Chương 20
LittleThings
27/05/2014
Tiếng chuông điện thoại vang lên, một tên nghe máy. Vậy là dự đoán của Lucky đã đúng. Nhưng Nguyên làm gì mà có thể bắt Kimura thừa nhận nhanh tới vậy? Bắt thóp được tên cáo già đó chỉ có bố làm được, lươn lẹo như nó còn khó khăn, huống hồ một người thật thà như Nguyên. Hay bố về giải quyết rồi? Không, bố cũng đâu về kịp.
Con bé bị lôi tới một công viên. Nguyên và người của nhà nó đứng chờ sẵn. Kimura nằm co quắp dưới đất, máu văng đầy áo, khuôn mặt bị đánh sưng lên. Có vẻ như hắn bị đánh thừa sống thiếu chết tới mức phải khai ra. Không giống Nguyên chút nào. Nguyên mà nó biết không phải là người có thể ra tay tàn nhẫn tới mức này. Mỗi khi bất đắc dĩ phải dùng vũ lực bảo vệ nó, anh thường cầu nguyện đêm đó. Một người ghét tổn hại người khác như anh, sao lại thay đổi nhiều đến thế?
Kimura và nó được trao đổi cho nhau. Nguyên đỡ lấy nó, đôi tay không ngừng run rẩy vội vàng vuốt lại mái tóc bị dứt rối tung của con bé lên. Anh sầm mắt lại khi thấy vết bầm trên mặt. Nguyên cũng không phải người có thể đột ngột phá vỡ thỏa thuận, nhưng chẳng mất một giây để anh ra hiệu cho người lao vào đánh người của Kimura.
- Là tên nào? Tên nào đã đánh em?
Nguyên làm điều đó thật dễ dàng, chỉ trong một cái búng tay, anh thay đổi nhiều quá, giống bố hơn rồi. Nó không thể để anh biến thành bố được. Lucky hét lên:
- Dừng lại.
Tất cả khựng lại vì tiếng hét của con bé. Nó thở gấp khi hét quá lớn.
- Lui về cho tôi.
- Em làm gì vậy?
- Lui về ngay.
Lũ tay chân nhìn nó rồi nhìn Nguyên, phân vân cho tới khi Nguyên ra hiệu lui về. Con bé nhìn Kimura:
- Tôi từng bỏ qua cho ông nhiều lần, nhưng sự chịu đựng nào cũng có giới hạn.
Kimura nhìn nó giận dữ. Ông ta chưa bao giờ dám nhìn nó bằng ánh mắt ấy, chắc đã phải nín nhịn nhiều lắm. Cũng phải, vắt kiệt trí tuệ và công sức cho The King chỉ để một con bé chỉ biết sống sung sướng nghiễm nhiên cuỗm hết mọi thứ. Rốt cuộc, ông ta cũng chỉ là một nạn nhân của bố.
- Đưa ông ta đi đi – Lucky hất mặt với người của Kimura – Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
Lão hói ngạc nhiên, nhưng hắn cố nói to bằng giọng thều thào:
- Tao không cần mày thương hại? Muốn giết thì cứ giết đi!
- Tôi chỉ đang trả ơn. Ông cống hiến cho gia đình tôi không ít, tôi chỉ có thể dùng công lao đó kéo ông từ dưới vực lên… còn chạy khỏi thú dữ hay không là chuyện của ông.
Con bé quay lưng, ra hiệu cho mọi người về.
- Tôi không ưa ông, nhưng đừng để bố tôi tóm được.
Nó khẽ liếc người đàn ông thảm hại gục dưới đất ấy trước khi ra về. Trong quá khứ, lão già đó từng mỉm cười dịu dàng với cái đầu bóng loáng để chào nó, có thể ở hoàn cảnh khác, ông ta sẽ không căm ghét nó đến thế. Đồng tiền có một ma lực thật đáng sợ. Liệu một ngày nào đó, Nguyên có giống ông ta?
Nguyên đỡ nó, tay vẫn không ngừng run rẩy. Máu trên áo anh còn chưa kịp khô, những vết bầm đã thâm tím lại, đầu chỉ có một miếng gạc che tạm vết thương. Con bé cúi gằm mặt xuống đất để anh không nhận ra nước mắt nó đang rơi.
- Em không sao thật chứ? Có đau chỗ nào ngoài mặt?
- Không sao.
Nguyên khuỵu xuống ngay cửa xe, thở phào.
- Đánh người tới mức ấy… chẳng giống anh chút nào.
- Lúc đó anh cũng không hiểu mình làm sao nữa. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ rằng nếu không nhanh, chúng sẽ giết em ngay tức khắc nên anh đã không kiềm chế được, lao vào đánh ông ta.
Nguyên cúi xuống, không chỉ là đôi tay nữa, mà bờ vai và giọng nói cũng run rẩy theo.
- Anh bị điên rồi, nếu ông ta không thừa nhận, chắc anh đã giết ông ta.
Lucky mím chặt môi, cố nuốt nước mắt, đặt tay lên vai Nguyên, xoa xoa.
- Anh sợ lắm, sợ không được nhìn thấy em nữa… Để em bị bắt ngay trước mặt, thật vô dụng, vô dụng.
Con bé hôn nhẹ vào tóc Nguyên:
- Kẻ vô dụng đã cứu mạng tôi không ít lần này, anh đúng là đáng vất đi thật đấy! – Lucky cười khì – Cám ơn vì lại một lần nữa anh đưa tôi trở về.
Nguyên chảy nước mắt, nắm lấy bàn tay đang ốp vào má anh, rồi mỉm cười trong tiếng thở dài:
- Anh mới là người phải cám ơn. Cám ơn vì em đã không sao.
Con bé ép Nguyên tới bệnh viện kiểm tra, cũng may anh chỉ bị chấn thương nhẹ nên cần nghỉ ngơi. Lucky không cho Nguyên báo với bố, nó không muốn ông kéo lại một mối thù mà nó vừa cố gắng để xóa bỏ.
Vậy là chỗ của Kimura đã trống, rồi bố sẽ sớm đặt Nguyên vào vị trí ấy. Chuyện này xảy ra nhanh hơn dự tính, con bé cũng phải nhanh hơn, sớm ngồi vào chiếc ghế của bố bằng bất cứ giá nào, trước Nguyên giết người chỉ vì nó.
- Mày đẹp lắm!
- Nghe thật giống một câu an ủi – An thở dài.
- Cười đi, vì mày chọn điều này mà.
- Ừ phải. – Con bé khẽ gượng trong chiếc váy trắng muốt.
Lễ đính hôn, An không mời Trí. Mà tốt nhất tên ngu ngốc đó đừng có tới hay gọi điện, chỉ làm An không cười nổi thôi.
Ngày đính hôn, An rất đẹp, một cô dâu đẹp ngây ngất với khuôn mặt thật buồn. Trong ngày lễ kết hôn 6 năm trước, chị của An cũng mang vẻ mặt đó, hai con bé từng thề với nhau rằng cả hai sẽ mặc váy cưới với khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc. Nhưng giờ, An đã từ bỏ lời thề ấy, và có lẽ, nó cũng sẽ sớm quên.
- A lô. Vâng. Vâng.
Nguyên cúp máy, rồi lưỡng lự nhìn nó. Anh phân vân một lúc mới mở lời được:
- Xin lỗi, nhưng anh có thể chỉ đưa em tới bữa tiệc được chứ?
- Sao vậy?
- À… chút việc riêng…
- Việc gì? Đừng bắt tôi đồng ý nếu không có lý do.
- Người nhà anh bị bệnh.
Mặt Nguyên tái mét, dường như người nhà ấy rất quan trọng với Nguyên. Chẳng lẽ mẹ anh gặp chuyện gì? Con bé nhớ tới người phụ nữ đau khổ đó, bà ấy tạo cảm giác của một người mẹ.
- Được thôi, nhưng anh phải quan sát ở bữa tiệc 10 phút để chắc chắn mọi thứ đều ổn.
- … 10 phút ư?
- Tôi không tin tưởng mấy gã thiếu nhanh nhạy hơn anh.
- Được. Anh sẽ dặn họ cẩn thận.
Nguyên đi một lượt bữa tiệc quan sát, tới khi chắc chắn, anh chạy như bay ra ô tô, vội vàng nổ máy.
- Chậm 3 phút.
Tiếng con bé từ dãy ghế sau khiến Nguyên giật mình. Đáp lại vẻ bàng hoàng không nói nên lời của Nguyên, Lucky vẫn khoanh tay trước ngực:
- Nhanh lên trước khi bọn vệ sĩ phát hiện tôi không còn ở bữa tiệc.
- Em làm gì ở đây?
- Quan tâm tới người nhà nhân viên là trách nhiệm của sếp.
Nguyên thở dài chịu thua:
- Thôi được, dù gì anh cũng đâu cấm được em cái gì. Lên đằng trước ngồi đi!
Con bé lên phía trước ngồi trong khi Nguyên gọi điện báo vệ sĩ không cần phải tìm nó.
Anh không tới bệnh viện thủ đô mà ra khu vực ngoại ô. Trên cung đường quen quen đó, nó thêm hối hận sau mỗi cây số trôi qua. Hình như không phải là mẹ Nguyên bị bệnh, nó nhiều chuyện quá rồi.
- Xin lỗi vì gây rắc rối cho anh. Tôi sẽ ở xe chờ anh.
- Tới rồi thì vào đi. Không sao đâu.
- Không cần. Tôi không muốn cản trở…
- Nhưng anh không yên tâm để em một mình. Đừng bướng nữa!
Quả đúng như nó nghĩ. Là bệnh viện nơi trái tim nó lần đầu tan vỡ. Bước chân nặng nề hơn, nó không muốn vào đó làm kì đà cản mũi hay phải mỉm cười, bắt tay với tình địch ...
của mình chút nào. Nguyên nắm cánh tay nó, kéo đi trong vội vã. Trên đường đi, anh không nói nhiều, như lo lắng lắm. Cô gái đó vẫn quan trọng với anh tới vậy ngay cả khi anh sống chết vì nó sao? Lồng ngực nhói đau trong từng nhịp thở. Anh đẩy mạnh cửa phòng trong hơi thở dốc. Cô gái đó đang ngồi dựa vào gối, xem ti vi, nhìn thấy anh đi cùng nó, hơi ngạc nhiên nhưng cũng khẽ mỉm cười. Y tá trông thấy vẻ mặt của Nguyên liền rối rít xin lỗi vì quên không báo lại rằng tình trạng của Linh đã ổn. Ra cô ấy tên là Linh, vậy mà nó cứ nghĩ tên cô gái xinh đẹp đó phải đặc biệt lắm. Nguyên thở dài nhẹ nhõm, khẽ dựa người vào tường.
id=up> Xuống Cuối Trang - Xin lỗi vì khiến anh lo lắng.
- Đừng nói vậy – Nguyên vén tóc cô ấy ra sau tai, điều Nguyên chưa bao giờ làm với nó – Có gì mà phải xin lỗi.
Nó ghét nhìn thấy yêu thương của anh hướng về cô gái khác, con bé quay đi chỗ khác, rơm rớm nước mắt.
- Đây là… - Cô gái tên Linh nhìn nó thắc mắc.
- À, anh quên mất – Nguyên quàng tay qua người nó, kéo nó sát lại gần mình, cười toe – Đây là chị Lucky đấy!
Lucky hốt hoảng đẩy Nguyên ra. Anh đang làm gì thế? Thân thiết với người con gái khác khi mà anh quan tâm tới cô ấy như vậy ư? Con trai thật là động vật vô tâm.
- A, chị Lucky ạ? Anh em hay kể về chị lắm.
Nguyên khẽ đẩy Linh, gãi đầu cười hị hị. Gì cơ? Nó vừa nghe thấy gì? Nhìn ánh mắt tròn xoe của nó, Nguyên vội vã giới thiệu:
- À quên, đây là em gái anh, nó tên Linh, kém em 2 tuổi.
Gì? Lại tin động trời gì nó vừa nghe đây? Nguyên vừa lên nòng, bắn vỡ choang nụ cười ngập tràn hạnh phúc và yêu thương nó luôn ghen tỵ và khao khát. Em gái ư? Đùa! Nó tự xăm lên trán mình chữ “ngu” rồi. Mấy năm qua, con bé dở hơi là nó đau khổ vì điều gì, dằn vặt vì điều gì, thêm nghị lực từ bỏ Nguyên vì điều gì? Vì Nguyên yêu quý em gái của mình ư?
- Em chào chị.
Linh cúi chào với gương mặt hớn hở. Ghen tuông làm lóa mắt nó rồi, sao nó không chịu nhận ra nụ cười này rất giống Nguyên chứ? Ngu si! Ngu quá mà. Lucky đứng trơ ra, nó vẫn trong giai đoạn tiêu hóa thông tin, và một phần hình như đang khiến nó mắc nghẹn. Con bé không biết phải phản ứng thế nào, nó không suy nghĩ được gì, chỉ nhận thức được nó đang muốn nổ tung. Con bé lùi lại phía sau, chạy biến sau khi kịp nói:
- Tôi… tôi đi vệ sinh.
Nó dừng lại, thở hổn hển ngoài sân. Đôi ba người dừng lại che miệng cười nhìn một con bé đang nhảy choi choi như phát điên. Hura!!!!!!!!! Vậy là anh em chứ không phải người yêu? Nụ cười đó là dành cho gia đình? Vậy là Nguyên không hề lừa dối nó? Vậy là Nguyên chỉ yêu nó thôi?
Con bé sung sướng, đôi mắt nó tít vào thành đường thẳng, miệng không khép lại được. Nó trở lại phòng bệnh với biểu hiện trái ngược hoàn toàn vẻ nặng nề lúc mới đến. Nó giơ tay ra:
- Xin chào, chị tên Lucky. Rất vui được làm quen với em.
Linh hơi bối rối, rồi khẽ phì cười bắt tay nó:
- Quả đúng như anh trai em kể.
Nguyên chọc ghẹo:
- Kiểu cách quá đáng phải không?
- Đó là chuẩn mực cư xử.
Con bé hầm hè, Nguyên liền nhún vai cười khẩy:
- Vâng vâng. Hai chị em nói chuyện, anh ra ngoài chút.
Còn hai người trong phòng, hơi bối rối, nhưng con bé thấy vui hơn bao giờ hết. Ít nhất thì cô bé xinh đẹp này không phải địch thủ đáng gờm của nó. Càng nói chuyện, nó càng thấy cô bé ngoan ngoãn, hiền lành, và rất biết suy nghĩ. Cô bé nói luôn muốn được gặp Lucky, dường như Nguyên kể về nó rất nhiều, và toàn những điều tốt đẹp thôi. Vậy nó trong mắt Nguyên tuyệt vời thế à? Bỏ qua mọi loại hoàn cảnh, giờ nó cứ hạnh phúc đã.
- Hình như em có chuyện vui?
Nguyên tủm tỉm cười những đường nét như đang khiêu vũ trên khuôn mặt nó. Không lo lái xe, cứ mải nhìn nó làm gì? Yêu nó nhiều thế à? Con bé co vai, cười tít mắt:
- Gần vậy.
Đôi tai Nguyên đỏ ửng, vì thấy nó “gian xảo” à?
- Linh bị bệnh gì vậy?
- … Bệnh tim.
- Cứ phải nằm viện suốt à?
- Ban đầu thì nó khỏe, nhưng từ năm 17 tuổi thì bệnh đột ngột chuyển biến, khoảng cách phát bệnh ngày càng gần nhau hơn. Không muốn anh và mẹ lo lắng nên nó chấp nhận nhập viện… Nó luôn ghét mùi thuốc sát trùng.
Vậy là đã 3 năm cô bé ghét mùi thuốc sát trùng ấy ngoan ngoãn chịu những mũi tiêm, những cơn đau đớn trong màu lạnh ngắt của bệnh viện. Chắc hẳn, cô bé phải yêu mẹ và anh trai nhiều lắm.
- Xin lỗi, vì đã tọc mạch vào chuyện nhà anh.
- … Anh thấy hạnh phúc, vì em vẫn còn quan tâm anh.
Nguyên vẫn nhìn thẳng về phía trước, nó khẽ liếc anh, sống dậy hơi thở dồn dập xúc cảm.
- Là trách nhiệm với nhân viên...
- Em đâu còn là sếp của anh? – Nguyên chọc ghẹo.
- Thì trách nhiệm với vệ sĩ. – Nó chữa cháy bằng giọng ngượng nghịu và cái mỏ hơi chu ra.
Nguyên thấy điều đó liền cười hị hị.
- Ban nãy, anh rất lo, rằng con bé bị làm sao. Nhưng khi em đột ngột hù dọa trong xe, anh thấy yên tâm nhiều hơn là ngạc nhiên.
Thấy nó yên lặng nhìn ra ngoài cửa xe, Nguyên tiếp tục:
- Dù là vì điều gì, việc em ở bên luôn khiến anh mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cám ơn em nhé!
Nó vẫn nghiêng đầu bên phía cửa kính, không để anh thấy nước mắt của mình. Nguyên à, nó cũng cám ơn anh nhiều, vì đã xuất hiện trong cuộc đời nó, dù ngắn ngủi.
Con bé tu chai nước dọc hành lang tầng hai, nó đi vòng ra phía có cửa sổ nhìn ra vườn tường vi. Hôm nay hoàng hôn đỏ rực, dám chắc Nguyên đang ngồi lặng lẽ ở dàn hoa giữa vườn tường vi. Nguyên có thói quen đó, nó thì có thói quen đứng nép sau khung cửa, nhìn trộm anh và tiếp tục yêu.
Nguyên từng nói con bé rất hay hành động tùy hứng, và đúng là nó như thế. Nó vẫn yên phận với việc chỉ nhìn trộm anh thôi, nhưng hôm nay, nó rảo chân bước xuống vườn tường vi, vì đột ngột muốn bên anh nhiều hơn những lần khác.
- Đó là chỗ của tôi.
- Cho anh thuê thêm chút nữa. – Nguyên cười nửa miệng.
Con bé ngồi xuống cạnh. Nó chẳng còn nhớ từ bao giờ việc ngồi sát bên anh tự nhiên đến thế. Nó thường không thích gia thế của mình, nhưng quả thật lắm tiền thật dễ mua cảnh đẹp. Ngồi giữa vườn tường vi nở rộ, dàn dây leo xanh rờn bao quanh, xa xa là nền trời đỏ rực, Lucky viết thêm vài nốt nhạc cho bản hòa âm đáng yêu của cuộc đời nó. Nguyên khẽ liếc nó, nó lén lút đưa mắt sang, đôi tai đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên, lại là sự im lặng ồn ào ấy. Và, thêm một lần nữa nó đổ tội cho gió về “căn bệnh” ấp ủ trong từng tế bào. Nó và Nguyên hôn nhau, vực thẳm thứ hai nó đi qua. Vì là lần thứ hai, cả hai đều đỡ vụng về, hoặc có thể, yêu trong anh và nó đã quyện hòa tới mức chỉ việc xuôi dòng mà tìm tới nhau. Nụ hôn của Nguyên… dịu dàng như ánh mắt luôn nhìn nó thật sâu, ươn ướt vị kẹo sữa nó vừa ăn, quyến luyến như hai bàn tay không muốn buông nhau.
Nụ hôn kiểu Pháp thứ hai, trái tim bớt đập mạnh hơn, nhưng yêu thương ngấm vào mạch máu sâu hơn. Không còn là sung sướng nổ tung nữa, đã thành ngọt lịm sâu lắng rồi.
Cánh tay nó bị nắm chặt, giật mạnh ra xa Nguyên. Là bố. Khuôn mặt bố đã trả lời cho mọi thắc mắc, và ông không hề hài lòng với việc hai kẻ đang yêu không thể làm chủ mình. Nguyên bị bọn tay chân đẩy ngã vào vườn tường vi rồi đánh túi bụi, nó định lao vào thì bị hai tên giữ chặt lại.
- Con xin bố. Là con chủ động, không phải lỗi của Nguyên. Con xin bố.
Bố không nói gì, tức giận nhìn Nguyên, mặc nó khóc lóc van xin, mặc Nguyên đau đớn chịu đòn. Anh không hề chống lại, đó là điều nó luôn lo lắng ở Nguyên, mỗi lần nghĩ mình sai, anh phải trả bằng được, dù là cái giá như thế nào. Con bé cắn vào tay của một tên, và nhanh chóng quay sang đá mạnh vào chỗ hiểm của tên còn lại, rồi lao vào ôm Nguyên khiến bọn chúng ngừng lại. Bố lại gần:
- Ta ghét nhất kẻ nào nuốt lời hứa.
- Anh ấy không nuốt lời hứa – Con bé đập bộp vào ngực, khóc lóc – Là con, là con chủ động.
- Xin lỗi chủ tịch.
- Một kẻ đi quá giới hạn không có tư cách quay lại nói với ta câu đó.
Bố giận dữ lắm, ông sẽ giết Nguyên mất. Vì nó, lúc nào cũng vì nó với cả đống rắc rối bủa vây Nguyên. Con bé vẫn ôm chặt Nguyên:
- Không phải tại anh ấy, là con, là con mà. Con xin bố.
- Lôi nó ra! – Bố giận dữ quát lớn và bỏ vào trong nhà.
Nguyên đẩy nó ra, bọn chúng cũng kéo nó ra, con bé dùng hết sức mình ôm lấy Nguyên nhưng không nổi. Lucky bị lôi vào trong nhà. Còn Nguyên, vẫn bị đánh tới tấp.
Bố nhốt nó vào phòng, rồi đi dự tiệc. Từ cửa sổ phòng nó, nó có thể nhìn thấy Nguyên. Anh nằm đó, giữa vườn tường vi, ngất xỉu hoặc đau tới mức không dậy được. Nó run rẩy bấm số gọi An tới, rồi nhanh chóng cắt, xé chăn thành nhiều phần, buộc thành sợi dây, nối từ cửa sổ phòng xuống dưới đất. Bọn chúng bỏ mặc Nguyên vì biết anh sẽ chẳng lết dậy nổi nên nó có thể trèo xuống mà không bị phát hiện. Tới trên cửa sổ tầng một thì sợi dây vải bị đứt, nó ngã dúi vào bụi cây phía dưới, chảy máu đầu gối, khuỷu tay, mặt thì xước hết. Con bé cố không hét lên nhưng cũng choáng váng một lúc mới đứng dậy được. Nó khập khiễng chạy về phía Nguyên, lay nhiều lần anh mới mở mắt, nhưng giọng yếu lắm. Con bé lau vội nước mắt, thủ thỉ:
- Anh cố chịu một chút nhé!
Rồi nó đỡ Nguyên dậy, xốc lên lưng nhưng không được. Nguyên không còn sức để gồng lên nên nặng hơn lần trước rất nhiều, nó phải cố vài lần mới đưa được anh lên lưng. Đôi chân không còn sức, mà hình như nó bị rạn xương rồi, đau lắm! Con bé chống hai tay xuống gối để không ngã khuỵu xuống, rồi gồng lên, bước từng bước một. Mặc cơn đau buốt bé tí như con kiến ở bàn chân nó đi, mạng sống của Nguyên phụ thuộc vào nó lúc này.
Nó gọi cho An bảo con bé bấm chuông cổng để cánh cổng được mở. Ra khỏi cổng, người của An giúp nó đưa Nguyên lên xe. Con bé chui vào xe, vội vã:
- Tới bệnh viện nhanh lên.
Nguyên vẫn chưa tỉnh, nó đặt anh gối đầu lên chân nó. Con bé cố nắm chặt để tay không run, nó cởi bớt áo để thấm máu trên mặt Nguyên. Nhìn khuôn mặt đó, nó cố kìm rồi nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi. Nó sợ tới mức không nói được gì, tay chân luống cuống hơn. An thấy vẻ hốt hoảng đó, liền quay lại, nhoài người qua ghế, ốp chặt hai má nó:
- Không sao đâu. Sẽ không sao. Mày phải bình tĩnh.
Con bé gật đầu, nó không bình tĩnh được, nhưng nó phải thế, để còn lo cho Nguyên. Nguyên được đưa vào phòng cấp cứu, An giục giã Lucky đi chụp chân.
- Tao phải về, bố tao sắp về rồi. Không thấy tao, bố giết Nguyên mất.
Con bé nắm ...
lấy tay An:
- Mày không ưa Nguyên, nhưng giờ tao chỉ có thể nhờ mày. Chăm sóc Nguyên giúp tao, xin mày đấy!
An ôm lấy nó, khi nước mắt lăn dài:
- Tao sẽ cố hết sức. Tao hứa. Về tới nhà thì gọi bác sĩ tới khám ngay nhé. Tao sẽ báo cho mày về tình hình của Nguyên.
An cho người đưa Lucky về, còn con bé ở lại bệnh viện.
Nó trở về với đôi chân khập khiễng, bà quản gia cuống quýt gọi bác sĩ tới. Lucky chỉ lẳng lặng lê đôi chân đau đớn ra phía sau nhà. Nó đứng giữa khóm tường vi tan tác, đèn vẫn lấp lánh nhưng những bông hoa chẳng còn nguyên vẹn. Loài hoa mẹ yêu thích, vườn hoa mẹ đã trồng, nó cũng chỉ như những cánh hoa này thôi, thuộc quyền sở hữu của bố, và bố có thể phá hủy khi bố muốn. Tường vi, bố đã dập nát chúng như dập nát cố gắng yêu bùng cháy trong nó.
Lucky gạt nước mắt. Lần này, bố thật quá đáng, và nó sẽ không mềm lòng nữa.
Con bé bị lôi tới một công viên. Nguyên và người của nhà nó đứng chờ sẵn. Kimura nằm co quắp dưới đất, máu văng đầy áo, khuôn mặt bị đánh sưng lên. Có vẻ như hắn bị đánh thừa sống thiếu chết tới mức phải khai ra. Không giống Nguyên chút nào. Nguyên mà nó biết không phải là người có thể ra tay tàn nhẫn tới mức này. Mỗi khi bất đắc dĩ phải dùng vũ lực bảo vệ nó, anh thường cầu nguyện đêm đó. Một người ghét tổn hại người khác như anh, sao lại thay đổi nhiều đến thế?
Kimura và nó được trao đổi cho nhau. Nguyên đỡ lấy nó, đôi tay không ngừng run rẩy vội vàng vuốt lại mái tóc bị dứt rối tung của con bé lên. Anh sầm mắt lại khi thấy vết bầm trên mặt. Nguyên cũng không phải người có thể đột ngột phá vỡ thỏa thuận, nhưng chẳng mất một giây để anh ra hiệu cho người lao vào đánh người của Kimura.
- Là tên nào? Tên nào đã đánh em?
Nguyên làm điều đó thật dễ dàng, chỉ trong một cái búng tay, anh thay đổi nhiều quá, giống bố hơn rồi. Nó không thể để anh biến thành bố được. Lucky hét lên:
- Dừng lại.
Tất cả khựng lại vì tiếng hét của con bé. Nó thở gấp khi hét quá lớn.
- Lui về cho tôi.
- Em làm gì vậy?
- Lui về ngay.
Lũ tay chân nhìn nó rồi nhìn Nguyên, phân vân cho tới khi Nguyên ra hiệu lui về. Con bé nhìn Kimura:
- Tôi từng bỏ qua cho ông nhiều lần, nhưng sự chịu đựng nào cũng có giới hạn.
Kimura nhìn nó giận dữ. Ông ta chưa bao giờ dám nhìn nó bằng ánh mắt ấy, chắc đã phải nín nhịn nhiều lắm. Cũng phải, vắt kiệt trí tuệ và công sức cho The King chỉ để một con bé chỉ biết sống sung sướng nghiễm nhiên cuỗm hết mọi thứ. Rốt cuộc, ông ta cũng chỉ là một nạn nhân của bố.
- Đưa ông ta đi đi – Lucky hất mặt với người của Kimura – Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
Lão hói ngạc nhiên, nhưng hắn cố nói to bằng giọng thều thào:
- Tao không cần mày thương hại? Muốn giết thì cứ giết đi!
- Tôi chỉ đang trả ơn. Ông cống hiến cho gia đình tôi không ít, tôi chỉ có thể dùng công lao đó kéo ông từ dưới vực lên… còn chạy khỏi thú dữ hay không là chuyện của ông.
Con bé quay lưng, ra hiệu cho mọi người về.
- Tôi không ưa ông, nhưng đừng để bố tôi tóm được.
Nó khẽ liếc người đàn ông thảm hại gục dưới đất ấy trước khi ra về. Trong quá khứ, lão già đó từng mỉm cười dịu dàng với cái đầu bóng loáng để chào nó, có thể ở hoàn cảnh khác, ông ta sẽ không căm ghét nó đến thế. Đồng tiền có một ma lực thật đáng sợ. Liệu một ngày nào đó, Nguyên có giống ông ta?
Nguyên đỡ nó, tay vẫn không ngừng run rẩy. Máu trên áo anh còn chưa kịp khô, những vết bầm đã thâm tím lại, đầu chỉ có một miếng gạc che tạm vết thương. Con bé cúi gằm mặt xuống đất để anh không nhận ra nước mắt nó đang rơi.
- Em không sao thật chứ? Có đau chỗ nào ngoài mặt?
- Không sao.
Nguyên khuỵu xuống ngay cửa xe, thở phào.
- Đánh người tới mức ấy… chẳng giống anh chút nào.
- Lúc đó anh cũng không hiểu mình làm sao nữa. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ rằng nếu không nhanh, chúng sẽ giết em ngay tức khắc nên anh đã không kiềm chế được, lao vào đánh ông ta.
Nguyên cúi xuống, không chỉ là đôi tay nữa, mà bờ vai và giọng nói cũng run rẩy theo.
- Anh bị điên rồi, nếu ông ta không thừa nhận, chắc anh đã giết ông ta.
Lucky mím chặt môi, cố nuốt nước mắt, đặt tay lên vai Nguyên, xoa xoa.
- Anh sợ lắm, sợ không được nhìn thấy em nữa… Để em bị bắt ngay trước mặt, thật vô dụng, vô dụng.
Con bé hôn nhẹ vào tóc Nguyên:
- Kẻ vô dụng đã cứu mạng tôi không ít lần này, anh đúng là đáng vất đi thật đấy! – Lucky cười khì – Cám ơn vì lại một lần nữa anh đưa tôi trở về.
Nguyên chảy nước mắt, nắm lấy bàn tay đang ốp vào má anh, rồi mỉm cười trong tiếng thở dài:
- Anh mới là người phải cám ơn. Cám ơn vì em đã không sao.
Con bé ép Nguyên tới bệnh viện kiểm tra, cũng may anh chỉ bị chấn thương nhẹ nên cần nghỉ ngơi. Lucky không cho Nguyên báo với bố, nó không muốn ông kéo lại một mối thù mà nó vừa cố gắng để xóa bỏ.
Vậy là chỗ của Kimura đã trống, rồi bố sẽ sớm đặt Nguyên vào vị trí ấy. Chuyện này xảy ra nhanh hơn dự tính, con bé cũng phải nhanh hơn, sớm ngồi vào chiếc ghế của bố bằng bất cứ giá nào, trước Nguyên giết người chỉ vì nó.
- Mày đẹp lắm!
- Nghe thật giống một câu an ủi – An thở dài.
- Cười đi, vì mày chọn điều này mà.
- Ừ phải. – Con bé khẽ gượng trong chiếc váy trắng muốt.
Lễ đính hôn, An không mời Trí. Mà tốt nhất tên ngu ngốc đó đừng có tới hay gọi điện, chỉ làm An không cười nổi thôi.
Ngày đính hôn, An rất đẹp, một cô dâu đẹp ngây ngất với khuôn mặt thật buồn. Trong ngày lễ kết hôn 6 năm trước, chị của An cũng mang vẻ mặt đó, hai con bé từng thề với nhau rằng cả hai sẽ mặc váy cưới với khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc. Nhưng giờ, An đã từ bỏ lời thề ấy, và có lẽ, nó cũng sẽ sớm quên.
- A lô. Vâng. Vâng.
Nguyên cúp máy, rồi lưỡng lự nhìn nó. Anh phân vân một lúc mới mở lời được:
- Xin lỗi, nhưng anh có thể chỉ đưa em tới bữa tiệc được chứ?
- Sao vậy?
- À… chút việc riêng…
- Việc gì? Đừng bắt tôi đồng ý nếu không có lý do.
- Người nhà anh bị bệnh.
Mặt Nguyên tái mét, dường như người nhà ấy rất quan trọng với Nguyên. Chẳng lẽ mẹ anh gặp chuyện gì? Con bé nhớ tới người phụ nữ đau khổ đó, bà ấy tạo cảm giác của một người mẹ.
- Được thôi, nhưng anh phải quan sát ở bữa tiệc 10 phút để chắc chắn mọi thứ đều ổn.
- … 10 phút ư?
- Tôi không tin tưởng mấy gã thiếu nhanh nhạy hơn anh.
- Được. Anh sẽ dặn họ cẩn thận.
Nguyên đi một lượt bữa tiệc quan sát, tới khi chắc chắn, anh chạy như bay ra ô tô, vội vàng nổ máy.
- Chậm 3 phút.
Tiếng con bé từ dãy ghế sau khiến Nguyên giật mình. Đáp lại vẻ bàng hoàng không nói nên lời của Nguyên, Lucky vẫn khoanh tay trước ngực:
- Nhanh lên trước khi bọn vệ sĩ phát hiện tôi không còn ở bữa tiệc.
- Em làm gì ở đây?
- Quan tâm tới người nhà nhân viên là trách nhiệm của sếp.
Nguyên thở dài chịu thua:
- Thôi được, dù gì anh cũng đâu cấm được em cái gì. Lên đằng trước ngồi đi!
Con bé lên phía trước ngồi trong khi Nguyên gọi điện báo vệ sĩ không cần phải tìm nó.
Anh không tới bệnh viện thủ đô mà ra khu vực ngoại ô. Trên cung đường quen quen đó, nó thêm hối hận sau mỗi cây số trôi qua. Hình như không phải là mẹ Nguyên bị bệnh, nó nhiều chuyện quá rồi.
- Xin lỗi vì gây rắc rối cho anh. Tôi sẽ ở xe chờ anh.
- Tới rồi thì vào đi. Không sao đâu.
- Không cần. Tôi không muốn cản trở…
- Nhưng anh không yên tâm để em một mình. Đừng bướng nữa!
Quả đúng như nó nghĩ. Là bệnh viện nơi trái tim nó lần đầu tan vỡ. Bước chân nặng nề hơn, nó không muốn vào đó làm kì đà cản mũi hay phải mỉm cười, bắt tay với tình địch ...
của mình chút nào. Nguyên nắm cánh tay nó, kéo đi trong vội vã. Trên đường đi, anh không nói nhiều, như lo lắng lắm. Cô gái đó vẫn quan trọng với anh tới vậy ngay cả khi anh sống chết vì nó sao? Lồng ngực nhói đau trong từng nhịp thở. Anh đẩy mạnh cửa phòng trong hơi thở dốc. Cô gái đó đang ngồi dựa vào gối, xem ti vi, nhìn thấy anh đi cùng nó, hơi ngạc nhiên nhưng cũng khẽ mỉm cười. Y tá trông thấy vẻ mặt của Nguyên liền rối rít xin lỗi vì quên không báo lại rằng tình trạng của Linh đã ổn. Ra cô ấy tên là Linh, vậy mà nó cứ nghĩ tên cô gái xinh đẹp đó phải đặc biệt lắm. Nguyên thở dài nhẹ nhõm, khẽ dựa người vào tường.
id=up> Xuống Cuối Trang - Xin lỗi vì khiến anh lo lắng.
- Đừng nói vậy – Nguyên vén tóc cô ấy ra sau tai, điều Nguyên chưa bao giờ làm với nó – Có gì mà phải xin lỗi.
Nó ghét nhìn thấy yêu thương của anh hướng về cô gái khác, con bé quay đi chỗ khác, rơm rớm nước mắt.
- Đây là… - Cô gái tên Linh nhìn nó thắc mắc.
- À, anh quên mất – Nguyên quàng tay qua người nó, kéo nó sát lại gần mình, cười toe – Đây là chị Lucky đấy!
Lucky hốt hoảng đẩy Nguyên ra. Anh đang làm gì thế? Thân thiết với người con gái khác khi mà anh quan tâm tới cô ấy như vậy ư? Con trai thật là động vật vô tâm.
- A, chị Lucky ạ? Anh em hay kể về chị lắm.
Nguyên khẽ đẩy Linh, gãi đầu cười hị hị. Gì cơ? Nó vừa nghe thấy gì? Nhìn ánh mắt tròn xoe của nó, Nguyên vội vã giới thiệu:
- À quên, đây là em gái anh, nó tên Linh, kém em 2 tuổi.
Gì? Lại tin động trời gì nó vừa nghe đây? Nguyên vừa lên nòng, bắn vỡ choang nụ cười ngập tràn hạnh phúc và yêu thương nó luôn ghen tỵ và khao khát. Em gái ư? Đùa! Nó tự xăm lên trán mình chữ “ngu” rồi. Mấy năm qua, con bé dở hơi là nó đau khổ vì điều gì, dằn vặt vì điều gì, thêm nghị lực từ bỏ Nguyên vì điều gì? Vì Nguyên yêu quý em gái của mình ư?
- Em chào chị.
Linh cúi chào với gương mặt hớn hở. Ghen tuông làm lóa mắt nó rồi, sao nó không chịu nhận ra nụ cười này rất giống Nguyên chứ? Ngu si! Ngu quá mà. Lucky đứng trơ ra, nó vẫn trong giai đoạn tiêu hóa thông tin, và một phần hình như đang khiến nó mắc nghẹn. Con bé không biết phải phản ứng thế nào, nó không suy nghĩ được gì, chỉ nhận thức được nó đang muốn nổ tung. Con bé lùi lại phía sau, chạy biến sau khi kịp nói:
- Tôi… tôi đi vệ sinh.
Nó dừng lại, thở hổn hển ngoài sân. Đôi ba người dừng lại che miệng cười nhìn một con bé đang nhảy choi choi như phát điên. Hura!!!!!!!!! Vậy là anh em chứ không phải người yêu? Nụ cười đó là dành cho gia đình? Vậy là Nguyên không hề lừa dối nó? Vậy là Nguyên chỉ yêu nó thôi?
Con bé sung sướng, đôi mắt nó tít vào thành đường thẳng, miệng không khép lại được. Nó trở lại phòng bệnh với biểu hiện trái ngược hoàn toàn vẻ nặng nề lúc mới đến. Nó giơ tay ra:
- Xin chào, chị tên Lucky. Rất vui được làm quen với em.
Linh hơi bối rối, rồi khẽ phì cười bắt tay nó:
- Quả đúng như anh trai em kể.
Nguyên chọc ghẹo:
- Kiểu cách quá đáng phải không?
- Đó là chuẩn mực cư xử.
Con bé hầm hè, Nguyên liền nhún vai cười khẩy:
- Vâng vâng. Hai chị em nói chuyện, anh ra ngoài chút.
Còn hai người trong phòng, hơi bối rối, nhưng con bé thấy vui hơn bao giờ hết. Ít nhất thì cô bé xinh đẹp này không phải địch thủ đáng gờm của nó. Càng nói chuyện, nó càng thấy cô bé ngoan ngoãn, hiền lành, và rất biết suy nghĩ. Cô bé nói luôn muốn được gặp Lucky, dường như Nguyên kể về nó rất nhiều, và toàn những điều tốt đẹp thôi. Vậy nó trong mắt Nguyên tuyệt vời thế à? Bỏ qua mọi loại hoàn cảnh, giờ nó cứ hạnh phúc đã.
- Hình như em có chuyện vui?
Nguyên tủm tỉm cười những đường nét như đang khiêu vũ trên khuôn mặt nó. Không lo lái xe, cứ mải nhìn nó làm gì? Yêu nó nhiều thế à? Con bé co vai, cười tít mắt:
- Gần vậy.
Đôi tai Nguyên đỏ ửng, vì thấy nó “gian xảo” à?
- Linh bị bệnh gì vậy?
- … Bệnh tim.
- Cứ phải nằm viện suốt à?
- Ban đầu thì nó khỏe, nhưng từ năm 17 tuổi thì bệnh đột ngột chuyển biến, khoảng cách phát bệnh ngày càng gần nhau hơn. Không muốn anh và mẹ lo lắng nên nó chấp nhận nhập viện… Nó luôn ghét mùi thuốc sát trùng.
Vậy là đã 3 năm cô bé ghét mùi thuốc sát trùng ấy ngoan ngoãn chịu những mũi tiêm, những cơn đau đớn trong màu lạnh ngắt của bệnh viện. Chắc hẳn, cô bé phải yêu mẹ và anh trai nhiều lắm.
- Xin lỗi, vì đã tọc mạch vào chuyện nhà anh.
- … Anh thấy hạnh phúc, vì em vẫn còn quan tâm anh.
Nguyên vẫn nhìn thẳng về phía trước, nó khẽ liếc anh, sống dậy hơi thở dồn dập xúc cảm.
- Là trách nhiệm với nhân viên...
- Em đâu còn là sếp của anh? – Nguyên chọc ghẹo.
- Thì trách nhiệm với vệ sĩ. – Nó chữa cháy bằng giọng ngượng nghịu và cái mỏ hơi chu ra.
Nguyên thấy điều đó liền cười hị hị.
- Ban nãy, anh rất lo, rằng con bé bị làm sao. Nhưng khi em đột ngột hù dọa trong xe, anh thấy yên tâm nhiều hơn là ngạc nhiên.
Thấy nó yên lặng nhìn ra ngoài cửa xe, Nguyên tiếp tục:
- Dù là vì điều gì, việc em ở bên luôn khiến anh mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cám ơn em nhé!
Nó vẫn nghiêng đầu bên phía cửa kính, không để anh thấy nước mắt của mình. Nguyên à, nó cũng cám ơn anh nhiều, vì đã xuất hiện trong cuộc đời nó, dù ngắn ngủi.
Con bé tu chai nước dọc hành lang tầng hai, nó đi vòng ra phía có cửa sổ nhìn ra vườn tường vi. Hôm nay hoàng hôn đỏ rực, dám chắc Nguyên đang ngồi lặng lẽ ở dàn hoa giữa vườn tường vi. Nguyên có thói quen đó, nó thì có thói quen đứng nép sau khung cửa, nhìn trộm anh và tiếp tục yêu.
Nguyên từng nói con bé rất hay hành động tùy hứng, và đúng là nó như thế. Nó vẫn yên phận với việc chỉ nhìn trộm anh thôi, nhưng hôm nay, nó rảo chân bước xuống vườn tường vi, vì đột ngột muốn bên anh nhiều hơn những lần khác.
- Đó là chỗ của tôi.
- Cho anh thuê thêm chút nữa. – Nguyên cười nửa miệng.
Con bé ngồi xuống cạnh. Nó chẳng còn nhớ từ bao giờ việc ngồi sát bên anh tự nhiên đến thế. Nó thường không thích gia thế của mình, nhưng quả thật lắm tiền thật dễ mua cảnh đẹp. Ngồi giữa vườn tường vi nở rộ, dàn dây leo xanh rờn bao quanh, xa xa là nền trời đỏ rực, Lucky viết thêm vài nốt nhạc cho bản hòa âm đáng yêu của cuộc đời nó. Nguyên khẽ liếc nó, nó lén lút đưa mắt sang, đôi tai đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên, lại là sự im lặng ồn ào ấy. Và, thêm một lần nữa nó đổ tội cho gió về “căn bệnh” ấp ủ trong từng tế bào. Nó và Nguyên hôn nhau, vực thẳm thứ hai nó đi qua. Vì là lần thứ hai, cả hai đều đỡ vụng về, hoặc có thể, yêu trong anh và nó đã quyện hòa tới mức chỉ việc xuôi dòng mà tìm tới nhau. Nụ hôn của Nguyên… dịu dàng như ánh mắt luôn nhìn nó thật sâu, ươn ướt vị kẹo sữa nó vừa ăn, quyến luyến như hai bàn tay không muốn buông nhau.
Nụ hôn kiểu Pháp thứ hai, trái tim bớt đập mạnh hơn, nhưng yêu thương ngấm vào mạch máu sâu hơn. Không còn là sung sướng nổ tung nữa, đã thành ngọt lịm sâu lắng rồi.
Cánh tay nó bị nắm chặt, giật mạnh ra xa Nguyên. Là bố. Khuôn mặt bố đã trả lời cho mọi thắc mắc, và ông không hề hài lòng với việc hai kẻ đang yêu không thể làm chủ mình. Nguyên bị bọn tay chân đẩy ngã vào vườn tường vi rồi đánh túi bụi, nó định lao vào thì bị hai tên giữ chặt lại.
- Con xin bố. Là con chủ động, không phải lỗi của Nguyên. Con xin bố.
Bố không nói gì, tức giận nhìn Nguyên, mặc nó khóc lóc van xin, mặc Nguyên đau đớn chịu đòn. Anh không hề chống lại, đó là điều nó luôn lo lắng ở Nguyên, mỗi lần nghĩ mình sai, anh phải trả bằng được, dù là cái giá như thế nào. Con bé cắn vào tay của một tên, và nhanh chóng quay sang đá mạnh vào chỗ hiểm của tên còn lại, rồi lao vào ôm Nguyên khiến bọn chúng ngừng lại. Bố lại gần:
- Ta ghét nhất kẻ nào nuốt lời hứa.
- Anh ấy không nuốt lời hứa – Con bé đập bộp vào ngực, khóc lóc – Là con, là con chủ động.
- Xin lỗi chủ tịch.
- Một kẻ đi quá giới hạn không có tư cách quay lại nói với ta câu đó.
Bố giận dữ lắm, ông sẽ giết Nguyên mất. Vì nó, lúc nào cũng vì nó với cả đống rắc rối bủa vây Nguyên. Con bé vẫn ôm chặt Nguyên:
- Không phải tại anh ấy, là con, là con mà. Con xin bố.
- Lôi nó ra! – Bố giận dữ quát lớn và bỏ vào trong nhà.
Nguyên đẩy nó ra, bọn chúng cũng kéo nó ra, con bé dùng hết sức mình ôm lấy Nguyên nhưng không nổi. Lucky bị lôi vào trong nhà. Còn Nguyên, vẫn bị đánh tới tấp.
Bố nhốt nó vào phòng, rồi đi dự tiệc. Từ cửa sổ phòng nó, nó có thể nhìn thấy Nguyên. Anh nằm đó, giữa vườn tường vi, ngất xỉu hoặc đau tới mức không dậy được. Nó run rẩy bấm số gọi An tới, rồi nhanh chóng cắt, xé chăn thành nhiều phần, buộc thành sợi dây, nối từ cửa sổ phòng xuống dưới đất. Bọn chúng bỏ mặc Nguyên vì biết anh sẽ chẳng lết dậy nổi nên nó có thể trèo xuống mà không bị phát hiện. Tới trên cửa sổ tầng một thì sợi dây vải bị đứt, nó ngã dúi vào bụi cây phía dưới, chảy máu đầu gối, khuỷu tay, mặt thì xước hết. Con bé cố không hét lên nhưng cũng choáng váng một lúc mới đứng dậy được. Nó khập khiễng chạy về phía Nguyên, lay nhiều lần anh mới mở mắt, nhưng giọng yếu lắm. Con bé lau vội nước mắt, thủ thỉ:
- Anh cố chịu một chút nhé!
Rồi nó đỡ Nguyên dậy, xốc lên lưng nhưng không được. Nguyên không còn sức để gồng lên nên nặng hơn lần trước rất nhiều, nó phải cố vài lần mới đưa được anh lên lưng. Đôi chân không còn sức, mà hình như nó bị rạn xương rồi, đau lắm! Con bé chống hai tay xuống gối để không ngã khuỵu xuống, rồi gồng lên, bước từng bước một. Mặc cơn đau buốt bé tí như con kiến ở bàn chân nó đi, mạng sống của Nguyên phụ thuộc vào nó lúc này.
Nó gọi cho An bảo con bé bấm chuông cổng để cánh cổng được mở. Ra khỏi cổng, người của An giúp nó đưa Nguyên lên xe. Con bé chui vào xe, vội vã:
- Tới bệnh viện nhanh lên.
Nguyên vẫn chưa tỉnh, nó đặt anh gối đầu lên chân nó. Con bé cố nắm chặt để tay không run, nó cởi bớt áo để thấm máu trên mặt Nguyên. Nhìn khuôn mặt đó, nó cố kìm rồi nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi. Nó sợ tới mức không nói được gì, tay chân luống cuống hơn. An thấy vẻ hốt hoảng đó, liền quay lại, nhoài người qua ghế, ốp chặt hai má nó:
- Không sao đâu. Sẽ không sao. Mày phải bình tĩnh.
Con bé gật đầu, nó không bình tĩnh được, nhưng nó phải thế, để còn lo cho Nguyên. Nguyên được đưa vào phòng cấp cứu, An giục giã Lucky đi chụp chân.
- Tao phải về, bố tao sắp về rồi. Không thấy tao, bố giết Nguyên mất.
Con bé nắm ...
lấy tay An:
- Mày không ưa Nguyên, nhưng giờ tao chỉ có thể nhờ mày. Chăm sóc Nguyên giúp tao, xin mày đấy!
An ôm lấy nó, khi nước mắt lăn dài:
- Tao sẽ cố hết sức. Tao hứa. Về tới nhà thì gọi bác sĩ tới khám ngay nhé. Tao sẽ báo cho mày về tình hình của Nguyên.
An cho người đưa Lucky về, còn con bé ở lại bệnh viện.
Nó trở về với đôi chân khập khiễng, bà quản gia cuống quýt gọi bác sĩ tới. Lucky chỉ lẳng lặng lê đôi chân đau đớn ra phía sau nhà. Nó đứng giữa khóm tường vi tan tác, đèn vẫn lấp lánh nhưng những bông hoa chẳng còn nguyên vẹn. Loài hoa mẹ yêu thích, vườn hoa mẹ đã trồng, nó cũng chỉ như những cánh hoa này thôi, thuộc quyền sở hữu của bố, và bố có thể phá hủy khi bố muốn. Tường vi, bố đã dập nát chúng như dập nát cố gắng yêu bùng cháy trong nó.
Lucky gạt nước mắt. Lần này, bố thật quá đáng, và nó sẽ không mềm lòng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.