông trời ơi!
Trời ơi!!!!
Cậu ngây ngẩn một lúc rất lâu mới ngẩng đầu lên 'Meow —— Ngao —— Ngao——' kêu mấy tiếng, vì vô cùng khiếp sợ mà tiếng kêu hoàn toàn rúng động.
Cậu không biến lại thành người được!
~oOo~
Tiểu Mộc:
Truyện chỉ được đăng ở tại wattpad Tiểu Mộc Thôn. Ủng hộ editor bằng cách đọc ở trang chính thức.
Nếu xuất hiện ở trang khác, đều chưa được sự đồng ý của Tiểu Mộc. Và cũng chưa được chỉnh sửa đầy đủ.
...
Tui không nói được những lời nặng nề, chửa rủa, chửi thề... chỉ nhắc nhẹ vậy thôi. Tui không lên tiếng, ko có nghĩa là tui cho phép các bạn repost lung tung. Repost thì ít nhiều cũng lựa bản đã được chỉnh sửa nha. Và làm ơn nhắn tin cho tui.
Trời ơi, trang repost ko được đồng ý, mà lượt view còn cao gấp mấy lần trang chính chủ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.