Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 4

Vu Triết

29/08/2022

Khi Quý Kiêu khiêng đứa bé kia lao xuống được dưới lầu thì đã mệt đến mức thiếu chút nữa tắt thở, chân cũng giống như đi trên mây. Đứa nhỏ nhìn rất gầy, nhưng khi khiêng lên thì rất nặng, khi Quý Kiêu ném cậu ta lên xe cứu thương cũng xém nữa ném luôn cả anh vào trong.

Ngũ Chí Quân bên kia hét khàn cả giọng, áp lực nước từ vòi rồng xe chữa cháy không đủ, hơn nữa là trên mái nhà, lúc cứu viện có người không dám chạy lên sân thượng bằng cầu thang thoát hiểm, trong giọng nói của anh ta lộ vẻ lo lắng, Quý Kiêu vỗ vỗ vai đứa bé kia, "Chờ ở đây, chút nữa bác sĩ sẽ khám cho cậu."

Quý Kiêu chạy đến dưới cầu thang thoát hiểm, lửa đã len qua cửa sổ tầng 15 vào trong, đã không thể đi xuống bằng thang bộ, nhưng chiều cao chiếc thang này cũng không đủ, người trên mái nhà được sự giúp đỡ của đội viên PCCC trượt xuống một chút bằng dây thừng rồi nhảy lên sân thượng, có vài người nhảy thẳng xuống luôn, hiện tại còn vài người sống chết cũng không chịu nhúc nhích, ôm đội viên PCCC không buông, thành tiến thoái lưỡng nan.

"Đem nhóm đó xuống trước!" Ngũ Chí Quân hét vào bộ đàm.

Chiếc thang mang bảy tám người đang bám trên đó dần hạ xuống, Ngũ Chí Quân quay đầu phất phất tay với Quý Kiêu, Quý Kiên lập tức đi lên, sau khi người đã xuống hết chiếc thang lại lần nữa đưa anh lên trên.

Quý Kiêu tháo dây cứu hộ được cột chặt trên người mình ra, quăng đầu kia lên trên, đồng nghiệp ở trên cột dây dừng vào lan can sân thượng. Quý Kiêu kéo dây thừng, xác định không có vấn đề thì nhảy ra khỏi sân thượng, chân đạp lên tường hai cái, bò lên mái nhà.

"Cứu tôi với, cứu tôi..." Quý Kiêu mới vừa bò lên tới nơi đã bị một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi ôm lấy, toàn thân cô ta run rẩy, đứng cũng không vững.

"Đang cứu mọi người đây," Quý Kiêu bị cô ta ôm thắt lưng phải dựa vào lan can, cũng cố gắng không nói gì nhiều, có điều vì an toàn của đồng nghiệp là dây cứu hộ mà bắt đầu ôm lấy người phụ nữ, "Phối hợp nào, chị gái, đừng sợ."

"Không không không, cậu định làm gì, không được không được," người phụ nữ phát hiện Quý Kiêu đang trói cả hai lại với nhau, lập tức nổi giận, nghiêng người với tay qua đội viên PCCC đứng bên cạnh cũng đang đấu tranh với một bác gái: "Cứu tôi a, cứu với..."

Đồng nghiệp kia của Quý Kiêu vốn đã đầm đìa mồ hôi, lại nhìn thấy cảnh này, có chút dở khó dở cười, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.

Quý Kiêu trói người phụ nữ vào với mình bằng dây thừng xong bước lên lan can, người phụ nữ hét thất thanh, cánh tay siết chặt cổ anh, làm anh xây xẩm mặt mày, đẩy cánh tay người phụ nữ kia ra: "Chị gái, ở đây chờ lửa thiêu hay đi theo tôi, chị chọn đi, nếu chị không đồng ý, tôi bỏ chị ra trước."

"...Tôi muốn xuống dưới." Người phụ nữ nhìn mặt Quý Kiêu chằm chằm một lúc lâu, rốt cục nói một câu mà không phải hét la chói lói nữa.

