Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em

Chương 23

LittleThings

27/05/2014

Gần đây, phóng viên luôn túc trực trước cổng nhà và trụ sở chính của The King. Bất cứ bố hay nó đi đâu làm gì cũng không thoát khỏi những ánh đèn flash, những chiếc máy ghi âm chen lấn, xô đẩy vây quanh. Bố tức giận xới tung mọi thứ để tìm tung tích kẻ nặc danh, nhưng Trí không phải là tên ngốc. Hắn che giấu hoàn hảo tới mức bố trở nên nhạy cảm mỗi khi nhắc tới TS Town. Điều kì lạ là Trí không hề kiện bố ra tòa, cứ như đó chỉ là mở màn hoành tráng cho trò chơi giữa bố và hắn.

Cổ phiếu của The King tuy sụt giảm không đáng kể nhưng không còn ổn định như trước, các chi nhánh nước ngoài cũng vì thế mà gặp bấp bênh. Nguyên phải phụ trách toàn bộ khu vực Âu – Mỹ nên bận rộn tới mức điện thoại của nó chẳng còn cuộc gọi nhỡ nào. Mà Lucky cũng chẳng còn tâm trí quan tâm tới chuyện đó, nó bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa, con bé gần đây không nuốt trôi hết một bữa cơm với đủ thứ dày xéo, mặc cảm tội lỗi vì nó đã gây ra rắc rối này, lo sợ bố sẽ phát hiện ra tập hồ sơ trong két chỉ là bản sao, và cố gắng hỗ trợ bố bình ổn mọi thứ thật tốt để bố không lôi Nguyên về.

An thì như ngồi trên đống lửa, con bé tới tìm Trí còn nhiều hơn khi chưa kết hôn. Nó hiểu cảm giác của con bé. Nếu Nguyên hành động như Trí, chắc nó chỉ biết bò ra mà khóc thôi. Nhưng, An cứng cỏi hơn Lucky nhiều, con bé luôn ôm lấy nó: “Tao sẽ không để Trí làm gì mày đâu”. Vì An vẫn thấy mình trả ơn mẹ chưa đủ, hay vì con bé không muốn người mình yêu lấn quá sâu vào sai trái, mục đích gì thì Lucky cũng rất lo lắng, An bắt đầu khó ngủ, lúc nào cũng đăm chiêu. Liệu con bé có đang ép mình quá không?

Chuyến bay của Nguyên hạ cánh lúc 13 giờ 30 phút, chắc giờ anh đang ở văn phòng của bố. Con bé về nhà sớm hơn thường ngày, không muốn chạm mặt Nguyên chút nào. Nguyên cũng chỉ ở đây vài ngày để trao đổi công việc rồi lại về bên Mỹ, không cần thiết phải gặp làm gì để thêm vương vấn.

Nắng chói chang quá, chắc lát nữa sẽ là màu trời mà Nguyên mê đắm. Kí ức dội về, con bé vô tình lái xe tới quảng trường lúc nào không hay. Quảng trường không còn đông đúc như khi Nguyên còn ở đây, nó khẽ mỉm cười nhớ lại con bé ngày nào còn lăng xăng ở đây chỉ để được nói chuyện với Nguyên. Thời gian trôi qua nhanh thật, không còn là hai kẻ ngây thơ chỉ biết sống mỗi phút cho tình yêu chớm nở. Con bé nhìn đồng hồ, quay xe. Vẫn còn sớm để trở về, tới câu lạc bộ thăm chú và thành viên một lát, công việc quá bận rộn khiến nó không gặp được mọi người một thời gian rồi. Vợ chú thay nó làm bóng hồng duy nhất trong câu lạc bộ. Nghe mọi người trêu chọc cô dâu trẻ ngày nào tan làm cũng tới đây chăm sóc chồng, nó thấy ghen tỵ. Nếu nó cũng có thể như cô ấy, lau mồ hôi, đưa nước cho Nguyên sau ngày làm việc căng thẳng và mỉm cười nói: “Anh vất vả rồi”.

Mọi người ra về, nó dạo một vòng quanh câu lạc bộ để ôn lại những gì đã qua. Ở góc cầu thang kia, Nguyên hay lấy chổi lau sàn, ở trước máy bán nước, hai đứa thỉnh thoảng ngồi bệt xuống đất buôn chuyện, ban công gần đó, nó hay ngồi hóng gió, à, có lần Nguyên còn tưởng nó ngất nữa, bờ tường này nó đã từng trèo để tránh Nguyên… mọi ngóc ngách đều đang sống lại những kỉ niệm, nhớ quá, đã từng là trò trốn tìm ngốc nghếch. Con bé ngồi phịch xuống dưới gốc cây nơi nó có nụ hôn đầu tiên, xế tà huy hoàng vẫn thế, gió thổi tung làn tóc vẫn thế, chỉ khác là không còn hai trái tim bối rối nữa, mình nó thôi! Con bé nhắm mắt nghe tiếng lạo xạo của những chiếc lá chơi đùa trong gió.

- Mọi người về hết rồi à?

Giọng nói thân thuộc vang lên, con bé mở bừng mắt nhìn sang. Khoảnh khắc ngưng đọng như hoàng hôn năm ấy, cả hai im lặng nhìn nhau. Hình ảnh ấy chỉ cần lọt vào mắt nó thôi cũng đã thừa sức vực mọi yêu thương bùng cháy. Đúng là Nguyên rồi, không thay đổi gì nhiều, đôi mắt vẫn nhìn nó như thế, vẫn khiến thân nhiệt của nó tăng đột ngột như thế.

- Lâu rồi không gặp. – Con bé muốn cười, nhưng khóe môi như đóng băng.

- … Ừ. Lâu quá rồi.

- Linh ổn chứ?

- Khí hậu bên đó tốt cho sức khỏe nên nó bình phục rất nhanh.

- Vậy thì tốt. Mong con bé sẽ sớm trở lại cuộc sống bình thường.

- Cám ơn em.

- Bác gái thì sao?

- Mẹ anh vẫn khỏe. Linh phục hồi rất tốt nên tinh thần mẹ cũng khá hơn.

Cả hai im lặng, biết nói gì nữa đây? Thực sự rất khó để tạo dựng lại mối quan hệ giữa hai người từ bỏ nhau khi đang yêu quá nhiều.

- Trong giai đoạn khó khăn này, anh vẫn quản lý tốt khu vực Âu – Mỹ, cám ơn anh.

- Em khách sáo thế từ khi nào vậy?

- …

- Anh chỉ tiếp nối thành quả của chủ tịch thôi.

- Không phải ai cũng có thể tiếp nối đâu.

Nguyên nhìn Lucky, nhưng con bé không dám quay sang. Nó sợ lại lần nữa bị ánh mắt đó hút vào mà tạo thêm một đống rắc rối.

- Em càng ngày càng đẹp.

- Vậy à? Cũng phải thế thì mới lấy được chồng chứ.

Câu đùa dở tệ nhất trong cuộc đời nó, dường như càng khiến cả hai khó mở lời hơn.

- Này… cũng chỗ này, chúng ta…

- Lúc đó – Lucky ngắt lời Nguyên – Em giống một kẻ điên đang yêu vậy. Nghĩ lại thật buồn cười, nhưng… em chưa bao giờ hối tiếc khi từng yêu anh như thế.

Con bé nhìn ...

lên những tán cây xào xạc theo điệu gió. Cũng từng là những chiều hè rực rỡ ánh hoàng hôn thế này, nó yêu Nguyên trong từng hơi thở.

- Em vốn cứ nghĩ mình sẽ không sống nổi, nhưng rồi hai năm qua, em vẫn sống tốt. Xem ra, dù muốn hay không, chúng ta đều phải trưởng thành.

Nguyên ngước lên những áng mây đỏ rực:

- Em còn khó chịu với hoàng hôn không?

- Em đã nói mình thôi ghét nó từ mấy năm trước rồi mà.

- Vậy thì tốt.

- Sao tự dưng hỏi vậy?

- Không có gì…

- Thôi, em phải về đây. Tối nay em có chút việc.

Nguyên khẽ ừ, rồi giơ tay ra:

- Cũng nên đánh dấu ngày chúng ta gặp lại chứ?

Đôi mắt reo vui, vẫn là nụ cười nửa miệng lém lỉnh pha chút cao ngạo ngày nào. Nó bắt tay Nguyên. Trong khoảnh khắc tiếp xúc với thân nhiệt quen thuộc, trái tim nó sống lại những xao xuyến của ngày hè đã qua, khi mà nó yêu hết mình cho tuổi trẻ. Con bé vội vàng rút tay trước khi mọi thứ ùa về, nhưng lần này, Nguyên lại là người níu những ngón tay nhỏ bé của nó. Lucky khựng lại, ngước nhìn Nguyên. Anh nhìn xuống hai bàn tay nắm lấy nhau như vừa muốn trốn chạy vừa muốn quyện vào nhau.



- Anh thì không làm được. Lời hứa đó quá sức của anh - nước mắt Nguyên lăn dài – Anh không trưởng thành thêm chút nào kể từ khi em thôi ghét hoàng hôn.

Lucky bàng hoàng, nó có thể nói gì khi tìm lại được cảm giác có cả thế giới trong tay? Con bé khẽ run rẩy, nó muốn lao vào vòng tay Nguyên, muốn lắm. Bất chợt, chuông điện thoại reo. Là bố.

- Nguyên có chỗ con không?

- …

- Sao không trả lời thế?

- Bố muốn tìm ai thì phải gọi cho người đó chứ?

- Tiện một công gọi con về mà. Nó có đó thì bảo nó tới dự tiệc tối nay nhé.

- Bố muốn biết thì tự đi mà hỏi.

Con bé quát lên rồi ngắt máy. Nguyên tròn mắt nhìn khiến nó ngượng đỏ mặt.

- Đây gọi là trưởng thành đấy à?

- Kệ em. – Con bé phụng phịu.

Bàn tay ấm nóng ấy vỗ nhẹ đầu nó:

- Chẳng thay đổi chút nào hết.

Nó đúng là ngốc mà, lại thấy gió có vị ngọt rồi.

Bố chuyển sang gọi cho Nguyên, kêu tới ăn tối luôn rồi dự tiệc.

- Vậy đi cùng em luôn. Anh về đây, chắc không có xe đi lại nhỉ?

Nguyên lại tròn xoe mắt:

- Em không đi bus nữa à?

- Em đâu còn là sinh viên nữa, cũng phải giữ thể diện cho bố chứ.

- Vậy để anh lái.

- Tất nhiên, nhờ vả thì phải trả ơn chứ.

Nguyên cười hị hị. Không chỉ nó, Nguyên cũng đâu thay đổi nhiều.

- Chuyện lúc nãy…

- Chúng ta đều sẽ trưởng thành, dù sớm, dù muộn – Thêm một lần nó ngắt lời Nguyên – Thời gian trôi đi… rồi mỗi người sẽ dần ổn.

Con bé quay ra ngoài, nhìn những ánh đèn chạy lướt qua cửa kính, mắt nhòe đi. Nó không biết được Nguyên phản ứng thế nào, nhưng nó cũng không muốn biết. Hãy cứ để những gì đã qua ngủ yên ở quá khứ.

- Em muốn vậy?

- … Chúng ta nên thế.

Đúng, nó nên thế! Nó không muốn lần nữa đem tính mạng Nguyên ra khỏa lấp tình yêu trẻ con của nó được, vì bố rất ghét những ai nuốt lời hứa.

- Nhưng anh tham lam lắm, chỉ ổn thôi thì không đủ với anh.

Nguyên đùa trong tiếng cười gượng. Lucky không nói gì, vẫn nhìn ra ngoài cửa xe. Nếu như anh chết, liệu anh có còn dành được những thứ hơn từ “ổn” không?

Cả cuộc đời này, anh và nó, chỉ nên sống thật ổn thôi.

- Xin thông báo một tin trọng đại với tất cả những người bạn của tôi ngày hôm nay. – Bố giơ cao ly rượu, tươi cười – Hãy nâng ly chúc mừng cho lễ kết hôn được tổ chức cuối tuần này của con gái tôi.

Choang! Con bé đánh rơi chiếc ly vỡ tan làm những tiếng hân hoan dừng lại. Bố vừa nói gì? Kết hôn ư? Cuối tuần này? Với ai?

Bồi bàn chạy tới lau dọn chỗ con bé làm vỡ. Mọi người khẽ xôn xao về phản ứng của nó. Con bé đứng ngây ra nhìn bố, nó không biết nên phản ứng thế nào nữa? Trí bước lên trên bục, đứng cạnh bố.

- Xin giới thiệu con rể yêu quý và tài giỏi của tôi. – Bố hướng bàn tay về phía tên giảo hoạt đó.

Con bé không nghe nổi gì nữa, mắt nó nhòe dần. Có đúng là chuyện cả đời của nó không? Của con bé tới giờ mới hay biết mình sẽ lấy chồng cuối tuần này? Của con bé đứng ở phía dưới nhìn hai con người đó tung hứng cuộc đời nó mà không nhìn nó lấy một lần?

Nó quay sang nhìn Nguyên, anh cũng đang ngạc nhiên không kém. Tại sao lại là khi có Nguyên ở đây? Chỉ việc đính hôn thôi cũng đã khiến nó khó nhìn thẳng vào mắt Nguyên lắm rồi, lần này còn là kết hôn.

Bố kéo con bé lên bục, thì thầm vào tai con bé:

- Đừng để bố phải vấy bẩn bàn tay thằng nhóc đó.

Con bé run rẩy đứng cạnh Trí, nó nhìn Nguyên không chớp, nước mắt rơi không ngừng. Nguyên dường như cũng không biết phản ứng thế nào, anh cũng chỉ nhìn nó thôi. Bất cứ ai trông thấy điều đó đều có thể biết hai người đang yêu nhau, tiếng thì thào ngày một lớn hơn. Bố vội vã bắt đầu điệu valse để thu hút sự chú ý của mọi người.



Nguyên lặng lẽ rời bữa tiệc, nó không thể đuổi theo. Đuổi theo thì nói gì? Nó đã quyết tâm đặt Nguyên ở quá khứ rồi mà? Nó không muốn bố làm gì Nguyên cơ mà? Chính nó là người tạo cho Trí cơ hội này cơ mà? Vậy tại sao? Tại sao nó lại đau khổ thế này?

Tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, chỉ riêng nó đứng ngoài ban công khóc. Giá như An tới đây thì tốt, ít nhất nó có một điểm tựa. Nhưng tối nay lại chỉ mình nó thôi, co mình trong màn sương se lạnh. Một cô dâu trong bữa tiệc thông báo tin vui, mà sao nó không thở nổi. Ở cái thế giới hào nhoáng này, nó thật cô độc.

Lucky đứng lặng người nhìn lên bầu trời. Mẹ, tại sao mẹ không cho nó đi theo? Nếu như mẹ không bắt nó hứa sẽ sống thật tốt, nó đã có thể dễ dàng kết liễu cuộc đời mình hơn rồi.

“Mẹ à, cuộc sống của con… không hề tốt”

- Anh hủy hôn ngay cho tôi.

Con bé xông thẳng vào phòng Trí. Đáp lại vẻ tức giận của nó, hắn vẫn tiếp tục xem hồ sơ:

- Chính em đã yêu cầu anh cầu hôn em cơ mà?

- Nhưng tôi không nói chúng ta sẽ kết hôn.

- Cầu hôn rồi hủy hôn ư? Điều đó mất thể diện lắm! Anh không muốn em phải xấu hổ.

- Hủy hôn ngay hoặc tôi sẽ rút quyền im lặng.

Lucky tức giận quát lớn. Trí đóng sập tập hồ sơ lại, gỡ kính xuống:

- Anh không nghĩ em có thể làm điều đó đâu. – Trí đứng dậy, chạm nhẹ ngón tay vào cằm Lucky – Không biết bố em sẽ phản ứng thế nào khi biết con gái ông bán rẻ bố mình vì người yêu nhỉ? Sẽ giết anh chàng đó? Hay chỉ hủy hoại cuộc đời thôi?

Trí cười khoái chí. Con bé không thể nói được câu nào, nó sợ, sợ lắm. Cố lết ra phía cầu thang thoát hiểm với hai đầu gối run rẩy, nó khóc, khóc trong sợ hãi, trong đau đớn, trong bất lực. Nó thua rồi, thua tên đốn mạt đó.

Suốt cuộc họp cổ đông, nó không thể đưa nổi ánh mắt ra khỏi mặt bàn. Nếu như Nguyên đang nhìn nó thì biết phản ứng sao đây? Cuộc họp kết thúc, Nguyên gọi nó, con bé đi nhanh hơn. Nó bấm thang máy, cửa mãi không mở, Nguyên đang lại gần lắm rồi, con bé hối hả chạy cầu thang bộ, nhưng Nguyên đuổi kịp, nắm tay nó kéo lại.

- Em sẽ kết hôn?

- …

- Anh về muộn quá sao?

- … Em chưa từng nói sẽ chờ anh.

- Em còn yêu anh không?

- … Không.

Nó cúi gằm mặt xuống, cả cơ thể run rẩy. Từ “không” mà nó phải cố gắng lắm mới có thể nghẹn lời bật ra ấy thật cay đắng. Lồng ngực như bị ai đó giáng những cú đấm thật mạnh. Nguyên chạm nhẹ vào cằm nó, cái cách anh chạm vào thật khác với tên dòi mọt đó, lúc nào anh cũng nâng niu nó thế. Anh nâng khuôn mặt nó lên để ánh mắt cả hai gặp nhau:

- Vậy tại sao em lại khóc?

Nó đâu có khóc, chỉ là tim nó đau quá nên những giọt mặn chát ấy rơi theo phản xạ cơ thể thôi. Nguyên nhìn nó thật sâu, ánh mắt trìu mến lắm. Không trách cứ nó sao? Không căm ghét đứa con gái chỉ biết xua đuổi anh?

- Em nói em trưởng thành, em nói em sống tốt, em nói nên quên đi quá khứ. Vậy tại sao em vẫn đeo nó?

Nguyên tóm lấy cổ tay nó, giơ lên. Là chiếc vòng Nguyên tặng khi nó 19 tuổi. Bao lâu nay, nó gửi nỗi nhớ và yêu thương vào trong đó, khiến chiếc vòng dính chặt tới mức không tháo ra được.

- Đó là kỉ niệm thôi, để không quên mình đã từng hạnh phúc.

- Vậy em chấp nhận mình chỉ từng hạnh phúc? Em mạnh mẽ tới mức chỉ biết chạy theo hạnh phúc thôi mà? Em luôn như vậy, em chưa trưởng thành, chưa quên anh, tại sao cứ phải tránh mặt anh?

- Thôi đi.

Lucky đẩy mạnh Nguyên ra. Nó tháo móc chiếc vòng, luống cuống mãi mới gỡ được, rồi ném thẳng vào Nguyên:

- Trả lại anh. Tôi không mạnh mẽ, giờ tôi hèn nhát, tôi không cần nó nữa. Tôi đã muốn vất nó đi từ lâu rồi. Anh hài lòng chưa?

Con bé bỏ chạy, nó phải trốn khỏi Nguyên càng sớm càng tốt. Nhưng Nguyên đuổi theo kéo nó lại, ôm nó vào lòng. Con bé giãy giụa:

- Bỏ tôi ra. Bỏ ra.

Nguyên ôm chặt hơn, kệ nó có đấm vào cạnh sườn mạnh tới mức nào. Nó muốn quát tháo, muốn đẩy ra nữa, nhưng tiếng tim đập chợt vọng tới tai nó. Giữa tiếng côn trùng, nó từng được nhịp đập này ru ngủ. Nó buông thõng tay, òa khóc khi thấy những đốm lập lòe của đom đóm sáng lên trong tâm trí. Nguyên lại lần nữa lôi nó về yêu thương. Đêm hè ấy, nó từng hôn anh say đắm.

- Nếu muốn vứt, em đừng có tháo nó ra cẩn thận quá như thế chứ?

Anh hôn nó. Con bé bất ngờ, muốn đẩy anh ra nhưng không nổi. Nó không chống lại nổi tình yêu. Cái nhịp say đắm ấy vẫn cuốn nó theo mãnh liệt như vậy, và nó tan chảy trong đó, không muốn tìm lối ra, không muốn trở về thực tại, nó sẽ bán mọi thứ mình có để được dừng mãi ở khoảnh khắc này. Hai năm rồi, nụ hôn ấy chẳng bớt chút nào yêu thương.

Nguyên ôm nó vào lòng, siết chặt như sợ con bé tan biến:

- Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…

Nguyên nói không ngừng. Còn nó, chỉ có thể để nước mắt trôi theo mạch yêu thương. Lucky không nhớ ra được nó đang đau đầu vì điều gì, hiện tại nào đang bủa vây nó, trong mắt nó lúc này chỉ có khuôn mặt Nguyên, trong tai nó lúc này chỉ có tiếng thì thầm của Nguyên, trong tay nó lúc này chỉ có hơi ấm quen thuộc của Nguyên. Trong tim nó, anh chưa bao giờ mờ nhạt, dù chỉ một chút.

Bao nhiêu năm qua, nó vẫn có thể đứng một mình được, nó thừa sự can trường để vượt qua mọi thứ. Nhưng tại sao? Tại sao Nguyên lại xuất hiện trong cuộc đời nó? Lại khiến nó yêu nhiều đến thế? Khiến nó yếu mềm tới mức này. Mệt mỏi lắm rồi, nó chỉ muốn dựa vào anh, muốn say giấc trong nhịp đập trái tim anh. Lucky nhớ lại, chưa lần nào nó chạy thoát được vòng tay Nguyên.

Nó ôm lấy anh, mắt nhắm nghiền, khẽ thì thầm:

- Đưa em đi, được không anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook