Chương 28
LittleThings
27/05/2014
Con bé quay lại phía sau, cả hai xe vệ sĩ của nó đều bị đánh tơi bời rồi. Nguyên nắm chặt tay Lucky:
- Dù bọn chúng làm gì anh, đừng có làm trò gì dại dột, nghĩ tới con một chút nhé.
- Anh…
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Dứt lời, Nguyên đạp cửa xe ra thật mạnh khiến vài tên ngã dúi dụi. Anh lao ra ngoài đánh nhau. Trí từ một chiếc xe đằng trước, tiến lại gần, ra hiệu cho bọn chúng lôi con bé ra ép Nguyên mới chịu dừng tay. Trí lại gần, đánh Nguyên tới tấp tới khi Nam giữ tay lại. Nguyên ngã khuỵu xuống, con bé vội lao ra phía Nguyên khóc lóc. Trí thở hồng hộc, dứt mạnh tay ra khỏi Nam.
- Đồ phản bội!
Trí định lao vào đánh tiếp nhưng Nam lôi Trí chặn lại:
- Rời khỏi đây trước khi mọi người chú ý.
Cả hai bị trói chặt, lôi lên một chiếc xe, chốt cửa lại. Nam vừa ngồi vào ghế trước thì xe nổ máy.
- Vậy mà anh đã nghĩ cuối cùng mày cũng tỉnh ngộ – Nam nhìn Nguyên, thở dài.
- … Anh dừng lại đi, trước khi quá muộn.
- Vì thứ tình yêu mù quáng, mày còn nghĩ gì tới bố mình đâu. Anh thì không bao giờ quên cái chết của chủ tịch, càng không có chuyện tha thứ cho bố cô ta.
- Em cũng không quên, nhưng em không nghĩ bố muốn chúng ta sống trong hận thù.
- Hừ - Nam cười khẩy – Nói nghe thật dễ, một đứa con quá hiếu thảo.
Lucky tức giận, đạp mạnh vào lưng ghế của Nam, quát lớn:
- Gia đình Nguyên không hề có ý định trả thù, chỉ có anh áp đặt ý nghĩ đó lên họ.
- Lucky! – Nguyên quay sang, khẽ quát.
- Trả thù cho chủ tịch quá cố ư? – Lucky cưởi khẩy đáp trả - Nghe thì có vẻ vì người khác lắm, chẳng qua để thỏa mãn thứ lương tâm rẻ rách của mình. Muốn thôi dằn vặt vì không thể bảo vệ ân nhân thì tự cố gắng một mình đi. Đừng có lôi gia đình Nguyên vào ham muốn bẩn thỉu của bản thân!
Nam tức giận, nhoài người qua ghế, tát cho Lucky một cái nhưng Nguyên đưa mặt ra đỡ thay con bé. Anh ngã người ra ghế.
- Ngay cả là anh – Nguyên đẩy người, ngồi dậy – Em cũng không tha thứ nếu dám làm hại Lucky.
Nam trợn mắt nhìn Nguyên rồi thở dài:
- Đừng dùng gương mặt giống chủ tịch để nói những điều đáng khinh bỉ như thế.
- Bảo vệ người mình yêu là điều đáng khinh bỉ? – Lucky giận dữ hơn khi hắn không ngừng hạ thấp Nguyên – Vậy việc anh bảo vệ Linh cũng đáng ghê tởm nhỉ?
Cả Nguyên lẫn Nam đều quay lại nhìn Lucky với vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ Nguyên không hề phát hiện ra Nam yêu Linh sau ngần ấy năm trời ư? Nguyên quay sang nhìn Nam khiến hắn lúng túng.
- Mà không, thứ tiểu nhân như anh chỉ biết lo cho bản thân mình chứ biết làm gì để bảo vệ con bé đâu?
Lucky cười châm chọc. Ai bảo dám tỏ vẻ cao thượng rồi hạ thấp nhân phẩm Nguyên. Ánh mắt Nam hằn đỏ nhưng vẫn cố kiềm chế.
- Thật đáng hổ thẹn khi mày để cô ta trở thành người của gia đình này.
- Thì sao? Mẹ Nguyên và Linh đều yêu quý tôi, họ là gia đình của tôi. Tôi cũng sắp sinh cho ân nhân của anh một đứa cháu nội. Còn anh, người đang thay họ trả thù, anh đã làm được gì cho họ chưa?
Nguyên quay sang quát khiến con bé không nói nữa, phụng phịu quay đi trước khi thành đích nhắm của một cái tát nữa. Nam bàng hoàng:
- Cháu nội?
- … Lucky đang có thai. Là con của em, là cháu nội của bố, vậy anh nghĩ bố em có còn muốn chúng ta trả thù không?
- Câm ngay!
Nam quát lớn, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Anh ta quay lên, rung rung đùi, im lặng suy nghĩ.
Chắc vệ sĩ của nó đã báo về nhà rồi. Sáng mai vụ kiện bắt đầu, chắc chắn tên dòi mọt đó phải có bằng chứng trong hôm nay. Vậy có nghĩa muộn nhất đêm nay, cuộc trao đổi sẽ diễn ra. Cũng may là chiếc đồng hồ có gắn chip định vị lần này chịu yên phận trên ...
tay nó. Không còn nhiều thời gian nữa, hi vọng bố có một kế hoạch thuận lợi.
Xe dừng lại ở bến cảng thuộc quản lý của Crown. Hai đứa bị lôi vào nhà kho chứa container, trói Lucky vào ghế, và treo Nguyên lên. Trí rời khỏi nhà kho, có lẽ đi gọi điện cho bố. Bọn chúng bắt đầu đánh đập Nguyên khiến anh hét lên đau đớn. Con bé gào khóc, giãy giụa, nó quay sang khẩn cầu Nam nhưng hắn chỉ nhìn đi chỗ khác. Nguyên cười khì với khuôn mặt bê bết máu và bầm dập:
- Không sao! Anh là siêu nhân đấy.
Bọn chúng phá lên cười rồi đánh anh mạnh hơn. Anh cố bặm môi không hét để Lucky đỡ lo, nhưng tiếng rên ư ử đó càng khiến nó đau lòng hơn. Nguyên cắn răng chịu đau đớn để nó không quá lo lắng, ảnh hưởng tới con, nó không thể phí công sức của anh được. Con bé không nhìn nữa, nhắm chặt mắt lại, mím chặt môi cố trấn tĩnh. Nghĩ đi! Nghĩ đi! Nghĩ đi! Phải làm gì đó để anh có thể cầm cự tới khi bố đến. Bất ngờ, nó nghe thấy vài tiếng ồn ào, rồi một tiếng động lớn vang lên. Một chiếc xe đâm thẳng vào cửa nhà kho, phá nát cánh cửa. Ánh đèn của hàng chục chiếc ô tô rọi về phía con bé, một toán người xông vào trong. Bố tới rồi, nhanh quá! Nóng vội lạ thường. Ông bố phải tính toán thật kỹ càng rồi mới hành động và không bao giờ chịu góp mặt ở những nơi nguy hiểm đâu rồi? Bố thay đổi thực sự rồi, nhưng thời gian gấp gáp vậy, liệu bố có nghĩ được kế hoạch nào không? Ông chậm rãi bước ra khỏi xe, tiến về phía trước, nhìn con bé và Nguyên một lượt, rồi chống mạnh gậy xuống đất:
- Gọi Andrew ra đây.
Vừa dứt lời thì Andrew chạy xộc từ cầu thang phía sau xuống. Hắn nhìn bố bất ngờ và giận dữ. Dường như tên thông minh đó không đoán được bố lại hành động cảm tính như vậy, nó cũng không ngờ được nữa là.
- Chà, con rể hụt. Ta không cho ăn thì lại quay ra cắn bậy ngay được. Xem ra bố con dạy con không tốt rồi.
Trí trở nên tức giận hơn với câu khích tướng của bố, nhưng vẫn cố trẫn tĩnh.
- Tập hồ sơ và cuộn băng đâu?
- Trước hết, cởi trói cho con tin đã. Đừng tỏ ra vô học thế chứ!
Trí vẫy tay ra lệnh thả Nguyên xuống, tháo dây trói cho Lucky. Vừa được thả ra, anh lết tới cạnh con bé. Nó ghét những khi anh dính chặt lấy nó lúc cấp bách, đừng có liều mạng vì nó nữa.
Bố đưa tập hồ sơ và cuộn băng ra:
- Để bọn nó rời đây trước, rồi cậu sẽ được hai thứ này. Ta sẽ ở lại để đảm bảo điều đó.
- Bố…
- Không sao – Bố cười với Lucky – Một vụ kiện đâu thể thiếu bị cáo, đúng không?
Trí đột ngột phá lên cười, hắn cười như điên.
- Ông nghĩ vào tù là đủ sao? – Hắn rút súng ra, hướng về phía con bé – Có muốn nếm thử cảm giác mất người thân như ta trước đây không?
Người của bố định xông lên, nhưng bố bình tĩnh ra hiệu dừng lại.
- Ngựa non háu đá. Cho cậu hai lí do để không làm việc đó: thứ nhất, người của ta đông hơn và ta không ngại tốn chút thời gian giết nốt đứa con sau khi giết ông bố; thứ hai, hợp tác lâu năm chắc cậu hiểu luật mua hàng của ta rồi chứ? Nguyên vẹn, đúng giá; sứt mẻ, không gì hết.
Trí lại phá lên cười, rồi hắn ra hiệu một tên huýt sáo, một đám đông ùa vào từ cánh cửa phía sau nó.
- Lí do thứ nhất, loại bỏ. Lí do thứ hai, ông không bán thì tôi sẽ cướp về.
Đoàng! Một tiếng súng vang lên. Lucky ngã nhào ra đất, không cựa quậy được. Toàn thân nó run rẩy sợ hãi, tay nó sờ thấy sự nhớp nhớp, âm ấm của máu. Nguyên lại bộc lộ ngu ngốc không đúng lúc đúng chỗ rồi. Lucky cố ngồi dậy, để anh gối lên đầu, ấn chặt tay vào vết thương, nước mắt rơi không ngừng.
- Đừng khóc!
- Em đâu có khóc.
Lucky bặm chặt môi, nuốt nước mắt lại.
- Em không khóc, nên đừng nói nữa.
Người của hai bên lao tới nhau. Trong sự hỗn loạn đó, Trí tiếp tục hướng súng về phía con bé. Bất ngờ, Nam lao tới đá khẩu súng văng ra xa, đấm Trí một cái thật mạnh.
- Chẳng phải cậu đã nói không làm hại ai ngoài ông ta sao?
Trí loạng choạng, đấm lại Nam:
- Lão khốn đó phải nếm đau khổ mà tao chịu đựng. Lão khốn đó…
Nam tung một cú đấm nữa khiến Trí mất sức, lăn ra đất. Nam quay lại, cùng con bé đỡ Nguyên vào góc khuất.
- Tôi làm vậy vì đứa con của Nguyên chứ không phải vì cô. – Nam nói khi thấy con bé nhìn mình trân trân - Ở nguyên đây…
- Hừ - Tiếng Trí vang lên từ phía sau – Một lũ phản bội ở đây, thật tiện quá!
Hắn đứng ngay sau Nam, tay cầm khẩu súng, giờ về phía nó. Nam vươn người che chắn cho Lucky:
- Đủ rồi. Dừng lại đi.
Trí bắn một phát vào bụng Nam khiến anh ta khuỵu xuống, cười khẩy:
- Mày tưởng tao không dám bắn mày à?
Rồi hắn lại tiếp tục hướng súng về phía Lucky. Nguyên đột ngột gồng dậy, ôm lấy Lucky, đè con bé xuống đất. Đoàng! Một tiếng súng nữa vang lên. Lucky hét lớn: “Không!”. Con bé đẩy Nguyên ra, ngồi bật dậy, cuống quýt xem vết thương, nhưng không thấy có thêm một vết đạn nào. Nó ngỡ ngàng nhìn sang Trí, hắn trúng đạn ở ngực, đổ gục xuống đất. Là cảnh sát, bọn họ xông tới trấn áp Trí.
Bố và nó ngồi trên xe cấp cứu đưa Nguyên tới bệnh viện. Lucky khóc không ngừng, bố nắm lấy bàn tay run rẩy:
- Nó là một thằng nhóc gan lỳ. Bố đã cố đẩy nó vào chỗ chết bao nhiêu lần nhưng nó vẫn vì con mà sống. Lần này, nó cũng sẽ sống. Đừng lo!
- Bố…
- … Khi nó quỳ trước mặt bố, nhìn thẳng vào mắt bố nói dõng dạc là sẽ không bao giờ buông tay con ra, dù không muốn nhưng bố đã tin tưởng giao cuộc đời con cho nó. Giá như bố nhận ra điều đó sớm hơn… bố xin lỗi.
Bố khóc, chưa bao giờ nó thấy bố khóc nhiều như vậy. Con bé nắm chặt lấy tay bố:
- Vậy từ giờ bố phải làm một người cha, người ông tốt.
Bố cười, xoa đầu nó:
- Khi Nguyên tỉnh lại, nói với nó giúp bố nó là một đứa con rể tuyệt vời.
- Bố… bố đi đâu?
- Bố sẽ giao nộp cuộn băng và tập hồ sơ cho cảnh sát, phải trả nợ con rể chứ?
- Còn The King…
- Dẹp sang một bên đi! Hãy chọn cuộc sống hai đứa muốn.
- Bố… - Nguyên tỉnh lại, cố nói bằng giọng yếu ớt – Cám ơn…
Lucky nắm chặt lấy tay Nguyên:
- Anh… cố lên anh… sắp tới nơi…
Bố nắm lấy hai bàn tay của hai đứa, bật khóc:
- Cám ơn, cám ơn con.
Con bé chạy theo chiếc cáng đang được đẩy thật nhanh dọc hành lang bệnh viện, nước mắt cứ rơi không ngừng dù nó đã cố không khóc trước mặt Nguyên. Hai bàn tay nắm chặt nhau, đừng rời xa nó, anh nhé!
- Cười đi…
Tiếng Nguyên thoi thóp khiến con bé vội vàng cúi xuống để nghe rõ hơn.
- Cười…
Lucky muốn òa khóc nhưng nó kìm lòng lại, dồn hết yêu thương và hạnh phúc Nguyên cho nó trong cuộc đời này vào một nụ cười tươi rói trong nước mắt. Anh kịp để lại cho nó một nụ cười mãn nguyện trước khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại.
“Thiên thần nhỏ bé trong bụng mẹ, hãy cầu nguyện cùng mẹ, cầu nguyện rằng bố con sẽ sống”
5 năm sau…
- Mẹ! Nhanh lên mẹ! Ông đang chờ đấy.
Phúc nắm lấy tay mẹ, kéo về phía trước:
- Nhanh lên!
- Ừ, ừ. Cẩn thận không ngã nào!
Bố bước ra từ sau cánh cổng sắt. Hôm nay, bố ra tù. Vì tuổi tác và thái độ hoàn cải tốt, bố được xét mãn hạn tù sớm. Bố nhìn lên bầu trời trong xanh, nhắm mắt hít tự do vào lòng. Phúc chạy tới ôm chân ông:
- Ông! Bế con! Ông nói sẽ bế con mà.
Bố cười thành tiếng, xoa đầu thằng bé và nhấc bổng nó lên, quay quay tàu vũ trụ. Nó nhớ lại khi mình còn bé, giờ bố đã già rồi và đang bế con nó. Thời gian qua nhanh thật! Lucky ứa nước mắt, trầm ngâm nhìn bố. Một tay bế Phúc, một tay giang ra, ôm lấy con gái vào lòng:
- Nào! Về làm một người ông, người cha tốt thôi!
- … Mừng bố về nhà!
Nó đã chuyển nhượng The King, chỉ còn duy trì câu lạc bộ quyền anh. Nó muốn về một miền quê, nhưng lại không nỡ từ bỏ mảnh đất nhiều kỉ niệm và yêu thương với Nguyên này, ít nhất phải có những điều để nhắc nó nhớ nó luôn yêu anh nhiều như thế nào chứ.
Đi qua quảng trường, Lucky khẽ mỉm cười nghĩ về những gì đã trải qua từ khi Nguyên bước vào cuộc đời nó. Thời gian quả là bậc thầy trong việc dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. Sau bao sóng gió, mọi người đã yên ổn với hạnh phúc mình dành được. Vợ chồng An chuyển sang Ý sống vì niềm đam mê nghệ thuật của nó. Linh đã làm cô giáo mầm non, và vẫn đang chờ Nam ra tù. Trí cũng bị bắt vào tù sau đó, nhưng con người chỉ biết hận thù ấy đã tự kết liễu cuộc đời mình trong tù. Còn Nguyên…
- Này con! – Bố mở lời, cắt ngang suy nghĩ nó – Ghé qua câu lạc bộ chút nhé! Nghe nói vợ Tuấn sắp sinh. Bố muốn chúc mừng bạn rượu lâu năm trước.
Vừa tới câu lạc bộ, chú chạy ào ra ngoài, va phải nó. Chú luống cuống nhảy lò cò:
- Chú nghỉ! Vợ chú…
- Sắp sinh ạ? – Lucky mừng rỡ.
- Ừ… A, chào anh! Nhưng bây giờ em không có thời gian đâu. Thế nhé!
Rồi chú hớt hải chạy thật nhanh ra phía bãi để xe. Đã là đứa thứ tư rồi mà chú vẫn cứ mất bình tĩnh thế. Bố chào hỏi mọi người trong câu lạc bộ rồi tới nhà Nguyên. Hôm nay giỗ bố Nguyên, mẹ muốn bố tới dùng bữa cùng gia đình. Phúc kéo ông vào khi ông chần chờ ở cổng:
- Vào đi ông!
Bố bước vào. Ông bắt tay mẹ thật chặt, xin lỗi không ngừng. Ông thắp nhang cho bố chồng nó, nước mắt chảy ròng. “Bố, bố phải sống thật tốt để trả giá những gì bố đã làm”.
Cả nhà dọn mâm cơm ra, đang chuẩn bị dùng bữa thì cánh cổng đột ngột mở ra. Phúc chạy ào ra cổng, cánh tay rắn chắc ấy đỡ lấy thằng bé, nhấc bổng nó lên, lắc lắc dữ dội:
- Siêu nhân của bố dám ăn cơm mà không đợi bố nhé!
Phúc cười khúc khích, khoái chí. Linh chạy xuống nhà lấy thêm bát và đũa. Nguyên ôm lấy bố:
- Con xin lỗi vì không thể tới đón bố.
- Không sao. Thế thằng nhóc đó có vô địch không?
- Tất nhiên, đệ tử ruột của con mà. Nó vừa nhận giải xong là con về luôn.
Phúc đu lên cổ Nguyên:
- Bố! Ông Tuấn lại có em bé nữa. Con cũng muốn.
Cả nhà cười phá lên. Nó đã mơ lâu lắm về bữa cơm gia đình này, cuối cùng thì cũng thành hiện thực rồi. Không phải tòa lâu đài tráng lệ, lạnh lẽo ngày nào, chỉ một mái nhà nhỏ vang vọng tiếng cười, mỗi miếng cơm nó gắp lên là một hạnh phúc.
Phúc đã ngủ rồi, Nguyên rón rén lay con bé dậy, rồi bế thằng bé sang phòng Linh. Anh nắm tay nó, kéo ra ngoài.
- Gì vậy?
- Anh phát hiện chỗ này hay lắm!
Nguyên lái xe đưa con bé ra ngoại thành lúc 11 giờ đêm. Anh bật bài On the radio lên, cả hai ngân nga hát rồi cùng cười. Thật là điên như khi cả hai còn trẻ!
Nguyên dừng xe ở một triền đê, anh kéo nó, đẩy con bé nằm xuống rồi chỉ lên trời. Như sống lại đêm hè năm nào, nhiều mơ ước, nhiều mộng tưởng, và hai đứa cứ quấn lấy nhau trong say đắm. Kỉ niệm ...
lúc nào cũng đẹp tuyệt với những người đang yêu nhau. Nguyên nắm lấy tay nó.
- Đừng lợi dụng hoàn cảnh nhé! – Lucky cười trêu chọc.
- Gì chứ? Anh chỉ đang nhắc nhở rằng chúng ta yêu nhau nhiều như thế nào thôi.
Lucky cười rúc rích. Thành chồng rồi mà anh vẫn giống người yêu ghê!
- Em xin lỗi... đáng lẽ anh đã có một cuộc sống yên ổn, không bị chấn thương tới mức từ bỏ quyền anh, anh cũng sẽ có những chiếc cúp trưng đầy tủ kính...
- Anh thấy mình may mắn đấy chứ? Từng có một thời gian được sống trong tòa nhà như lâu đài này, được đi xe xịn, có nhiều tiền, chữa được bệnh cho em gái, học được nhiều thứ tiếng và kinh tế này, lấy được cô vợ đẹp, có một đứa con xinh xắn, kháu khỉnh.
Nguyên nghiêng người dậy, chống tay nhìn nó:
- Nhờ em cả đấy! Từ khi con nhóc ghê gớm Lucky nhảy vào cuộc đời anh, may mắn cứ đổ ập lên đầu anh. Nếu quay lại mùa hè năm 22 tuổi, anh vẫn sẽ chọn yêu em. Một cô gái tuyệt vời như em... anh cũng chỉ là con người thôi, nên không tránh được việc muốn có em.
- Cám ơn anh - Lucky ôm lấy cổ Nguyên, bật khóc.
- Nhưng em thì lúc nào cũng chỉ con thôi! Khó chịu thật!
- Bao nhiêu tuổi rồi mà con ghen tỵ với con mình? – Lucky ấn đầu Nguyên một cái.
- Hay sinh thêm đứa nữa để nó có bạn chơi rồi bớt quấn em nhỉ?
- Phì! – Lucky phì cười – Thằng bé sẽ nghĩ…
- Cứ thế đi!
Nguyên ngắt lời nó, tiến lại gần. Cũng dưới bầu trời đầy sao như khi đang yêu nhau say đắm, nó được nụ hôn sâu lắng nhắc nhở một lần nữa.
Bây giờ, cả hai vẫn tiếp tục yêu nhau.
Và tới khi con cháu quay quần rồi, đừng có dùng cái miệng móm mém mà hôn nó nữa nhé, nắm tay nhau thật chặt thôi, ông chồng ngốc nghếch ạ!
HẾT
- Dù bọn chúng làm gì anh, đừng có làm trò gì dại dột, nghĩ tới con một chút nhé.
- Anh…
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Dứt lời, Nguyên đạp cửa xe ra thật mạnh khiến vài tên ngã dúi dụi. Anh lao ra ngoài đánh nhau. Trí từ một chiếc xe đằng trước, tiến lại gần, ra hiệu cho bọn chúng lôi con bé ra ép Nguyên mới chịu dừng tay. Trí lại gần, đánh Nguyên tới tấp tới khi Nam giữ tay lại. Nguyên ngã khuỵu xuống, con bé vội lao ra phía Nguyên khóc lóc. Trí thở hồng hộc, dứt mạnh tay ra khỏi Nam.
- Đồ phản bội!
Trí định lao vào đánh tiếp nhưng Nam lôi Trí chặn lại:
- Rời khỏi đây trước khi mọi người chú ý.
Cả hai bị trói chặt, lôi lên một chiếc xe, chốt cửa lại. Nam vừa ngồi vào ghế trước thì xe nổ máy.
- Vậy mà anh đã nghĩ cuối cùng mày cũng tỉnh ngộ – Nam nhìn Nguyên, thở dài.
- … Anh dừng lại đi, trước khi quá muộn.
- Vì thứ tình yêu mù quáng, mày còn nghĩ gì tới bố mình đâu. Anh thì không bao giờ quên cái chết của chủ tịch, càng không có chuyện tha thứ cho bố cô ta.
- Em cũng không quên, nhưng em không nghĩ bố muốn chúng ta sống trong hận thù.
- Hừ - Nam cười khẩy – Nói nghe thật dễ, một đứa con quá hiếu thảo.
Lucky tức giận, đạp mạnh vào lưng ghế của Nam, quát lớn:
- Gia đình Nguyên không hề có ý định trả thù, chỉ có anh áp đặt ý nghĩ đó lên họ.
- Lucky! – Nguyên quay sang, khẽ quát.
- Trả thù cho chủ tịch quá cố ư? – Lucky cưởi khẩy đáp trả - Nghe thì có vẻ vì người khác lắm, chẳng qua để thỏa mãn thứ lương tâm rẻ rách của mình. Muốn thôi dằn vặt vì không thể bảo vệ ân nhân thì tự cố gắng một mình đi. Đừng có lôi gia đình Nguyên vào ham muốn bẩn thỉu của bản thân!
Nam tức giận, nhoài người qua ghế, tát cho Lucky một cái nhưng Nguyên đưa mặt ra đỡ thay con bé. Anh ngã người ra ghế.
- Ngay cả là anh – Nguyên đẩy người, ngồi dậy – Em cũng không tha thứ nếu dám làm hại Lucky.
Nam trợn mắt nhìn Nguyên rồi thở dài:
- Đừng dùng gương mặt giống chủ tịch để nói những điều đáng khinh bỉ như thế.
- Bảo vệ người mình yêu là điều đáng khinh bỉ? – Lucky giận dữ hơn khi hắn không ngừng hạ thấp Nguyên – Vậy việc anh bảo vệ Linh cũng đáng ghê tởm nhỉ?
Cả Nguyên lẫn Nam đều quay lại nhìn Lucky với vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ Nguyên không hề phát hiện ra Nam yêu Linh sau ngần ấy năm trời ư? Nguyên quay sang nhìn Nam khiến hắn lúng túng.
- Mà không, thứ tiểu nhân như anh chỉ biết lo cho bản thân mình chứ biết làm gì để bảo vệ con bé đâu?
Lucky cười châm chọc. Ai bảo dám tỏ vẻ cao thượng rồi hạ thấp nhân phẩm Nguyên. Ánh mắt Nam hằn đỏ nhưng vẫn cố kiềm chế.
- Thật đáng hổ thẹn khi mày để cô ta trở thành người của gia đình này.
- Thì sao? Mẹ Nguyên và Linh đều yêu quý tôi, họ là gia đình của tôi. Tôi cũng sắp sinh cho ân nhân của anh một đứa cháu nội. Còn anh, người đang thay họ trả thù, anh đã làm được gì cho họ chưa?
Nguyên quay sang quát khiến con bé không nói nữa, phụng phịu quay đi trước khi thành đích nhắm của một cái tát nữa. Nam bàng hoàng:
- Cháu nội?
- … Lucky đang có thai. Là con của em, là cháu nội của bố, vậy anh nghĩ bố em có còn muốn chúng ta trả thù không?
- Câm ngay!
Nam quát lớn, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. Anh ta quay lên, rung rung đùi, im lặng suy nghĩ.
Chắc vệ sĩ của nó đã báo về nhà rồi. Sáng mai vụ kiện bắt đầu, chắc chắn tên dòi mọt đó phải có bằng chứng trong hôm nay. Vậy có nghĩa muộn nhất đêm nay, cuộc trao đổi sẽ diễn ra. Cũng may là chiếc đồng hồ có gắn chip định vị lần này chịu yên phận trên ...
tay nó. Không còn nhiều thời gian nữa, hi vọng bố có một kế hoạch thuận lợi.
Xe dừng lại ở bến cảng thuộc quản lý của Crown. Hai đứa bị lôi vào nhà kho chứa container, trói Lucky vào ghế, và treo Nguyên lên. Trí rời khỏi nhà kho, có lẽ đi gọi điện cho bố. Bọn chúng bắt đầu đánh đập Nguyên khiến anh hét lên đau đớn. Con bé gào khóc, giãy giụa, nó quay sang khẩn cầu Nam nhưng hắn chỉ nhìn đi chỗ khác. Nguyên cười khì với khuôn mặt bê bết máu và bầm dập:
- Không sao! Anh là siêu nhân đấy.
Bọn chúng phá lên cười rồi đánh anh mạnh hơn. Anh cố bặm môi không hét để Lucky đỡ lo, nhưng tiếng rên ư ử đó càng khiến nó đau lòng hơn. Nguyên cắn răng chịu đau đớn để nó không quá lo lắng, ảnh hưởng tới con, nó không thể phí công sức của anh được. Con bé không nhìn nữa, nhắm chặt mắt lại, mím chặt môi cố trấn tĩnh. Nghĩ đi! Nghĩ đi! Nghĩ đi! Phải làm gì đó để anh có thể cầm cự tới khi bố đến. Bất ngờ, nó nghe thấy vài tiếng ồn ào, rồi một tiếng động lớn vang lên. Một chiếc xe đâm thẳng vào cửa nhà kho, phá nát cánh cửa. Ánh đèn của hàng chục chiếc ô tô rọi về phía con bé, một toán người xông vào trong. Bố tới rồi, nhanh quá! Nóng vội lạ thường. Ông bố phải tính toán thật kỹ càng rồi mới hành động và không bao giờ chịu góp mặt ở những nơi nguy hiểm đâu rồi? Bố thay đổi thực sự rồi, nhưng thời gian gấp gáp vậy, liệu bố có nghĩ được kế hoạch nào không? Ông chậm rãi bước ra khỏi xe, tiến về phía trước, nhìn con bé và Nguyên một lượt, rồi chống mạnh gậy xuống đất:
- Gọi Andrew ra đây.
Vừa dứt lời thì Andrew chạy xộc từ cầu thang phía sau xuống. Hắn nhìn bố bất ngờ và giận dữ. Dường như tên thông minh đó không đoán được bố lại hành động cảm tính như vậy, nó cũng không ngờ được nữa là.
- Chà, con rể hụt. Ta không cho ăn thì lại quay ra cắn bậy ngay được. Xem ra bố con dạy con không tốt rồi.
Trí trở nên tức giận hơn với câu khích tướng của bố, nhưng vẫn cố trẫn tĩnh.
- Tập hồ sơ và cuộn băng đâu?
- Trước hết, cởi trói cho con tin đã. Đừng tỏ ra vô học thế chứ!
Trí vẫy tay ra lệnh thả Nguyên xuống, tháo dây trói cho Lucky. Vừa được thả ra, anh lết tới cạnh con bé. Nó ghét những khi anh dính chặt lấy nó lúc cấp bách, đừng có liều mạng vì nó nữa.
Bố đưa tập hồ sơ và cuộn băng ra:
- Để bọn nó rời đây trước, rồi cậu sẽ được hai thứ này. Ta sẽ ở lại để đảm bảo điều đó.
- Bố…
- Không sao – Bố cười với Lucky – Một vụ kiện đâu thể thiếu bị cáo, đúng không?
Trí đột ngột phá lên cười, hắn cười như điên.
- Ông nghĩ vào tù là đủ sao? – Hắn rút súng ra, hướng về phía con bé – Có muốn nếm thử cảm giác mất người thân như ta trước đây không?
Người của bố định xông lên, nhưng bố bình tĩnh ra hiệu dừng lại.
- Ngựa non háu đá. Cho cậu hai lí do để không làm việc đó: thứ nhất, người của ta đông hơn và ta không ngại tốn chút thời gian giết nốt đứa con sau khi giết ông bố; thứ hai, hợp tác lâu năm chắc cậu hiểu luật mua hàng của ta rồi chứ? Nguyên vẹn, đúng giá; sứt mẻ, không gì hết.
Trí lại phá lên cười, rồi hắn ra hiệu một tên huýt sáo, một đám đông ùa vào từ cánh cửa phía sau nó.
- Lí do thứ nhất, loại bỏ. Lí do thứ hai, ông không bán thì tôi sẽ cướp về.
Đoàng! Một tiếng súng vang lên. Lucky ngã nhào ra đất, không cựa quậy được. Toàn thân nó run rẩy sợ hãi, tay nó sờ thấy sự nhớp nhớp, âm ấm của máu. Nguyên lại bộc lộ ngu ngốc không đúng lúc đúng chỗ rồi. Lucky cố ngồi dậy, để anh gối lên đầu, ấn chặt tay vào vết thương, nước mắt rơi không ngừng.
- Đừng khóc!
- Em đâu có khóc.
Lucky bặm chặt môi, nuốt nước mắt lại.
- Em không khóc, nên đừng nói nữa.
Người của hai bên lao tới nhau. Trong sự hỗn loạn đó, Trí tiếp tục hướng súng về phía con bé. Bất ngờ, Nam lao tới đá khẩu súng văng ra xa, đấm Trí một cái thật mạnh.
- Chẳng phải cậu đã nói không làm hại ai ngoài ông ta sao?
Trí loạng choạng, đấm lại Nam:
- Lão khốn đó phải nếm đau khổ mà tao chịu đựng. Lão khốn đó…
Nam tung một cú đấm nữa khiến Trí mất sức, lăn ra đất. Nam quay lại, cùng con bé đỡ Nguyên vào góc khuất.
- Tôi làm vậy vì đứa con của Nguyên chứ không phải vì cô. – Nam nói khi thấy con bé nhìn mình trân trân - Ở nguyên đây…
- Hừ - Tiếng Trí vang lên từ phía sau – Một lũ phản bội ở đây, thật tiện quá!
Hắn đứng ngay sau Nam, tay cầm khẩu súng, giờ về phía nó. Nam vươn người che chắn cho Lucky:
- Đủ rồi. Dừng lại đi.
Trí bắn một phát vào bụng Nam khiến anh ta khuỵu xuống, cười khẩy:
- Mày tưởng tao không dám bắn mày à?
Rồi hắn lại tiếp tục hướng súng về phía Lucky. Nguyên đột ngột gồng dậy, ôm lấy Lucky, đè con bé xuống đất. Đoàng! Một tiếng súng nữa vang lên. Lucky hét lớn: “Không!”. Con bé đẩy Nguyên ra, ngồi bật dậy, cuống quýt xem vết thương, nhưng không thấy có thêm một vết đạn nào. Nó ngỡ ngàng nhìn sang Trí, hắn trúng đạn ở ngực, đổ gục xuống đất. Là cảnh sát, bọn họ xông tới trấn áp Trí.
Bố và nó ngồi trên xe cấp cứu đưa Nguyên tới bệnh viện. Lucky khóc không ngừng, bố nắm lấy bàn tay run rẩy:
- Nó là một thằng nhóc gan lỳ. Bố đã cố đẩy nó vào chỗ chết bao nhiêu lần nhưng nó vẫn vì con mà sống. Lần này, nó cũng sẽ sống. Đừng lo!
- Bố…
- … Khi nó quỳ trước mặt bố, nhìn thẳng vào mắt bố nói dõng dạc là sẽ không bao giờ buông tay con ra, dù không muốn nhưng bố đã tin tưởng giao cuộc đời con cho nó. Giá như bố nhận ra điều đó sớm hơn… bố xin lỗi.
Bố khóc, chưa bao giờ nó thấy bố khóc nhiều như vậy. Con bé nắm chặt lấy tay bố:
- Vậy từ giờ bố phải làm một người cha, người ông tốt.
Bố cười, xoa đầu nó:
- Khi Nguyên tỉnh lại, nói với nó giúp bố nó là một đứa con rể tuyệt vời.
- Bố… bố đi đâu?
- Bố sẽ giao nộp cuộn băng và tập hồ sơ cho cảnh sát, phải trả nợ con rể chứ?
- Còn The King…
- Dẹp sang một bên đi! Hãy chọn cuộc sống hai đứa muốn.
- Bố… - Nguyên tỉnh lại, cố nói bằng giọng yếu ớt – Cám ơn…
Lucky nắm chặt lấy tay Nguyên:
- Anh… cố lên anh… sắp tới nơi…
Bố nắm lấy hai bàn tay của hai đứa, bật khóc:
- Cám ơn, cám ơn con.
Con bé chạy theo chiếc cáng đang được đẩy thật nhanh dọc hành lang bệnh viện, nước mắt cứ rơi không ngừng dù nó đã cố không khóc trước mặt Nguyên. Hai bàn tay nắm chặt nhau, đừng rời xa nó, anh nhé!
- Cười đi…
Tiếng Nguyên thoi thóp khiến con bé vội vàng cúi xuống để nghe rõ hơn.
- Cười…
Lucky muốn òa khóc nhưng nó kìm lòng lại, dồn hết yêu thương và hạnh phúc Nguyên cho nó trong cuộc đời này vào một nụ cười tươi rói trong nước mắt. Anh kịp để lại cho nó một nụ cười mãn nguyện trước khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại.
“Thiên thần nhỏ bé trong bụng mẹ, hãy cầu nguyện cùng mẹ, cầu nguyện rằng bố con sẽ sống”
5 năm sau…
- Mẹ! Nhanh lên mẹ! Ông đang chờ đấy.
Phúc nắm lấy tay mẹ, kéo về phía trước:
- Nhanh lên!
- Ừ, ừ. Cẩn thận không ngã nào!
Bố bước ra từ sau cánh cổng sắt. Hôm nay, bố ra tù. Vì tuổi tác và thái độ hoàn cải tốt, bố được xét mãn hạn tù sớm. Bố nhìn lên bầu trời trong xanh, nhắm mắt hít tự do vào lòng. Phúc chạy tới ôm chân ông:
- Ông! Bế con! Ông nói sẽ bế con mà.
Bố cười thành tiếng, xoa đầu thằng bé và nhấc bổng nó lên, quay quay tàu vũ trụ. Nó nhớ lại khi mình còn bé, giờ bố đã già rồi và đang bế con nó. Thời gian qua nhanh thật! Lucky ứa nước mắt, trầm ngâm nhìn bố. Một tay bế Phúc, một tay giang ra, ôm lấy con gái vào lòng:
- Nào! Về làm một người ông, người cha tốt thôi!
- … Mừng bố về nhà!
Nó đã chuyển nhượng The King, chỉ còn duy trì câu lạc bộ quyền anh. Nó muốn về một miền quê, nhưng lại không nỡ từ bỏ mảnh đất nhiều kỉ niệm và yêu thương với Nguyên này, ít nhất phải có những điều để nhắc nó nhớ nó luôn yêu anh nhiều như thế nào chứ.
Đi qua quảng trường, Lucky khẽ mỉm cười nghĩ về những gì đã trải qua từ khi Nguyên bước vào cuộc đời nó. Thời gian quả là bậc thầy trong việc dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. Sau bao sóng gió, mọi người đã yên ổn với hạnh phúc mình dành được. Vợ chồng An chuyển sang Ý sống vì niềm đam mê nghệ thuật của nó. Linh đã làm cô giáo mầm non, và vẫn đang chờ Nam ra tù. Trí cũng bị bắt vào tù sau đó, nhưng con người chỉ biết hận thù ấy đã tự kết liễu cuộc đời mình trong tù. Còn Nguyên…
- Này con! – Bố mở lời, cắt ngang suy nghĩ nó – Ghé qua câu lạc bộ chút nhé! Nghe nói vợ Tuấn sắp sinh. Bố muốn chúc mừng bạn rượu lâu năm trước.
Vừa tới câu lạc bộ, chú chạy ào ra ngoài, va phải nó. Chú luống cuống nhảy lò cò:
- Chú nghỉ! Vợ chú…
- Sắp sinh ạ? – Lucky mừng rỡ.
- Ừ… A, chào anh! Nhưng bây giờ em không có thời gian đâu. Thế nhé!
Rồi chú hớt hải chạy thật nhanh ra phía bãi để xe. Đã là đứa thứ tư rồi mà chú vẫn cứ mất bình tĩnh thế. Bố chào hỏi mọi người trong câu lạc bộ rồi tới nhà Nguyên. Hôm nay giỗ bố Nguyên, mẹ muốn bố tới dùng bữa cùng gia đình. Phúc kéo ông vào khi ông chần chờ ở cổng:
- Vào đi ông!
Bố bước vào. Ông bắt tay mẹ thật chặt, xin lỗi không ngừng. Ông thắp nhang cho bố chồng nó, nước mắt chảy ròng. “Bố, bố phải sống thật tốt để trả giá những gì bố đã làm”.
Cả nhà dọn mâm cơm ra, đang chuẩn bị dùng bữa thì cánh cổng đột ngột mở ra. Phúc chạy ào ra cổng, cánh tay rắn chắc ấy đỡ lấy thằng bé, nhấc bổng nó lên, lắc lắc dữ dội:
- Siêu nhân của bố dám ăn cơm mà không đợi bố nhé!
Phúc cười khúc khích, khoái chí. Linh chạy xuống nhà lấy thêm bát và đũa. Nguyên ôm lấy bố:
- Con xin lỗi vì không thể tới đón bố.
- Không sao. Thế thằng nhóc đó có vô địch không?
- Tất nhiên, đệ tử ruột của con mà. Nó vừa nhận giải xong là con về luôn.
Phúc đu lên cổ Nguyên:
- Bố! Ông Tuấn lại có em bé nữa. Con cũng muốn.
Cả nhà cười phá lên. Nó đã mơ lâu lắm về bữa cơm gia đình này, cuối cùng thì cũng thành hiện thực rồi. Không phải tòa lâu đài tráng lệ, lạnh lẽo ngày nào, chỉ một mái nhà nhỏ vang vọng tiếng cười, mỗi miếng cơm nó gắp lên là một hạnh phúc.
Phúc đã ngủ rồi, Nguyên rón rén lay con bé dậy, rồi bế thằng bé sang phòng Linh. Anh nắm tay nó, kéo ra ngoài.
- Gì vậy?
- Anh phát hiện chỗ này hay lắm!
Nguyên lái xe đưa con bé ra ngoại thành lúc 11 giờ đêm. Anh bật bài On the radio lên, cả hai ngân nga hát rồi cùng cười. Thật là điên như khi cả hai còn trẻ!
Nguyên dừng xe ở một triền đê, anh kéo nó, đẩy con bé nằm xuống rồi chỉ lên trời. Như sống lại đêm hè năm nào, nhiều mơ ước, nhiều mộng tưởng, và hai đứa cứ quấn lấy nhau trong say đắm. Kỉ niệm ...
lúc nào cũng đẹp tuyệt với những người đang yêu nhau. Nguyên nắm lấy tay nó.
- Đừng lợi dụng hoàn cảnh nhé! – Lucky cười trêu chọc.
- Gì chứ? Anh chỉ đang nhắc nhở rằng chúng ta yêu nhau nhiều như thế nào thôi.
Lucky cười rúc rích. Thành chồng rồi mà anh vẫn giống người yêu ghê!
- Em xin lỗi... đáng lẽ anh đã có một cuộc sống yên ổn, không bị chấn thương tới mức từ bỏ quyền anh, anh cũng sẽ có những chiếc cúp trưng đầy tủ kính...
- Anh thấy mình may mắn đấy chứ? Từng có một thời gian được sống trong tòa nhà như lâu đài này, được đi xe xịn, có nhiều tiền, chữa được bệnh cho em gái, học được nhiều thứ tiếng và kinh tế này, lấy được cô vợ đẹp, có một đứa con xinh xắn, kháu khỉnh.
Nguyên nghiêng người dậy, chống tay nhìn nó:
- Nhờ em cả đấy! Từ khi con nhóc ghê gớm Lucky nhảy vào cuộc đời anh, may mắn cứ đổ ập lên đầu anh. Nếu quay lại mùa hè năm 22 tuổi, anh vẫn sẽ chọn yêu em. Một cô gái tuyệt vời như em... anh cũng chỉ là con người thôi, nên không tránh được việc muốn có em.
- Cám ơn anh - Lucky ôm lấy cổ Nguyên, bật khóc.
- Nhưng em thì lúc nào cũng chỉ con thôi! Khó chịu thật!
- Bao nhiêu tuổi rồi mà con ghen tỵ với con mình? – Lucky ấn đầu Nguyên một cái.
- Hay sinh thêm đứa nữa để nó có bạn chơi rồi bớt quấn em nhỉ?
- Phì! – Lucky phì cười – Thằng bé sẽ nghĩ…
- Cứ thế đi!
Nguyên ngắt lời nó, tiến lại gần. Cũng dưới bầu trời đầy sao như khi đang yêu nhau say đắm, nó được nụ hôn sâu lắng nhắc nhở một lần nữa.
Bây giờ, cả hai vẫn tiếp tục yêu nhau.
Và tới khi con cháu quay quần rồi, đừng có dùng cái miệng móm mém mà hôn nó nữa nhé, nắm tay nhau thật chặt thôi, ông chồng ngốc nghếch ạ!
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.