"Níu chỗ khác, đừng siết cổ tôi." Quý Kiêu cười cười, an ủi cô, "Không sao cả, cách không đến một mét, chỗ này cũng bằng phẳng, bước đại cũng qua, đừng nhìn xuống."

Quý Kiêu ôm người phụ nữ trượt từ từ xuống, anh lên gấp rút, không mang bao tay, bàn tay miết vào dây thừng đến phát đau, cũng may khoảng cách rất ngắn, sau khi nhảy lên sân thương, anh nhìn nhìn tay mình, rách da rồi.

"Chị chờ ở đây một chút, trên đây có người nào chị quen không?" Quý Kiêu tháo dây thừng.

"Có." Người phụ nữ vẫn còn sợ hãi gật gật đầu.

"Nói với họ, đừng lo lắng, phối hợp với chúng tôi để nhanh chóng xuống dưới, lửa đã lan lên đây, chị nhìn đi, áp lực từ vòi rồng không đủ, không phun đến tầng 15 được, tiếp tục kéo dài rất nguy hiểm." Sau khi một đồng nghiệp mang một người nữa xuống dưới, Quý Kiêu cùng anh ta nắm dây thừng leo lên trên lần nữa.

Ở trên vẫn còn ba bốn người, phải mang xuống hết 1 lần, thang thoát hiểm lên xuống một lần mất mười phút, không thể chậm trễ được.

Người phụ nữa kia đã bình tĩnh lại, ngồi trên sân thường ngửa mặt lên hét: "Không sao a, tôi đã xuống rồi, không cảm giác gì, nhanh lên đi, lửa cháy tới nơi rồi..."

Cho đến khi đem hết nhóm người xuống dưới đất an toàn rồi, Quý Kiêu lê tấm thân ướt sũng mồ hôi bò lên xe cứu hỏa ngồi nghỉ. Toàn thân mệt đến nhũn ra, chân và cánh tay vì liên tục gồng lên lấy sức, bây giờ đang khe khẽ run rẩy, có chút đau nhức.

Nhóm dập lửa bên kia đã dập tắt lửa tầng 13, lúc này đã vào trong tòa nhà, Lâm Tử cũng bò lên xe, cởi nút thắt áo bảo hộ, hai người đều đầy mồ hôi, áo sơ mi bên trong cũng ướt đẫm, mặt đất bụi đầy từng lớp từng lớp.

"Cha mẹ ôi, muốn chết luôn..." Lâm Tử cũng mệt đến ngất ngư, vén áo lên lau lau mặt hai cái, "Tay anh rách rồi, đi băng bó đi."

Quý Kiêu cúi đầu nhìn nhìn tay mình, toàn bộ sự chú ý vừa rồi không đặt đây, giờ mới phát hiện tay bị rách hết một lớp da, vài vết xước còn đang rỉ máu, anh nhăn nhó mày: "Chậc, kệ nó."

"Quả nhiên là thứ dữ, mặt dài hơn tay." Lâm Tử dựng ngón cái với anh.

Ở cửa xe có người xúm lại, Quý Kiêu thoáng nhìn quan, là phóng viên đài truyền hình, đang giơ micro thò đầu vào trong xe, anh đứng lên nói với Lâm Tử 'Tôi đi lấy quần áo', sau đó đẩy phóng viên ra nhảy xuống xe, chuyện phóng viên phỏng vấn này rất đáng ghét, nhất là trong tình huống còn chưa dập lửa xong, ai rảnh rang đâu mà tiếp họ.

Anh đi đến gần xe cứu thương ban nãy, một lúc lâu vẫn chưa chắc chắn sẽ còn phải chạy vào đám chay hay không, anh muốn mặc quần áo bảo hộ lại, sẵn tiện tìm băng cá nhân băng cái tay luôn, nhưng thoáng nhìn vào trong xe, phát hiện đứa bé kia đã không thấy đâu nữa, bộ quần áo bảo hộ của mình được xếp gọn gàng đặt trên ghế.

Quý Kiêu lấy quần áo vừa mặc vừa nhìn xung quanh, quanh đó quá nhiều người, lại không thấy đứa bé kia.

Tiết tháng ba trời đã chuyển ấm, nhưng lúc năm giờ nhiệt độ vẫn khá lạnh, đứa bé kia chỉ mặt quần lót, có thể đi đâu được chứ?



Anh kéo một cô y tá vóc dáng như cô bé con, hỏi người ta một miếng băng vải, rồi hỏi thăm: "Cậu bé con tôi vừa đưa ra đây đi đâu rồi?"

"Không thấy ai a," Cô bé con thoáng nhìn qua tay anh, "Anh như vậy không được đâu, vết rách quá sâu, phải khử trùng."

"Xong việc rồi tính tiếp..." Quý Kiêu lấy băng vải tùy tiện quấn vài vòng lên tay xong xoay người chạy đi, đứa bé kia có lẽ đã cùng người nhà rời đi rồi.

...

Lúc từ đám cháy trở về ký túc xá, đã hơn bảy giờ sáng, Quý Kiêu mệt đến mức không muốn tắm, vết bẩn bám trên người thật sự có chút bức bối, bản thân anh cũng còn ngửi được cái mùi kỳ dị bám trên người mình, mùi củi đốt, mùi ximăng, mùi mồ hôi, còn thêm mùi chua loét không biết tại sao có, nên anh vẫn tìm quần áo đi vào phòng tắm.

Lâm Tử đứng trong đó đã cởi sạch sẽ, nhìn thấy anh bước vào hừm hừm một tiếng coi như chào, nhìn nhìn tay anh bổ sung thêm: "Tay bị thương của anh tranh thủ đến bệnh viện đi."

Quý Kiêu cúi đầu nhìn bàn tay, máu đã thấm ra ngoài lớp băng vải, anh cởi quần áo ra, đứng dưới vòi sen giơ tay chống tay tường, nói cũng lười nói.

Lâm Tử tắm rửa xong không đến phòng anh ở ké nữa, có lẽ do quá mệt mỏi nên đã quên y đã làm đổ mì lên giường.

Quý Kiêu nằm sấp xuống giường, chưa quá năm phút đã ngủ say.

...

"Nói vậy là cậu không còn chổ ở?" Tô Quý ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn Đinh Mùi đang lục lọi tủ quần áo của mình.

"Ừm," Đinh Mùi thở dài, "Quần áo của cậu sao đều ấu trĩ như nhau vậy?"

"Biết cách là đẹp à, không thích thì đi ra ngoài mua đi," Tô Quýt liếc y một cái, "Tôi thấy cậu cũng hay quá, bị kẹt trong ống cống đã đủ mất mặt rồi, tiếng động cháy lớn như vậy mà cậu cũng không tỉnh được? Nói ra thì thể diện mèo chín đuôi sẽ bị cậu làm mất hết..."

"Câm miệng." Đinh Mùi quay đầu, chỉ ngón tay vào hắn ta, đôi mắt khẽ híp lại.

Tô Quý ngậm miệng, vì an toàn để sau này còn thoát thân kịp. Tính tình Đinh Mùi không tốt, ra tay sẽ không phân nặng nhẹ, hơn nữa Đinh Mùi cũng mạnh hơn hắn, hắn không phải đối thủ của y.

Đinh Mùi tìm đại một bộ quần áo mặc vào, lại tìm trong tủ lạnh Tô Quý chút gì để ăn, ăn xong mới thư thái ngồi xếp bằng đối diện Tô Quý, có chút buồn bực mở miệng: "Tôi lại biến lại thành mèo bảy đuôi."

"Không —— phải —— chứ——" Tô Quý kèo dài giọng, cái đuôi mới của Đinh Mùi mới mọc chưa được bao lâu, lại có thể mất nhanh như vậy, "Cậu gặp người có duyên hả?"

"Ừ."

Tô Quý thở dài, vỗ vỗ vai y: "Tôi cũng không an ủi cậu đâu, an ủi mấy trăm năm rồi, tôi chẳng còn từ ngữ gì mới, cậu ngủ đi, tôi ra ngoài."

Đối với loại như Tô Quý ngày ở trong nhà đêm ra ngoài thì vì sao đang ban ngày lại chạy đi, Đinh Mùi không hỏi, có lẽ là vì y thôi. Tô Quý đã quen biết y rất lâu rồi, nhưng dù sao cũng không phải đồng loại, thậm chí nói về thiên tính, chính là đối thủ, bắt cả hai nhốt chung trong một phòng, chưa đến một tiếng đồng hồ, chắc chắn sẽ đánh đến rối tung.

Sau khi Tô Quý đi rồi, y lượn lờ trong nhà, lại nhớ đến căn hộ mới thuê kia, không biết rốt cuộc lửa có lan đến tầng 15 không, đồ đạc của y không mang ra một thứ gì cả.

Thật ra nếu đội viên phòng cháy kia không khiêng y ra, y hoàn toàn có thể quay về dọn dẹp vài thứ, ít nhất... Đinh Mùi trong gương khẽ híp mặt lại, nhìn đôi đồng tử của mình vì ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mà co lại, ít nhất... cũng đem kính sát tròng theo.

Y lấy chiếc kính râm của Tô Quý nằm trên bàn đeo lên, sau đó nhắn vài chữ rồng bay phượng múa dán lên cửa tủ lạnh cho Tô Quý, 'kính râm khá xịn, mai trả lại cho cậu', sau đó cũng ra ngoài.

Quay về Nhã Cư uyển, Đinh Mùi nhận thấy được rõ tình huống đám cháy đêm qua.

Từ tầng 10 trở lên, đen thui thùi lùi, cửa sổ bị cháy hết, còn lại như cái động đen, vẫn còn vài luồng khói đen thi thoảng bay ra.

Thang máy không sử dụng được, Đinh Mùi đi lên bằng thang bộ, người ở thang bộ cũng nhiều, những gia đình bị lửa lan đến đều dọn đồ đạc ra ngoài, lúc không có người thì Đinh Mùi sẽ bám vào thành cầu thang nhảy lên trên, làm như vậy có thể tiết kiệm không ít sức lực, nghe thấy giọng nói thì y đổi sang đi bộ.

Tầng 15 ko bị cháy thứ gì, chỉ có vách tường bị ám khói giống y như bếp lò.

Trong phòng y đang ở có người, y đẩy cánh cửa hôm qua bị phá hư ra, thấy hai người chủ cho thuê nhà đang đứng trong phòng khách vẻ mặt buồn phiền. Nhìn thấy y, vợ chủ cho thuê lập tức nhào tới: "Đinh Mùi hả, hôm qua cậu không sao chứ?"



"Không sao cả." Vì Đinh Mùi đeo kính râm, cảm thấy căn phòng bị ám khói dữ dội, nhưng không dám lấy ra trước mặt chủ nhà, chỉ đánh chậm rãi bước vào phòng tắm, muốn đổi sang kính sát tròng.

"Cậu không sao là được rồi, sáng nay tôi hay tin là nhanh tới đây, không thấy cậu ở đây, làm tôi sợ muốn chết," bà chủ nhà nhanh miệng, nhưng tâm không xấu, "Mới nhận thông báo, những tầng trên này không ở được, phải sửa chữa, cậu thấy..."

"Tôi chuyển đi." Đinh Mùi vào phòng tắm, thấy kính sát tròng còn đặt cạnh bồn rửa mặt, nhanh chóng tháo kính râm, rửa tay rồi đổi kính.

Nhìn ngắm trong gương, rất tốt, đổi thành đôi mắt màu đen rồi.

Chủ nhà hoàn lại tiền cọc thuê nhà cho y, Đinh Mùi đeo túi ra ngoài.

Vật dụng của y rất ít, chỉ vài bộ quần áo, thật ra nếu vợ chủ nhà không quá quan tâm đi theo y phụ dọn đồ đạc, y cũng không cần lấy quần áo luôn.

Mấy loại như quần áo này, một bộ cũng được, nếu như không có, cùng lắm thì biến thành mèo luôn.

Nhưng mà... bây giờ đột nhiên mất chỗ ở như vậy, phải ở chỗ nào đây a.

Lúc đứng ngây ngẩn ở lề đường, di động nhét trong túi vang lên. Đinh Mùi rất ít dùng di động, y ghét những món đồ hiện đại, mà cơ bản thì cũng không có mấy người để liên lạc, nên di động réo nửa ngày y mới kịp phản ứng.

"A lô." Đinh Mùi nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, không nhớ được ai đang gọi cho y.

"Con mèo nhỏ, cậu đang ở đâu?" Từ điện thoại truyền đến giọng đàn ông còn mang theo tiếng cười.

Đinh Mùi lập tức nhớ ra đây là giọng của Lục Khoan, y nhíu nhíu mày: "Liên quan gì đến cậu."

Lục Khoan là một con mèo khách.

Mèo khách nghe rất kỳ quái, nhưng thật tế chỉ con người bình thường bảo và giúp đỡ mèo chín đuôi qua nhiều thế hệ, để khi mèo chín đuôi tu luyện trong xã hội loài người có thể an toàn qua ngày. Nhưng sự bảo vệ và giúp đỡ đó cũng không bắt buộc, có đôi khi sẽ kèm theo vài điều kiện.

Đinh Mùi ghét mèo khách, đặc biệt là Lục Khoan.

Tuy y đang làm việc trong quán bar Lục Khoan mở, nhưng trước mặt Lục Khoan chưa bao giờ thèm che giấy sự chán ghét của y với hắn ta, có điều hình như Lục Khoan cũng không thèm để ý: "Nhã Cư Uyển bị cháy a, Mèo Nhỏ, cậu không còn chổ ở rồi."

"Ừ, không cho ở nữa." Đinh Mùi chậm rãi đi dọc theo lề đường.

"Đến đây đi." Lục Khoan cười, "Tôi tìm chỗ ở cho cậu."

"Không cần." Đinh Mùi kiên quyết từ chối.

"Đừng bướng, tôi tìm được một căn hộ cho cậu ở khu vực phía sau giao lộ, cậu đi tắm nắng cũng gần," Lục Khoan vẫn từ tốn, "Tắm trăng cũng gần luôn, trước bốn giờ đến lấy chìa khóa, sau bốn giờ tôi bận việc."

...

Sáng lúc Quý Kiêu còn đang nghỉ ngơi, vốn có thể ngủ thẳng đến trưa mới dậy, nhưng mới hơn mười giờ di động đã bắt đầu réo inh ỏi không ngừng.

Số hiện thị là từ nhà, anh vốn không định nhận, nhưng không chịu nổi điện thoại cứ cách mười phút là réo vang trời, bất đắc dĩ nhận cuộc gọi, buồn bực vùi đầu trong gối không cần biết đầu đây bên kia là ba hay mẹ anh, nói: "Tha cho con đi, bảy giờ sáng con mới từ đám cháy về a..."

"Thằng nhóc con còn than mệt cái gì, trước đây đâu có ai ép mày vào đội dập lửa," tiếng của mẹ truyền ra, có chút khinh bỉ, "Chiều nay con xin nghỉ phép, ra sân bay đón người."

Quý Kiêu ngẩng phắt đầu dậy, không để ý mẹ anh vừa nói 'đội phòng cháy' thành 'đội dập lửa': "Đón người? Trầm Du về rồi?"

~oOo~

Chú thích:

Trầm Du: tên đúng Thẩm Du. Vì không thích, nên ta đổi thành Trầm Du. Nếu đây không phải là vấn đề quá lớn, mọi người cứ vui vẻ đọc. Không thì auto đổi khi đọc tới vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cái Đuôi Thứ Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook